Stardust Project

chương 85: pre-meeting

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong văn phòng Đài phát thanh và truyền hình SBC.

Nhà sản xuất Kim Yeon Chae của 'Weekly Pocket Idol' đang chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với biên kịch trẻ nhất.

Cô ấy xoắn tóc khi xem hồ sơ của các nhân vật được mời.

"Ôi, tôi sắp chết rồi."

Hiện tại cô đang ở trong tình trạng rất tồi tệ vì tuần trước chỉ ngủ được ba tiếng.

Khi nhìn vào gương, cô thấy quầng thâm đã kéo dài xuống tận cằm, có lẽ do quá mệt mỏi.

Tại thời điểm này, mọi người đều sắp chết, nhưng cô vẫn tự hỏi liệu có nên đánh thức cả đội bằng caffeine không.

Có vẻ tim cô đang đập điên cuồng, tác dụng phụ do thức suốt nhiều đêm.

Cô già đi rồi, bây giờ việc thức đêm thật khó khăn. PD Kim Yeon Chae lẩm bẩm, vò đầu bứt tai: "Sau khi kết thúc cuộc họp, tôi nghĩ hôm nay tôi cần ngủ một chút..."

Lúc đó, đôi mắt gần như khép hờ của PD Kim Yeon Chae mở ra.

Một gương mặt như tia sáng lấp đầy cuộc sống công sở buồn tẻ....

PD mới Do Seo Jun là nhân viên được tuyển thông qua cuộc tuyển dụng lần này.

'Wow, cậu ấy thực sự rất đẹp trai!'

Sao ai đó có thể trông đẹp trai mỗi ngày như vậy?

Cậu ấy có khuôn mặt mệt mỏi giống như cô, nhưng trong khi cô giống như thây ma thì cậu ấy đẹp trai kiểu suy sụp tinh thần.

Một khuôn mặt dù là zombie cũng sẽ điển trai một cách vô lý...

Cô không thể bỏ qua được.

Cô ấy bắt chuyện với PD Do Seo Jun, người đang chuẩn bị ngồi xuống ghế.

"Cậu có khỏe không? Việc chuẩn bị cho A Boy's Dream diễn ra tốt đẹp chứ?"

"A." Do Seo Jun dừng lại tại chỗ, gật đầu trả lời: "Vâng, chúng tôi tuyển xong thực tập sinh rồi. Tôi nghĩ chương trình sẽ bắt đầu quay một cách nghiêm túc vào tháng tới."

"Ồ, chúc chương trình diễn ra suôn sẻ!"

PD Do Seo Jun không chỉ đẹp trai. Mặc dù mới gia nhập đài truyền hình chưa lâu nhưng cậu ấy đã được biết đến là người làm việc rất xuất sắc.

Chỉ cần nhìn vào bản kế hoạch được chuẩn bị nhanh chóng và sớm hơn dự kiến này đây.

Khả năng khiến đồng nghiệp an tâm hoàn toàn.

Kim Yeon Chae cười vui vẻ, giơ ngón tay cái lên.

Lúc đó, PD Do Seo Jun nhìn lướt qua hồ sơ, hỏi một cách mơ hồ: "Đó là gì?"

"Weekly Pocket Idol. Đội chúng tôi sẽ quay phim vào tuần tới."

Màn hình chiếu hiển thị hai nhóm vừa được tuyển dụng.

Trong số đó, mắt anh mở to khi vô tình trông thấy một cái tên quen thuộc.

PD Kim Yeon Chae, người không biết nội tình, tiếp tục nói với bằng thái độ vui vẻ tột độ: "Đây là Stardust, và nhóm cạnh họ là The Core. Cả hai đều là những tân binh mới ra mắt năm nay, khi tôi nhìn thấy họ, dường như cảm nhận được tài năng nào đó."

The Core từng xuất hiện trên Weekly Pocket Idol một lần.

Dù lúc đó còn là tân binh vụng về nhưng các cậu ấy đã cống hiến hết mình và nhận được phản hồi tốt.

Cô đã đặt nhiều kỳ vọng vào lần này bởi những người bạn từng làm tốt đó.

Và Stardust...

"Tôi đã chăm sóc cho họ khi còn là thực tập sinh. Anh chàng này."

PD Kim Yeon Chae chỉ tay vào hồ sơ của Do Seo Han.

Khụ-

PD Do Seo Jun hắng giọng bởi cái tên đột ngột xuất hiện.

"Cậu biết anh bạn này không? Cậu ấy ra mắt với vai trò Center."

