Sử Ma của Zero

chương 1 : thánh nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại thị trấn sầm uất Burdonne dưới chân lâu đài Tristain, một cuộc diễu hành chiến thắng lớn đang diễn ra sôi nổi.

Đứng đầu là chiếc xe ngựa của Vương nữ Henrietta, được kéo bởi thánh thú Unicorn, tiếp theo là các chiếc xe của những quý tộc danh giá. Xung quanh họ, Đội phòng vệ Ma pháp trực diện giữ trật tự.

Cả một đám đông chật kín các con phố hẹp, người xem đổ dồn đủ nơi như cửa sổ, mái nhà và ban công, để được chiêm ngưỡng cuộc diễu hành và hô hào nồng nhiệt.

「Vương Nữ Henrietta vạn tuế!」

「Tristain vạn tuế!」

Sự phấn khích của các khán giả là hoàn toàn có cơ sở. Gần đây, Công chúa Henrietta đã dẫn đội quân Tristain đánh bại lực lượng Alvion đã phá vỡ hiệp ước không xâm lược tại đồng cỏ Tarbes. Với chiến thắng trước kẻ thù vượt số, Vương Nữ Henrietta bây giờ được tôn sùng như 『Thánh nữ』, sự nổi tiếng của cô đang lên đến đỉnh điểm.

Sau cuộc diễu hành chiến thắng, Công chúa Henrietta đang chờ lễ đăng quang của mình. Mẹ cô, Thái hậu Marianne, sẽ trao cho cô chiếc vương miện. Hồng y Mazarin và hầu hết các quý tộc cùng các bộ trưởng tại triều đình đều ủng hộ sự kiện trọng đại này.

Đất nước láng giềng Germania không hài lòng với những diễn biến này nhưng đành phải chấp nhận việc hủy bỏ hôn ước giữa Hoàng đế của họ và Henrietta. Chiến thắng quyết định của Tristain trước cuộc xâm lược của Alvion khiến Germania không có lựa chọn nào khác ngoài việc thể hiện một thái độ kín đáo.

Hơn nữa, mọi cuộc thảo luận về việc giải thể các liên minh đều là điều không thể. Tristain đã trở thành một lực lượng không thể thiếu đối với Germania, lo lắng về mối đe dọa từ Alvion.

Điều quan trọng là, Henrietta đã tự tay giành lấy tự do cho mình.

Y Y Y

Có một nhóm bại quân đang thẫn thờ nhìn đoàn diễu hành chiến thắng rộn ràng ở góc quảng trường trung tâm. Đó là những quý tộc của quân đội Alvion bị bắt làm tù binh. Dù là tù binh, nhưng quý tộc vẫn được đối xử theo một mức độ nào đó. Dù gậy phép đã bị tịch thu, họ vẫn không bị trói và đứng tự do. Mặc dù có binh lính canh gác xung quanh, nhưng không ai nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

Quý tộc khi trở thành tù binh phải tuyên thệ. Nếu vi phạm lời thề đó và bỏ trốn, danh dự và danh tiếng gia tộc của họ sẽ bị hủy hoại. Đối với những quý tộc coi trọng danh dự hơn hết, hành động đó tương đương với cái chết.

Trong nhóm đó, có một người đàn ông với khuôn mặt rắn rỏi và làn da rám nắng nổi bật. Đó là ngài Henry Bowood, thuyền trưởng của tàu chiến khổng lồ Lexington, bị hạ bởi 『Hư Vô』 của Louise. Anh ta nói với một quý tộc đứng cạnh mình, cũng là tù binh.

「Nhìn kìa Horatio. Đó là 『Thánh nữ』 đã đánh bại chúng ta.」

Người quý tộc được gọi là Horatio, thân hình béo phì rung rinh, trả lời.

「Hừm…… Việc nữ hoàng lên ngôi ở Halkeginia là điều chưa từng có. Dù họ đã chiến thắng chúng ta, nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Liệu có ổn không nhỉ? Hơn nữa, nghe nói cô ấy còn rất trẻ.」

「Horatio, anh nên học lịch sử đi. Từng có một trường hợp ở Gallia và hai trường hợp ở Tristain, nơi nữ hoàng lên ngôi đấy.」

Nghe Bowood nói vậy, Horatio gãi đầu.

「Lịch sử à. Nếu vậy, chúng ta chỉ là một phần nhỏ trong trang sử rực rỡ của 『Thánh nữ』 Henrietta, như một dải ruy băng thôi. Thứ anh sáng đó! Không chỉ tàu của tôi, mà cả hạm đội chúng ta do anh chỉ huy cũng bị tiêu diệt bởi ánh sáng đó! Thật kinh ngạc!」

Bowood gật đầu. Quả cầu ánh sáng tỏa sáng trên không trung tàu Lexington, trong nháy mắt phình to lên khổng lồ…… không chỉ đốt cháy hạm đội mà còn hủy cả 『Phong thạch』 chất trên tàu, làm cho tàu hướng xuống đất.

