“Thật hoài niệm……”
Tôi ngắm nhìn thị trấn nhỏ hiện hữu trên đường đi và khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Kể từ sau trận chiến chống lại hội sát thủ, tôi đã di chuyển từ nơi này qua nơi khác trước khi trở lại lãnh thổ Nam Tước Horace, nơi trại mồ côi tọa lạc. Đã hai năm trôi qua. Mặc dù gọi là trở về, song tôi chưa bao giờ coi lãnh thổ Nam Tước Horace là quê nhà của mình. Chỉ là tôi nghĩ rằng nơi mình được sinh ra là đâu đó trong nơi này, nhưng tôi không nhớ được đâu là thị trấn và ngôi nhà mà gia đình mình sinh sống hồi còn nhỏ nữa rồi.
Đã có nhiều chuyện xảy ra tại nơi đây. Song ở nơi đó chẳng phải là những kí ức tốt đẹp gì…… Dù vậy, tôi vẫn trở về nơi đây là để hoàn thành một ‘lời hứa’ khi trước.
Thị trấn nhỏ nơi có trại mồ côi. Không còn có ai nhớ về tôi nữa khi tôi đi ngang qua. Lúc ở trại mồ côi, tôi hầu như không bao giờ đi ra ngoài nên không có ai biết tôi là phải, tuy vậy, nếu được ai đó hỏi rằng vậy tại sao tôi lại muốn ghé qua thị trấn này, tôi chỉ có thể nói rằng ‘đó là vì một lí do nọ’.
Dựa trên những gì tôi nghe được từ một sạp hàng bán bột bánh (chỉ toàn chất chứa những thứ không mấy ngon lành), sau khi mụ già đó ra đi, một linh mục người Cruz đã đến chăm lo cho trại mồ côi. Có vẻ như sau đó, những đứa trẻ mồ côi và môi trường sống trong trại đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, vị linh mục đó cũng đã về hưu vài tháng trước. Hiện tại là người dân ở đây thay phiên nhau chăm sóc cho những đứa trẻ đó cho đến khi nam tước đưa người tiếp theo đến quản lí nơi này.
“Tiểu thư thấy đấy. Chúng tôi, cư dân của khu phố này là đồng minh của tất những đứa trẻ mồ côi.”
“Hêê……”
Chủ cửa hàng nói rằng họ đã rất cố gắng để hành động vì lợi ích của những đứa trẻ mồ côi đáng thương như thể họ là thánh thần, nhưng tôi thừa biết rằng các người đã tránh mắt làm lơ những đứa trẻ bị ngược đãi trước đó.
“Xin quý khách hãy lại tới!”
“............”
Mà cũng chẳng phải là tôi quan tâm gì đến những đứa trẻ mồ côi.
Tôi chỉ là hơi chút hứng thú về việc mấy đứa mồ côi đó đã như thế nào rồi sau khi tôi ra đi thôi.
.
Kí ức mơ hồ nên tôi cũng đã quên đi khá nhiều rồi, nhưng tôi cũng đã đến trại trẻ mồ côi mà mình không muốn nhớ chút nào mà không gặp phải vấn đề gì.
Mặc dù Vương Quốc Claydale có khí hậu ấm áp, đêm mùa đông như hiện giờ thật sự rất lạnh. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác ngủ trên nền nhà lạnh lẽo chỉ với một tấm chăn nhỏ và thiếu ăn.
Khi tôi nhìn trại mồ côi từ bên đường, tôi nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi đã được ăn mặc tốt hơn và trông khỏe mạnh hơn đang giặt quần áo và dọn sân với vẻ mặt lờ phờ. Nhưng rồi—
『—này, moi đồ ăn ra đây—』
『—......d-dừng lại đi—』
“............”
Âm thanh mơ hồ giọng nam nữ vang lên từ con hẻm dẫn đến cổng sau của trại mồ côi.
Khi tôi thử nhìn lén qua đó, tôi nhìn thấy một thanh niên trông như là vừa đến tuổi trưởng thành gần đây. Anh ta đang mặc một bộ đồ hơn bẩn với một con dao được treo bên hông. Có vẻ như anh ta đang đe dọa một cô gái từ trại mồ côi.
“Nếu tôi đưa ra những thứ này thì lũ trẻ sẽ không còn……”
“Hả? Chừng nào tao còn ở đây thì cái đám oắt con đó không cần phải ăn-”
……À, ra là vậy. Tôi vẫn còn nhớ rõ hành động đó và khuôn mặt của họ.
