Ông Osman ngồi nhìn cuốn sách được mang từ cung điện đến, vừa mơ màng vừa xoắn râu. Bìa sách bằng da cổ kính đã tả tơi, chỉ cần chạm vào cũng có thể rách. Các trang giấy da cừu đã ngả màu nâu mờ.
Hừm……, ông Osman lẩm bẩm khi lật các trang sách. Không có gì được viết trên đó. Cuốn sách khoảng 300 trang, nhưng tất cả đều trắng trơn.
「Đây là cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 mà gia đình hoàng gia Tristain truyền lại sao……?」
Theo truyền thuyết, đây là cuốn sách ghi lại các thần chú mà Khởi tổ Brimir đã tụng khi cầu nguyện với thần cách đây sáu nghìn năm. Nhưng không có một ký tự hay chữ cái nào được viết.
「Có phải là hàng giả không?」
Ông Osman nhìn cuốn sách với ánh mắt nghi ngờ. Đồ giả…… điều này thường xảy ra với những món đồ 『huyền thoại』. Chỉ có một cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』, nhưng nó tồn tại ở nhiều nơi. Các quý tộc giàu có, các linh mục của đền thờ, các gia đình hoàng gia đều tuyên bố cuốn sách của mình là thật. Người ta nói rằng, nếu gom tất cả những cuốn sách không rõ thật giả này lại, có thể tạo thành một thư viện.
「Nhưng mà, cho dù là hàng giả đi nữa thì vầy cũng quá tệ. Không có một chữ nào viết trên đó.」
Ông Osman đã nhìn thấy 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 ở nhiều nơi. Những cuốn đó có các chữ rune nhảy múa và có hình thức của một cuốn sách cầu nguyện. Nhưng cuốn sách này không có một ký tự nào. Điều này quá đáng để coi là lừa đảo.
Lúc đó có tiếng gõ cửa. Ông Osman nghĩ rằng mình cần phải thuê một thư ký, rồi mời người vào.
「Chưa khóa đâu. Vào đi.」
Cánh cửa mở ra và một cô gái mảnh mai bước vào. Mái tóc hồng đào, đôi mắt to màu nâu hạt dẻ. Đó là Louise.
「Nghe nói người gọi em……」
Louise nói. Ông Osman đứng dậy, dang tay chào đón cô gái nhỏ. Sau đó, ông lại cảm ơn công lao của Louise.
「Ô, cô Vallière. Cô đã nghỉ ngơi sau chuyến đi chưa? Chỉ cần nghĩ lại cũng đủ mệt mỏi. Nhưng nhờ công của các cô, liên minh đã được ký kết an toàn và khủng hoảng của Tristain đã qua đi.」
Ông Osman nói với giọng ấm áp.
「Và vào tháng tới, lễ cưới giữa công chúa và hoàng đế Germania sẽ được tổ chức. Nhờ công của các cô. Hãy tự hào.」
Nghe vậy, Louise cảm thấy buồn. Người bạn thời thơ ấu Henrietta của cô sẽ kết hôn với hoàng đế mà cô không yêu, như một công cụ chính trị. Dù việc này là cần thiết cho liên minh, nhưng khi nghĩ về nụ cười buồn của Henrietta, lòng Louise cảm thấy đau đớn.
Louise cúi đầu im lặng. Ông Osman nhìn cô một lúc rồi nhớ ra cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 mà ông đang cầm, ông đưa nó cho Louise.
「Đây là gì ạ?」
Louise nhìn cuốn sách với vẻ mặt bối rối.
「Sách cầu nguyện của Khởi tổ đó.」
「Sách cầu nguyện của Khởi tổ? Là đây ạ?」
Đây là cuốn sách huyền thoại được truyền lại trong hoàng gia, là quốc bảo. Tại sao ông Osman lại có nó?
