Chương 14: Hang Sói Trắng 2
Trans: Shutra
Ném bom tiếp nè
******************
Tôi vừa đi lên cầu thang thì bắt gặp Eva đang bước vào phòng Clan Master.
Nhìn vào cái kệ sách đang mở rồi lại nhìn sang tôi, cô ấy chớp mắt.
Sau một hồi lựa chọn kỹ lưỡng và nhanh chóng nhất có thể, giờ tôi giống như một Bảo Điện sống với đống Bảo Cụ này vậy.
Một Bảo Cụ dạng nỏ đeo sau lưng và một Bảo Cụ dạng kiếm ngắn được giấu trong chiếc áo choàng màu xanh đậm.
Trên từng ngón tay của tôi đều có một chiếc nhẫn. Thậm chí, tôi còn xỏ chúng qua Bảo Cụ dạng xích rồi dắt vào thắt lưng, số còn lại thì để vào túi đạo cụ.
Nhiều Bảo Cụ nhẫn như này, tôi tự hỏi tại sao con người lại chỉ có mười ngón tay thôi chứ?
Quần áo và đồ lót của tôi thì không phải Bảo Cụ đâu mà là chỉ những trang bị khá bền và nhẹ mà các Thợ Săn thường mặc. Trừ mỗi chúng ra, còn lại đúng là toàn Bảo Cụ thật. Nhưng dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng thế này, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn vì đây là cái trường hợp mà tôi không biết liệu sẽ có thêm thứ gì phát sinh không.
Theo kinh nghiệm của tôi từ trước đến nay, một người bình thường dù có Bảo Cụ cũng chẳng làm được gì nhiều.
Như thường lệ, trang phục của phó clan master là một bộ đồng phục màu trắng được chăm chút kỹ lưỡng từ dưới lên trên. Dù đã làm việc cả ngày mà trên đó vẫn không hề có lấy một hạt bụi nào.
Cô ấy siêng năng thật đấy, tối thế này rồi mà vẫn còn làm ư?
Nhận tiện, hầu hết mọi người đều biết đến sự tồn tại của căn phòng bí mật này nên nó cũng chẳng phải thứ đáng ngạc nhiên hay gì.
Dẫu sao thì Eva cũng đã tham gia vào việc xây dựng trụ sở clan, và đối với các Thợ Săn, việc phát hiện phòng ẩn cũng là khả năng đặc biệt.
Dù là trong những ngày bình thường, họ cũng luôn luôn kiểm tra trần nhà và khoảng cách của bức tường để xem có chỗ nào trống không. Đáng sợ quá.
“Có chuyện gì sao Cry-san. Ăn mặc nặng nề như vậy...”
“Fufufufufu... Tôi muốn tản bộ một tí ấy mà.”
“...Nhưng anh đang lo lắng đến mức run cầm cập kìa.”
Nhìn phát ra ngay.
“Fufufufu... Ý cô là sao chứ?”
Tôi chỉ còn biết cười một cách kì lạ trong hoàn cẢnh tuyệt vọng này. Eva nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Chắc chắn không phải là vì đống Bảo Cụ này rồi vì lúc nào tôi chẳng đem theo Bảo Cụ bên mình.
“Anh có muốn các thành viên của party khác viện trợ không?”
Eva đưa ra một đề xuất hấp dẫn.
Tuy nhiên, dù là thành viên cùng clan thì họ vẫn ở party khác với tôi.
Vào thời điểm này, sẽ chẳng có party nào nửa đêm nửa hôm lại muốn đến cái Bảo Điện nguy hiểm đó đâu, tôi đâu thể đòi hỏi quá nhiều chứ.
Bình tĩnh lại, tôi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
“Không sao. Toàn bộ mọi chuyện đều đi theo kế hoạch của tôi mà.”
“Đợi chút đã.”
Eva bất ngờ lại gần tôi mà không để ý đến cái dáng vẻ mạnh mẽ giả tạo này. Cô ấy nhìn vào mặt dây chuyền trên cổ tôi. Nó chỉ đơn giản là một viên nang bằng kim loại, không phải Bảo Cụ.
