Ngày đó, sợi tơ nhện cuối cùng cũng đã hoàn tất sau một tháng xử lý.
Độ dày là một 1 milimet với tổng chiều dài 40 mét. Nhiêu đó cảm giác là khá nhiều, nhưng chỉ mỗi một chiếc pendulum là đã sử dụng khoảng 8 mét dây. Tôi có hai chiếc. Cân nhắc cho điều đó, tôi chỉ dư thừa cho ba lần thay thế, nên tôi không được lãng phí dây dù chỉ là một chút đi nữa.
Khi tôi không có kĩ năng Điều Khiển Dây, thao túng dây chỉ giúp tôi cải thiện được mười phần trăm độ chính xác là tốt nhất, nhưng từ khi nhận được kĩ năng, độ chính xác đã được cải thiện thêm nữa. Sử dụng sợi dây đã thấm máu của tôi sẽ cải thiện, bổ sung thêm hai mươi phần trăm độ chính xác, nhưng bằng sợi dây từ quái vật này, tôi thậm chí có thể cải thiện được độ chính xác hơn nữa.
Và quan trọng hơn cả là độ chắc của sợi quái vật. Chỉ với những sợi bông, Grave đã có thể dễ dàng nhìn thấy nó và cắt đứt nó dù cho nó có được cường hóa bằng bao nhiêu ma lực đi nữa. Dĩ nhiên, sợi quái vật này không thể chặn được lưỡi dao, nhưng cũng không dễ gì để cắt được sợi quái vật này khi nó đang phất phơ trong không khí.
Sư phụ bảo tôi như thế khi tôi đang trong xử lý sợi quái vật để chống khỏi sự thối rữa và kháng lửa. Cuối cùng, tôi cột sợi dây vào con dao ném ẩn thay cho con dao tôi đã mất. Rồi đột nhiên, sư phụ ngẩng mặt và hướng mắt về phía cửa vào. Tôi cũng hướng theo ánh mắt của cô ấy.
“Con cảm nhận được ai đó.”
“......Xóa sự hiện diện đi, đệ tử khó gần. Hãy ngay trốn ra phía sau đi. Ta sẽ gặp người này.”
“Đã rõ……thưa sư phụ.”
Trong những năm tháng nay, chưa từng có ai đến thăm nơi này. Nhưng bây giờ, một hiện diện dường như là 『con người』 đã xuất hiện.
Theo như lời sư phụ nói, cô ấy có một người quen là người bán hàng rong đến đây mỗi năm một lần để chuyển giao những thứ như muối và nguyên liệu, song bây giờ không phải là thời điểm đó.
Hơn nữa, tên người ngoài đó có thể tiếp cận được xung quanh căn nhà này mà ngay cả tôi lẫn sư phụ, cả hai đều có kĩ năng tìm kiếm của trinh sát viên, đều không phát giác ra. Kĩ năng như một trinh sát không tương đồng với từ mạnh, nhưng……người này không phải là một con người bình thường.
Tôi vâng theo lời sư phụ và trốn vào căn phòng phía sau. Ở đó, tôi xóa bỏ hiện diện của mình, đồng thời lén nhìn ra bên ngoài thông qua khe hở của cửa.
.
“......Mời vào.”
Sau khi sư phụ(Celestra) gọi ra phía bên kia cửa, cánh cửa mở ra không một tiếng động. Hiện ra một người đàn ông cao ráo ở tuổi tam tuần với ánh quang chiếu sáng sau lưng. Người đàn ông đó có một mái tóc vàng và một nụ cười để trưng diện vẻ thỏa mái. Ông ta cúi đầu cùng một điệu bộ trông như diễn xuất.
“Lâu rồi không gặp lại, thưa giáo viên đáng kính của tôi. Cô có khỏe không?”
“......Ta chưa bao giờ coi ngươi là đồ đệ của ta. Ngươi đến đây làm gì, Dino?”
