Chương 15: Cách của Master
Trans: Shutra
******************
『Hang Sói Trắng』là một Bảo Điện dạng hang động.
Ban đầu thì, Nguyệt Ngân là loại ma vật có trí thông minh và tính bầy đàn cao. Chúng có thói quen tập hợp thành các nhóm lớn, đào hang và chung sống với nhau.
Người ta nói rằng, tổ của Nguyệt Ngân ở thời kỳ đỉnh cao có thể lên đến hàng ngàn con. Cứ như cái tổ kiến có diện tích bằng một ngôi làng vậy.
Ngay cả hiện tại khi loài Nguyệt Ngân đã tuyệt chủng, chiếc tổ của chúng vẫn còn nguyên đó và trở thành một Bảo Điện.
Lối vào một Bảo Điện khổng lồ nằm ngay sát trên mặt đất. Tino thở dài khi quan sát nó từ bóng cây.
Lúc trước khi vẫn còn là tổ của bọn ma vật, người ta vẫn thường nói rằng sẽ có một vài con Nguyệt Ngân loanh quanh ngoài cửa hang để canh gác.
Nhưng bây giờ chỉ có những con sói đỏ rực đứng đó. Hơi thở tỏa ra sức nóng khó chịu và cả cái mùi động vật, dù đã đứng cách xa mười mét, họ vẫn có thể cảm thấy được nó. Chỉ có đôi mắt sắc lẹm của chúng là nổi bật hẳn lên trong bóng tối.
Những lưỡi kiếm trần trụi cầm trên tay của chúng đón lấy ánh trăng trên bầu trời đêm và tỏa sáng một cách mờ ảo.
“Này, không chỉ có kiếm đâu. Có mấy tên còn dùng cả cung với súng kìa.”
“Chết tiệt, có vẻ như không chỉ mỗi con lúc nãy mạnh thôi đâu. Chuyện quái gì vậy nhỉ? Là do hấp thụ quá nhiều Mana Material sao?”
Đáp lại lời cau có của Gilbert, Greg quan sát lũ Huyễn Ảnh.
Khi Mana Material chảy khắp thế giới cứ liên tục tích tụ và bồi đắp, đạt đến một nồng độ nhất định thì nó sẽ hình thành các Bảo Điện và Huyễn Ảnh.
Tuy nhiên, nếu lượng tích tụ trở nên quá cao bằng một cách nào đó, Huyễn Ảnh và Bảo Điện sẽ tiến hóa lên một cấp độ cao hơn.
Hiện tượng bất thường này được các Thợ Săn sợ hãi đặt cho một cái tên『Tiến Hóa』.
Sự tiến hóa này rất hiếm khi xảy ra.
Mana Material thường luân chuyển dọc theo các địa mạch nằm xung quanh thế giới.
Vì tuân theo dòng chảy đó nên ở mỗi vị trí đều sẽ có giới hạn một lượng Mana Material nhất định.
Nói chung, mọi người cho rằng sự tiến hóa chỉ xảy ra khi có sự thay đổi bất thường của địa mạch hoặc do môi trường tác động vào.
Đế Đô Zebrudia là một vùng đất rất nhạy cảm với những biến động của địa mạch xung quanh, mà cũng nhờ vậy mà nó mới trở thành một cường quốc nhờ có rất nhiều Bảo Điện.
Nếu có dấu hiệu rung chuyển địa mạch, các Thợ Săn sẽ được thông báo ngay. Nhưng hiện giờ lại chẳng có tin tình báo nào về nó cả.
Tuy nhiên, khi phải đối mặt với một lũ Huyễn Ảnh có cấp độ cao hơn cả mong đợi, bạn sẽ chẳng biết làm gì khác ngoài phàn nàn đâu.
Tino điều chỉnh lại nhịp thở và bình tĩnh phân tích chiến lược của mình.
Kích thước của bọn Huyễn Ảnh đó lớn hơn rất nhiều lần Xích Nguyệt.
So với Xích Nguyệt chỉ biết đi bằng bốn chân thì lũ người sói trước mặt chúng tôi lại bước đi bằng hai chân. Và về độ cao to thì không phải bàn, gấp đôi Xích Nguyệt luôn.
“Cái tổ này được loài Nguyệt Ngân xây lên nên tôi nghĩ rằng với cái kích thước đó, chúng sẽ không thể bay nhảy tự do được đâu.”
“Vào trong thì đúng là sẽ tốt hơn khi phải đánh ở một khu rộng rãi thật nhưng... Tôi không có cách nào để tấn công tầm xa.”
Năm con người sói đang từ từ bước ra khỏi hang.
Toàn thân của chúng đều được bao phủ bởi một lớp giáp giống nhau nhưng vũ khí và trang bị thì lại khác.
Ba thanh kiếm, một cây cung và một khẩu súng nòng dài rất khó để nhận biết. Do vị trí và số lượng của lũ người sói, việc xông vào mà không bị phát hiện chắc chắn là điều không thể.
Xem xét đến khả năng có thể bị bắt và bị tấn công, cả party quyết định tốt hơn hết là không lao vào và bỏ qua chúng thì hơn.
