Strongest Survival by Otome Game’s Heroine

chương 4: danh tiếng lẫy lừng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Connn lắc?”

“Thứ này đây.”

Galbas nghiêng đầu. Tôi lấy ra vũ khí ẩn được gắn với sợi dây từ Kho Chứa và đưa cho ông ấy thấy bằng cách vung nhẹ nó. Sau đó mắt Galbas sáng lên như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi.

“Hou……vậy đây là vũ khí đâm? Hay vũ khí được buộc vào dây vậy?”

“Cả hai. Lúc đầu là tôi dùng một cục khối lượng cho nó. Nhiều lúc tôi vung vòng nó để cắt, nhưng làm theo cách đó thì uy lực nó sẽ mất ngay, vậy nên tôi muốn làm gì đó với nó.”

“Mất uy lực là do trọng tâm. Để nó cân bằng được thì quan trọng là phải làm sao cho nó không quá nặng cũng không quá nhẹ. Vậy nhóc muốn vật liệu là gì?”

“Tôi không có ưu tiên hay ưa thích gì, nhưng miễn là máu không dễ gì bám vào là tốt rồi.”

“Nếu vậy thì tốt hơn hết, dĩ nhiên vẫn sẽ là dùng ma thiết. Dùng mythril sẽ là quá đắt trong trường hợp nhóc làm mất nó. Ma thiết cũng không rẻ gì nhưng……này, Victor! Ông còn chút ma thiết nào không?”

Victor……? Khi Galbas hét lên cái tên đó, lão già chủ cửa tiệm tạp hóa đang nhìn vũ khí ẩn với vẻ tiêu khiển cười toe toét.

“Không có thứ gì trong thành phố này là tôi không lấy được! Lọ Lem, vũ khí này không phải là từ thành phố này nhỉ. Không biết có phải là vũ khí từ phía đông không…..lạ quắc.”

“Thứ đó, là vũ khí từ Đế Quốc Justa sao……này, Lọ Lem, không có vẻ gì là nhóc Viro còn ở cùng nhóc nữa nhưng nhóc có còn giữ con dao của lão không?”

“Dĩ nhiên còn.”

Tôi đưa ra con dao đen được đeo trên thắt lưng của mình cho Galbas cùng với bao của nó. Ông ta rút con dao ra khỏi bao và khẽ cau mày.

“Có vẻ như nhóc đã bảo dưỡng rất kĩ nó nhưng nhóc hẳn đã phải trải qua những trận chiến chớp nhoáng…… Vũ khí ma cương không được tốt như mythril nhưng nó có thể tự tái tạo lại từng chút bằng ma lực của người sở hữu nó tương tự như nguyên liệu quái vật. Tuy vậy thứ này cũng đã có vài vết xước sâu và vết hằn trên đó.”

“Xin lỗi……”

“Đồ ngốc này, là vũ khí nên tất nhiên là phải bị trầy xước! Thứ này chỉ có độ sắc bén đi cùng đó chứ không có đủ ‘uy lực’, một thứ vũ khí nửa mùa. Từ những gì lão thấy được, nhóc đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi đúng không? Đây cũng là thời điểm tốt để cho nhóc có được một món vũ khí đặc chế của riêng mình.”

“Vũ khí đặc chế?”

Con dao đen này là thành phẩm nửa mùa mà Galbas đã tạo ra khi còn trẻ. Ông ta đưa nó cho tôi là bởi vì nó ‘vừa sức’ với tôi. Dường như đó là lí do tại sao ông ta nghĩ rằng nó không còn thích hợp với tôi nữa.

Nhưng không phải là vậy.

“Không. Món đồ này phù hợp với phong cách chiến đấu của tôi. Ngay cả khi không còn ai khác có thể sử dụng nó đàng hoàng đi chăng nữa, con dao này tồn tại là để tôi sử dụng, và tôi cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn là nhờ có con dao này.”

Dù có là thế, con dao này vẫn là bị mẻ do kĩ năng của tôi còn quá non nớt. Sau khi tôi nói thế, Galbas đặt con dao xuống trước mặt và im lặng khoanh tay nhắm mắt.