「Theo truyền thống của hoàng gia Tristain, trong lễ cưới của hoàng tộc, phải có một vu nữ được chọn từ quý tộc. Vu nữ được chọn sẽ đọc lời cầu nguyện từ cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』.」
「Hà……」
Louise không am hiểu về nghi lễ cung đình, nên chỉ trả lời một cách vô hồn.
「Và công chúa đã chọn cô, cô Vallière.」
「Công chúa ấy ạ?」
「Đúng vậy. Vu nữ phải mang theo cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 bên mình từ trước lễ và nghĩ ra lời cầu nguyện để đọc.」
「ỂỂỂ! Em phải tự nghĩ ra lời cầu nguyện sao?」
「Đúng vậy. Dĩ nhiên, bản nháp sẽ được sửa bởi những người trong cung…… Truyền thống là phiền phức. Nhưng công chúa đã chọn cô, cô Vallière. Đây là một vinh dự lớn. Được dự lễ cưới của hoàng tộc và đọc lời cầu nguyện là điều rất hiếm.」
Henrietta đã chọn cô làm vu nữ cho lễ cưới, người bạn thời thơ ấu của mình. Louise ngẩng đầu lên.
「Vâng, em xin nhận nhiệm vụ ạ.」
Louise nhận cuốn 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 từ tay ông Osman. Ông Osman nheo mắt nhìn cô.
「Cảm ơn vì đã nhận nhiệm vụ. Công chúa sẽ vui mừng lắm đây.」
Y Y Y
Buổi chiều hôm đó, Saito đang chuẩn bị cho bồn tắm. Tại Ma pháp Học viện Tristain, có một phòng tắm lớn bằng đá cẩm thạch, giống như một phòng tắm La Mã. Phòng tắm này rộng như một cái hồ bơi, có nước tắm pha với nước hoa, mang lại cảm giác thiên đường, nhưng dĩ nhiên Saito không được phép vào. Chỉ có quý tộc mới được vào.
Có một phòng tắm cho dân thường làm việc trong học viện, nhưng so với phòng tắm của quý tộc, nó rất thô sơ. Phòng tắm chung của dân thường giống như một cái nhà tắm xông hơi dựng tạm. Người ta ngồi bên cạnh lò sưởi chứa đầy đá nung, đổ mồ hôi, sau đó ra ngoài tắm nước để rửa sạch mồ hôi.
Vì loại phòng tắm này, Saito chỉ tắm một lần và chán ngay. Đối với Saito, người lớn lên ở Nhật Bản, bồn tắm phải có đầy nước để ngâm mình. Tắm xông hơi không đủ thỏa mãn.
Bất đắc dĩ, Saito nhờ đầu bếp trưởng Marteau cho một cái vạc cũ. Cậu sử dụng cái vạc này như một bồn tắm. Saito đốt lửa dưới cái vạc, đặt nắp lên để làm tấm đáy và ngồi vào.
Phòng tắm của Saito được đặt ở một góc sân Vestri. Sân này ít người qua lại, rất tiện lợi.
Khi mặt trời lặn, hai mặt trăng dần xuất hiện. Nước đã sôi, Saito cởi đồ và ngồi vào vạc, chân đạp trên nắp.
「Aa, nước tuyệt quá.」
Cậu đặt khăn lên đầu và hát khe khẽ.
Kiếm Derfflinger dựa vào tường cạnh vạc lên tiếng.
「Trông cậu có vẻ đang vui nhỉ.」
「Ừm, tôi đã cảm thấy rất thoải mái đây.」
「Nhân tiện thì cộng sự nè, lần trước sao cậu không chiếm lấy cô gái ấy?」
Saito nhìn Derfflinger với ánh mắt ấm áp.
「Đừng nhìn tôi kiểu đó. Gớm lắm cộng sự à.」
「Nà, kiếm truyền thuyết.」
「Đúng vậy, tôi là kiếm truyền thuyết. Có gì không?」
「Ông đã sống sáu nghìn năm, chưa bao giờ muốn bảo vệ hay trân trọng ai sao?」
Derfflinger run nhẹ.
