“Báo cáo gì không?”
“Tới nay chưa có gì. ……Yên tĩnh bất thường.”
Một người lính của thị trấn hỏi. Mạo hiểm giả hạng 2 Kevin, người đang đảm nhận canh gác trên tháp canh hướng mắt về phía cánh đồng lúa đã được thu hoạch trải dài khắp bên ngoài thị trấn và khu rừng hiện hữu ở phía nọ bằng một ánh mắt bặm trợn. Tổn thất mùa màng không đến đỗi nghiêm trọng là bởi vì quá trình thu hoạch đã được hoàn thành, song nếu tình hình cứ tiếp tục thế này, quá trình gieo giống cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng, đó không phải là lí do duy nhất cho ánh mắt bặm trợn của Kevin.
Đã gần một tháng trôi qua kể từ cuộc sơ tán trên quy mô cả thị trấn. Hiện tại những dân làng có thể di chuyển đã hoàn tất sơ tán, song những người mang bệnh cùng gia đình của họ vẫn còn ở lại. Họ đã được yêu cầu tập trung lại tại hội trường trung tâm thị trấn như là một biện pháp đối phó, song chuyện đó cũng sẽ phải mất vài ngày nữa.
Lãnh chúa của lãnh thổ, Nam Tước Horace đã phải xin quân tiếp viện từ người bảo hộ của mình, Bá Tước Taurus. Từ đó, quá trình chuẩn bị để 1400 binh lính cùng quân đội từ các nhà quý tộc khác xuất phát cuối cùng cũng đã hoàn tất.
Trinh sát viên mà hội mạo hiểm giả tìm kiếm cũng đã lên đường đến lãnh thổ nam tước. Hiện tại họ đang cùng nhau thảo luận với hội trưởng và các mạo hiểm giả hạng 3 khác trong lãnh thổ, rằng liệu có cách nào để bọn họ tiêu diệt được orc tướng quân hay không.
Sau khi nghe được tin đó, nam tước nhẹ nhõm ra mặt và y cuối cùng cũng đã gửi năm mươi binh lính làm quân tiên phong. Hiện tại, những binh lính đó đang cùng quân binh của thị trấn sơ tán nhân dân thị trấn.
Hội mạo hiểm giả cũng đã đăng yêu cầu giúp đỡ thị trấn sau khi người mạo hiểm giả hạng 4 đó đi. Hai tổ đội hạng 3 đã nhận lấy yêu cầu đó và họ đang đoàn kết với tổ đội của Kevin để chuẩn bị cho bất kì đợt công kích bất ngờ nào của bọn orc.
Vẫn chưa có thông tin gì mới về bọn orc. Nguyên nhân một phần là vì các trinh sát viên do dự trước việc đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, song một phần cũng là vị cô gái hạng 3 thực hiện việc thu thập thông tin đó đến giờ vẫn chưa trở lại.
“Như đã hứa, có vẻ như chúng anh sẽ kịp sơ tán những thị dân có thể di chuyển. Mạo hiểm giả các cậu cũng đã đẩy lùi bọn orc đến đây trước đó.”
Người lính quen mặt đảm nhận việc quan sát khu vực xung quanh cổng khi trước, leo lên trên bệ đứng được tạo thành đằng sau bức tường đá và nhìn về hướng mà Kevin đang nhìn.
Không một động tĩnh gì trong hơn ba tuần qua, nhưng vài ngày trước, họ đã phát giác ra năm con orc đang cố lấy cắp lương thực từ nhà kho. Tổ đội của Kevin cùng một tổ đội hạng 3 đã hợp sức với nhau hạ sát chúng.
“Bọn orc không đáng sợ như tin đồn đã khắc họa. Tự chúng ta có thể xoay sở được dù cho con nhỏ đó có bỏ đi. Nó chẳng làm nên được điều gì có giá trị đâu mà, con nhỏ đó đúng là nên phắn về nhà ngay đi.’
“Kevin……mồm cậu nói thế chứ cậu lại đang là người lo lắng nhất cho cô bé đó.”
“A-ai thèm quan tâm, tôi chỉ đang điên người lên vì con nhỏ đó cứ làm theo ý mình thôi.”
Cô gái được gọi là Aria đó nói rằng cô ấy sẽ câu thời gian cho đến khi việc sơ tán người dân hoàn tất và đã một mình hướng đến hang ổ của bọn orc.
Mặc dù cô ấy chỉ mới là một cô bé đầu tuổi thiếu niên, cô ấy đã sở hữu một sức mạnh có thể khiến cho hạng 2 phải bất lực trước mình. Không ai có thể ngăn Aria khỏi đi. Aria đã khởi hành từ khi Kevin thức dậy do bị đập tới khi bất tỉnh.
“Con nhỏ đó nghiêm túc với lời tôi nói quá. Đó không phải là chuyện nó có thể tự mình làm……”
Kevin lẩm bẩm những lời đó với tông giọng bất lực. Anh lính người quen của anh nhếch mép tỏ vẻ đã thông.
“Cô bé ấy là một cô gái xinh đẹp, phải chứ……ăn đấm khiến chú suy tình à?”
“Anh bị ngu à? Không đời nào tôi suy tình mấy đứa con nít kiểu đó!”
