Anh không bị anh ta ép phải tới đây. Nếu muốn từ chối thì anh vẫn có thể làm được.
Tuy nhiên, điều gì xảy ra sau khi từ chối...?
Seo Yi An vừa suy nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn Kang Ji Hyuk đang đứng trước mặt anh. Khuôn mặt ác liệt nọ đang cười toe toét.
"Này Yi An. Đã lâu không gặp."
'Chúng ta không thể chào hỏi một cách nồng nhiệt như vậy, phải không?'
Seo Yi An nuốt câu đó vào lòng, anh liếm môi. Dù đã trôi qua ba năm nhưng đôi vai anh vẫn nhún nhường với anh ta.
'Đừng nản lòng!'
Bây giờ chuyện cũ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chúng tôi ra mắt ngang hàng với nhau rồi mà?
Seo Yi An tự trấn an bản thân, anh cười đáp: "Đúng thế, chào. Lâu rồi không gặp."
"Này, tốt nhỉ. Gặp lại nhau nhờ Weekly Pocket Idol." Kang Ji Hyuk nhún vai nói thêm: "Tôi đã nhìn thấy anh ở Stardust Project."
"À, như vậy sao?"
"Tôi không biết đến anh cũng có thể ra mắt đấy."
Ha.
Có gai nhọn trong câu nói lạnh lùng của Kang Ji Hyuk.
Hàm ý của anh ta là không biết vì sao đến một người tầm thường như anh cũng có thể debut.
Ngày xưa, Yi An sẽ bận tâm và bị tổn thương.
Có lẽ bây giờ anh cũng đang suy nghĩ về nó, nhưng...
Cú đả kích không lớn như anh tưởng tượng.
Hỏi thế thì sao chứ?
Cuối cùng anh cũng đã ra mắt. Việc anh có biết bản thân sẽ ra mắt hay không quan trọng lắm sao?
'Có bao nhiêu người đã ủng hộ tôi ngoài kia?'
Thứ Seo Yi An học được trong thời gian làm thí sinh là lòng tự trọng.
Mặc dù hơi muộn nhưng anh nhận ra rằng có rất nhiều người ủng hộ anh.
Câu nói gay gắt của ai đó thực sự không còn áp lực nữa.
Dù sợ Kang Ji Hyuk nhưng cũng không cần bị tổn thương trước lời chỉ trích lố bịch như vậy.
Seo Yi An bật cười,
đáp trả Kang Ji Hyuk: "Đúng vậy. Tôi thậm chí còn không biết mình sẽ ra mắt."
"Nhưng thật may là anh đã ra mắt rồi." Vẻ bối rối hiện rõ trong mắt Kang Ji Hyuk. Có lẽ anh ta không biết sẽ nhận được câu trả lời thản nhiên như thế này.
Thật tuyệt khi thấy biểu hiện méo mó của ai đó.
"Tôi rất hạnh phúc vì anh được ra mắt. Giống như đang gặp người nổi tiếng vậy."
"Và." Kang Ji Hyuk thở dài: "Bây giờ anh có cảm giác như vậy không?"
"Có."
"Anh đã trưởng thành rất nhiều, Seo Yi An. Có lúc anh luôn tỏ ra mệt mỏi với những điều vô nghĩa."
Nụ cười biến mất khỏi mặt Kang Ji Hyuk, hệt như nó chưa bao giờ xuất hiện.
Anh ta nghĩ rằng giả vờ thân thiện đến đây là đủ?
Đúng như Seo Yi An suy nghĩ, ánh mắt của kẻ sát nhân chằm chằm vào anh.
Kang Ji Hyuk mở miệng với giọng lạnh lùng: "Anh ra mắt nhờ phiếu thông cảm."
Lúc đó, Yi An ngừng thở.
"Anh ra mắt bằng cách bán rẻ Seo Han nhỉ?"
Cho đến một giây trước, anh tưởng mọi chuyện vẫn ổn.
Nhưng lời Kang Ji Hyuk thốt ra lần này khá đau đớn.
Seo Yi An nghiến răng, phản bác: "KHÔNG HỀ."
"Tôi nói đúng, đồ khốn. Nếu không bám lấy Do Seo Han sao anh ra mắt nổi?" Kang Ji Hyuk bật ra một tiếng cười chói tai, bắt đầu mỉa mai.
"Trước đây, ai đó trốn khỏi công ty chúng tôi bằng cách bán Seo Han, và lần này cũng vậy. Này, nếu thế thì cậu ấy là cứu tinh của anh còn gì, nhớ đối xử tốt với thằng nhóc đến hết phần đời còn lại đấy?"
Seo Yi An cắn môi.
Anh gia nhập nhóm ra mắt thông qua Fancam của 'Touch', anh tự hào bởi nỗ lực của bản thân mỗi ngày.
Anh nghĩ anh đạt được một kết quả hoàn hảo, nhưng...
Anh biết chính Seo Han vực anh dậy khi anh sa ngã.
Không thể phủ nhận.
