Strongest Survival by Otome Game’s Heroine

chương 22: công việc hầu gái và cậu bé người cruz

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“......Hầu gái chiến binh?”

Tôi vô thức lẩm bẩm những từ tôi chưa bao giờ được nghe thấy trước đây. Sera, người nói thế chầm chậm gật đầu. Cô ta đã nói là hầu gái……quả như tôi nghĩ, cô ta đã biết rằng tôi là con gái. Viro cũng không thể hiện phản ứng gì trước những lời này, nên anh ta hẳn là cũng đã để ý đến.

“Trước khi tôi giải thích……hãy cho tôi biết, tên em là gì. Và bây giờ em đang bao nhiêu tuổi?”

“Aria……bảy tuổi.”

“Cái gì cơ!?”

“Aria, em vẫn chỉ mới bảy tuổi ư?”

Vì lí do gì đó mà Viro lại ngạc nhiên. Điều này làm Sera hướng ánh mắt giá lạnh về phía anh ta.

“Vậy tại sao anh lại ngạc nhiên đến thế? Khi tôi bắt đầu làm hầu gái học việc cũng là khi tôi khoảng bảy tuổi đấy. Đó là độ tuổi bình thường khi một đứa trẻ bắt đầu phụ giúp công việc bố mẹ, đúng chứ? Viro…...anh là người đã đưa cô bé đến đây mà làm thế nào mà anh lại không biết tuổi của cô bé?”

“Không, không, quả nhiên là tôi sẽ không làm những việc như bắt cô bé phải giết goblin trong sự đơn độc hay mang cô bé đến để tận diệt đám cướp nếu cô bé vẫn chỉ mới bảy tuổi. Mà, do con bé khá là gan dạ so với một đứa nhóc nên tôi đã chắc là con bé đã mười tuổi với một thân hình nhỏ so với tuổi……”

Hiểu rồi……Chẳng trách vì sao Viro không hề đối xử với tôi như một đứa trẻ.

“Đó là điều thường xảy ra với một đứa trẻ sống ở khu ổ chuột trong sự thiếu ăn, nhưng nếu anh nhìn vào sức chứa ma lực của cô bé, anh phải nhận ra rằng cô bé đã phát triển nhanh chứ.”

“Chắc chắn là như cô nói thôi, nhưng mà này nhé……”

“Vậy quyết định của em là gì?”

Tôi được đem ra để ngắt quãng cuộc đối thoại của hai người họ. Sera trở mắt về tôi để đợi lời đáp.

“Chúng ta vẫn chưa nói xong đúng không? Nếu chúng ta đã đang nói về việc em có chấp nhận công việc này hay không, thì tôi sẽ không ép em nếu em đã có ý định từ chối. Bởi lẽ, sau cùng thì chúng tôi không cần người với ý chí nửa vời.”

Sera nói thế bằng những ngôn từ lạnh lẽo mang một chút ý định khiêu khích. Cô ta để lộ ra nụ cười khiêu khích và tiếp tục nói.

“Liệu em đã thỏa mãn với sức mạnh chỉ vừa sức để đương đầu thắng lợi trước một con hobgoblin?”

“............”

Tôi đã nghe theo lời mời của Viro và đã định là chấp nhận công việc ở đây mặc cho biết nguy hiểm của việc dính líu vào quý tộc, để có được ‘sức mạnh’, để vượt qua những mối nguy hại như thế. Được huấn luyện để trở thành hầu gái chiến đấu chắc chắn sẽ khiến tôi liên lụy sâu đậm hơn với quý tộc và những nhân vật quan trọng. Tuy nhiên, sức mạnh của Sera, người trước mắt tôi đây và tiềm năng sức mạnh có được bằng khóa huấn luyện này, sẽ giúp tôi đến gần với sức mạnh tôi luôn tìm kiếm.

“Tôi chấp nhận.”

“Rất tốt. Hãy để tôi giới thiệu bản thân. Tôi là Sera Leyton. Tôi là người đảm nhận điều phối những người hầu gái trong ngôi biệt thự này và tòa lâu đài bên cạnh, cũng như bảo vệ an ninh từ mặt sau của xã hội. Em hãy giới thiệu bản thân đi.”

“Aria……chỉ là một mạo hiểm giả không mối thân thuộc.”

Sera, người đã đoán được ý nghĩa từ lời tự giới thiệu của tôi khẽ trầm mặt.