「Người bảo vệ không phải tôi. Người cầm tôi mới là người bảo vệ ai đó.」
「Thật đáng thương.」
Saito nói với giọng cảm thông.
「Không đáng thương đâu. Ngược lại, vậy sống mới thoải mái.」
「Thế à. Mà này, ông không nhớ gì về 『Gandálfr』 sao? Hắn trông thế nào, làm gì?」
Saito hỏi với tính cách tò mò tự nhiên của mình.
「Không nhớ.」
「Thật luôn.」
「Đó là chuyện từ rất lâu rồi. Mà này, có ai đó đến kìa.」
Dưới ánh trăng, có một bóng người hiện ra.
「Ai vậy?」
Saito gọi, bóng người giật mình, làm rơi cái gì đó. Tiếng đồ gốm vỡ vang lên trong đêm.
「Ôi không, lại bị la nữa rồi……」
Saito nhận ra người bước ra từ bóng tối.
「Siesta?!」
Dưới ánh trăng, Siesta, người làm việc trong nhà ăn Alviss, hiện ra. Có lẽ vừa tan ca, cô vẫn mặc bộ đồ hầu gái thường ngày, nhưng không đeo băng đô trên đầu. Mái tóc đen cắt ngắn sáng bóng.
Siesta cúi xuống nhặt những mảnh vỡ một cách chăm chỉ.
「Em đang làm gì vậy?」
Saito hỏi, Siesta quay lại.
「À! Ờ! Cái đó! Ừm, là! Em…… vì em có được một món hàng hiếm nên muốn mời anh Saito nếm thử. Hôm nay em định đãi anh một bữa, nhưng anh lại không đến……」
Siesta nói trong cơn hoảng loạn. Bên cạnh cô là một khay đựng ấm trà và tách trà. Có vẻ Siesta đã làm rơi một tách khi bị gọi.
「Đãi một bữa à?」
Saito nói trong khi vẫn ngâm mình trong vạc. Siesta nhận ra Saito đang khỏa thân và quay mặt đi xấu hổ.
「Phải. Đây là một món hiếm từ phương Đông, gọi là 『trà』.」
「Trà?」
Đối với Saito, trà không phải là món hiếm. Siesta rót trà từ ấm vào tách và đưa cho Saito.
「Cảm ơn.」
Saito nhấp một ngụm. Hương thơm của trà làm Saito nhớ đến trà xanh ở Nhật Bản.
Saito cảm thấy nỗi nhớ quê hương. ‘Aa, Nhật Bản. Quê hương thân yêu.’ Ngồi trong vạc, Saito lau nước mắt.
「Cậu sao thế? Có ổn không?」
Siesta cúi người vào vạc.
「Không sao, chỉ là anh nhớ nhà chút thôi. Không sao đâu.」
Saito nói và uống thêm một ngụm trà. Tắm và uống trà là sự kết hợp lạ lùng, nhưng cả hai đều khiến Saito nhớ quê hương.
「Nhớ nhà? Vậy anh từ phương Đông đến à.」
Siesta cười ngượng ngùng.
「Ừm, kiểu vậy. Nhưng sao em biết anh ở đây?」
Saito hỏi, Siesta đỏ mặt.
「Đôi khi em thấy anh tắm ở đây……」
「Em theo dõi anh à?」
Saito hỏi, Siesta lắc đầu.
「Không phải! Chỉ là……」
Nền đất xung quanh vạc bị nước làm trơn, khiến Siesta trượt vào vạc.
「Kyaaaaaaaa!」
Tiếng hét của Siesta át đi âm thanh cô rơi vào nước.
「Em không sao chứ?」
Saito lo lắng hỏi.
「Em ổn, ổn,…… nhưng ướt hết rồi……」
Siesta chui ra khỏi nước, bộ đồ hầu gái ướt đẫm. Nhận ra Saito đang khỏa thân, cô đỏ mặt và nhìn xuống.