Sư phụ trầm giọng lạnh lùng nói. Người đàn ông mà sư phụ gọi là Dino nhún vai lờ đi.
“Tôi đã trở thành trưởng hội hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc, nên tôi đến đây để gửi lời chào hỏi và cũng đồng thời mang đến chút rắc rối tiện diệp này. Tôi đang suy nghĩ đến việc nhờ đến sự giúp đỡ của giáo viên đáng kính của mình, Celestra.”
“Chẳng phải có mấy tên tử tế ở chỗ ngươi đấy sao, vậy hà cớ gì ngươi cần đến người sống ẩn dật như ta?”
“Nếu kẻ địch là một tên tầm thường thì không cần thiết phải thế, nhưng lần này, mục tiêu là một mạo hiểm giả lão luyện. Thiệt hại phe chúng tôi cũng sẽ là to lớn nếu chúng tôi thử lao đầu vào công việc này. Chính vì thế, tôi muốn đưa ra ‘yêu cầu’ cho cô.”
“......Ngươi có biết là ta đã rửa tay gác kiếm khỏi công việc ‘ám sát’ rồi không?”
Có vẻ như Dino là một kẻ nào đó từ hội sát thủ. Sư phụ có mối quan hệ gì với tổ chức đó? Tại sao Dino, trưởng hội sát thủ lại gọi sư phụ là giáo viên?
Câu trả lời của sư phụ hẳn là đã như mong đợi của hắn. Dino điềm tĩnh kẽ gật đầu và nói ra những lời nghe có vẻ như ông ta đã chuẩn bị từ trước.
“Con Quỷ Chiến của quân đội chủng tộc độc ác chiến tuyến phía đông, Celestra. Nếu chuyện cô còn sống đến giờ bị lộ ra, chắc chắn sẽ có lệnh huy động toàn bộ lực lượng hiệp sĩ. Đối với một người tầm cỡ như cô, chỉ là một tổ đội hạng 4 thì sẽ không có vấn đề gì đúng không?”
“.............”
Dino đe dọa sư phụ bằng một nụ cười. Đây là điều tôi chưa từng nghe tới, nhưng theo những gì Dino nói, sư phụ hẳn đã giết hằng hà sa số kẻ địch trên chiến trường nhiều năm về trước.
Tôi không biết vì sao sư phụ lại rời khỏi quân đội chủng tộc độc ác, nhưng rất có thể sư phụ đã bước vào khu vực an toàn mang tên 『thế giới ngầm』 để thoát khỏi sự chú ý của chủng tộc độc ác.
“Với lại……còn có một người khác nữa ở đây phải không? Có vẻ như kẻ đó không phải là con đàn bà dị hợm sống ở đây lúc trước nhưng, cô đã thu nhận thêm một đệ tử khác nữa rồi phải không? Với cương vị đệ tử tiền bối, công việc hiển nhiên của tôi là phải chăm sóc cho hậu bối.”
“Dino!”
Dino thậm chí còn cố kéo một người không liên quan vào chuyện này. Sư phụ toả ra sát khí đáp trả, nhưng lớp mặt nạ đội mạo nụ cười đó không hề dao động.
Khả năng cao là Dino biết rằng sư phụ không được làm cho hội sát thủ trở thành kẻ thù của mình. Sư phụ có thể mạnh hơn về trí thông minh, nhưng bất kể là gì đi chăng nữa, kẻ này cũng là người đứng đầu hội. Nếu có nguy cơ nổ ra trận đánh nhau ở đây, hắn hẳn đã chuẩn bị trước thứ gì đó để trốn thoát. Và một khi hắn thoát khỏi nanh vuốt của sư phụ, sát thủ sẽ được cử tới để xử lý không chỉ riêng gì sư phụ, mà còn cả tôi đệ tử cô ấy.
Phương thức chiến đấu của một ma pháp sư và một sát thủ là cực kì khác nhau. Vị trí của họ sẽ đổi ngược cho nhau một khi sát thủ đã thoát thân.
