Wardes tỉnh dậy. Hắn cau mày cố gắng ngồi dậy. Nhìn chằm chằm vào những băng gạc quấn quanh cơ thể và thắc mắc. ‘Đây là đâu? Mình nhớ là…… Mình đã bị thương bởi ma pháp từ cỗ máy bay do Gandálfr điều khiển và bất tỉnh.’
Hắn nhìn quanh. Đó là một căn phòng đơn sơ với tường ván gỗ. Có một chiếc giường cùng với chiếc bàn. Trên bàn là mặt dây chuyền mà hắn thường đeo ngay cổ. Hắn thấy một bình nước rồi với tay ra, nhưng…… cơ thể đau đớn khiến cho hắn không thể chạm tới được. Đúng lúc, cánh cửa mở ra và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
「Ồ yá, có vẻ đã tỉnh lại rồi nhỉ?」
「Đất vụn? Là ngươi sao?」
Fouquet đặt một đĩa súp lên bàn. Wardes lại lần nữa cau mày khi cố gắng ngồi dậy.
「Khốn kiếp……」
「Anh vẫn chưa được di chuyển đâu. Cơ thể anh đã bị đạn bắn thủng nhiều nơi. Chúng tôi đã tập hợp nhiều Ma pháp sư hệ Thủy và niệm chú 『Chữa lành』 suốt ba ngày ba đêm.」
「Đạn?」
Wardes tỏ vẻ ngạc nhiên.
「Ta bị bắn bởi 『súng』 sao? Có loại 『súng』 mạnh đến vậy à?」
Súng là loại vũ khí được thường dân sử dụng. Nó bắn ra những viên đạn tròn bằng áp lực thuốc súng khi đốt cháy bởi tia lửa từ đá lửa. Nó mạnh hơn cung tên ở cự ly gần, nhưng phải nạp đạn và thuốc súng mỗi lần bắn nên tốc độ bắn kém hơn. Độ chính xác cũng không bằng cung. Lợi thế lớn nhất so với cung có lẽ là không cần luyện tập nhiều để sử dụng. Đối với Ma pháp sư, nó không phải là vũ khí đáng kể.
「Đúng vậy? Anh đã chiến đấu mà không biết vũ khí đã hạ gục mình à? Thật là một người vô tư nhỉ.」
Fouquet nói vậy rồi múc một thìa súp đưa đến miệng Wardes.
Wardes trầm ngâm suy nghĩ. Cỗ máy bay kỳ lạ mà Gandálfr điều khiển……
Nó không chỉ có thể bay lượn nhanh nhẹn mà còn được trang bị 『súng』 bắn liên thanh.
Và xoáy ánh sáng mà hắn thấy trong khoảnh khắc mất ý thức……
Ánh sáng đã thiêu rụi hạm đội Alvion trong chớp mắt……
Rốt cuộc những gì hắn ta đã thấy là gì?
Quả thật, có điều gì đó đang diễn ra ở Halkeginia này.
Điều gì đó có liên quan đến sự kiện đã thay đổi bản thân hắn ta……
Tài năng của Louise mà hắn ta khao khát có được.
Và ma pháp kỳ lạ mà Thần thánh Hoàng đế Cromwell sử dụng……
Hắn ta đã đi theo Cromwell với hy vọng có thể tìm thấy manh mối gì đó nếu đến 『Thánh địa』, nhưng có vẻ như kế hoạch của hắn đã thất bại ngay từ đầu, hắn tự nhủ khi nhớ lại hình ảnh những chiến hạm bốc cháy.
「Coi nào, súp sắp nguội rồi đấy.」
Fouquet nói với giọng như đã mất kiên nhẫn với Wa rdes đang mải suy nghĩ.
「Đây là đâu?」
Wardes hỏi mà không nhìn vào bát súp.
「Alvion. Một ngôi đền ở ngoại ô Londinium. Nơi tôi từng được giúp đỡ trước đây. May mà anh đã trở về an toàn. Anh nên cảm ơn tôi nhiều đấy.」
「Alvion? Cuộc xâm lược thế nào rồi?」
「Àa, anh bất tỉnh nên không biết, nó thất bại thảm hại. Toàn bộ hạm đội bị tiêu diệt và quân đội Alvion tan rã hoàn toàn. Thật là 『cái gì mà chiến thắng nắm chắc trong tầm tay』 chứ. Thua cả một quân đội Tristain trong khi họ ít hơn về quân số thì làm sao có thể dễ dàng giành lại 『Thánh địa』 được?」
「Ngươi cũng tham gia quân xâm lược à. Sao không báo cho ta biết.」
Fouquet tỏ vẻ ngạc nhiên.
「Tôi đã nói rõ với anh rồi mà! Rằng tôi sẽ được cử đi làm trinh sát cho quân đội Alvion không quen địa hình ngoại quốc! Có vẻ anh là kiểu người nhanh chóng quên đi những thứ mình không quan tâm nhỉ!」
「Vậy sao? Aa, có lẽ vậy. Xin lỗi nhé.」
Wardes lẩm bẩm rồi thúc giục Fouquet. 「Đưa súp cho ta. Ta đói rồi.」
Fouquet nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn đưa thìa súp đến miệng Wardes.
「Tôi thấy anh rơi từ trên trời xuống nên đã vội vàng chạy đến và chăm sóc anh. Trước tiên tôi đã sơ cứu bằng ma pháp 『Thủy』 của mình. Sau đó tôi đã dùng mạng lưới ngầm từ thời còn làm đạo tặc để thu xếp một con tàu đi Alvion và chúng ta đã chạy trốn một cách khó khăn. Thật là, lẽ ra tôi không nên cứu một kẻ vô ơn như anh!」
Wardes chỉ vào chiếc bàn.
「Lấy chiếc mặt dây chuyền đó giúp ta.」
Đó là một mặt dây chuyền có gắn một chiếc hộp bạc nhỏ. Khi Fouquet đưa nó cho hắn ta, Wardes liền đeo nó vào cổ.
「Đó là vật quý giá nhất của anh à?」
「Chỉ là ta cảm thấy không thoải mái nếu không có nó kề bên thôi.」
「Quả là một cô gái xinh đẹp nhỉ.」
Khi Fouquet nhìn Wardes với nụ cười ranh mãnh, mặt Wardes thoáng đỏ lên.
「Ngươi đã thấy rồi à?」
「Chỉ là vô tình thôi. Vì ngay cả khi bất tỉnh, anh vẫn nắm chặt nó mà.」
「Đúng là đạo tặc nhỉ.」
「Nè, đó là, ai vậy? Người yêu à?」
Fouquet nghiêng người về phía trước và hỏi Wardes. Với giọng cay đắng, Wardes đáp.
「Là mẹ ta.」
「Mẹ ư? Anh vẫn chưa cai sữa với khuôn mặt như vậy sao?」
「Bà ấy giờ đã không còn nữa. Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.」
「Cơ mà nè, cái kiểu xưng hô ngươi ngươi đó là sao hả?」
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Đó là Cromwell cùng với Sheffield theo đằng sau.
Khi nhìn thấy Wardes, ông ta mỉm cười. Vẫn là nụ cười như mọi khi. Giống như một con búp bê vậy, Wardes nghĩ.
Đó là một thất bại lớn. Tham vọng của Alvion đã thất bại ngay từ bước đầu. Vậy mà Cromwell vẫn không tỏ ra chút dao động nào. Wardes không thể đoán được liệu ông ta có thật là một nhân vật thực sự tài ba hay chỉ là một kẻ lạc quan đầy mù quáng.
「Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tôi đã thất bại không chỉ một mà đến hai lần.」
「Đó không phải lỗi của anh.」
Sheffield đứng bên cạnh gật đầu. Cô ta nhìn vào một cuộn giấy da cừu có vẻ như là báo cáo và lẩm bẩm.
「Có vẻ như một quả cầu ánh sáng xuất hiện trên bầu trời, phình to ra và thổi bay hạm đội của chúng ta.」
「Nghĩa là, kẻ địch đã sử dụng một ma pháp chưa từng biết đến. Đây là một sai lầm trong tính toán. Không ai phải chịu trách nhiệm cả. Nếu phải đổ lỗi…… thì đó là vấn đề của ban lãnh đạo chúng ta, những người đã không phân tích kỹ lực lượng của kẻ thù. Chúng tôi không có ý định quy trách nhiệm cho các binh sĩ như các anh. Hãy nghỉ ngơi và hồi phục vết thương, Tử tước.」
Cromwell đưa tay ra cho Wardes. Wardes đặt môi lên đó.
「Tôi cảm tạ lòng khoan dung của ngài.」
Wardes nhớ lại mái tóc dài màu hồng đào của Louise. Cô ấy đã ở trên cỗ máy bay đó. Lẽ nào ma pháp đó là……
Wardes đã nhận ra Louise có tài năng. Đó là lý do tại sao hắn ta muốn giữ cô bên cạnh như cánh tay phải của mình.
…… Hệ thống 『Hư vô』 đã mất, được sử dụng bởi Khởi tổ Brimir.
Wardes lắc đầu. Theo lời Cromwell, 『Hư vô』 là hệ thống điều khiển sự sống. Liệu nó có thể phát ra ánh sáng và tiêu diệt cả hạm đội như vậy không?
Hơn nữa, một sức mạnh ma pháp mạnh mẽ đến thế…… Không chỉ Louise, mà dường như không cá nhân nào có thể điều khiển được.
「Đó có phải là ánh sáng của 『Hư vô』 không? Tuy nhiên, ánh sáng đó dường như hoàn toàn không phù hợp với 『Hư vô』 mà ngài đã nói.」
「Ngay cả ta cũng không thể nói rằng mình hiểu hết về 『Hư vô』. Có quá nhiều điều bí ẩn về nó.」
Sheffield tiếp lời.
「Vì nó đã bị bao phủ trong bóng tối của lịch sử lâu dài.」
「Lịch sử. Phải, ta rất quan tâm đến lịch sử. Đôi khi ta đọc sách. Trong một chương của tiểu sử về Thánh giả Aegis, được gọi là Tấm khiên của Khởi tổ, có những lời như sau. Đây là một trong số ít những ghi chép về 『Hư vô』.」
Cromwell cất giọng như đang ngâm thơ.
「〝Khởi tổ đã tạo ra mặt trời, chiếu sáng khắp mặt đất. 〟」
「Ra vậy. Ánh sáng đó có thể được coi là một mặt trời thu nhỏ.」
「Việc bí ẩn vẫn còn là bí ẩn khiến ta cảm thấy không thoải mái. Không tốt cho việc tỉnh dậy. Phải không, Tử tước?」
「Ngài nói rất đúng.」
「Nghe nói quân đội Tristain do Henrietta chỉ huy. Ta đã nghĩ cô ta chỉ là một công chúa ngây thơ, nhưng xem ra cô ta cũng có tài đấy. Có lẽ công chúa đã sử dụng 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 và phát hiện ra bí mật ẩn giấu trong hoàng tộc.」
「Bí mật ẩn giấu trong hoàng tộc là gì?」
「Hoàng tộc Alvion, hoàng tộc Tristain, và hoàng tộc Gallia…… Nguyên là một mũi tên. Và bí mật của Khởi tổ đã được chia cho mỗi nơi. Phải không, cô Sheffield?」
Cromwell thúc giục cô gái bên cạnh.
「Ngài nói rất đúng. Bảo vật còn lại của hoàng tộc Alvion là 『Phong Ruby』 và một thứ nữa…… Nhưng Phong Ruby đã biến mất không tung tích. Còn thứ còn lại vẫn chưa được điều tra hoàn tất.」
Wardes nhìn chằm chằm vào cô gái có vẻ ngoài bình thường đó. Vì cô ta che mặt bằng một chiếc áo choàng sâu nên không thể nhìn thấy biểu cảm. Hắn đã nghĩ cô ta chỉ là thư ký của Cromwell, nhưng…… có vẻ cô ta không chỉ đơn thuần là một thư ký. Hắn không thể cảm nhận được sức mạnh ma pháp mạnh mẽ. Tuy nhiên, việc cô ta được Cromwell trọng dụng đến vậy ắt hẳn là do cô ta có một khả năng đặc biệt nào đó.
「Giờ đây Henrietta đã được tôn sùng là 『Thánh nữ』, và nghe nói cô ta sẽ lên ngôi Nữ Vương.」
Cromwell lẩm bẩm. Sheffield đáp.
「Đối với vương quốc, vua là quốc gia. Nếu có được Nữ Vương, ta sẽ có được cả quốc gia đó cùng với bí mật của hoàng tộc.」
Cromwell mỉm cười.
「Wales.」
Wales, người đã được Cromwell hồi sinh, bước vào phòng từ hành lang.
「Ngài gọi tôi?」
「Ta muốn gửi lời chúc mừng đăng quang tới người yêu của cậu……, 『Thánh nữ』. Ta muốn mời cô ấy đến lâu đài Londinium của chúng ta. À, chuyến đi có thể sẽ buồn tẻ, nhưng có cậu ở đó, chắc chắn sẽ bớt nhàm chán.」
Wales chỉ lẩm bẩm với giọng không cảm xúc.
「Tôi hiểu rồi.」
「Vậy, Wardes. Hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu chúng ta có thể mời 『Thánh nữ』 đến dự tiệc tối một cách an toàn với sự dẫn dắt của Wales, ta cũng sẽ mời cậu tham dự.」
Wardes cúi đầu.
Cromwell và những người khác rời khỏi phòng. Fouquet lẩm bẩm.
「Thật là một gã đáng ghét. Dùng người yêu đã chết làm mồi để câu dẫn người yêu còn sống, đó không phải cách làm của quý tộc.」
Rồi cô ta thêm vào như để biện minh, 「Mà, tôi cũng không thích quý tộc.」
「Hắn không phải quý tộc. Cô đã nghe rồi đấy? Hắn vốn chỉ là một giám mục.」
Sau đó Wardes khịt mũi một cách khó chịu.
「Sao vậy?」
「Tôi không phải kiểu người có thể ngồi yên. Nếu vết thương lành…… tôi đã không để công việc bị kẻ chết cướp mất……」
Sau đó Wardes chôn mặt vào cánh tay một cách thất vọng.
「Chết tiệt! Tôi…… Tôi có phải là kẻ vô dụng không? 『Thánh địa』 lại một lần nữa trở nên xa vời……」
Fouquet mỉm cười, choàng tay qua vai Wardes.
「Anh là một người đàn ông yếu đuối…… Mà, tôi đã biết điều đó từ đầu rồi.」
Sau đó Fouquet đưa môi mình lại gần môi Wardes và hôn hắn ta.
Từ từ rời môi ra, Fouquet thì thầm.
「Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi. Tôi không biết anh đang gánh vác điều gì…… Nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải nghỉ ngơi đấy.」
Y Y Y
Tại cung điện Tristain, Henrietta đang chờ đón khách. Dù là Nữ Vương, nhưng không phải lúc nào cô ấy cũng ngồi trên ngai vàng. Công việc chính của một vị vua là tiếp đãi.
Kể từ khi trở thành Nữ Vương sau lễ đăng quang, số lượng khách trong và ngoài nước cô phải gặp đã tăng lên đáng kể. Từ những lời than phiền, yêu cầu, đến những cuộc thăm hỏi xã giao, Henrietta buộc phải gặp những người đó từ sáng đến tối. Hơn nữa, vì đang trong thời chiến nên lượng khách đến còn tấp nập hơn bình thường.
Cô phải thể hiện phẩm cách của mình, điều này khiến cô rất mệt mỏi. Mặc dù có Mazarin hỗ trợ, nhưng cách cô đối đáp không được có chút dao động nào. Henrietta giờ đây không còn được phép là một cô công chúa ngây thơ không biết gì nữa.
Tuy nhiên…… vị khách lần này là người mà cô không cần phải tỏ ra những biểu cảm và thái độ giả tạo như vậy.
Tiếng gọi từ bên ngoài phòng báo cho Henrietta biết người đó đã đến.
Khi cô ra lệnh cho vào, cánh cửa mở ra.
Louise đứng đó, cúi đầu kính cẩn. Bên cạnh là Saito. Trên người cậu vẫn còn hằn lại những dấu vết do công cụ kìm hãm dã thú gây ra.
「Louise, aa, Louise!」
Henrietta chạy đến và ôm chầm lấy Louise. Louise không ngẩng đầu lên, thì thầm.
「Công chúa…… à không, giờ tôi phải gọi người là Bệ hạ phải không ạ?」
「Nếu cậu định nói những lời khách sáo như vậy, tớ sẽ không chấp nhận đâu. Louise Françoise. Cậu muốn tước đi người bạn thân yêu nhất của tớ sao?」
「Vậy tỗi sẽ gọi người là công chúa như trước đây.」
「Hãy làm vậy đi. Aa Louise, tớ không nên trở thành Nữ Vương. Sự nhàm chán tăng gấp đôi. Sự gò bó tăng gấp ba. Và những lo lắng tăng lên gấp mười.」
Henrietta lẩm bẩm với vẻ chán nản.
Sau đó Louise im lặng chờ đợi lời nói tiếp của Henrietta. Sứ giả của Henrietta đến Ma pháp Học viện vào sáng nay. Hai người đã xin nghỉ học và đi xe ngựa do Henrietta chuẩn bị để đến hoàng cung này.
‘Lý do gì mà người lại gọi mình đến đây? Có phải là về 『Hư vô』 không?’ Tuy nhiên, Louise không dám hỏi trực tiếp.
Henrietta nhìn thẳng vào mắt Louise mà không nói gì. Cuối cùng, Louise đành lên tiếng, 「Xin hãy cho phép tôi chúc mừng về cuộc chiến thắng này.」 Cô nghĩ đây là một chủ đề vô thưởng vô phạt, nhưng có vẻ Henrietta có điều muốn nói, cô nắm lấy tay Louise.
「Chiến thắng đó là nhờ có cậu đấy, Louise.」
Louise nhìn Henrietta với vẻ mặt sửng sốt.
「Cậu không cần phải giấu tớ điều gì cả, Louise à.」
「Tôi…… Tôi không biết công chúa đang nói gì……」
Louise vẫn cố giả vờ không biết.
Henrietta mỉm cười và đưa cho Louise một bản báo cáo bằng giấy da. Sau khi đọc xong, Louise thở dài.
「Người đã điều tra kỹ đến vậy sao?」
「Với một chiến công lớn như thế, làm sao có thể che giấu được chứ?」
Sau đó Henrietta quay sang phía Saito, người từ nãy đến giờ vẫn đứng ngoài cuộc. Vì đã được Louise cho biết Henrietta đã trở thành Nữ Vương trên đường đi, Saito tỏ ra rất căng thẳng.
「Nghe nói cậu đã điều khiển một cỗ máy bay từ xứ lạ và tiêu diệt đội kỵ sĩ rồng của kẻ thù. Tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.」
「Không…… Không có gì đáng kể đâu ạ.」
「Cậu là một anh hùng cứu quốc. Nếu có thể, tôi muốn phong tước quý tộc cho cậu……」
「Không được đâu ạ! Sao có thể để cho một con chó lên làm quý tộc như vậy được!」
「Chó?」
「Không…… Không có gì đâu ạ.」 Louise lẩm bẩm, mặt đỏ bừng.
「Tôi không thể phong tước cho cậu được à.」
Khi nghe Henrietta nói vậy, Saito thì thầm 「Haa」. Cậu nhớ lại điều Kirche đã từng nói. Ở Tristain, những người không phải Ma pháp sư không thể trở thành quý tộc.
Cậu nghĩ dù sao bản thân cũng chẳng cần tước vị, nhưng lại không nói ra. Ngay cả khi nhận được tước vị, khi về Nhật Bản nó cũng chẳng có giá trị như chứng chỉ kỳ thi năng lực tiếng Anh[note60091], hay chứng chỉ tính toán bàn tính[note60092].
「Đó là một chiến công to lớn…… thực sự là một chiến công vĩ đại, Louise Françoise. Thành tích mà cậu và chàng Sử ma của cậu đã đạt được là chưa từng có trong lịch sử, không chỉ của Tristain mà còn là cả Halkeginia. Đáng lẽ ra, Louise, cậu xứng đáng được ban thưởng không chỉ lãnh địa mà cả một quốc gia nhỏ, và được phong tước Đại công. Và tớ cũng có thể đặc cách phong tước cho Sử ma của cậu.」
「Tôi…… Tôi không làm gì cả…… chính tên Sử ma này mới là người lập công……」
Louise lẩm bẩm, có vẻ khó nói.
「Ánh sáng đó là do cậu phải không, Louise? Ở thành phố người ta đồn đoán rằng đó là ánh sáng của kỳ tích, nhưng tớ không tin vào phép màu. Chiếc máy bay các cậu đang cưỡi đã bay đến nơi ánh sáng tỏa ra. Đó là do cậu làm đúng chứ?」
Dưới ánh mắt của Henrietta, Louise không thể che giấu thêm được nữa.
Saito kéo tay áo Louise với vẻ mặt hỏi xem có nên nói không, nhưng Louise bắt đầu, 「Thực ra……」 và kể về Sách cầu nguyện của Khởi tổ. Cô đã không thể tâm sự với ai và cảm thấy lo lắng.
Từ tốn từ tốn…… Louise kể hết toàn bộ cho Henrietta.
Cô kể về việc khi gắn 『Thủy Ruby』 mà Henrietta đã tặng lên, những dòng cổ tự xuất hiện trên những trang giấy của Sách cầu nguyện của Khởi tổ. Và khi đọc câu thần chú được ghi ở đó…… ánh sáng ấy đã xuất hiện.
「Trong Sách cầu nguyện của Khởi tổ có ghi về hệ thống 『Hư vô』. Thưa công chúa, điều đó có thật không ạ?」
Henrietta nhắm mắt lại, rồi đặt tay lên vai Louise.