Saito luống cuống.
「Xin lỗi! Nhưng đây là bồn tắm……」
「Không sao…… Em, em xin lỗi.」
Dù nói vậy, Siesta vẫn không ra khỏi vạc. Saito quyết định bình tĩnh lại. Dù sao, cũng chẳng mất mát gì khi bị nhìn thấy, và la hét thì không là nam tính chút nào.
‘Những lúc thế này cần sự điềm tĩnh và nhanh trí. Như thế mới ra dáng con trai được chứ?’ Saito nghĩ. Nhưng mà Saito là một tên ngốc.
「Ufufu.」
Siesta trên người vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái, cô cười. Mặc dù lúc này không phải khúc đáng cười, nhưng mà cô vẫn làm vậy.
「Sao thế?」
‘Chẳng lẽ bị cười về kích thước chăng?’ Saito đột nhiên lo lắng và nhìn xuống phía dưới, nhưng hiện tại trời tối đến mức cậu còn chẳng thấy gì trong làn nước ấm.
「Không có gì đâu anh, nhưng mà, cảm giác thích thật anh nhỉ. Đây là phòng tắm phong cách của đất nước của anh Saito đúng không?」
Saito an tâm trả lời.
「Đúng vậy đó. Bình thường thì mọi người không mặc quần áo để ngâm mình đâu.」
「Ara? Vậy à anh? Mà nghĩ lại thì đúng vậy thật. Vậy thì, em cởi đồ ra nhé.」
「Hở?」
Saito mở to mắt bất ngờ hỏi Siesta.
「Vừa nãy, em nói gì cơ?」
Siesta bồn chồn một lúc, trông dáng vẻ đang khá xấu hổ, nhưng vì lý do nào đó mà cô dường như đã bình tĩnh lại. Sau khi cắn nhẹ môi dưới, cô nhìn Saito như thể vừa quyết định điều gì đó.
「Em nói là, em sẽ cởi đồ ra.」
「À nô, Siesta – san? Anh là, con trai đó……」
Saito ngạc nhiên hỏi.
「Không sao đâu ạ. Anh Saito mà em biết sẽ không tùy tiện tấn công người khác đâu.」
Dù nghe có vẻ đau lòng nhưng Saito vẫn gật đầu.
「Ờ thì, ừm, anh sẽ không làm những chuyện như vậy đâu……」
「Đúng vậy nhỉ. Em cũng muốn vào tắm thử trong cái 『bồn tắm』 này. Trông nó có vẻ nó thật đã anh ha.」
Sau đó, ể? Khi Saito nhìn, Siesta bắt đầu bước ra khỏi bồn nước nóng, rồi cởi quần áo. Saito hoang mang, bất ngờ quay đầu đi chỗ khác.
「Không, không ổn đâu! Siesta! Đợi chút! Quả nhiên như vậy không ổn chút nào!」
Tuy nhiên, điểm yếu của Saito đó là không thể nói 「Dừng lại」 được, đó là bản tính của cậu.
「Nhưng mà, bộ đồ em ướt sũng rồi……,
nếu về phòng trong tình huống này, chắc chắn em sẽ bị quản lý mắng mất. Em nghĩ rằng nếu hơ trên lửa thì sẽ khiến bộ đồ mau khô hơn.」
Mặc dù bình thường trông Siesta có vẻ ngoan ngoãn, nhưng có vẻ cô là kiểu người khi quyết định làm việc gì đó thì sẽ trở nên táo bạo. Cô lập tức cởi cúc áo và móc khóa váy. Một cảnh cởi quần áo đầy gợi cảm.
Siesta cởi bộ đồng phục hầu gái và đồ lót của mình ra và phơi chúng bên đống lửa. Sau đó cô bước một chân vào bồn tắm. Cặp đùi cô vô tình lọt vào đôi mắt Saito. Đôi chân trần luôn được giấu dưới váy trông thật trắng trẻo, mềm mại, khỏe mạnh. Aa, nếu giờ quay đầu sang bên đó, hẳn là sẽ thấy hết toàn bộ cơ thể nuột nà của Siesta đúng chứ.
