“Sao cậu lại muốn đi đến mạn bắc thế ?” – Iori hỏi khi bơm nước vào bình
“Nếu muốn rời đảo thì chúng ta phải đi từ bờ phía bắc, thế nên việc phải đi xuyên qua mạn rừng phía bắc là bắt buộc” – Tôi đáp
“Thế sao chúng ta không đi một vòng ven bờ biển ? Như thế an toàn hơn nhiều mà đúng không ?”
“Đó là kế hoạch ban đầu của mình, nhưng khi đi đến con sông thì mình đã đổi ý”
“Ý cậu là sao ?”
“Theo những gì chúng ta được biết thì cái cabin này nằm ở trung tâm hòn đảo, đúng không ?”
Iori gật đầu
“Chúng ta đã đến đây từ bờ phía nam đúng không ?
“Ừ”
“Thế cậu có nhớ chúng ta đã mất bao nhiêu thời gian để tìm ra cái cabin không ?”
“Mình không chắc lắm… hình như tầm hai tiếng ?”
“Mình cũng nghĩ vậy, tầm khoảng hai tiếng vì nó na ná thời gian mà tụi mình đã đi đến con sông ở phía đông”
“AH…!”
Iori trông như đã ngộ ra điều gì đó, còn tôi tiếp tục giải thích
“Nói cách khác, hòn đảo này có “bụng to” khi mà trục bắc-nam có độ dài ngắn hơn trục đông-tây”
Sau khi đến con sông ở phía đông, nếu đi tiếp thì sẽ là một cánh rừng rậm và sâu, và thậm chí không hề có một dấu hiệu nào biển cả. Dù không chắc lắm nhưng tôi nghĩ từ con sông đến bờ biển sẽ cần phải đi xa hơn nhiều…
“Nếu ‘nhà’ là trung tâm thì chúng ta sẽ chỉ mất tầm hai tiếng để đi đến bờ bắc, còn nếu chúng ta quyết định đi một vòng quanh bờ biển từ phía đông hoặc phía tây, có thể mất tận bốn đến năm giờ… thậm chí là nhiều hơn thế”
“Nghe cực quá đi”
“Đặc biêt là với cái nóng như thế này, thì khi chúng ta tới được bờ biển, chưa chắc chúng ta còn nước để uống…”
“Đúng thế..! Ý tưởng tốt nhất chắc chắn là xuyên qua mạn rừng phía bắc rồi”
Lựa chọn đi xuyên qua mạn rừng bắc hoặc đi ra biển từ phía đông đều vô cùng khó khăn, cả hai lựa chọn đều có những ưu và nhược điểm khác nhau. Nhưng sau khi bàn bạc thì lựa chọn khả dĩ và đơn giản nhất đã được tụi tôi thông qua.
“Vậy giờ, làm một cây thương thôi”
“Gatten shōchi no suke!” [note57814]
“…Hả?”
“Nó nghĩa là mình hiểu rồi á, đây là câu cửa miệng của ông mình”
“Mình cứ tưởng cậu lạc đề rồi chứ”
“Hahaha, đừng quan tâm đến tiểu tiết mà”
“Gatten shōchi no suke!”
“Đừng nhại theo mình mà !”
-----------------
Làm một cây thương thực sự rất thú vị, chúng tôi được tận dụng toàn bộ những dụng cụ trong hộp để làm…
Với một cái khăn quấn quanh trán, tôi như là một ông thợ lành nghề…
“Cuối cùng là hơ qua phần đầu với lửa… Xong rồi !”
Tôi giương cao ngọn thương của mình lên, còn Iori thì vỗ tay
“Trông nó ổn đấy chứ”
“Ừ! Trông nó khá đáng tin cậy nhỉ!”
Nó trông giống một cây cọc nhọn hơn là thương, nhưng ai quan tâm tiểu tiết cơ chứ
Nhờ vào tay nghề tuyệt hảo của tôi khi dùng dũa và nạo nên cái thương này đúng là cực phẩm. Không sợ bị dằm đâm vào tay khi sử dụng.
“Mình cũng muốn ăn mừng về cái thương này lắm, cơ mà ta phải tới khu rừng ngay thôi.”
“Thời gian của tụi mình đang cạn dần rồi”
Chúng tôi đã mất nhiều thời gian hơn dự kiến để làm cây thương, cho nên hiện giờ chỉ còn gần bốn tiếng nữa là mặt trời sẽ lặn.
Với cây thương thủ sẵn trong tay, chúng tôi tiến vào khu rừng.
“Nhân tiện thì mình thấy mặc katoui và mang giày lười thật kì cục nhỉ”
“Đôi giày là phần hiện đại một cách kì cục mà”
Tôi hơi hối hận khi đã cột cái đai ở eo hơi quá chặt, lý do việc tôi phải cột chặt là do tôi phải giắt theo thanh gươm và bình nước. Kết quả là giờ eo tôi đau vãi..
Nhưng mà nếu tôi nới lỏng nó thì đồ mình giắt sẽ rơi ra mất…
Khi tôi đang nghĩ linh tinh thì..
