“Được rồi, rắm của chị đã xả xong, chị muốn đi tìm tiểu Phi Phi của chị, oa ha ha ha!” Trịnh Tư Kì cầm cái túi nhỏ của mình, đi thẳng ra cửa sau của quán bar. Ngụy Nhất Thần nhìn Trịnh Tư Kì vừa rồi vẫn còn vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ lại bắt đầu động kinh, cũng không biết bản thân nên bày ra biểu tình gì.
Đợi đến khi Ngụy Nhất Thần đi tới cửa,đã thấy Cận Phi đổi về quần áo ban đầu. Cận Phi thấy Ngụy Nhất Thần trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, tiếp đó lại nhìn Trịnh Tư Kì, nháy mắt liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Cận Phi hung hăng trừng mắt Trịnh Tư Kì, sau đó nhấc chân bước đi, Trịnh Tư Kì thì lại thè lưỡi với Ngụy Nhất Thần, rồi cũng nhấc chân đuổi theo, Ngụy Nhất Thần đi sau cùng, nhìn bóng lưng Cận Phi có chút đăm chiêu.
Trở lại ký túc xá, Ngụy Nhất Thần nhìn đồng hồ, vừa vặn giờ, là thời gian ký túc xá khóa cửa tắt đèn, chả trách mỗi ngày Cận Phi đều trở về muộn như vậy. Cận Phi một chút cũng không muốn biết phản ứng của Ngụy Nhất Thần, lần này ngay cả mặt cũng không rửa, trực tiếp đẩy cửa lên giường, sau đó kéo chăn trùm kín đầu.
Ngụy Nhất Thần nhận lệnh ra ngoài rửa mặt, quay về khóa cửa, sau đó nương theo ánh trăng nhìn mấy sợi tóc của Cận Phi lộ khỏi chăn, suy nghĩ thật lâu, từ mê mang đến rối rắm, cuối cùng ánh mắt dần dần sáng tỏ, Ngụy Nhất Thần khẽ cười, trong lòng yên lặng nghĩ, ‘Cận Phi, hãy đợi đấy’.
Ngày hôm sau Cận Phi như cũ giờ rưỡi rời giường, mơ mơ màng màng đi lấy chậu rửa mặt, lại phát hiện chậu rửa mặt vậy mà có nước, hơn nữa còn là nước ấm. Cận Phi rất thích dùng nước ấm hoặc là nước nóng rửa mặt, bởi vì tay chân bản thân bất luận xuân hạ thu đông đều lạnh như băng, chẳng qua Cận Phi không có thời gian nấu nước nóng, lại không muốn phiền hà người khác, hơn nữa mấy năm nay ở nhà đều là dùng nước lạnh, cho nên Cận Phi cũng vẫn dùng nước lạnh luôn, không nghĩ tới hôm nay trong chậu vậy mà có nước ấm. Chỉ có điều Cận Phi nhìn một vòng, phát hiện tất cả mọi người đang ngủ, nháy mắt cảm thấy việc này khá là quái dị.
Nhưng mà lúc Cận Phi không quá cẩn thận thì là hoàn toàn vô tâm vô phế, cho nên mặc dù nghi ngờ, thế nhưng vẫn bưng chậu nước đi rửa mặt. Cận Phi mới vừa đóng cửa phòng, Ngụy Nhất Thần liền len lén mở mắt, sau đó nhanh chóng trở người xuống giường từ dưới gầm bàn của mình lấy ra một túi sữa tươi bình thường vẫn uống, để ở dưới chìa khoá của Cận Phi. Sau đó bước một bước lớn về lại trên giường, nhắm mắt chờ Cận Phi trở về.
Cận Phi vẻ mặt hắc tuyến nhìn sữa tươi trên bàn của mình, nam sinh uống sữa vốn đã rất ít, ở ký túc xá để lại sữa tươi còn ít hơn, mà vẫn kiên trì uống Tam Nguyên liền càng ít hơn nữa, Cận Phi liếc nhìn Ngụy Nhất Thần đang cố gắng giả bộ ngủ, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Cận Phi coi Ngụy Nhất Thần như động kinh, nên cũng không thèm phản ứng với cậu, kết quả thậtsự chứng minh, đâyquả thực mới chỉ là khởi đầu, từ ngày đó trở đi, nước ấm và sữa tươi cho Cận Phi, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, cũng không một lần gián đoạn.