"Tôi biết rất rõ...."

"Gần giống concept thiên tài toàn năng chăng? Không chỉ nhảy giỏi, hát hay, hơn nữa có vẻ thông minh lắm."

Anh không biết em trai có giống bố hay không, nhưng chắc chắn do giống mẹ rồi. PD Kim Yeon Chae không để ý tới đôi mắt đang trợn tròn của Do Seo Jun.

Đó là lý do tại sao Seo Jun trả lời với giọng hào hứng hơn: "Không phải do đứng vị trí Center đâu, em ấy vốn đẹp trai sẵn rồi."

"Như vậy hả?"

"Đúng?"

"Ôi, không."

Cảm xúc thật bộc lộ ra ngoài mà anh không hề nhận thấy. PD Do Seo Jun cười ngượng và hạ tầm mắt xuống.

Do Seo Jun, Do Seo Han.

Bởi vì là họ lạ nên có thể dễ dàng nhận ra ngay, khuôn mặt của cô méo mó trong giây lát.

"Ừm.." PD Kim Yeon Chae quan sát anh ấy từ trên xuống dưới.

Khoảnh khắc anh tự hỏi liệu mình bị phát hiện hay chưa, cô ấy thay đổi chủ đề.

"Dù sao, hôm nay tôi sẽ gặp biên kịch trẻ nhất, nên tôi đoán chương trình sẽ quay sớm thôi."

"Ồ, vâng."

"Ý tưởng này thế nào?" PD Kim Yeon Chae hỏi với đôi mắt lấp lánh: "Nghe có vẻ vui phải không?"

Do Seo Jun mỉm cười và gật đầu.

"Vâng, nghe có vẻ vui đấy."

***

Khi tôi đến hành lang, tôi nhận được một loạt tin nhắn. Từ The Core Ray.

-TtoSeoHan,

-TtoSeoHan,

-Hôm nay chúng ta có đi họp cùng nhau không?

-Đây là lần đầu tiên cậu tham gia show giải trí phải không?

-Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, tôi sẽ giải đáp cho cậu nghe, kaka.

"O"

Tôi hoảng hốt tắt tiếng thông báo.

Lúc trước, sau khi lấy số của tôi, chúng tôi nhắn vài tin rồi không liên lạc nữa.

Bây giờ, cậu ấy còn bịa ra biệt danh kỳ lạ để gọi tôi nữa.

Tính cách thân thiện tuyệt vời thật đáng ngạc nhiên... Tôi không muốn thân thiết vì cậu ấy đến từ The Core. Nhưng thực sự không thể không trả lời vì cậu ấy là tiền bối.

Ngay khi tôi đang càu nhàu, suy nghĩ về tin nhắn hồi âm, một giọng nói lớn vang lên từ phía bên kia hành lang.

Khuôn mặt mà tôi muốn né tránh trong tình huống này.

Mái tóc màu cam khiến tôi liên tưởng tới củ cà rốt mỗi khi trông thấy.

Chàng trai cười tinh nghịch nhảy bật lên tại chỗ: "Tto Seo Han!"

"...!"

Không nha.

Hãy gọi tôi như vậy trên TalkTalk thôi, tôi không biết ngoài đời cũng bị gọi như thế.

Ha Jun Seo vỗ vai tôi với ánh mắt ngạc nhiên: "Cả hai đã thân đến mức đó sao?"

Sự thân mật đến từ một phía.

Ray bước về phía tôi, vui vẻ vẫy tay chào: "Cậu ổn không?"

"Vâng, tôi vẫn ổn. Còn tiền bối?" Tôi không thể phớt lờ, trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Tôi...?" Đôi mắt của Ray dao động trong giây lát: "Tôi đoán tôi vẫn ổn...?"

Câu trả lời khó xử đó là sao?

Vì xấu hổ nên cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt lạc lỏng một lúc. Chớp mắt, Ray mỉm cười, gật đầu như thể chưa từng thể hiện nó.

"À, đến lúc rồi. Vào trong thôi."

"...?"

"Nào, mọi người cùng vào nào!"

Tôi bước vào phòng chờ như bị bàn tay nọ đẩy đi.

.

.

.

.

'Weekly Pocket Idol' tạo cuộc gặp gỡ cho dàn cast để quá trình quay diễn ra một cách toàn diện nhất.

Vì đối tượng khán giả chính của Weekly Pocket Idol là Fan hâm mộ.

Dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng tôi vẫn thích những câu chuyện hậu trường mà trước đây tôi chưa từng được biết đến.

