Strange Grief Wants to Retire ~ The Weakest Hunter Dreams of a Hero ~

chương 6: trò chơi trừng phạt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 6: Trò Chơi Trừng Phạt

Trans: Độc Cô Toàn Bại

******************

Hiệp Hội Thám Hiểm Chi Nhánh Zebrudia cách trụ sở clan 15 phút đi bộ, nằm ở giữa một cửa hàng và quán rượu lớn.

Tuy nhỏ hơn hai tòa nhà bên cạnh, nhưng lượng khách ra vào thì đông hơn nhiều. Trên đó có lá cờ phấp phới biểu tượng một bảo rương trên nền đỏ.

Tôi quan sát xung quanh, sau đó đi vào lối vào, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn.

Không khí nóng bức khiến tôi nhíu mày lại.

Bên trong tòa nhà là lâu đài của quái vật.

Có một sự khác biệt đáng kể giữa người thường và thợ săn kho báu. Tôi không nói về trang bị hay những thứ nhìn vào là thấy ngay. Tôi nói về sự hung hãn. Liệu đó có phải là sự khác biệt giữa hai loài hay không?

Dù Đế Đô được gọi là thánh địa của thợ săn kho báu, tuy nhiên số lượng của bọn họ cũng không phải là quá nhiều. Bạn sẽ khó mà gặp một thợ săn nếu chỉ đi lang thang ngoài đường. Nhưng vẫn có một vài nơi mà nhiều người trong số họ tụ tập lại, và Hiệp Hội chính là cái ổ dịch lớn nhất.

Tôi duỗi thẳng lưng và đi qua hành lang.

Ở tiền sảnh, tiếng hò hét, cười nói và ca hát không ngừng vang lên. Cứ như là một cuộc chiến vậy.

Bạn có thể gọi sự kết hợp độc đáo giữa máu, mồ hôi, rượu và kim loại là mùi của những kẻ phiêu lưu.

Một thợ săn khổng lồ phải to gấp đôi tôi nhìn xuống tôi, sau đó bỏ đi mà không nói một lời.

Tôi tự hỏi liệu thợ săn có phải cũng là con người hay không.

Hiệp Hội Thám Hiểm là một tổ chức hỗ trợ cho thợ săn.

Từ mua bán bảo cụ, nguyên liệu ma vật, nhu yếu phẩm cho đến cung cấp thông tin và lập party, nó hỗ trợ tất cả mọi thứ mà các thợ săn cần. Lịch sử của nó cũng lâu dài như lịch sử của thợ săn kho báu.

Hiệp Hội cũng có trách nhiệm đánh giá cấp bậc cho thợ săn, party và clan.

Bạn có thể chinh phục bảo điện ngay cả khi không phải là thợ săn, nhưng làm vậy chẳng khác nào tự sát. Nó gần như là một thường thức khi trở thành thợ săn để đi thám hiểm.

Dĩ nhiên cũng phải đóng phí thành viên. Mỗi năm bạn sẽ phải nộp một phần thu nhập. Và khi đến lúc, vài yêu cầu khó chịu cũng sẽ bị đẩy cho bạn.

Những clan ở quy mô như Dấu Chân có thể tự lo liệu cho mình. Nhưng cũng như hầu hết các clan khác, chúng tôi không muốn trở nên khác người. Vì phí thành viên ở mức chấp nhận được nên tôi cũng bằng lòng trở thành một con chó cho Hiệp Hội.

Cô gái tiếp tân dễ thương vô cùng như một thần tượng vậy. Tổ chức này cũng có cái đáng để xem.

Giữa đám thợ săn máu me và hung hãn, tôi thẳng lưng, đi hiên ngang qua.

Việc đi qua đám thợ săn có băng bó trên người hoặc mặt sẹo thật là đáng sợ, nhưng từ kinh nghiệm của tôi thì bạn càng nhân nhượng họ lại càng lấn tới.

Cá lớn nuốt cá bé. Tôi tự hỏi tại sao ngay giữa trung tâm thành phố mà lại có quy tắc mạnh được yếu thua như thế này?

Một thợ săn bỗng giở tờ báo ra xem. Trên đó là bức ảnh của quán rượu gần như đã bị phá hủy hoàn toàn.

Không phải là Nhật Báo Zebrudia, nhưng các tờ báo đều đăng bài tương tự nhau.

