Trong lòng Mẫn Thi Văn trăm ngàn lần không muốn, lần đầu tiên hẹn hò đã bị người phá rối rồi. Nhưng vì để lại ấn tượng tốt cho Ngụy Nhất Thần, Mẫn Thi Văn vẫn ngoan ngoãn buông tay, vừa đi vừa quay đầu, trước khi đi còn bảo Ngụy Nhất Thần, khi nào về ký túc xá nhớ gọi cho cô báo bình an, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Trịnh Tư Kì là cái đồ biến thái.
Thật ra Trịnh Tư Kì cũng chẳng quan tâm, dù sao bản thân trong mắt đàn em, không phải thần tượng thì là biến thái, giống như Cận Phi, đã sớm thành thói quen. Cho nên Trịnh Tư Kì cũng không nói thêm gì, quay lại kéo Ngụy Nhất Thần ngồi xuống bàn của cô, sau đó bắt đầu chậm rãi ăn cơm chiên.
Ngụy Nhất Thần đứng ngồi không yên nhìn Trịnh Tư Kì một muỗng lại một muỗng ăn hết một phần cơm chiên mực lớn, rồi lại nhìn cô nhàn nhã thoải mái gọi thêm một phần kem sữa xoài, sau cùng vì Ngụy Nhất Thần liên tục xem đồng hồ, mà bĩu môi, làm cho Ngụy Nhất Thần theo cô ra cửa.
Kỳ thật thời gian cũng không muộn quá, bây giờ mới giờ rưỡi mà thôi, Trịnh Tư Kì đi đến ven đường, tùy tiện gọi một chiếc taxi, sau đó ngồi xuống ghế phó lái, Ngụy Nhất Thần hơi sững sờ, không biết mình phải làm gì. Trịnh Tư Kì nhìn Ngụy Nhất Thần ngây ngốc đứng trước cửa xe, bỗng bắt đầu hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai.
Thoạt nhìn Ngụy Nhất Thần có chút ngây ngô giống Cận Phi lúc mới vừa tới, bản thân có nên kể chuyện quá khứ cho em ấy nghe không. Nếu em ấy không thích Cận Phi, nếu em ấy không phải gay, lúc saunhất địnhcảmthấy ghê tởm, cũng sẽ chán ghét Cận Phi.Cận Phicó lẽ sẽ tức giận. Nhưng nếu không làm vậy, chắc chắn Cận Phi sẽ tuyệt vọng trốn trong cái lồng sắt kiacả đời không thoát ra được. Mua dây buộc mình hẳn là nói loại người như cậu ấy, chỉ lo để tâm vào chuyện vụn vặt. Cho nên bằng bất cứ giá nào, thích sao làm vậy đi!
Trịnh Tư Kì chỉ do dự một chút, liền kiên định vẫy vẫy tay với Ngụy Nhất Thần, để cậu ngồi phía sau, sau đó nói địa chỉ cho tài xế.
Nơi Trịnh Tư Kì mang Ngụy Nhất Thần đến là công viên Nhân Dân, mùa này ban đêmhơi lạnh, rất thích hợp tản bộ, nên tuy rằng sắp giờ, trước cửa công viên vẫn có không ít người ra ra vào vào. Trịnh Tư Kì xuống xe, kéo Ngụy Nhất Thần đi một mạch vào trong.Sau khi quanh quẩn một hồi, cuối cùng đi tới một cái hẻm nhỏ, bên trong có một tấm biển không quá lớn, dùng thuốc màu viết hai chữ “Quẹo trái”.
Trịnh Tư Kì ngựa quen đường cũ đẩy cửa đi vào, Ngụy Nhất Thần mới phát hiện, nơi này là một quán bar, nhưng không phải loại quá lớn, xem ra hẳn có hai tầng, có điểm giống quán trà ngày xưa hơn. Ở giữa là sàn nhảy, bốn phía đều là ghế dài, lầu hai là phòng riêng, mở cửa ra là có thể nhìn thấy phía dưới. Giữa sàn có một cái sân khấu, chắc do thời gian còn sớm, trong sàn nhảy không có ai, mà trên sân khấu chỉ có một cậu bé thanh tú đàn ghi-ta hát, lọn tóc dài hơi lay động trong gió máy điều hòa, áo sơ mi màu trắng, quần đen, cộng thêm cây đàn ghi-ta gỗ, khiến Ngụy Nhất Thần nhìn đến choáng váng.
