Tôi hiện đang ở "Thiên Niên Thụ Lâm" của vương quốc Elphegort.
Bởi vì Khu rừng U mê đã cháy rụi gần một nửa nên chuyến đi của chúng tôi từ Cung điện đến Thiên Niên Thụ Lâm không kéo dài.
Sâu hơn trong khu rừng, nơi đang dần được mở rộng ra, có một số vi phạm với thiên nhiên và một cái giếng cũ.
Sử dụng thang treo trên mép của cái giếng, tôi dần dần đi xuống lòng đất. Mặc dù nó trông như một cái giếng nhỏ cạn nước nhưng nó lại sâu một cách bất ngờ. Nếu bạn nhìn lên từ nơi sâu nhất của giếng thì bạn sẽ thấy mặt trời như một hạt đậu nhỏ.
Ở một bên của đáy giếng có một thứ trông như một cánh cửa sắt chắc chắn. Nó dường như không bị khóa. Tôi mở cửa và nhìn thấy một tầng hầm nhỏ. Nó có vẻ là cơ sở ẩn náu của Keel trong các trường hợp khẩn cấp.
Khi vào trong, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ. Cô ấy trông ốm hơn lần chúng tôi gặp nhau. Nhưng mái tóc xinh đẹp và vẻ ngoài cô ấy vẫn không hề suy giảm.
Sau khi nhận thấy tôi, cô gái nhìn qua với vẻ ngạc nhiên
"A… Allen! Sao cậu ở đây… "
"Michaela! Cô ổn không? "
Mặc dù kế hoạch đốt khu rừng bị cản trở bởi trận mưa đột ngột nhưng phần đã cháy rụi đảm bảo con đường phía trước để tấn công Elphegort đúng theo tiến độ của kế hoạch của Riliane.
Binh lính Lucifenia tàn phá lãnh thổ Elphegort một cách áp đảo và ngay lập tức chiếm đóng Thành phố Thủ đô, Aceid. Từ đó… Họ không còn gọi đó là chiến tranh nữa mà là thảm sát.
Binh lính địa phương giết những người phụ nữ tóc xanh lá. Và việc tương tự cũng xảy ra với những người đàn ông dám chống đối. Nhiều gia đình bị phá hủy và vô số sinh mạng đã chết…
"Cuộc Săn lùng Màu Lục" bắt đầu.
Hai ngày trước, một thương nhân tài giỏi của Elphegort, Keel Freesis đã bị bắt và bị giam tại Hầm Ngục của Cung điện Lucifenia. May mắn thay, ông ta và gia đình của mình là dân nhập cư; không có tóc xanh lá.
Nhưng ông ta đã để những người hầu của mình bỏ trốn. Vài người trong số họ dĩ nhiên là phụ nữa tóc xanh lá. Ông ta đã bị bắt như một hình phạt nhưng ông ta sẽ không bị tử hình ngay lập tức. Một khi họ giết ông ta, không chỉ Elphegort mà cả nền kinh tế của Lucifenia cũng rơi vào một mớ lộn xộn lớn. Có lẽ không có gì ngoại trừ những khoản phạt khổng lồ có thể dùng để trao đổi tự do cho ông.
Riliane không thay đổi ý định của chị ấy. Tuy nhiên--
Khi tôi gặp Keel ở hầm ngục, giọng của ông vẫn như trước.
"Ôi~~~ thật là sai lầm. Tôi đáng lẽ nên nhận ra rằng cô ấy sẽ muốn đốt khu rừng ở Lucifenia sớm hơn; bây giờ đã quá trễ để trốn thoát. "
"… Nữ hoàng đang tìm người mà Vua Kyle yêu, có phải là Michaela? "
Nụ cười của Keel biến mất. Với không ai xung quanh chúng tôi, ông ta nói thầm:
"… Có ai khác biết chuyện này không? "
"Không… Tôi e rằng tôi là người duy nhất để ý. "
"Đó thật sự là một mất mát với cậu, nhưng nó không phải là vấn đề lớn. Họ không thực sự là người yêu, tôi nên nói sao nhỉ, chỉ là anh chàng ấy… Kyle yêu đơn phương. "
Tôi nhìn quanh, một lần nữa xác nhận không có ai khác ở đây, và nói:
"Michaela ổn không? Ông có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không? "
Keel trông giống như đang suy nghĩ.