Không quan trọng ‘cá nhân mình’ có thể áp đảo tới đâu, sư phụ đã không còn có thể tiếp tục chiến đấu cho trận chiến lâu dài trước đối thủ là một ‘tổ chức’ nữa. Biết điều đó, sư phụ liếc mắt nhìn Dino trong khi nghiến răng.
“......Đây là lần cuối cùng. Ngươi có hiểu không?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Tôi sẽ không bao giờ vô cớ nhờ vả giáo viên đáng kính của tôi nữa. Vậy thì, về thông tin mục tiêu……”
Dino nở cười khẩy như thể hắn đã thỏa mãn. Ông ta bắt đầu nói. Nhưng rồi ông ta cũng phải ngậm miệng.
.
“‘Tôi’ sẽ nghe chuyện đó.”
Mắt hai người mở căng ra khi thấy một ‘đứa trẻ(tôi)’ đột nhiên bước ra từ căn phòng và can thiệp vào cuộc nói chuyện của người lớn.
“Đệ tử khó gần! Mau lui lại-!”
Sư phụ lên giọng sau khi tôi bất vâng lời cô ấy mà bước ra khỏi phòng. Tuy nhiên, tôi đã không còn có ý định chùn bước ở đây nữa rồi. Tôi mới là người đến giới hạn của mình bởi vì sự hiện diện của tôi bị đem ra như là một tấm khiên chắn để đe dọa sư phụ.
Tôi phớt lờ những lời của sư phụ và bước về phía trước. Tôi đưa toàn bộ dáng hình của người đàn ông mang tên Dino này vào tầm mắt trong lúc nói với sư phụ.
“Thưa sư phụ, người đã không thể chiến đấu nữa rồi đúng không?”
“Con nhóc này……”
Sư phụ không nói nên lời sau những lời tôi đã nói. Dino nhếch mày hứng thú tiếp nối cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi.
“Hoo……? Vậy ra mi là đàn em của ta. Mi là con trai, hay con gái?”
“Điều đó quan trọng sao? Nếu là công việc đi giết mạo hiểm giả, vậy thì tôi sẽ phù hợp hơn thay vì để sư phụ cưỡng bức làm nó. Tôi sẽ làm thay cho công việc của sư phụ.”
“Con nhóc này, đang nói gì!?”
Sư phụ tức thì quên mất rằng Dino đang ở đây sau khi nghe thấy những lời đó của tôi. Cô ấy bám lấy tôi.
“Một đứa nhóc thì không nên chõ mũi vào chuyện của người lớn! Có hiểu chuyện gì đang xảy ra không!? Gả đàn ông này đến đây với một yêu cầu ‘giết người’ đấy-”
“Đó chỉ là vấn đề về khả năng thôi.”
Sư phụ chưa từng nói gì về nó nhưng, rất có thể cơ thể của cô ấy đã ở tình trạng không còn có thể chiến đấu bình thường được nữa. Sư phụ mạnh hơn cả tôi và Dino. Song, sư phụ không thế chiến đấu dài ngày được. Kể cả nếu như sư phụ có hoàn thành tiêu diệt mục tiêu, với một người không thể công khai tiến vào thành phố con người được thì khả năng để cô ấy sống sót trở về là còn thấp hơn cả khi người chiến đấu là tôi. Đó là đánh giá của tôi.
“Nếu đối thủ là ‘con người’, thì con sẽ có khả năng cao để sống sót hơn là sư phụ khi người đã ở trong tình trạng này. Đấy là tất cả.”
“Một con nhóc đang nói là nó có thể làm những công việc như ám sát kìa!? Mạo hiểm giả hạng 4 không thể nào đem so sánh với những con người dưng mà cưng có thể tìm thấy ở bất cứ đâu đâu-!”