Không phải là cá nhân tôi gắn bó với món vũ khí này, nhưng con dao này đã tiếp tục nằm lại trong tay tôi mặc dù đã vài lần suýt mất. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng thứ này thật sự rất phù hợp với mình.

Galbas cầm lấy hai xu vàng lớn từ đống tiền để rải rác trên bàn và ném chúng đi. Victor bắt lấy những đồng tiền bay về phía ông ta.

“Victor!! Dùng chúng kiếm cho lão vật liệu đi. Lão đi vẽ bản thiết kế vũ khí.”

“Ou, để đó cho tôi.”

“......Ông sẽ làm cho tôi vũ khí sao?”

Tôi hỏi hai người đột nhiên trở nên hưng phấn. Rồi Galbas chỉ lấy xu vàng lớn cho mình và đẩy hết phần còn lại trả lại cho tôi.

“Cứ để việc đấy lại cho lão đồ ngu này, đời nào lão lại làm việc khác khi có công một công việc thú vị thế này rơi vào tay mình.”

Viro đã từng nói với tôi khi trước. Một con dao làm từ ma cương có giá thị trường là năm xu vàng. Anh ta cũng đề cập rằng ngay cả món hàng nghiệp dư của Galbas cũng đã có giá hơn hai mươi xu vàng.

“Trẻ con thì không nên quan tâm đến những chuyện như thế đâu! Phải không, Victor-”

“Là vậy đó. Những chuyện như thế cũng giống như là sở thích của mấy ông già bọn ta thôi. Hahaha-”

“.....Cảm ơn.”

Tôi cúi đầu trước hai người. Hai người họ cười vui và Victor vỗ đầu tôi như thể tôi là cháu gái của ông.

“Lọ Lem, một tháng nữa hãy đến đây. Với lại để con dao đó lại đây. Lão sẽ sửa lại nó cùng với vũ khí mới.”

“Ừm, hiểu rồi.”

Một tháng hở. Có vẻ hơi nhanh cho cả việc tạo ra một vũ khí mới lẫn sửa chữa vũ khí. Và vì vậy mà tôi để lại con dao đen cho Galbas.

“Giờ thì, tôi xin nốc một ngụm rượu này nạp năng lượng……”

“Ông đấy nhé, ông định say rượu như thế mà đi mua ma thiết sao? Ông mà mua về cho lão sắt vụn là lão cho ông thở không ra hơi.”

“Tưởng gì, có một ngụm thôi mà. Ông cũng muốn uống mà đúng không?”

“Ờ thì, ừ……”

“Vâỵ thì nốc vừa vừa thôi.”

Tôi khẽ mỉm cười trước cuộc trò chuyện của hai ông già cứ như là hai ông ngoại ấy. Rồi tôi cảm ơn hai ông ấy một lần nữa trước khi rời khỏi lò rèn, nhưng Galbas nhanh chóng dừng tôi lại.

“Này, Lọ Lem! Nhóc định rời đi mà không đem vũ khí thay thế nào sao? Nhóc sẽ làm gì trong một tháng này-”

“Không phải là tôi không có gì khác để sử dụng, đặc biệt là ngoài con dao đó. Nếu là vũ khí thì tôi vẫn có mang theo bên mình đây.”

Tôi nhấc tà váy lên cho họ thấy bao đựng dao được buộc trên đùi. Khi tôi làm thế, Galbas và Victor phun ra rượu họ uống và họ bấu đầu như đang đau đầu.

“Trang bị đó……của Gelf hở. Cái thằng đó lại tạo ra những cái kì lạ nữa rồi……”

“......Này, nghe này Lọ Lẹm. Đó tuy không phải là vấn đề đối với mấy lão già bọn ta, nhưng nhóc là phụ nữ, nên đừng có dễ dàng phô chân ra trước mặt như thế!”

“Nn? Hiểu rồi.”