Chị gái kia là người lớn hơn tôi cỡ ba bốn tuổi. Chị ta phụ trách việc nấu ăn thay cho mụ già. Và rồi người thanh niên kia là một đứa trẻ mồ côi lớn thích cướp đồ ăn của những đứa trẻ và đùn đẩy công việc của mình cho người khác. .
Không……tôi đoán là tầm tuổi anh ta không thể gọi là ‘trẻ mồ côi’ nữa rồi.
Bình thường, những đứa trẻ đã gần đến tuổi trưởng thành sẽ phải đi ra ngoài phụ giúp những nghệ nhân hoặc những công việc tương tự coi như là thử việc, song mụ già khọm đó chỉ nghĩ đến việc bóc lột trẻ mồ côi hay ‘bán’ họ đi nên không hề có chuyện như vậy xảy ra ở đây.
Dù vậy, vẫn có khá nhiều thứ để trẻ mồ côi có thể làm trong thị trấn nếu họ đã quen với những công việc trong trại mồ côi, nhưng có vẻ như người đàn ông luôn đùn đẩy công việc cho người khác đó, sau khi trở thành người lớn và bị tống cổ ra khỏi trại mồ côi đã trở thành một tên du côn.
“......Mày đang nhìn cái quái gì ở đây vậy hả”
Người đàn ông đó khiêu khích tôi trong khi tôi đang quan sát và gợi nhớ lại quá khứ.
Tôi đã xóa sự hiện diện của mình ở một phần nào đó để trong giới hạn sao cho tự nhiên, nhưng có vẻ như sự hiện diện của tôi hơi bị lộ ra ngoài một chút khi nhớ lại cảm xúc của mình lúc đó. Người đàn ông đó đã nhìn thấy tôi và nhận ra tôi là thiếu nữ bước về phía tôi với dáng đi vênh váo đe dọa.
“Con nhỏ kia, mày là mạo hiểm giả phải chứ? Trông có vẻ tươm tất nhỉ? Nếu mày là mạo hiểm giả có tiền thì sao không để lại ở đây một chút cho một đứa trẻ mồ côi kém may mắn đi.”
“Ông trông chẳng giống trẻ mồ côi gì hết.”
“Dù vậy, tao vẫn từng là trẻ mồ côi đấy. Chính vì vậy mà một tao kém may mắn này lấy tiền ủng hộ trại mồ côi thì chẳng là vấn đề gì sất.”
Trại mồ côi về cơ bản được quản lí bằng nguồn quỹ của lãnh thổ. Nếu một trại mồ côi đang ở trong tình trạng nghèo nàn, thì hẳn sẽ là do những kẻ như tên đàn ông này hoặc mụ già đó đã biển thủ tiền……
Trong khi tên đàn ông đó đang ngụy biện những lời khó mà thông hiểu được và bảo tôi để tiền lại, chị gái đằng sau tên đàn ông đó hét lên.
“Đừng dây dưa với người lạ nữa, tôi sẽ chia cho anh phần của tôi, chính vì thế mà, làm ơn!”
Môi tôi khẽ nở một nụ cười tự ti dưới lớp khăn choàng đã che đi khi tôi nghe thấy những lời của chị ta.
Nơi này đã không còn quê nhà của tôi nữa.
“Hảả? Mày tưởng rằng chỉ nhiêu đó là đủ rồi sao, mày—”
*Gogyugo-!!*
“Khục!?”
Tôi ngay lập tức bước tới trước và đánh vào cằm của người đàn ông đó bằng lòng bàn tay đã được cường hóa bằng ma lực.
Bên trong chiếc găng vải tay phải của tôi được lớp một tấm ma cương để có thể nhét một con dao vào trong trong trường hợp tệ nhất. Có lẽ đó là lí do tại sao tôi lại cảm nhận được xương hàm của ông ta bị nghiền nát trên tay mình. Người đàn ông đó thốt lên một âm thanh lạ sau đó ngã ngửa về phía sau.
Nếu chỉ có thế này thì ông ta sẽ có thể hồi phục trong khoảng nửa tháng nếu ông ta yêu cầu được sử dụng Chữa Trị băng bó ở bệnh viện. Còn nếu ông ta không có tiền thì đơn giản là hết ăn được đồ rắn suốt cả quãng đời còn lại.