「Cậu biết không, Louise? Khởi tổ Brimir đã để lại cho ba người con của mình lập nên các hoàng tộc, và trao cho mỗi người một chiếc nhẫn và một báu vật. Những gì được truyền lại cho Tristain là 『Thủy Ruby』 mà cậu đang đeo và Sách cầu nguyện của Khởi tổ.」
「Vâng……」
「Có một truyền thuyết rằng người kế thừa sức mạnh của Khởi tổ sẽ xuất hiện trong hoàng tộc.」
「Nhưng tôi không phải là thành viên hoàng tộc.」
「Louise, cậu nói gì vậy? Khởi tổ của gia tộc Công tước La Vallière là con riêng của vua. Chính vì thế mà được phong làm Công tước không phải sao?」
Louise tỏ vẻ ngạc nhiên.
「Cậu cũng mang dòng máu hoàng tộc Tristain đấy. Cậu hoàn toàn đủ tư cách.」
Sau đó Henrietta nắm lấy tay Saito. Cô gật đầu khi nhìn thấy các dòng ký tự Rune.
「Đây là dấu hiệu của 『Gandálfr』 phải không? Dấu hiệu của Sử ma được sinh ra chỉ để bảo vệ cho người trong thời gian niệm chú của Khởi tổ Brimir.」
Saito gật đầu. Lão Osman cũng đã nói điều tương tự.
「Vậy…… tôi thực sự là người nắm giữ 『Hư vô』 sao?」
「Đã nghĩ đến vậy rồi, thì có vẻ là đúng đó.」
Louise thở dài.
「Giờ cậu đã hiểu tại sao tớ không thể trao cho cậu huân chương hay phần thưởng rồi chứ, Louise?」
Saito không hiểu tại sao, nên cậu đã lên tiếng hỏi.
「Tại sao thế ạ?」
Henrietta trả lời với vẻ mặt u ám.
「Nếu ta trao phần thưởng, công trạng của Louise sẽ bị phơi bày trước ánh sáng. Điều đó rất nguy hiểm. Sức mạnh Louise sở hữu là quá lớn. Đó là sức mạnh mà ngay cả một quốc gia cũng khó mà kiểm soát. Nếu kẻ thù biết được bí mật của Louise…… họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có được cô ấy. Chỉ cần ta là mục tiêu của kẻ thù là đủ rồi.」
Sau đó Henrietta thở dài.
「Kẻ thù không chỉ có ở trên bầu trời. Ngay cả trong lâu đài…… nếu ai đó biết được sức mạnh đó, chắc chắn sẽ có người muốn lợi dụng nó cho mục đích cá nhân.」
Louise gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.
「Vì vậy Louise, cậu không được nói với ai về sức mạnh đó. Đây là bí mật giữa tớ với cậu.」Sau đó Louise suy nghĩ một lúc…… rồi như đã quyết định, cô mở lời.
「Tôi xin được dâng 『Hư vô』 của mình cho công chúa.」
「Không…… không cần đâu. Cậu hãy quên đi sức mạnh đó càng sớm càng tốt. Đừng bao giờ sử dụng nó nữa.」
「Chắc chắn Thần linh…… đã ban cho tôi sức mạnh này để giúp đỡ cho công chúa!」
Tuy nhiên, Henrietta lắc đầu.
「Mẹ tớ đã nói rằng sức mạnh quá lớn sẽ làm con người ta phát điên. Ai có thể đảm bảo rằng tớ sẽ không trở nên như vậy nếu có được sự hỗ trợ của 『Hư vô』?」
Louise ngẩng đầu lên với vẻ kiên quyết. Khuôn mặt cô như thể vừa nhận ra sứ mệnh của mình. Tuy nhiên, có điều gì đó nguy hiểm trong ánh mắt đó.
「Tôi luôn nghĩ rằng mình muốn hiến dâng sức mạnh và thân thể này cho công chúa và Tổ quốc. Tôi đã được nuôi dạy và lớn lên với niềm tin đó. Tuy nhiên, ma pháp của tôi luôn thất bại. Như người đã biết, biệt danh của tôi là 『Zero』. Tôi luôn run rẩy vì tức giận bởi những lời chế giễu và khinh miệt đó.」
Louise nói một cách dứt khoát.
「Nhưng Thần linh đã ban cho tôi sức mạnh này. Tôi muốn sử dụng nó cho những gì mà tôi tin tưởng. Nếu Bệ hạ nói rằng người không cần, tôi buộc sẽ phải trả thanh đũa phép lại người.」
Henrietta xúc động trước những lời của Louise.
「Tớ hiểu rồi, Louise. Cậu vẫn là…… người bạn thân nhất của tớ. Ở hồ Lagdorian, cậu cũng đã giúp tớ. Cậu đã thay tớ nằm trên giường……」
「Công chúa.」
Louise và Henrietta ôm chặt lấy nhau. Saito vẫn đứng ngoài cuộc, gãi đầu bối rối. Cậu nghĩ rằng Louise nhận lời quá dễ dàng…… nhưng không nói ra.
‘Giúp đỡ Henrietta thì không sao…… nhưng mình phải làm sao đây, mình muốn đi tới phương đông để còn tìm manh mối về cách trở về nữa……’
Nếu phải giúp Henrietta, có lẽ sẽ không thể làm vậy được.
「Vậy là từ giờ cậu sẽ tiếp tục là sức mạnh của tớ, phải không Louise?」
「Đương nhiên rồi, thưa Công chúa.」
「Nếu vậy, tớ sẽ trao cho cậu cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 đó. Nhưng Louise, cậu phải hứa với tớ một điều. Đừng bao giờ tiết lộ rằng cậu là người sử dụng 『Hư vô』. Và cũng đừng dùng nó một cách bừa bãi.」
「Tôi đã rõ.」
「Từ giờ trở đi, cậu sẽ là nữ quan trực thuộc của tớ.」
Henrietta cầm lấy cây bút lông và viết gì đó trên tờ giấy da. Sau đó cô vẩy cây bút, và một con dấu xuất hiện trên văn bản.
「Hãy giữ cái này. Đây là giấy phép chính thức do tớ ban hành. Nó cho phép cậu đi lại tự do ở mọi nơi trong và ngoài nước, bao gồm cả hoàng cung, và sử dụng các cơ quan công quyền, bao gồm cả quyền cảnh sát. Không có tự do, cậu sẽ khó làm việc.」
Louise cúi đầu kính cẩn nhận lấy giấy phép đó. Đó là sự chứng nhận của Henrietta. Theo một nghĩa nào đó, Louise đã được cấp phép thực thi quyền của Nữ Vương.
「Nếu có vụ việc nào chỉ cậu mới có thể giải quyết, tớ sẽ chắc chắn tham khảo ý kiến cậu trước. Bề ngoài, hãy tiếp tục hành xử như một học sinh của Ma pháp Học viện. Mà, không cần nói thì tớ cũng biết cậu chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa thôi.」
Sau đó Henrietta quay sang Saito, người đang tỏ vẻ bối rối. Như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, cô lục lọi tất cả các túi trên người. Cô lấy ra những viên đá quý và đồng tiền vàng, rồi đặt tất cả vào tay Saito.
「Từ nay về sau, xin hãy tiếp tục chăm sóc Louise…… người bạn quan trọng nhất của ta. Cậu Sử ma tốt bụng.」
「Không, không…… Tôi không thể nhận nhiều như vậy đâu.」
Saito nhìn đống vàng bạc châu báu trong tay mình với vẻ sửng sốt.