「Uwaaaa! Đã quá! Phòng tắm hơn cũng thật tuyệt, nhưng ngâm mình trong bồn tắm nước nóng như này mới thật tuyệt vời! Giống như bồn tắm của giới quý tộc anh nhỉ. Đúng thật là, ghen tị với họ thì hãy làm giống như họ làm là được rồi. Anh Saito thông minh ghê nha.」
「Không, không có thông minh như em nghĩ đâu.」
Saito trả lời trong khi quay mặt đi. Cảm giác như nước càng lúc càng nóng lên. Một cô gái thân không mảnh vải đang ngồi cạnh cậu. Việc như này chưa xảy ra bao giờ, Saito nghĩ rằng cậu sắp tới giới hạn rồi. Siesta nói với giọng ngượng ngùng.
「Đừng ngại vậy chứ. Em cũng xấu hổ lắm. Nhìn này, em đã giấu ngực dưới tay rồi…… dưới nước không thấy gì đâu.」
Saito thở phào và quay lại, nửa vui nửa buồn.
Siesta ngồi trước mặt Saito trong nước. Nhờ tối, cơ thể dưới nước không thể nhìn thấy được. Bằng cách nào đó, cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm
Nhưng Saito vẫn nín thở.Trong bóng tối, mái tóc ngắn đen ướt của Siesta sáng bóng bởi ánh đèn chiếu từ xa.
Khi nhìn gần, Saito nhận ra Siesta rất xinh đẹp. Không như Louise hay Henrietta, cô có nét đẹp mộc mạc như bông hoa dại. Đôi mắt đen lớn tạo cảm giác thân thiện, chiếc mũi thấp dễ thương.
「Nè, đất ước của anh Saito có gì đặc biệt thế?」
「Của anh à?」
「Ừm, em muốn nghe.」
Siesta nghiêng người, ngây thơ hỏi. Không được, không được ngã người ra xa như vậy, nhìn thấy hết rồi, a, aa……
「Ê, ê tô…… chỉ có một mặt trăng, không có Ma pháp sư, điện được bật tắt bằng công tắc, và khi bay, bọn anh dùng máy bay……」
Saito lúng túng nói, Siesta phồng má.
「Không tin. Anh nghĩ em là gái nông thôn ngốc nghếch chắc.」
「Không, anh nói thật mà.」
Saito nghĩ. Nói thật sẽ chỉ làm cô bối rối. Chỉ có Louise, ông Osman và Henrietta biết Saito đến từ thế giới khác.
「Vậy kể chuyện thật đi.」
Siesta nhìn Saito với đôi mắt ngây thơ. Mái tóc và đôi mắt đen làm Saito nhớ đến các cô gái Nhật Bản. Dù khuôn mặt khác, nhưng có vẻ mộc mạc và làm Saito lúng túng.
「Ừm, khác nhau về ăn uống.」
Saito nói về Nhật Bản một cách đơn giản. Siesta lắng nghe, mắt sáng rực.
Dù là chuyện tẻ nhạt, Siesta lắng nghe chăm chú. Cuối cùng, Siesta đứng lên, tay ôm ngực. Saito quay đi, nhưng vẫn thấy một chút ngực qua khe tay Siesta, suýt nữa chảy máu mũi. Saito quay mặt đi, mũi nín thở, Siesta mặc lại quần áo khô và cúi chào.
「Cảm ơn. Thật vui. Phòng tắm này và những câu chuyện của anh đều tuyệt vời.」
Siesta nói với vẻ vui mừng.
「Lần sau anh hãy kể thêm nhé.」
Saito gật đầu.
Siesta đỏ mặt, cúi xuống, nghịch tay, nói.