“Cái này, không phải là slime của Sytry sao?”
“......”
“Nếu dùng không cẩn thận thì Đế Đô này nhất định sẽ bị phá hủy, mọi người nói là nhất định không được mở cái đó ra đâu.”
Eva ấy chỉ nhìn chằm chằm mà không chạm vào nó. Cô ấy đang cố để hạn chế những rủi ro thứ này có thể gây ra.
Viên nang này là thứ nằm sâu trong kho của tôi. Hình như có chứa một con slime đã được nhân giống để cải tiến, nhưng tôi chưa xem bao giờ nên cũng chẳng biết nó hình thù như nào.
Slime là một thực thể cực kỳ yếu trong số các ma vật. Cả cơ thể chúng là một loại chất nhầy và mềm nhũn. Cũng chính vì thế mà nó rất dễ để hạ gục. Cắt, luộc hoặc nướng nó lên.
Mà dù có cả tá các loại slime nhưng chúng đều rất tầm thường.
Kể cả đối với một tên yếu như tôi, slime vẫn là cái thứ cùi bắp. Nhưng có một điều tôi khá chắc chắn, trong giới ma vật thì cái con đang nằm trong viên nang này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Tôi cũng chẳng biết nó khác chỗ nào mà chỉ biết là rất khác thôi.
Bảo Cụ thì kinh thật đấy nhưng sức mạnh và thời gian sử dụng của nó lại phụ thuộc vào trữ lượng mana bên trong.
Hậu vệ của『Strange Grief』là những người chuyên sạc mana cho Bảo Cụ của tôi. Nhưng lần cuối họ làm là trước khi đi thám hiểm hai tuần trước nên mana của chúng cũng đã bị hao hụt kha khá. Thành ra, tôi không thể mong đợi được gì nhiều.
Có thể nói, cái viên nang này chỉ là giải pháp thay thế thôi. Tino dẫu sao cũng rất xuất sắc, tôi nghĩ em ấy sẽ ổn thôi, mà tôi cũng cần cố gắng hết sức có thể để tránh giao tranh nữa. Việc một Thợ Săn chuẩn bị phương án dự phòng cho trường hợp khẩn cấp cũng là điều dễ hiểu mà.
Dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông mạnh mẽ và thận trọng.
Thành thực mà nói thì tôi không thích chuyện này, và cũng chẳng muốn mang nó ra đâu. Nhưng biết làm sao đây, những Bảo Cụ dạng vũ khí khác toàn cái to và nặng, tôi vác đi thế nào được.
Cách dùng cái thứ này khá là mơ hồ, nhưng chắc là khi đến Bảo Điện, tôi chỉ việc ném nó ra rồi bỏ chạy thật nhanh, hi vọng nó sẽ hoạt động bằng một cách nào đó. Sau cùng thì thứ này cũng đâu có đáng giá bằng mạng sống của đàn em dễ thương của tôi được.
“K-Không đời nào. Những thứ mà vi phạm quốc pháp của Đế Đô thì tôi sẽ không mang theo đâu.”
“......”
Tuy nhiên, không giống như tôi, người rất tôn trọng pháp luật, các bạn thuở nhỏ của tôi đôi khi lại phạm pháp.
Vì dự định của tôi đã bị lộ mất rồi nên tôi nhanh chóng nắm lấy tay cầm cửa sổ đằng sau bàn của văn phòng và mở ra. Một cơn gió to và lạnh thổi thẳng vào.
Cái cửa sổ này được thiết kế để có thể mở là vì nếu không thì Liz sẽ đập nát nó ra rồi trèo vào mất. Giờ ngẫm lại mới thấy cũng hữu dụng ghê.
Eva nhìn về phía tôi với vẻ mặt đầy lo lắng. Ánh mắt cô hướng về con slime của Sytry.
Có lẽ cô ấy lo rằng tôi có thể gây Ảnh hưởng đến việc quản lý clan vì mấy trò đáng ngờ tôi sắp làm.
“A-Anh thật sự sẽ ổn chứ?”
