Strongest Survival by Otome Game’s Heroine

chương 6: thị trấn có nhà nguyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng như tôi nghĩ……Dino đã điều lại ở đây một tên quan sát như tôi đã dự đoán.

Sư phụ không thể chống lại hội sát thủ. Phần là vì cô ấy không thể chiến đấu liên tục trong một khoảng thời gian dài, nhưng hầu như là vì một hắc yêu tinh như sư phụ sẽ rất khó để tìm được một nơi ẩn náu an toàn trong quốc gia loài người. Có lẽ trốn thoát là điều không thể đối với cô ấy, bởi vì điều đó, cô ấy phải dựa vào thế giới ngầm một lần nữa.

Nhưng tôi thì khác. Một con người như tôi có thể lẩn trốn đến bất kì đâu, hoặc tôi có thể trà trộn vào một khu dân cư ở đâu đó và ấn trốn ở đó. Đó là lí do tại sao Dino lại lệnh cho người đàn ông đó giám sát nơi này. Không phải để cắt đứt đường trốn thoát của tôi và bắt tôi phải làm công việc đó, mà là để biến tôi thành một con tin để kìm hãm sư phụ.

Dino chưa bao giờ đặt kì vọng vào một đứa trẻ như tôi ngay từ đầu. Bởi lẽ đó, Dino dễ dàng chấp nhận tôi làm người thay thế cho sư phụ là bởi vì ông ta dự định ràng buộc tôi vào hội sát thủ như là một con tin chống lại sư phụ.

Dino đang nuôi dưỡng một sự méo mó trong trái tim mình. Tôi có thể nhìn thấy qua ánh mắt của ông ta, hạnh phúc ông ta nhìn thấy là khi lợi dụng tôi để dồn ép tâm trí của sư phụ.

Mặc dù ông ta đã vặn vẹo đến thế, vào lúc đó, Dino cũng đã quá hiểu rằng, rằng ngay cả tôi cũng không tưởng rằng một đứa trẻ có thể làm được gì như ám sát ngay cả khi nó có là đệ tử của một thuật sư đi chăng nữa. Đó là lí do tại sao tôi lại nghĩ rằng nhất định Dino sẽ để lại một tên quan sát ở đó, và đúng như tôi nghĩ, có một kẻ ở đó thật.

Quả thật là khó khăn để định vị được hắn bởi vì hắn có vẻ như là một kẻ chuyên việc quan sát, song một khi tôi đã biết được có một kẻ nhất định đang ở ‘đó’, với một người có thể nhìn thấy sắc màu của ma tố như tôi thì tìm được hắn là hoàn toàn có thể.

Để đề phòng, tôi đã dùng một ảnh ảo giác—Shadow để khiến hắn mất cảnh giác và tiếp cận trong lúc sử dụng Ẩn Mật, và sử dụng pendulum để kết liễu hắn. Tôi đã dự đoán rằng hắn không phải là một chiến binh, nhưng tôi quả là may mắn khi mình có thể kết liễu hắn trước khi hắn kịp gây ra vụ náo động nào.

Tôi mang lòng thù địch với hội sát thủ. Và tôi không muốn sư phụ biết điều đó.

Tôi chỉ lục soát tiền từ xác chết của người đàn ông đó, rút huyết của cái xác để khiến nó nhẹ hơn, rồi mang nó đến khu vực có động vật hoang dã sinh sống và vứt nó ở đó. Sau đó thì bọn sói hay những con như thế sẽ dọn sạch giùm, cả xương và tất cả.

Khởi hành thôi. Tôi đã dành năm tháng trong khu rừng này và đầu hè giờ đây đã thành cuối thu. Tôi đã tám tuổi và chiều cao của tôi cũng đã lại tăng lên. Bây giờ tôi có ngoại hình là của một đứa bé mười một tuổi. Thiết diện và chiều cao của cơ thể tôi vẫn

là chưa đủ, nhưng chí ít thì tốc độ của tôi cũng đã dần sánh ngang với người lớn. Nếu là lúc này, tôi sẽ có thể đánh bại một người lớn một cách dễ dàng hơn trước.

Không chỉ riêng gì cơ thể, tóc tôi cũng đã mọc dài hơn, nhưng tôi chưa bao giờ cắt cho nó ngắn đi trừ những lúc sư phụ buộc tóc cho tôi. Tôi buộc mái tóc dài của tôi lại và quấn nó ngang cổ để nó làm không cản trở.