Không phải lỗi của tôi. Không phải lỗi của tôi. ĐI mà đỗ lỗi cho người khác đi, đồ báo lá cải!

“Nổi tiếng cũng khổ thật.”

Tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng lại nở một nụ cười giả tạo và xếp hàng trước quầy tiếp tân.

Tôi cầu mong lượt của mình sẽ không bao giờ đến, nhưng hóa ra nó lại đến sớm.

“Cám ơn bạn đã đến Hiệp Hội Thám Hiểm ngày hôm nay.”

Cô gái tóc đen ở bàn lễ tân cho tôi một nụ cười ấm lòng.

Tiếp tân của Hiệp Hội không phải là thợ săn.

Lý do nhân viên trong clan của chúng tôi không phải thợ săn cũng là vì vậy.

Giả bộ ngầu lòi, tôi đặt cả hai tay lên bàn sau một cú vỗ, sau đó nói bằng giọng trầm thấp nguy hiểm nhất có thể.

Sau cùng thì, mục tiêu của tôi là trở thành một gã trai ngầu mà.

“Tôi có việc với Chi Hội Trưởng Gark. Chúng tôi có một buổi hẹn. Xin hãy dẫn đường.”

Tiếp tân không phản ứng gì với cú vỗ bàn mà nở một nụ cười tươi.

“À, vâng. Là vụ phá hủy hoàn toàn một quán rượu phải không ạ. Tôi sẽ đi thông báo ngay. Mà Cry-san, tôi đã nói rồi, khi bị triệu tập thì anh không cần phải xếp hàng.”

Nó không có bị phá hủy hoàn toàn, chỉ có một phần thôi mà.

“Tôi thành thật xin lỗi vì đã gây ra rắc rối!!”

“!?”

Một lời xin lỗi chân thành là rất quan trọng.

Tôi có thể diễn sâu ở những nơi khác, nhưng nếu là trước mặt Gark thì cứ vứt luôn cái liêm sỉ đi. Dù sao thì ông ấy cũng thấy tôi trong tình huống thảm hại vô số lần rồi.

Sau khi đi qua quầy lễ tân, khi vừa đối diện với ông ấy, tôi lập tức quỳ xuống sàn.

Đúng như dự đoán, chỉ chạm mắt với Chi Hội Trưởng Gark kỳ cựu cũng đủ để khiến mặt tôi đơ ra.

Chi hội trưởng là một con người. Tuy ông ta trông như một con quái vật, nhưng thật sự ông ấy là một con người.

Ông ấy cao hơn 2 m. Đánh chéo trên má là một vết sẹo cũ, và các mạch máu nhô ra từ cái đầu hói ấy. Cơ thể của ông ấy cũng lực lưỡng đến mức bạn không nghĩ rằng ông ấy đã nghỉ hưu.

Ông ấy có một khuôn mặt phản diện, nhưng ông là một con người.

Một điều đặc biệt là, tuy ông ấy luôn đeo một thanh kiếm, nhưng (hiện tại) ông ấy là người thường.

Khi đặt cạnh khuôn mặt đang mỉm cười xinh đẹp của phó chi hội trưởng Kaina-san, bạn sẽ có cảm giác như đang thấy người đẹp và quái vật. Dù vậy ông ấy vẫn là con người.

Có một bí mật, tôi nghĩ thú hoang còn hiền hơn so với ông ấy.

Tôi luôn mắc nợ ông.

“Này này, Cry…?”

“Đó không phải là cố ý. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Vì không muốn làm phiền mọi người, tôi đã nhận được sự cho phép của chủ quán để phá hủy nó!!”

Đó là sự thật. Lo ngại những chuyện thế này sẽ xảy ra, tôi đã chú ý cẩn thận để không thu hút quá nhiều dư luận.

Trưởng thành như là một lãnh đạo, tôi đã phát triển những kỹ năng xin lỗi, kỹ năng chuẩn bị và kỹ năng diễn sâu. Thật là tốt!

“Những người đó thật sự phiền phức, ông cũng hiểu phải không? Tôi lúc đó cũng muốn mọi chuyện dừng lại, nhưng họ không chịu dừng, vì vậy tôi không còn cách nào khác là cứ để cho nó xảy ra!! Này, xin hãy nói cho tôi biết làm cách nào để dừng cái đám đó lại!! Tôi muốn họ dừng lại. Thực sự tôi muốn họ dừng lại mà! Nếu có thể thì tôi đã làm rồi, cái lũ khốn kiếp đó! Aaaaaa!!”