“Mục tiêu giải cứu ở bên trong sao? Họ thật sự tiến vào cái Bảo Điện trông nguy hiểm thế này á?”
“...Khi một Bảo Điện tiến hóa, cậu phải hiểu là những Bảo Cụ ở trong đó cũng rất đáng để mong chờ.”
Bảo Điện, Huyễn Ảnh và Bảo Cụ cũng có cùng một cơ chế như nhau.
Lượng Mana Material hấp thụ càng đặc thì Bảo Cụ càng mạnh hơn.
Một yếu tố quan trọng khác là nó không có nhiều. Vậy nên Bảo Cụ thì người đến trước nhặt trước thôi.
“Ai có khả năng tấn công ở khoảng cách xa như này không?”
Greg và Ruda nhìn nhau trước câu hỏi của Tino.
Một đòn đánh tầm xa trong trường hợp này là cách duy nhất để gây một lượng lớn sát thương cho bọn người sói mặc giáp đó.
Lấy ví dụ là Ruda, cô ấy có thể ném dao găm nhưng chúng sẽ chẳng có hiệu quả khi đối mặt với đống giáp và bộ lông dày như vậy.
Nhìn thấy hai người rơi vào im lặng, Tino lại một lần nữa nhận ra rằng, party này đúng là quá mất cân bằng.
Với một party bình thường sẽ có ít nhất một thành viên chuyên về tấn công tầm xa để xử lý tình huống như này.
Gilbert nắm chặt Luyện Ngục Kiếm bằng cả hai tay và nâng người lên.
“Hết cách rồi, tôi xông lên đây. Nếu đánh bại con cầm súng và cung trước thì có lẽ sẽ thắng.”
“...Hả? Bị ngu à?”
“Tuy hết mana nhưng Luyện Ngục Kiếm vẫn mạnh hơn những thanh kiếm thông thường mà. Không sao đâu, mấy chuyện như thế này – tôi đã quen rồi.”
Trang bị của Gilbert đều là những món rất nhẹ.
Một bộ giáp da có phủ kim loại mỏng là món đồ ưa thích của những Thợ Săn chuyên về tốc độ. Tuy nhiên, nó chắc chắn không hợp cho người làm mồi nhử.
Tốt hơn hết là việc đó nên giao cho đạo tặc với tốc độ di chuyển nhanh như Tino hoặc Ruda. Mà trên hết, cậu ta còn không có khiên nữa. Thanh đại kiếm cầm hai tay này có thể mạnh về lực công kích thật nhưng lại rất khó để xử lý nó.
Giọng nói không chút miễn cưỡng khi phải đối đầu với năm kẻ thù như hàm ý rằng cậu đã quá quen với những chuyện như thế này.
“Nhắc mới nhớ. Cậu nói là đã từng ở trong one man party sao?”[note32331]
Tài năng của các Thợ Săn rất khác nhau. Cũng không có gì ngạc nhiên về cách biệt sức mạnh giữa các thành viên trong nhóm, đặc biệt là những Thợ Săn đã chiến đấu cùng những đồng đội yếu hơn thường sẽ có xu hướng lao lên mở đầu.
Và họ cứ tiếp tục làm theo cách đó để giành chiến thắng nên ở những party mới, việc bất hòa vì chuyện này là không thể tránh khỏi.
Tino lườm Gilbert đang chuẩn bị đứng dậy.
“Đừng có mà làm bậy. Tuy chỉ là tạm thời nhưng tôi vẫn là leader, và nhiệm vụ của tôi là mang toàn bộ thành viên còn sống sót trở về.”
“......Hử?”
Gilbert mở to mắt kinh ngạc trước những lời nói đó.
Từ cái cách mà party này được thành lập, dựa vào tính cách mỗi người thì thật bất ngờ là leader lại nói những điều nằm ngoài suy nghĩ của Gilbert.
Ngay từ đầu thì Tino, người có tốc độ nhanh nhất cả nhóm sẽ có thể dễ dàng trốn thoát ngay cả khi bị vây bắt bởi lũ sói.
Dù đều là những Thợ Săn có kinh nghiệm nhiều năm thì cái party nãy vẫn rất lộn xộn.
Dù trong trường hợp nào thì chiến thuật phòng thủ chắc chắn cũng sẽ không hợp.
Trước ánh mắt của Gilbert, Tino cau mày và khẳng định lại một lần nữa.
“Tôi sẽ không bỏ chạy. Lần này, Master kỳ vọng tôi sẽ hành động như một leader. Tất cả mọi người phải sống sót trở về không thiếu một ai – đó là yêu cầu tối thiểu.”
Tino biết rằng, một Thợ Săn giỏi cũng không phải là một Thợ Săn toàn diện.
Đôi khi, họ phải quyết định từ bỏ một vài thành viên để bảo vệ cả nhóm.
Tuy nhiên, đây không phải là những gì được mong đợi ở lần này.
Master chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ lại đồng đội của mình dù chỉ là tạm thời.
Đó mới chính là phong cách của Cry Andoric, Master của『First Step』.