「Ừm…… câu chuyện và phòng tắm đều thật tuyệt, nhưng điều tuyệt nhất là……」
「Siesta?」
「Là anh đó……」
「Cái, cái gì cơ!?」
Siesta chạy đi.
Saito nằm dựa vào vạc, suy nghĩ về câu nói của Siesta và cảm thấy ngất ngây.
Y Y Y
Sau khi tắm xong, Saito về phòng Louise. Louise đang làm gì đó trên giường, thấy Saito liền giấu cuốn sách bằng một cuốn khác. Đó là một cuốn sách cũ lớn mà Saito chưa từng thấy.
Cô đang làm gì vậy? Saito nghĩ, nhưng không bận tâm. Louise không muốn cho biết thì hỏi cũng vô ích. Đầu Saito đang nghĩ về làn da của Siesta. Câu nói của Siesta và câu tạm biệt của cô làm Saito bối rối.
Saito đi về phía giỏ đồ giặt. Saito định giặt đồ bằng nước tắm còn lại để không lạnh tay.
Nhưng giỏ trống rỗng.
「Louise, đồ giặt đâu rồi?」
Saito hỏi, Louise lắc đầu.
「Ta đã giặt rồi.」
「Giặt rồi sao……」
Saito nhìn Louise và giật mình. Louise mặc chiếc áo khoác nylon của Saito. Trước khi đi tắm, Saito thường cởi áo khoác nylon, chỉ mặc áo phông vì cơ thể nóng lên khi tắm.
Louise có lẽ chỉ mặc áo khoác trực tiếp lên người. Áo khoác rộng thùng thình trông như váy.
「Sao cô mặc áo của tôi!」
Saito nói, Louise chôn mặt vào áo khoác, má đỏ lên.
「Vì…… giặt xong, ta không còn gì để mặc.」
「Có mà! Đầy đống luôn ấy chứ!」
Saito mở tủ quần áo. Đầy quần áo của Louise. Louise là quý tộc, có rất nhiều váy đắt tiền.
「Đó là quần áo đi chơi.」
Louise nói, ngồi trên giường với giọng hờn dỗi.
「Vẫn có đồ mặc mà.」
Saito cầm chiếc váy đơn giản.
「Nhưng ta không muốn mặc chúng.」
「Nhưng tôi chỉ có một cái áo này. Trả lại cho tôi.」
Nhưng Louise không cởi áo. Cô nghịch ngón tay và nói.
「Chiếc áo này nhẹ và thoải mái. Làm từ gì vậy?」
Saito nghĩ Louise thích vì nó thoải mái. Thôi, đành vậy. Ở trong phòng, chỉ mặc áo phông cũng không sao.
「Nylon.」
「Nylon?」
「Thế giới của tôi có loại vải này. Làm từ dầu mỏ.」
「Dầu mỏ?」
「Ở đáy biển, phù du tích tụ, biến thành dầu qua thời gian dài. Chúng tôi làm từ dầu đó.」
「Phù du?」
Louise lặp lại lời Saito như một đứa trẻ. Gương mặt ẩn sau áo khoác, không rõ biểu cảm. Saito nghĩ Louise thật dễ thương. Cô tự giặt quần áo của mình, thật không tin nổi. Saito cảm thấy sợ. Hành động này khác hẳn với Louise trước đây.
Má cũng đỏ, chắc là bị sốt hay bệnh gì đó, Saito nghĩ, và quyết định kiểm tra.
Saito lại gần, Louise giật mình. Nhưng khi Saito chạm vào vai và đưa trán lại gần, Louise đứng im, nhắm mắt lại. Chắc là bị ốm, Saito nghĩ.
「Cô không sốt.」
Saito rời trán, không hiểu sao Louise lại siết chặt tay lại.
「Sao vậy?」Saito hỏi, Louise quay lưng và trườn vào chăn.
「Oi」Saito chọc Louise, cô nói 「đi ngủ」rồi im lặng.
‘Không sốt thì thôi’, Saito nghĩ và chui vào ổ rơm.