“Xin hẹn gặp lại sau……thưa sư phụ.”

Tôi không biết rằng liệu tôi còn có thể trở lại đây hay không. Cũng không gì đảm bảo được rằng tôi sẽ có thể trở về. Đó là lí do tại sao, tôi phải hoàn thành lời từ biệt với sư phụ. Dù vậy, tôi chỉ nói được những lời này lúc cuối cùng trước khi vác balo lên

và bắt đầu chạy về hướng nơi căn cứ đơn giản cũ mà tôi đã làm khi trước.

Tôi không hướng thẳng đến khu dân cư. Năm tháng đã trôi qua nên tôi đoán là sự giám sát của tổ chức mà Grave đã từng thuộc về đã nới lỏng đi chừng nào, nhưng tốt hơn hết là tôi không nên vội hạ thấp cảnh giác.

Nhưng vẫn còn một điều nữa tôi cần phải làm trước khi tôi khởi hành từ lãnh thổ này.

Thời tiết sẽ sớm trở mùa đông, nhưng vì Vương Quốc Claydale ngự trị ở vùng phía nam nên sẽ không quá lạnh để tuyết sẽ rơi. Dù vậy, bây giờ đã trở thành mùa cực kì khắc nghiệt khi mà không thể không nhóm lửa khi cắm trại, nhưng những ai có thể sử dụng cường hóa thân thể không vì vậy mà ngả ốm.

Tôi chạy xuyên qua rừng trong hai ngày khi đang sử dụng cùng lúc Ẩn Mật, Dạ Thị và Tìm Kiếm, rồi tôi đã đến được nơi căn cứ đơn giản trong khu rừng, nơi này khiến tôi cảm thấy thật hoài niệm. Hơn nửa phần đã bị chôn vùi dưới tầng tầng đống đống lớp lá khô, nhưng vậy còn đỡ hơn là làm lại từ đầu. Tôi sử dụng một cành cây để quét đi những lớp lá khô, thay thế những cành cây đã mục, và hun khói cỏ đuổi bọ.

Trong khoảng thời gian đó, tôi hướng đến chỗ con sông và thu thập đất sét trước khi trở lại với căn cứ và bắt đầu làm thứ đó.

.

Ngày hôm sau, tôi đi đến thành phố vào buổi đêm khuya trong khi giấu mặt mình dưới lớp khăn choàng. Tôi đã nghe ngóng tin đồn từ một người bán hàng rong ở ngoài thành phố, và xác nhận rằng tôi đã đến vào đúng thời điểm.

Tôi mừng là mình đã làm kịp trước khi mùa trở nên khô khắc nghiệt. Sư phụ cũng đã nói rằng kéo dài khoảng thời gian đó đến cùng là khoảng chừng nửa năm, nhưng cũng có thể là cô ấy đã sai lầm.

Thứ đó đáng ra không nên di chuyển để bản thân tự hồi phục. Mặc dù sự tồn tại của nó đã bị bào mòn đến mức tối đa và bởi sự dày vò trong cơn đói tột cùng, thứ đó phải đang vẫy vùng trong tình trạng thừa sống thiếu chết để sống sót mới phải.

Một khi không khí bắt đầu khô ráo thì tất cả những nỗ lực đó sẽ đến giới hạn. Tôi đã đoán ra được rằng nó đang ở đâu bây giờ dựa trên những kinh nghiệm từ lần trước. Nó sẽ lại tấn công một lần nữa để khôi phục sức mạnh.

Tôi trượt vào trong bóng đêm của màn đêm đồng thời sử dụng Water ở đường thủy gần khu dân cư Seylace để lấp đầy nước bằng nguồn ma lực dồi dào. Tôi có thể cảm nhận được là nó đã phát hiện ra nguồn ma lực và đang nhanh chóng tiếp cận nơi đây.

“Ta ở đây là để giải quyết mọi chuyện……‘Thủy Tinh Linh’.”

.

▼ Thủy Tinh Linh Hạng Thấp

【Ma Lực: 135/503】

【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 148/533】

【Tình Trạng: Điên Loạn, Suy Yếu】

.