Cô có một vẻ quyến rũ rất thu hút mặc cho vẫn còn đó những vết tích của sự chưa trưởng thành trong ngoại hình của cô ấy. Anh đã không để ý đến điều đó lúc đang mang một nỗi bất mãn với cô ấy, nhưng khi nhìn lại, anh mới nhận ra sự quan tâm của cô ấy trong từng tiểu tiết.
Cô ấy không phải bảo bọc hay khước từ Kevin. Ngay từ đầu, cô ấy đã nhìn nhận anh như là một chiến binh. Đó chính là lí do tại sao cô lại dùng những từ thô kệch để làm anh ta thức tỉnh, trong khi để lại nơi nguy hiểm nhất cho mình luyện tập cho những gì mình muốn hướng tới.
Một nhóm những người lính và mạo hiểm giả đã nói bằng một cách khinh miệt rằng cô đã chết hay chạy trốn trối chết ngay từ lúc đầu rồi; song, lại chính Kevin là người đã nổi đóa và tranh cãi với những lời phỉ báng đó nhất.
Không đời nào con nhỏ đó sẽ bỏ trốn. Chẳng biết vì cớ gì mà đó lại là lời anh có thể nói với sự tự tin chắc chắn.
Cách hành xử của Kevin với cô gái ấy không phải là cách mà một người đối xử với 『mạo hiểm giả đàn em』 bất kể có nhìn theo phương diện nào, song những người lính thị trấn thì chẳng mảy may quan tâm gì mà đổi chủ đề.
“Mà, đặt chuyện đó sang một bên, ơn trời là bọn orc đó không mạnh đến thế. Tôi nghe đâu bọn orc đó đều là hạng 3 hết cả, nhưng chúng lại không thật sự mạnh như tin đồn láo nhỉ?”
“Cậu đang nhầm rồi đấy.”
Trinh sát viên của tổ đội hạng 3 ở trong thị trấn đã leo lên bệ đứng của bức tường đá từ lúc nào mà họ không hay biết. Anh chính là trinh sát viên điều tra tình trạng lực lượng orc dưới lệnh của lãnh chúa khi bọn orc được vừa được tìm ra, cho nên anh biết rõ chỉ một con orc thôi đã là một mối đe dọa như thế nào. Đó chính xác là lí do tại sao anh lại tham gia vào trận phòng thủ thị trấn này cùng tổ đội của anh.
“Doyle-san……ý anh là sao?”
Con orc mà Kevin thấy trước đây đã để lại một cảm nhận sâu sắc trong anh, nhưng bọn orc xuất hiện lần này lại bị đánh bại dễ dàng đến mức cảm thấy hụt hẫng. Mặc dù có thể là nhờ vào sự giúp sức của tổ đội Doyle.
Doyle dừng lại một chút trước ánh mắt thăm dò của Kevin trước khi anh châm tẩu thuốc.
“Cậu có biết là tôi đã xâm nhập vào hang ổ của chúng, đúng chứ? Tình trạng của bọn orc xuất hiện lần này rất là kì lạ nên tôi đã thử Thẩm Định lên chúng. Tôi tìm ra tất cả bọn chúng đều đã trong tình trạng suy yếu chỉ còn nửa phần sức mạnh. Như thể chúng bị đầu độc bởi ‘ai đó’.”
Sẽ chẳng lạ lẫm gì nếu chỉ là một hai con ở trong tình trạng đó, nhưng đó lại là một chuyện khác khi tất cả đều cùng tình trạng như vậy.
Người trinh sát viên kỳ cựu tuổi cuối tam tuần ấy nói thế khi anh nhả khói từ tẩu thuốc. Kevin và người lính kia cảm thấy một sự đáng tin ở câu chuyện và đánh mắt nhìn nhau.
“Đừng nói là……con nhỏ đó?”
“Cô bé đã nói là mình sẽ câu thời gian cho, nhưng mà……”
Hình bóng của cô bé lọ lem lướt qua tâm trí của Kevin và người lính. Doyle đã nghe nói về cô gái ấy nhưng anh chưa đính thân gặp cô ấy bao giờ. Anh khẽ lắc đầu.
“Tôi không dám nói thế đâu. Ngay cả tôi cũng không thể vào được trung tâm ngôi làng bỏ hoang đó mà chỉ có thể quan sát từ bên ngoài. Cậu có hiểu không……?
Tôi, 『sợ』. Nếu bị phát hiện, cái chết sẽ ập tới tôi bất cứ lúc nào. Nếu tôi muốn đầu độc được đồng loạt nhiều con orc như vậy, tôi sẽ cần phải xâm nhập vào trong ngôi làng và ở mà không bị phát giác ra trong hơn ít nhất là mười ngày. ……Thứ lỗi chứ tôi không có gan để làm chuyện đó.”
““............””
Một trinh sát viên kỳ cựu đã nói rằng đó là bất khả thi với anh. Vậy, tại sao bọn orc lại bị suy yếu? Nguyên do vì đâu mà những biến thể hạng cao đã được xác nhận vẫn chưa xuất hiện cho đến giờ? Ngay từ đầu, tại sao bọn orc vẫn chưa tấn công vào đây dù cho đã một tháng trôi qua?
