The showcase sắp diễn ra vào ba ngày sau. Tóm tắt lại lịch trình trong suốt 2 tuần vừa qua...
"Ừm."
"Chúng ta chỉ luyện tập."
"Mấy đứa đã tập xong chưa?"
"Có lẽ chúng ta nên luyện tập... lần tới?"
"Wow, vui quá!"
Tình hình đại khái là thế đó. Kang Si Woo cảm thấy cần có biện pháp khẩn cấp khi chứng kiến các thành viên đang biến thành thây ma sống.
Để biến thây ma có đôi mắt đờ đẫn thành thây ma có khuôn mặt tươi tắn, đôi khi cần thông gió một chút.
Nhóm sẽ bận rộn hơn cả bây giờ khi lịch trình chính thức bắt đầu. Các thành viên hứa sẽ tận hưởng tốt cuộc đào tẩu cuối cùng của họ.
Kang Si Woo cẩn thận mở cửa.
"Seong Bin đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn... Và tất cả chúng ta đã làm việc chăm chỉ cùng nhau... Vậy nên lẻn ra ngoài một ngày thôi nhé? Kiếm thứ gì đó ngon để ăn được không?"
"Em không thể đánh cướp cửa hàng tiện lợi à?" Tiếp đó là giọng nói ngượng ngùng của Seo Ha Im, anh nói rằng đó là ước mơ của anh khi còn là thực tập sinh.
"Cậu đã làm chuyện này thường xuyên." Tất nhiên, khuôn mặt giả vờ nhút nhát đã bị Jin Se Hyun vạch trần.
Seo Ha Im hắng giọng: "Này, ý cậu là sao?"
"Cậu bận rộn ra vào các cửa hàng tiện lợi ngay cả khi đang quay Stardust Project... A!"
Seo Ha Im trừng phạt kẻ gây ra tội ác vạch trần anh, nhưng hành động không khác gì vô ích.
Jin Se Hyun dễ dàng thoát khỏi bàn tay của Seo Ha Im, nhún vai, nói thêm: "Dù sao, tôi cũng đồng ý."
Không giống Seo Ha Im, hành động này khiến tim anh đập thình thịch.
Mặt khác, Cha Seong Bin, người đã hồi phục tinh thần, bật cười, đề cử: "Hãy thử món mì cay và gà rán nào."
Tôi từng thấy khó chịu vì anh chàng này giả vờ bản thân ổn trong khi đang bị ốm, nhưng hôm nay anh ấy có vẻ khỏe mạnh nên tôi đoán mọi chuyện ổn thật rồi.
Ha Jun Seo vỗ tay, mỉm cười: "Hãy mang theo một ít mì ramen, đồ uống và đồ ăn nhẹ."
"Wow, thực đơn rất phong phú."
"Nếu sợ lượng calo, coca zero...?"
"Jun Seo, sau khi nạp quá nhiều mỳ gói và bánh kẹo, liệu coca zero còn có ý nghĩa không?"
"Đó là lương tâm cuối cùng còn sót lại của anh."
Kang Si Woo tập hợp ý kiến của tất cả thành viên, sau đó chỉ ra bên ngoài phòng tập: "Theo thông tin tôi nhận được từ Jun Seo hyung, quản lý thường lơ là vào khoảng thời gian này. Nếu các cậu âm thầm rời đi bằng cầu thang bộ ở hành lang bên kia. Tôi nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian đâu..."
Lộ trình được chuẩn bị với sự tư vấn của chuyên gia lẻn đi ăn vặt ở Doubles - Ha Jun Seo. Kang Si Woo đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh nháy mắt ra hiệu.
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé?"
Nếu mặt bị sưng tấy ngay trước trước buổi showcase một ngày, chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Vì vậy chúng tôi tính làm chuyện đó hôm nay.
Thời điểm hoàn hảo cho bữa ăn nhẹ vào đêm khuya. Các thành viên đứng dậy với ánh mắt lấp lánh.
"Đi nào."