Và điều đáng kinh ngạc nhất là…… ánh sáng đó không giết chết một ai. Ánh sáng phá hủy các con tàu nhưng không gây ảnh hưởng gì đến con người. Nhờ vậy, các tàu còn điều khiển được đã có thể trượt xuống mặt đất. Dù có nhiều người bị thương do hỏa hoạn, nhưng không ai thiệt mạng trong vụ hạ cánh khẩn cấp.

「Ánh sáng kỳ diệu thật. Chưa từng thấy và nghe về loại ma pháp như vậy. Thật là, 『Tổ quốc』 chúng ta phải đối đầu với một kẻ địch đáng sợ!

Bowood lẩm bẩm. Sau đó, anh gọi một binh sĩ Tristain gần đó, người đang cầm một cây kích lớn.

「Cậu kia. Đúng, cậu đấy.」

Binh sĩ nhìn Bowood với vẻ khó hiểu nhưng nhanh chóng tiến lại gần.

「Ngài gọi tôi sao, thưa ngài?」

Dù là địch hay ta, các quý tộc đều được đối xử lễ phép. Với thái độ hết sức lịch sự, binh sĩ chờ nghe lời Bowood.

「Những thuộc hạ của tôi có gặp khó khăn gì không? Họ có được ăn uống đầy đủ không?」

「Tù binh lính tráng được tập trung một chỗ và hiện tại đang được khuyến khích gia nhập quân đội Tristain. Những ai không muốn sẽ bị cưỡng bức lao động…… nhưng hầu hết có lẽ sẽ gia nhập quân đội chúng tôi. Với chiến thắng lớn như vậy, chúng tôi không lo về việc thiếu ăn cho tù binh. Tristain không nghèo đến mức đó.」

Binh sĩ ngực thẳng ưỡn trả lời. Bowood mỉm cười chua chát, rút một đồng vàng từ túi và đưa cho binh sĩ.

「Hãy dùng cái này để mừng chiến thắng của thánh nữ.」

Binh sĩ đứng thẳng, cười mỉm.

「Tôi xin phép dùng nó để chúc sức khỏe cho ngài, thưa ngài.」

Nhìn binh sĩ rời đi, Bowood lẩm bẩm với một cảm giác thoải mái nào đó.

「Nếu chiến tranh đáng nguyền rủa này kết thúc và chúng ta trở về nước, cậu sẽ làm gì, Horatio?」

「Tôi sẽ bỏ nghề quân nhân. Thậm chí sẵn sàng vứt bỏ gậy phép. Sau khi chứng kiến ánh sáng đó, tôi không còn muốn tiếp tục nữa.」

Bowood cười lớn.

「Chúng ta cùng ý tưởng rồi! Tôi cũng cảm thấy như vậy!」

Y Y Y

Hồng y Mazarin ngồi bên cạnh Henrietta, nở một nụ cười rạng rỡ mà suốt mười năm qua chưa từng thấy. Đó là một nụ cười vô tư lự. Ông mở toang cửa sổ xe ngựa, vẫy tay đáp lại tiếng hò reo của đám đông đang chen chúc trên đường phố. Ông vui mừng một cách chân thật khi thấy hai trọng trách trên vai mình nhẹ bớt đi. Hai trọng trách ấy là nội chính và ngoại giao. Ông định giao cả hai nhiệm vụ đó cho Henrietta và lui về làm cố vấn.

Mazarin nhận ra người chủ mới của mình đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt u sầu. Sau khi vuốt ria mép, ông hỏi Henrietta.

「Có vẻ như người không được khỏe. Thật sự thì, ta chưa từng thấy gương mặt rạng rỡ của người khi ngồi trong xe ngựa này.」

「Tại sao ta phải lên ngôi? Mẹ ta vẫn còn đó mà.」

「Bà ấy không đáp lại khi chúng tôi gọi người là 『Nữ Vương Bệ Hạ』. Người nói rằng, người phận làm thiếp, cả đời không phải là 『Vua』, chỉ là vợ lẻ của vua, mẹ của công chúa mà thôi, và nhất quyết không chịu lên ngôi.」

「Tại sao mẹ lại từ chối trở thành nữ hoàng?」

Mazarin hiếm khi bày tỏ nỗi buồn, ông trả lời.

「Thái hậu bệ hạ vẫn đang để tang. Bà ấy vẫn còn nhớ đến tiên đế.」

Henrietta thở dài.