Trong vài năm nay, hiện tại tôi đã ý thức được rằng mình không nên giết một người cũng từng là mồ côi trước mặt một đứa trẻ mồ khôi khác.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Đ-Đợi đã-”
Tôi nắm lấy cổ áo của tên đàn ông đang bất tỉnh sùi bọt mép. Khi tôi bắt đầu kéo theo ông ta như vứt một bịch rác, chị gái đó nhanh chóng gọi tôi dừng lại.
“Bạn mạo hiểm giả này, tôi xin lỗi vì đã kéo bạn vào chuyện này. Với lại……”
Cô gái đó nhìn vào mặt tôi và nói lên những lời yếu ớt không có chút sự khẳng định nào.
“Có lẽ nào……bạn cũng, từng sống ở đây lúc trước sao?”
“......Chỉ là do chị tưởng tượng ra thôi.”
Tôi nói ngắn gọn và bắt đầu lôi theo người đàn ông đi. Chị gái đó cũng không gọi tôi lại nữa, nhưng tôi có thể cảm thấy chị ta đang lặng lẽ cúi đầu sau lưng mình.
……Song, đúng là kì diệu khi chị ta đã nhận ra chỉ từ việc nhìn vào vẻ ngoài hiện tại của tôi.
.
Đã một năm trôi qua kể từ khi tôi hủy diệt hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc. Tôi nay cũng đã lên mười tuổi.
Không ngờ là bức tường ngăn cách đến hạng 4 lại dày đến thế. Bây giờ tôi đã có thể sử dụng ảo ảnh mà không cần niệm chú, cùng vài kĩ năng không để chiến đấu cũng đã tăng lên thành cấp 4, song hầu hết kĩ năng chiến đấu vẫn còn là cấp 3.
Tôi cũng đã trở lại nơi ở của sư phụ chỉ một lần duy nhất để báo cáo. Tôi không thể ở lại lâu được bởi vì tôi vẫn còn đang bị những tổ chức thế giới ngầm nhắm đến, nhưng tôi đã học được quang thuật và vì thế mà quang ma thuật cũng được lên cấp. Nhờ đó mà ma lực điều khiến của tôi đã lên cấp 4, song cũng chỉ có nhiêu đó.
Ngay từ đầu, số người có thể lên được hạng 4 đã là rất hiếm rồi. Nếu phải đưa ra ví dụ dựa trên ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó thì, nếu có một giải đấu lớn mà tất cả các quốc gia trên thế giới đều tham gia thì các tuyển thủ giành được quyền tham dự sẽ là hạng 4, và những ai giành hạng nhất ở mỗi hạng mục sẽ là hạng 5.
Cố đạt được điều đấy trong khi mình chỉ đang mới là tuổi thiếu niên sẽ yêu cầu rèn luyện đến mức đe dọa mạng sống và cần có những kĩ năng độc nhất.
Dù vậy, cơ thể của tôi đã được nuôi dưỡng rất tốt trong một năm nay. Tôi đã cảm nhận được hiệu quả. Số lượng sát thủ và trộm cướp tấn công tôi đến nay đã là hơn năm mươi người, chắc là vậy. Nhưng tôi đã xoay sở lật ngược thế cờ.
Tôi cũng đã chủ động tiêu diệt những kẻ bắt cóc trẻ con như hội đạo chích ở lãnh thổ hầu tước đó.
Thực chiến là cách rèn luyện. Và nhất định nó sẽ đơm hoa kết trái.
“............”
Nhưng tôi đoán sự thay đổi lớn nhất đã xảy ra ở tôi là ‘vẻ ngoài’ của mình……Thay đổi diễn ra ở tôi khiến tôi vô thức thở dài.
Có lẽ là do ma lực của tôi lại tăng trưởng, hoặc là do việc quản lý dinh dưỡng mà tôi đã thực hiện dưới sự chỉ dạy của sư phụ, vẻ ngoài của tôi đã thay đổi cùng với sự tăng trưởng ma lực và thể lực, từ đứa trẻ mười ba nay đã trông như một đứa trẻ mười bốn tuổi. Chỉ cần mặc lên một chiếc áo chùng là tôi đã có thể giả dạng đàn ông nên cái gọi là đặc điểm giới tính thứ cấp trong ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó đã không còn ảnh hưởng gì đến tôi.
Trang bị hiện tại của tôi cũng là hàng đặt làm từ Gelf để cho phù hợp với thể hình hiện tại của tôi.
Nó là một chiếc váy da đen không tay áo dài đến đầu gối được làm từ da của quái vật hạng 4 Wyvern. Bao giữ dao đặc chế được thắt trên đùi dưới váy cũng được làm lại để phù hợp với sự phát triển của chân.
