Tôi chạy qua đường hầm hẹp, đuổi theo kẻ bắt cóc Elena.
Mặc dù người hầu gái đó đã tuồn thông tin, thủ phạm không thể có thời gian để đào trước một cái lỗ đường dài như thế này được. Rất có thể kẻ bắt cóc là một kẻ sử dụng thổ thuật.
Vậy ra mặc dù đồng nghiệp của Sera đang đứng canh gác, họ cũng không khám phá khu vực dưới lòng đất……Vốn dĩ, vì họ thiếu nhân lực nên họ mới sử dụng một đứa trẻ như tôi. Chỉ có người hầu gái đồng nghiệp của Sera là chịu nghe ý kiến của tôi, người đi cùng Elena lúc này, nhưng cô ta lại không điêu luyện trong ẩn nắp và tìm kiếm. Tôi nghe được rằng cô ta chỉ có một vài kĩ năng của hiệp sĩ để có thể trở thành lá chắn sống cho công chúa. Không đời nào tất cả các thành viên trong tổ chức lại có kĩ năng trinh sát cấp cao như Sera. Phần lớn chắc hẳn là điệp viên, tập trung thu thập thông tin.
Nhưng bây giờ, Elena là điều quan trọng hơn tất thảy. Ngay cả nếu họ có xoay sơ để liên lạc được với những quản gia cấp cao ở bên ngoài, cũng sẽ mất hơn mười phút để anh ta bắt kịp. Cho đến khi anh ta đến, tôi sẽ phải tìm Elena và tự mình cầm chân tên bắt cóc.
Tên thủ phạm có thể di chuyển qua những đường hầm chật mà chỉ có con nít hay phụ nữ mảnh mai có thể đi qua trong khi mang theo một đứa trẻ. Kẻ địch chắc hẳn là một trinh sát viên, trộm, hoặc……
“......Sát thủ hở.”
Một tên sát thủ sử dụng pháp thuật là trường hợp đối thủ tệ nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Dù vậy, tôi vẫn phải bắt kịp hắn. Nhưng đó không phải là vì đây là ‘công việc’ mà tôi phải gánh vác.
Sau khi vượt qua khoảng cách gần tương đương với ba căn nhà, đường hầm đột nhiên trở thành hầm đứng. Tôi sử dụng ẩn mật cùng lúc khai triển cường hoá thân thể. Tôi ép tay vào bức tường đất và leo lên cái hố một cách mượt mà. Rồi tôi mò ra bên ngoài trong lúc tìm kiếm cho bất kỳ sự hiện diện nào ở xung quanh. Ở đó, tôi thấy một tên đàn ông trông hèn mạc đang vội vàng chuẩn bị chạy trốn.
Vậy ra thủ phạm không chỉ hành động một mình mà chúng có đồng bọn. Hoặc có lẽ, hắn ta chỉ là một tên cướp, nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng đã sẵn sàng để tấn công.
“......Feel……”
Khi tôi niệm pháp thuật, tên đàn ông ngạc nhiên quay lại hướng với lối thoát. Tôi ngay lúc đó ném hai con dao được giấu trong tay áo.
“Hự!?”
Tên đàn ông đó bị hai con dao đâm vào phía sau và mất thăng bằng đi. Tôi đá ngang chân hắn ta để làm hắn ta ngã xuống, rồi khi hắn ta đã nằm úp mặt xuống mặt đất, tôi áp mạnh đầu gối lên lưng và chĩa mũi dao đen vào cổ hắn.
“Người phụ nữ và cô gái cô ta mang theo đâu?”
“......M-Mày bị cái quái gì vậy! Tao không biết……áaa!”
Gã đàn ông này định chơi trò giả ngu nên tôi đã chém hắn ta từ vùng cổ đến vùng lưng, sau đó tôi lại chĩa con dao vào cổ hắn ta một lần nữa.
“Tôi không có thời gian đâu, nên tôi sẽ không tra tấn ông theo kiểu có thể chữa được chỉ bằng Hồi Phục đâu.”
Tôi sượt con dao trong khi chèn ép áp lực lên hắn. Khi cắt cổ hắn, khuôn mặt hắn ngay lập tức tái nhợt lại.
“T-Tao được trả tiền chỉ để đứng canh thôi! Xin hãy tha cho tao!”
“Đó không phải là những gì tôi hỏi.”
“Áaaaaaaa!”
Lần này, tôi đâm con dao vào lưng hắn và vặn. Tên đàn ông đó không thể chịu đựng nổi vết thương và bắt đầu nói.
“Con đàn bà đó mang theo con nhóc và quẹo phải──không phải, trái! Có một cỗ xe ở đó!”
Khi tôi vặn con dao hơn nữa, hắn ta mới nói ra vanh vách, tên đàn ông đã nhận ra rằng tôi thật sự nghiêm túc và đã đổi lời trong hoảng loạn.
“Còn tên đồng bọn nào khác không? Tôi sẽ trở lại đây và giết ông nếu ông nói dối.”
“K-Không còn ai khác! Con ả đó nói rằng đồng bọn của ả đang đợi ở bên ngoài thành phố! Tao không nói dối!”
“Hiểu rồi.”
*Cốp-!*
“Ha……”
Tôi cường hóa cánh tay và đánh gục gã đàn ông bằng cách đập báng dao vào đầu hắn ta. Có hỏi hắn ta thứ gì nữa cũng vô nghĩa. Bên cạnh đó, nếu tôi để hắn sống, đồng đội của Sera đang bám theo về hướng này có thể tra khảo hắn.
Tôi lấy lại những con dao ném và đi ra bên ngoài. Tôi đi khỏi một con ngõ hẹp, nơi không còn có bất kỳ ai khác.
Tên đàn ông đó nói rằng họ đã rẽ trái, nhưng trước tiên, hắn đã nói rằng họ đã rẽ phải. Để cho chắc, tôi cúi mặt xuống đến gần chạm đất và cường hóa đôi mắt. Chắc chắn là có dấu chân đi về phía bên phải, nhưng rồi tôi tìm thấy vết tích mờ nhạt về những dấu chân đã bị xóa đi về phía bên trái. Tôi bắt đầu chạy về hướng đó.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng Feel trong thực chiến, nhưng tôi đã có thể xác nhận được hiệu ứng của nó. Nó là một ma thuật ảo giác được tôi cấu trúc bằng ám ma thuật, tôi xác định địa điểm bằng ám thuật và sử dụng nó vào chỉ hiệu ứng của ám ma thuật. Đó là sự kết hợp của pháp thuật và ma thuật.
Hiệu ứng của nó chỉ là một thứ đơn giản, nó cho phép tôi cảm nhận được cảm giác 『bị chạm』 ở 『khu vực được xác định』 của sinh vật sống mà tôi đã xác nhận. Thật sự rằng không hề có ai đang chạm vào mục tiêu, ma thuật này thậm chí có thể cảm nhận được một cái lá, song, kết quả của việc cắt giảm thuật thức nhất có thể, tôi đã xoay sở để đưa mức ma lực tiêu thụ về còn 5 điểm.
Ma thuật phải được cấu hình bên trong não bộ, nên khá khó để sử dụng ngay lập tức được. Nhưng nó có thể trở nên hữu ích trong những tình huống như thế này, và bởi ma lực tiêu thụ của nó cũng ít nên sẽ có nhiều tình huống mà nó sẽ trở nên hữu dụng nếu tôi thành thục.
“......Đường này.”
Tôi tiếp tục truy đuổi, đôi khi cũng kiểm tra dấu chân. Chỉ có duy nhất một loại dấu chân. Thủ phạm đang điêu luyện di chuyển theo một phương pháp để không để lại bước chân, nhưng có một dấu chân mờ nhạt còn sót lại những lúc cô ta phải dừng lại trong tức khắc, để sửa thế giữ vật đang mang theo. Tôi không biết rằng đó có phải là vì Elena quá năng hay cô ấy đã phục hồi được nhận thức và cố giãy giụa, nhưng nếu tôi giả định rằng giới tính hung thủ là nữ, thì cảm giác rằng sức mạnh thể chất của cô ta không được cao lắm.
