Chương 5: Đế Đô
Trans: Độc Cô Toàn Bại
******************
“Không thể nào. Tớ không làm được.”
Tôi nói với những người bạn trong Strange Grief bằng giọng não nề.
“Tớ không thể theo kịp mọi người. Các cậu cũng biết đấy, lần chinh phục bảo điện này… nếu không vì tớ thì đã không kéo dài như vậy.”
Các thành viên trong party đều có vai trò của mình.
Attacker đẩy lùi quái vật, Swordsman và Mage.
Supporter theo dấu kẻ thù và phá bẫy, Thief và Alchemist.
Healer chữa trị người bị thương, và Paladin bảo vệ party.
Không có những kỹ năng đó, tôi chỉ là một đống rác thừa thãi.
Dù đều luyện tập chăm chỉ, nhưng người có tài năng hiển nhiên là sẽ mạnh hơn người không có tài năng.
Những người bạn của tôi, Luke và những người khác, đã cực kỳ chăm chỉ. Nếu mỗi ngày chỉ có 24 giờ thì tôi sẽ không thể nào bắt kịp họ được.
Một party thường có năm hoặc sáu người. Nếu không có tôi, và thay bằng một hoặc hai người khác, Luke và những người bạn hẳn đã tiến xa hơn nữa.
Nghe tôi nói, Luke Sycor buồn bã gật đầu.
“Ài… Đúng như Cry nói, bọn tớ vẫn chưa đủ mạnh.”
“...?”
“Xin lỗi Cry-chan. Bọn tớ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa, cậu không cần lo lắng đâu…”
Ngồi bên cạnh tôi, Liz Smart đồng tình với nhận định đó.
“Không phải, ý tớ là…”
Họ rất mạnh. Siêu mạnh là đằng khác. Lý do họ vẫn có thể chinh phục các bảo điện cao hơn trong khi vẫn gánh cục tạ là tôi, là vì họ quá mạnh.
Sẽ dễ dàng hơn cho năm người họ nếu không có tôi.
Lờ đi lời nói của tôi như thể nó chẳng có tí trọng lượng nào, Luke nói cùng một cái nhìn xa xăm.
“Thật sự không ổn rồi… Haha… Nếu mọi chuyện vẫn bị kẹt lại một chỗ thế này thì ước mơ trở thành thợ săn mạnh nhất sẽ vẫn chỉ là ước mơ. Cám ơn cậu, nhờ cậu mà tớ đã thức tỉnh. Tớ sẽ luyện tập lại từ đầu, bằng cách trở thành đệ tử của Kiếm Thánh…”
Luke rời đi, và trở thành đệ tử của Kiếm Thánh, một người nổi danh khắp Đế Đô. Những người khác cũng rời đi để nâng cao sức mạnh.
Tôi nghĩ bọn họ không hiểu những gì tôi nói. Thật hết cách với họ. Họ nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu bọn họ trở nên mạnh hơn. Nhưng bất kể bọn họ mạnh thế nào thì tôi vẫn quá yếu.
Rồi tôi nảy ra một ý tưởng.
Hãy thành lập một clan. Tình huống hiện tại không tốt cho lắm. Tôi có thể sẽ bị giết. Ngay cả khi tôi không chết thì cũng gần chết. Vì vậy hãy thành lập một clan với những party tài năng khác, để những thành viên mạnh mẽ cùng gia nhập với『Strange Grief』.
Cần một làn gió mới để có một bước đi mới.
Bằng cách này, tôi đã thành lập『First Step』, và thành công chạy trốn khỏi những chuyến săn bằng lý do bận quản lý clan.
Đó là chuyện của 3 năm trước.
§§§
Có một tồn tại được gọi là Mana Material.
Tôi không biết chi tiết, nhưng nó là thứ cơ bản tạo nên thế giới này. Nó vô hình đối với mắt thường nhưng có ở khắp mọi nơi. Bạn có thể tưởng tượng nó như là một màn sương vô hình.
Thường thì nó đồng đều ở mọi nơi khắp thế giới, nhưng nó có thể tập trung ở Địa Mạch hoặc vì lý do nào đó. Vào thời điểm đó, sức mạnh vô hình này tạo nên một thế giới nhỏ dựa trên thông tin từ thế giới gốc.
Đó là Bảo Điện. Là lý do mà Thợ Săn Kho Báu đã xuất hiện từ thời xa xưa.