Tuy rằng Ngụy Nhất Thần đã hạ quyết tâm phải bắt được Cận Phi, thế nhưng thời gian trôi qua với sinh viên đặc biệt là sinh viên năm nhất bị quản giáo tương đối nghiêm khắc, cho nên Ngụy Nhất Thần gặp Cận Phi cũng không nhiều, hơn nữa, Ngụy Nhất Thần còn có rất nhiều chuyện chưa làm, chuyện quan trọng đầu tiên, chính là tham gia câu lạc bộ.
Ngày thứ ba theo đuổi Cận Phi là thứ sáu, Đoạn Nhiên tìm Ngụy Nhất Thần cùng đi báo danh câu lạc bộ. Ngụy Nhất Thần đã âm thầm quyết định câu lạc bộ chắc chắn phải tham gia, một là câu lạc bộ biện luận, hai là câu lạc bộ cosplay. Đoạn Nhiên đi đến hội sinh viên khoa vật lý báo danh, vì đi cùng Ngụy Nhất Thần, cậu cũng tham gia câu lạc bộ biện luận, nhưng với câu lạc bộ cosplay, cậu thật sự không dậy nổi hứng thú.
Ngụy Nhất Thần chưa từng nghĩ câu lạc bộ tuyển người mới lại nghiêm ngặt như vậy, câu lạc bộ cosplay ngoại trừ giới thiệu ra, còn cần mỗi người bày mấy pose hình kiểu anime thông thường, hơn nữa còn phải khảo sát đi catwalk trên sân khấu được dựng tạm thời. Câu lạc bộ cosplay tên đầy đủ là ‘Xa rời cửa thơ’, nghe cái tên rất giàu ý thơ.
Nghe nói lúc sáng lập câu lạc bộ không mang tên này, có hai trưởng câu lạc bộ, là một đôi tình nhân, hai người hết sức xứng đôi, về sau bị ma xuy quỷ khiến gì đó mà chia tay, nữ sinh rời câu lạc bộ ra nước ngoài, nam sinh liền đổi tên câu lạc bộ thành tên này, ngụ ý là xoay người rời đi cánh cửa thơ. Sau đó tuy rằng trưởng câu lạc bộ đã tốt nghiệp vài năm, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tên như vậy lộ ra một vẻ xinh đẹp không trọn vẹn, cho nên liền để như vậy đến nay. Đương nhiệm trưởng câu lạc bộ cũng là một đôi bạn bè nam nữ, cũng trai tài gái sắc.
Vốn Ngụy Nhất Thần còn có chút khẩn trương, thế nhưng vẻ ngoài của cậu quá xuất sắc, cho nên tuy rằng tư thế đi lại gì gì đó còn rất nhiều thiếu sót, nhưng Ngụy Nhất Thần vẫn phỏng vấn thành công.
Tới câu lạc bộ biện luận, trừ bỏ giới thiệu, còn phải rút thăm, trên mỗi cái thăm đều có một đề tài, từng sinh viên đến phỏng vấn đều phải căn cứ đề tài tiến hành một bài diễn thuyết tạm thời, độ dài ít nhất phút.
Đề tài rút thăm của Ngụy Nhất Thần là tình yêu, ban đầu Ngụy Nhất Thần còn có chút lo lắng, bởi vì thật sự không biết nói gì, nhưng khi vừa ngẩng đầu, thấy Cận Phi ngồi ở dưới đài, ánh mắt lập tức phát sáng, cuối cùng nhìn chằm chằm Cận Phi nói một câu, “Tình yêu chính là những khi thấy người ấy, nói không nên lời, chỉ muốn nhìn người ấy.” Lời này vừa nói ra, tất cả xôn xao.
Nhóm đàn chị phía dưới kích động gào thét, nhóm em gái thẹn thùng đỏ mặt, chỉ có Cận Phi nghiêm mặt trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt mang biểu tình như xác chết. Ngụy Nhất Thần còn cố tình không sợ chết ngoe nguẩy đuôi trước mặt Cận Phi, sau cùng bị Cận Phi dùng chổi quét ra ngoài, phỏng vấn của Ngụy Nhất Thần cũng không thành công.