Cuộc gặp gỡ với biên kịch.

Vì mọi người vẫn còn là tân binh, cả hai nhóm ngập ngừng ngồi vào chỗ.

Chúng tôi không thể không cảm thấy lo lắng, điều đáng chú ý nhất là, nhóm chúng tôi sắp tham gia chương trình tạp kỹ đầu tiên.

Khi ấy, biên kịch trẻ nhất hỏi với giọng rõ ràng.

"Chúng tôi cần tư liệu sử dụng cho chương trình phát sóng, vì vậy hôm nay tôi sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi!"

"Vâng."

"Okay!"

"Không có máy quay nên đừng quá căng thẳng, cứ thoải mái trò chuyện nhé."

Trái ngược với những gì tôi lo lắng, bầu không khí rất nhẹ nhàng. Không giống như tiêu đề tập đặc biệt tân binh VS tân binh, dường như họ không có ý định chỉnh sửa mang tính khiêu khích.

"À, các bạn có tự tin vào sức mạnh của bản thân không? Chúng ta chuẩn bị thứ gì đó hợp với sở trường của bạn nhé?"

"Ừm, vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó!"

"Ồ, tuyệt!"

Đúng hơn, họ có vẻ quan tâm đến từng thành viên hơn là sự cạnh tranh giữa hai đội.

Biên kịch trẻ nhất viết từng nội dung ra, khoanh vùng điểm đặc biệt thu hút của từng người một.

Câu hỏi cứ quẩn quanh một lượt rồi đột nhiên quay trở lại với tôi: "Cậu giỏi cái gì, Seo Han?"

Câu hỏi đặt ra là nên chiếu gì trên truyền hình. Vì đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ...

Ừm.

Tôi có kỹ năng cá nhân nào hấp dẫn?

Lúc tôi đang cân nhắc thì các thành viên đã liên tiếp đề cử.

"Bắt chước âm thanh."

"Em ý rất giỏi bắt chước hợp âm của ve sầu."

"Bé út của chúng tôi gần như là một con ve sầu sống."

Im lặng đi, mấy cái người này.

Và ve sầu luôn sống!

Mắt của biên kịch trẻ nhất sáng rực lên hệt như nghĩ rằng bản thân đã nắm bắt được một câu chuyện cá nhân độc đáo.

Có vẻ cô ấy thực sự muốn đứa tiết mục này vào chương trình. Kể từ khi ra mắt, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ làm lại nó lần nữa...

"Cho tôi xem một lần."

Đức tính của một idol là không thể từ chối yêu cầu được giao.

Có vẻ tôi sắp điên rồi... Đúng lúc tôi đang định nhắm mắt, kêu tiếng ve một cách dai dẳng thì PD chen ngang.

"Cậu không cần phải làm đâu. Tôi từng xem qua rồi."

"Puhup."

Chị ấy thấy rồi sao? Thật á?

Trong khi làn da tôi ngày càng xỉn màu, Cha Seong Bin không thể kìm được, anh bật cười.

"PD nói em bắt chước giống hả?"

"Ahahahahaha! Đúng vậy, Seo Han thực sự rất giỏi!"

"Tôi xin nhắc lại, ẻm là con ve sầu còn sống..."

Hình tượng idol của tôi thế này có ổn không?

Tôi có thể thấy mình đang khóc(?) tiếng ve trên màn hình.

Nghĩ đến đó đã thấy choáng váng rồi.

Chuyện đã thế này, tôi sẽ lên kế hoạch cho một câu chuyện cá nhân bắt chước âm thanh hoành tráng hơn.

Tôi cảm thấy tôi cần cải thiện tài lẻ này.

Khi tôi xoa thái dương với khuôn mặt bối rối, tôi nghe thấy tiếng cười truyền lại từ mọi hướng.

Ngay tại chỗ, biên kịch trẻ nhất, đã tra cứu tiếng bắt chước ve của tôi trong những ngày còn làm thí sinh, cô ấy cười như thể tắt thở.

-VEEEEEEEEEEEEEEEEE....

"Wow, tôi thực sự phải thêm cái này vào tập mới."

Hình như không thể tránh khỏi việc chèn trò này vào rồi.

Haha.

Bây giờ tôi gần như bỏ cuộc. Khi tôi đang cười trừ, chủ đề này bị lướt qua.

Biên kịch trẻ nhất lại ngồi xổm xuống, mở miệng.

