Story of evil

cảnh 3: allen ~vương quốc elphegort – trung tâm thủ đô aceid~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi không thể chịu được cơn buồn nôn này nữa. Tôi yêu cầu người đánh xe dừng xe lại một chút, rồi sau đó tôi bước xuống để hít thở thư giãn.

Quan tâm về cơn buồn nôn của tôi, người đánh xe cho tôi một viên thuốc. Ông ấy nói rằng ông cũng thường xuyên gặp nhiều người bị say xe như tôi, vì thế ông luôn chuẩn bị sẵn loại thuốc chống say xe này. Sau khi nghe lời khuyên của ông, tôi đi thăm thú quang cảnh xung quanh và quan sát. Tuy nhiên, tôi khá là ngượng khi đi xung quanh thế này…

Trung tâm thủ đô Aceid sôi động hơn phía nam mà chúng tôi vừa đi qua lúc trước đó, có vẻ như những người dân hiện giờ không chú tâm đến việc buôn bán lắm, thay vào đó, họ tập trung lại ở một góc phố nọ.

Tò mò, tôi chen qua đám đông đó.

“~~~?”.

Khi đến gần hơn, tôi nghe thấy một giọng hát dịu dàng và trong trẻo phát ra. Ở giữa đám đông, một cô gái đang đứng đó và hát.

Mọi người có vẻ như bị cuốn hút bởi bài hát của cô ấy; trong đó có một số người bỗng nhiên rơi lệ.

Tôi không biết tại sao nhưng khi tôi lắng nghe tiếng hát của cô ấy, tôi cảm thấy trong lòng mình ấm áp một cách kỳ lạ.

Nó làm tôi nhớ đến bài hát ru mà mẹ tôi từng hát cho tôi nghe khi còn bé… Tôi không nhớ nó nói gì, nhưng nhờ giọng hát của cô ấy, tôi dường như nhớ lại tất cả những ký ức thời thơ ấu tưởng như đã bị lãng quên, và theo đó là nụ cười dịu dàng mẹ dành cho tôi.

Cô gái đó trông trạc tuổi tôi, nhưng tôi nghĩ cô ấy lớn tuổi hơn tôi. Nhìn trang phục mà cô đang mặc, cô gái ấy có lẽ không phải là một quý tộc mà chỉ là một dân thường.

Nhưng… giọng hát và ngoại hình của cô ấy, chỉ có thể nói nó vô cùng xinh đẹp.

Tôi đã từng trông thấy các phu nhân và các quý bà ở cung điện, họ đều có phong thái rất sang trọng; còn ấn tượng của tôi với những người hầu gái là họ luôn rất năng động và siêng năng. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cô gái không giống bất cứ ai mà tôi từng thấy. Không chỉ là vẻ ngoài… a, làm sao để mô tả nó thật chính xác đây? Cô ấy bao gồm tất cả mọi vẻ mềm mại và dịu dàng, cùng lúc, cô ấy lại trông như một mảnh thủy tinh mỏng dễ vỡ. Cả hai phẩm chất đó cùng tồn tại trong cô.

Mọi người nói rằng giọng hát của cô ấy như ma thuật. Có một truyền thuyết cũ nói về những nhân ngư; họ dùng giọng hát tuyệt vời của mình để dụ dỗ những ngư dân và ăn thịt họ. Một giọng hát tuyệt vời dùng để quyến rũ con người.

Có lẽ, trong lúc này, tôi đã rơi vào chiếc bẫy ma thuật của cô ấy rồi.

Tôi đột nhiên phát hiện ra cơn buồn nôn của mình đã biến mất tự lúc nào.

Sau khi kết thúc bài hát của mình, cô được đám đông nhiệt liệt khen ngợi, theo đó là những tràng pháo tay vang lên từng đợt không dứt.

“Wow~ Thật tuyệt vời”.

“Thực sự tuyệt vời! Không ai có thể sánh được”.