Tôi đang truy đuổi cùng lúc làm theo những gì Viro đã dạy. Tưởng tượng vóc dáng của kẻ thù. Đoán rằng nếu kẻ địch là một sát thủ, vậy tại sao cô ta lại không giết Elena?
Sera cho rằng kẻ địch là ai đó được cử đi bởi phe thù địch. Nếu sự thật là vậy, vậy thì mục tiêu của tên bắt cóc là mang Elena còn sống trở về và sử dụng cô ấy làm phương tiện cho vấn đề chính trị. Nếu là vậy thì, thủ phạm không nhất thiết phải là sát thủ. Từ sự thiếu sức khỏe thể chất của kẻ địch, phải chăng cô ta là một tên trộm thuộc số các trinh sát viên với khả năng chính không phải là chiến đấu?
Vậy thì cô ta sẽ không đi xa đến mức lấy mạng Elena. Giả định như thế cũng ổn, nhưng tôi nên bỏ đi ý nghĩ ngây thơ đó và cho rằng cô ta sẽ giết Elena nếu cô ta bị dồn vào chân tường. Điều kiện chiến thắng của tôi là tiên quyết, mạng sống của Elena, rồi thứ hai là thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch. Mục tiêu của tôi không phải là đánh bại kẻ địch. Mục tiêu của tôi cũng không phải là điều tra danh tính của kẻ thù. Sẽ là nguy hiểm nếu tôi nhầm lẫn thứ tự ưu tiên.
Nếu kẻ địch là một trinh sát viên không chuyên chiến đấu, rất có thể cô ta sẽ là một kẻ địch đáng gờm với những ai mạnh hơn hobgoblin. Vậy thì, tại sao tôi lại một mình đuổi theo như thể mình thích dũng cảm đối mặt với nguy hiểm như thế này……Tôi tự hỏi lòng mình.
Tôi tự hỏi từ khi nào mà nó đã bắt đầu……Tôi nhận ra rằng áp lực trong trái tim mình đã vơi đi hơn khi mình ở cùng với Elena.
Elena là ‘ánh sáng’. Trong thế giới méo mó và tàn nhẫn này, cô ấy là người duy nhất ‘như tôi’, người đã xuất hiện trước mắt tôi và yếu ớt soi sáng bóng đêm và con đường cô độc mà tôi đã tiếp tục đi cho đến tận bây giờ.
Mình không làm chuyện này vì công việc. Mình……chỉ không muốn Elena phải chết.
Sau khi chạy qua con hẻm, tôi thấy một cỗ xe thường được dùng bởi những người bán hàng rong đậu ở một khu vực trống.
“Tìm thấy rồi.”
Có hình bóng của một đứa nhóc mảnh khảnh từ bên ngoài cỗ xe. Tôi xác nhận mái tóc vàng phất phơ bên trong cổ xe. Tôi chạy đến cùng lúc phất váy để rút ra những con dao được buộc vào chân.
.
Kể từ khi Elena bắt đầu có được nhận thức, mẹ cô bé đã bắt đầu đào tạo một chương trình giáo dục dành cho những đứa trẻ có năng khiếu. Cô ấy chưa bao giờ có được tình mẹ nào từ bà. Elena bé bỏng tiếp tục chấp nhận chương trình giáo dục khắc nghiệt chỉ để tìm kiếm sự nồng ấm đó. Kết quả là, cô đã sở hữu bốn thuộc tính pháp thuật và lượng kiến thức cũng có thể khiến cho người lớn phải tủi nhục, nhưng đổi lại, các thuộc tính và lượng ma lực mạnh mẽ mà cô ấy có được từ năm bốn tuổi đã ăn mòn lại chính cơ thể của cô ấy. Cơ thể của cô bị suy nhược đến mức không thể chạy nhảy lung tung như những đứa trẻ cùng tuổi khác có thể làm được.
Đây không phải làm điều được nhiều người biết đến, ngay cả trong giới quý tộc. Những khi một người sở hữu nhiều thuộc tính, cái giá phải trả cho việc sở hữu nguồn sức mạnh mạnh mẽ đó là tuổi thọ của người niệm phép. Trong trường hợp của Elena, nếu cô ấy có thể lớn lên cho đến khi có được cơ thể trưởng thành, cô ấy sẽ có thể sống được một cuộc bình thường, mặc dù sẽ khó để cô có con cái. Nhưng những khuyết điểm như thế là thiết yếu với hoàng tộc. Rồi mẹ của Elena sẽ sớm mất hứng thú với cô ấy.
Elena, người đã thất bại trong việc cố nhận được sự nồng ấm từ mẹ và mất đi cả cơ thể khỏe mạnh, chỉ còn nhận được sự giúp đỡ từ anh trai cô, hay vị thái tử con của đệ nhất nữ hoàng. Cậu là một người thanh lịch và là một người anh trai tốt bụng, là người có thể hiểu được cho nỗi đau của người khác. Elena thần tượng cậu ấy và cô cũng quá phụ thuộc vào cậu, làm trông như rằng anh trai cô là người duy nhất mà cô ấy có thể dựa dẫm vào……đó là bản thân Elena trong mắt những người khác.
Nếu cô tiếp tục làm theo những gì mẹ cô bảo cô làm, rồi một ngày nào đó, đất nước sẽ bị chia thành giới hoàng tộc và giới quý tộc, và xung đột sẽ nổ ra. Một phần trong cô đã được cứu rỗi bởi sự tốt bụng của anh trai cô, chàng thái tử mà bản thân cô đã ấp ủ một mối thiện cảm với cậu như một người em gái, nhưng cái ‘tốt bụng’ mà anh trai cô sở hữu không phải là thứ ‘sức mạnh’ có khả năng thống nhất một đất nước bị chia tách thành hai phe.
Với Elene còn nhỏ như thế này, sẽ khó để cô ấy lờ đi được những lời của giới quý tộc. Đó là lí do tại sao Elena cần phải phô diễn những tố chất cả trong lẫn ngoài cho xứng với hoàng tộc, đến nỗi phải giả vờ rằng 『ám ảnh sâu nặng về thái tử』.
Hiện tại, chỉ có cha cô vị vương, ông cô tiên vương và hoàng thái hậu, cùng một số ít hầu cận bao gồm có vú nuôi của cô ấy là biết được điều này. Trong trường hợp thái tử bị xem là quá 『dễ dãi』 để trở thành tân vương, cô sẽ đảm nhận vai trò 『nữ hoàng』 như là người đại diện cho vị vua và 『giáo dục』 cho con cái của thái tử cho đến khi chúng lớn lên. Cứ như thế, Elena tiếp tục phải nhận lấy sự chi phối về nền giáo dục mà mẹ cô, đệ nhị nữ hoàng không biết được.
Kết quả của quá trình giáo dục mà đệ nhị nữ hoàng đặt lên cô ấy để cướp lấy ngai vàng từ con trai của đệ nhất nữ hoàng, đã mang lại cho Elena lượng ‘kiến thức’ đến vì hòa bình của đất nước, cô thậm chí có thể phản bội mẹ mình.
.
Hồi sức ở Dandall lần này không chỉ để là làm nguôi đi cái đầu đang dần quá mức ám ảnh của Elena, mà nó còn là ‘kì nghỉ’ được đề xuất bởi cha của Elena trong sự bận tâm, người đã phải điều hành công việc nội bộ của vương quốc ngay từ khi còn bảy tuổi.
Ngoài vì để nghỉ ngơi, Dandall được chọn cũng vì em họ Clara của Elena cũng ở đó. Clara sống ở kinh đô kể từ năm cô ba tuổi cho đến năm lên sáu. Trong khoảng thời gian khi đó, cô luôn ghé thăm lâu đài để cùng chơi với Elena.
Lớn hơn một tuổi nhưng Clara chưa từng làm gì thô thiển hay bất nhã như những đứa trẻ khác, cô có nét duyên dáng của một công chúa Dandall. Elena coi trọng cô ấy như thể cô ấy là chị của mình. Đó là lí do tại sao Elena lại đến mức cùng chuyến hồi sức của cô ấy mà đến nơi này, nhưng Clara mà cô ấy đã gặp sau hai năm giờ đây đã hơi khác so với khi trước.