Đối phương hát rất chăm chú, cũng không ngẩng đầu, xung quanh chỉ có một ít khách tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, hết thảy an tĩnh và tốt đẹp như vậy, làm cho Ngụy Nhất Thần say mê, bởi vì người ca hát trên đài, là Cận Phi.
Trịnh Tư Kì kéo Ngụy Nhất Thần tới một góc mà Cận Phi không thể dễ dàng nhìn đến, sau đó chọn hai ly Summer love, cũng khôngđể Ngụy Nhất Thần là nam sinh uống rượu nữ cóthích hợp không. Ngụy Nhất Thần theo vào cửa, tầm mắt không rời khỏi Cận Phi, cậu không nghĩ tới Cận Phi còn có một mặt như vậy, đó là một vẻ đẹp không cách nào miêu tả, nhưng vẫn có thể cảm thấy được một loại ưu thương nhàn nhạt trên người anh.
“Em có muốn biết quá khứ của Cận Phi không?” Trịnh Tư Kì uống một ngụm cocktail trong tay mình, tửu lượng cô rất kém, nên mỗi lần đến đây chỉ gọi hai loại cocktail không cồn, một loại là Summer love, màu xanh biếc, còn có một loại nữa là Pink Lady.
Ngụy Nhất Thần nghe ra Trịnh Tư Kì rất nghiêm túc, liền thu lại tâm tư, trịnh trọng gật đầu. Cậu muốn biết, muốn biết tất cả về Cận Phi, cho dù về sau không thể cùng một chỗ, cậu vẫn muốn cố gắng hết mình giúp đỡ Cận Phi.
“Chuyện này kể ra rất dài, còn có chút… người bình thường khó tiếp thu được, vậy nên chị muốn hỏi em trước, em thử nhìn xung quanh xem có thể tiếp thu được hay không?”
Ngụy Nhất Thần lúc này mới để ý nhìn quanh một vòng, phát hiện cả quán bar, ngoại trừ Trịnh Tư Kì, toàn bộ đều là nam, hơn nữa phần lớn đều là hai người ngồi cùng nhau, nắm tay, ngẫu nhiên còn có hôn môi. Ngụy Nhất Thần bỗng nhiên ngộ ra, nơi này chắc chắn là gay bar.
Nhìn thấy khiếp sợ trong mắt Ngụy Nhất Thần, Trịnh Tư Kì mới hỏi “Em xác định em có thể tiếp nhận không? Nếu như em không tiếp nhận được, vậy bây giờ chúng ta liền rời đi, em coi như chưa từng tới, chưa từng xảy ra chuyện gì. Không được nói với người khác em đã đến, cũng không được nói cho người khác biết là em ở nơi này gặp Cận Phi”.
Ngụy Nhất Thần yên lặng ở dưới bàn nắm chặt nắm tay, rồi hít sâu một hơi, lại một hơi uống cạn ly rượu, sau đó mới chậm rãi nói, “Em có thể tiếp nhận được, bởi vì em cảm thấy, em cũng vậy.” Nói xong, Ngụy Nhất Thần bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, bí mật này theo bản thân nhiều năm, rốt cuộc đã nói cho người thứ hai, tuy rằng chỉ gặp qua vài lần, thậm chí đến ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với chị ấy, nhưng chính mình không biết tại sao lại tin tưởng chị ấy, có lẽ vì chị ấy đối xử với Cận Phi rất tốt.
Trịnh Tư Kì cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, mình thành công, trực giác của Cận Phi, thật chuẩn.