Bảo điện có nhiều loại. Chẳng hạn như tháp, lâu đài, rừng, sa mạc, mê cung dưới lòng đất, ở những nơi khác thường như trên trời, thác nước, hay đại loại vậy. Nó là một thế giới khác dựa trên thông tin ngẫu nhiên đến từ khắp nơi trên thế giới này.
Mục tiêu của thợ săn, và cũng là lý do mà nơi đó được gọi là Bảo Điện — khi thế giới đó được tạo ra, nhiều khả năng cũng sẽ xuất hiện một vật phẩm đặc biệt — được gọi là Bảo Cụ.
Chẳng hạn, một chai nước không bao giờ cạn nước.
Một chiếc nhẫn sẽ bảo vệ bạn một lần.
Một cái áo choàng giúp người mặc bay lượn.
Bảo điện thường tạo ra một vật phẩm mà người ta không thể tạo ra được. Tùy vào sức mạnh của thứ đó mà bạn có thể ăn chơi cả đời nếu bán một món hàng hiếm.
Dĩ nhiên là cũng có nguy hiểm.
Nơi tập trung nhiều Mana Material sẽ có những sinh vật mạnh mẽ — ma vật. Cũng như vậy, bảo điện sẽ có những dạng sống kỳ lạ — phantom.
Ngoài ra còn có bẫy rập, và địa hình tự nó cũng là một trở ngại không nhỏ. Bạn cũng có thể bị mất mạng khi dính vào xung đột của những thợ săn.
Dẫu vậy, ngay cả khi đối mặt với đe dọa tính mạng, các thợ săn vẫn không ngừng thám hiểm bảo điện.
Của cải, danh vọng, và『Sức mạnh』thông qua môi trường dày đặc mana material, bảo điện quá hấp dẫn để có thể bỏ qua.
Đế Đô Zebrudia là một nơi hoàn hảo cho thợ săn kho báu.
Giao thông thuận tiện, thành phố phồn vinh, sức mạnh của quốc gia, an ninh.
Trên hết, có nó có rất nhiều địa mạch lưu giữ mana material. Sự tồn tại của nhiều bảo điện với nhiều độ khó khác nhau khiến Đế Đô trở thành thánh địa đối với thợ săn kho báu.
Vô số bảo vật được thu thập, nguyên liệu từ ma vật thu hút các thương nhân, các vật phẩm lại thu hút nhiều thợ săn hơn. Khi các thợ săn nổi tiếng tụ tập lại, mức độ an toàn của thành phố cũng được đảm bảo.
Chu trình đó đã khiến cho Đế Quốc trở thành cường quốc mạnh nhất trong số những nước lớn.
Khi từ quê nhà hẻo lánh đến Đế Đô để trở thành thợ săn kho báu, chúng tôi đã trải qua nhiều chuyến xe ngựa khác nhau. Dù khoảng cách có xa xôi, chúng tôi đã xem chặng đường như một cuộc huấn luyện và là đường tắt dẫn đến vinh quang.
Thực ra chúng tôi có hơi ngây thơ một chút, nhưng giờ nghĩ lại thì đó không phải là một quyết định sai lầm.
Đế Đô Zebrudia là một nơi dành cho thợ săn. Luật của Đế Quốc nghiêng về thợ săn, về thuế hay trang thiết bị, mọi thứ đều thuận tiện cho thợ săn theo cách nào đó.
Trụ sở của clan First Step nằm ở trung tâm Đế Đô, tại vị trí tốt trên một đại lộ.
Trụ sở cũng là nhà của clan, là một tòa tháp cao năm tầng được xây bởi phí thành viên của mọi người.
Tại tầng trên cùng, trong khi tôi đang gật gù, ánh sáng chiếu rọi vào trong văn phòng clan-master khi deputy của clan, Eva, bật tung cánh cửa xông vào bên trong.
Thấy tôi đã giật mình tỉnh ngủ, cô ấy thở dài.
“Cry-san, anh gặp rắc rối rồi.”
“Ồ… thế à?”
Deputy Eva Renfeed và các nhân viên dưới quyền không phải là thợ săn mà chỉ làm công việc hành chính.
Khác với đám quái vật kia, cơ thể của cô ấy thật mảnh mai.