Mặc dù, dựa trên ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó là phụ nữ ở thành phố thường thích khoe chân của họ. Tôi không thật sự hiểu lắm nhưng quả thật, vũ khí ẩn không phải là thứ nên được đem ra cho người ta thấy.

“......Đợi một chút.”

Galbas vì lí do gì đó lại bấu đầu tiếp khi nhìn thấy tôi gật đầu với vẻ trầm lặng. Ông ta đứng dậy và đi ra đằng sau, rồi ông ấy giao cho tôi một thứ được bọc trong da.

“Hiện tại thì mang cái này theo đi. Thứ vũ khí này vừa thích hợp cho nhóc hiện giờ.”

Khi tôi mở ra lớp gia bao bọc, tôi nhìn thấy một con dao găm bằng ma cương có hình dạng kì lạ ở bên trong.

Chiều dài lưỡi dao gần bằng với con dao đen. Một món vũ khi chỉ có đỉnh nhọn dùng để đâm và không có lưỡi dao nào ở các bên, nhưng nhìn nó trông rất uy lực từ cấu trúc diện tích dày đặc phần dưới kéo nhọn dần đến đầu đỉnh bên trên.

*Byun!”

“......Tuyệt quá.”

Tôi thử vung nó một chút rồi bước một bước đâm tới. Nó có hơi nặng hơn con dao đen, nhưng tôi có cảm giác là món vũ khí này thậm chí có thể đâm thủng được chiếc sọ dày của quái vật hay các khớp áo giáp mà không bị cong.

Galbas nhìn tôi vung con dao với vẻ thỏa mãn. Rồi Victor, người vừa mới lau xong vũng rượu mà ông ta đã phun ra lẩm bẩm với vẻ mặt hậm hực.

“Lão già quái gở kia, những gì ông vừa nói. Đó chẳng phải là thứ mà ông đã kiên trì làm ra ngay sau khi ông giao con dao kia cho Lọ Lem đấy sao?”

“Ngậm họng lại đi, lão già quái gở say rượu!!”

Hai người họ lại bắt đầu cãi vã nhau vì chuyện gì đó. Tôi không nói gì mà chỉ cúi đầu trước bọn họ một lần nữa.

.

Tôi trang bị con dao găm đen thay thế cho con dao đen và hướng đến hội mạo hiểm giả ngay lập tức.

Nơi này là một khu vực hẻo lánh gần biên giới, gần nơi hang ổ của quái vật, cũng gần cả hầm ngục. Hội mạo hiểm giả ở thị trấn này tự hào là có quy mô lớn nhất của khu vực. Đây là một hội hội tụ nhiều mạo hiểm giả tài năng.

Số lượng mạo hiểm giả liên tục đi vào và đi ra lên đến hơn hàng trăm. Thông thường một hội mạo hiểm giả sẽ chỉ có hai mươi phần trăm thành viên là hạng 3 đến cao hơn, nhưng ở thị trấn này, nghe đồn rằng có tận bốn mươi phần trăm thành viên là hạng 3 đến cao hơn, vậy nên ngay cả nam tước cai trị vùng lãnh thổ này cũng không thực sự có thể ra quyền uy đối với hội mạo hiểm giả được.

*Giii……*

『............』

Cánh cửa mở ra với tiếng kêu ken két khi tôi bước vào trong hội trong khi vẫn đang mặc chiếc áo chùng của mình. Có khoảng hai mươi mạo hiểm giả bên trong cùng với một số người đàn ông đang hướng về tôi những ánh mắt nguy hiểm.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi trải nghiệm chuyện này. Bởi vì trước đây có Viro ở bên cạnh tôi nên mới không có chuyện gì xảy ra, song nếu một đứa trẻ chưa ở tuổi trưởng thành vào đây với những trang bị chất lượng, sẽ có những người không ưa gì chuyện đó. Những khuynh hướng đó đặc biệt sẽ gây ấn tượng mạnh rằng họ là mạo hiểm giả nửa mùa như thế nào.

