Thân xác người phụ nữ đó đổ xuống với phần cổ bị bẻ gãy. Giáp pháp thuật trên cơ thể cô ta tan biến đi. Tôi dùng con dao cắt cổ cô ta, hoàn thành việc kết liễu.
“......khục-”
Tôi khạc nhổ máu ra khi tôi ho một chút. Có lẽ phần nội tạng đã bị tổn thương khi bụng tôi bị đâm, hoặc là chất độc đang lan ra khắp cơ thể. Tôi khụy gối xuống và ngã ra sau, khi đó, tôi nghe thấy tiếng một tiếng hét.
“Aria-!!”
Khi tôi hướng ánh mắt sang đó, tôi nhìn thấy Elena đang bò đến nơi tôi đang ở. Có vẻ như tác dụng của chất độc trong cô ấy đã thuyên giảm đi đáng kể, nhưng cô ấy vẫn chưa thể nào di chuyển bình thường được. ……Elena an toàn rồi. Tôi cũng không nhìn thấy vết thương nào trên cơ thể của cô ấy. Tôi trút một hơi thở dài sau khi thấy rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, dù vậy, tôi không quên sử dụng Hồi Phục để phục sức, dù chỉ là một chút để giữ cái cơ thể đang chết dần chết mòn đấu tranh đến cùng.
Ước tính tất cả những pháp thuật và Kĩ năng Chiến đấu mà mình đã sử dụng, lượng ma lực còn lại của tôi là khoảng một nửa. Trên hết, việc vừa sử dụng Hồi phục ở đây, tôi đoán là giờ mình chỉ còn khoảng 30 đến 40 còn lại. Lượng nhiêu đó cũng biểu thị cho 『sinh mệnh lực còn lại』 của tôi.
“Aria-, vết thương kinh khủng quá……”
Elena, người đã lết được đến chỗ của tôi tái mặt lại khi thấy vết thương của tôi.
“......Người có ổn không?”
“Hãy nghĩ cho bản thân cậu hơn là ta trước đi-! Không thể nào dùng Hồi Phục để chữa trị vết thương sâu như thế này được. Ta phải nhanh chóng dùng Chữa Trị để……”
“Không……cần thiết. Thay vào đó……người có thể…sử dụng……Treat được không?”
“Ta có thể……nhưng không thể nào làm được-! Nếu không biết độc tố đó là gì, ta không thể loại bỏ tạp chất được-!”
Elena lắc đầu với khuôn mặt trắng bệch, biết rằng tôi đã bị dính độc.
“......Cỏ Kilg……tuyến nọc độc của trăn đá……quả Saquaru……hoa của cây muồng mùa thu……”
“......e?”
“Có lẽ……độc tố……dùng một trong số chúng.”
Tôi đã đọc cuốn sách viết tay về những loài cỏ dại được người phụ nữ đó lấy trộm từ nơi ở của sư phụ cô ta, hết lần này đến lần khác để biết được cách đọc và viết. Tôi cũng đã định học về thuật giả kim vào một ngày nào đó, nên tôi đã đọc và đọc tường tận cho đến từng chi tiết giải thích và ghi nhớ chúng.
Theo như cuốn sách đó, có bốn loại độc dược có thể được tìm thấy quanh đất nước này để tạo nên chất độc tác dùng kèm theo cơn đau này. Còn có những loại nguyên liệu khác, nhưng dựa vào cách người đàn bà đó phết chất độc lên con dao găm để có thể dùng bất cứ lúc nào, tôi tin là cô ta không sử dụng đến những nguyên liệu quý giá, khó để sở hữu. Độc tố cô ta sử dụng là một trong số các nguyên liệu tôi đã đề cập đến hoặc hỗn hợp số đó. Có thể cô ta đã có trộn lẫn thêm những nguyên liệu khác để tăng độ hiệu quả, nhưng nếu loại độc dược làm nền cho chất độc bị triệt tiêu, phần còn lại sẽ tự nó tiêu tan trong sớm tối.
“T-Ta biết cỏ Kilg và quả Saquaru. Nhưng, ta chưa từng thấy thứ gì tuyến nọc độc của trăn đá hay muồng mùa thu-!”
“......Vậy thì……nghĩ đến hạt giống Sajua và cây oải hương……để dùng pháp thuật. Chúng là……những nguyên liệu đối nghịch nhau.”