「Vậy thì ta cũng sẽ noi gương mẹ. Ngai vàng cứ để trống cũng được. Ta sẽ không đăng quang.」

「Người lại đòi hỏi vô lý rồi! Việc đăng quang của người cũng là mong muốn của mẹ người. Tristain hiện không thể làm một nước yếu đuối. Các quý tộc, dân chúng trong nước và cả các nước đồng minh đều mong đợi một vị vua mạnh mẽ, một nữ vương, đã đánh bại được Alvion hùng mạnh.」

Henrietta thở dài. Rồi cô nhìn vào chiếc nhẫn Phong Ruby đeo trên ngón áp út bên trái. Đó là kỷ vật của Wales, do Saito mang về từ Alvion. Chiến thắng đã đưa cô lên ngai vàng này, một phần cũng nhờ Wales. Chiếc nhẫn đã tiếp cho Henrietta dũng khí để đối mặt với kẻ thù.

Nếu mẹ cô để ngai vàng trống để tưởng nhớ cha cô, cô cũng muốn làm theo. Cô không muốn trở thành nữ hoàng.

Nhưng từ ngoài cửa sổ, tiếng reo hò vẫn vang lên. Mazarin thì thầm như để khuyên bảo.

「Việc đăng quang này là mong muốn của toàn dân. Bản thân người không còn thuộc về của riêng người nữa.」

Sau khi ho nhẹ, Mazarin tiếp tục.

「Vậy thì, chúng ta ôn lại thủ tục của lễ đăng quang. Đừng để xảy ra sai sót.」

「Thật phiền phức. Chỉ là đội một chiếc vương miện thôi mà.」

「Không thể nói như vậy được. Đó là một nghi lễ thiêng liêng. Đây là lễ công bố quyền cai trị do tổ tiên ban cho với thế giới. Một chút phiền phức cũng chỉ là một phần của truyền thống.」

Với giọng điệu trang trọng, Mazarin giải thích các bước của nghi lễ cho Henrietta.

「……Sau khi nghi lễ tiến hành, người sẽ tiến tới trước mặt Thái hậu đang đứng chờ ở bàn thờ. Người sẽ thề nguyện với tổ tiên và thần linh, rồi mẹ người sẽ đội vương miện cho người. Từ lúc đó, tất cả mọi người, kể cả ta, sẽ gọi người là 『Bệ hạ』.」

Thề nguyện……

Henrietta nghĩ, chẳng phải thề nguyện những điều không thật lòng là một sự báng bổ sao? Cô không tin rằng mình có thể làm tốt vai trò nữ hoàng. Chiến thắng ở Tarbes không phải nhờ vào sự lãnh đạo của cô, mà là nhờ các tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm và trí tuệ của Mazarin. Cô chỉ đơn thuần là người đứng đầu mà thôi.

Nếu Wales còn sống, anh sẽ nói gì khi thấy cô bây giờ? Một người đang chuẩn bị trở thành nữ hoàng, bị buộc phải leo lên đỉnh cao quyền lực……

Wales.

Vị Hoàng thái tử yêu quý.

Người duy nhất mà cô yêu……

Sau này và mãi mãi, lời thề chân thành từ trái tim chỉ có một lần, là lời thề ở bên hồ Lagdorian.

Khi nghĩ như vậy, chiến thắng vĩ đại và sự lộng lẫy của lễ đăng quang cũng không thể làm sáng lòng Henrietta.

Cô mơ màng nhìn vào tờ giấy da cừu trước mặt. Đó là một báo cáo mà cô nhận được gần đây, do một vệ sĩ phụ trách thẩm vấn tù binh viết. Bản báo cáo viết về câu chuyện của những kỵ sĩ rồng Alvion bị bắn hạ bởi chiếc Không chiến Zero của Saito.

Những tù binh kể rằng kỵ sĩ rồng đó bay lượn nhanh nhẹn và sử dụng ma pháp tấn công mạnh mẽ, hạ gục từng kỵ sĩ rồng của phe họ. Tuy nhiên, trong quân đội Tristain không hề có một kỵ sĩ rồng nào như vậy.

Vệ sĩ tiếp tục điều tra vì thấy nghi ngờ. Báo cáo sau đó viết về sự việc tại làng Tarbes.

Người kỵ sĩ rồng đó điều khiển một món đồ ma thuật gọi là 『Vũ y của Rồng』, một vật phẩm truyền thuyết của làng Tarbes. Tuy nhiên, đó không phải là vật phẩm ma thuật, mà là một cỗ máy bay chưa từng được biết đến.

Và người điều khiển nó…… là cậu thanh niên quen biết với Henrietta, Sử ma của tiểu thư La Vallière.

Báo cáo cũng đề cập đến mối liên hệ giữa ánh sáng phá hủy hạm đội địch và cỗ máy bay đó. Ánh sáng đó phát ra từ khu vực mà cỗ máy bay xuất hiện. Vệ sĩ đưa ra giả thuyết táo bạo rằng, có thể tiểu thư La Vallière hoặc Sử ma của cô ấy đã tạo ra ánh sáng đó.