Quả thật, một hạng 2 như tôi đánh bại một hạng 4……hơn thế nữa, chỉ một trong số chúng đã là khó khăn.
Dino đang cố lợi dụng sư phụ cũng bởi vì nghề sát thủ có một mối tương khắc khi đối mặt với những mạo hiểm giả mạnh cá nhân và những tổ đội nơi mà họ sẽ che đậy điểm yếu của mỗi người cho nhau và họ sẽ không hạ cảnh gác xuống.
Có khả năng cao là tôi sẽ có thể lật ngược thế trận nghiêng về phía mình nếu tôi là người đi. Một đứa trẻ có khả năng để dẫn dụ đối thủ hạ thấp cảnh giác bằng vẻ ngoại hình của chúng, một đứa trẻ cũng có phong cách chiến đấu của nó. Bên cạnh đó—
“Con sẽ trở nên mạnh hơn.”
“............”
Sư phụ trở nên im bặt trước những lời của tôi mà tôi đã nói đối diện với đôi mắt của cô ấy.
Dẫu cho tôi là một đứa nhóc, tôi cũng đã có tương đối ‘kinh nghiệm’ và cũng đã trải qua ‘đổ máu’. Biết được điều đó, mặc dù sư phụ không thể chấp nhận điều đó về mặt xúc cảm, trên lý trí, cô ấy hiểu rằng tôi sẽ có khả năng sống sót cao hơn bởi nếu đối thủ là con người, tôi sẽ có khả năng để làm họ hạ thấp cảnh giác hơn so với cô ấy. Chính vì cô ấy hiểu tôi, chính vì cô ấy biết rằng tôi vẫn đang trong tuổi lớn.
“—Mi có thể giết người không?”
Dino, người đã im lặng từ nãy đến giờ để lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi. Tuy nhiên, cảm giác như tôi có thể thấy được niềm vui nhiễu loạn đen ngầu đang thoắt ẩn thoắt hiện sâu trong mắt ông ta.
Tốt……ông ta chắc chắn sẽ không mảy may nghi ngờ gì khi ông ta đã méo mó thế này.
“Không vấn đề gì.”
Tôi sẽ không chết. Tôi cũng sẽ không để sư phụ phải chết. Vì điều đó, tôi phải tự quyết với bản thân rằng mình thậm chí sẽ ra tay với ‘những người không liên can’ nếu điều đó là cần thiết.
“Được thôi-. Nếu đã vậy thì, ta sẽ giao phó công việc này cho mi, người anh em với tư cách là một đồng môn. Nhưng mà, mi có phiền nếu như ta yêu cầu mi giết một ai đó trước để cảm nhận cảm giác đó không?”
Quả như tôi nghĩ, Dino ông ta dễ dàng đồng ý và nhìn tôi với một nụ cười chất chứa niềm vui.
“Đã là ‘kẻ địch’, tôi nhất quyết giết.”
Tôi sẽ không ngừng ngại ra tay một khi ai đó đã là kẻ thủ của tôi. Nhưng liệu hội sát thủ có để tôi làm những công việc ngu xuẩn như ám sát dân thường hay không? —Khi tôi đưa đến cho Dino ánh mắt khinh biệt bộc lộ thay cho điều đó, Dino đã hiểu được ý nghĩa của nó và nở nụ cười nhạt.
“Yên tâm. Bọn ta không phải là những kẻ man rợ thèm khát giết người đâu. Bọn ta nghiêm túc chọn lựa mục tiêu của mình. Bên cạnh đó, tất cả công việc được yêu cầu đến cho vị giáo viên đáng kính của ta Celestra đều là những kẻ suy đồi. Chúng ta yêu cầu mi, đệ tử yêu thích của cô ấy xử lý đám rác rưởi ngoài kia như cô ấy.”
“Tôi sẽ tự mình đánh giá điều đó.”