「Xin hãy nhận lấy. Đáng lẽ ta phải phong tước 『Chevalier』 cho cậu, nhưng vì không thể làm được, nên đây chỉ là lòng biết ơn của một Nữ Vương bất lực. Cậu đã thể hiện lòng trung thành với ta và Tổ quốc. Ta phải có gì đó để đền đáp.」
Henrietta nói với ánh mắt chân thành.
Nhìn vào đôi mắt đó…… cậu không thể không nhận được. ‘Nếu nhận cái này, có lẽ mình sẽ phải tiếp tục giúp đỡ Louise từ giờ……’ Saito không phải là người của thế giới này, cũng không phải là thần dân của Henrietta, nên cậu không cần cảm thấy có trách nhiệm đến mức đó, nhưng Saito vốn là người rất trọng nghĩa khí.
‘Aa, chẳng lẽ sự việc diễn ra như này cũng là vận mệnh sao.’ Cậu nghĩ vậy.
‘Không, không phải vận mệnh, đúng hơn là tính cách. Mình không phải là kiểu người có thể từ chối khi một người đẹp như Henrietta nói làm ơn. Ngược lại còn thấy phấn khích nữa. Hàa…… Thời đại không được nổi tiếng nơi Nhật Bản, khi đến được nơi này thì lại trở nên khác biệt.’
Saito nhét đồng tiền vàng và đá quý vào túi, nghĩ rằng có lẽ việc tìm manh mối để trở về sẽ phải hoãn lại một thời gian.
Y Y Y
Saito và Louise cùng nhau rời khỏi cung điện.
「Thật là…… Cô lại nhận lời một cách dễ dàng như vậy……」
「Ý ngươi là gì?」
Louise trừng mắt ngước nhìn Saito
「Vì cô nói sẽ giúp đỡ công chúa, nên tôi không thể đi tới hướng đông được, đúng chứ?」
Saito nói với giọng bực bội.
「Ngươi thích thì cứ tự đi đi. Có ai yêu cầu ở lại cùng đâu.」
Louise quay mặt rồi bắt đầu bước đi, bỏ lại Saito. Cậu vội vàng đuổi theo.
「Cách nói chuyện thế là thế nào? Vậy thì cái này là ý gì!」
Saito chỉ vào thiết bị kiềm hãm dành cho thú dữ được gắn trên người mình.
「Đừng có đùa vậy chứ!」
「Gắn xích để ngăn không cho Sử ma làm càn là trách nhiệm của chủ nhân mà, phải không?」
Louise trả lời với vẻ mặt bình thản.
Saito nắm lấy vai Louise, rồi bỗng cậu nhận ra.
Lúc này họ đã ở trên đường Bourdonnais phía trước cung điện. Hiện tại đang trên đại lộ. Những người qua đường nhìn chằm chằm họ với vẻ tò mò.
「Được rồi! Người ta đang nhìn kìa! Buông ra đi!」
Saito hạ giọng nói.
「Cô…… không muốn tôi trở về, phải không?」
Mặt Louise biến sắc khi nghe câu đó!
「Đúng như tôi nghĩ. Phải chứ? Cô sẽ gặp khó khăn nếu không có tôi, phải không? Vì thế sẽ khó để giúp đỡ công chúa hơn.」
Louise định nói không phải vậy đâu, nhưng lại ngậm miệng. Không phải cô không muốn Saito quay về thế giới của cậu vì lý do đó. Nhưng nếu nói ra, cô sẽ phải thừa nhận cảm xúc mơ hồ của mình dành cho Saito. Lòng tự trọng của Louise không cho phép điều đó.
Vì vậy, Louise đành miễn cưỡng gật đầu.
「Đúng…… Đúng vậy! Dù sao nhà người cũng chỉ là một tên Sử ma vô dụng, nhưng không có ngươi thì cũng khá khó khăn đấy!」
「Không dễ thương chút nào. Ý cô là sao chứ.」
Saito lẩm bẩm rồi lại bắt đầu bước đi.
‘Gì vậy chứ’, cậu nghĩ. ‘Thích thì cứ nói đi. Ít nhất nếu nhỏ nói 「Vì ta sẽ cô đơn lắm」 hay là 「Vì ta muốn ngươi ở bên」, thì tôi cũng sẽ vui lòng giúp đỡ thôi. Nếu vậy, việc tìm cách về nhà không đáng tin cậy đó để sau làm cũng được mà.’
Ngay cả khi Henrietta nhờ cậu lúc nãy, mặc dù nghĩ phiền phức quá, nhưng mà trong lòng vẫn có chút vui. Khi còn ở Nhật Bản, không ai cần đến cậu cả. Cho dù có Saito hay không, chắc chắn Trái Đất vẫn quay. Nhưng thế giới này thì khác. Siesta, Henrietta…… có một số người cần đến cậu. Điều đó thực sự khiến cậu rất vui.
Cậu cũng muốn Louise cảm thấy cần mình hơn. Nhưng cách nói vừa rồi của cô giống như chỉ cần mỗi sức mạnh của 『Gandálfr』 vậy.
Saito bĩu môi. Cậu đã giận.
Cậu rẽ đám đông và bước đi. Đường phố vẫn còn nhộn nhịp với lễ mừng chiến thắng. Một nhóm người say rượu giơ cao ly rượu vang và bia, hô to 「Zôôô!」 rồi uống cạn.
Louise bị sốc khi bị Saito nói 「Không dễ thương chút nào」, nên bị đóng băng một lúc. Cô cúi đầu, cắn môi dưới. Khi ngẩng đầu lên, Saito đã khuất dạng trong đám đông. Louise vội vàng chạy đi.
「Đau quá!」
Trong lúc hấp tấp, Louise đã va phải một người đàn ông. Có vẻ anh ta là một cựu lính đánh thuê. Anh ta đang cầm một chai rượu và tu ừng ực. Có vẻ đã khá say.
Louise cố gắng đi qua bên cạnh người đàn ông đó, nhưng bị nắm lấy cánh tay.
「Khoan đã, cô gái. Không có chuyện đụng phải người khác rồi bỏ đi mà không xin lỗi đâu.」
Một người đàn ông khác, có vẻ là bạn của tên lính đánh thuê, nhận ra chiếc áo choàng của Louise và lẩm bẩm, 「Cô ta là quý tộc à.」
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn nắm lấy tay Louise mà không hề nao núng.
「Hôm nay là lễ mừng chiến thắng Tarbes. Mọi người đều bình đẳng. Không phân biệt quý tộc, lính hay thường dân. Này, cô gái quý tộc, để xin lỗi vì đã va phải tôi, hãy rót cho tôi một ly đi.」
Người đàn ông nói vậy và đưa ra chai rượu vang.
「Buông tôi ra! Đồ vô lễ!」
Louise hét lên. Ngay lập tức, khuôn mặt người đàn ông trở nên dữ tợn.
「Cái gì? Cô không rót cho tôi à? Này! Cô nghĩ ai đã đánh bại quân đội Alvion ở Tarbes hả? Không phải 『Thánh nữ』 hay bọn quý tộc các người đâu, mà là chúng tôi, những người lính này đây!」
Người đàn ông định nắm lấy tóc Louise. Tuy nhiên, bàn tay anh ta bị chặn lại.
Saito không biết từ lúc nào đã xuất hiện và nắm chặt tay người đàn ông.