Tuy nhiên, vì tính chất nhạy cảm của sự việc, vệ sĩ băn khoăn không biết có nên tiếp cận hai người đó trực tiếp hay không. Báo cáo kết thúc với việc chờ quyết định của Henrietta.

Ánh sáng mang lại chiến thắng cho cô……

Ánh sáng chói lòa như mặt trời xuất hiện.

Nhớ lại ánh sáng đó, lòng cô lại ấm áp.

「Có phải là cậu không, Louise?」

Henrietta thì thầm.

Y Y Y

Ở một nơi khác, tại Ma pháp Học viện, bầu không khí thường ngày vẫn tiếp tục mà không thay đổi, khác hẳn với nơi thành phố đang náo nhiệt vì chiến thắng. Mặc dù hiệu trưởng Osman đã phát biểu chúc mừng chiến thắng của quân đội hoàng gia ở Tarbes trong bữa sáng, nhưng ngoài ra không có gì đặc biệt diễn ra.

Vì là nơi học tập, học viện dường như hoàn toàn tách biệt khỏi chính trị. Dù đang trong thời chiến, các học sinh vẫn cứ thong thả như mọi khi. Đối với quý tộc Halkeginia, chiến tranh gần như là một sự kiện hàng năm. Luôn có những cuộc xung đột nhỏ ở đâu đó. Khi chiến tranh bắt đầu, họ có thể ồn ào, nhưng khi tình hình ổn định, mọi thứ lại trở về như cũ.

Giữa bối cảnh đó, tại quảng trường Vestri ít người qua lại, một trận chiến nhỏ đang diễn ra.

Y Y Y

Ngồi trên chiếc ghế dài ngập tràn ánh nắng, Saito mở gói quà trong tay ra. Mặt cậu sáng bừng lên.

「Tuyệt vời! Một chiếc khăn quàng cổ!」

Ngồi bên cạnh, Siesta ửng hồng hai má.

「Anh nè? Khi anh đi trên chiếc máy bay đó, chắc hẳn là rất lạnh, phải không?」

Thời gian đã quá ba giờ chiều. Siesta đã gọi Saito đến quảng trường Vestri này vì có món quà muốn tặng cậu.

Món quà đó là một chiếc khăn quàng cổ. Một chiếc khăn quàng cổ trắng tinh. Nó ấm áp như làn da mềm mại của Siesta.

「Ừm, đúng là khi mở kính chắn gió thì rất lạnh.」

Saito thử quàng chiếc khăn vào cổ. Dù hiện tại là đầu mùa hè, nhưng trên không trung thì rất lạnh. Khi mở kính chắn gió thì càng lạnh hơn. Trong lúc cất cánh và hạ cánh, cậu phải thò đầu ra ngoài kính chắn gió để quan sát phía dưới. Không giống như máy bay hiện đại, không thể lúc nào cũng đóng kín.

Trên nền vải trắng, có những chữ lớn được thêu bằng sợi len đen. Trông chúng giống như bảng chữ cái Latin, nhưng mang phong cách khác biệt của thế giới Halkeginia.

「Trên đây viết những gì vậy?」

「Ể, Àa, anh Saito đến từ thế giới khác nên không đọc được chữ này nhỉ. Đây là…… tên của anh Saito đó.」

「Hêê.」

Saito cảm động. ‘Aa, tên mình trong chữ của thế giới khác được viết như thế này à……’ Cậu nghĩ thầm, chăm chú nhìn bốn ký tự kết hợp với nhau. ‘Những ký tự đó khi ghép lại sẽ phát âm là 『Saito』à. Mà ở chỗ này hình như còn có thêm sáu ký tự nữa thì phải.’

「Còn cái này thì sao?」

Siesta cười e thẹn.

「Ehe……, đó là tên của em. Em xin lỗi. Đan lên như thế này có ảnh hưởng gì không ạ?」

「Không, không ảnh hưởng chút nào đâu!」

Saito lắc đầu lia lịa.

「Anh rất vui! Vì Siesta đã đan chiếc khăn này cho anh mà!」

Lần đầu tiên trong đời nhận được quà từ một cô gái. Cậu bỗng nhớ lại những kỷ niệm buồn.

Sinh nhật. Vì là ngày lễ nên năm nào trường cũng nghỉ. Không có cô bạn gái nào đến tặng quà. Chỉ có một lần, mẹ cậu tặng một chiếc đồng hồ. Sang ngày hôm sau thì nó bị hỏng.

Ngày Valentine. Có lần ai đó nhầm bàn, để nhầm một viên chocolate trong ngăn bàn của cậu.

Anh nhảy cẫng lên vì vui mừng, kêu lên Ai thế! Ai! Ai yêu mình thế này? Mình cũng yêu bạn mất thôi! Rồi một cô gái thèn thùng tới xin lỗi vì đặt nhầm bàn. Saito cảm thấy xấu hổ và khóc trong nhà vệ sinh.