“Vậy chị nói đây, em phải nghe thật cẩn thận”. Trịnh Tư Kì uống một ngụm rượu, sau đó dùng sức xoa xoa mặt, bất kể thế nào, cùng lắm thì bị Cận Phi đánh chết thôi!
“Quê của Cận Phi cách thành phố S rất xa, trong một trấn nhỏ ở Quý Châu, cha là cảnh sát, mẹ là giáo sư, còn có một bà ngoại. Mặc dù công việc của cha mẹ tiền lương không cao, nhưng lại rất ổn định, cũng được mọi người kính trọng, cha mẹ cũng rất yêu thương đứa con này, nên thời thơ ấu của Cận Phi vô cùng hạnh phúc, thế nhưng, đây đều là cuộc sống của Cận Phi trước năm cấp hai.
Cuộc sống trung học rất bình thản, cũng là tuổi thực dễ dàng có mối tình đầu. Bạn bè rất nhiều người đều yêu sớm, Cận Phi cũng nhận được thư tình, những thứ này đều được Cận Phi lặng lẽ viết trong nhật kí. Kỳ thật cha mẹ Cận Phi định kỳ mỗi tuần đều xem lén nhật kí Cận Phi, nhưng lúc đó Cận Phi không biết.
Huống hồ loại chuyện nhận được thư tình này, nếu bị cha mẹ bình thường biết đều sẽ tiến hành can thiệp, nhưng cha mẹ lại không có phản ứng gì, để Cận Phi cảm thấy yên tâm, nhật kí vẫn là chốn riêng tư của chính mình. Nhưng mà Cận Phi không biết, cha mẹ không nói, là bởi vì bọn họ thấy mỗi kỳ thi Cận Phi đều đứng nhất, thành tích rất ổn định, nếu không ảnh hưởng học tập, Cận Phi cũng không cùng nữ sinh nào quá thân mật, bọn họ liền mở một mắt nhắm một mắt mở mặc kệ.
Cho đến một ngày, mẹ Cận Phi nhìn thấy trong nhật kí của Cận Phi, xuất hiện tên một nam sinh. Mới bắt đầu thì rất ít, về sau càng ngày càng nhiều, ngay khi mẹ Cận Phi còn mơ hồ nghi ngờ, thì trong nhật kí của Cận Phi viết, cậu ấy và nam sinh kia hôn môi.
Kỳ thật ngay từ đầu Cận Phi không phải gay, nhưng cha mẹ chàng trai kia ra nước ngoài, nên mới đưa cậu kia đến nhà bà nội ở tạm. Gia cảnh rất tốt, từ nhỏ sống ở thành phố lớn, tiếp xúc gì đó cũng nhiều. Hơn nữa, kết thúc học kì này, cậu ta sẽ đi Mỹ định cư với cha mẹ, cậu chỉ muốn trước khi đi lưu lại kỷ niệm, vì vậy tìm đến Cận Phi trắng nõn nhu nhược.
Lời ngon tiếng ngọt quấn quít, Cận Phi thật sự thích cậu ta. Vì vậy khi kết thúc học kỳ, Cận Phi và cậu ta hôn môi. Cậu ta mang theo nụ hôn của Cận Phi đến Mỹ, thế nhưng Cận Phi không biết, Cận Phi cho rằng cậu ấy chỉ về nhà, hết hè mới trở lại.
Cho nên lúc cha mẹ cầm cuốn nhật kí rách nát chất vấn Cận Phi, Cận Phi cắn răng, cái gì cũng không nói, mặc kệ mẹ cầu xin như thế nào, cha đánh ra sao, Cận Phi nhất định cắn chặt răng, nóng nảy, nói mình thích con trai, không liên quan tới người ta. Cha mẹ Cận Phi vì thế mà tức giận, bọn họ không thể chịu đựng việc mình có một đứa con đồng tính.
Cha lôi Cận Phi lên chiếc xe cảnh sát của mình, khóa Cận Phi sau hộp bình thường vẫn dành cho phạm nhân, sau đó cùng với mẹ cậu ấy, mang đứa nhỏ này đến bệnh viện tâm thần. Cận Phi nhìn xe chậm rãi khởi động, ngoại trừ nắm chặt nắm đấm, cái gì cũng không làm.