“Cô xứng đáng là ca sĩ tuyệt vời nhất của chúng tôi! Michaela xinh đẹp của chúng tôi!”.

…Michaela?

Cô gái nhút nhát cúi đầu bày tỏ sự biết ơn của mình đối với người dân. Một cậu bé từ đám đông đi về phía cô ấy.

“Cám ơn chị, Michaela-nee!”.

“Không có gì. Đừng bận tâm đến điều đó… Vậy, em thế nào? Em cảm thấy tốt hơn chưa?”.

“Mhmmm! Em sẽ đi làm việc ngay đây! Ngay cả khi giờ chỉ còn lại một mình, em sẽ không sợ hãi rúc trong chăn đâu!”.

Cậu bé đó nói lời tạm biệt với cô gái. Sau khi tách ra, một số người dân trở lại buôn bán, một số người thì trở lại với công việc của mình đang làm dở.

Nhận ra cô gái tên Michaela đó đang chuẩn bị rời đi, tôi nhanh chóng chạy lại chắn đường cô ấy.

“X…Xin hỏi…”.

“Cậu bé dễ thương kia, cậu cần tôi giúp gì không?”.

Michaela mỉm cười và hỏi tôi.

Khi tôi nghe thấy từ “dễ thương”, tôi cảm thấy rất tức giận; nhưng khi tôi trông thấy nụ cười của cô ấy, sự giận dữ của tôi lập tức tan biến.

Mái tóc màu lục của cô ấy thực sự rất đẹp. Cô ấy chắc chắn là người bạn mà Gumillia nói đến.

“Uh, uh… liệu chị, có biết một cô gái tên là Gumillia?”.

Khuôn mặt của Michaela lập tức sáng rỡ lên.

“Cậu là bạn của Gumillia à?”.

“Tôi không thể nói… À, tôi là một trong những người hầu tại cung điện Lucifenia… và Gumillia cũng đang ở trong cung điện nữa…”.

“Cô ấy có khó khăn gì không? Cô ấy có ổn không? Cô ấy làm việc tốt chứ?”.

Trông thấy Michaela làm tôi khá vui. Heck, chỉ nụ cười của cô ấy thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc lắm rồi.

“Vâng, cô ấy rất ổn. Cô ấy yêu cầu tôi đưa cho chị cái này”.

Tôi lấy cây hành lá mà Gumillia đã đưa cho khỏi chiếc túi của mình. Đựng một cây hành lá trong một thời gian, giờ cái túi tràn ngập mùi hành.

“Đ…đây là hành lá!… Và không, đây không chỉ là một cây hành lá bình thường! Đây là một cây hành lá “rất tuyệt vời”!”. Michaela cầm lấy cây hành lá, và trông cô ấy vô cùng vui vẻ… Liệu cái thứ đó thật sự tuyệt vời á?

“…Chả lẽ cây hành lá đó thật sự rất tuyệt vời à?”.

“Cám ơn, nó thật sự rất tuyệt vời! Rất, rất, rất tuyệt vời!… À, tên cậu là gì?”.

“Tên tôi là Allen”.

“Cảm ơn, Allen”.

Dù sao, tôi cũng đã hoàn thành yêu cầu mà Gumillia đưa ra, nên giờ tôi đã có thể thanh thản.

“Không có gì. Bây giờ, xin lỗi, tôi phải đi thực hiện những công việc của mình”.

“Đợi đã, Allen!”. Michaela ngăn tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi.

“Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với cậu; liệu cậu có thể đi theo tôi một chút được không?”.

“…Xin lỗi, nhưng Nữ vương đã giao tôi một nhiệm vụ là phải đến gặp Keel Freesis; tôi đang rất vội”.

Sau khi nghe tôi nói xong, Michaela hứng khởi trả lời: “…! Thật tuyệt vời! Tôi sẽ chỉ đường cho cậu! Tôi sống tại biệt thự của ngài Keel Freesis!”.

Truyện Chữ Hay