Bởi vì không có cách nào khác, tôi đành để cái đám đó quậy phá ở một nơi không làm phiền đến người thường.

Thường thì bạn không nên biện hộ gì, nhưng những lời bào chữa của tôi là hợp lý. Đó là một cách khơi gợi sự cảm thông. Trông Gark cũng không quá mức tức giận.

Không có người bình thường nào bị thương, không có người bình thường nào bị thương, và cuối cùng là không có người bình thường nào bị thương.

Tôi đứng dậy. Gark đã lùi bước sau khi nhận lời xin lỗi dữ dội của tôi.

“Này… đừng có được nước làm tới.”

“Vấn đề là, chỉ có mỗi tòa nhà bị phá hủy, không phải sao? Mấy tờ báo cũng chẳng chỉ ra thiệt hại nào nữa, vậy thì họ còn phàn nàn cái gì!? Chẳng sao cả, chỉ là một tòa nhà bị hủy. Chúng tôi chẳng hủy đi con người nào, vậy nên có vấn đề gì chứ! Tôi sẽ bồi thường thiệt hại! Chủ quán và tôi đã cùng ngồi lại rồi. Ông ấy là một người tuyệt vời, chỉ mỉm cười bỏ qua cho tôi, vậy nên không sao đâu! Ông ấy còn cho ăn kem nữa.”

Cửa hàng bị phá hủy là quán rượu, nhưng nó cũng bán món kem siêu ngon. Kem họ làm ra giúp họ nằm trong top 3 cửa hàng kem của Đế Đô.

Sau khi tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn để biện hộ, Kaina cho đến giờ vẫn im lặng mỉm cười giật mép.

“N-Nào nào, bình tĩnh, Cry-kun. Chi hội trưởng muốn khiển trách anh, nhưng đã có lời buộc tội nào đâu.”

Mỗi khi Gark giận dữ, Kaina sẽ lại “nào nào” ngăn ông ta lại. Tôi đoán họ đã phân vai mặt trắng mặt đen với nhau.

Gark đóng vai giận dữ và đe dọa, còn Kaina tìm cách thỏa hiệp.

Đúng như tôi nghĩ, Gark thở dài.

“Tôi còn chưa kịp khiển trách gì cả… Thôi được rồi, ngồi đi.”

Tốt, tôi đã được tha thứ. Nếu là chỗ khác thì tôi cũng không xin lỗi đến mức đó đâu.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống sofa mềm mại. Cảm giác buồn nôn đã giảm đi. Khi tôi vừa thư giãn và mất cảnh giác, Gark đập cả hai tay lên bàn. Âm thanh đột ngột ập thẳng vào mặt tôi.

Ông ấy nhe răng trợn mắt lườm tôi.

“Lần nào cũng vậy, Cry. Tôi gọi cậu không có nghĩa là tôi muốn thế.”

Nếu ông không muốn thì đừng có làm, như vậy sẽ tốt hơn.

Bằng giọng cảnh cáo, Gark tiếp tục nói.

“Cậu phải hiểu, cho dù không có khiếu nại nào, nhưng nó đã bị đưa lên mặt báo. Tôi không thể cứ thế bỏ qua cho cậu được.”

“...”

???

Ông ấy lẽ ra nên bỏ qua. Tiêu chuẩn thông thường của Hiệp Hội là như vậy.

Dù sao thì cũng không có ai bị thương. Việc phá hủy ngôi nhà là chuyện của luật pháp Đế Quốc, nhưng đã được dàn xếp rồi. Không đời nào một người chuyên giải quyết rắc rối như Gark lại không hiểu điều đó.

Tôi nhìn sang Kaina-san, nhưng cô ấy mỉm cười đắng chát.

Không còn cách nào khác. Tôi sẽ để Ark lo vụ này.

“Là trò chơi trừng phạt phải không?”

“...”

Trước câu hỏi của tôi, Gark như quả bóng bị xì hơi.

Nhiệm vụ chính của Hiệp Hội là hỗ trợ thợ săn chinh phục bảo điện. Nhưng đồng thời, nó cũng có dịch vụ nhận và giải quyết các yêu cầu. Các thợ săn mạnh đến mức bạn còn không nghĩ họ là con người, vậy nên sẽ có những thương nhân và quốc gia muốn mượn sức mạnh của họ.