“Tôi đặt sự mong đợi lớn vào em. Nếu là em, thì có lẽ, rồi một ngày nào đó không xa, em sẽ có thể đảm nhận vai trò của một 『hầu gái chiến binh』 như tôi.”

.

Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu làm việc trong ngôi biệt thụ này với tư cách là một hầu gái học việc. Tôi lại được chia cắt với người giám hộ của mình là Viro bởi vì thế, nhưng mặt khác, anh ta cũng hay bỏ lơ trách nhiệm của mình nên có anh ta là giám hộ cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

Vốn dĩ, nơi làm việc của hầu gái là tòa lâu đài bên cạnh ngôi dinh thự này, nhưng có vẻ như một đứa trẻ bụi đời chưa trải qua khóa giáo dục nào và thậm chí còn không biết phương thức để làm việc, thì không được phép xuất hiện trước mặt quý tộc. Một hầu gái học việc bình thường sẽ được cùng với những người hầu gái khác làm những công việc ngoài mắt công chúng, nhưng tôi là một 『sử nữ chiến binh học việc』, nên tôi được hoạt động dưới sự giám sát trực tiếp từ Sera.[note40682]

Sera Leyton. Từ phẩm hạnh và địa vị của chị ta, tôi đoán là chị ta cũng có thể là quý tộc. Lời nghi vấn đó cứ hiện mãi trong đầu tôi bởi vì chị ta đã dễ dàng đọc được tâm can tôi.

“Tôi chỉ là một người vợ của một nam tước tầm thường, người không có nổi một mảnh đất làm của riêng và chỉ cai quản một thị trấn trấn lẻ ở vùng ngoại ô mà thôi.”

“.........”

Không đời nào mà chỉ là một người vợ của một nam tước tầm thường lại có sức chiến đấu hơn 1000 như vậy được……

Vậy ra đây là sử nữ chiến binh……Chị ta tự gọi bản thân là sử nữ chiến binh. Bình thường, đồng minh của Sera chủ yếu là hoạt động vì công việc bảo an hoặc thu thập thông tin như một sử nữ chiến binh hay hầu gái chiến binh, chịu trách nhiệm bảo vệ những người quan trọng. Họ sẽ dùng tấm thân để che chắn cho những người quan trọng khỏi những đòn tấn công hay thuốc độc, nhưng Sera nói rằng đó chỉ có một số ít người trong bọn họ có kĩ năng để ép góc kẻ tấn công và xử lý chúng trong chiến đấu.

Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể đảm nhận được trọng trách đấy, nhưng Sera dường như nghĩ rằng rồi một ngày nào đó, tôi sẽ có thể trở thành như thế này. Trước khi chuyện đó xảy ra, bay giờ tôi còn không hề biết rằng tôi sẽ có thể làm được gì với công việc thường tình của một hầu gái.

“Tiếp tục giải thích, trong công việc của một hầu gái bình thường, có những lúc họ phải thêm 『sama』 vào khi đối đáp với giới quý tộc, nhưng trong trường hợp người đó là người chủ của nơi làm việc, em có thể sử dụng 『san』 thay vào đó. Nếu người đó là đồng nghiệp của em, em có thể gọi tên họ mà không cần bất kì kính ngữ nào bất kể lai lịch của họ có là ao. Nhưng, khi trước mặt khách, em có gọi tên chị mà không có kính ngữ thì cũng không sao.”

“Đã rõ.”

“Đáng ra vừa rồi em nên nói 『Vâng』 hay 『Hiểu rồi ạ』.”

“......Vâng.”

“Với lại……Meena-. Em ở đây phải không Meena-”

“Vâng.”

Khi Sera gọi cái tên đó là lúc mà cô gái đó đang đi qua hành lang của dinh thự, một âm giọng chầm chậm vang lên từ căn phòng ở đâu đó và một cô gái đang ở giữa độ tuổi thiếu niên xuất hiện. Cô ta hơi căng mắt ra nhìn khi thấy tôi đi cùng với Sera.

“Sera-san, có lẽ là……em ấy là đứa trẻ đó, đúng chứ?”

“Đúng rồi đấy. Meena, em có thể bỏ công việc ngày hôm nay ở đó. Đi tắm cho đứa trẻ này đi, chọn một bộ đồng phục vừa vặn với kích cỡ hình dáng của cô bé, rồi dạy cho cô bé cách để mặc và về những thứ trong ngôi biệt thự này. Tôi sẽ giao cho cô bé căn phòng trống ở bên cạnh phòng em, nên hãy dẫn đường cho cô bé.”