Có lẽ anh ta thực sự đúng điều này.
Kang Ji Hyuk nhìn thấy đôi mắt run rẩy của Seo Yi An, lạnh lùng đẩy anh: "Kể cả không có cuộc họp này thì tôi chắc chắn sẽ lên kế hoạch gặp anh. Anh có biết công ty chúng tôi đã gặp khó khăn lớn đến nhường nào bởi vì chuyện của anh không?"
Bây giờ Yi An đã hiểu vì sao Kang Ji Hyuk lại có thái độ thù địch với anh rồi.
Sự tức giận về chuyện bị tiết lộ.
Kang Ji Hyuk nghiến răng, lạnh lùng nói: "Giám đốc đã bị bắt, nhưng chúng tôi vẫn bị soi mói vì chuyện nhắm mắt làm ngơ anh. Thật điên rồ, tôi định nói với anh điều này khi gặp anh đấy."
Sau khi ra mắt, chuyện này bị chôn vùi do nhóm nhận nhiều phản hồi tốt hơn mong đợi, nhưng trước khi ra mắt, cư dân mạng cứ lôi ra chế giễu suốt.
Kang Ji Hyuk, người luôn nằm trong đội hình ra mắt, chắc hẳn đã rất tức giận mỗi khi nhìn thấy những bình luận chế nhạo đó.
Tuy nhiên.
'Anh cảm thấy bất công hơn tôi à?'
Có lẽ có người cảm thấy không công bằng.
'Đối với tôi, từng giây từng phút đều là địa ngục.'
Tại KJ Entertainment, nơi Giám đốc nắm quyền tối cao, Yi An yếu thế hoàn toàn, việc bị đánh đã trở thành thói quen.
Vì vậy, cho dù bị chế giễu nhiều đến đâu. Anh nghĩ anh được quyền cảm thấy bị đối xử bất công hơn nạn nhân sao?
"Nhưng, nghe nè." Seo Yi An đang im lặng lắng nghe Kang Ji Hyuk, mở miệng. Một giọng nói run rẩy vang lên: "Đúng là tôi ra mắt nhờ một phần của Seo Han... Vậy nên chắc chắn em ấy là cứu tinh của tôi..."
Seo Yi An nuốt nước bọt: "Anh cũng ra mắt với tư cách là Leader còn gì."
"Gì?"
Giọng nói vốn đang run rẩy nãy giờ đột nhiên trở nên bình tĩnh: "Mặc dù tôi không có kỹ năng hay bất cứ thứ gì đi nữa, tôi đã ra mắt bằng cách làm việc chăm chỉ."
"Cái...cái gì?" Những câu này thực sự phát ra từ miệng Seo Yi An sao?
Kang Ji Hyuk từ từ quay đầu lại như thể anh không thể tin được.
Seo Yi An nhìn thẳng mắt Kang Ji Hyuk, anh cười: "Anh không biết ơn tôi sao?"
Tức khắc, Kang Ji Hyuk tóm lấy cổ áo Seo Yi An.
Rầm-
Seo Yi An bị đẩy vào tường, phát ra âm thanh lớn.
"Mày điên rồi à? Không muốn sống nữa?"
Lưng anh râm ran vì cú đánh bất ngờ. Seo Yi Anh cau mày, ngẩng đầu nhìn lại: "Ư..."
Kang Ji Hyum đảo mắt, nhìn chằm chằm anh: "Mày thực sự muốn chết không?"
"Sao, muốn tôi nhắc về chuyện ngày xưa không?"
Kang Ji Hyun nghiến răng, giơ nắm đấm.
Seo Yi An nhắm chặt mắt theo bản năng.
"...!"
Ngay lúc đó.
Cánh cửa phòng vệ sinh vốn đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, một khuôn mặt quen thuộc bước vào.
Một người bất ngờ xuất hiện với cây gậy selfie.
"Xin chào, trên đường đi làm về~ Vlog của Do Seo Han~!"
Là Do Seo Han.
Seo Han nhanh chóng chụp lại cảnh này nhờ chiếc di động gắn trên gậy selfie.
Khuôn mặt tươi cười không phù hợp với hoàn cảnh xuất hiện như một giải thưởng đặc biệt của Yi An.
Seo Yi An từ từ nhấc mí mắt lên với khuôn mặt trống rỗng.
Vì sao em ấy chưa ra xe sau khi kết thúc cuộc họp?
Đây....
Trước khi anh kịp nghĩ ra câu trả lời, một giọng nói vui vẻ tiếp tục câu chuyện.
"Wa, xin chào tiền bối!"
"Mới sáng ra mà anh đã túm cổ thành viên nhóm tôi rồi ó hở~."
Kang Ji Hyuk vốn là vậy.
"Cậu...." Dù rất xấu hổ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trong chốc lát, anh ta bối rối vì không biết có phải tôi đang phát sóng trực tiếp trên UI hay không, nhưng biểu cảm của anh ấy lập tức trở nên chua chát khi nhận ra không phải đang phát sóng trực tiếp.