「Mày là ai vậy? Thằng nhóc, cút đi!」
「Buông cô ấy ra.」
Saito nói với giọng điềm tĩnh. Ngày xưa…… nếu bị một người đàn ông có vẻ mặt đáng sợ như vậy đe dọa, chắc chắn cậu đã run rẩy. Nhưng giờ Saito đã trải qua không ít sóng gió. Cậu đã có đủ can đảm. Hơn nữa, trong trường hợp cần thiết, cậu có thể nắm lấy thanh Derfflinger đeo trên lưng. Ngay cả khi không rút ra, chỉ cần nắm lấy nó, cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại tất cả binh lính ở đây.
Người đàn ông nhìn qua lại giữa thanh kiếm Saito đeo trên lưng và biểu cảm của cậu. Kinh nghiệm sống sót trên chiến trường nhiều năm cho anh ta biết thái độ của Saito không phải giả vờ. Người đàn ông nhổ nước bọt một cách chán nản rồi ra hiệu cho đồng bọn rời đi.
Saito im lặng nắm lấy tay Louise. Cậu bắt đầu bước đi.
Louise định nói gì đó với Saito. Nhưng cô quá bối rối nên không thể nói thành lời. Saito cứ thế rẽ đám đông và bước đi.
「Ngươi giận à?」 Louise hỏi với giọng nhỏ nhẹ.
「Không hẳn.」 Saito trả lời với giọng cộc cằn.
Bị nắm lấy tay, Louise hơi lúng túng. Không biết Saito có cảm giác như vậy không? Nhưng vì Saito cứ nhìn thẳng về phía trước nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu.
Louise bước như thể đang bị kéo đi.
Mặc dù trong lòng vui sướng vì được đối xử lạnh nhạt, nhưng Louise không muốn cậu biết điều đó.
Y Y Y
Khi đi nắm tay Saito, Louise bắt đầu cảm thấy phấn khích. Đường phố nhộn nhịp với không khí lễ hội, đầy ắp các gian hàng với những trò chơi thú vị và các mặt hàng độc đáo.
Louise, con gái của một lãnh chúa địa phương, chưa bao giờ được đi dạo trên những con phố sôi động như thế này. Cô cũng chưa từng nắm tay người con trai nào để cùng nhau dạo phố. Cả hai điều này đều khiến tâm trạng nặng nề của Louise trở nên nhẹ nhõm hơn.
「Thật là náo nhiệt quá nhỉ.」 Saito nói.
「Đúng vậy.」 Louise cũng thì thầm với vẻ vui vẻ.
「Lễ hội ở thế giới của tôi cũng như thế này đấy.」
「Thật sao?」
「Ừm. Có những gian hàng rực rỡ như thế này…… Có quầy vớt cá vàng, câu yoyo, bánh okonomiyaki, kẹo bekko ame……」
Nói xong, ánh mắt Saito trở nên xa xăm. Louise bỗng nắm chặt tay cậu hơn. Cô chợt có cảm giác như Saito sắp biến mất đâu đó vậy.
Một ngày nào đó…… chắc chắn sẽ đến lúc Saito phải trở về.
Nhưng ít nhất khi đang đi bên nhau thế này, Louise muốn cậu nhìn về phía mình. Chỉ lúc này thôi. Phải, chỉ lúc này là được rồi.
Đồng thời, cô cũng tức giận với chính mình vì đã nghĩ như vậy.
Vì thích ư? Không phải. Nói sao nhỉ, đúng rồi, đó là vấn đề về lòng tự trọng.
Sau khi tự nhủ với bản thân như vậy, Louise nhìn quanh.
Rồi cô kêu lên Waa và dừng lại.
「Sao vậy?」
Saito quay lại. Có vẻ Louise đã chú ý đến một cửa hàng trang sức. Trên một tấm vải len được trải ra, người ta bày biện các loại nhẫn và vòng cổ.
「Cô muốn xem à?」 Saito hỏi, Louise gật gật đầu với đôi má ửng hồng.
Khi hai người đến gần, một thương nhân quấn khăn turban trên đầu xoa hai tay vào nhau.
「Ồ yá! Xin mời! Xin mời cô nàng quý tộc đây xem thử. Chúng tôi có rất nhiều loại đá quý hiếm. Không phải hàng giả tạo bằng phép 『Luyện kim』 đâu ạ.」
Những viên đá quý được bày ra có vẻ quá cầu kỳ so với trang sức mà những quý tộc thường đeo, thật khó để nói rằng chúng có khiếu thẩm mỹ.
Louise cầm lên một chiếc mặt dây chuyền. Đó là một mặt dây chuyền trắng tinh được chạm khắc từ vỏ sò. Xung quanh nó được nạm nhiều viên đá quý lớn. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì thấy chất lượng khá thô sơ. Những viên đá quý có lẽ chỉ là thạch anh rẻ tiền.
Nhưng Louise lại thích chiếc mặt dây chuyền lấp lánh này. Trong không khí lễ hội ồn ào, những thứ bình dân và rực rỡ như thế này lại thu hút hơn là những món đồ cao cấp.
「Cô muốn nó à?」
Louise lắc đầu với vẻ khó xử.
「Tôi không đem theo nhiều tiền.」
「Vậy tôi sẽ bán rẻ cho cô. Chỉ 4 écu thôi.」
Người thương nhân mỉm cười.
「Đắt quá!」
Louise kêu lên.
「Cô không có nổi chừng đó tiền sao?」
Saito ngạc nhiên nói, Louise chu môi với vẻ thất vọng.
「Lần trước ta đã mua thanh kiếm láu cá đó rồi. Tiền tiêu vặt trong mùa này của ta cứ thế mà hết sạch.」
Saito đành miễn cưỡng lục tìm trong túi. Cậu lấy ra những đồng vàng mà Henrietta vừa cho, phát ra tiếng leng keng.
Saito hỏi khi đổ đầy một nắm tay những đồng vàng có kích thước bằng đồng 1 yên.
「Cái này được mấy đồng?」
Người thương nhân có vẻ ngạc nhiên khi thấy Saito có nhiều tiền như vậy.
「Không, không cần nhiều thế đâu! Một, hai, ba…… Thế này là đủ rồi.」
Sau khi lấy 4 đồng vàng có khắc chân dung của vị vua tiền nhiệm, người thương nhân trao mặt dây chuyền cho Louise.
Louise sửng sốt một lúc, nhưng rồi không kìm được nụ cười. Saito đã dùng số tiền được Henrietta ban thưởng để mua món đồ đầu tiên cho cô. Điều đó khiến cô rất vui. Sau khi nghịch nghịch một lúc, cô hào hứng đeo mặt dây chuyền vào cổ. Người thương nhân nịnh nọt rằng nó rất hợp với cô.
Louise muốn Saito nhìn mình nên kéo tay áo cậu. Nhưng Saito đang chăm chú nhìn vào một góc của gian hàng bên cạnh, không chút động đậy. Cô tự hỏi cậu đang mải mê ngắm cái gì.
Thứ Saito đang chăm chú nhìn là những món đồ thu được từ quân đội Alvion, được bày trên mặt đất.
Có lẽ những binh lính quản lý tù binh đã bán chúng cho các thương nhân.
Những món đồ lấy được từ quân địch…… Có kiếm, áo giáp, quần áo và đồng hồ. Saito cầm lên một bộ quần áo.
Vì Saito không chịu nhìn mình, Louise chán nản chề môi. Nhưng nghĩ lại, Saito cũng chỉ có mỗi bộ quần áo trên người. Việc cậu muốn có quần áo mới cũng là điều dễ hiểu thôi.