"Tôi ưm… Thẳng thắn mà nói, tôi rất bối rối và điều đó. Nếu tôi giao nộp, tôi có thể cứu được nhiều người dân Elphegort hơn. Tuy nhiên, Michaela … và tất cả các người hầu khác,… giống như một phần của gia đình đối với tôi. Tôi không thể chỉ… nhìn họ chết. "
"… "
"Nó thật là xấu hổ, thực sự… Ai đó đã sắp đặt cuộc gặp này, thúc đẩy bởi lợi ích của thương gia, sẽ ngần ngại cho ngay cả chỉ một người hầu… Nhưng liệu nó có phải điều đúng đắn để làm? Bất kể cùng chung nhận thức hay lợi ích, mọi người… đều có thứ gì đó phải bảo vệ.
Và với tôi… đó là gia đình. "
Mặc dù tôi không biết chính xác loại cuộc sống gì ônh ấy có nhưng giá trị của ông ấy… là thứ tôi có thể hiểu.
"Cậu cũng có một cái, đúng không? Thứ mà cậu sẽ hi sinh tất cả để bảo vệ. "
Khi tôi đối mặt với câu hỏi của Keel, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi là khuôn mặt của Riliane. Kế tiếp là… nụ cười của Michaela.
"… Allen, tôi tin cậu, vì vậy tôi sẽ nói cho cậu nơi ẩn náu của Michaela. Đó là quyết định của cậu sẽ làm gì với nó. Bất kể chuyện gì đến, tôi sẽ chấp nhận nó… Tôi xin lỗi vì để một người trẻ như cậu phải mang một gánh nặng như thế này trên lưng. "
Ngay tại lúc đó, một cái bóng lướt qua gần cầu thang. Tôi nhanh chóng quay lại. Không có gì, không có ai, chắc là tôi tưởng tượng.
Keel nói tiếp.
"Trước khi bị bắt, tôi có viết một lá thư cho Kyle, nó bao gồm mọi thứ về vị trí của Michaela. Marlon ở rất xa, và do chiến tranh, chắc chắn sẽ bị cản trở. Nhưng theo anh ta, họ sẽ có thể cứu Michaela trong khoảng một tuần hoặc lâu hơn. Miễn là việc đó được chăm lo… Không phải mọi việc điều là kết quả chắc chắn. "
Michaela ra khỏi nhà, và cùng với bạn của cô ấy Clarith, trốn đến tầng hầm của cáu giếng cũ.
"Tuy nhiên, giữa đường, tôi bị tách ra khỏi Clarith. "
Michaela buồn bã nói.
"Trên đường đến đây, chúng tôi suýt bị phát hiện bởi những người lính Lucifenia. Tuy nhiên, Clarith nói 'Tôi sẽ cản họ lại' và chạy đến trước bọn họ. Cô ấy nói 'Tôi sẽ không sao' 'Tôi là tóc trắng, vì vậy tôi sẽ không bị giết'… Tôi là một người hèn nhát, do đó tôi bỏ lại bạn mình Clarith và chạy mất… "
Michaela khóc. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu rực sáng.
"Tôi xin lỗi, Michaela… "
"… Cậu không cần phải xin lỗi, Allen. Mặc dù cậu là người Lucifenia nhưng chiến tranh được gây ra bởi giới quý tộc. "
Nhưng người phát động cuộc tấn công và bóp cò súng là chị gái của tôi.
Keel nói đúng. Nếu Michaela bị giết, "Cuộc săn lùng Màu Lục" sẽ chấm dứt. Riliane sẽ rất vui sướng. Tuy nhiên, cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh tôi rất dễ thương và hiền lành. Lấy đi mạng sống của Michaela… là điều tôi không thể làm.
Có lẽ tôi thích cô ấy. Đây có phải… điều mà họ gọi là yêu? Liệu tôi có muốn bỏ tất cả và chạy trốn cùng cô ấy? Những xung động đang tăng mạnh trong trái tim tôi.
"Tôi sẽ trở lại, Michaela. "
"Ưm… Allen… hãy bảo trọng. "
Tôi đứng dậy và đẩy mở cách cửa sắt. Kyle sẽ đến sau năm ngày nữa.
Ch… Chính xác thì tôi nên làm gì?