Đằng sau gọng kính đỏ là một đôi mắt lấp lánh như thạch anh tím. Mái tóc nâu được chải chuốt đàng hoàng. Không như các thợ săn thô lỗ, cô ấy có ngoại hình phù hợp cho công việc này.
Có khoảng mười nhân viên dưới quyền cô ấy. Nếu không có họ, Dấu Chân sẽ sụp đổ.
Đó là những người tôi mang về Dấu Chân để có thể về hưu.
Điều đó là bí mật, bằng không thì tôi có thể sẽ bị đánh chết.
Cô ấy đặt tờ báo lên bàn của tôi với vẻ mặt cau có.
Tự hào vì là tờ báo chiếm thị phần lớn nhất trong Đế Quốc, đó chính là Nhật Báo Zebrudia.
Trang nhất của tờ báo là một bức ảnh lớn chụp quán rượu dùng để tuyển người ngày hôm qua. Tuy nhiên, biển hiệu thường nằm ở trên cửa vào đã biết mất, trên tường có một cái lỗ lớn, và lửa đang bốc cháy ở vài nơi. Qua cái lỗ lớn trên tường, bạn có thể thấy hình bóng các thợ săn đang đánh nhau ở bên trong.
Tiêu đề là “Từ Một Clan Lớn, Buổi Chiêu Mộ Thành Viên Cho Arch Brave Trở Thành Cuộc Hỗn Chiến”
Tôi nghĩ mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Tôi cảm thấy buồn nôn quá.
Tôi ngáp dài khi đọc tờ báo. Điều đầu tiên cần phải đảm bảo là…
“Có người thường nào thương vong không?”
“May là không có ai cả.”
“Thật tốt. Nếu có người thường bị thương thì chuyện sẽ rất tồi tệ.”
Cũng nhờ chủ quán đã bị dời đi từ trước. Chỉ có thợ săn dính đến vụ này mà thôi.
Những thợ săn hàng đầu có thể giết người chỉ bằng một ngón tay. Nhưng phương châm của clan là không làm hại người thường.
Ngôi nhà bị phá hủy có thể xây lại, nhưng người chết sẽ không thể sống lại.
Tôi đọc sơ qua bài báo, thật may là cái tên Strange Grief không xuất hiện.
Cám ơn Nhật Báo Zebrudia, thành viên của chúng tôi chỉ bị xem là những kẻ ngốc.
Nhưng họ là những con quái vật. Họ không biết cách kiềm chế. Phá hủy một tòa nhà chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Eva, người không biết rõ chi tiết, nhìn tôi qua cặp kính chiếu sáng.
“Cry-san, là anh đổ dầu vào lửa phải không?”
“Không, tôi chẳng làm gì cả. Hình như cô đang quá nghiêm khắc rồi?”
Sau cùng thì buổi tuyển người đã kết thúc một cách mơ hồ.
Tôi không biết kết quả, bởi vì tôi đã bỏ chạy ngay khi mấy cái bàn bắt đầu bị ném bay. Tình hình lúc đó khá là lộn xộn.
Cậu thiếu niên Gilbert đã bị Tino ngắm đến từ sớm. Cô ấy cũng là một người có não cơ bắp.
Mọi người ở đó đều nóng tính. Một khi ngọn lửa bùng lên, nó sẽ nhanh chóng lan rộng.
A… Tôi muốn đi đến một nơi nào đó xa thật là xa…
“Ark có nói gì không?”
“Hồi nãy tôi có gặp anh ấy trong phòng chờ, nhưng anh ấy chỉ cười hô hố khi đọc tờ báo. Tôi nghĩ anh ấy chẳng bận tâm.”
Gã đó thật cởi mở. Có lẽ anh hùng là như vậy. Thật tốt khi có Arch Brave là party số 2 của Dấu Chân. Thành thật mà nói, họ đã cứu tôi nhiều lần.
Ném tờ báo sang một bên, tôi đặt chân lên bàn rồi cẩn thận lau chùi những bảo cụ nhẫn tôi luôn đeo trên tay. Eva thì đặt tay lên trán.
Đống dây chuyền bạc ở khắp nơi tạo ra những tiếng động khó nghe.
"Anh xử lý khoản bồi thường cho quán rượu thế nào?"
"Để cho Ark trả. Vì bọn họ nên cơ hội này đã bị bỏ lỡ. Tôi nói đại loại như vậy."
"Có lời phàn nàn đến từ Hiệp Hội."