Ừ ừ, tôi biết mà. Ổn thế quái nào được...
Tôi thật sự muốn kéo ai đó đi hỗ trợ lắm nhưng『Dạ Thiên Ám Dực』chỉ có thể sử dụng bởi một người thôi.
§ §
“Um... Chẳng phải chúng ta nên rút lui thì hơn sao?”
Chiến binh điên cuồng đã biến mất mà không để lại một dấu vết.
Ruda khuyên Tino trong khi nhìn chiến binh sói dần tan biến vào trong không khí.
Greg cũng hạ thanh trường kiếm đã mòn vì dùng nhiều xuống và gật đầu đồng tình.
“Phải đấy. Đằng nào thì đối tượng giải cứu cũng chưa chắc là còn sống. Cứ đi thế này mãi cũng vô ích mà thôi.”
Chiến binh sói rất mạnh. Bộ giáp bao phủ lấy toàn bộ cơ thể nó có thể chặn được hầu hết mọi đòn tấn công, và nếu ăn phải một đòn từ cái cánh tay vạm vỡ đó thì trọng thương là không thể tránh khỏi.
Vốn dĩ『Huyễn Ảnh』loại quái thú đều rất nhanh và mạnh. Hơn nữa, một con chiến binh sói có vũ trang đầy đủ thế này thì không phù hợp với Bảo Điện cấp 3 một chút nào.
Greg dù là một Thợ Săn cấp 4 kì cựu cũng nhận thấy rằng đối thủ rất khó nhằn nếu một chọi một với nó.
Rất may là họ đã hạ được con Huyễn Ảnh mà vẫn còn lành lặn, vì đối thủ chỉ là một con đi lạc nên họ có lợi thế về số lượng, hơn nữa còn có Tino liên tục thu hút sự chú ý và phân tán đòn tấn công của nó.
Nhưng nếu bất kì ai trong số họ mà bị thương và chuyển động chậm lại thì trận chiến sẽ còn kéo dài hơn thế nữa.
Dưới cái nhìn của Ruda và Greg, leader của họ nhíu mày và quay lại.
“Đã quyết định là sẽ không thay đổi. Vốn dĩ chúng ta còn chưa vào Bảo Điện cơ mà.”
“Còn ngang bướng cái gì vậy? Dù sao thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất chứ!? Cái tên hồi nãy rõ ràng là từ『Hang Sói Trắng』đi ra. Ai mà biết trong đó sẽ còn bao nhiêu con như thế nữa.”
“Khi tôi đến đây mấy hôm trước, rõ ràng là chỉ có chó sói bình thường thôi mà...”
Ruda nhìn về hướng Bảo Điện và rùng mình.
Lúc đầu, những gì xuất hiện trong『Hang Sói Trắng』chỉ là mấy con sói Huyễn Ảnh lớn hơn bình thường. Đó là Xích Nguyệt, được ví như loài Nguyệt Ngân đã tuyệt chủng. Không phải là mấy con người sói biết mặc giáp và cầm kiếm đi lung tung thế này.
Những Huyễn Ảnh mà Ruda gặp khi đến đây vài tuần trước, sức mạnh của chúng kém xa so với lũ người sói này.
Trên hết, bộ giáp hạng nặng trên người nó cứng đến mức con dao của Ruda không thể xuyên thủng. Cách duy nhất để hạ là nhắm thẳng vào vào phần đầu không được Bảo vệ hoặc các khe hở trên bộ giáp.
Với thể trạng của Ruda hiện nay, nhắm vào đầu một con sói trong khi nó đang di chuyển với tốc độ cao là điều không thể. Điều này có thể cải thiện bằng cách luyện tập thêm, nhưng cô không muốn luyện tập trong cái trường hợp nguy hiểm đến tính mạng thế này.
“Cứ coi đây là huấn luyện đi.”
“H-Huấn luyện ấy hả...”
Tino nhún vai như thể nó là chuyện thường ngày.
Dù trong cái tình huống bất thường này mà vẫn bình tĩnh được, Ruda cảm thấy sự cách biệt to lớn giữa hai người.