"Xóa đi."
"Đôi khi tôi lại tự hỏi có phải tôi được sinh ra với thiên phú này không... Nhớ lại ký ức thì... Vì sao tôi luôn quay được cảnh ai đó uy hiếp người khác bằng cách nắm lấy cổ áo nhỉ?"
"Xóa đi!"
"Tôi không nghĩ xoá được đâu vì Jargon của tôi có concept vlog."
Seo Han nghịch nghịch di động rồi bỏ vào túi: "Nếu tôi xóa cái này, mọi thứ đều bị xóa. Công sức thời gian qua không còn gì. Tôi sẽ lưu nó trong bộ sưu tập của riêng tôi."
"Này!" Mỗi câu Do Seo Han nói khiến Kang Ji Hyuk càng thêm khó chịu.
Kang Ji Hyuk nắm chặt tay, nghiến răng.
Seo Han trông thấy, cảm thán: "Wow... Anh sẽ đánh cả tôi à?"
"Xóa đi, Seo Han."
"Hyung, anh không phải thành viên của tụi tôi. Anh định xử lý thế nào, nếu tức giận đến mức đánh vào mặt tôi?"
Đầu tiên, anh ta chỉ là một người xấu tính làm việc giỏi, anh ta không phải loại người sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi việc, phải không?
"Anh không thể đánh tôi. Vì vậy hãy bình tĩnh."
"Mẹ kiếp..."
Anh tưởng chỉ mỗi Seo Yi An có cái đầu rỗng, nhưng thằng nhỏ nhem nhuốc quay trở lại một cách mạnh mẽ thế này.
Kang Ji Hyuk không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận Seo Han nói đúng. Vấn đề ở đây là anh đang bị đe doạ.
"Ha... ha." Kang Ji Hyuk thở hắt ra, hạ nắm đấm xuống.
Seo Han lùi lại một bước, lấy điện thoại di động ra.
Tất nhiên, tôi không hề có ý định xóa video: "Ừm, đây là tài sản thế chấp nhỉ?"
Một lời cảnh báo, đe dọa rằng nếu anh ta dám mắc sai lầm, cái này sẽ bị tung ra.
Mối quan hệ của cả hai vốn không dễ chịu từ lâu, cần có thứ gì đó níu chân Kang Ji Hyuk.
Tôi nên làm gì nếu anh ta tức giận, tôi có nên nổi giận không?
"Chúng ta phải có khoảng thời gian vui vẻ trong quá trình quay phim đấy."
Do Seo Han nói thêm với một nụ cười toe toét.
Tất nhiên, đôi mắt cậu không hề cười dù chỉ một chút.
***
Dù có chút ồn ào nhưng chuyện này cũng kết thúc ở đó.
Camera không hề quay hình được Kang Ji Hyuk, nếu anh ta đủ tỉnh táo, anh ta sẽ phát hiện ra ngay.
Vấn đề là câu chuyện đã đến tai anh em nhà Stardust.
Kể rằng thành viên nhỏ tuổi nhất và đậu phụ mềm Seo Yi An, suýt đánh nhau với Leader của The Core.
'Tôi lo sau này sẽ ra chuyện tương tự, nên tôi đã nói với quản lý...'
Thực tế, có vẻ dù đã biết hết chuyện nhưng sự tức giận không hề lắng xuống.
"Mấy đứa điên à?" Khuôn mặt của Leader Kang Si Woo rất lạnh lùng. Dù anh có tự thanh minh hộ cho hai đứa bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn cảm thấy tức giận.
"Không, em không bị đánh đúng không."
"Vâng."
"Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là mắt, mũi và miệng em vừa khít với diện tích của một nắm tay đấy?"
"Em sẽ né mà."
Ha Jun Seo, người hiếm khi nói những lời gay gắt, lần này trông tức giận vô cùng.
"Ha...." Anh cảm thấy đứa trẻ được anh chăm sóc chu đáo từ khi còn nhỏ bị bóc lột khi ra đường.
Lẽ ra anh nên gặp họ nói cho ra nhẽ, anh đang hối hận vì không làm như vậy.
Seo Ha Im thốt lên với vẻ mặt quyết tâm: "Anh sẽ nghiến chặt răng chiến đấu dù là VS hay gì cũng được."
"Ha Im, cần quản lý nét mặt trước ống kính."
"Hãy xem đó là trận đấu chân chính. Chỉ cần thực hiện một cú đấm hoàn hảo..."
"Không được, không thể." Trong khi Jin Se Hyun, người đầu tiên can ngăng, trấn an Seo Ha Im.
Kang Si Woo thở dài, vò tóc. Đôi mắt đẫm máu chạm vào khoảng không trống rỗng.
Ah.
"Bực quá."
Seo Ha Im quay đầu lại với vẻ mặt ngạc nhiên: "Em xin lỗi, hyung..."
"Hả?"
"Em sợ anh hơn."
Tôi cũng thế, dáng vẻ tức giận của Kang Si Woo thậm chí còn đáng sợ hơn anh ta.