“Này, có gì đang đến kìa!”
Một người lính gác ở một tháp canh khác hét lên. Kevin và những người khác đến bờ của bức tường đá và chồm người về phía trước đến mức mà họ xém tí nữa là rơi để tập trung nhìn về phía cánh đồng. Rồi họ thấy một bóng hình nhỏ đang tiếp cận từ đằng xa trong khi mang theo thứ gì đó như một cây gậy dài.
“Con nhỏ đó……”
“Này, Kevin!”
Kevin tròn mắt và anh ta lao thẳng đến cổng. Người lính và Doyle cũng chạy theo anh ta.
Họ cùng nhau ra khỏi cổng cùng với số khác những mạo hiểm giả và binh lính tụ tập. Kevin, người chạy dẫn đầu hét tên cô gái khi anh đã đến gần.
“Aria!”
“......Kevin?”
Cô gái đang mang một chiếc áo chùng đã lấm đầy bùn và mồ hôi như một miếng giẻ rách. Cô mang theo một chiếc túi được làm bằng ra trong khi vai vác theo một cây gậy to lớn. Cô chỉnh lại cây gậy trên vai đồng thời hướng khuôn mặt mệt mỏi về phía những người đang tiếp cận.
Kevin nuốt nước bọt trước bầu không khí u ám của cô và cả máu không dính trên tóc và má. Anh lính người quen của anh bước lên phía trước và gọi hỏi với khuôn mặt lo lắng.
“Chuyện gì xảy ra với em vậy? Chuyện về bọn orc sao rồi?”
“......Bọn orc không tấn công nữa đâu. Có thể vẫn sẽ còn sót lại vài con, nhưng ít nhất thì những biến thể hạng cao đều đã chết hết rồi.”
“Chết……rốt cuộc là mày đang nói gì!”
“Đợi đã Kevin”
Doyle cản Kevin lại, người định tạo áp lực lên câu trả lời đó và anh đánh mắt về phía cây gậy đen mà Aria đang mang.
“Này, nói cho chú biết điều này. ……Cây gậy ma thiết đó, nó có phải là vũ khí của orc tướng quân không?”
Nhóm mạo hiểm giả và những người lính không thể hiểu câu hỏi của Doyle và nhìn nhau hoang mang. Aria phớt lờ và hướng mắt về Doyle.
“Ông chú muốn nó không? Tôi đã mang nó đi cùng mình, nó nặng lắm đấy.”
“......Không, cảm ơn. Xin phép chú hỏi một điều nữa. Bọn orc đã chết hết rồi sao?”
“Xác chết xung quanh rừng và ngôi làng bỏ hoang, nên ông chú cứ việc tự mình kiểm chứng. Tôi có thể đi được chưa? Tôi mệt rồi.”
“......Hiểu rồi.”
Aria trông thật sự kiệt sức. Doyle rùng mình như khi anh phát hiện ra những biến thể orc hạng cao ở trong rừng. Anh vô thức lùi lại để nhường đường.
“N-Này……”
Kevin định dừng Aria lại, nhưng Doyle đã nắm lấy vai anh và im lặng lắc đầu mình.
Khi bóng lưng nhỏ bé đó đã biến mất sau cánh cổng thị trấn, Doyle nói với nhóm những người lính và mạo hiểm giả bằng khuôn mặt nghiêm nghị.
“Ai đó đi tìm đồng đội của tôi và báo với họ tụ họp lại ở nhà việc đi. Sau đó chúng ta sẽ đi kiểm tra khu rừng và hang ổ bọn orc.”
Tổ đội của Doyle và Kevin đã khởi hành ngay trong ngày hôm đó để điều tra. Và vài ngày sau, sâu bên trong khu rừng và tại ngôi làng bỏ hoang mà bọn orc đã biến nó thành căn cứ của bọn chúng, họ tìm thấy hơn năm mươi xác chết bao gồm cả những con biến thể hạng cao, ở tim chúng đã bị lấy đi ma thạch.”
Sau đó, họ trở lại thị trấn để hỏi thêm thông tin chi tiết, song cô bé lọ lem đã rời đi. Rồi Doyle thử nhớ lại những thông tin mà anh đã nghe được với chức nghiệp là trinh sát của mình, từ những lời đồn đại từ khắp mọi nơi, và từ những người có dính dáng với hội đạo chích.
Thông tin đó nói về việc làm thế nào mà người đã hủy diệt cả một chi nhánh hội sát thủ một mình, rồi lại bị dính vào mục tiêu thù địch với cả hội sát thủ và đánh sập vô số hội đạo chính ở vài thành phố, đồng thời hạ sát từng người trong số đó lại chỉ mới là một cô gái nhỏ.
Với bản thân Doyle, lúc anh nghe được những điều đó, anh nghĩ rằng đó chắc chỉ là tin đồn tầm phào nào đó. Và kể cả câu chuyện đó có thật đi chăng nữa, anh đã xem nhẹ rằng đó đã được biến tấu thêm vào để gây cười.