Những người được hội sát thủ đưa ra yêu cầu ám sát có thể là bất kì ai, một kẻ rác rưởi đã không còn có thể hoàn lương được nữa, hay một người với phẩm chất tốt đẹp. Tôi không nghĩ rằng đó có thể là một mạo hiểm giả đức hạnh, nhưng rõ ràng đã và sẽ không bao giờ chấp nhận những yêu cầu như vậy ngay từ đầu.
“Vậy thì, hãy nhận lấy cái này. Hãy đến địa điểm được viết trong đây trước ngày đã định. Giờ thì, Celestra giáo viên đáng kính của tôi, hãy lại gặp nhau vào một lúc khác.”
Dino đưa một mảnh giấy như là tờ ghi chú cho tôi. Nó được viết ngắn gọn địa điểm và thời gian. Sau đó, ông ta nói lời tạm biệt tới sư phụ và dễ dàng trở về một cách không tưởng.
.
““............””
Sự hiện diện của Dino đã biến mất hoàn toàn và tất cả chỉ còn lại hai chúng tôi ở trong phòng khách bây giờ. Rồi sư phụ nhìn tôi với một xúc cảm mâu thuẫn.
Cách sư phụ nói chuyện như là một người xấu nhưng cô ấy thực ra lại rất tốt bụng và là người dễ mềm lòng. Cô ấy hẳn đang hối hận vì để trôi theo dòng trò chuyện mà không ngăn một đứa trẻ như tôi lại mà lại để nó lao mình vào trong nguy hiểm như thế.
Một người không biết gì về thế giới này sẽ nghĩ rằng tôi tuyệt đối chết khi suy nghĩ theo lẽ thường. Nhưng tôi không hề có ý định là sẽ chết. Nếu là bất khả thi bây giờ, vậy thì tôi chỉ cần trở nên mạnh hơn.
Đó là lí do tại sao trái tim tôi không dao động. Tôi đơn giản là nhìn thẳng về phía trước. Sư phụ khi nhìn thấy thế cũng đành thở dài cam chịu trước khi biến mất vào trong phòng riêng.
“............”
Sẽ chỉ càng rắc rối thêm nếu như chúng tôi khơi lại vấn đề này vào lúc này nên tôi cũng nhẹ nhõm vì điều đó. Tôi cũng trở lại phòng riêng của mình và thay đổi thành trang phục du hành mà tôi đã mặc khi trước. Rồi tôi để những con dao và chiếc pendulum mới của tôi vào trong túi cùng những loại thuốc mà tôi đã tạo ra.
Trời sẽ sớm trở chiều, nhưng tôi đoán là không cần phải ung dung ăn tối nữa trước khi khởi hành. Dẫu sao thì, tôi vốn cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang. Tôi đã luôn chuẩn bị tâm thế chiến đấu bất kì lúc nào để nó không khiến tôi mất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Tôi ra khỏi phòng cùng đồ đạc. Rồi tôi nhìn thấy sư phụ, người tưởng rằng đã nhốt mình trong phòng đang ngồi đợi tôi ở chiếc bàn.
“Đệ tử khó gần. Nói chuyện với ta một chút.”
“Đã hiểu.”
Tôi ngồi xuống bàn trong khi vẫn giữ cảnh giác của mình, phòng trường hợp. Sư phụ lại thở dài khi thấy tôi như thế và đặt một vài thứ lên bàn.
“Đến nước này thì ta sẽ không cản cưng nữa. Cưng đã không phải là một đứa trẻ cần sự bảo vệ nữa. Từ giờ trở đi Aria, ta sẽ công nhận ý chí của con như là một ‘con người’.”
Sau khi nói thế, sư phụ bắt đầu nói về bản thân.
Dường như, sư phụ được sinh ra trong một gia tộc có địa vị khá cao trong giới quỷ tộc. Cha mẹ cô ấy hi sinh trong cuộc chiến tranh chống lại nhân loại và sư phụ đã trở thành sát thủ cho quân đội chủng tộc độc ác để bảo vệ cho mạng sống của em gái người.