Hay có lẽ, cô nên miêu tả là có kì đó hơi ‘bất thường’ từ Clara. Clara vẫn còn có tính điềm tĩnh như khi trước, và giờ cô ấy còn biết cả những kiến thức mà ngay cả Elena cũng chưa từng được biết đến. Chợt đầu, Elena đã vui mừng khi cô ấy cuối cùng cũng tìm ra được ai đó có thể nói chuyện tầm cỡ với cô, nhưng dần dà, khi cô tiếp tục trò chuyện với cô ấy, cô có cảm giác như rằng cô đang nói chuyện với một ‘người khác’.
Ánh mắt của cô ấy trước đây khi nhìn vào Elena là lòng yêu mến thuần khiết, đến bây giờ, nó đã trở thành ánh nhìn thận trọng. ‘Có gì đó’ đã xảy ra với Clara trong những hai năm đó. Và Clara cũng đang giấu diếm ‘điều gì đó’ với cô ấy.
Để xác minh được điều đó là gì……hay chính xác hơn, để mối quan hệ của họ trở lại như khi trước, cô ép buộc cô hầu gái mà Clara đã nhìn với ánh mắt thận trọng như khi cô ấy nhìn cô. Cô không hề có nền tảng cơ bản nào cho hành động đó. Nên nó cũng không là vấn đề gì nếu cô ấy có sai. Mái tóc sắc hồng đó, vị nữ hoàng hai thế hệ trước Elena mà cô đã thấy khi cô còn nhỏ, cũng có chân dung là màu tóc đó. Cô thầm ao ước về một mái tóc hồng hơn là mái tóc vàng này.
Cô gái với mái tóc hồng ấy là Aria. Cô chưa hỏi cô ấy về tuổi của cô, nhưng nếu cô ấy là một thường dân, vậy thì cô ấy hẳn sẽ khoảng mười tuổi. Vẻ ngoài của cô ấy không khác gì so với Elena lúc này, phát triển nhanh hơn nhờ có ma lực. Ánh mắt của Aria để lại một cảm giác nặng nề trong cô……ngay cả Elena, người đã quen với việc bắt gặp nhiều người đẹp lộng lẫy hơn so với Aria, với một vẻ ngoài đáng yêu, song, trong đôi mắt màu xanh lục bảo ấy chứa đựng một thứ sức mạnh mạnh mẽ như đang chống lại thứ gì đó.
Nội tâm của Aria khác với những đứa trẻ bình thường. Cô ấy có một sự điềm tĩnh và lạnh lùng khó tả đối với một đứa trẻ, không những, cô ấy còn quan sát người khác với sự chú tâm tột độ. Cô ấy sẽ ngay lập tức phát hiện ra những lúc Elena muốn thứ gì đó và tiếp cận cô ấy.
Có lẽ cảm giác này chỉ đơn thuần là cảm thông. Cách sống của Aria có thể gọi là giữ kẽ, mang lại cho cô một cảm giác nhẹ nhõm về Elena, người đã luôn chiến đấu trong cô độc, rằng cô không chỉ có một mình.
Có một lần, khi một cô hầu gái nọ đánh rơi thứ gì đó, Aria đã ngay tức khắc di chuyển để bảo vệ Elena. Điều đó làm cô có cảm tưởng rằng Aria là hầu cận của phe bóng tối mà cô đã từng nghe đến.
Và về phần Clara, có vẻ như dự đoán của cô về việc Aria đang làm phiền cô ấy là đúng, nhưng trước khi cô có thể xác nhận phản ứng của Clara, Clara lại là người giữ khoảng với bọn họ. Phải chăng cô ấy có nỗi lòng gì với màu tóc của Aria? Nhưng rồi cô cũng nghĩ rằng cô không cần phải để tâm đến nó dù có thật sự là vậy. Bây giờ, thay vì quan tâm đến vấn đề về Clara, Elena chỉ ước ở bên cạnh Aria, người duy nhất trên thế giới này có cùng quan điểm với cô ấy.
Đó là lý do tại sao cô lại quyết định đi ra ngoài sau chừng ấy thời gian. Nhưng, dẫu cho cô có thông minh đến chừng nào đi nữa, sau cùng thì Elena vẫn chỉ mới là một đứa trẻ. Cảm xúc mà cô không thể kiểm soát được đã bất cẩn trở lại thành thứ gây hại đến cô ấy.
.
Elena, người đáng ra trở thành một phần của hoàng tộc lại vẫn được cân nhắc như là hi vọng của giới quý tộc. Cùng lúc, sự tồn tại của cô ấy không khác gì ngoài một vật cản trở cho những nhà quý tộc muốn khơi dậy biểu tượng để thống nhất giới quý tộc.
Bằng cách sử dụng một loại thuốc gì đó, những sử nữ trong phòng thay đồ đã ngất xỉu và Elena cũng mất đi quyền kiểm soát cơ thể mình. Thủ phạm là một nhân viên đáng ra là người đang đo đạc cho cơ thể của cô ấy. Người phụ nữ đó đặt Elena đang bất động lên vai, di chuyển tránh xa các món đồ nội thất, và dễ dàng vác cô ra bên ngoài thông qua cái lỗ trên sàn.
Thông tin về những nơi Elena đi đến bị rò rỉ từ đâu? Đáng ra không có ai trong số các người hầu là có quan hệ với giới quý tộc, nhưng cô đã thấy một người hầu gái khi cô ấy bị bắt đi. Chắc hẳn cô ta là kẻ đã tuồn thông tin. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cô liếc nhìn người hầu gái như muốn nói rằng cô sẽ không bao giờ quên khuôn mặt cô ta.
Cùng lúc, Elena gắng sức tạo ra quang ma tố truyền khắp người từ viên ma thạch trong trái tim để trung hòa chất độc.
“Ồ, đã di chuyển được rồi sao? Không hổ danh là công chúa được đồn đại là kiệt xuất.”
“......Cô không định giết ta sao?”
Cô ấy đã có thể trung hòa được độc tố đến phần nào đó, nhưng cơ thể cô hiện vẫn chưa thể cử động lại. Elena đã học được quang thuật, đến lúc đạt cấp 2, cô ấy vẫn mới ở tuổi cô, dù vậy, cô ấy không thể loại bỏ được độc tố kể cả khi có sử dụng Treat đi chăng nữa, trừ khi cô biết được thứ chất độc đang sử dụng đó là gì.
Song, nếu kẻ bắt cóc đã nhận ra rằng cô đã có thể di chuyển, vậy thì tốt hơn hết là cô nên thu thập thông tin thay vì giữ im lặng.
“Đây là yêu cầu từ khách hàng của tôi. Vốn dĩ, nếu nó là nhiệm vụ mưu sát thì dẫu có là nhiệm vụ từ hội quán đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.”
Nữ nhân viên này không ngờ lại lắm lời như vậy. Cô ta thậm chí còn nháy mắt trong khi cười toe cười toét trên khuôn mặt vô cảm. Cô ta sẽ không giết cô ấy. Chỉ có hai dạng người sẽ nhận công việc từ hội quán. Hoặc là mạo hiểm giả, hoặc là──
“......Trộm.”
“Chính xác. Ngay cả khi chúng ta có là con chó vẫy đuôi trước đất nước hay lãnh chúa phong kiến, chúng ta khác với những tên sát thủ nông cạn, không biết gì ngoài giết chóc. Tôi là trộm kiêu hãnh đã mài dũa kĩ thuật của mình đến đẳng cấp mỹ nghệ.”
Cô ta nói là một tên quý tộc đã gửi yêu cầu đến hội đạo chích. Không như những trinh sát viên kiêm mạo hiểm giả, những người chiến đấu với quái vật hay thậm chí là sát thủ để tôi luyện kĩ năng khi đối mặt với kẻ khác đến cực hạn, trộm mài dũa kĩ năng của chúng để xâm nhập và trộm cắp. Những kẻ như chúng là những tên hoàn hảo cho khoảng bắt cóc.