Song, một người tình cờ có mặt tại hiện trường và may mắn sống sót kể lại rằng, câu chuyện đó hoàn toàn là sự thật với một khuôn mặt kinh hãi. Doyle hướng mắt về hướng thị trấn nơi nam tước đang sống, nơi mà cô gái ấy hẳn là đang hướng đến và lẩm bẩm những lời thoảng theo gió bay.
.
“Vậy ra là cô gái ấy thật sự tồn tại……“Công Chúa Lọ Lem”.”
.
Ngày đó……khi tôi tỉnh dậy sau cơn bất tỉnh từ việc đánh bại Goljaoul, trời xanh thăm thẳm trải dài trước mắt tôi.
Thể lực và ma lực thì cạn kiệt. Nếu thương tích ở tôi nghiêm trọng thêm một chút nữa thôi, tôi sẽ bước vào tình cảnh đói khát trong khi chính mình vẫn còn đang bất tỉnh và sẽ chết do đói.
Tôi chẳng thể cử động được tí nào sau khi tỉnh dậy, bởi tôi đã ép cơ thể hoạt động vượt quá giới hạn của mình. Các cơ và các khớp trên cả cơ thể tôi đang gào thét dữ dội. Chắc là vậy.
Ngoài đó ra, còn có phản lực từ pha dừng đột ngột khi tôi đâm con dao nữa. Do đó mà xương cánh tay của tôi đã gãy và vai cũng bị trật khớp. Ở một số nơi trên cơ thể bị dính đòn, thương tích đã ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của tôi.
……Việc mà mình còn sống thật khiến tôi phải ngỡ ngàng.
Cũng may mà đầu tôi không bị thương. Nhỡ mà đầu cũng bị tổn thương thì tôi chắc chắn yên giấc nghìn thu.
Sau thềm trở lại cõi sống, tôi xác nhận tình trạng hiện tại của mình mặc cho đầu mình vẫn còn hơi choáng. Tôi dùng thường pháp Water bằng một chút ma lực đã hồi tạo ra nước quanh đầu mình. Sau đó tôi uống nước dơ trên mặt đất để lấy lại sức lực cho mình dù chỉ là một chút.
Nếu vẫn còn có con orc nào sống sót, tôi sẽ không thể làm gì trong tình trạng này và chắc chắn bị giết.
Thật đúng là cực khổ khi mà lượng ma lực đang tuần hoàn trong cơ thể tôi tự nhiên trở nên bất thường. Có lẽ là do mạch ma lực đang hoạt động không được tốt cho lắm. Nhưng tôi đã ổn định lại nó bằng Ma Lực Chế Ngự đã lên cấp và chữa lành cho cơ thể tôi từng chút một bằng Chữa Trị. Vậy là sau đó tôi có thể di chuyển cánh tay run rẩy, tôi với lấy vài viên thuốc dinh dưỡng và ăn. Cứ như thế tới khi một ngày trôi qua, tôi cuối cùng cũng phục hồi đến mức mà mình có thể cử động được.
Với mệt mỏi tích tụ và những thương tích, thể lực và ma lực của tôi không thể phục hồi quá năm mươi phần trăm.
Nhưng nếu tôi ở lại đây thì mình cũng phải tốn thời gian để hồi phục. Cho nên tôi quyết định là làm cho xong những việc mình cần làm ở đây trước khi rời đi.
Tôi thu hồi con dao găm đen từ trán của Goljaoul đã chết, sau đó dùng một con dao bằng thép để lấy đi ma thạch từ tim hắn. Tôi là một mạo hiểm giả. Tôi không sát sinh dựa trên lòng ganh ghét. Chính vì thế mà tôi sẽ không để cái chết của hắn bị lãng phí và dùng hắn làm chất dinh dưỡng cho mình.
Tôi đã tìm thấy một chiếc túi da mà bọn orc dùng để lượm nhặt thức ăn khi đi xung quanh ngôi làng bỏ hoang để thu thập ma thạch của bọn orc, và tôi cũng cố kiếm nhiều con dao ném của mình nhất có thể.
Đêm đó, tôi nướng lên một vài loại cây dại và khoai từ ăn được, và uống nước sôi hòa muối. Sau đó, tôi đã ngủ rất say đến lúc mặt trời ló dạng sau khi mình được ăn đồ nóng lần đầu tiên trong cả tháng. Sáng đến, tôi rời khỏi ngôi làng bỏ hoang, và đồng thời thu thập ma thạch ma thạch của những con orc lính mà mình đã chừa lại trong rừng, trong khi bước bộ trở về thị trấn.
Tôi mang theo cây gậy ma thiết mà Goljaoul sử dụng theo ý muốn cá nhân.
Tôi không định gọi nó là phần thưởng chiến thắng đâu, song nếu tự nhiên có người nào đó sử dụng nó thì điều đó sẽ khiến tôi cũng đôi chút bất mãn, nên tôi quyết định là vác nó theo bên mình; đến giữa đường, tôi ngay lập tức hối hận bởi nó nặng khiếp.
.
Khi tôi trở lại thị trấn nhỏ đó, tôi chỉ nói với những mạo hiểm giả và các binh lính bao gồm cả Kevin rằng mối hiểm họa đã qua. Tôi để lại quá trình dọn dẹp cho họ.