Dựa vào kinh nghiệm, nếu tôi cởi mũ trùm ra và cho họ thấy rằng tôi là ‘phụ nữ’, bầu không khí sẽ thay đổi phần nào đó, nhưng dù là thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ có vài kẻ muốn thử trò gì đó với tôi, chỉ khi họ có lí do gì khác, vậy nên tôi cứ thế bước vào đến chỗ quầy. Cô tiếp tân mắt hơi căng ra khi cô ấy nhìn thấy tôi.

“Ơ, em là……”

“Lâu rồi không gặp. Tôi muốn cập nhập hạng đăng kí của mình. Chuyển nó thành mạo hiểm giả cận chiến ‘hạng 3’.”

Nếu tôi nhớ không lầm thì cô nhân viên quen đó dường như là người đã thực hiện thủ tục đăng kí của tôi để trở thành mạo hiểm giả. Có vẻ như chị ta cũng đã nhớ ra tôi khi nhìn vào khuôn mặt hiện diện sau chiếc mũ trùm.

Lí do tôi đến hội mạo hiểm giả là để tôi tăng cấp 『hạng mạo hiểm giả』 của mình.

Cho đến giờ tôi vẫn giữ mức hạng của mình ở hạng 1 là để những người khác sẽ cảm thấy vô nghĩa khi gây sự với một đứa có hạng không tương đồng với độ tuổi, đồng thời cũng hữu dụng để khiến đối thủ của mình hạ thấp cảnh giác. Nhưng bây giờ khi vẻ ngoài của tôi đã phát triển trông như một người mười ba, mười bốn tuổi, tôi đánh giá rằng bất lợi mang lại là nhiều hơn thuận lợi.

Hạng 1 có thể ra vào miễn phí ở thành phố nơi mà họ đã đăng kí. Hạng 2 sẽ được miễn thuế phí ở bất kì ở bất kì thành phố nào trong lãnh thổ, và với những ai đã đạt được hạng 3, họ sẽ chỉ phải trả phí khi đi đến lãnh thổ khác, nhưng phí để đi vào thành phố sẽ được miễn ở bất kì đâu trên bất kì thành phố nào.

Nhưng quả nhiên, có những người ở đây như bị xúc phạm vì chuyện đó.

“Một đứa oắt con mà tự nhận là hạng 3 ư!? Nói nhảm thì cũng biết làm sao cho nó bí mật đi!”

Một trong số các mạo hiểm giả dường như đang nói dở chuyện với một tiếp viên khác gần bên đột nhiên hét lên.

.

▼ Nam Mạo Hiểm Giả

Tộc: Người ♂

【Ma Lực: 75/75】【Thể Lực: 218/265】

【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 165 (Cường Hóa Thân Thể: 185)】

.

“............”

Sức chiến đấu tổng thể thấp hơn 200. Nam giới đang ở giữa những độ tuổi đôi mươi. Đánh giá từ thông số thể lực và ma lực của ông ta, ông ta có vẻ như là một quân tiên phong hạng 2 điển hình, chuyên vào cường hóa thân thể.

Nếu sức chiến đấu nền tảng của ông ta là hơn 200 thì ông ta có thể được tính là gần đồng hạng 3, nhưng với con số này, ông ta sẽ phải cố gắng luyện tập vài kĩ năng và phát triển sức chiến đấu nữa, còn không thì không thể nào lên được hạng 3.

Nếu người đàn ông kinh nghiệm đầy mình này đối đầu với một hạng 3 mới chỉ lên cấp một hay hai kĩ năng, ông ta có thể có được lợi thế trong trận chiến. Đó chắc chắn là lí do tại sao người đàn ông này lại cảm thấy được rằng một đứa trẻ như tôi mà đạt được hạng 3 là chuyện 『gian lận』 và không thể nào khoan dung cho được.

Mà……Chuyện đó thì có vấn đề gì đến tôi nhỉ?

“Hạng của mạo hiểm giả được quyết định bởi hội quán! Xin anh đừng cứ thích gì nói đó-”

Cô tiếp viên đang tiếp chuyện với tôi bật ghế đứng dậy và tranh luận như thế.