"Đi nào!"
"Let go!"
***
"Ừm, tôi sợ hãi vô cớ."
"Chúng ta sẽ không bị bắt gặp đâu, phải không?"
"Anh đã nói rồi mà. Anh từng thử rất nhiều, nên anh biết cách này không bao giờ mất tác dụng."
Tôi nín thở đi xuống cầu thang ở hành lang chỗ phòng tập.
Trái ngược với lo ngại, không hề bị nhân viên nào gặp phải.
Vì thời gian không còn sớm, tôi chỉ đến cửa hàng tiện lợi đối diện công ty.
Tôi cũng không gặp ai ngoài ý muốn.
Có lối thoát dễ dàng như vậy sao?
Các thành viên ra khỏi cửa hàng cùng đồ ăn nhẹ trên tay.
Cha Seong Bin chậm rãi theo sau những đứa em, khua khoắng chiếc túi bóng màu đen trong tay.
Trong con hẻm tối tăm.
Ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường chiếu lên người anh.
Cha Seong Bin vừa đi vừa hít thở không khí mát mẻ.
Cảm giác sảng khoái dễ chịu ập vào phổi.
Mới cách đây mấy ngày thôi, mỗi lần hít thở không khí, anh chỉ cảm thấy mỗi sự ngột ngạt.
Bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Có lẽ là vì lý do này.
'Anh đoán, nhờ những đồng đội đáng tin cậy của anh.'
Các thành viên đã tin tưởng anh, kiên trì đứng về phía khi tranh cãi về Algye nổ ra.
Anh biết việc tin tưởng đồng đội là điều hiển nhiên, nhưng... Đây thực sự là một câu chuyện nghe có vẻ hơi lý tưởng hoá.
Nhóm Dự án được thành lập nhanh chóng trong vòng chưa đầy ba tháng. Sau chương trình thử giọng sống còn, vẫn còn dư âm của cảm xúc cạnh trạnh khốc liệt với từng thành viên.
Dù họ không tin anh thì Cha Seong Bin cũng không thể nào trách họ.
Một thành viên vô dụng, còn gây nhiều tranh cãi. Cho dù đồng đội không ôm anh, anh cũng không có quyền yêu cầu họ thông cảm.
Anh đã nghĩ vậy.
Tuy nhiên.
'Có phải tôi gặp may mắn bất ngờ nhất trong đời không?'
Các thành viên gánh trọng trách phức tạp như thể đó là nhiệm vụ của bản thân vậy.
Ngay cả em út của bọn anh cũng phải xin lỗi vì đã lợi dụng chức quyền của anh lớn trong nhà.
Cha Seong Bin rất biết ơn sự tin tưởng đó.
Ah.
Nhờ đó, anh nghĩ mình có thể chịu đựng được.
Dù sau này có trải qua chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ không gục ngã.
'Cảm ơn mọi người.'
Dù anh chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ nhưng anh vẫn có thể tỏa sáng.
Đang bước đi...
Trong khi anh đang đắm chìm trong những suy nghĩ đầy cảm xúc như vậy, chân anh tự động bước từng bước chậm rãi, Seo Han bỗng lẻn đến sau lưng anh.
Ánh sáng từ đèn đường chiếu sáng khuôn mặt Seo Han, tạo ra một cái bóng.
"Thành thật thì, chuyện lần này khó khăn lắm phải không?"
"Ơ?"
Nghe thấy câu hỏi, đôi mắt của Cha Seong Bin mở to trong giây lát.
Do Seo Han, người đóng góp nhiều nhất trong vụ việc Algye vừa qua. Anh không thể trái lòng, nói dối bé em út dễ thương như vậy.
Cha Seong Bin duỗi người, trả lời khôn khéo: "Anh đã cảm thấy khó khăn một lúc. Cả cơ thể và tâm trí."
'Cha Seong Binh xảo quyệt đã đi đâu rồi?!'
Cha Seong Bin tự hỏi như thế nhưng anh mỉm cười.