“Aria……từ đâu mà, cậu có được những kiến thức đó……”
“Nhanh lên……”
“T-Ta hiểu rồi. Nhưng mà, kể cả ta có triệt tiêu được chất độc thì vết thương……”
“Nhìn vào……cái túi…”
“Của cậu ư? Cái này là……”
Elena lấy ra hai lọ thuốc làm từ sứ từ trong cái túi trên thắt lưng của tôi.
“Cái lọ…đẹp, là hàng rẻ tiền……cái lọ cũ……thuốc mạnh……”
“Ta chỉ cần dùng chúng lên cậu thôi đúng không?”
Cả hai thứ đồ đó đều là của người phụ nữ đó đánh cắp từ sư phụ dạy pháp thuật của cô ta. Tôi đã nghĩ về việc trả lại chúng nếu có thể nhưng, tôi sẽ không thể làm vậy nếu tôi chết. Elena xé tấm giấy niêm phong bằng bàn tay run run, rồi cô ấy rút nút bần đã được cố định bằng sáp ong. Tôi cảm thấy nhói đau và vô thức để những tiếng rên vang lên.
“Không thể nào hồi phục chỉ với thuốc này được-! Đúng là ta nên sử dụng Chữa Trị……”
“Elena, dùng……Treat. Tôi sẽ……dùng Chữa Trị.”
Hiệu năng của thuốc hồi phục gần tương tự với ‘hồi phục’ hơn là ‘tái tạo’, nên mới lúc này, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng phải hồi phục với những thứ này. Tôi vẫn chưa thể nào dùng được pháp thuật Chữa Trị, dù vậy, cách duy nhất để có thể sống sót qua khỏi tình hình này là để Elene vô hiệu chất độc, trong khi tôi tự thân sử dụng Chữa Trị lên mình.
“──Treat──”
“......Chữa Trị……”
Elena niệm chú và dùng Treat lên tôi. Tôi đã dần quen với cơn đau, để giữ được sự tỉnh táo xém nữa đã mất đi, và niệm chú để dùng Chữa Trị. Nó chỉ phát ra một ánh quang nhỏ cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Elena lo lắng nhìn tôi. Tuy nhiên, tôi lắc đầu và bảo cô ấy tiếp tục sử dụng Treat.
Treat không phải là pháp thuật có tính hiệu quả tức thời. Cần thiết sự tập trung để hiểu được tạp chất và loại bỏ nó. Đó đặc biệt mất nhiều thời gian hơn trong tình huống như thế này, lúc mà tạp chất vẫn chưa được xác định rõ.
Thời gian khi trước, tôi đã thất bại, tôi nghĩ về việc tại sao Chữa Trị lại không thể kích hoạt……và tại sao chỉ có số ít người có thể dùng nó. Ý nghĩa của thuật thức Chữa Trị được biết đến rộng rãi là 『đưa cơ thể trở về như khi trước』. Song, khi tôi cố giải mã thuật thức, từ 『tái tạo』 và 『hình thái thật sự』 đã được ẩn giấu trong nó.
Có thể là, tôi còn thiếu kiến thức. Hơn nữa, đó là những kiến thức về sinh học.
Tuy rằng đây chỉ giả thuyết, nhưng có mức độ khó dùng trong Chữa Trị. Mặc dù Elena đã nó rằng cô ấy có thể dùng nó, song, chắc là cô ấy cũng chỉ có thể tái tạo được những phần cô ấy có thể thấy được. Với những phần không thể thấy……như cơ quan nội tạng bên trong cơ thể, chẳng phải cô ấy sẽ phải cần đến những kiến thức chuyên sâu để chữa trị được nó hay sao?
Đó là lý do tại sao mình lại không thể dùng nó. Tôi chỉ sử dụng được Hồi Phục để chữa trị cho những vết thương bình thường. Tôi không thể chữa trị cho những phần không thấy bởi kiến thức về nó của tôi về chúng còn thiếu sót. Tôi đoán là mình sẽ không thể sử dụng được nó cho đến khi hiểu được những cơ quan quan trọng của con người như Sera. Người phụ nữ đó đã học về cấu trúc cơ thể con người ở trường lúc tiền kiếp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta biết rõ vị trí chính xác của các cơ quan nội tạng.
Tôi không thể thất bại thêm lần nào nữa khi cân nhắc về lượng ma lực còn lại của mình. Song, tôi lúc này đây đã có phương pháp để bổ sung cho những kiến thức đó.