Thái độ như thể nói rằng, cô đã từng đến những Bảo Điện như này rất nhiều lần vậy.
Đây chính là『Strange Grief』.
“Greg-sama đang có hiểu lầm lớn đấy.”
“Gọi tôi Greg là được rồi.”
“Greg đang không hiểu chuyện này rồi.”
Gilbert nhìn xuống thanh kiếm cậu đang cầm trong tay với một biểu hiện đầy nghi hoặc.
Cậu đang nắm giữ thứ vũ khí mạnh nhất cả đội. Không quan trọng tính cách có thế nào, giờ cậu chính là chủ lực.
Master sẽ không chỉ định một cậu nhóc xa lạ vào nhóm của Tino mà không rõ lý do.
Rốt cuộc thì tất cả những nhân tố cần thiết đều tập hợp ở đây. Master đã đúng.
Tino gật đầu một cái, nhìn vào Bảo Điện, nơi những tiếng hú vẫn vang lên không ngừng rồi nói.
“Một khi Master đã phái chúng ta đi – đối tượng giải cứu hẳn vẫn còn sống.”
“-!?”
Greg choáng váng trước lời khẳng định của Tino.
Họ không thể hiểu được. Không, đúng hơn thì họ không hiểu được cũng là lẽ đương nhiên.
Bảo Điện là một nơi rất nguy hiểm nên đa số các trường hợp mất tích ở đó đều đã chết. Kể cả là một Bảo Điện không nổi tiếng, sẽ chẳng có Thợ Săn nào muốn giúp đâu vì cách duy nhất để xác định xem đối tượng đã chết hay chưa là vào thẳng trong đó.
Liệu người nào có thể biết được điều này khi vẫn đang ngồi tại Đế Đô cơ chứ? Ai cũng sẽ Bảo rằng điều đó là không thể. Nhiều nhất thì họ chỉ có thể tính toán tỉ lệ sống sót từ ngày mất tích thôi.
Nhưng anh ấy thì có thể. Biến những điều tưởng chừng như vô lý thành khả thi. Phá vỡ những lẽ thường mà người khác luôn cho là đúng.
Đó là lý do vì sao Cry Andoric là Thợ Săn cấp 8. Master không phải là một kẻ ngốc.
“Bằng những tính toán thần sầu, Master không thể nào đưa ra chỉ thị vớ vẩn cho tôi được đâu. Greg, ông cũng sống ở Đế Đô nên hẳn phải hiểu lý do chỉ có ba người đạt đến cấp 8 rồi chứ?”
Trước ánh nhìn lạnh lùng đó, mồ hôi trên má của Greg tuôn ra liên tục.
Bầu không khí căng thẳng này buộc Ruda phải đưa ra một lời nói để khích lệ.
“Đ-Đúng vậy nhỉ. Nếu như đối tượng giải cứu vẫn còn sống thì không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tiến hành thôi. Phải không Gilbert?”
Đột nhiên bị gọi, Gilbert mặt cứng đờ nói sang một chuyện khác.
“Luyện Ngục Kiếm...hết mana rồi. Nhưng tôi chỉ vừa mới sạc hôm trước... Giờ, tôi không thể tự mình sạc nó được...”
“...Eh?”
Bảo Cụ để sử dụng đòi hỏi phải có một lượng mana lớn.
Trừ khi bạn là một pháp sư và tự tin vào bể mana gấp mấy chục lần so với thông thường của bản thân, không thì bạn sẽ phải sạc mana cho nó từ trước.
Ở Đế Đô này, có cả những pháp sư chuyên sạc Bảo Cụ. Nếu trong party của bạn có pháp sư thì việc sạc sẽ dễ dàng hơn, nhưng nhóm này thì không có ai cả.
Những lời bối rối của Gilbert đã khiến Tino lẩm bẩm, cô ấy nhanh chóng nhận ra tình hình lúc này.
“Master... Master liệu anh ấy ghét mình sao...?”
Và, Tino cùng những thành viên rốt cuộc cũng chưa vào được Bảo Điện.