Tôi không nói gì nhiều, bởi vì tôi đã quá sức mệt mỏi và giải thích cho họ thì phiền phức lắm, song sau khi nhìn thấy hiện trường thật sự thì họ chắc chắn sẽ tự đi đến kết luận của chính mình thôi, hơn là dỏng tai ra nghe những lời giải thích dài dòng của tôi. Mà kiểu gì cũng có nghi ngờ rằng liệu tôi có đáng tin không khi tôi giải thích những gì mình làm, nên là bằng cách này thì sẽ bớt đi rắc rối để thuyết phục họ.
Ngoài lính ra, trong thị trấn tôi chẳng đâu còn thấy người dân nào nữa. Dường như công cuộc sơ tán để chuẩn bị cho đợt tấn công của orc đã tiến diễn rất trơn tru.
“............”
Tôi đáng lẽ chỉ nên câu thời gian thôi, song tôi đã làm những việc vượt trên cả dự tính đó. Nhưng không sao cả, bởi vì như vậy là tình huống tệ nhất đã được ngăn chặn. ……Chắc là vậy.
Tôi tìm thấy một nhà trọ mở cửa trong thị trấn và bước vào. Nó có vẻ như là một nơi để các mạo hiểm giả và lính dùng làm trạm gác. Tôi mượn một chỗ ở góc nhà và quấn mình trong chiếc áo chùng trước khi rơi vào giấc ngủ.
Bây giờ tôi muốn ngủ ở một nơi an toàn hơn là một bữa ăn đàng hoàng. Chẳng có gì đảm bảo rằng nơi có mọi người xung quanh là một nơi an toàn cả, nhưng còn tốt hơn là ngủ ngoài trời với thú hoang và quái vật lảng vảng xung quanh.
Có vẻ như là nơi đây giờ chỉ còn lại đàn ông. Tôi chỉ tìm thấy phô mai khô và bánh mì cứng ở trên bàn, tôi tôi đã cố nuốt trôi chúng với nước vào dạ dày. Sau khi ngủ đủ giấc và thức dậy, thể lực và ma lực của tôi đã phục hồi đến khoảng 70%.
Gần như sau khi tôi ngủ dậy, một người lính đã trở lại. Tôi hỏi y vài câu hỏi và nghe ngóng việc các mạo hiểm giả và binh lính tiến đến ngôi làng bỏ hoang đến được đến đâu rồi trong khi tôi ngủ.
Tôi không nhất thiết phải đợi họ trở về. Họ có thể sẽ muốn tôi giải thích, nhưng tôi dù sao cũng đi giải thích thẳng cho hội luôn. Vả lại, tôi cũng không hứng gì việc nói lại một lời giải thích hai lần nên tôi ngay lập tức khởi hành đến thị trấn nơi có hội mạo hiểm giả tọa lạc.
Tôi đã bắt đầu để ý từ khi mình bắt đầu bước đi trên đường chính, mặc dù chỉ là mơ hồ, song tôi cảm thấy cơ thể mình đã sắc sảo hơn trước. Đó là nhờ Võ Nghệ và Ma Thuật Vô Thuộc Tính của tôi đã đạt cấp 4.
Ma thuật thuộc tính và kĩ năng chiến đấu thì không lên cấp, nên tôi vẫn là đang hạng 3, nhưng trên phương diện năng lực thể chất, tôi có thể rất gần đến hạng 4 rồi.
Vậy là tôi cuối cùng cũng bước chân vào sân khấu của ‘cái mạnh’.
Lúc đến đây, tôi đã chạy; nhưng giờ trở về, tôi chỉ đi bộ. Một phần là vì sức khỏe của tôi chưa bình phục hoàn toàn, phần còn lại là tôi vẫn còn cảm thấy khó chịu khi thi triển Cường Hóa Thân Thể.
Kĩ Thuật đó, thứ mà tôi đã dùng tiêu diệt Goljaoul……Tôi nghĩ nó kiểu như là Cường Hóa Thân Thể ở trạng thái cuồng bạo, song nó lại tiêu thụ rất nhiều ma lực hết một lượt và đè lên cơ thể một sức ép kinh hoàng.
Tôi chưa bao giờ nghe kể về hiện tượng này từ sư phụ, nhưng có lẽ Galbas, người tinh thông về vũ khí có thể sẽ biết gì đó.
.
Và sau một tháng, khi tôi trở về thị trấn lớn, tôi nhận thấy số lượng lính gác đã tăng lên để đối phó với vấn đề orc.
Giai đoạn báo động khẩn cấp này sẽ còn tiếp diễn cho đến khi họ xác nhận rằng mối đe dọa về bọn orc đã kết thúc, nên tôi đã để tâm tới nó một chút và hướng đến cổng. Với vẻ ngoài tàn tạ và chiếc áo chùng bẩn thỉu, lính gác ngạc nhiên nhìn tôi, song họ lại càng ngỡ ngàng hơn trước bậc hạng và diện mạo của tôi khi tôi đưa ra tấm thẻ mạo hiểm giả của mình và như thế là tôi đã dễ dàng được phép vào.
Đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối tôi ở đây, nhưng chẳng có điều gì là thật sự đổi thay. Giữa đường tôi ghé qua một sạp hàng và mua một số loại cây mà tôi đã dùng hết.