「Sao vậy, người muốn mua quần áo à? Nếu định mặc thì đừng mặc đồ cũ của kẻ thù, mà hãy mặc cái gì tốt hơn đi chứ.」
Tuy nhiên, Saito không trả lời. Cậu cầm một bộ quần áo, run rẩy.
「Khách đây có con mắt tinh tường đấy. Đó là bộ đồng phục thủy thủ của Alvion. Tuy đơn giản nhưng rất tiện dụng. Nếu dựng cổ áo lên thế này, thậm chí còn có thể cảm nhận được gió nữa.」
‘Đồng phục thủy thủ à? Ra vậy!’
Nhưng ở đất nước của Saito, thứ này không phải để thủy thủ mặc, mà là……
Đầu óc Saito quay cuồng.
‘Tuy hơi rộng, nếu nhờ Siesta chỉnh lại đôi chút thì……’
Cậu bất chợt mường tượng ra cảnh Siesta mặc bộ đồ này.
‘Được đấy.’
Niềm vui càng tăng lên. ‘Không, không phải vậy. Đây không phải niềm vui cá nhân. Đây là quà đáp lễ. Đáp lễ cho chiếc khăn choàng! Không có gì đáng xấu hổ ở đây cả.’
‘Đúng rồi Saito, mày thật thông minh. Tiền nên dùng vào những việc như thế này.’
「Bao nhiêu tiền?」 Saito hỏi với giọng đầy cảm xúc.
「Ba bộ một écu là được rồi.」
Louise ngạc nhiên. Những bộ đồ cũ như thế này, cho không cô cũng chẳng thèm.
Nhưng Saito lại mua chúng với giá đúng như người bán đưa ra.
Y Y Y
Louise trở về phòng, nằm dài trên giường và mở cuốn Sách cầu nguyện của Khởi tổ, miệng ngân nga. Có vẻ cô đang trong tâm trạng rất tốt. Saito định lén lút ra khỏi phòng để đi giao món đồ vừa mua hôm nay cho Siesta, nhưng Louise đã vung đũa phép và dùng ma pháp 『Khóa』 để khóa cửa lại.
「Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, ngươi định đi đâu?」
「Ể? Ì yaa……」
Cậu không thể nói rằng mình đang định đi đưa bộ đồng phục thủy thủ vừa mua hôm nay cho Siesta được.
「Tôi…… Tôi muốn ra ngoài hóng gió! Waha! Wahaha!」
Louise nhìn Saito bằng ánh mắt nghi ngờ. Rồi cô tiến đến chỗ cậu và bắt đầu cởi áo khoác của cậu ra.
「Cô…… Cô làm gì vậy!」
「Cởi ra đi.」
「Không cởi được! Cái thiết bị kiềm chế thú dữ gì đó đang cản trở!」
Khi Saito hét lên như vậy, Louise hơi cúi đầu và mở khóa thiết bị kiềm chế cho cậu. Vì hôm nay cậu đã mua cho cô chiếc mặt dây chuyền ở phố, nên cô nghĩ sẽ tha thứ cho cậu một chút. Mà, cô cũng chưa tha thứ hoàn toàn chuyện trong phòng tắm.
Louise tháo thiết bị kiềm chế ra và bắt đầu cởi áo khoác của Saito. Vẫn với vẻ mặt như đang giận dữ. Môi cô cắn chặt.
Sau đó Louise lên giường, ôm chặt chiếc áo khoác vừa cởi ra và nói.
「Quay mặt sang chỗ khác đi.」
Louise cởi hết quần áo, chỉ khoác mỗi chiếc áo của Saito lên người rồi bĩu môi.
「Ngươi định đi dạo trong bộ dạng này à?」
Saito giờ chỉ còn mặc mỗi áo thun, nghĩ rằng tốt nhất là để việc giao đồ cho Siesta vào đêm mai. Dù là đầu hè, nhưng khí hậu ở Halkeginia hoàn toàn khác với Nhật Bản. Ăn mặc thế này có hơi lạnh. Nếu cứ đi trong bộ dạng này, chắc chắn Louise sẽ nghi ngờ.
「Thay vì đi hóng gió, ngươi có việc quan trọng hơn phải làm đấy. Ngươi phải làm tròn bổn phận của kẻ người hầu với chủ nhân chứ.」
Louise nói khi nằm dài trên giường, đạp chân lên xuống.
Bất đắc dĩ, Saito ngồi xuống mép giường.
「Tôi hiểu rồi.」
Louise nằm trên giường và bắt đầu đọc cuốn Sách cầu nguyện của Khởi tổ.
「Chẳng phải nó trắng bóc sao.」
「Ta có thể đọc được.」
Louise cho Saito xem chiếc nhẫn 『Thủy Ruby』 trên ngón tay mình và giải thích mối quan hệ giữa nó với cuốn Sách cầu nguyện của Khởi tổ.
「Hêê, hệ thống Hư Vô à……」
Saito nhớ lại ma pháp ánh sáng đã thổi bay cả hạm đội quân địch ngày hôm đó.
‘『Hư Vô』. Đó là hệ thống huyền thoại mà Khởi tổ Brimir đã sử dụng……’
‘Và mình là Gandálfr, Sử ma được cho là đã được Khởi tổ Brimir sử dụng.’
‘Sử ma huyền thoại có khả năng sử dụng mọi loại vũ khí, bảo vệ Khởi tổ trong thời gian niệm chú……’
「Vậy cô là Ma pháp sư mạnh nhất thế giới này à? Tuyệt quá! Từ hạng bét nhảy lên hạng nhất luôn rồi!」
「Cũng không hẳn là vậy. Ta không muốn làm công chúa thất vọng nên không nói……」
Louise thở dài và cầm lấy đũa phép.
「Sao…… Sao thế?」
Rồi Louise bắt đầu chậm rãi niệm chú.
「Eoru Sunu Fil……」
「Dừng, dừng lại! Đồ ngốc!」
Không đời nào cậu có thể sống sót sau một cú bạo phát như vậy tại nơi này. Tuy nhiên, Louise vẫn không có ý định ngưng niệm chú.
「Yalunsa Kusa……」
Sau khi đọc thần chú đến đó, có vẻ như Louise không thể chịu đựng được nữa, cô ấy vung cây đũa phép. Đống rơm của Saito bỗng phát nổ với một tiếng *bùm* và văng tung tóe.
Rồi Louise trợn trắng mắt và ngã gục xuống giường.
「Lou, Lou, Lou…… Louise? Louise!」
Saito hoảng hốt lay Louise. Sau một lúc, Louise mở to mắt.
「Auuu……」
「Sao…… Sao thế! Có chuyện gì vậy!」
Louise lắc đầu và ngồi dậy.
「Đừng làm ầm ĩ lên thế. Ta chỉ bị ngất đi một chút thôi.」
「Ể? Ểểể!?」
「Lần duy nhất ta có thể niệm hết câu chú 『Explosion』 là lúc đó…… Từ đó về sau, dù cố gắng niệm bao nhiêu lần, ta cũng bị ngất giữa chừng. Mặc dù vẫn có vụ nổ.」
「Nghĩa là sao?」
「Có lẽ là do ta thiếu sức mạnh tinh thần.」
「Sức mạnh tinh thần?」
「Đúng vậy. Ma pháp được sử dụng bằng cách tiêu hao sức mạnh tinh thần. Ngươi không biết à?」
「Làm sao tôi biết được chứ.」
Louise ngồi xuống theo kiểu seiza[note60093], giơ ngón tay lên và bắt đầu giải thích một cách đắc ý.