Sau đó cô ấy tiếp tục chiến đấu qua năm tháng trong dằng dẳng hàng chục năm, học được pháp thuật hùng mạnh, và trở thành nỗi kinh hoàng cho nhân loại, và cả quỷ tộc. Đến lúc đó, sư phụ mới bất chợt nhận ra, trên chiến trường cách đây năm mươi năm về trước, rằng cô ấy đã ‘không còn gì nữa’.
Ngay cả những kẻ thù vô danh cũng có gia đình và cuộc sống riêng của họ. Cô ấy nhớ lại rằng bản thân cô ấy cũng có gia đình. Từ lúc đó, sư phụ đã nhận ra cái vô nghĩa trong những hành động của người, liên tục giết kẻ thù chỉ vì được lệnh mà không hề hiểu được điều đó có ý nghĩa như thế nào.
Đến lúc đó, khi cô ấy đã nâng tầm chiến tích của mình, cô ấy đã có thể giao phó em gái mình cho một gia đình đàng hoàng. Để em gái mình không phải dấn thân vào con đường đó như người chị gái mình đã chọn lựa, sư phụ đã ngụy tạo cái chết của mình và rời khỏi quân đội độc ác.
Chắc hẳn là vì có quá khứ như vậy nên sư phụ mới cảm thông cho những người đáng nghi như tôi và người phụ nữ đó.
Song, mặc dù sư phụ có thể thoát khỏi vận mệnh vô nghĩa ấy, trước một chủng tộc độc ác, không loài tộc nào sẽ chấp nhận người, và lựa chọn duy nhất của cô ấy là sống trong ‘thế giới ngầm’ nơi trái phải không phân biệt bất kể họ là chủng tộc gì.
Hội sát thủ cũng là một phần của thế giới ngầm. Vào thời điểm đó, Dino là con trai của một lãnh đạo của quận biên cương chi nhánh phía bắc và sư phụ đã từng một lần dạy cho ông ta pháp thuật.
“Nghe rõ này, bởi vì điều này là cực kì quan trọng. Ta trở nên không thể chiến đấu dài ngày không phải vì ta đã chiến đấu trong thời gian dài dằng dẵng, mà là bởi vì thứ này.”
Sư phụ chỉ vào khu vực nơi trái tim đang nằm.
Sư phụ có bốn loại ma lực nguyên tố. Tuyên truyền rộng rãi rằng người nào càng có nhiều thuộc tính, họ càng trở nên nổi bật hơn cả. Nhìn lại xuyên suốt lịch sử, không có anh hùng nào là sống được lâu dài. Không phải vì họ bị ám sát bởi một kẻ khác chỉ vì họ đã trở thành anh hùng, mà các anh hùng chết là vì viên ma thạch được hình thành trong trái tim của họ. Đó là những gì sư phụ đã nói.
Đó sẽ không phải là một vấn đề to tát nếu một người chỉ sở hữu ba thuộc tính. Nhưng với những con người chất chứa tiềm năng, họ càng sở hữu nhiều thuộc tính, ma thạch của họ sẽ càng lớn dẫn đến sự nuốt chửng và hủy hoại của cơ thể, và họ sẽ trở nên không thể sống lâu đến tuổi già. Sư phụ có bốn thuộc tính và cô ấy đã trở nên không thể chiến đấu được nữa do người đã cưỡng ép bản thân chiến đấu quá nhiều.
Nếu tôi nhớ không lầm, Elena cũng có bốn thuộc tính. Cô ấy nói rằng cơ thể cô ấy trở suy nhược là do nguồn ma lực của cô ấy quá dồi dào.
Nhưng nếu câu chuyện của sư phụ là sự thật, vậy thì chẳng phải nguyên nhân chính là do trái tim chưa phát triển của công chúa không thể chịu được sự phát triển của viên ma thạch sao? Có lẽ, cơ thể con người phải trải qua sự phát triển đột ngột là do sự tăng trưởng ma lực, là do quá trình tiến hóa để giảm thiểu gánh nặng lên trái tim. Đó là những gì tôi nghĩ.