“Đúng là vui khi được nói chuyện với một cô bé thông minh và dễ thương nhưng, hãy ngậm mồm cho đến khi ta ra khỏi thành phố, được chứ? Tôi sẽ cho cô một liều thuốc khác ngay bây giờ thôi, nhưng cô cứ việc giãy giụa nếu cô muốn? Khi đó thì tôi sẽ thực sự phải làm đau cô đấy.”
“......kuh”
Cân nhắc về khả năng của cô ta, sẽ là vô ích để kháng cự. Nhưng kiểu này, cô ấy sẽ được giao cho tên quý tộc nào đó. Rất có thể rồi cô ấy sẽ bị cưỡng ép để kí thứ gì đó hay tra khảo trước khi bị xử lý.
Lưỡi cô rân rang và cô cũng không biết rằng liệu mình có thể phát động được ma thuật hay không. Cô ấy không thể làm được gì, dù vậy, Elena vẫn liếc nhìn người phụ nữ đó. Thấy vậy, người phụ nữ đó phô ra một nét mặt rạng rỡ và ngay khi cô tay chuẩn bị chạm tay vào Elena──
Một con dao sượt qua giữa hai bọn họ và găm vào cỗ xe. Tên nữ trộm đó đánh bật con dao khác bằng thanh đoản kiếm của cô ta. Ánh mắt của cô ta và Elena ngay lập tức quay về
hướng con dao bay tới. Hình bóng của một cô gái tóc sắc hồng vàng trong bộ đồ hầu gái hơi lỏng lẻo phản chiếu trong đôi mắt xanh ngọc của Elena.
“......Aria-!!”
.
Tôi ném con dao để ngăn chặn bàn tay của cô ta, song, mặc dù đó là một đòn tấn công bất ngờ, thế nhưng tôi lại không thể tạo được ngay cả vết xước cho cô ta. Tuy nhiên, tôi đã xác nhận được sự an nguy của Elena ngay khi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi.
“Hể……Mình đã tưởng rằng mình sẽ có chút thời gian cho đến khi có ai bắt kịp đến nơi này chứ, nhưng, coi bộ bé đã nhảy xuống hố và đuổi theo ta đến tận đây ư?”
“.........”
Tôi không đáp lời mà lên tấn với con dao đen. Thay vì là giận dữ, nữ nhân viên đó thay vào đó lại vỗ tay và cười lớn.
“Bé hầu gái-chan, giỏi lắm-! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại có thể gặp được hai cô bé dễ thương trong cái kiểu công việc này-! Đây là lí do tại sao công việc từ quý tộc lại thú vị đến vậy-”
Tôi quan sát người phụ nữ kì quặc cùng lúc thu thập những thông tin cần thiết. Có vẻ như cô ta đang tầm giữa hai mươi tuổi. Cô ta có mái tóc đen đỏ và cặp mắt nâu. Cô ta có một vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng ấn tượng của cô ta trong mắt tôi là chỉ cần lản mắt đi khỏi cô ta, tôi như sẽ mất hút ngay. Cô ta không cao và dáng người cũng mảnh khảnh như suy đoán. Cô ta phải kiềm hãm lại những hành động của mình, bởi nếu cô ta di chuyển quá, hiển nhiên cái cơ thể bên dưới bộ đồng phục nhân viên kia sẽ lộ ra những khối cơ dẻo dai.
Đánh giá dựa trên những đặc điểm của cô ta, quả nhiên, cô ta hoặc là trinh sát viên, hoặc là trộm. Vụ bắt cóc lần này cũng vậy, bọn chúng đã quan sát cả cái cửa hàng từ trước rồi sao? Hay là, chúng đã cử đi những người có vẻ ngoài không mấy bắt mắt ở khắp mọi nơi để có thể dễ dàng thay thế?
Người phụ nữ đó trông như là đang hành động một mình, nhưng dựa vào thông tin đã có, tôi đoán là có một tổ chức đứng sau cô ta. Nếu vậy thì, tôi càng không thể để cô ta rời khỏi đây. Nếu cô ta xoay sở để thoát khỏi thành phố này, vậy thì việc theo dấu cô ta là bất khả thi. Người phụ nữ đó là ai? Cảm tưởng cô ta quá trơ trẽn để đơn thuần là một tên bắt cóc vì tiền.
“Người phụ nữ này là một tên nào đó từ hội đạo chích-, cô ta sử dụng độc tố nên hãy cẩn thận-!”
Khi Elena tiết lộ danh tính thật sự của cô ta, tên nữ trộm đó nở một nụ cười nhăn nhó và liếc nhìn Elena. Cô ta nhún vai với một điệu bộ cay đắng. ……Hiểu rồi. Vậy ra cô ta là một tên trộm chuyên việc bắt cóc, ở đây là vì một yêu cầu từ phe đối địch của Elena.
.
▼ Nữ Đạo Chích
Tộc: Người ♀
【Ma Lưc: 174/180】【Thể Lực: 155/170】
【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 388 (Cường Hóa Thân Thể: 440)】
.
Thế này tốt hơn là khi đối mặt với một sát thủ, dù vậy, cô ta vẫn có sức chiến đấu cao hơn Castro. Chắc chắn là sức chiến đấu của cô ta cao, nhưng đánh giá dựa trên ma lực, nó lại không được cao đến thế. Nếu tôi nhớ không lầm, những gì Viro từng bảo tôi, trộm có loại kĩ năng ẩn mật cấp cao và võ nghệ, nhưng không có nhiều người trong số chúng thật sự thiên về chiến đấu. Nếu tên trộm nữ này cũng là một người như thế, từ mức độ tăng cường của cường hóa thân thể……Tôi đoán là cô ta có kĩ năng cận chiến gần tương đồng với cấp 2.
Nếu cô ta có kĩ năng đoàn kiếm kỹ cấp 2, phụ thuộc vào việc tôi chiến đấu thế nào, cô ta không phải là đối thủ hoàn toàn trên cơ tôi. Tuy nhiên, nếu chỉ với kĩ năng cận chiến mà đã có sức chiến đấu cao đến nhường này, thì có lẽ……tốt hơn hết là nên giả định rằng cô ta có thổ thuật cấp 3 để đào được cái hố đó.
Một tên trộm hạng 3……thông thường thì cô ta là dạng đối thủ mà tôi không thể đánh bại, nhưng tôi không thể nào rút lui khỏi đây được nữa. Có vẻ như Elena vẫn còn an toàn, nhưng cô ấy lại không thể di chuyển. Lời của cô ấy cũng hơi chút kì lạ, nên cô ấy chắc hẳn đang không thể cử động cơ thể nhiều do thuốc và cô ấy cũng không thể sử dụng pháp thuật.
“Tôi sẽ không đuổi theo cô nếu cô chịu thả Elena-sama ra.”
“Bé định chỉ nhiêu đó mà đàm phán với ta ư? Quả nhiên, bé vẫn chỉ là một đứa nhóc……là những gì ta muốn nói nhưng, ta có cảm giác là ta sẽ không đi theo nỗ lực của bé để câu thời gian đâu. Nguyên tắc của ta là không được giết người trong công việc nhưng……thứ lỗi nếu ta lỡ không kiềm chế được?”
“Tsu!”
Tay trái của tên nữ trộm hơi mờ đi. Tôi trong tức khắc đã cảm nhận được thứ gì đó như sát khí và đã uốn người né đi. Một con dao mảnh sượt qua trước mắt tôi. Tôi không thấy được chuyển động sơ bộ nào từ cô ta, tựa như Castro. Tôi cũng đã luyện tập vì nó nhưng để tính số lần tôi có thể sử dụng tốt nó chỉ bao gồm những lần tôi dùng nó để chống lại con hobgoblin.
Nhưng giờ tôi không có thời gian để suy nghĩ như khi đó. Tôi cảm nhận được, thổ ma tố trỗi dậy từ tên nữ trộm. Tôi né ngay khi người phụ nữ đó khai triển pháp thuật.
“──Thạch Đạn──”
Khoảng khắc tôi nghe được những từ phát động, thổ ma tố tràn ngập ra khắp xung quanh. Một vài viên đá cuội bắn lên từ mặt đất bay về phía tôi.