Vì vậy, nhận được món quà từ một cô gái làm Saito xúc động muốn khóc. Hơn nữa, đây là quà tự làm, khiến Siesta càng trở nên hấp dẫn hơn trong mắt cậu. Siesta vốn dĩ đã rất dễ thương, giờ cô trông như thiên thần.

「Nhưng mà, thật sự ổn không? Làm cái này chắc vất vả lắm, đúng chứ?」

Saito nói, Siesta lại đỏ mặt.

「Ổn mà. Anh biết không? Khi quân Alvion tấn công, em đã rất sợ. Nhưng khi nghe tin chiến tranh kết thúc và ra khỏi khu rừng, đúng lúc thấy anh Saito từ trên máy bay hạ cánh xuống……」

Saito gật đầu.

「Lúc đó em rất, rất vui. Thật đấy! Nên em…… đã làm vậy……」

Saito cũng đỏ mặt. Siesta đã ôm lấy Saito và hôn lên má cậu.

Sau đó, dân làng cũng ra khỏi rừng. Một số người đã chứng kiến Saito dùng chiếc Không chiến Zero đánh bại kỵ sĩ rồng của Alvion.

Louise và Saito được dân làng tôn vinh như những anh hùng đánh bại quân Alvion, và họ được đối đãi như quý tộc trong lễ hội kéo dài ba ngày ba đêm. Đồng thời, danh dự của ông cố Siesta cũng được khôi phục, vì chiếc Không chiến Zero đã bay thành công.

Trong suốt lễ hội, Siesta luôn bên cạnh Saito, không rời nửa bước và chăm sóc cậu. Giống như bây giờ, nhẹ nhàng dựa vào cậu……

Saito vừa ngượng ngùng vừa mân mê chiếc khăn quàng cổ. Cậu nhận ra điều gì đó.

「Siesta, chiếc khăn này dài quá nhỉ……」

「Ừ, vì thế này này.」

Siesta cầm lấy đầu khăn và quàng lên cổ mình. Như vậy, chiếc khăn trở nên vừa vặn.

「Khăn đôi à?」

「Đúng thế. Anh không thích à?」

Siesta nhìn vào mắt Saito với ánh mắt chân thành. Đôi mắt cô như đôi mắt của một chú cún con ngây thơ.

Khăn đôi, thật là một hành động đơn giản nhưng đáng yêu. Nhật Bản chắc chắn sẽ xử tội hành động này, cô gái này thật quá đáng yêu, đáng yêu quá, trong đầu Saito luẩn quẩn những suy nghĩ không rõ ràng. Nhưng hành động đơn giản này lại làm Saito cảm động sâu sắc.

Siesta tiến thêm một bước. Cô nhắm mắt và mím môi lại, chuẩn bị hôn.

Saito nuốt nước bọt. Cậu cảm thấy phản xạ muốn hôn lại. Nhưng rồi, lời của bố Siesta trong bữa tiệc lại vang lên trong đầu anh.

Ông đã đến gần Saito khi Siesta rời khỏi chỗ. Ông cảm ơn Saito vì đã đánh bại kỵ sĩ rồng của Alvion và ca ngợi cậu là anh hùng của làng. Ông mỉm cười, nhưng rồi bất ngờ nghiêm mặt và nhìn Saito bằng ánh mắt đáng sợ.

「Cậu là anh hùng đã cứu làng và bảo vệ Tristain khỏi Alvion. Tôi rất quý cậu. Nhưng……」

「Nhưng gì ạ?」

「Nếu làm con gái tôi khóc, tôi sẽ giết cậu.」

Saito không thể quên được khuôn mặt của ông bố Siesta khi nói điều đó. Khuôn mặt đáng sợ hơn cả yêu tinh, kỵ sĩ rồng, hay chiến hạm khổng lồ bị thổi bay bởi ma pháp của Louise.

Saito không thể dễ dàng làm gì với Siesta. Anh còn phải trở về. Nếu hôn Siesta, điều đó sẽ làm cô buồn. Và nếu Siesta buồn, ông bố của cô sẽ đuổi theo cậu đến tận cùng Trái Đất. Dù có vẻ không thể, nhưng khuôn mặt của ông khiến Saito không thể mỉm cười được.

Nhưng khi Siesta tiến sát hơn, sự do dự của Saito dường như tan biến. Siesta quyết định tự mình rút ngắn khoảng cách, giữ chặt đầu Saito và kéo cậu lại gần. Khi Siesta trở nên táo bạo, cô rất táo bạo. Saito không thể chống lại. Nếu chỉ là một cái hôn thôi thì…… khi cậu đang như cứng người lại……Một tảng đá lớn bất ngờ rơi trúng đầu, tạo ra âm thanh *bốp!* và Saito ngất lịm đi.