“──Feel──”
Vốn dĩ, cách ban đầu để sử dụng pháp thuật này không phải ra truyền tải ma tố để 『mang lại cảm giác bị chạm』, mà đó là
『có được cảm giác bị chạm』 ở nơi mà tôi truyền ma tố tới. Tôi đã nắm bắt được vị trí của các tạng thông qua sự phản xạ và xác định được các phần bị tổn thương. Vết thương nằm ở……dạ dày và lá gan.
“──Chữa Trị──”
Đầu ngón tay tôi tờ mờ sáng lên khi tôi niệm chú. Pháp thuật cuối cùng cũng hoạt động và các tạng của tôi đã bắt đầu tái tạo lại như khi chưa bị thương.
Tôi gợi nhớ lại chức năng của dạ dày và lá gan từ ‘kiến thức’ và nhằm Chữa Trị tới điểm chính xác. Vậy là cơn đau bắt đầu dịu đi và ý thức của tôi cũng dần dà chìm vào trong bóng tối khi tôi nghe thấy gọi của Elena đang gọi tên mình.
Lần tiếp theo tôi mở mắt, tôi lại đang nằm trên một chiếc giường ở trong một căn phòng đôi như phòng bệnh.
Dường như đã ba ngày trôi qua kể từ khi đó. Vết thương của tôi cũng đã hồi phục mà không để lại vết gì, dù vậy, bởi vì nội tạng của tôi đã bị thương, nên tôi được bảo hãy nghỉ ngơi một thời gian từ Viro, người đến viếng thăm cùng lúc lại mang thịt theo.
Vậy là, tôi vừa được khen, vừa được mắng từ Sera. Có vẻ như tên trộm nữ đó là một người nổi danh ở quanh đây. Rõ ràng, cô ta là trộm chuyên việc bắt cóc giới quý tộc và được gán bằng cái danh 『Kẻ Bắt Cóc』. Cũng tốt là tôi đã phát hiện ra việc bắt cóc và ngăn chặn nó, song, quả thật là thay vì thách thức một đối thủ mà chỉ có ít hi vọng để chiến thắng, thì hành động đúng nhất mà tôi nên làm là không được để lộ tầm nhìn, cùng lúc liên tục truy đuổi cho đến khi quản gia cấp cao đến.
Dù vậy, tôi vẫn chỉ mới là một người học việc, và người quản gia cấp cao được cho phép đi theo trên chuyến mua sắm của Elena mới là người để chuyện này xảy ra, thế nhưng, anh ta lại không nhận ra sự tồn tại của đường hầm dưới lòng đất mặc dù đã có sự thay đổi về dữ liệu an ninh. Nên anh ta là người phải chịu trách nhiệm, còn tôi được thưởng tiền mà không phải chịu lời khiển trách nào.
Trong khoảng thời gian này, không có trinh sát viên lành nghề nào ở bên cạnh làm hộ vệ cho cô ấy bởi cân nhắc về cảm xúc của cô ấy, nên về một khía cạnh nào đó, có thể xem rằng biến cố này là không thể tránh khỏi, nhưng rõ ràng, nó không phải là về vấn đề đó. Thật tế, có một mạng lưới bao vây đã được mở rộng kể từ khi Elena bị bắt cóc. Nên dẫu cho người phụ nữ đó có bắt cóc quý tộc chuyên nghiệp đến chừng nào, dường như quý tộc thượng lưu đã có ý định giải cứu công chúa.
Đó là lí do tại sao tôi lại được nhận thưởng lần này, không phải vì tôi mạo hiểm mạng sống của mình và giải cứu được Elena, mà đó là bởi vì tôi đã giải quyết xong vấn đề trước khi chuyện nổ to ra và ngăn việc Phiên Hầu Tước Dandall khỏi việc nhận trách nhiệm, bởi ông ta là người cai quản an ninh bề ngoài. Viro đã bảo tôi rằng đó là điều tối mật.
Tuy nhiên, lý do tại sao Sera lại đánh giá cao hành động của tôi là vì tôi đã hành động để giúp gánh nặng trên cơ thể của Elena gặp phải tối thiểu nhất từ việc bị bắt cóc. Nhưng tôi lại bị Theo cằn nhằn, cậu ta đã làm vậy trong lúc khóc bởi vì sự liều lĩnh của tôi khiến tôi bị thương. Nhưng dù sao thì tôi vẫn còn sống đến giờ này, và có vẻ như Elena và Sera đã xóa đi vết sẹo chỗ vết thương, vậy nên tôi đã nghĩ là không có vấn đề gì trong việc mà tôi đã làm……
Tôi đã không thể gặp được Elena kể từ ngày hôm đó.