Nếu chỉ là bốn nguyên tố, cảm giác như người sở hữu vẫn có thể sống tiếp với sự tôn trọng trong từng khắc của sinh mệnh miễn là họ không tự ép mình, nhưng nếu là cố hơn thế, họ sẽ nhanh chóng chết đi. Dường như có nhiều gia đình dòng dõi thuật sư dù biết chuyện chuyện đó, họ vẫn ép buộc con cái họ phải phải có thật nhiều thuộc tính để ra oai về sự xuất sắc với các gia đình danh giá khác.
Tương tự thế, Gift sở hữu được từ hầm ngục và những thứ như thế vốn dĩ là quá tầm cỡ đối với con người nên dường như việc sử dụng thứ sức mạnh đó một cách vượt quá chừng mực sẽ làm giảm tuổi thọ mãnh liệt. Sư phụ nói rằng ngay cả khi tôi có cơ hội để sở hữu được thứ như vậy, tôi tuyệt đối cũng không được nhận lấy. ……Dĩ nhiên, bất kì câu chuyện nào nghe như quá thật để là hoang đường cũng có mặt ‘bí mật’ đằng sau đó ha.
“Với lại, quà giã từ.”
Món quà giã từ là những trang bị cô ấy đã dùng trong quá khứ. Những món trang bị ấy được chế tạo từ da và rất có thể đã không được sử dụng trong năm mươi năm qua. Đôi ủng ngắn và găng tay bảo hộ chế tạo sử dụng da quái vật đã trở lại vẻ bóng bẩy của nó sau khi được lau bằng tấm vải.
“Nó có hơi lớn với con nhưng hãy cố chịu đựng. Chúng được làm từ da của một loại quái vật được gọi là Night Stalker, chính vì thế nên chúng có khả năng hấp thụ âm thanh cực kì tốt. Và cả, da của quái vật hạng cao có thể từ từ tái tạo lại bằng kem dưỡng ẩm và ma lực của người mặc nếu chúng bị tổn hại đến một mức nào đó. Nhìn này, đằng sau của đôi ủng đang tái tạo lại đúng không?”
Không chỉ thế, đôi ủng còn được tạo thêm vài chỗ đựng. Tôi nghĩ chúng sẽ giúp ích cho chiến đấu tầm gần. Ngoài ra, còn có một chiếc găng đơn cho tay trái được lớp ma cương vào trong và một chiếc nỏ nhỏ tích hợp ẩn trong phần lớp bọc, mặc dù tầm bắn của nó khá ngắn. Sau đó, sư phụ còn cho tôi những loại thuốc và những chất kịch độc từ trong kho với một cái túi được làm từ da quái vật mà cô ấy đã sử dụng trong quá khứ.
“Hãy sống sót, bất kể bằng cách nào đi chăng nữa và hãy đi tìm lấy ý nghĩa của cuộc đời, đệ tử khó gần.”
“Vâng……thưa sư phụ.”
.
(......Mục tiêu, đã xác nhận.)
Một người đàn ông chăm chú quan sát đứa trẻ vừa rời khỏi căn nhà. Hắn ta đang quan sát nơi ẩn náu của Celestra từ bên trong khu rừng trên những cái cây. Người đàn ông này là một quan sát viên của hội sát thủ. Tuy sức chiến đấu của hắn là thấp, chỉ hạng 2, nhưng hắn lại có kĩ năng Tìm Kiếm cấp 3 và kĩ năng Viễn Thị cấp 1. Hắn ta là chuyên nghiệp trong việc quan sát mục tiêu.
