Michaela và tôi ngồi trên xe ngựa đi đến khu vực phía bắc. Người lái xe nói rằng Dinh thư Freesis rất gần đây.
Nhờ Michaela dẫn đường, chúng tôi tìm được đường tắt, bù đắp được những khoảng thời gian chúng tôi trì hoãn vì nghỉ ngơi ở khu vực trung tâm. Như vậy, chúng tôi có thể gặp Keel đúng theo lịch trình.
Trên đường, tôi và Michaela nói chuyện rất nhiều. Hôm nay, cô ấy đến trung tâm thành phố để mua xà phòng.
"Tiểu thư Michaela, vì sao chị lại hát ở đó?"
"Em nhìn thấy cậu bé ở quảng trường chứ? Đứa bé đó…Cha mẹ cậu bé mất vì bệnh và cậu bé rất buồn. Vì vậy tôi cố gắng làm cậu vui lên bằng một bài hát; tôi không nghĩ rằng mọi người sẽ tụ lại ở đó…"
"Chị hát rất hay. Chị thường hát trước mặt nhiều người sao?"
"Ưm, không thường xuyên lắm, nhưng chỉ thỉnh thoảng… đúng vậy!"
"…! Vì-vì sao?"
"Cậu thật sự rất rập khuôn ~~~ nghe lời nói của cậu kìa"
"Haha, xin lỗi, em nên dùng kính ngữ khi nói chuyện với người lớn tuổi hơn. "
"Ồ~~ Allen, cậu bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay em mười bốn."
"Ưm… Còn tôi… mười sáu! Chỉ chênh nhau có hai tuổi thôi! Đừng quá cứng nhắc. "
Michaela nói trong khi nhìn tôi bằng con mắt vui mừng. "Đừng quá rập khuôn"… chị ấy cũng nói với tôi câu đó khi lần đầu tiên tôi gặp Germaine. Bây giờ cha tôi đã chết, tôi sẽ làm gì đây? Tâm trí tôi chợt lấp đầy với một năm không nhìn thấy người chị hợp pháp của mình.
"Em hiểu rồi, tiểu thư Michaela. "
"…"
"Em-Em biết, Michaela. "
Tôi bối rối trả lời. Nhưng câu trả lời dường như không làm cô ấy hài lòng. Qua cuộc trò chuyện của tôi với Michaela, tôi thấy rằng biểu cảm của cô ấy rất phong phú và không bao giờ che giấu cảm xúc. Nhìn điều này, tôi không thể không nghĩ rằng mặc dù cô ấy và Gumilia là bạn nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Michaela nói rằng cô ấy được sinh ra ở một ngôi làng nhỏ gần Thiên niên Thụ và sau đó cô ấy rời làng và tìm việc làm với bạn cô ấy; nhưng họ không tìm được. Và trong khi họ vẫn còn lạc lối, vợ của Keel, Quý bà Freesis đã giúp đỡ, vì vậy họ trở thành người hầu cho bà ta.
"Đất nước này rất phân biệt đối xử với những người thuộc dân tộc khác. "
Khuôn mặt Michaela có chút ảm đạm.
"Tôi có một người bạn… tên là Clarith. Cô ấy không trông giống như những người khác… Kể từ khi còn nhỏ, cô ấy đã bị những người khác bắt nạt, khi chúng tôi đến Aceid, chuyện đó cũng xảy ra. Kể cả khi có tôi xung quanh thì cô ấy cũng hoàn toàn không tìm được việc…"
Khi nói điều này, Michaela cười, một nụ cười rực rỡ. Cô ấy nói tiếp:
"Nhưng quý bà Freesis đối xử rất tốt với chúng tôi. Tôi có nghe là họ người nhập cư từ đất nước Marlon."
Keel là người Marlon? Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến điều này.
"Chủ nhân nói với tôi ông ta không thấy thoải mái khi là người nhập cư. Có thể là vì điều này, ông ấy rất thông cảm và bởi vì Clarith rất khác với với những người khác, ông ấy đã thuê chúng tôi. "
Sau khi nói điều này, Michaela dường như nhớ ra điều gì đó cô ấy muốn hỏi tôi.
"Allen là người hầu trong cung điện? Cung điện Hoàng gia… Cung điện Lucifenia Vĩ đại chắc phải lớn hơn nhiều so với dinh thự của Ngài Freesis; chắc là phải rất khó khăn để quét dọn."
Michaela thở dài, vẫn nhìn chăm chăm vào tôi.
"Vâng, bận rộn vẫn là bận rộn, nhưng công việc của em là phục vụ Nữ hoàng. Công việc lau dọn và những điều tương tự như vậy không phải là việc của em, vì vậy nó không phải là một công việc khó khăn"
"Nhận lệnh trực tiếp từ Hoàng tộc! Em thật là quyền lực! "
Muchaela trông giống kinh ngạc. Tôi phần nào tự hào rằng cô ấy khen ngợi tôi.
"Không, nó thực sự phiền hà… Tính cách của Nữ hoàng rất thất thường và hay ngờ vực, và em có một người đồng nghiệp người mà luôn làm vỡ thứ gì đó mỗi ngày. "
Chúng tôi nói rất nhiều về công việc của nhau.
Gia đình hoàng tộc và thương nhân giàu có. Chúng tôi phục vụ những người chủ khác nhau nhưng chúng tôi đều là người hầu, đó là điểm chung của tôi với cô ấy, thứ khiến tôi không hiểu sao nhưng làm tôi rất vui. Cô ấy sẵn lòng vui vẻ nghe những lời than phiền của tôi và tôi cũng sẽ rất vui vẻ nghe những bất mãn và thất bại của cô ấy.
Giọng hát của cô ấy thuần khiết và dễ chịu như một nàng tiên bí ẩn, nhưng sau khi có cuộc nói chuyện với cô ấy, tôi thấy rằng cô ấy rất dễ mến và rất dễ làm thân.
Chúng tôi trò chuyện và tán gẫu và đột nhiên thay đổi chủ đề. Tình cờ tôi để ý thấy cái vòng cổ trên ngực Michaela nhấp nháy dọc đường.
"Cái vòng cổ đó rất hợp với chị…"
Cổ cô ấy mang cái vòng cổ được làm từ vỏ sò. Khi tôi vươn ra và chạm vào nó, Michaela có một chút xấu hổ.
"A, nó… là một món quà…"
Mặc dù tôi đánh giá rằng vòng cổ "rất hợp với cô ấy", nhưng tâm trí tôi lại không nghĩ như vậy. Michaela không phù hợp với bất kỳ phụ đồ trang sức nào, những phụ kiện sẽ chỉ che lấp đi vẻ đẹp của cô ấy. Tôi thực sự không biết người không có mắt thẩm mỹ đó là ai; kể cả khi tôi nhìn thấy vòng cổ đó, tôi cũng sẽ không đưa nó cho cô ấy.
"A, tôi có thể nhìn thấy dinh thự từ đây. "
Michaela nói. Tôi nhìn về phía trước và thấy một cái gì đó lớn hơn nhiều so với những ngôi nhà xung quanh: một dinh thự với những thứ sang trọng đập vào mắt tôi. Mặc dù Cung điện Hoàng gia lớn hơn nhưng trang gia của Keel xứng đáng được gọi là khổng lồ, không phải trong quy mô nhỏ.
Xe ngựa không thể đi chậm hơn được sao?
Tôi nghĩ. Tôi không biết tại sao nhưng tôi muốn nghe cô ấy nói mãi mãi.