“Grrrr!”
Một con sư tử xuất hiện trước mặt chúng tôi
Nó là một con đực trưởng thành, dạng như con mà tụi tôi đã chạm mặt vào hôm bữa, và chỉ có mỗi mình nó xuất hiện ở đây.
“Nó xuất hiện sớm thế nhỉ” – Iori hơi tái lại
“Lần này chúng ta không cần phải chạy”
Tôi bước đến trước, giữ chặt cây thương bằng cả hai tay rồi chĩa về phía con sư tử
“Nhào vô !”
Chiến thuật cơ bản nhất trong một trận một đấu một là phản công thay vì lao vào tấn công, tôi có thể chống lại đòn tấn công của con sư tử từ một khoảng cách an toàn. Dù nó có nhanh đến mức nào đi nữa thì không đời nào nó né được.
Tuy nhiên..
“GRAAAA!! GỪUUUU”
Con sư tử chỉ gầm lên và không có ý định lao vào
“Nó khá cẩn trọng” – Iori bảo
“Lần đầu chúng ta gặp nó, nó cũng khá dè dặt mà”
Vì con sư tử không có dấu hiệu sẽ tấn công, chúng tôi cần phải đổi chiến thuật.
“Iori, mình sẽ tấn công nó trước, nếu nó phản công thì cậu sẽ đánh trả nó nhé”
“Mình hiểu rồi !”
“Được rồi, tới luôn nào!”
Tôi lao tới khi hét lớn “Aaaaaa”
“Mày nghĩ mày có thể hù…. Ể !?”
Ngay trước lúc mũi giáo tôi tới chỗ của nó…
“Garrrgh!”
Con sư tử quay đi rồi chạy khỏi
“Wow ! Sự đe dọa của cậu làm nó sợ rồi kìa !”
“Thật ư ?”
Cảm giác hơi hụt hẫng một chút, nhưng mà ít nhất thì nếu con sư tử đã bị dọa thì chúng tôi đã đạt được mục đích rồi, chúng tôi cần tránh giao tranh nhất có thể.
“Bây giờ thì cứ cảnh giác và đi tiếp thôi nhỉ”
Chúng tôi tiếp tục chuyến đi, bước qua khoảng rừng không quen mắt… Dù đường khá phẳng thế nhưng đôi giày lười của tôi vẫn có cảm giác khó chịu khi đi.
….Và tôi sực nhớ
“Iori, vết phồng của cậu ổn không thế ?”
“Ổn mà ! Mình đang mang tất hôm nay mà !”
Iori duỗi chân phải ra trước mắt tôi.
Ánh mắt tôi lướt từ mắt cá của cổ rồi dịch dần lên phần đùi cô..
Nếu mà cái áo choàng ngắn hơn tí nữa…
“Dâm dêeeeee~”
Tự nhiên Iori nói gì đó khi cười tinh nghịch
“Ý-Ý cậu là sao khi nói thế?”
“Masato-kun nè, cậu có biết là ánh mắt cậu rất trung thực không !?”
“H-HẢ…?”
“Mình biết cậu đang nhìn vào đâu đó nha !”
“Masato-kun dê cụ!” – Iori cười lớn
Xấu hổ chết mất… Tôi dời mắt đi còn tai tôi thì nóng bừng
“N-Nhân tiện thì, nếu cậu không ổn thì nhớ bảo mình..!” – Tôi tìm cách đánh trống lảng
Mặc dù cổ đã biết mình nhìn vào đâu, thế nhưng cổ không hề ghét mình ư… Nhưng mình cũng không thể nhìn chằm như thế mãi được….
Hay là học cách nhìn trộm mà không để bị bắt nhỉ ? Mình chỉ cần luyện cơ cổ và khả năng đảo mắt cực nhanh…
Khi đang mải nghĩ mấy thứ bẩn bựa thì bỗng nhiên….
“Grrrr!!!”
Con sư tử đực lúc nãy lại xuất hiện
“Lại là nó ! Giờ nó lại có hứng rồi ư ?”
“Nếu thế thì, chỉ cần cùng nhau hạ nó thôi !”
Chúng tôi giương cây thương lên…
Thế nhưng…
Sự tự mãn của chúng tôi ngay lập tức bị dập tắt…
“GỪUUUU !!!”
Một đàn sư tử, có cả con sư tử hồi nãy, lộ diện từ mấy cái bụi cây xung quanh. Tổng cộng có tận mười con sư tử.. tất cả đều trưởng thành và trong đó gồm ba đực, bảy cái.
“Tụi nó đã mai phục chúng ta…!”
Chúng tôi đã hoàn toàn bị bao vây…
Hai học sinh cao trung chưa từng có kinh nghiệm thực chiến đối đầu với mười ‘chúa sơn lâm’…
Kể cả một đứa mẫu giáo cũng biết được kết quả của trận chiến này… Hoàn toàn vô vọng…
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/stranded-on-a-deserted-island-with-the-schools-number-one-beauty-so-ill-give-it-my-best-shot/chuong-17-110