Mặc dù đã ẩn danh cho chuyến nghỉ dưỡng, Elena vẫn là công chúa của đất nước, và tôi không hơn gì là một hầu gái học việc, người mới đây vẫn còn là một đứa trẻ bụi đời, vậy nên không có lí gì cô ấy phải lo lắng cho tôi hay bảo tôi phải gặp cô ấy.
Elena sẽ ở lại nơi này trong hai tuần nữa. Tôi đã nghĩ quá lên về việc phục hồi thể trạng và trở lại công việc trong vài ngày tới, nhưng mục tiêu giám sát của tôi là Elena đã trở nên hoàn toàn vâng lời, nên tôi được bảo rằng dành thời gian còn lại để nghỉ ngơi.
Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi không lo lắng cho cô ấy, nhưng tôi kiên quyết chấp nhận điều đó, rằng không còn gì phải hoàn thành nữa và tập trung vào việc trui luyện bản thân và sửa những trang khí bị hỏng. Nhưng rồi Sera đưa cho tôi một bản ghi chép. Chị ta lệnh cho tôi thiêu rụi nó ngay sau khi đã đọc xong.
“............”
.
Đêm trước khi Elena trở về thủ đô, tôi leo qua tường thành lâu đài trong bộ hầu phục, hướng đến đích đến của mình.
Thời điểm là nửa đêm lúc chuông của tháp đồng hồ kêu lên một lần. Tôi xoắn sợi dây của pendulum vào lan can sân thượng cùng lúc chuông vang lên. Rồi tôi cường hóa sợi chỉ bằng ma lực của mình và trở xuống ban công. Nhìn thấy đường vào của tôi, cô gái trong bộ pajama đang ngồi trên chiếc bàn bên cạnh ban công trông hơi ngạc nhiên trước khi cô ấy lịch thiệp mỉm cười.
“Xin diện kiến……thưa Elena-sama.”
“Đúng giờ đấy. Chào mừng, Aria.”
Tờ ghi chép ấy là thư mời từ Elena. Nó bảo tôi hãy đến gặp cô ấy từ bên ngoài vào, vào lúc nửa đêm mà không để ai phát hiện ra. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của đồng nghiệp của Sera ở bên ngoài, nhưng họ đã để tôi qua mà không có vấn đề gì.
Tôi không cảm nhận được sự tồn tại của ai khác trong phòng của Elena. Có lẽ đã có ai đó như Sera đang trốn ở đây, nhưng chuyện sẽ không đi đến hồi kết nếu tôi bị làm phiền bởi khả năng nó, nên tôi cũng gạt nó sang một bên.
“Aria, cảm ơn cậu vì đã cứu ta. Nhờ cậu, ta đã có thể dành thời gian ở đây cho đến phút cuối mà không phải chịu cơn bệnh nào.
“Không việc gì cả. Đó là nghĩa vụ của tôi.”
“Đúng là cậu.”
Vì lý do gì đó, Elena mỉm cười. Cô ấy đứng dậy từ chiếc ghế và di chuyển đến bên cạnh lan can như tôi. Cô ấy chạm vào lan can, rồi hai người chúng tôi đối diện nhau ở một khoảng cách ngoài tầm với, để thể hiện địa vị tương ứng.
“......Aria, cậu là ai?”
Hình bóng của tôi phản chiếu trong đôi mắt nghiêm túc của Elena. Cái tôi phản chiếu ở đó khẽ lắc đầu.
“Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chỉ là một mạo hiểm giả, chỉ là Aria.”
“Phải rồi nhỉ……”
Cô ấy nhìn hơi cô đơn. Có lẽ cô ấy đang mong chờ một câu trả lời nào đó.
“Aria……liệu cậu có làm việc dưới trướng ta không?”
“Tôi không có ý định phục vụ người nữa.”
“Dù là vệ sĩ sao?”
“Tôi chỉ là một mạo hiểm giả mà thôi.”
Một ngọn gió thổi qua. Mái tóc vàng của Elena và mái tóc hồng vàng của tôi bắt đầu phất phơ trong gió.