『────────!』

Đúng như tôi đã nghĩ, nó vẫn còn sống. Kĩ Năng Chiến Đấu của Grave đã phá vỡ lớp vỏ bọc có chức năng ngăn ngừa cho sự bay hơi của nó, nhưng tinh linh sẽ không thể bị tiêu diệt bằng một cách dễ dàng như thế……Grave thật sự đã hành động không cần thiết.

Thủy tinh linh đang sở hữu cái thây của một con chó bị chết đuối. Cái xác phồng lên. Nó điều khiển cái xác chết của con chó tấn công tôi, có vẻ vì nó đã không còn thừa sức mạnh để dùng ma thuật nữa.

『──────!』

“—Hard—”

Tôi sử dụng võ nghệ để né đòn tấn công của thủy tinh linh và dùng một chiếc ná nhỏ để bắn đi một quả cầu đã được niệm Hard lên đó.

『────────────!?』

Thứ tôi sử dụng lần này là một ‘quả bóng’ được làm từ đất sét với đường kính khoảng 2 căntimét. Từ trận chiến lần trước, tôi đã học được rằng mình chỉ cần bào mòn ma lực của thủy tinh linh mà không cần phải cản bước nó lại bằng vũ khí.

Tôi né đòn tấn công của thủy tinh linh cùng lúc nhắm bắn chuẩn xác những quả bóng vào con thủy tinh linh, xóa bỏ sự tồn tại của nó. Chuyển động của nó chậm lại rồi. Nó yếu đi rồi……đúng như tôi nghĩ, tôi muốn bằng chính tay mình kết thúc trận chiến này lần này. Nhưng, tôi không thể cứ thế này để lại con thủy tinh linh này một mình và để nó khiến hai chị em đó gặp nguy hiểm được. Bởi vì tôi còn một lí do khác nữa để đánh bại nó bằng chính đôi tay này.

Tôi đã nói rằng mình sẽ không cản bước nó bằng vũ khí, dù vậy tôi vẫn đã làm ra một con dao đất sét nhỏ.

Kĩ năng chiến đấu của tôi đã phát triển mạnh mẽ từ những trận thực chiến nơi tôi đặt mạng sống của mình lên bàn cân. Tôi đã liên tục trau luyện trong những năm tháng nay và cũng đã đánh bại con Nhện Khổng Lồ, nhưng không kĩ năng nào của tôi lên cấp, tuy nhiên—

“Sinh mệnh của người sẽ là ‘nguồn dinh dưỡng’ cho ta.”

Tôi cất đi chiếc ná và giữ con dao đất sét trong tay phải. Rồi tôi đối mặt với con thủy tinh linh lao về phía trước.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy ‘kĩ thuật’ đó vài lần. Tôi đã nhìn thấy khi Viro sử dụng nó lên băng cướp núi. Tôi đã trực tiếp cảm nhận đòn tấn công đó khi tên trộm nữ sử dụng nó.

Tôi đổ ma lực để khắc ghi kĩ thuật đó vào trong linh hồn như nó đã khắc ghi vào trong đôi mắt tôi.

Tôi không dao động đối mặt với con thủy tinh linh lao tới tôi từ phía trước. Và, tôi kích hoạt nó với niềm tin rằng mình nhất định có thể làm được.

“—Nhị Hoàn Trảm—”

Kĩ Năng Chiến Đấu cấp 2, đoản kiếm kỹ Nhị Hoàn Trảm được triển khai và phá nát nanh của cái thây đuối nước trước khi xuyên thủng qua trán nó.

『────────────────────────!!』

Kĩ Năng Chiến Đấu phá hủy lớp phòng ngự của thủy tinh linh và ma lực của Hard chứa đựng thổ nguyên tố đâm qua lõi của nó. Nó thét lên một âm giọng không thanh một nỗi thống khổ của cái chết và rồi rất nhiều nước đổ ra từ cái xác đuối nước của con chó. Ma lực của thủy tinh linh cuối cùng cũng biến mất và cuối cùng, một viên ma thạch lấp lánh rơi xuống tựa như một giọt lệ.

.