Dù đây chỉ là một party lạ đời với những người không quen biết gì nhau – không, đây chính là thử thách dành cho Tino Shade với vai trò leader vào thời điểm này.
Hít một hơi giữa trời đêm lạnh giá và ổn định lại nhịp tim trước khi bắt đầu bước vào trận chiến sinh tử.
Sau đó, Tino nhìn lại các thành viên một lượt rồi nói.
“Tôi và Ruda sẽ nhanh chóng xông ra và thu hút sự chú ý của đối phương trước, dù sao tôi đã được đào tạo để tránh các loại vũ khí tầm xa rồi. Ngay khi có khoảng trống thì Greg và Gilbert sẽ tấn công vào bọn chúng từ phía sau.”
§ §
AAA, cầu trời hãy để Tino còn sống. Lần này để những người khác chết thay cũng được.
Tôi nghiến chặt răng trong khi bay qua bầu trời đêm chỉ có mỗi ánh trăng.
Trước sức gió mạnh như vậy, không khí trước mặt cứ bám vào toàn bộ cơ thể tôi.
Nhờ lực đẩy được tạo ra từ Bảo Cụ áo choàng, tôi lao vun vút cứ như tên bắn.
Mũi tên mà một khi đã đi thì không thể quay trở lại.
Trong cái bóng tối mịt mù này, tôi chỉ có thể kiểm soát hướng bay và cứ tiếp tục hướng lên phía trước.
Bay qua những bức tường khổng lồ và cổng thành của Đế Đô trong nháy mắt. Tất cả những gì tôi có thể thấy là một vùng đồng bằng trải dài vô tận và những con đường được bảo dưỡng khá tốt nhưng lại chẳng có tí ánh sáng nào.
Đó đúng là một khung cảnh nên thơ trữ tình, nhưng cảm xúc của tôi khi nhìn thấy chúng vào lúc này chỉ gói gọn trong hai từ ‘buồn nôn’.
『Dạ Thiên Ám Dực』là một Bảo Cụ dạng áo choàng.[note32326]
Chiếc áo choàng màu xanh đậm tuyệt đẹp tựa như màu của chính bầu trời đêm, trên cổ áo có đính một viên ngọc trắng, mang đến cho người sử dụng khả năng bay cực kỳ mạnh mẽ.
Những Bảo Cụ có khả năng bay cực kỳ hiếm và chúng được biết là toàn có giá trên trời. Trong bộ sưu tập của tôi cũng chỉ có mỗi『Dạ Thiên Ám Dực』thôi, nhưng nó lại có một số sai lầm rất nghiêm trọng.
Sự cố『Tên Lửa Người』xảy ra với người chủ trước của Bảo Cụ này thật sự là một chuyện đáng buồn và nó cũng cho mọi người thấy được hai mặt hữu dụng và nguy hiểm của Bảo Cụ.
Người Thợ Săn phi thân với tốc độ khủng khiếp đã lao thẳng xuống mặt đường và thăng thiên ngay lập tức. Trước bờ vực bị thiêu hủy vì đã gây ra cái chết cho một Thợ Săn xuất chúng, tôi may mắn đã có được nó. Đây đúng là sản phẩm lỗi đích thực mà.
Tuy nhiên, không nghi ngờ gì rằng nó có thể thật sự giúp bạn bay trên bầu trời .
Tôi cũng chẳng thể bay một cách ổn định được vì nó chú trọng vào lực đẩy hơn là kiểm soát trọng lực nên sẽ không thể『Trôi Nổi』giống như khả năng của những bảo cụ bay khác.
Và trên hết, nó cực kỳ nhanh, cái tốc độ này chẳng an toàn tí nào.
Vì là một Bảo Cụ nên nó hẳn phải là một vật phẩm đã từng tồn tại ở một thời điểm nào đó trong quá khứ. Tôi thật sự muốn làm một tràng cải lương cho tên nào làm ra cái áo này quá.
Với cái khoảng cách này, một Thợ Săn để vào trong rừng sẽ mất đến một giờ đồng hồ, nhưng tôi lại đến đây trong nháy mắt.
Nếu đi bộ, tầm nhìn của tôi sẽ bị che khuất bởi cây cối, thêm nữa là mấy bụi rậm, cành lá, sỏi đá sẽ khiến tôi sớm kiệt sức, vậy nên bay đến thì vẫn tốt hơn.
Những con chim và thú trú ngụ trong khu rừng
liên tục cất những tiếng hét ồn ào về phía tôi. Im đi, tao mới là người phải hét lên đây này!
Bằng một cách nào đó, tôi đã tìm thấy Bảo Điện trong cái khung cảnh mờ ảo này.
Một khu đất rộng lớn, trống trải không có cây cối và một cái hang lớn đào trên mặt đất. Không còn nghi ngờ gì nữa, quanh đây chẳng có Bảo Điện dạng hang động nào nên chính là nó rồi.
Nhưng vấn đề duy nhất là, tôi không dừng lại được.
Nói rồi tôi nghiến răng, chuyển hướng theo đường chéo và lao thẳng xuống hang với cùng một tốc độ.