Sau lần đó, tai bên phải của tôi có vấn đề, nghe vẫn được nhưng không rõ. Em trai bắt đầu nói được những từ khác, như là "đói" "lạnh" và "nóng". Phát âm của trẻ con không rõ, mỗi lần như thế tôi đều phải bò lại gần mới nghe được.
Lúc ngẫu nhiên đi ngang qua cửa hàng bán đồ điện tử, tôi nhìn thấy máy trợ thính, trong lòng như có gì đó rục rịch. Sau đó vừa hay thấy bảng giá, tôi sững lại rồi xem như không thấy mà đi luôn.
Haiz, cái khổ của người nghèo chính là nghèo.
Trước kia tôi từng đi nhà trẻ, nhưng khi em trai tới tuổi vì không có tiền nên không thể cho nó đi được. Ông ba tôi thì khỏi nói, mỗi tháng để cho tôi chút tiền rồi ra ngoài chơi bời. Thậm chí khi tôi lên cấp hai ổng còn không biết tôi học ở đâu.
Cũng may sau đó thằng quỷ nhỏ ấy bắt đầu học nói và học đi, tôi dùng những buổi tối sau khi làm bài tập và cuối tuần rảnh rỗi, để dạy em trai nhận biết một số thứ, tôi cũng mua cho nó một số sách báo dành cho thiếu nhi. Tuy rằng in ấn không tốt, hình ảnh đều là trắng đen. Nhưng thằng nhỏ này vẫn chưa thấy đồ tốt bao giờ, nó ôm chúng xem như báu vật, một mình ngồi trong nhà cũng vui vẻ.
Mỗi ngày trước khi ra cửa, tôi đều nói với em trai: "Em đừng chạy ra ngoài, ba ở ngoài này, ba thấy sẽ đánh em."
Nó gật đầu thật mạnh.
Tôi nói tiếp: "Không được đụng vào cái này, cái này, còn có cái đó nữa … Tốt nhất là không được ra đây, nhỡ đụng trúng cái gì," Tôi khoa tay múa chân, "Thì còn đau hơn bị đánh nữa."
Đầu em trai gật lia lịa như gà mổ thóc.
"Nếu ba về, thì nhớ phải bưng trà rót nước gọi ổng là ba, nhớ phải ngoan." Cuối cùng tôi nói rằng: "Muốn chửi ổng thì nhỏ giọng thôi, chờ anh về."
Em trai như thấy tôi và nó có kẻ địch chung, nghiêm túc nói: "Dạ!"
May mắn là thằng nhóc nghe lời và cũng không ngu, không thì con đường tôi dạy nó nên người so với cuộc trường chinh còn muốn nhấp nhô hơn.
Trong mấy năm thằng quỷ nhỏ đó lên sáu rốt cuộc cũng không có gì xảy ra. Cùng lúc đó tôi cũng mười tám, từ một thằng nhóc thành thanh niên trai tráng, sau khi tôi học xong cấp ba là vào đại học. Trẻ con thì bảy tuổi mới đi học, tôi thấy để nó ở nhà cũng không có chuyện gì. Sau đó tôi đợi lúc ba về, tôi liền đem mấy tờ thủ tục đã chuẩn bị, và một tháng tiền làm thêm dụ ông ký tên.
Tôi năm ba cấp ba, em tôi tiểu học. Hai trường chỉ cách nhau bốn năm trăm mét, nhưng thời gian tôi đi học sớm hơn nó nửa tiếng. Vì tránh trễ giờ, tôi liền nghĩ đến việc dạy cho em trai biết bao ưu điểm của việc tập thể dục, mỗi ngày tôi đều đưa nó đến trường trước, kêu nó chạy vòng sân. Sau đó tôi liền vọt sang trường mình.
Nhưng buổi tối thì có rắc rối nhỏ.
Bọn nhóc em tôi giờ chiều thì tan học, tôi tới giờ mới tan, ngồi nghỉ một tiếng, sau đó học tiết tiếp theo đến giờ tối. Ngày đầu, thằng nhóc chạy đến trước cổng trường chờ tôi, cái cặp sách rách rưới lắc lư trước cổng trường, nó ló đầu nhìn vào trong. Tôi nhìn xuống từ phòng học, vừa lúc có thể thấy nó, khuôn mặt em trai nhỏ đến mức có thể lọt qua cổng trường.
Lúc trước tôi nhờ một đứa nhóc sống gần nhà dẫn em trai về khi tan học, kết quả thằng quỷ nhỏ lại chạy tới trước cổng trường, hại tôi học không vào đầu được cái gì. Thằng nhóc này đứng chết dí ở đó làm gì thế này? Không sợ bị bắt cóc à? Có thời gian rảnh thì sao không về nhà làm bài tập? Mẹ nó, tôi quên mất học sinh tiểu học thì có cái gì mà làm, đâu có bao nhiêu bài.
Vừa hết tiết tôi liền chạy tới cổng trường mắng nó, kết quả nó trốn bên ngoài, lui hai bước về phía sau rồi nhăn mặt đem tay vói vào túi quần, móc ra hai viên kẹo.
Sau đó ngước ánh mắt trông mong mà nhìn tôi, nói: "Em muốn đưa kẹo cho anh ăn."
Ối giời ơi, sao tôi có thể mắng nó nữa đây?!
Khoảng thời gian trống giữa các tiết là mười phút, từ phòng học chạy tới cổng trường là hai phút, mà chạy lên cầu thang về lớp thì ba phút.
Tôi phê bình và dạy dỗ nhanh em trai trong vòng năm phút, sau đó dắt nó vào phòng bảo vệ, xin chú bảo vệ giữ dùm.
Sau hai tiết học vất vả, tôi cõng em trai về nhà, trên đường về bụng tôi chẳng còn gì để gặm, nó kêu rột rột. Em trai nằm trên lưng duỗi tay xuống xoa cho tôi, tôi cười nhạo: "Rút cái tay cụt ngủn bé xíu của em lại đi, người bé làm việc nhỏ thôi." Ngực anh, mi còn sờ không tới thì làm ăn gì.
Sau đó bụng của nó cũng kêu lên. Tôi nói: "Lấy tay mình xoa bụng mình đi."
Thằng nhóc liền rầm rì, nó lấy tay nhét vào cái khe giữa bụng và lưng, che ở trước mình. Mà tay nó cũng có bao nhiêu thịt đâu, cộm lưng tôi khiếp.
Nhà chú Trần cách nhà tôi hai tầng, là người khi tôi còn tiểu học đã giúp việc ở chợ. Sau lần quen biết đó chú không bày rau bán nữa, mà mở một cửa hàng, tôi cũng thường đi phụ chú làm chút việc, lâu lâu mang thằng em đi ăn ké cơm, hôm nay cũng là tôi nhờ con chú dẫn em trai về nhà. Tôi đi gõ cửa nhà người ta để xin chút cơm ăn, rồi ngay sau đó tôi phải tới trường gấp.
Em trai kéo quần tôi, sau cũng không buông ra, "Anh chưa ăn cơm."
"Ừ, đói chết anh rồi này." Tôi xụ mặt nói với nó, "Sau này mà còn không nghe lời, không chịu về nhà thì anh sẽ bị đói đấy, biết chưa?"
Thằng nhóc như bị đả kích, đáng thương vô cùng buông tay ra, gật đầu.
Sau khi dạy dỗ em trai thành công thì tôi chạy đến trường, trên đường mua ba cái màn thầu rồi uống nước được để trong phòng học, không chỉ không đói mà bụng còn căng lên.