Hộ tống, tiêu diệt ma vật, thu thập bảo cụ nào đó, có nhiều công việc ở nhiều độ khó khác nhau. Nhưng thường thì chỉ có các thợ săn mới vào nghề không thể chinh phục bảo điện hoặc muốn tạo lập quan hệ mới nhận các nhiệm vụ để lấy một khoản tiền công.

Tuy nhiên, luôn có những yêu cầu chẳng thợ săn nào chịu nhận, có thể bởi vì phần thưởng quá nhỏ, thời gian không tiện, độ khó quá cao, hoặc những lý do có liên quan đến khách hàng.

Vì sai lầm hoặc đại loại vậy, Hiệp Hội có thể sẽ nhận ra nó đang gặp phiền phức, và sẽ chuyển phiền phức đó cho các thợ săn để lộ điểm yếu hoặc dính vào các bê bối.

Giới thợ săn chúng tôi gọi những nhiệm vụ kiểu này bằng cái tên mỹ miều là『Trò Chơi Trừng Phạt』và tránh nó như tránh ôn dịch.

Trước lời nói của tôi, Gark co giật mí mắt.

“Này, đừng có dùng từ đó trước mặt tôi.”

“Gark-san cũng là cựu thợ săn mà. Ông hiểu tôi cũng có rắc rối của mình. Nhiều ít gì thì tôi cũng gánh vác trách nhiệm với clan của tôi.”

Có nhiều kiểu clan, nhưng chúng tôi khá dân chủ.

Dù là master như tôi thì cũng phải quyết định những việc trọng đại bằng biểu quyết. Quyền lực của tôi không phải là quá lớn.

Giờ thì tôi có vị thế cao hơn rồi. Gark tức giận nhìn đi chỗ khác khi thấy tôi bắt chéo chân, ngồi ngã ra sau một cách phách lối.

Ông ấy thở dài, và trông như chuẩn bị càm ràm với tôi lần nữa.

“Không không, tôi đâu có nói là sẽ không chấp nhận. Gark đã giúp đỡ chúng tôi nhiều năm nay, tôi hiểu khó xử của ông mà. Tôi sẽ chấp nhận nó. Tuy nhiên tôi không nhận mấy thứ vô lý đâu. Lần này bọn tôi sẽ không làm mấy vụ tồi tệ như trước.”

“Cry-kun, có phải kỹ năng mặc cả của cậu lại tăng lên rồi không?”

Khi cần cúi đầu thì bạn phải cúi đầu, khi cần phách lối thì bạn phải phách lối. Cứ sợ hãi các kiểu, và rồi bạn sẽ bị dí chết. Đó là triết lý của tôi.

Trước thái độ lật mặt của tôi, Gark nghiến răng, trầm giọng nói.

“Mang nó ra đây.”

Kaina-san mang đến một xấp tài liệu da và đặt xuống trước mặt tôi.

Hiệp Hội đã ép các thợ săn nhận nhiệm vụ, nhưng người ta bảo rằng rất nhiều người từ chối mà chẳng thèm nháy mắt lấy một cái. Thợ săn là những gã cứng rắn, ghét bị người khác trói buộc. Xu hướng mặc kệ các yêu cầu đặc biệt xuất hiện ở các thợ săn kỳ cựu.

Đúng như dự đoán, rất nhiều trò chơi trừng phạt đã bị tích lũy lại. Tôi thông cảm với họ, nhưng nhà còn bao việc, tôi không thể làm nhiều hơn mức mình có thể.

Gark lườm ánh mắt giết người vào tôi.

“...Chọn đi.”

“Được rồi.”

Tôi lật các trang ra đọc.

Trò chơi trừng phạt cũng được chia thành từ tốt đến tệ. Thời gian, nội dung, phần thưởng. Có nhiều yêu cầu rất khó chịu.

Tôi sẽ chọn cái đơn giản nhất rồi ném cho Ark làm.

Tôi xem sơ từng cái một. Đúng như tên gọi, có nhiều yêu cầu cực kỳ đáng ghét.