Gối bay đến.
「Gì thế?」
「Lấy gối. Ta cho phép ngủ trên giường. Đồ ngốc.」
Louise nói với giọng hờn dỗi.
‘Louise thật kỳ lạ’, Saito nghĩ và chui vào giường cô.
Louise cựa quậy dưới chăn một lúc rồi nằm im.
Saito nghĩ về Siesta. Siesta nói câu tạm biệt khiến Saito suy nghĩ.
‘Siesta nói 「tuyệt nhất là mình」 à.’
‘Đó có phải là một kiểu tỏ tình hay không? Không, chắc là một câu nói đùa mà thôi nhỉ? Chắc là vậy rồi. Mình mà nổi tiếng cơ á? Chắc là không đâu.’ Khi bình tĩnh lại, cậu nhận ra ngay cả Kirche, người duy nhất thể hiện ý thích cậu, dường như cũng đang như chơi đùa với cậu mà thôi.
‘Aa, Siesta thật dễ thương. Louise cũng đáng yêu, nhưng Siesta lại có nét quyến rũ khác.’
‘Mộc mạc, thuần khiết, nhưng lại mỏng manh. Tuy không thể sánh với Kirche, nhưng nếu cởi ra thì chắc tuyệt vời lắm, nhỉ. Khốn kiếp. Thằng khốn nạn này. Thật không thể tha thứ. Mình, mình, mình, mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ. Chết tiệt. Khó chịu quá. Mình khó chịu quá.’
Saito thấy khó hiểu với cảm xúc của mình. Những cô gái hấp dẫn xuất hiện, Saito nghĩ. Dù không biết cách về nhà, nhưng cứ để đó sau.
Saito nghĩ về Louise. Cậu thích Louise, nhưng cô là quý tộc, không nghĩ gì đến cậu. Louise là người Saito muốn bảo vệ, nhưng điều đó có vẻ khác với tình yêu.
‘Người yêu phải là cô gái thích mình…… Nhưng Siesta có lẽ chỉ đang đùa. Aa, không biết nữa.’
Nghĩ ngợi khiến Saito buồn ngủ. Cậu chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.
Y Y Y
Bên ngoài cửa sổ phòng Louise, Sylphid của Tabitha đang lơ lửng. Trên lưng nó, như thường lệ, là Kirche và Tabitha. Tabitha đang đọc sách dưới ánh trăng. Kirche nhìn chằm chằm vào phòng Louise.
Kirche khịt mũi chán nản.
「Thật là, họ chẳng phải rất thân thiết đó sao.」
Nhớ lại khuôn mặt Louise đỏ bừng, dựa vào Saito trên lưng rồng khi trở về từ Alvion. Louise có vẻ không hề chống đối.
「Thật là, tuy không thực sự nghiêm túc, nhưng bị từ chối như thế làm tớ cảm thấy khó chịu.」
Không ai từ chối sự tán tỉnh của Kirche. Đó là niềm tự hào của cô. Thực ra không phải vậy, nhưng điểm tốt của Kirche là cô quên ngay điều không có lợi cho bản thân.
Kirche cảm thấy khó chịu. Saito tắm cùng một cô gái thường dân. Cô không thể để thua Louise và cả cô gái thường dân. 『Nhiệt Huyết』 của Kirche không cho phép điều đó. Nếu Louise nghiêng về Saito, Kirche sẽ phải giành lại. Đó là truyền thống của gia tộc Zerbst.
「Tớ không giỏi tính toán, nhưng có lẽ tớ cần lập một kế hoạch. Này Tabitha.」
Tabitha đóng sách và chỉ vào Kirche.
「Ghen.」
Kirche đỏ mặt, thật là một điều hiếm thấy. Cô bắt đầu bóp cổ và lắc Tabitha.
「Đừng nói thế! Không phải ghen! Đây là trò chơi tình yêu!」
Tabitha vẫn nhắc lại.
「Ghen.」