「Ta đã từng giải thích cho người rằng cấp bậc của các Ma pháp sư được quyết định bởi số hệ thống ma pháp họ có thể kết hợp, phải không? Ma pháp sư chỉ sử dụng được một nguyên tố là Dot. Có thể kết hợp hai nguyên tố là Line. Ba nguyên tố là Triangle. Cấp bậc cũng áp dụng cho thần chú. Thần chú kết hợp ba nguyên tố được gọi là 『Triangle Spell』. Cứ mỗi lần cấp bậc thần chú tăng lên, lượng sức mạnh tinh thần tiêu hao sẽ tăng gấp đôi.」
「Ừm.」
「Ví dụ, giả sử có một Ma pháp sư cấp Line với sức mạnh tinh thần là 8, và vị Ma pháp sư đó 『tiêu hao 4 điểm sức mạnh tinh thần khi sử dụng thần chú Dot』. Mặc dù điều này không thể áp dụng cho tất cả mọi người vì có sự khác biệt cá nhân.」
「Hàa.」
「Ma pháp sư đó có thể niệm thần chú 『Dot』 khoảng hai lần một ngày. Vì 8 chia 4 bằng 2 mà. Vì vậy, sau hai lần sử dụng là hết. Và khi niệm thần chú Line, họ tiêu hao gấp đôi sức mạnh tinh thần, nên 8 chia 8 bằng 1, chỉ được một lần.」
「Hàa.」
「Khi vị Ma pháp sư cấp Line này phát triển thành Ma pháp sư cấp Triangle, lượng sức mạnh tinh thần tiêu hao khi sử dụng thần chú Dot sẽ giảm xuống còn khoảng một nửa. Vì vậy 8 chia 2 bằng 4, họ có thể sử dụng thần chú Dot bốn lần. Thần chú Line có thể sử dụng hai lần. Thần chú Triangle một lần. Đó là cách mà Ma pháp sư phát triển.」
「Hàa. Nghĩa là có thể niệm thần chú cấp thấp nhiều lần, nhưng thần chú cấp cao thì không thể niệm nhiều lần phải không?」
「Đúng vậy. Ngươi đã hiểu mối quan hệ giữa thần chú và sức mạnh tinh thần chưa?」
「Đại khái. Vậy lúc nãy cô bị ngất là vì……」
「Đúng vậy. Sức mạnh tinh thần của ta đã cạn kiệt. Nếu cố gắng quá mức, ta sẽ lại bị ngất như lúc nãy. Thần chú quá mạnh, còn sức mạnh tinh thần của ta thì không đủ.」
「Vậy tại sao lần trước cô có thể niệm được?」
「Ừm…… Tại sao nhỉ…… Đó cũng là điều mà ta thắc mắc……」
「Sức mạnh tinh thần đó, làm thế nào để phục hồi?」
「Thông thường thì, ngủ một giấc và rồi nó sẽ hồi phục thôi.」
Saito khoanh tay, suy nghĩ.
「Hừm…… Nè, từ trước đến giờ cô chưa từng niệm chú đúng cách, phải không?」
「Đúng vậy.」
「Vậy có phải sức mạnh tinh thần của cô đã tích tụ rất nhiều rồi không? Xong cô đã dùng hết nó trong lần đó.」
Louise có vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó.
「Ví dụ, giả sử sức mạnh tinh thần của cô là 100 đi. Câu thần chú 『Explosion』 đó tiêu hao hết 100 trong một lần. Thông thường, ngủ một đêm là có thể phục hồi sức mạnh tinh thần, nhưng trong trường hợp của cô, lượng cần thiết quá lớn…… dù sao cũng là 100…… nên ngủ một đêm thôi thì không thể tích tụ đủ được.」
Saito bình thản nói ra giả thuyết mà cậu vừa nghĩ ra.
「Chỉ là đoán thôi! Dù sao tôi cũng đâu hiểu gì nhiều về ma pháp của các cô.」
Tuy nhiên, Louise lại mang vẻ mặt nghiêm túc.
「Có thể là vậy……」
「Ể? Ểể?」
「Phép 『Luyện kim』 cấp Square, kết hợp bốn hệ 『Thổ』, có thể tạo ra vàng. Nhưng ngươi có biết tại sao thế giới này không tràn ngập tiền giả không?」
「Hở?」
「Ngay cả Ma pháp sư cấp Square cũng không thể niệm Square Spell nhiều lần được. Tệ nhất là một tuần một lần, một tháng một lần. Hơn nữa, lượng vàng tạo ra bằng thuật giả kim cũng rất ít. Vì vậy vàng mới có thể được sử dụng làm tiền tệ.」
「Hừmm……」
「Nghĩa là, để tích tụ đủ sức mạnh tinh thần cho việc sử dụng một thần chú mạnh cần rất nhiều thời gian. Có lẽ trường hợp của ta cũng vậy.」
「Vậy thì…… Lần tới cô có thể niệm chú đến hết là……」
「Ta không biết. Ngay cả bản thân ta cũng…… Không biết là một tháng, hay có thể là một năm nữa……」
Louise trầm ngâm suy nghĩ.
「Hay là mười năm?」
「Đừng nói những điều đáng sợ thế chứ.」
「Nhưng dù sao thì cuối cùng cô vẫn thành công, đúng chứ?」
「Đúng vậy. 『Hư Vô』 toàn những điều không thể hiểu nổi. Dù sao thì, ngay cả khi niệm chú dở dang, nó vẫn phát huy tác dụng. Ta chưa từng nghe về loại thần chú nào như vậy cả.」
「Mặc dù chỉ là quy mô nhỏ thôi, nhưng mà. Ưư, đống rơm của tôi……」
Saito nói khi nhìn đống rơm đã vỡ vụn bay tứ tung.
「Có sao đâu. Từ giờ làm gì cần đống rơm đó nữa.」
Louise thì thầm, không hiểu sao má lại ửng đỏ.
Saito thở dài và nhận ra. ‘Thôi chết! Có lẽ vì quá say sưa giải thích, Louise đã không để ý. Vạt áo khoác khẽ tung lên, để lộ một phần mông của cô nàng đang nằm dài.’
Saito vô tình bịt mũi lại. Qua cử chỉ đó của Saito, có vẻ Louise cũng nhận ra áo khoác đã bị vén lên. Cô bật dậy, kéo vạt áo xuống, mặt đỏ bừng.
「Ngươi! Đã nhìn! Thấy rồi! Thấy rồi đúng không———!」
「Tại cô không chịu mặc quần lót chứ bộ!」
Saito cũng hét lên.
「Khi đi ngủ không mặc quần lót là chuyện bình thường mà!」
「Làm gì có chuyện đó!」
Louise cắn môi rồi chui vào trong chăn.
「Ngủ đây.」
Saito cũng đành chui vào góc chăn. Giọng Louise như đang hờn dỗi vang lên từ trong chăn.
「Sử ma mà dám nhìn trộm, thì lo mà ngủ trên đống rơm đi.」
「Cô đã cho nổ nó rồi mà.」
Louise còn lầm bầm trong chăn một lúc nữa, rồi cuối cùng cũng chịu im lặng. Saito cũng thiếp đi, nghĩ rằng, ‘Aa, đêm mai nhất định phải đưa bộ đồng phục thủy thủ cho Siesta mới được.’