“Kuh!”
Tôi phát động cường hóa thân thể và võ nghệ để uốn người và né đi những viên đá cuội.
Rồi tôi lùi lại xa hơn nữa và bò một tay trên đất.
“Giỏi lắm, ta không ngờ là bé có thể né được hết đấy-”
“............”
Một dòng máu chảy từ trán xuống má tôi. ……Tôi không thể hoàn toàn tránh được hết tất cả chúng. Ít nhất chỉ có trán trầy và vai bị trúng đòn. Thể lực của tôi cũng đã giảm đi nhưng tôi không sử dụng Hồi Phục.
Vậy ra đây là pháp thuật công kích……lần đầu tiên tôi chứng kiến tận mắt nhưng, tôi chắc sẽ không thể chiến đấu được nếu lãnh trọn phải một đòn. Cô ta chắc hẳn phải dùng vũ khí ném để giữ chân đối thủ để có thời gian niệm chú, hoặc chiến đấu cùng lúc niệm chú. Tôi học theo cách thức cô ta, sử dụng pháp thuật trong chiến đấu cùng lúc ghi nhớ sở trường của kẻ thù.
Phần vai bị trúng đá cuội cũng đã có thể di chuyển……máu trên trán cũng không chảy vào mắt tôi nên tôi cũng lờ đi nó và xuống tấn. Người phụ nữ đó tưởng rằng tôi sẽ chuẩn bị tấn công và ôm chầm lấy cánh tay, cùng lúc cơ thể run rẩy như thể đang cố kìm nén thứ gì.
“Giỏi, giỏi lắm-, bé hầu gái-chan. Dòng máu đỏ chảy dài trên khuôn mặt dễ thương……đây là lí do tại sao ta lại không thích hợp để làm công việc giết chóc. Vẻ mặt đau đớn đó, cảm giác kích thích hơn cả giết chóc, nó cứ vô thức khiến ta sau cùng phải tra tấn kẻ thù……đặc biệt là đối với một đứa nhóc dễ thương như bé.”
“............”
……Hiểu rồi, ra là biến thái à. Tôi nghe được rằng trộm không giết người dân vô tội, nhưng có vẻ như trong số bọn chúng có vài kẻ đơn giản là do không phù hợp với việc giết người. Nhưng cũng không có điều gì khiến tôi yên tâm được sau khi biết điều này. Thật sự, Elena cũng đang lo sợ nên không thể phát ra lời nào.
“Giờ thì, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?”
Người phụ nữ đó rút thanh đoản kiếm ra và di chuyển tới gần với động tác như trượt trên đất. Cầm con dao trên tay, tôi cũng đi theo bước di chuyển đó và bắt đầu lặng lẽ đi về cùng hướng. Có vẻ như vì sở thích tà ác của bản thân, tên nữ trộm đó đang mong chờ một trận đấu tay đôi và không sử dụng pháp thuật.
Thế này tốt hơn là việc cô ta sử dụng pháp thuật cấp 3, nhưng cũng có khả năng cô ta sẽ giữ chân tôi lại bằng những đòn tấn công trực diện và sử dụng pháp thuật như lúc trước, nên không đời nào tôi sẽ hạ thấp cảnh giác.
Ngay cả khi cô ta chỉ có sức chiến đấu hạng 2 ở thuần cận chiến, sức chiến đấu của cô ta cũng không phải là để trưng. Bởi cô ta sẽ có thể nhất kích tất sát tôi nếu cô ta sử dụng nó như là con bài tẩy của bản thân.
““-!””
*Gakin-!*
Cả hai chúng tôi đều chầm chậm rút ngắn khoảng cách, cùng lúc nhảy vọt đến trước. Lưỡi dao va chạm nhau, cùng lúc, những tia lửa bắn ra xung quanh.
Song, tôi đã lùi lại vài bước ngay khi tôi bị đẩy đi do sự khác biệt về trình độ kĩ năng và thể hình. Tên trộm nữ không lỡ sở hở đó mà chém. Trả lại, tôi cũng ném đi một con dao bằng tay trái, nhưng người phụ nữ đó cũng đã đoán được điều đó mà thay đổi quỹ đạo con đoản kiếm để đánh bật con dao.
“──Dust──”
Tên nữ trộm dùng pháp thuật. Hẳn cô ta đã niệm nó trong lúc di chuyển. Bụi vì vậy mà thổi tới tôi.
Tệ rồi đây. Đối với tôi, người nhìn vào ma tố từ màu sắc, việc tầm nhìn bị chặn sẽ cản trở khả năng dò tìm của tôi. Tôi vội vã giữ khoảng cách nhưng tầm pháp thuật quá rộng. Tôi nhắm mắt, che mặt mình lại cam chịu, nên bị tấn công là không thể nào tránh được. Trong khoảng khắc kế tiếp, tôi cảm nhận được một dư chấn ở bụng, và cơ thể tôi cũng bị đánh văng đi vài mét.
“Aria-!”
Tôi nghe được tiếng hét của Elena. Tuy nhiên, tôi đã không thể di chuyển ngay lập tức được sau khi dạ dày lảnh phải một cước.
“......Khục”
Tôi lăn tròn trên đất, bất giác nín thở vì đau đớn. Những bước chân lặng lẽ đến gần đang dần trở nên rõ hơn.
“Tuyệt, tuyệt lắm! Lần này, ta sẽ xé xác bé ra-!”
Giọng nói đó đã cho tôi biết được vị trí và khoảng cách của cô ta với tôi.
*Vụt!!*
“Cái-!?”
Người phụ nữ đó lên giọng ngạc nhiên. Tôi cũng dừng Hồi Phục mà tôi đã niệm trong lúc chiến đấu và truyền ma lực điều khiển sợi dây trên tay lúc mở mắt ra và ném ‘lưỡi dao’ nối liền với ‘sợi dây’ về phía tên trộm nữ.
“Đây, là cái gì-!?”
Tên trộm nữ đó đã không ngờ được đòn ‘tấn công’ của tôi mà hoảng loạn giữ khoảng cách. Nhưng mà, đòn tấn công của tôi không dễ gì bị tránh bởi việc giữ khoảng cách nửa vời. Tôi điều khiển một sợi dây khác và vung lưỡi dao thứ hai theo một vòng cung lớn. Khi sự tập trung của cô ta hướng về nó, lưỡi dao mà tôi đã ném đâm vào tay cô ta.
“Tsuu!”
Tôi nhanh chóng điều khiển lại lưỡi dao và giấu nó vào trong tay áo. Tên trộm nữ đó nới rộng khoảng cách như lúc bắt đầu, và lần này, cô ta thận trọng xoi xét tôi. Tuy nhiên, người phụ nữ đó không còn nở nụ cười chế giễu như lúc đầu nữa.
“......Vừa rồi là gì? Pháp thuật của mày sao?”
“Ai biết được?”
Món vũ khí tôi sử dụng vừa rồi là món vũ khí mới tôi làm ra để thay thế cho sợi dây lõi nặng. Tôi đã thấm đãm những sợi vải cotton của tấm vải chưa được tẩy trong máu mình, đan vài sợi lại với nhau, và bằng cách truyền ma lực vào chúng, tôi có thể điều khiển được sợi dây ở một mức độ nào đó như tóc của mình.
Tôi đã đi hỏi một số người hầu trong lâu đài rằng có ai có thể rèn được mấy xu đồng đã bị quẹo sau khi tôi sử dụng chúng làm lõi cho sợi dây lõi nặng và đúc chúng thành thành một viên tròn được không. Sau khi tôi kiên trì đập viên đồng đó, mài nó, và đánh bóng nó, cuối cùng nó đã trở thành một lưỡi dao. Lí do thiếu ngủ của tôi cũng hầu hết là vì thứ này, nhưng nhờ đó, nó đã trở thành món vũ khí tốc độ cao nhờ lợi dụng lực li tâm, làm kẻ địch khó để nhận ra được lưỡi dao. Khả năng gây tổn thương cho kẻ địch là yếu nhưng nó cũng không nhẹ đến mức kẻ địch có thể làm lơ được nó. Đây là món vũ khí thích hợp để cầm chân kẻ địch.