Nếu là Ark, party của cậu ta có thể giải quyết bất kỳ cái nào trong số chúng, nhưng niềm tự hào của một thợ săn là những thứ liên quan đến chinh phục bảo điện.

Nghĩ vậy, tôi tìm kiếm những cái có dính đến bảo điện.

Cấp 5. Cấp 6. Cấp 5. Cấp 5. Cấp 4. Cấp 6. Cấp 3. Cấp 7. Cấp 6.

A, chính là cái cấp 3!

Lật lại trang hồi nãy. Sau khi lướt qua nội dung… Được, là cái này.

Trò chơi trừng phạt thường rất khó, tôi đã may mắn khi lấy được một cái cấp 3.

『Ngân Tinh Vạn Lôi』Ark Rodin là thợ săn cấp 7, là một trong số những người cấp cao nhất ở Đế Đô.

Cấp độ của thợ săn sẽ ngang với cấp độ bảo điện mà họ có thể thử sức.

Nếu đó chỉ là cấp 3 thì quá đơn giản rồi. Phần thưởng ít và thời gian có hơi dài. Tuy đó là một yêu cầu cần người tình nguyện, nhưng chắc không có vấn đề gì đâu.

Tôi rút yêu cầu ra khỏi xấp và lắc lư trước mặt Gark.

“Được rồi, tôi chọn xong rồi. Gark-san, tôi sẽ lấy cái yêu cầu『nhặt xác』đơn giản này.”

“Cry! Đừng có mà nói gỡ chứ! Đó không phải『nhặt xác』, mà là 『giải cứu』.”

...Ể? Mà đằng nào thì họ cũng sẽ chết thôi.

§§

Như một cơn bão.

Khi Cry rời đi, phó chi hội trưởng Kaina thở phào nhẹ nhõm.

Cô ôm xấp hồ sơ lên, cười gượng với Gark.

“Lúc nào cũng vậy, cậu trai đó như là một cơn bão ấy… Không biết như vậy có ổn không?”

“Vẫn ổn. Cậu ấy đang sung sức.”

Gark trả lời sau khi đang tự kiềm chế bản thân.

Dấu Chân là clan năng động nhất Đế Đô. Bản thân nó đã đủ lớn, nhưng vẫn còn nhiều clan cũ lớn hơn. Chỉ là so với những clan đã đình trệ đó, Dấu Chân vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.

Việc nó thu hút nhiều sự chú ý của báo chí là bằng chứng cho việc đó.

Theo quan điểm của Gark, Cry đã thành lập một clan lớn như vậy mà vẫn giữ thái độ như khi mới làm thợ săn, điều đó là rất đáng quý.

Thật kỳ lạ khi cậu ấy vẫn không rời khỏi Hiệp Hội. Khi một clan đã có đủ sức mạnh, việc ở lại Hiệp Hội sẽ chẳng còn mấy ích lợi nữa.

Sự thật là, đã có nhiều clan hứa hẹn rời đi.

Dù có một thái độ phù phiếm, nhưng rõ ràng là Cry đã rất trân trọng Hiệp Hội.

“Chuyện là, cậu ấy nói như thể nó rất dễ dàng, nhưng lại chọn yêu cầu nguy hiểm nhất.”

“Không sao… Như thường lệ thôi.”

Trong số hơn 20 yêu cầu, Kaina mỉm cười thích thú khi nhớ lại cái cách mà cậu ấy chọn yêu cầu đó mà chẳng hề do dự.

Đúng là bảo điện đó có độ khó thấp nhất, nhưng cấp độ của bảo điện lại không liên quan gì đến độ khó của yêu cầu.

Một leader cần phải có con mắt sáng suốt để nhận ra nguy hiểm. Với lại nội dung ghi trong yêu cầu cũng đã kể rõ ra rồi.

Cry là master của một clan lớn, lại là leader của『Strange Grief』, không đời nào một người như cậu ấy lại đánh giá sai độ khó của nhiệm vụ.

Thật ra thì, từ xưa đến nay Cry luôn luôn chọn yêu cầu có độ khó cao nhất. Cậu ấy biết ơn Hiệp Hội đến mức đó sao?

“Có trời mới biết là chuyện gì… Nhưng nếu là Cry thì sẽ ổn cả thôi. Bất kể thế nào, cậu ấy là một người có con mắt tinh tường.”

“Chúng ta mắc nợ cậu ấy.”

Truyện Chữ Hay