Nhiệm vụ lần này của hắn là quan sát xem liệu Celestra cũng như là đệ tử của cô ta có bỏ trốn hay không. Mặc cho Celestra có trốn thoát được, với thân phận là một dark elf, cô ta không thể lẩn trốn vào trong cộng đồng con người được, nhưng lần này, người chấp nhận công việc lại là đứa đệ tử của cô ta. Công việc chính của người đàn ông này là xem liệu đứa nhóc đó có làm điều gì kì lạ hay không.
Ngay từ đầu, Dino đã không hề tin tưởng vào Celestra hay đệ tử của cô ta. Hắn cũng không nghĩ rằng Celestra sẽ chịu quy phục trước hội sát thủ. Nhưng mà, hắn sẽ coi như là có khả năng cô ta sẽ bí mật để đệ tử của cô ta bỏ trốn.
(......Cái gì?)
Hình bóng của đứa trẻ vừa ra khỏi nhà đột nhiên biến mất. Kĩ năng Tìm Kiếm cấp 3 của hắn cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách mơ hồ, nhưng khả năng quan sát của hắn chỉ thể hiện được giá trị thật sự khi phối hợp cùng khả năng Viễn Thị của hắn, nên độ chuẩn xác của hắn đã giảm đi nhiều khi nó biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Dù vậy, kĩ năng Tìm Kiếm của người đàn ông đó đã nhận thấy rằng đứa trẻ đó không đi theo những vết tích của động vật hướng đến nơi dân cư của con người, mà là đến chỗ của hắn ta.
(Đừng nói với ta là, nó đã để ý đến sự hiện diện của ta?)
Mục tiêu chắn hẳn phải đang cảnh giác cho cuộc viếng thăm của Dino, để tìm thấy hắn khi hắn đang trốn trong khu rừng đen từ khoảng cách này, chỉ bằng Tìm Kiếm bình thường là cực kỳ khó.
Người đàn ông đó nín thở và đợi cho đến khi sự hiện diện của đứa trẻ đó đi ra khỏi hướng tới vị trí của hắn ta và cho đến khi hắn cảm nhận thấy nó đã cách khoảng vài chục mét đến chỗ hắn. Hắn nhẹ nhõm nhận ra rằng đó chỉ là tưởng tượng của hắn ra và thở dài. Chính vào lúc đó, hắn mới nhận ra ‘một lưỡi dao’ hướng về phía hắn.
“──!?”
Hắn nhanh chóng ngẩng mặt lên và né con dao. Nhưng, ngay khoảng khắc tiếp theo, sợi dây buộc vào con dao mà hắn ta đã né quấn quanh cổ hắn. Rồi hắn ta bị kéo về đằng sau và rơi khỏi cây.
“Kuu!”
Người đàn ông đó ngã lao đầu xuống và duỗi tay để tiếp đất. Chỉ trong khoảng khắc ngay trước khi tay người đàn ông đó chạm được đến đất, tay hắn ta đã bị đá ra từ bên cạnh và hắn tiếp đất trên đầu của mình.
*Rắc*......âm thanh của xương cổ gãy vọng lại
trong đầu hắn ta. Hắn ta ngã ngẩng mặt lên và nhìn trời với chiếc cổ vẫn đang bẻ lệch hướng. Đôi mắt hắn ta phản chiếu lại hình bóng một đứa trẻ đang nhìn hắn với một ánh mắt sắc lạnh.
Tại sao nó lại ở đây? Hiện diện đã đi qua hắn lúc trước là gì? Khi người đàn ông đang đứng trước bờ vực cái chết cầu khuẩn cho trả lời những câu hỏi đó trong mắt hắn, một con dao đã xé cổ hắn ra không chút nhân nhượng. Đứa trẻ đó—Aria xác nhận cái chết của hắn. Sau đó, một chất giọng lạnh sống lưng vang lên vọng vào bóng đêm mà không có sự dao động nào trong cảm xúc của nó.
.
“Bây giờ, tất cả các người đều là ‘kẻ thù’ của tôi.”