Đáng lý là tôi nên đi đến hội mạo hiểm giả trước để giải thích sự việc cho cô tiếp tân đó, song tôi lại đến xưởng của Galbas trước tiên.
Tôi sử dụng Ẩn Mật lẻn vào con hẻm sau như thường lệ và lặng lẽ mà đi. Tôi cẩn thận để ý đến xung quanh và xác nhận rằng không có bất kì ‘tai mắt’ nào của hội đạo chích trước khi nhẹ nhàng gõ cửa xưởng Galbas.
Có tiếng búa phát ra từ bên trong nên tôi nghĩ là ông ấy có thể ở trong, nhưng có vẻ như chỉ gõ vậy thì ông ấy không nghe được tôi. Để đề phòng nên tôi chỉ gọi một lần trước khi vào trong. Galbas, người đang làm gì đó ở lò rèn đã để ý đến tôi và ông ấy tròn mắt nhìn.
“Lọ Lem……tơi tả không sót chỗ nào.”
Chiếc giáp tay mà Gelf đã làm cho tôi chỉ bị bẩn thôi, nhưng riêng chiếc áo chùng được làm hoàn toàn từ da thì cần được thay thế hoàn toàn với việc nó đã tan nát đến mức nào.
“Tôi dính vào một trận chiến. Vũ khí đã hoàn thiện chưa? Với lại, đồ lưu niệm này.”
“......Nhóc tệ cái khoảng giải thích thật đấy nhỉ. Nhưng mà, thứ này thì……”
Tôi giao ra ‘cái túi’ trên vai hay chính là cây gậy ma thiết. Galbas nhận lấy và quan sát nó với vẻ tò mò trước khi rền rỉ.
“Ừm……cái này là dạng hàng cổ rồi. Tuy chỉ được làm một cách tương đối thôi nhưng nó lại không bị cong vẹo gì dù được sử dụng thường xuyên. Ma thiết tạo nên phải nói là tinh khiết chất lượng cao.”
Vậy ra chỉ cần nhìn qua thôi là ông ấy đã có thể biết được nhiều thứ.
“Ông có thể dùng thứ này để làm vũ khí không?”
“Đây là một thanh ma thiết, lão có thể làm được nhiều thứ từ nó, nhưng……này, Lọ Lem. Nhóc lấy ở đâu ra thứ này đấy?”
“Orc tướng quân đã sử dụng nó.”
“......Hả!? Nhóc nói là orc tướng quân sao!?”
“Phải. Thứ đó tặng ông đó nên hãy cho tôi biết một điều.”
Trước hết, tôi kể vắn tắt lại những gì xảy ra cho đến giờ cho Galbas nghe, rồi sau đó tôi mới nói về việc Cường Hóa Thân Thể của mình mất kiểm soát. Galbas trải qua một cảm giác bực mình, thở dài trong khi ôm đầu bối rối.
“Nhóc……cái đồ đần độn này!! Đúng là vô lý thật khi bảo một mạo hiểm giả rằng không được liều lĩnh……nhưng mà, biết trân quý cơ thể của mình hơn chút đi!”
“Xin lỗi……”
“......Với lại, chuyện về Cường Hóa Thân Thể kì lạ đó. Lão dù chỉ mới hạng 2 về chiến đấu thôi, tuy vậy, lão tin là mình khá là thông hiểu về mảng vũ khí đó.”
Galbas nhìn tôi mà mắng, sau đó ông ấy đổ rượu vào một chiếc cốc và nốc hết một hơi trước khi ông bắt đầu nói.
“Lão đã làm vũ khí với giả định rằng người dùng sẽ sử dụng Kĩ Thuật Chiến Đấu với nó. Đó là lí do tại sao lão đã nghiên cứu về rất nhiều thứ hồi lão còn trẻ. Kĩ Thuật Chiến Đấu hiện nay mới chỉ tồn tại trong 2000 năm trở lại đây, song trước nó đã có một hệ thống cũ. Thứ nhóc dùng rất có thể là 『Kĩ Thuật Chiến Đấu nguyên sơ』.”
Galbas nói rằng thứ tôi đã dùng là một ‘hiện tượng’, và thậm chí không thể gọi là kĩ thuật, thứ đã trở thành nền tảng cho Cường Hóa Thân Thể và Kĩ Thuật Chiến Đấu hiện đại trước khi nó bị hệ thống hóa.
‘Cái nóng’ của Cường Hóa Thân Thể cuồng bạo đã tăng cường sức mạnh của tôi, nhưng đó là một con dao hai lưỡi. Có vẻ như bằng cách điều khiển ma thuật vô thuộc tính để bạn có thể sử dụng được cái nóng và quy tụ nó về một điểm, nó sẽ phát sinh Kĩ thuật Chiến Đấu.
Vậy đó, không biết là tôi có thể tự tạo ra Kĩ Thuật Chiến Đấu dựa theo đó không, nhưng đó chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.
“Sau cùng thì Kĩ Thuật Chiến Đấu cũng là do tinh linh tạo ra mà.”
Galbas nói thế và ông lại uống rượu trước khi dạy cho tôi biết.