Song việc đó chỉ mang lại tác dụng ngược trong trường hợp này.

“Nếu một đứa oắt con thế này mà ở hạng 3 thì tôi đáng ra cũng phải ở hạng 3! Giám Định của hội mạo hiểm giả nhất định là có sai sót, tôi sẽ tự quyết định liệu đứa nhóc này có thật sự là hạng 3 hay không!”

Bản thân tôi đã không nói gì để không chọc tức, nhưng tay người đàn ông đang tức giận ấy đã với tới thanh kiếm trên thắt lưng, những mạo hiểm giả khác còn lại trong hội bắt đầu hò hét và cười nhạo như thể lễ hội sắp sửa bắt đầu.

Cũng có những mạo hiểm giả huyên náo. Những việc như này xảy ra trong hội không phải là chuyện hi hữu.

Quả nhiên, chuyện sẽ thật sự trở thành vấn đề nếu ông ta rút kiếm của mình ra, dù vậy, những mạo hiểm giả khác cũng không định làm gì để ngăn cản ông ta, và những nhân viên khác ngoài cô tiếp tân đã lảng mặt với nét mặt cam chịu, vậy là có lẽ họ đã chấp nhận suy nghĩ rằng sẽ có đổ máu xảy ra là chuyện không thể nào khác được……

Đồng đội của người đàn ông đó cũng không làm gì để cản ông ta và trông như là bọn họ sẽ để ông ta làm theo ý mình với vẻ tức giận. Họ thậm chí còn vây quanh tôi để tôi không thể bỏ trốn.

Số lượng đối thủ bao gồm cả người đàn ông đó là năm người. Dựa trên biểu hiện của họ, họ có lẽ dự định ngăn chặn trận đấu khỏi phát triển thành một vụ giết người miễn là người đàn ông kia đã trút giận, song……

Nếu lưỡi dao đã được tuốt ra và chĩa vào một người khác, thì đơn giản là cái chết của năm người đàn ông sẽ nằm trong tầm chấp nhận được, phải không nhỉ?

*Cộp* Phụ kiện kim loại trên áo chùng của tôi vỡ đi và rơi xuống đất. Ảo ảnh ‘tro’ lấp lánh khắp mái tóc tôi được giấu bởi mũ trùm của chiếc áo chùng óng ánh nhẹ.

Sự hiện diện của một số người đã dao động khi tôi nhận ra rằng tôi là con gái mà hơn thế nữa lại còn là một đứa trẻ. Trong số đó có một người đàn ông cười nhếch mép có vẻ như là một trinh sát viên đã ngay lập tức tái mặt khi ông ta nhìn thấy mặt và tóc tôi. Ông ta bắt đầu đổ một lượng lớn bất thường mồ hôi trên mặt.

“......T, tao không dính dáng gì hết!! Thằng này đã tự mình khiêu khích! Tao không dính dáng gì tới thằng đó nữa!!”

Gã trinh sát viên đó hét lên bằng giọng đau đáu trước khi quăng vũ khí đi và bỏ trốn.

“O-oi?”

“Có chuyện gì với ông thế?”

Đồng đội của gã trinh sát viên mặt trắng dã hoang mang gọi ông ta, nhưng ông ta đã gạt đi những bàn tay đang giương tới ông ta và hét.

“Dừng lại! Tao không dính dáng gì nữa! Tao làm gì có thù hằn với mày! Chính vì thế mà, làm ơn đi, để tao một mình đi! ‘Hội bọn tao’ không định……gây thù chuốc oán với 『Công Chúa Lọ Lem』!!”

“............”

Gã trinh sát viên đó hét toáng lên và chuồng khỏi hội mạo hiểm giả trong khi xém nữa là vấp chân vài lần. Vài mạo hiểm giả bên trong vừa giễu cợt cũng đã mặt tái mét và bỏ chạy khỏi hội. Một bầu không khí khó xử trôi dạt trong không gian.