“Vânggg, em hiểu rồi ạ!!”

“Aria. Công việc của em sẽ bắt đầu vào ngày mai. Hãy học cách cư xử thiết yếu trước lúc đó đi. Hãy ra sân sau khi mặt trời mặt vào ngày mai, và nhớ mặc đồng phục.”

.

Có vẻ như cô gái được gọi là Meena này là cô hầu gái tôi đã thấy trong rừng. Cô ta bảo rằng tôi là người đã cứu cô ta, nên cô ta đã chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ trong niềm vui bất tận.

“Sử nữ như Sera-san có thể sử dụng nước tắm ấm, nhưng những hầu gái bình thường như chúng ta sẽ rửa thân bằng nước ấm đã được sử dụng. Chúng ta phải tắm mỗi ngày bất kể có mệt ra sao còn không Sera-san sẽ mắng chúng ta đấy, nên hãy cẩn thận.”

“Ừm.”

Tôi thật sự không hiểu lắm về sự khác nhau giữa sử nữ và hầu gái, nhưng, để mà nói thì công việc của hầu gái chắc kiểu như là quản gia. Nên về căn bản thì công việc của họ khác với là sử nữ, người hầu cho giới quý tộc.

Nước đã qua sử dụng cũng ấm như là da người được đổ lên đầu tôi, rồi tôi được chà rửa toàn thân bằng thứ gì đó như xà phòng. Nhờ tắm gội mà mái tóc hồng vàng đã hơi dài ra của tôi, trở lại ánh lấp lánh nguyên gốc và bám dính vào má của tôi.

“Rồi, em sạch sẽ rồi đấy. Tiếp theo là đi chọn một bộ hầu phục.”

Hầu phục mà Sera đang mặc là loại váy dày với duy nhất một màu đen tuyền. Tôi chỉ có một phần cực kì nhỏ phần cơ thể được phơi bày, nó che kín cả cổ và vùng cổ tay. Nhưng hầu phục mà Meena và tôi đang mặc là loại áo blouse trắng mặc quấn quanh váy dài. Có vẻ như chúng tôi cũng sẽ mặc váy tạp dề và cổ tay áo cùng đó. Cũng còn có hầu phục dành cho trẻ con như tôi……Tôi tự hỏi về việc này, nhưng dường như do có những hầu gái được cử đến đây để giúp nên đồng phục mới có đa dạng kích cỡ từ nhỏ độ trẻ em mười tuổi cho đến cỡ lớn đã được chuẩn bị trước cho họ.

“Aria-chan, đừng mang giày trực tiếp như thế. Mang tất vào trước đã.”

“......Ừm.”

Cho đến lúc này, tôi đã luôn để chân trần hay mang giày sandal da. Đây là lần đầu tiên tôi mang tất trong đời, nhưng có nhiều rắc rối thật sự khi tôi mặc vào. Đồng phục hầu gái có hơi lớn so với một đứa trẻ mười tuổi như tôi. Meena đã nói rằng trông tôi rất dễ thương, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu sự dễ thương như cô ấy nói có tựa như cho thú cưng mặc quần áo không.

Sau đó, chúng tôi đi lòng vòng quan sát quanh dinh thự. Tôi đại khái đã được bảo về những thứ vật dụng có ở đó và nơi để chứa chúng, và những công việc mà hầu gái phải làm. Bữa ăn được nấu ở nhà ăn từ lúc tờ mờ sáng cho đến đêm muộn. Hầu gái được phép tự do đi đến đó để ăn súp và bánh mì những khi họ có thời gian rảnh rỗi.

“Chị xuất thân từ một gia đình thương gia thường dân, nhưng có những người hầu gái có thân gia là quý tộc nên hãy cẩn thận với họ. Bởi vì có vài người trong số họ cảm thấy như bị xúc phạm nếu có một thường dân bước vào phòng tắm hay ăn trước họ.”

“Hể……”

Nếu vậy thì tốt hơn hết là tôi cứ mang theo vũ khí bên mình.

Sau đó, Meena dịu dàng dạy tôi cách ăn nói và ứng xử. Về cơ bản, chúng tôi không được phép chạy hay làm ồn. Kể cả khi đang đi, lưng chúng tôi cũng phải thẳng và ánh mắt của chúng tôi phải luôn nhìn thẳng về phía trước và không được lắc đầu những khi không cần thiết. Hầu gái không được phép nói chuyện trực tiếp với quý tộc, mà phải qua sử nữ mỗi khi có chuyện với quý tộc, nhưng nếu vị quý tộc hay vị khách đó là người yêu cầu bạn thì bạn phải ưu tiên cho những điều đó.