Người ta nói rằng Kĩ Thuật Chiến Đấu là ma thuật vô thuộc tính đơn âm, nhưng ngôn ngữ được sử dụng không phải là tinh linh ngữ mà là ngôn ngữ phổ thông do tộc người dùng. Quái vật như orc thậm chí không cần dùng lời mà sử dụng Kĩ Thuật Chiến Đấu qua tiếng gầm.
Nói cách khác, trong pháp thuật bình thường, việc có ‘từ khai triển’ như Hỏa Tiễn hay Thạch Lịch[note49555] hay không cũng không có mấy sự khác biệt.
Ấy thế mà, nếu được hỏi tại sao vẫn cứ phải gọi tên nó lên thì ‘ý nghĩa’ của những từ kích hoạt đó tượng trưng cho chính ma thuật sử dụng.
Khi từ ngữ mang ý nghĩa đó được các tinh linh nhận ra, chúng trở thành tinh linh ngữ của thế giới, thứ chứa đựng sức mạnh. Cũng giống như việc pháp thuật có thể được kích hoạt như ma thuật miễn là bạn hiểu được ý nghĩa của nó; nếu như bạn đã tường tận về hiệu ứng của các kĩ thuật trong Kĩ Năng Chiến Đấu và Kĩ Thuật Chiến Đấu, điều đó sẽ trở thành các thành phần ma thuật có thể giúp triển khai Kĩ Thuật Chiến Đấu hay ma thuật chỉ từ tiếng gầm của quái vật.
Các tiền nhân đã lập đi lập lại các thử nghiệm và đã thất bại vô số lần trong nhiều năm để làm gì đó về cái nóng của cơn cuồng bạo. Và kết quả là sự ra đời của Kĩ Thuật Chiến Đấu hiện đại thứ được tạo ra dưới sự công nhận của tinh linh.
Cũng giống như việc chỉ tìm được quăng thôi thì không thể tạo ra vũ khí, dẫu cho tôi có làm thử nghiệm và sai liên tục đi nữa, thì cũng sẽ tốn hàng năm trời để những nỗ lực của tôi thành hình và trở thành Kĩ Thuật Chiến Đấu mới. Và kể cả có may mắn hoàn thành, tôi không nghĩ là kết quả tạo ra sẽ là thứ gì đó vượt qua trên cả Kĩ Thuật Chiến Đấu hiện đại.
Nhân tiện, Kĩ Thuật Chiến Đấu mà Goljaoul sử dụng mạnh đến thế là bởi vì, người đời đồn đại rằng, Kĩ Thuật Chiến Đấu hạng 5 và trở lên được tinh linh tạo ra là vì lợi ích của ‘anh hùng’ người bảo vệ sự cân bằng của thế giới.
Tóm lại, Kĩ Thuật Chiến Đấu hiện đại là một phiên bản ổn định của các kĩ thuật liên quan đến Cường Hóa Thân Thể cổ đại. Ngoài kia nói rằng, con đường ngắn nhất và an toàn để trở nên mạnh hơn là sử dụng Kĩ Thuật Chiến Đấu hiện đại.
Chốt lại là tôi không thể tạo ra Kĩ Thuật Chiến Đấu mới. Song trong trường hợp đó, liệu tôi có thể điều khiển được cái nóng của cơn cuồng bạo hay không đây……
“Hỏi ai đó có hiểu biết hơn về pháp thuật đi. Với nhóc là có sư phụ dạy pháp thuật của nhóc đó đúng không?”
“Ừm……sẽ hỏi.”
“Điều đó quan trọng lắm đấy, với lại lão cũng đã rèn lại và bảo dưỡng vũ khí xong cho nhóc rồi đây. Trước tiên là ma cương mà nhóc đã để lại. Cầm thử đi.”
“Ừm.”
Con dao mà tôi đã giao phó mạng sống của mình vào trong hai năm rưỡi đây giờ đã trở lại tay tôi. Khi tôi cầm lên thử, chuôi dao không còn nhỏ để cho một đứa nhóc cầm bằng hai tay nữa mà nó đã trở nên dày hơn để cầm bằng một tay. Thật ngạc nhiên khi nó mang lại cảm giác như chuôi dao bám vào tay tôi.
“......Tôi có thể vung thử được không?”
“Thử chém than gỗ đằng kia xem.”
Tôi ném một khúc than từ đống than lên không trung, sau đó tôi bước tới trước một cách nhanh nhẹn và vung dao. Tôi chém đôi khúc than giòn như thể tôi đang cắt hoa quả vậy.
Tưởng như đây là một con dao đen hoàn toàn mới vậy. Không có bất kì sự vẩn đục nào ở nó. Trọng tâm hơi nhỉnh về phía trước trong khi sự sắc bén đã được làm lại nguyên vẹn như lúc trước, tăng cường uy lực.
“Ừm……tốt thật đấy. Còn về con dao tôi đã mượn……”
“Ou, lão cũng sẽ xử lý luôn. Đợi một ngày là được.”
“......Đó chẳng phải chỉ là vũ khí thay thế thôi sao?”
Con dao găm đen chỉ là một thứ tôi mượn để thay thế trong khi con dao đen đang được sửa chữa. Khi tôi đề cập đến chuyện đó, Galbas không trả lời gì mà rút con dao găm đen ra khỏi vỏ. Ông ấy cau mày.