▼ Aria (Alicia)

Tộc: Người ♀ – Hạng 2

【Ma Lực: 112/165】△ LÊN 5 【Thể Lực: 92/110】△ LÊN 5

【Sức Mạnh: 6 (7)】△ LÊN 1【Sức Bền: 6 (7)】【Nhanh Nhẹn: 8 (10)】△ LÊN 1【Chính Xác: 7】

《Đoản Kiếm Kỹ Cấp 2》△ LÊN 1《Võ Nghệ Cấp 2》《Ném Cấp 2》《Điều Khiển Dây Cấp 1》

《Quang Ma Thuật Cấp 2》《Ám Ma Thuật 2》《Ma Thuật Vô Thuộc Tính Cấp 2》

《Thường Pháp×6》《Ma Lực Điều Khiến Cấp 2》《Áp Lực Cấp 2》

《Ẩn Mật Cấp 2》《Dạ Thị Cấp 2》《Tìm Kiếm Cấp 2》《Kháng Độc Cấp 1》

《Thẩm Định Đơn Giản》

【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 143 (Cường Hóa Thân Thể: 162)】△ LÊN 15

.

“............”

Vậy là thủy tinh linh đã có thể trở về thế giới linh hồn……Tôi cầm lấy viên ma thạch huyền bí mà thủy tinh linh đã rớt ra trong lúc nhìn lên bầu trời đêm. Tôi là người chiến thắng cuộc chiến này và nhận được Đoản Kiếm Kỹ Cấp 2.

Đoản Kiếm Kỹ cấp 2 là thứ thiết yếu cho những cuộc chiến phía trước. Cần thiết phải sở hữu được nó mà không cần phải đợi cho cơ thể mình phát triển, nhưng kĩ năng sẽ không phát triển nếu tôi chỉ đối mặt với những kẻ thù tầm thường. Chính vì điều đó mà tại sao tôi lại cưỡng ép phát triển Đoản Kiếm Kỹ đến cấp 2 bằng cách 『cắt gọn』 những tồn tại đặc biệt như tinh linh và phát động Kĩ Năng Chiến Đấu với một quyết tâm liều lĩnh.

Vốn dĩ, để sở hữu được kĩ năng cận chiến cấp 2 khi bạn còn chưa đến mười tuổi là rất khó, nhưng đây tôi đã nắm lấy được nó. Tuy nhiên, tôi không thể cứ khư khư tận hưởng thành tựu này mãi được. Mặc dù có xa, nhưng việc tôi sử dụng ma lực và Kĩ Năng Chiến Đấu đã thu hút phải sự chú ý. Tôi đã có thể nghe thấy những giọng nói phát ra từ hướng Gia Đình Nhà Seylace.

Tôi ngay lập tức sử dụng Ẩn Mật và giấu bản thân trong bóng đêm của đêm tối. Khi tôi quay mặt lại một chút, tôi thấy hai chị em người đó, Maria và Rody lo lắng nhìn ra ngoài từ ban công tầng hai của dinh thự Seylace.

“............”

Mặc dù tôi đã nghĩ rằng họ có lẽ sẽ ổn, nhưng thật mừng vì tôi đã có thể kiểm chứng bằng tận mắt mình. Khi tôi quyết định rời khỏi nơi này bởi vì những lo lắng của tôi ở nơi đây đã xua tan, tôi có thể nghe thấy giọng Rody vọng lại, 『Aria』.

.

Tôi rời khỏi thành phố của Nam Tước Seylace khi vẫn còn trời tối và hướng đến điểm đến của mình. Tôi đã cố hết sức để không phải đi qua giao lộ. Tôi tránh việc di chuyển ban ngày nhiều nhất có thể và chỉ di chuyển khi trời về đêm. Tôi trở lại con đường mà mình đã bước đi đến nơi đây nửa năm về trước từ Dandall, và sau mười ngày, tôi đã đến lãnh thổ của Bá Tước Heydale.

Bá Tước Heydale cầm quyền nắm giữ hai thành phố lớn. Một trong số chúng là thành phố nơi đặt cơ ngơi của Bá Tước Heydale và thành phố đó là nơi rầm rộ ngành giao thương. Và một thành phố khác là nơi sầm uất cùng ngành công nghiệp phát triển và cũng là nơi sinh sống của rất nhiều thợ thủ công. Những đơn vị quan trọng như hội mạo hiểm giả và hội thương gia cũng có ở thành phố nơi nam tước đang sống, nhưng công việc của tôi là ở thành phố kia nơi các thợ thủ công sinh sống.

Điểm đặc biệt của thành phố này là nó được phân ra rõ rệt thành phân khu nam nơi những thợ thủ công sinh sống và phân khu bắc là vùng công nghiệp. Buổi sáng và buổi chiều thì tương đối nhộn nhịp bởi những thợ thủ công đi và trở về từ công việc làm, nhưng ban trưa thì thành phố này chỉ chìm trong im lặng, tĩnh lặng đến không ngờ.