Y Y Y

Phía sau băng ghế nơi Saito và Siesta đang ngồi, cách đó khoảng 15 mét, có một cái hố to. Bên trong hố, một cô gái đang thở hổn hển. Đó chính là Louise. Louise giậm chân giận dữ trong hố. Bên cạnh cô là con chuột chũi khổng lồ Verðandi và thanh Trí tuệ chi kiếm Derfflinger, những kẻ đã giúp cô đào cái hố này. Louise đã nhờ Verðandi của Guiche đào hố để cô có thể ẩn nấp và lén lút theo dõi Saito và Siesta. Derfflinger cũng được mang theo vì có nhiều điều muốn hỏi.

「Cái gì chứ! Tên Sử ma đó!」

Louise vừa đấm vào thành hố vừa giận dữ khẽ thầm thì.

Trên băng ghế xa xa, Siesta gần như khóc lóc, lay gọi Saito tỉnh lại sau khi cậu bị trúng đá. Hòn đá đó chính là do Louise ném ra từ trong hố. Cô không thể tha thứ cho việc Sử ma của mình lại dám hôn một cô gái khác.

Derfflinger lên tiếng với giọng điệu ngớ ngẩn:

「Này, cô tiểu thư quý tộc.」

「Gì nữa. Nhân tiện, hãy nhớ tên của ta đi.」

「Gọi thế nào cũng được mà. Thế này, dạo này có trào lưu đào hố để theo dõi Sử ma sao?」

「Không có đâu.」

「Vậy thì tại sao lại phải đào hố để ẩn nấp mà rình thế?」

「Vì nếu bị phát hiện thì thật xấu hổ.」

Louise liếc nhìn thanh kiếm và nói.

「Thế thì ngay từ đầu đừng có mà rình mò chứ. Mặc kệ Sử ma của mình làm gì cũng được mà.」

「Không thể như thế được. Tên Sử ma ngốc đó, suốt ngày chỉ lo âu yếm với người khác mà chẳng để ý đến tôi.」

Giọng Louise run lên khi nói từ âu yếm. Cô đang cực kỳ tức giận.

「Ta có thể là người sử dụng hệ 『Hư vô』 huyền thoại, nhưng không ai để ta có thể chia sẻ việc này cả. Ta đành phải tìm đến tên Sử ma ngốc nghếch và vô dụng kia để nói chút, thế mà hắn ta lại cứ mãi âu yếm với một hầu gái nào đó……」

「Âu yếm, âu yếm.」

「Đừng có mà bắt chước!」

「Đáng sợ thật. Nhưng ném đá trúng đầu người khác có hơi quá đáng không? Tội nghiệp cậu ta thật đó, có khi chết rồi cũng nên.」

Louise khoanh tay trong hố.

「Không làm tròn nghĩa vụ của Sử ma mà còn đi âu yếm thì đáng bị vậy.」

「Ghen à?」

「Không phải. Tuyệt đối không phải.」

Louise thì thầm, má đỏ bừng và quay mặt đi. Derfflinger bắt chước giọng cô, nói.

「Tại sao cậu lại không hôn cô chủ của mình chứ?」

「Im đi.」

「Dù đang giả vờ ngủ nhưng mà…… Tôi cũng sẽ khóc đó.」

「Đừng có nói nữa, nếu không ta sẽ dùng 『Hư vô』 để làm tan chảy ngươi đấy.」

Derfflinger run rẩy, trông cô có vẻ như đang cười. Louise nhìn thanh kiếm và nghĩ thật là một thanh kiếm đáng ghét, rồi hỏi.

「Này, ta sẽ hỏi ngươi vì không còn cách nào khác. Một quý tộc cao quý như ta phải hỏi một thanh kiếm cũ kỹ như ngươi, hãy lo mà cảm kích đi.」

「Vâng, là gì thế?」

Louise khẽ ho một tiếng đầy đáng yêu. Sau đó, mặt đỏ bừng, cô giữ giọng uy nghiêm và hỏi Derfflinger.

「Hãy nêu những điểm mà cô hầu gái đó hơn ta. Hãy nói ngắn gọn, xúc tích và dễ hiểu.」

「Sao cô lại muốn biết?」

「Không liên quan gì đến ngươi. Hãy trả lời câu hỏi.」

「Ghen tị.」

「Đã bảo không phải mà.」

「Dù đã từng hôn mê mệt……」

「Ta sẽ làm tan chảy ngươi thật đấy.」

Louise giơ cây đũa phép lên và bắt đầu niệm chú. Derfflinger hoảng hốt trả lời, sợ bị tan chảy bởi phép 『Hư vô』 mà cô từng sử dụng trước đây.