Bởi vì anh có cậu em út tuyệt vời.
"Em nghe nói đồ ngọt rất tốt để giảm căng thẳng."
"Ăn thứ gì đó ngon, rồi quên hết mọi thứ nha."
"Tôi nghe nói cậu đã chịu đựng tốt. Giỏi lắm, Seong Bin." Ha Jun Seo vỗ nhẹ vào bờ vai hơi chùng xuống của Seong Bin, mỉm cười cổ vũ.
Cha Seong Bin cười đáp lại Ha Jun Seo và tự nghĩ.
'Tôi thực sự thích những đồng đội này!'
Những người sẽ chăm sóc đồng đội của họ đến cùng, để không ai bị tụt lại phía sau.
Khi bạn nhìn vào anh chàng vô hại này.
Wow, nó sưởi ấm tim anh.
Nó thực sự làm trái tim anh ấm áp...
"A, là quản lý!"
"Điên."
"Này, chạy đi!"
Huh?
Bịch bịch-
Ngoài những dư ảnh rải rác của các thành viên, một hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Cha Seong Bin cuối cùng cũng xác nhận được danh tính của người nọ, vì thế mắt anh trừng to.
Phía xa, người đến từ đội ngũ phát triển tân binh đang đi dạo với một người đàn ông lạ mặt trong con hẻm.
Là quản lý Song Jin Ha.
Cha Seong Bin cho rằng anh ấy là người đáng sợ nhất trong Doubles.
Đó là một người được nắm toàn bộ dữ liệu của các thành viên.
Không thể bị tóm.
Cha Seong Bin quay đầu lại theo bản năng, hét lớn: "Mấy đứa, chạy mau..."
Tuy nhiên.
Vì lý do nào đó, anh chỉ thấy khoảng không trống rỗng.
Mọi người... Đi đâu rồi?
Những đứa em mới giây trước nhiệt tình an ủi anh đã biến mất, chỉ còn mỗi quản lý Song Jin Ha.
Gì.
Cha Seong Bin nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm: "Mấy đứa."
Cảm thấy mấy người ấm áp là suy nghĩ vớ vẩn nhất của anh đấy.
"Mấy đứa bỏ rơi anh trai mình thế này à?"
***
"Đây là quản lý sẽ đồng hành cùng các bạn."
Anh ấy cao, khoảng 185 cm với thân hình rắn chắc.
Người đàn ông có những đường nét rắn rỏi và vững chắc đứng bên cạnh quản lý Song Jin Ha, hóa ra là quản lý mới của Stardust, Lee Jae Yoon.
Trước đó, Song Jin Ha là quản lý tạm thời duy trì lịch trình cho Stardust.
Bây giờ, một quản lý chính thức đã được bổ nhiệm làm việc với Stardust..
Cả hai đều tốt.
"Ồ, xin chào."
Rốt cuộc thì cuộc gặp gỡ đầu tiên này là gì?
Anh không biết nên mở lời thế nào bởi vì cả nhóm bị kéo tới đây trong khi đang ăn kem.
Ha Jun Seo xấu hổ cười, bước tới che chắn cho các thành viên.
"Bọn trẻ đang trong giai đoạn phát triển cơ thể tốt nhất... Haha."
"Không phải tất cả các cậu đều trưởng thành trừ Seo Han sao?"
Mọi người im lặng bởi câu hỏi của quản lý Song Jin Ha.
Ực-
"Không sao đâu. Người ta nói rằng con người vẫn cao lên cho đến khi 21 tuổi."
"Cảm ơn!"
"Nghe nói cả chiều ngang nữa."
Anh ấy là một người đàn ông đáng sợ với tôi khi tôi còn là thực tập sinh, nhưng may mắn là anh ấy không mắng nửa, do chúng tôi sắp ra mắt chăng.
Quản lý Song Jin Ha tặc lưỡi vài lần rồi nói thêm: "Tôi tin tưởng các bạn, nhưng nếu các bạn muốn ra ngoài, hãy đến văn phòng nhận sự cho phép rồi hẳn đi. Đừng đi đâu đó, và gặp rắc rối."