Mọi thứ tôi được dày đều là những gì tôi lần đầu biết đến, nhưng những thông tin đó cũng tồn tại trong ‘kiến thức’ nên tôi cảm giác như tôi sẽ hiểu được bằng một cách nào đó. Để mà so sánh thì, nó cứ như ai đó chỉ mỗi sử dụng thìa cho đến bây giờ vậy, bởi vì họ có ‘kiến thức’, họ sẽ không hoang mang với cách sử dụng dao hay nĩa.

Công việc của hầu gái sẽ kết thúc khi đêm đến hay mặt trời đã lặn hoàn toàn. Cũng có những người hầu gái làm việc đến đêm muộn, khi mà thời gian của vùng chuyển đổi, nhưng bạn sẽ không thể làm tốt công việc của bạn mà không có ánh sáng vào ban đêm nên nó trở nên như thế là điều tất yếu thôi.

“Rồi, hãy nghỉ ngơi đi nhé, Aria-chan. Từ ngày mai hãy cùng cố gắng nhé.”

“Ừm. Cảm ơn Meena.”

Phòng của tôi là ở bên cạnh của Meena. Căn phòng rộng khoảng 4x3 mét với một cái giường và tủ quần áo bên trong. Còn có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế để viết lách.

Có vẻ như chúng tôi sẽ có thể được cung cấp thêm cho nến nếu chúng tôi hỏi, nhưng với tôi thì điều đó không cần thiết. Tôi cởi bộ hầu phục ra và thay thành bộ quần áo giản dị, rồi tôi cuộn tấm chăn trên giường thành thứ gì đó giống với hình dạng con người. Rồi tôi ngồi ở góc phòng với con dao đen giữ trong tay. Rồi tôi áp chế sự hiện diện của mình và ngủ say giấc. Vậy là kết thúc một ngày.

.

Ngày hôm sau, không khí đặc trưng cho khoảng thời gian trước buổi hoàng hôn đã đánh thức tôi dậy.

“......Light.”

Tôi sử dụng thường pháp để thắp sáng lên để thay thành bộ hầu phục mà tôi vẫn chưa quen. Tôi cởi ra bộ đồ đêm và mặt vào bộ blouse trắng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi cài nút áo, nhưng có lẽ cách này sẽ nhanh hơn là mang thắt lưng trên eo nếu tôi quen với nó.

Bộ áo blouse màu trắng, nhưng nó lại dễ khiến cổ áo và cổ tay bị bẩn, nên nó được may để có thể gỡ ra. Phần ngực rộng thùng thình đầy không gian trống. Meena bảo đó là để phần ngực 『không bị trầy sát』, nhưng cảm giác như là phần bảo vệ ngực sẽ là cần thiết hơn cho bộ ngực lớn như chị ta. Sau đó, tôi mang tất, giày và bộ váy đen dài gần đến đầu gối. Vậy là ngoại hình của tôi trở thành như là một hầu gái.

……Nhưng tôi sẽ phải giấu vũ khí ở đâu đây. Dao ném thì vẫn ổn nhưng, cơ thể của tôi vẫn còn nhỏ nên chúng cũng đủ lớn để giấu trong tay áo. Tôi đã cố để giấu chúng vào trong phần ngực nhưng tôi lại không có cách nào để buộc chúng ở đó. Chúng cũng sẽ quá dễ để nhận thấy nếu tôi giấu chúng bên dưới tấm tạp dề.

“......Chỉ có duy nhất một chỗ thôi.”

Tôi sử dụng con dao của mình để lấy sợi dây da từ đôi sandal mà tôi đã dùng trước đó. Tôi buộc con dao đen và dao ném ở đó. Bởi thế, tôi không thể mặc 『chiếc quần』 rộng thùng thùng thình tôi được đưa cho ngày hôm qua được nữa, cho nên tôi ném nó vào một góc phòng.

Sau khi tôi thay thành hầu phục, tôi lẻn ra ngoài từ cửa sổ tầng hai và sử dụng ẩn mật trong lúc hướng tới căn cứ tạm thời mà tôi đã trốn lúc ở trong rừng. Tôi chỉ còn một ít hành lý nhưng số tiền và cuốn sách về cỏ dại đó lại rất quan trọng. Tôi vẫn có thể giấu thêm những thứ khác nữa ở đó, nhưng tôi sẽ lấy cuốn sách về cỏ dại và mấy loại thuốc. Để phòng trường hợp, tôi đã xông khói những thứ vật dụng của tôi bằng cỏ giúp xua đuổi bọ đi trước khi tiến về khu sân sau mà Sera đã đề cập đến.