“Bị hư hại đến mức này chỉ trong một tháng……mà, đấy là chuyện bình thường khi nó đã được dùng để chiến đấu với đàn orc hạng cao……Nghe này, Lọ Lem. Con dao găm đen này là một món vũ khí ‘cứng’ mà lão đã làm ra để đi đôi với con dao đó. Nhóc không ưa nó sao?”
“Không phải, nếu không có nó thì tôi đã thua rồi.”
Tôi tin rằng đòn tấn công của tôi có hiệu quả là bởi vì tôi đã sử dụng món vũ khí đó.
“Vậy thì cứ tiếp tục sử dụng nó đi. Dao găm và con dao đó là một cặp đấy. Cũng khó khăn cho chúng lắm nếu nhóc không sử dụng chúng cùng nhau đúng chứ?”
“......Ừm.”
……Ông lão quái gở này dịu dàng thật đấy nhỉ.
“Với lại, ngó qua vũ khí mới mà nhóc đã yêu cầu đi, chúng đây!!”
Mắt Galbas sáng trưng như một đứa con nít vừa vớ được đồ chơi. Ông ấy mở tấm vải quấn quanh thứ ông ấy mang ra.
“......Bốn?”
Vì lí do gì đó mà lưỡi dao mới cho pendulum mà tôi đã đặt từ Galbas lại có đến bốn loại.
“Tùy theo từng mục đích riêng mà nhóc sẽ thay đổi cách sử dụng thứ vũ khí này đúng chứ? Vậy là lão đã thử tạo ra mấy thứ dựa trên những mục đích đó.”
Galbas giải thích đầy tự hào với gương mặt đỏ ửng.
Loại đa dụng—lưỡi dao hình kim cương, nặng vừa phải. Có thể được dùng để cắt, nhưng chủ yếu là để đâm. Tôi có thể sử dụng nó như cách tôi sử dụng trước giờ.
Loại chém—một lưỡi dao hình tròn tựa như một chiếc chakram. Bằng cách xoay vòng để tăng tốc nhờ lực li tâm, nó có thể cắt bén như dao cạo và chém đứt như rìu.
Loại liềm—một lưỡi liềm mang hình dáng mỏ neo. Có thể chém đứt đôi mục tiêu bằng cách vung theo hình tròn giống như loại chém. Làm cho khả năng giết những sinh vật với sức sống khỏe chỉ trong một nhát trở thành có thể.
Loại nặng—mang hình dáng là một cây thánh giá dày. Quay vòng sẽ đi theo phương ngang. Các cạnh nhô ra các bên nếu được dùng như búa thậm chí có thể đánh vỡ sọ.
“Nhóc có vẻ hiểu cách dùng chúng thế nào. Lão đã là khuôn cho chúng rồi nên lão sẽ làm cho nhóc vài cái dự phòng sớm thôi. Nhóc chỉ việc đưa lão vật liệu là được, gyahahahaha”
Galbas nói thế và đánh vào thanh ma thiết.
“......Cảm ơn.”
“Đồ ngốc, vẫn còn sớm một trăm năm để một đứa nhóc hành động dè dặt đó!”
Galbas cố tình hành động một cách sống sượng. Điều đó khiến tôi mỉm cười một chút.
Tôi nói vậy và hướng sự chú ý sang giá trưng bày vũ khí. Chính lúc đó, tôi cảm nhận được một ‘ánh mắt’ từ đằng sau mình, và một cảm giác ‘bất an’ từ phía cửa. Tôi rút ra một con dao từ dưới rãnh váy và ném. Sự hiện diện đó hơi thay đổi và né được con dao.
Thấy rằng sự hiện diện này rất chuyên nghiệp, tôi đứng trước Galbas với con dao trên tay giương ra. Đúng lúc đó, chủ nhân của sự hiện diện đó hiện ra từ quang cảnh, đứng trước mặt tôi và vội vàng cất tiếng.
“Đợi đã đợi đã nào, đừng ném linh tinh thứ đó chứ! Em nỡ lòng nào cố giết ‘sư phụ đáng kính’ của mình như thế khi anh cuối cùng cũng tìm thấy em chứ, Aria!”
“......Viro?”
Người đàn ông hiện diện là mạo hiểm giả hạng 4 Viro người đã đưa tôi rời khỏi thị trấn này và dạy tôi những kĩ năng của trinh sát viên.
Tại sao anh ta lại ở đây? Nhưng mà……vừa rồi, anh ta nói 『tìm thấy』 là ý gì?
Tôi ngay lập tức kích hoạt toàn lực Cường Hóa Thân Thể và chỉa con dao đen vào Viro cùng sát khí.
“‘Tổ chức’ đó đã yêu cầu anh sao? Hay là ‘hội sát thủ’......?”
Viro vội vàng lắc đầu khi tôi thầm thì những điều đó.
“Nghe chuyện của anh cái đã chứ! Anh tìm kiếm em là bởi vì có một vấn đề cá nhân anh muốn em giúp sức!”
“......Giúp sức?”
Chẳng hiểu sao……Tôi có dự cảm không lành là chuyện này sẽ trở nên phiền phức.