"Tôi hiểu!"
"Tôi sẽ cẩn thận!"
Sau đó.
Tại thời điểm này, may mà mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Seo Han thở dài, gật đầu.
Bang-
Quản lý Song Jin Ha đóng cửa, rời đi sau khi nói xong điều anh muốn nói, những người còn lại trong phòng tập là quản lý mới và các thành viên...
Chúng tôi có cuộc gặp đầu tiên trong bầu không khí khó xử.
"Ừm."
Kang Si Woo, người đang quan sát quản lý mới, than khẽ khi nhìn Lee Jae Yoon.
'Hơi đáng sợ một chút!'
Anh không bị đẩy lùi bởi vẻ ngoài cao lớn, nhưng bầu không khí vây quanh quản lý Lee Jae Yoon hơi khác, anh ấy có vẻ khó gần.
Trước hết, lưng của anh ấy to rộng. Vóc dáng khiến bạn tự hỏi thay vì là quản lý, anh ấy có phải vệ sĩ hay không.
Vì vậy, thứ duy nhất Si Woo cảm nhận được qua ngoại hình to lớn.
Là không thể tiếp cận anh ấy một cách dễ dàng được.
Hãy thử chào hỏi bằng cách lịch sự.
Ba, hai, một.
Kang Si Woo quyết định chào bằng khẩu hiệu chính thức của Stardust đã được quyết định cách đây không lâu.
"Hãy để bọn em chào anh một cách trang trọng. Xin chào Stardust..."
Tuy nhiên.
"...!"
Bang-
Quản lý Lee Jae Yoon, người đang đứng yên, đột nhiên rời đi.
Các thành viên cứng đờ giữ nguyên tư thế cúi người khoảng 70 độ.
"Ơ, do chúng ta bị bắt à?"
"Ngày đầu tiên gặp mà đã đáng sợ rồi."
"Huh... Em đoán do chúng ta lén ra ngoài."
Ấn tượng đầu tiên của anh ấy là chúng tôi âm thầm trốn khỏi công ty tới cửa hàng tiện lợi, nhưng không ngờ anh ấy lại bỏ đi mà không chào hỏi một tiếng.
Điều đó thậm chí còn đáng sợ hơn khí chất ban đầu tôi cảm nhận được từ Kang Si Woo.
Trong khi Seo Han nuốt nước bọt với vẻ mặt lo lắng,
Đột nhiên, quản lý Lee Jae Yoon đột ngột quay lại.
Với hai tay đầy ắp.
Trên tay có gì vậy...
"Hot bar?"
(Tên tiếng Anh chỉ các loại xúc xích, các loại thịt như chả cá ăn liền của Hàn Quốc. Hot bar có thể được làm từ nhiều nguyên liệu khác nhau như gà, heo, hải sản...)
Quản lý Lee Jae Yoon bình tĩnh nói trong khi cầm một hot bar đã được hâm nóng trong lò vi sóng trên tay.
"Bất cứ thứ gì các bạn đã mua, nhớ hâm nóng lại rồi ăn nhé."
Đầu óc tôi ngừng hoạt động trong giây lát.
Ha Jun Seo là người đầu tiên tỉnh táo lại.
"Cảm ơn anh rất nhiều!"
"WAAA, cảm ơn anh!"
"Em sẽ ăn ngon miệng ạ!"
Vỗ tay-
Chúng tôi chạy tới xếp hàng theo thứ tự, và nhận hot bar bằng cả hai tay.
Giây phút các thành viên chạm mắt nhau, họ trao nhau những cái nhìn đầy ẩn ý ngắn gọn.
'Anh ấy là người tốt.'
'Anh ấy là người tốt.'
Seo Han cũng nghĩ vậy, cậu gật đầu tán thành.
'Doubles gửi tới một thiên thần?'
Người cho tôi ăn không thể nào là người không tốt được.