Một phần của việc đó là do sự xuất hiện của một nhà nguyện được đặt ở ranh giới giữa phố khu dân cư và phố công nghiệp. Nhà nguyện này là tòa nhà duy nhất cao vun vút trong thành phố nơi chỉ có những toà nhà ngắn xây dựng xếp hàng. Nó ở đây như thể muốn tạo một cảm giác gì đó.

Nhà thờ đó không gì khác ngoài đích đến của tôi. Hay còn có thể gọi là trụ sở của hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc.

Chỉ nhìn từ bên ngoài, nó khiến tôi mảy may nghi ngờ rằng liệu nơi này có thật sự liên quan đến hội sát thủ hay không, nhưng đây là nơi trùng với tờ giấy ghi chú mà Dino đã đưa cho tôi và những gì sư phụ nói với tôi.

Tôi đã trực tiếp nghe từ sư phụ về nơi này, nhưng tờ ghi chú từ Dino lại không nói rõ với tôi về nơi này một cách trực tiếp, mà là cách thức liên lạc với hội.

Tôi giấu mặt mình với chiếc khăn choàng nhưng tôi lại không thật sự sử dụng Ẩn Mật để đi vào thành phố. Bởi vì sử dụng Ẩn Mật trong một tình huống mà tôi không biết những kẻ đó là ai cũng như tổ chức mà họ thuộc về là gì thì chẳng khác nào tôi đang đi lòng vòng công khai danh tính của mình.

Tôi đã dành ra một ngày để quan sát thành phố, rồi ngày hôm sau tôi ghé qua khu vực buôn bán thức ăn và những thứ nhu cầu thiết yếu hằng ngày. Tôi ném một xu bạc cho một gã ăn mày ở con hẻm sau nơi đó.

“‘Chỉ’ cho tôi.”

“......Đi ‘đâu’?”

Tên ăn mày bắt xu bạc tôi quăng ra nhanh gọn bằng một tay. Hắn ta hơi nâng đôi mày bẩn thỉu của hắn lên và đáp lại bằng ‘từ’ đó.”

“Đến ‘nghĩa địa’.”

“......Theo tao.”

Gả ăn xin đó lặng lẽ đứng dậy và đi về phía trước Tôi bước theo sau hắn vài bước.

Kẻ ăn xin này là 『người dẫn đường』 của hội sát thủ. Rất có thể hắn không chỉ là chỉ dẫn, mà là còn kẻ quan sát khu vực này nữa. Hắn có sức chiến đấu cấp 2.

“Thủ lĩnh đã nói cho tao biết về mày. Ra mày thật sự là một đứa nhóc hở.”

“......Ông không xác nhận lại sao?”

“Lãnh chúa ở đây sẽ không bắt bọn ta. Kể cả khi mày có là gián điệp từ lãnh thổ khác đi chăng nữa, chỉ có mày là sẽ bị đem đi hành quyết nếu mày làm gì đáng nghi.”

“Hiểu rồi.”

……Vậy ra tên lãnh chúa nơi đây cũng chỉ là một tên cấu kết với nhau.

“Đến rồi. Mày sẽ đi một mình từ đây. Thứ sáu của 88.”

Đó là một nơi nghĩa trang rộng lớn dưới lòng đất, chúng tôi đến đó bằng cách bước xuống trên những bậc thang bên cạnh nhà nguyện. Tôi bước đi trong bóng tối chỉ được thắp sáng dưới ngọn đèn mỡ yếu ớt rẻ tiền. Tôi bước vào một căn phòng nhỏ có ghi số 88 trên đó và mở ra chiếc quan tài thứ sáu. Ở đó tôi tìm thấy cầu thang dẫn lối đến xuống sâu hơn dưới lòng đất nữa.

Tôi đi xuống từ đó thông qua một hành lang chật hẹp tạo cảm giác ngột ngạt cho đến khi tôi nhìn thấy một không gian mở ở cuối đường. Khi tôi bước vào đó, một thiếu nữ diện lên mình một bộ đầm đen kì lạ quay mặt về phía tôi và nở một nụ cười trên đôi môi đỏ son.

“Ta đang đợi ngươi đấy, bé người học việc của mụ hắc yêu tinh.”

Truyện Chữ Hay