“Aria, chúng ta không phải là ‘bạn bè’.”
“Ừm.”
“Ta là công chúa, còn cậu chỉ là một mạo hiểm giả. Chúng ta không thể đứng trên cùng địa bị dù có là gì đi chăng nữa.”
“Tôi biết.”
“Vậy thì-......”
Giọng của Elena trở nên hơi lớn hơn, rồi cô ấy lặng tiếng để tìm những gì thích hợp. Thiếu nữ đàng hoàng cùng vẻ chín chắn thường thấy đã biến mất, và ở cô ấy bây giờ là một Elena rưng rưng nước mắt như một cô gái bình thường ở tuổi này. Tôi cất tiếng thay cô ấy trước khi cô ấy có thể mở môi nói ra những lời không hợp với địa vị.
“Chúng ta giống nhau.”
“Giống nhau……”
Cả hai đều mang những kiến thức kì lạ không phù hợp với độ tuổi và liên tục đấu tranh chống lại số phận và nỗi cô độc. Nhưng, chúng tôi không cô độc trên bất kì phương diện nào. Dù cho con đường chúng tôi bước đi là khác nhau, cảm xúc của chúng tôi luôn ở cạnh nhau miễn là chúng tôi còn đi về cùng hướng.
Liệu rằng suy nghĩ của tôi đã được truyền đạt lại cho cô ấy chưa? Khoảng khắc tiếp theo, khuôn mặt của Elena trở lại nhân dung của một 『công chúa』, người cai quản đất nước này, và đôi mắt màu ngọc bích tinh khiết nhìn thẳng vào tôi.
“Vậy thì, bầy tôi đáng kính của ta, Aria. Với tư cách là một công chúa, ta xin thề rằng dẫu cho địa vị của ngươi có như thế nào trong tương lai, ta sẽ một lần trở thành ‘đồng minh’ của ngươi bằng tất cả quyền lực, bằng tất cả những gì ta có.”
“Nếu vậy thì, bề tôi đáng kính của người Elena, xin thề rằng, dẫu cho đó là ai……kể cả là ‘vua’, tôi sẽ một lần bán mạng mình để ‘giết’ một kẻ mà người mà người lệnh cho tôi.”
Một lời thệ ước không với bất kì ai, mà chỉ của chung chúng tôi và của riêng mỗi người.
Lời nói của Elena là một thời thệ ước rằng một lần giúp tôi, kể cả có phải dẫn đến nổi dậy để chống lại vị vua và khiến cho bản thân bị trừng trị. Đó là lí do tại sao tôi thề rằng miễn là cô ấy muốn, kể cả bán rẻ mạng sống, kể cả kẻ thù có là vua của một nước hay quỷ vương, tôi xin thề rằng mình sẽ tận diệt mục tiêu của cô ấy.
Chúng ta……không chỉ có một mình.
“Hãy cho ta biết một điều nữa……nói cho ta biết, tên thật của ngươi.”
“......Chỉ khi người cho phép tôi gọi người mà không có kính ngữ.”
Khi tôi đáp lời như vậy, Elena mỉm cười mà nói nhỏ “Đến giờ này mà còn nói thế”.
“Alicia.”
Tên thật tôi nói lên bay theo gió, Elena trịnh trọng gật đầu để khắc cái tên đó vào trong đầu mình.
“......Tạm biệt Aria. Và Alicia của chỉ riêng ta.”
“Tạm biệt……Elena.”
.
Elena quay lưng lại với tôi và biến mất vào trong phòng mà không một lần quay đầu lại. Tôi im lặng tiễn biệt cô ấy trước khi cũng lặng lẽ biến mắt bằng cách nhảy xuống đất từ ban công.
Sáng hôm sau, Elena bước vào cỗ xe ngựa với biểu cảm của một công chúa. Tôi cũng tiễn cô ấy từ cuối hàng hầu gái như một người hầu gái tập sự. Tôi tự hỏi rằng liệu sẽ có khi nào gặp lại nhau. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều là những bầy tôi bề tớ. Nếu chúng tôi bị chia tách, ‘lời thệ ước’ sẽ sống trong ta.
Cứ như thế, công việc mà Viro mang lại cho tôi đã đến hồi kết của nó, song sau đó, vì một lí do gì đó, tôi lại được một người quản gia cấp cao gọi thay vì Sera.