Kết quả xe không thể chạy đến bệnh viện tâm thần, bởi vì cha Cận Phi do tức giận mà vượt đèn đỏ, bị một chiếc xe tải lớn chở đầy xỉ than đá đâm vào bên hông, cả đầu xe bị đụng dẹp, Cận Phi cũng bởi vì lực va chạm mà ngất đi.
Lúc tỉnh lại, trên người cậu ấy quấn băng vải dày đặt, bác sĩ nói với cậu ấy, trên cửa xe có mấy cái song sắt bị đụng rơi ra, trong đó có một cái đâm từ sau lưng tới trước ngực, xuyên qua thân thể, bọn họ cấp cứu rất lâu mới cứu Cận Phi về được.
Cha mẹ Cận Phi mất tại chỗ, bà ngoại Cận Phi vì cứu Cận Phi, tất cả gia sản dành dụm đều tiêu hết, nhà cũng bán, mới gom đủ chi phí phẫu thuật.
Về sau khi vết thương lành, liền cùng bà ngoại nương tựa lẫn nhau, ở nhờ nhà thân thích tốt bụng, trong phòng chứa đồ lặt vặt của nhà thân thích đó, không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa, bên trong chỉ đủ kê một cái giường. Từ đó, Cận Phi bắt đầu tự làm công kiếm tiền, cái gì cũng làm, bởi vì cậu ấy phải nuôi sống bà ngoại và chính mình, bởi vì cậu ấy phải hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ là thi đậu đại học, cũng từ đó, Cận Phi không còn thích người nào khác, vì cậu ấy đã biết tin người kia xuất ngoại, đã biết mình chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời kẻ kia mà thôi.
Ngoài mặt thoạt nhìn Cận Phi chỉ thích tiền, cũng không quan tâmbất cứ cái gì, là bởi cậu ấy tự vẽ cho chính mình một ranh giới, khóa bản thân ở bên trong, đoạn hồi ức này chính là trói buộc của cậu ấy, có lẽ đây chính là cái gọi là giới hạn phạm vi hoạt động đi”.
Trịnh Tư Kì nói xong, hai người đều lâm vào trầm tư, tay Ngụy Nhất Thần không biết từ khi nào đã nắm chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch, môi mím chặt thành một đường.
“Em thích Cận Phi sao?” Trịnh Tư Kì uống hết cả ly rượu, cầm cái ly không trong tay.
“Đừng nói đáp án cho chị, thích hay không thích, em phải tự hỏi chính mình, chị chỉ muốn nói cho em biết điều này, muốn làm cái gì, không làm cái gì, chị không liên quan.Đừng làm gì có lỗi với bản thân là tốt rồi”.
Ngay trước khi Ngụy Nhất Thần mở miệng Trịnh Tư Kỳ đãcắt đứt lời cậu nói “Chị hy vọng trong lòng em là thích, mà không phải thương hại. Trong cái giới này không cần tình yêu thương hại. Em nhất định phải nghĩ cho kỹ, tình cảm của mình với cậu ấy rốt cuộc là gì. Nếu như chỉ là thương hại, như vậy Cận Phi không cần, nếu là thích, chị hy vọng em có thể cho Cận Phi một phần tình yêu, không cần oanh oanh liệt liệt, không cần chết đi sống lại, những thứ này đều thối lắm. Chị chỉ hy vọng, sau khi hai người bắt đầu, không có phụ lòng, không có lừa gạt, có lẽ không đến được cả đời, nhưng khi hồi tưởng lại chỉ toàn là ngọt ngào, em hiểu không?”.
Trịnh Tư Kì nói xong, toàn thân như thả lỏng một nửa, tựa vào ghế sô pha. Ngụy Nhất Thần há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Hai người ở trên cái ghế dài nho nhỏ này, mà lâm vào im lặng.