"Chúng ta sắp hết thời gian rồi nên tôi chỉ hỏi bạn câu cuối rồi chúng ta sẽ kết thúc."

Một câu hỏi về sự cạnh tranh của hai đội cuối cùng cũng được đề cập.

Biên kịch trẻ nhất quay sang nhìn trưởng nhóm Kang Si Woo, đặt câu hỏi.

"Cậu tự tin sẽ thắng The Core trong trận chiến này với sở trường gì...?"

"Thư giãn! Thư giãn!"

Đôi mắt của Kang Si Woo trợn to.

Cho dù đài truyền hình cố gắng lừa bạn có thể nói chuyện thoải mái đến mức nào thì bạn cũng phải lựa lời khi gặp những vấn đề nhạy cảm như thế này.

Dù chỉ cách nhau 3 tháng, tiền bối vẫn là tiền bối, nếu không cẩn thận có thể sẽ có tin đồn xấu lan truyền.

May mắn thay, Kang Si Woo đã vượt qua câu hỏi một cách tự nhiên.

"Trồng cây...?"

Rốt cuộc, Leader của chúng tôi.

Anh đã bán thân bởi câu hỏi khó.

Jin Se Hyun, người biết nội tình, cắn môi dưới nhịn cười.

"Puhup."

"Waa, cậu thích trồng cây à!"

"Hyung tôi yêu Trái đất!"

"Vâng... vâng... Tôi thích trồng xương rồng..."

"Loại xương rồng nào?"

"Lê gai và... Stuckyi... rất dễ thương."

Mặt Kang Si Woo tối sầm lại. Có thể nói đây thực sự là sự hy sinh đẫm nước mắt.

Vẻ mặt của anh ấy làm tôi liên tưởng tới nó.

Vì cả nhóm... Anh ấy đã hy sinh bản thân...

Cây bút bi của biên kịch trẻ nhất chuyển động rất nhanh.

Có lẽ cô ấy đang viết [Trưởng nhóm Stardust, Kang Si Woo, sở thích trồng xương rồng...] trên mảnh giấy đó.

Nước da của Kang Si Woo ngày càng nhợt nhạt.

Ui là trời.

Lần này, ánh mắt của biên kịch trẻ nhất chuyển sang Leader của The Core, Kang Ji Hyuk.

Cô ấy hỏi với nụ cười rạng rỡ trên môi: "Vậy, Leader của The Core! Cậu tự tin chuyện gì có thể khiến cậu thắng Stardust~?"

Hỏi một cách vô tội.

Kang Ji Hyuk nhếch mội bên môi: "Kỹ năng."

Và.

Tôi không nghĩ mình có thể không để tâm đến câu trả lời đó.

Không khí trong phòng họp trở nên lạnh lẽo.

***

"Cậu ta tuôn ra hết chỉ vì không có máy quay?"

"Lần trước tôi gặp cậu ta, cậu ta rất giỏi quản lý nét mặt trước ống kính."

"Điều đó khiến anh cảm thấy tâm trạng tệ hơn."

Sau khi The Core di chuyển ra xe trước, Kang Si Woo cau mày nói.

Dù không thể hiện trong cuộc phỏng vấn nhưng mọi người đều có vẻ khó chịu với câu trả lời của Kang Ji Hyuk.

Ai cũng có thể thấy đó là sự khiêu khích trắng trợn.

Biên kịch trẻ tuổi nhất cũng ghi chú những lời Kang Ji Hyuk nói mà không hề nhận ra, sau đó cô vội vàng ngẩng đầu lên.

"Tôi đã nghe thấy gì?" Là vẻ mặt của cô ấy lúc đó.

Kang Ji Hyuk mỉm cười và nói thêm: "Haha. Kỹ năng gây cười. 'Các thành viên của nhóm chúng tôi thực sự hài hước'."

-Nhận xét thêm vào như một trò đùa.

Anh ta là một gã háo thắng đến mức điên cuồng.

Tôi thở dài, tặc lưỡi một lúc.

Dù có chôn vùi quá khứ thì anh ta cũng là người tôi không bao giờ muốn dính dáng đến nữa.

Hãy hoàn thành buổi chụp hình này một cách an toàn.

Làm ơn....

Khi tôi thầm cầu nguyện, thì vẻ mặt của Leader đanh lại.

"Chờ một chút, cả nhóm." Kang Si Woo dừng lại, nghiêng đầu kiểm tra.

Trước đó, anh đã cảm thấy như thiếu thiếu...

"Seo Yi An đâu rồi?"

Truyện Chữ Hay