“......Không tệ đâu.”
Đòn tấn công đầu tiên để lại trên má của cô ta một vết thương nông. Biểu cảm cô ta thay đổi ngay khi dòng máu chảy dài xuống. Tên trộm nữ đó ném đi bộ tóc đỏ giả của mình và từ bên dưới, lộ ra mái tóc ngắn màu bạc lưa thưa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đúng như tôi nghĩ, cô ta kinh tởm bản thân mình khi sử dụng kĩ thuật đạo chích. Tôi không biết liệu rằng đây là pháp thuật hay là kĩ năng, song, mặc dù diện mạo của cô ta trông không thay đổi tí nào, cô ta nhìn cứ như một người hoàn toàn khác với những lớp trang điểm và các thay đổi trong cử chỉ. Dù vậy. không thể đánh giá thấp kĩ năng đạo chích được.
Dù sao thì, kẻ địch đã nghiêm túc. Thông thường thì tốt hơn hết là nên khiến cho kẻ thù đánh giá thấp bạn, nhưng với tôi thì khó có thể đối mặt với một kẻ địch không thể nào lường trước được. Tôi sẽ rút ra tất cả những thông tin về cô ta sau khi làm cô ta nghiêm túc và tính toán các bước nhằm hướng đến chiến thắng sau cùng.
Khi tôi sửa thế nắm dao với những điều như vậy, tên trộm nữ đó hơi nhướng mày lên.
“Tao vốn đã nghĩ rằng mày không chỉ là một đứa nhóc bình thường nhưng……mày là ai?”
Cho kẻ địch biết thông tin đó không có nghĩa lý gì cả. Tuy nhiên, tôi đáp lại bằng một trả lời phù phiếm thay vì hướng sự tập trung lên tôi.
“Chỉ là……một đứa trẻ mồ côi, và là, một mạo hiểm giả.”
Tôi khẽ đánh mắt về phía Elena, người vẫn đang quan sát tôi, rồi tôi lặng lẽ giữ dao vào thế.
“Tôi chỉ là một 『hầu gái chiến binh』 được giao cho công việc bảo vệ cô ấy và tiêu diệt kẻ thù.”
Ánh mắt mà cô ta nhìn vào tôi đã hơi thay đổi sau những lời đó.
Tôi nghe được rằng định nghĩa của một 『sử nữ hầu cận』 là trung thành bên cạnh chủ nhân của họ để bảo vệ người đó, dù có phải dùng tấm thân làm khiên sống. Và, người như Sera, dồn ép kẻ thù của chủ nhân đến đường cùng và tận diệt chúng một cách không thương tiếc được gọi là 『sử nữ chiến binh』.
Từ phản ứng của tên trộm nữ đó, hầu gái và sử nữ bảo vệ cho những quý tộc và những người quan trọng, đó chắc hẳn là biểu tượng cho sự căm ghét của chúng.
Tôi không mạnh như Sera. Tuy nhiên, để cứu được Elena, tôi cố ý tự gọi mình là một 『hầu gái chiến binh』 thay vì là một hầu cận.
“Hể…hầu gái chiến binh hở”
*Phập!!*
“Kya!?”
Đột nhiên, người phụ nữ đó ném con dao về phía cỗ xe trong khi ánh mắt vẫn cố định trên tôi. Tiếng thét của Elena phát ra từ sau tấm ván gỗ bị con dao đâm đó. Tôi có thể thấy, sự biến mất của ma tố từ trong đó.
“Quả là một cô công chúa tomboy. Tao có thể nghe thấy chú thuật của mày mặc cho mày cố gắng để kìm hãm ma lực và giữ giọng của mày đấy, biết không? Mày cứ lại thử làm gì tiếp đi, tao sẽ dùng pháp thuật để──”
*Vụt!!*
“Tsuu!”
Khi tôi ném lưỡi dao tận dụng lực ly tâm từ phía mình, khi sự tập trung của người phụ nữ đó bị phân tâm, trong khoảng khắc, cô ta đã uốn người né nó.
“Đừng có mà nhìn đi chỗ khác. Chẳng phải đối thủ của cô là ‘tôi’ sao?”
“......Con nhãi”
Sự tập trung của cô ta đã hướng về tôi. Tôi khẽ lắc đầu để báo hiệu cho Elena đang nhìn về hướng này rằng
『Đừng làm gì cả』.
“Phải rồi nhỉ……cũng không còn thời gian nữa, phải kết thúc trò mèo này ở đây thôi.”
Tên trộm nữ nói vậy và cởi bỏ bộ trang phục của cửa hàng ra. Cô ta thay đổi sang một bộ đồ da bó sát với cơ thể.
Quả thật là sẽ khó di chuyển hơn trong một bộ đồ rườm rà. Tôi cũng cảm thấy cử động của mình bị cản trở khi mình đang không mặc hầu phục, nhưng trang phục này cũng có cái lợi thế của nó.
Người phụ nữ đó ném đi con đoản kiếm đang cầm và rút ra 2 con dao găm mới. Chúng ánh lên một màu sắc không tự nhiên.
Rất có thể đó là ‘chất độc’. Chất độc có nhiều loại khác nhau, nhưng nếu là loại được sử dụng bởi người phụ nữ này, tôi có cảm giác cực kì tệ kể cả khi đó chỉ là sượt qua.
*Vụt!*
“Lại là đòn đó-!”
Tên trộm nữ nhảy bật lại ngay khi cô ta nhận thấy được đòn tấn công. Tôi điều khiển sợi dây để giữ chân cô ta lại, không để mình rơi vào tầm đánh của cô ta. Người phụ nữ đó cũng vậy, mặc dù cô ta vẫn chưa biết chân tướng của đòn đánh đó là gì nhưng cô ta hẳn đã đoán được nó là một loại vũ khí vung và né nó chỉ bằng trực giác.
Lá bài tẩy của tôi giờ đây chỉ có sợi dây này và ma thuật ảo ảnh. Tội muốn tạo thương tích lớn khi sử dụng một trong số các con bài tẩy, song, cuối cùng tôi lại chỉ có thể sử dụng nó để giữ kẻ địch cách một khoảng an toàn, mà không có hiệu quả nào kèm theo.
Dẫu cho tôi đã nhận thức được chất độc cô ta sử dụng và giữ khoảng cách, người phụ nữ này vẫn còn đó pháp thuật. Ngay bây giờ thì cô ta vẫn chưa thể thấy được do tốc độ của lực lực ly tâm, nhưng một khi món vũ khí này bị lộ ra là gì, cô ta sẽ ngay lập tức xử tôi bằng pháp thuật của ả.
Dù vậy, tôi cũng không còn cách nào khác nữa. Lựa chọn duy nhất mà tôi có là tiếp tục công kích bằng những thứ vũ khí có trong tay để tạo ra sơ hở.
“──Snare──”
“-!”
Tên trộm nữ đó sử dụng pháp thuật để thoát khỏi tầm dây lưỡi dao. Một cái hố đột nhiên mở ra dưới chân tôi và làm tôi mất thăng bằng. Dù vậy, tôi lăn đi và né pháp thuật đó, nhưng cô ta không từ sơ hở đó và ném ra một con dao.
Tôi khụy gối và không thể kịp đứng dậy, nên tôi dùng dao của mình để đánh bật đi con dao găm. Nhưng cô ta cũng đã phi về phía trước ngay khi cô ta ném con dao găm. Cô ta thu dao thủ thế để chuẩn bị tung đòn, rồi cô ta tung ra ‘thrust’.
“──Nhị Hoàn Trảm──”
Kĩ năng Chiến đấu, Đoản Kiếm Kỹ cấp 2, Nhị Hoàn Trảm. Tầm đánh của nó không khác gì mấy so với một cú thúc bình thường, nhưng kĩ năng này nhờ lực đẩy bùng phát mà tăng tức thời lực thúc và tốc độ, làm ta có thể tạo ra hai nhát đánh liên tiếp.
Tôi không thể né đòn tấn công được khi đang mất thăng bằng như thế này. Nhưng mà──
“Cái-!?”