"Cứ ứng phó cho hợp lý là được."
Tôi đã quen với những lời phàn nàn. Lúc đầu thì tôi cảm thấy như sắp nôn tới nơi, nhưng vì mấy thành viên của tôi mà những lời phàn nàn cứ đến quanh năm suốt tháng. Tôi không thể cứ lần nào cũng nôn được.
Không chịu tha cho tôi, Eva lại nói.
“Dừng gây rối lại và đến đây giải thích cho rõ ràng.”
“A… Lại bị triệu tập rồi… Tôi sẽ nôn mất.”
Dạ dày của tôi đau đớn.
Đế Đô là thành phố của những thợ săn. Tổ chức lớn nhất quản lý họ,『Hiệp Hội Thám Hiểm』, có quyền lực rất lớn. Trên danh nghĩa. First Step nằm dưới sự quản lý của họ, vì vậy tôi không thể từ chối cuộc triệu tập.
Eva nhìn tôi, gương mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Anh đã bị gọi biết bao nhiêu lần rồi? Đã phải quen với nó rồi chứ.”
“Dù có bị triệu tập bao nhiêu lần thì tôi cũng không thể nào quen được. Hội trưởng của chi nhánh Đế Đô Gark-san là một người cực kỳ đáng sợ. Ông ta chắc chắn đã từng giết người rồi.”
“Lại nữa…”
Đứng đầu chi nhánh Đế Đô của Hiệp hội là Gark-san, một cựu thợ săn.
Sau khi nghỉ hưu, ông ta trở thành một nhân viên của Hiệp Hội. Ông ta là một con quái vật. Dù đã về hưu, nhưng ông ta vẫn rất mạnh mẽ. Người đàn ông nam tính đó hay can thiệp vào các cuộc ẩu đả giữa thợ săn mà chẳng hề nhíu mày lấy một cái.
Ngoài ra, chúng tôi nợ ông ta từ hồi mới đến Đế Đô, vậy nên tôi không thể chống lại ông ta được.
Tôi bị chiếu bí rồi.
“Thành thật mà nói… Nếu anh lờ ông ta đi, ông ta sẽ tự mình đi đến đây.”
Chỉ bất cẩn có một chút thôi mà tôi đã phải trả giá. Hiện tại thì ông ta là kẻ đứng hàng đầu trong danh sách những người tôi không nên chống lại.
Tuy nhiên, phó hội trưởng chi nhánh là một người tốt, vì vậy việc đi đến Hiệp Hội để gặp họ đã trở nên dễ dàng hơn.
Tôi mong có ai đó sẽ đi thay tôi, nhưng… Eva, người quản lý mọi hoạt động của clan, là một người thường. Tôi không thể ném cô ấy vào giữa bầy thợ săn đó được.
“Để Ark đi thay được không?”
“Cry-san, anh không thấy mình đang quá dựa dẫm vào Ark ư?”
Bởi vì chẳng còn ai khác được việc. Mạnh mẽ không có nghĩa là có tính cách tốt.
Sau một lúc vắt óc suy nghĩ, cuối cùng thì tôi cũng chẳng vắt ra được ý tưởng nào hay.
“...Hết cách rồi. Tôi không muốn đi, nhưng phải đi thôi. Nhưng giờ tôi không ra ngoài được. Không có ai bảo vệ tôi, mà bảo cụ ngụy trang lại bị hỏng.”
Nếu có ai đó thuộc Strange Grief ở đây, họ chắc chắn sẽ đi cùng tôi với tư cách là một hộ vệ. Nhưng bọn họ đang bận chinh phục một bảo điện khó khăn, và tôi thì chẳng biết bao giờ bọn họ mới quay lại.
“Chẳng sao đâu. Đây là Đế Đô cơ mà?”
“Cô nói vậy vì cô chưa từng bị tấn công trong thành phố. Chà, dạo này tôi không bị nữa, vì chúng tôi đã nghiền nát mọi nguy cơ rồi.”
Tôi đeo chiếc nhẫn được đánh bóng đẹp nhất lên ngón trỏ. Những chiếc nhẫn khác thì tôi cho vào túi, buộc mấy sợi dây xích vào thắt lưng, sau đó đứng dậy.
Đã đến giờ nghiêm túc và thể hiện kỹ năng quỳ dogeza thượng thừa của tôi rồi.