Thế nhưng làm cho Ngụy Nhất Thần ngoài ý muốn chính là phỏng vấn của hội sinh viên. Lúc đầu Ngụy Nhất Thần không định tham gia hội sinh viên, tuy cậu biết Cận Phi là trợ lý hội sinh viên, nhưng cậu cũng biết bản thân có bao nhiêu cân lượng. Hy vọng duy nhất cậu có chính là tham gia bộ thể thao, nhưng nghe nói nhân phẩm của trưởngcâu lạc bộ thể thao không tốt lắm, dường như còn có mâu thuẫn với Cận Phi, cho nên cậu không muốn gia nhập.
Không ngờ tới buổi phỏng vấn hôm đó, khi Ngụy Nhất Thần cùng bạn học đi phỏng vấn, nghe nói điều chỉnh cán bộ bên trong hội sinh viên, nguyên là trưởng bộ đối ngoại xin trao đổi sinh viên, xuất ngoại một năm, trưởng bộ thể thao luân chuyển đến bộ đối ngoại, Cận Phi bị Trịnh Tư Kì ép buộc tiếp nhận bộ thể thao, bộ tuyên truyền trước kia giao cho một cô gái đảm đương.
Ngụy Nhất Thần hối hận gần chết, nghĩ mình ngay từ đầu tại sao không đi đăng kí báo danh, như vậy liền có cơ hội làm thủ hạ của Cận Phi, cho nên lỗ tai cụp xuống, cái đuôi đưa lên, hỗ trợ thêm vẻ mặt đáng thương tột đỉnh, còn kém kêu to hai tiếng híchíc nữa.
Cận Phi thấy biểu tình cay đắng của Ngụy Nhất Thần không thể không vui mừng, sớm đãbiết trong danh sách không có tên Ngụy Nhất Thần, chủ yếu muốn ngăn chặn Ngụy Nhất Thần xuất hiện ở bộ thể thao, hơn nữa cho dù cậu ấy có đi phỏng vấn, chính mình khẳng định cũng sẽ không đồng ý, cho nên xin lỗi cún nhỏ, cậu nên oán trách bản thân đi thôi.
Đợi cho đến lúc kết thúc phỏng vấn, Trịnh Tư Kì lên đài làm tổng kết cuối cùng, công bố tại chỗ danh sách các thành viên do các trưởng bộ phận tuyển ra, khích lệ một chút các sinh viên không trúng tuyển. Cận Phi vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi khi nghe thấy Trịnh Tư Kì công bố trong danh sách của bộ thể thao, xuất hiện tên Ngụy Nhất Thần.
“Tôi kháng nghị! Tại sao bộ thể thao lại xuất hiện tên Ngụy Nhất Thần?” Cận Phi một tay chống nạnh, một tay chỉ Trịnh Tư Kì, thấy cô vẻ mặt gian trá nhìn anh cười, chậm rãi nói “Tôi và tiền nhiệm trưởng bộ phận nghiên cứu qua, cảm thấy bộ thể thao khoa kinh tế vẫn còn nhiều yếu kém, biện pháp tốt nhất chính là cố gắng hết sức chiêu dụ càng nhiều sinh viên thể thao được đặc tuyển vào hội sinh viên để lôi kéo mọi người. Đặc tuyển năm nay chính là Ngụy Nhất Thần, đương nhiên phải để cho cậy ấy tham gia, bạn có ý kiến gì hả?”
Cận Phi vừa định mở miệng, chợt nghe Trịnh Tư Kì nói “Có ý kiến cũng vô hiệu, hôm này dừng ở đây, tan họp!”
Âm mưu! Cái này nhất định là âm mưu! Từ lúc bắt đầu chuyển mình đến bộ thể thao, đây từ đầu chí cuối rõ ràng là một âm mưu! Cận Phi tức giận đỏ cả mặt, nhìn Trịnh Tư Kì tâm tình tốt đi đến bên cạnh cún nhỏ Ngụy Nhất Thần, sờ sờ đầu Ngụy Nhất Thần, người kia lập tức phe phẩy đuôi tỏ vẻ cảm ơn, sau đó vẻ mặt chân chó theo Trịnh Tư Kì rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người xem văn cũng không nhắn lại sao, khóc lóc om sòm lăn lộn cầu nói vài lời ~~~~ nhắn lại thỏ giấy nằm xuống mặc cho trêu chọc nha~~~