Cái cơ thể đang khụy gối của tôi trượt sang một bên. Kĩ năng Chiến đấu của người phụ nữ đó chỉ cắt nát được phần diềm váy của tôi. Thông thường thì tôi không thể né. Nhưng người phụ nữ này đang vội vã bởi cô ta không còn nhiều thời gian nữa. Tôi đã dự đoán được việc ả ta sẽ dựa vào Kĩ năng Chiến đấu có sức sát thương thay vì dùng thần chú vốn tốn thời gian để niệm. Đó là lí do tại tôi lại giấu chân mình dưới những lớp diềm váy dài rộng và sử dụng chuyển bước học được từ Sera để có thể né được đòn tấn công.
Nói là dự đoán chứ phân nửa là dựa vào trực giác. Nhưng, sẽ không có lựa chọn bỏ qua sơ hở lúc mà tên trộm nữ đó đã dùng Kĩ năng Chiến đấu trượt.
Tôi cố định vững thế đứng lại bằng cách chống đầu gối xuống mặt đất và xoắn phần thân trên và rút tay về phía sau. Khuôn mặt của cô ta hơi nhăn lại khi cô ta nhận ra tôi đang định làm gì.
“──Thrust──!”
Tôi chỉ sử dụng Kĩ năng Chiến đấu những khi có sơ hở cho phép tôi tung đòn kết liễu với tỉ lệ chắc chắn. Còn nếu đối thủ đã có ý tạo cho tôi sơ hở đó thì không lý gì tôi lại không sử dụng Kĩ năng Chiến đấu.
“Chậc!”
Nhưng, người phụ nữ đó uốn người sang bên và đã né nó ngay khi tôi nghĩ rằng đòn Thrust đó sẽ trúng.
Thông tin cho rằng có một kĩ năng được gọi là 『Cơ thể Linh hoạt』 hiện lên trong đầu tôi nhờ kiến thức, nhưng việc nó được sử dụng để né đòn theo một cách kì lạ như thế này quả là ngoài mong đợi của tôi. Dù vậy, tên trộm nữ đó cũng không thể hoàn toàn né được mà đã lãnh phải một vết thương nông trên hông bởi Kĩ năng Chiến đấu của tôi. Rồi cô ta ngã sang bên ngay khi cô ta tung cước ở tư thế đó.
Tình thế đã đổi chiều. Tôi vừa tung ra một đòn Kĩ năng Chiến đấu nên đang không thể di chuyển. Với quyết định tức thời, tôi cố tình để phần eo sơ hở của mình bị đá đi và nới rộng khoảng cách, cùng lúc sử dụng quán tính để thu chân về.
Song, vào thời điểm đó, người phụ nữ đó cũng đã rút chân về bắt đầu niệm chú. Tôi phán đoán là cô ta đang định sử dụng một pháp thuật mạnh mẽ từ lượng ma tố còn lại. Tôi phất váy lên và lấy ra một con dao để ném, nhưng người phụ nữ đó đã hoàn thành pháp thuật nhanh hơn một khắc.
“──Thạch Hình──”
*Cốp* Một âm thanh khô cứng vang lên. Con dao ném bị phản lại bởi bộ đồ da của tên trộm nữ đó. Đó không phải là một pháp thuật công kích, mà là phòng ngự. Rồi tôi ném lưỡi dao để xác định hiệu ứng, người phụ nữ đó nở một nụ cười và dùng tay trần gạt đi lưỡi dao.
“Hể……một lưỡi dao gắn với một sợi dây……một cái pendulum hở? Có vẻ như mày đang sử dụng một thứ khá thú vị đó, nhưng cái đòn tấn công đó không còn tác dụng với tao nữa đâu.”
“............”
Vừa rồi là hiệu ứng pháp thuật sao……Nhân dạng của tên trộm nữ đó không thay đổi, nhưng toàn thân cô ta đang được bao phủ bởi một lớp thổ ma tố. Suy đoán từ hiệu ứng của nó, có vẻ đó là giáp pháp thuật.
“Kết thúc rồi. Thật sự đấy……tao chưa bao giờ mơ tưởng rằng một đứa nhóc hạng 1 như mày sẽ làm khó tao đến mức này. Mày bắt tao phải dùng nhiều con bài tẩy thế này, vậy thì thứ ít, hãy để tao nghe được tiếng khóc đẹp đẽ của mày. Tao sẽ trừng phạt mày thật nhiều.”
Người phụ nữ đó nở một nụ cười vặn vẹo, cùng lúc lại bắt đầu niệm chú. Tôi ném lưỡi dao để ngăn cản cô ta, nhưng cô ta còn không hề né nó mà nó đã bật lại ngay khi chạm đến má cô ta. Không biết rằng đó là ma thuật gì, nhưng tôi bắt đầu di chuyển để cô ta khó nhắm trúng tôi hơn. Khi đó, cô ta cũng hoàn tất pháp thuật.
“──Thạch Đạn──”
“-!”
Vài viên đá nhỏ bắn lên từ mặt đất. Tôi bắt chéo hai tay mình lại để bảo vệ đầu, và nhảy sang bên để né, dù vậy vẫn có vài viên đã đánh trúng tôi và khiến tôi ngã nhào trên nền đất.
“Hự……”
“Mày khá là kiên cường so với một đứa nhóc đấy……fufu”
Tôi vẫn còn thể lực, song thể lực và những vết thương trên cơ thể là hai thứ khác nhau. Nếu thể lực cạn kiệt, tôi sẽ rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh và bất động, nhưng tôi sẽ không chết tức thì. Ngược lại, nếu tim bị đâm, tôi sẽ chết ngay tức khắc kể cả có sức lực đầy đủ.
Thạch Đạn gây ra những vết thương ngoài da, nên nó sẽ không gây ra những tổn thương nghiêm trọng nào miễn là tôi còn bảo vệ những vùng trọng yếu. Nếu có viên nào đánh vào được phần trọng yếu, viên sau nhất định sẽ là cái mạng tôi. Tôi đang không trong tình hình có thể kéo dài thời gian được nữa. Các đòn tấn công của tôi đều vô hiệu, trong khi kẻ địch thì có thể giết tôi chỉ bằng con dao găm và bất kì pháp thuật nào.
“Không biết là mày đã hết trò chưa? Đứa nhóc như mày đã chiến đấu kiên cường lắm đấy, mày sẽ trở thành nỗi ô nhục cho tương lai sau này, nên tao sẽ giết mày tại đây.”
“............”
Tôi vẫn còn một con ‘át chủ bài’. Tuy nhiên, điều kiện để sử dụng nó vẫn chưa được đáp ứng. Để có thể sử dụng nó ngay bây giờ, tôi không được bỏ cuộc mà phải tiếp tục phân tích khả năng của cô ta.
‘Kiến thức’ không thật sự có thông tin nào về giáp pháp thuật, kể cả vậy đi chăng nữa, khi tôi thu thập được bất kì mảnh kiến thức nào về nó, có vẻ như pháp thuật đó hoặc ngăn chặn tổn thương ở một mức xác định, hoặc giảm thương tích nhận phải trong một giới hạn thời gian xác định. Người phụ nữ đó sử dụng thổ thuộc tính, nên rất có thể pháp thuật của cô ta vận hành theo thể thức cấu tạo. Đó là con bài tẩy của cô ta nên nó chắc chắn là một pháp thuật cấp 3 và cô ta hẳn phải tự tin tuyệt đối về nó. Đó là lí do tôi tin rằng điều đó tạo nên sơ suất của cô ta. Tôi tiếp tục cày lớp giáp pháp thuật của cô ta dù điều đó chỉ làm quặn nhói thêm những cơn đau trên cơ thể.
“Ahaha, vô dụng, vô dụng thôi!!”
Con dao mà tôi đã ném ra và cả sợi lưỡi dao mà cô ta gọi là pendulum đều bị bật lại trên da cô ta.
Tên trộm nữ đó đi về phía trước mà không một chút phòng ngự. Tôi cố duy trì việc sử dụng võ nghệ lỡ như vũ khí không còn hiệu nghiệm nữa, nhưng cái cơ thể tổn thương của tôi, nó đã không thể di chuyển như nó phải làm nữa rồi.