「Được rồi, được rồi! Cô đúng là một cô gái khó tính! Trước hết, cô hầu gái đó biết nấu ăn.」

「Cũng đúng. Nhưng thế thì sao chứ. Ta chỉ cần ra lệnh là được.」

「Con trai thích những cô gái biết nấu ăn. Thêm nữa, cô ấy còn giỏi may vá.」

「Ta cũng biết may vá. Mẹ đã dạy ta.」

「Nếu so sánh tài nghệ giữa cô và cô ấy thì khác nhau một trời một vực đó.」

「Tiếp đi.」

「Về khuôn mặt thì tùy sở thích. Cô cũng khá xinh đẹp, nhưng cô hầu gái kia thì lại dễ thương. Cô ấy có một thứ vũ khí mà cô không có.」

「Nói đi.」

「Ngực.」

「Con người rồi sẽ phát triển.」

Louise tự hào ưỡn ngực, nhưng ngực cô vẫn phẳng lì.

「Cô bao nhiêu tuổi rồi?」

「Mười sáu.」

「À, vậy thì hết hy vọng.」

Louise bắt đầu niệm chú.

「Chờ đã! Đừng! Đừng làm thế! Nhưng, con trai rất thích ngực lớn. Nhớ lần trước khi cậu ta tắm cùng cô hầu gái đó, trông cậu ta mê mẩn lắm cơ.」

Nghe Derfflinger nói vậy, mắt Louise long lên.

「Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?」

「Ờ…… Khi tắm chung với cô hầu gái đó……」

Derfflinger kể lại việc Saito và Siesta tắm chung lần trước. Louise hít thở sâu, cơ thể run rẩy vì giận dữ. Derfflinger cảm thấy sợ hãi, một cảm giác hiếm có ở thanh kiếm này, và im lặng.

Lúc đó, con chuột chũi nhô đầu ra khỏi hố, phát hiện ra Guiche. Guiche quỳ xuống đất và ôm lấy con chuột chũi yêu quý của mình, âu yếm.

「Aa! Tìm thấy rồi, Verðandi! Cục cưng lông xù nhỏ nhắn của anh! Đào hố ở đây làm gì thế? Hửm? Ủa, Louise?」

Guiche nhìn thấy Louise trong hố và ngạc nhiên.

「Sao cậu lại ở trong hố?」

Con chuột chũi nhìn Guiche và Louise với ánh mắt lo lắng. Guiche lắc đầu, giọng phân vân.

「Hiểu rồi, Louise. Cậu nhờ Verðandi đào hố để tìm giun à? Để điều chế thuốc làm đẹp chứ gì. Ra vậy, xem ra cậu Sử ma của cậu mê mẩn cô

hầu gái ở nhà bếp quá rồi……」

Guiche liếc nhìn Siesta đang chăm sóc Saito trên băng ghế. Saito vẫn bất tỉnh, Siesta lo lắng và ngồi khóc lóc bên cạnh cậu.

「Ahaha! Cố gắng chăm sóc nhan sắc để giành lại người mình yêu đi! Nếu để mất vào tay một cô gái thường dân, danh dự quý tộc sẽ bị hạ thấp đó.」

Không ổn rồi, Derfflinger lẩm bẩm. Louise như con nhện độc, túm lấy cổ chân Guiche rồi lôi vào hố, tiêu diệt cậu ta trong vòng hai giây.

Con chuột chũi lo lắng chạm vào mặt Guiche đã ngất. Louise nắm chặt tay, giọng rít lên.

「Tiếp theo là hắn.」

Derfflinger thở dài buồn bã.

「Chà, 『Hư vô』 lần này còn đáng sợ hơn cả Brimir ・ Valtari gấp trăm lần.」

Y Y Y

Đầu đau nhói, Saito vừa bước vào phòng, vừa xoa đầu. Louise đang ngồi xếp bằng trên giường, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng tối om, dù trời đã xế chiều mà Louise vẫn chưa bật đèn. Saito cảm nhận một không khí rất khó chịu, lạnh gáy.

「Sao vậy Louise? Sao phòng tối thế này?」

Saito lên tiếng nhưng Louise không trả lời, vẫn quay lưng về phía cậu. Cô có vẻ không vui. Saito tự hỏi không biết cô đang giận điều gì.

「Ngươi về trễ quá. Nãy giờ đi đâu vậy?」

Louise hỏi, giọng lạnh lùng nhưng không có vẻ giận dữ. Saito thở phào, đáp lại.