.

Khu vực sân sau mà tôi đã đến là một nơi ở vị trí như vô hình từ biệt thự. Nơi đây rất dễ để phát hiện được bất kì ai đang đi đến nên nó dường như cũng là một nơi tốt để luyện tập ẩn trốn.

“.............”

Mặc dù tôi đã đến khu vực sân sau

『vào lúc mặt trời mọc』 như đã được hướng dẫn, Sera vẫn chưa có mặt ở đây. Tôi đã nghĩ là mình đến có hơi sớm nhưng, tôi gợi nhớ lại là bản thân mình sẽ không thể phát giác ra Sera nếu chị ta sử dụng ẩn mật. Có lẽ đây cũng là một phần của khóa huấn luyện. Khi tôi sử dụng Tìm Kiếm và thận trọng tìm kiếm xung quanh mình, tôi đã phát hiện ra một ‘sự hiện diện’ yếu bên trong khu rừng.

“......Hể. Vậy là cô có thể cảm nhận được tôi.”

Tôi nghe thấy một giọng nói ngay khi tôi hướng ánh mắt về nơi đó. Rồi một nhân hình trông hơi nhỏ hơn tôi hiện hình từ trong khu rừng.

“Có vẻ như cô khá là giỏi. ‘Người mới’ được đồn là cô sao?”

“......Ai vậy?”

Làn da ngăm và tóc đen. ……Cậu bé này cũng là một người Cruz ư? Dung nhan cậu ta có vẻ điển trai, ưa nhìn. Đôi mắt xám ngả xanh ánh lên vẻ hiếu kì ngay khi cậu ta bắt đầu xem xét kĩ lưỡng toàn bộ cơ thể tôi. Cậu ta còn không trả lời câu hỏi của tôi mà tiếp cận với nụ cười tinh ranh.

“Đừng kiêu ngạo chỉ vì cô được người lớn công nhận, được chứ hả? Sau cùng thì ngay cả tôi chắc chắn cũng có thể tiêu diệt được những thứ như goblin. Cũng có những thứ biết tấn công mà cô không biết về thế giới này.”

“......Ví dụ như?”

“Để xem nào……”

Cậu ta là nhân viên ở đây sao? Tôi không cảm nhận được sát khí từ một cậu bé đang đề cập đến những thứ biết tấn công. Cậu ta lại đang cười toe trong khi tiếp cận với cách bước tựa như đi dạo, rồi cậu ta đột ngột biến mất khỏi tầm mắt tôi.

“Những thứ như thế này, thật sự─”

*Basaa!*

Một chuyển động không ngờ tới và một đòn tấn công bất ngờ. Tôi đã nghĩ là mình sẽ có thể phản ứng lại với nó nếu mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm, nhưng đòn tấn công đó không phải là một đòn tấn công, mà đó là để cậu ta ngay lập tức luồn xuống để lật váy tôi lên.

“Tsu!?”

Cặp mắt cậu ta căng ra vì sốc. Khả năng cao là bởi vì cậu ta đã nhìn thấy những con dao ném và con dao đen mà tôi đã đeo trên đùi và bắp chân.

Chuyển động của cậu ta chợt dừng lại trong bối rối. Tôi toàn lực khai triển cường hóa thân thể ngay khoảng khắc đó. Tôi ngay tức khắc bước tới và cho một cước vào cầm cậu ta. Tôi khóa ngược tay cậu ta, người đã ngã mặt xuống đất và chỉa con dao đen mà tôi đã rút ra từ bắp chân vào cổ họng cậu ta.

“......tôi xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho tôi. đây không phải hoàn toàn là ý định của tôi. tôi thật sụ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm……”

“............”

Tôi sẽ không giết cậu ta nếu cậu ta không phải là kẻ địch, nhưng……

Cậu ta vì lí do gì đó lại nói lắp bắp khi tôi liếc chằm chằm vào cậu ta. Làn da ngăm của cậu cũng vì sao đó lại được nhuộm sang màu hơi đỏ ngay khi tránh mắt khỏi tôi và che mặt bằng cả hai tay.

Truyện Chữ Hay