“Tsu, ......aAAAAAAAA!”
Một nỗi đau tột cùng tra tấn tôi từ vết thương nông đó. Khi tôi vô thức hét lên từ nỗi đau đó, khuôn mặt của cô ta vênh lên tỏ vẻ vẻ thỏa mãn.
“Aa……mày cuối cùng cũng rên rồi. Nhưng đừng lo. Mày sẽ không chết ngay lập tức bởi thứ chất độc này đâu, nhưng mà……chất độc này ‘đau’ lắm phải không?”
“...kuu”
Bản thân vết thương không hề sâu, thế nhưng, tôi đã rên lên vì cơn đau đột ngột.
Cơ bắp tôi co giật từ nỗi đau kinh khủng khiếp và tôi còn không thể thở đều đặn được nữa. Một đứa trẻ bình thường sẽ khóc òa lên hoặc ngất xỉu chỉ vì chuyện này, nhưng mà, tôi không cho phép mình bất tỉnh ở đây.
……Chỉ cần một chút nữa……
Tên trộm nữ đó nở nụ cười coi thường cùng lúc đá người tôi đang không thể di chuyển bình thường.
Tôi lăn trên mặt đất, rồi tôi cắn môi trong lúc liếc nhìn ả đàn bà đó và cố giữ lại tiếng hét của mình. Thấy thế, ả ta rùng mình với một biểu cảm ngây ngất. Rồi ả ta giẫm lên tôi, người đang nằm ngửa mặt lên.
“Mày giỏi lắm đấy, bé hầu gái-chan. Tao muốn chơi với mày thêm nữa cơ……Tao muốn nghe tiếng khóc của mình nữa. Mặc dù, tao phải nhanh chóng giết mày, dẫu vậy, không còn thời gian nữa……aa, cho dù là thế, tao muốn hành hạ mày hơn nữa-!”
“............”
“Aa, gương mặt đó, đáng yêu làm sao! Để tao nghe thấy tiếng khóc của mày hơn nữa nào-!”
Ả ta hét lên cùng lúc vung tay và đâm con dao dính độc sâu vào bụng tôi.
“AAAAAAAAAAA!!”
“Đúng rồi, khóc đi, và rên nữa đi! Cho tao thấy khuôn mặt đau đớn của mày nữa đi-! Đau đớn lắm phải không? Đau khổ lắm phải không? Ahahahaha!”
“-!!”
Nó đau, đau lắm. ……Nhưng tôi không thể bất tỉnh ở đây. Bởi vì……tôi cuối cùng đã hoàn tất chuẩn bị.
Đã vậy……ta sẽ trả tất cả lại cho ngươi.
.
“......Pain……”
.
Khi ám ma thuật được phát động, trong khoảng khắc, biểu cảm của cô ta chuyển sang cật kinh. Khoảng khắc tiếp theo, khuôn mặt của ả ta nhăn nhó lại và ả hét lên như một con lợn bị thịt.
“Hiii!! AAAAAAAAAAAAAAA!! GYAAAAAAAAAAAA!!”
Trông như ả ta không thể chịu được nỗi đau, có lẽ là vì ả là một tên trộm ma pháp sư chưa một lần bước chân lên chiến trận. Tên trộm nữ ở thế trên cơ tôi đến tận bây giờ đang vừa lăn lộn trên đất, vừa hét lên trong điên loạn mà không quan tâm đến vẻ ngoài gì nữa.
Pháp thuật ảo ảnh hệ không thể tái tạo được thứ gì mà người niệm chú không biết đến.
Ví dụ, bằng Noise, tôi có thể tái cấu trúc lại được bất kì kiểu âm thanh nào mà tôi đã biết, bằng Feel, tôi có thể tái tạo cảm giác mà mình đã cảm thấy trên da.
Với Pain mà tôi đã sử dụng, nó là một ám ma thuật hoạt động bằng cách lấp đầy ám ma lực bằng ‘nỗi thống khổ’ mà tôi đã gánh chịu, và hướng nó vào mục tiêu ‘nỗi đau ảo’
Nhưng, để sử dụng được nó, tôi cần phải biết nguồn cơn nỗi đau và khi chỉ suýt soát giữ mạng. Loại ma thuật này không gây tổn thương vật lý mặc dù nó mang lại cơn đau. Và, mặc dù cấu trúc ma thuật của nó không khác gì mấy so với Feel, song, tái cấu tạo nỗi đau tiêu thụ hơn 20 Ma Lực mỗi lần nên nó không thể được sử dụng liên tục.
Dù vậy, tôi chỉ trông cho nó dừng được chuyển động của kẻ địch trong vài giây, nhưng ý thức của con đàn bà đó đã rơi vào hoảng loạn do không biết con đau đột ngột đó đến từ đâu. Ma thuật đó thậm chí còn khiến thần kinh cô ta dao động bởi cơn đau ảo.
“Kẻng……*
“.........tsu”
Con dao găm đâm vào bụng tôi rơi xuống. Tôi gắng chịu nỗi đau này và dồn sức vào đôi chân run rẩy để đứng dậy. Ý chí tôi không đủ kiên cường để chống lại cơn đau trên bất kì phương diện nào. Dẫu cho đang phải gánh chịu cơn đau tột cùng, tia sáng lé loi hi vọng mà tôi cũng cùng cũng đã tìm thấy thắp lên tinh thần trong tôi, mang lại cho tôi sức mạnh để chịu đựng nỗi đau.
“Hiii, gaaa, dừng, dừng lại……đừng đến đây...mình, không thể di chuyển…gua”
Người đàn bà đó dường như đang dần định thần lại. Ả ta nói một cách ngập ngừng trong khi gượng dậy bò để giữ khoảng cách với tôi. Song, có lẽ cô ta không thể nào dồn sức vào cơ thể run rẩy đó. Chuyển động của cô ta chậm hơn tôi, người bị đâm vào bụng và bước đi bằng cách lết cái cơ thể nặng trịch này.
Tôi sẽ kết thúc chuyện này ở đây trước khi thần kinh cô ta dần quen với cơn đau ‘ảo’. Cơ thể của ả ta vẫn còn đang bao phủ trong lớp giáp pháp thuật. Vậy nên, dao và vũ khí cùng không làm tổn thương được cô ta. Nhưng mà──
“Hii”
Tôi quấn sợi dây quanh cổ và hàm của cô ta, người cố đẩy tôi ra. Tôi quấn sợi dây hết lần này đến lần khác tại chỗ đó. Tôi đẩy cô ta khụy gối xuống bằng đầu gối của mình và, kéo sợi dây bằng toàn bộ sức mạnh. Bởi lẽ đó, máu phun ra từ chỗ đâm trên bụng.
“Hia……dừng, dừng lại……cứu”
“Đừng hòng có chuyện đó, cô sẽ chết tại đây.”
Tôi cũng lẩm bẩm cùng chút sức lực của mình. Sử dụng cả cường hóa thân thể và đầu gối, tôi kéo sợi dây bằng nguyên tắc đòn bẩy.
“Agaagagaaagagagaaaaa!!”
“──!!”
Ngay cả cơ thể linh hoạt cũng có giới hạn của nó. Tên trộm nữ đó cố gắng chịu đựng bằng sức mạnh của phần cổ ngay cả khi đang run rẩy, chống lại tôi đang gắng toàn bộ sức lực của mình. Tôi vận ma lực điều khiến đã đạt cấp 2 để kéo sợi dây bằng cường hóa toàn thân. Cái cổ chống đỡ của ả đàn bà đó bắt đầu vặn lại. Cái cổ đang dần bị vặn lại, nó đã──
*Rắc……!*
Quay ngược lại đằng sau cùng âm thanh như một miếng gỗ khô bọc trong tấm vải ướt bị đập.
“............”
Khuôn mặt của ả đàn bà đó co cứng lại trong nỗi kinh hoàng lúc đang nhìn tôi đã chết lặng. Ánh sáng sự sống trong đôi mắt lộn ngược đó dần chìm vào trong bóng tối với khuôn mặt vô cảm của tôi phản chiếu trên nó.