……Àa, hiểu rồi. Gã trinh sát viên đó không phải là mạo hiểm giả của hội mạo hiểm giả, mà là một ‘tên trộm’ của hội đạo chích ở lãnh thổ nam tước.

Cái Công Chúa Lọ Lem mà gã trinh sát viên đó đã hét lên là ‘biệt danh’ mà các hội đạo chích đã bắt đầu gọi tôi kể từ khi cơ thể tôi phát triển cho gần giống với bây giờ.

Thông thường những thứ kiểu như biệt danh chỉ là vấn đề vụn vặt khi đã rời đi đến khu vực khác, không biết rằng bọn chúng có mạng lưới liên lạc kiểu gì, nhưng các thành viên của những hội đạo chích ở mọi nơi đã và sẽ gọi tôi bằng cái biệt danh đó. Bởi vì thế mà dạo gần đây, các hội mạo hiểm giả và hội sát thủ cũng đã bắt đầu gọi tôi như thế.

Gã trinh sát viên có biểu hiện như vậy rất có thể cũng là do ảnh hưởng từ sự hủy diệt của ‘hội đạo chích chủ chiến’ vùng lãnh thổ Kendras, vốn cũng đáng sợ tương đương với hội đạo chích của Dandall, ngay cả là ở biên giới phía bắc này.

Rốt cuộc là những tin đồn hiểm ác gì về tôi đã được rao truyền vậy chứ…… Rất có thể gã trinh sát viên đó không chỉ sợ tôi, mà còn sợ cả sự thanh trừng của hội đạo chích ở khu vực này vì đã quyết định không được 『chống lại』 tôi. Dù sao thì có vẻ như hội đạo chích ở khu vực sẽ không chọn xung đột vô nghĩa với tôi.

“......chậc.”

Mặc dù đang bối rối, gã mạo hiểm giả đã khiêu khích tôi dường như cũng đã bị ảnh hưởng bởi bầu không khí khó chịu và tặc lưỡi trước khi tránh xa tôi. Đồng đội của ông ta cũng nhìn tôi với biểu hiện mâu thuẫn trước khi do dự cúi đầu xin lỗi và đi theo sau người đàn ông đó.

Sau khi họ đã rời hết khỏi hội, tôi nghe thấy một tiếng xin lỗi tới tôi.

“Thành thật xin lỗi. Nếu có thể thì em có thể tha thứ cho anh ấy không? Thật ra là đã có một số chuyện rắc rối xảy ra cho quê nhà của anh ấy, nên anh ấy mới dễ cáu đến như thế. ……Dù vậy”

Cô tiếp tân nói thế trong lúc chăm chú nhìn tôi. Rồi vai chị ta dịu xuống.

“Vậy ra em là……’con gái’.”

“......Ừm.”

Lúc đó, tôi đã ăn mặc giống con trai, vậy nên chuyện chị ta nghĩ thế là không thể nào khác được.

Dù vậy, chuyện gì đã xảy ra ở lãnh thổ nam tước này vậy? Nào là cảnh báo của người lính ở cổng nói, và lại còn những chuyện xảy ra với người đàn ông vừa rồi.

“Tôi nghe nói có một con quái vật nguy hiểm xuất hiện, chị có thể nói cho tôi biết thực ra là chuyện gì đang xảy ra ở đây không?”

“Chuyện đó……”

“—Cô là, Aria đấy sao?”

Một giọng nói có vẻ như là của con trai phát ra gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi quay lại và thấy một cậu con trai nhìn hơi quen đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt ngơ ngác.

Đằng sau cậu ta, khụy hai gối xuống đất với khuôn mặt trông còn ngỡ ngàng hơn cả cô tiếp tân vừa rồi—

“Aria……là con gái.”

……là một cô gái có vẻ là mười tuổi vừa suy sụp. Những lời của cô ấy cuối cùng cũng làm tôi nhớ ra. Họ là hai người anh em mồ côi đầu tiên tôi gặp ở khu ổ chuột khi tới thị trấn này.

“Lâu rồi không gặp lại……Gil, Shuri.”

Truyện Chữ Hay