Có một đường rạch ở bên trong của váy để tôi có thể ngay lập tức rút dao ra.
Thứ này rất xuất sắc trong việc chống chém và kháng lửa. Không có thứ này, tôi có lẽ sẽ còn nhận nhiều thương tích hơn nữa trong trận chiến chống lại pháp sư hạng 4, song Gelf lại không lấy thêm bất kì khoảng chi phí nào ngoại trừ tiền vật liệu.
Hình dáng thân thể của tôi cũng đã thay đổi. Một số nơi không có cho đến giờ nay đã có thêm thịt mỡ. Để thay đổi thăng bằng và tư thế của mình để giải quyết những phần đó thật sự rất khó khăn, nhưng thể trạng của tôi cũng phát triển hơn cùng với sự sinh trưởng của cơ thể, vậy nên năng lực của mình đã được cải thiện toàn diện.
“......Nhưng mà mình lại có một ‘biệt danh’ kì lạ vì lẽ đó.”
Mà cũng quá là kì lạ khi mặc dù sức mạnh thể chất của mình đã sánh ngang với một nam giới trưởng thành, độ săn chắc ở tay và chân tôi lại không thật sự thay đổi chút nào.
Khi tôi xem xét hiện tượng này đồng thời so sánh với những gì sư phụ dạy tôi, tôi đoán sơ qua là cũng như cách mà động vật trở thành quái vật sau khi hấp thụ quá nhiều ma tố và ma thạch đã được hình thành trong cơ thể, con người sau khi đã được hình thành ma thạch trong cơ thể sẽ được tối ưu hóa sử dụng ma lực hơn là sức mạnh cơ bắp. Cũng có cảm giác như cấu trúc cơ thể tôi đang dần trở thành như tộc yêu tinh của sư phụ vậy.
Cơ thể con người lớn nhanh lên là nhờ ma lực và để xử lý được sự phình trướng của ma thạch. Nhưng nếu là vậy thì sự lão hóa ở con người sẽ bị chậm lại và ta sẽ có thể sống được lâu hơn. Như vậy là có thể gây nên những chuyện đó.
Nhưng……nếu suy nghĩ của tôi thật sự là đúng thì một người đã luyện cơ đến điên đến khùng như như Feld lại thành chuyện bất thường.
—*Rầm*
Mặc dù người dân trong phố đang nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi, tôi vẫn quăng đi người từng là mồ côi với cái hàm đã gãy vào bãi rác. Rồi tôi ngay lập tức khởi hành đến một thị trấn lớn đang sống ở lãnh thổ lãnh chúa này để hoàn thành ‘lời hứa’ với Galbas.
Dù là khoảng cách khi trước là mất hai ngày để đến, nhưng với khả năng hiện tại của tôi, không mất đến nửa ngày để di chuyển.
Tôi rời khỏi thành phố vào buổi chiều. Rồi tôi ăn và ngủ trong rừng gần nơi cắm trại chỗ tôi xây căn cứ đầu tiên của mình, rửa mình bằng một chiếc khăn ướt, làm sạch cơ thể bằng Clean rồi lại đi tiếp và tiến đến thành phố lân cận vào ngày hôm sau trước khi trời về trưa.
.
“Là mạo hiểm giả đã đăng kí ở thị trấn này nhỉ……Tôi chưa từng thấy mặt cô bao giờ.”
“Bởi vì tôi chủ yếu hoạt động ở kinh đô và Dandall.”
“Còn trẻ thế này mà đã như vậy rồi, thật đáng kinh ngạc.”
Mạo hiểm giả có thể tự do đi ra đi vào ở thị trấn mà họ đã đăng kí. Dù vậy, cũng đã hai năm rưỡi kể từ lần cuối tôi đến đây nên người lính đó đã hỏi tôi vài câu, nhưng rồi ông ta cũng cho tôi qua sau khi kiểm tra thẻ tên của tôi mà không thấy vấn đề gì.
“Vì cô đã lâu rồi không đến đây nên hãy cận thận ở phế tích phía bắc. Có tin đồn rằng có quái vật nguy hiểm xuất hiện, hãy hỏi thêm thông tin chi tiết ở hội mạo hiểm giả.”
“......Vâng, cảm ơn chú lính.”
Là mạo hiểm giả sẽ phải biết rằng một nơi có hầm ngục và vùng nhiều quái vật xung quanh là nơi nguy hiểm như thế nào, nên tại sao ông ấy lại nói với tôi một điều như thế……? Mà, dù sao thì tôi cũng định đến hội mạo hiểm giả nên khi ấy tôi sẽ hỏi thêm.