「Tôi gặp Siesta ở quảng trường Vestri. Cô ấy bảo sẽ tặng quà. Rồi đột nhiên có cục đá bay trúng đầu tôi…… Đau lắm. Cục đá gì mà kỳ quái thế không biết.」

「À. Chắc là trời phạt rồi. Này, ngồi xuống sàn đi, ta có chuyện muốn nói.」

「Ể? Sàn á?」

「Con chó này.」

Cách gọi là chó này lâu lắm rồi chưa được nghe nèè~~~~, Saito lẩm bẩm, định lẻn ra khỏi phòng. Đụng chạm với Louise lúc này chẳng khác nào chọc giận thần linh. Cậu chẳng biết Khởi tổ hay Hư vô là gì cả, nhưng cậu biết một điều, đó là Louise, cô đã thổi bay chiến hạm xâm lược Tristain bằng một câu thần chú huyền thoại đáng kinh ngạc.

Saito vừa định mở cửa thì Louise vung cây đũa phép.

*Cạch cạch* ‘Ủa? Sao cửa không chịu mở vậy.’ 「Lạ nhỉ…… Những ma pháp đơn giản của hệ thống ma pháp phổ thông giờ mình làm được rồi.」

「Lo…… Louise?」

Saito run rẩy gọi. Louise thật đáng sợ. Giọng nói bình thường càng làm cho cô ấy thêm phần đáng sợ.

「Bốn hệ thống ma pháp lớn vẫn chưa thành công, nhưng mình có lẽ là một pháp sư 『Hư vô』…… Mỗi ngày mình đang phát triển. Đồ chó, ngươi không thoát được đâu.」

Saito cố gắng xoay nắm cửa nhưng không thể.

「Vô ích thôi. Ma pháp 『Khóa』 đang hoạt động. Thực ra, chủ nhân đang lo lắng. Là một pháp sư 『Hư vô』, ta không thể nói chuyện này với bất cứ ai. Giờ chưa ai biết ta có thể sử dụng được 『Hư vô』. Câu thần chú 『Explosion』 của ta bị hiểu lầm là 『phép màu』 trong lâu đài và quân đội. Nhưng rồi họ sẽ sớm phát hiện ra thôi. Lúc đó ta sẽ ra sao? Trong lúc lo lắng như thế, thì con chó của ta lại hẹn hò với một cô hầu gái.」

Louise suýt nói hôn nhau nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại, hít sâu và lựa lời tiếp.

Saito tái mặt, cố gắng xoay nắm cửa mãi nhưng không thành. Ma pháp 『Khóa』 quá mạnh.

「Hẹn hò còn đỡ. Nhưng đi tắm chung, thật không thể chấp nhận được. Bỏ mặc chủ nhân để đi tắm với cô hầu gái. Thật không thể tha thứ được. Nếu là thời xưa thì nhà ngươi đã bị xử tử rồi. May cho ngươi là chủ nhân này còn rất nhân từ.」

Louise bắt đầu run lên. Hôn nhau. Đi tắm chung.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa sổ bay vào một con bồ câu. Đó là một con chim bồ câu đưa thư.

「Ara, nhanh thật đấy.」

Louise tháo bọc từ chân con chim, đặt lên giường. Sau đó, cô đặt một đồng vàng vào mỏ nó. Có vẻ như đây là một dịch vụ giao hàng đặc biệt khác với thế giới của Saito.

「Cái gì thế này? Cô……」

「Ta chợt nhận ra rằng, chỉ roi vọt thôi thì chó sẽ không hiểu được.」

Saito mặt tái mét, cố gắng mở cửa một cách điên cuồng.

「Cứu tôi! Cứu tôi với!」

「Vô ích thôi.」

Khi Saito quay lại, Louise đã tiến sát tới từ lúc nào, khiến cậu giật mình.

「Louise, khi mắt cô trợn lên, môi cắn chặt. Khuôn mặt của cô còn đáng sợ hơn cả cha của Siesta nữa.」

Louise đá vào chỗ hiểm của Saito, khiến cậu ngã nhào xuống sàn.

「Cái…… Cô luôn hành hạ chỗ nhạy cảm của tôi……」

Louise dẫm lên cổ áo của Saito.

「Con chó kia. Ngươi thật sự thiếu sự kỷ luật trầm trọng. Chạy nhảy lung tung, gieo rắc rối khắp nơi. Nên buộc ta đã phải mua thứ này.」

Louise lắp một cái đai da vào người Saito, khóa chặt ở trước ngực. Nó giống như một bộ dây cương dùng để huấn luyện động vật.

「Cái gì thế này?」

「Một dụng cụ ma pháp để thuần hóa thú dữ.」

Saito vừa đứng dậy thì Louise niệm một câu thần chú ngắn.

「Vasra.」

Saito hét lên, lăn lộn trên sàn.

「Nó có ma pháp điện giật khi chủ nhân ra lệnh.」

Louise giải thích, nhưng Saito đã ngất đi vì sốc. Louise kéo Saito, ném vào đống rơm.

「Chỉ là một tên Sử ma chết tiệt, đợi một trăm năm nữa đi chắc mới có cửa tắm chung với gái nhé!」

Truyện Chữ Hay