Dưới bầu trời bừng sáng, tôi đi vào khu dân cư thu nhập thấp gần khu ổ chuột. Cùng lúc, tôi bẻ cong sự hiện diện của mình với xung quanh và làm bản thân mình biến mất.
Kĩ năng Ẩn Mật của tôi đã lên cấp 4. Cũng như lần đầu tôi gặp Viro, tôi chỉ có thể nhận ra hình bóng của anh ta là một ‘khối ma tố’, nếu tôi hiện tại nghiêm túc biến mất vào trong bóng tối, chỉ với kĩ năng Tìm Kiếm cấp 1 thì thậm chí là sẽ không thể cảm nhận được bất kì sự khó chịu nào.
Tôi ghé qua Lãnh Thổ Hầu Tước Kendras không phải là để tiêu diệt hội đạo chích ở đó mà là để mua một thứ. Tôi cố định lại hành trang của mình và hướng tới điểm đến của mình, nhưng nếu là người đó thì nhất định ông ấy sẽ vui với món đồ ‘lưu niệm’ mà tôi mua cho ông ấy dù rằng ngoài trời vẫn còn đang sáng.
“Galbas, ông có ở đây không?”
Khi tôi lên tiếng gọi như thế từ cửa vào, Galbas quay đầu lại từ nơi ông ấy đang ngồi là một chiếc ghế cách xa ngọn lửa lò rèn. Ông ấy đang uống rượu cùng một người đàn ông khác nữa kể từ trưa.
“......Là nhóc hở.”
“Lẽ nào, là ‘Lọ Lem’ sao?”
“Lâu rồi không gặp hai ông.”
Vừa hỏi tôi như thế là người ở bên cạnh Galbas. Bên trong ngoài Galbas người đã cho tôi con dao đen, còn có ông già từ cửa tiệm tạp hóa đã giới thiệu cho tôi biết lò rèn này.
“Lâu rồi không gặp…..mà đợi đã, nhóc là con gái sao……?”
“Bộ mắt ông là mấy cái lỗ rỗng hay gì? Tất nhiên con nhỏ ngay từ đầu đã là thiếu nữ rồi, đồ lão già mù.”
“Làm như là lão phân biệt được khác biệt giới tính của mấy đứa trẻ con người ấy, đồ già ngu.”
“Gì hả, ông muốn kiếm chuyện chứ gì, lão già bướng!”
“Lão sẽ không nhượng bộ với một lão bướng như ông đâu!”
*Ầm!*
“Tôi có một yêu cầu đây.”
““......””Tôi đặt xuống một cái rầm một chai rượu nặng đô hàng đặc biệt tiêu tốn của tôi một xu vàng chỉ với một chai. Tôi mua nó từ một khu dân cư người lùn đá tụ tập về làm thợ mỏ ở lãnh thổ hầu tước. Hai lão bợm rượu quái gở đang chuẩn bị choảng nhau đột nhiên dừng lại.
“Ou…...viếng thăm mà mang rượu đến thế này, nhóc hiểu chuyện thật đấy mặc dù chỉ mới là một đứa nhóc.”
“Hơn nữa lại còn là rượu hàng đặc biệt……lâu rồi tôi mới lại thấy một bình.”
“Nhận việc từ nhóc đối với lão thì cũng được thôi, nhưng lão sẽ không làm những gì nhàm chán đâu, nhóc hiểu chứ?”
“Trước hết, tôi xin trả cho hóa đơn của mình.”
*Xoảng……*
Đầu tiên, tôi lấy ra xu vàng ‘đã hứa’ từ Kho Chứa và đặt nó lên bàn.
“Ôu, nhanh đến không ngờ đấy. Nhưng mà một đứa nhóc thì không nên làm quá chuyện đó lên đâu……”
*Gashan……*
Tiếp theo, tôi đổ ra tất cả số tiền mà mình có được ra bàn. Nhìn thấy vậy, không chỉ riêng gì Galbas, mà ngay cả ông già từ tiệm tạp hóa cũng ngây người ra.
Tất cả số tiền mà tôi đã tiết kiệm được cho đến bây giờ. Năm mươi đồng vàng lớn, mười hai xu vàng, hai mươi ba xu bạc và vài xu đồng.
“Đây là tất cả những gì tôi có. Tôi muốn ông làm cho tôi ‘lưỡi dao’ đặc chế chỉ dùng cho pendulum.”