Stardust Project

chương 69: tin đồn (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phòng kho phía sau toà nhà.

Sẽ hơi khó xử nếu bị Kang Si Woo bắt gặp, vì vậy tôi đã cố tình chọn một nơi mà các thành viên không bao giờ đến.

Turturr-

Ngay khi tôi gọi lại, âm thanh thông báo đối phương đã nhấc máy vang lên ngay lập tức.

Là Lee Do Kyung.

"Tại sao?" Tôi hỏi với giọng trầm.

Nói thật, tôi không cảm thấy vui vẻ gì khi gọi điện với Lee Do Kyung. Chúng tôi bắt đầu mối quan hệ bằng lời đe doạ từ hai phía, đây chắc chắn không phải quan hệ tốt đẹp.

Hơn nữa, anh ta bỗng nhiên liên lạc trước, tôi không chắc anh ta có kế hoạch gì không.

-Chúc mừng.

"Hả?"

-Chúc mừng cậu ra mắt...

Tôi hỏi lại vì tôi tưởng mình nghe lầm.

Tôi xoa xoa tai.

Gì cơ? Tôi sợ đấy.

-Phản ứng của cậu là sao? Tôi thậm chí không được gửi lời chúc mừng?

"Anh có quyền tự do làm điều đó, nhưng anh khiến tôi ớn lạnh trong giây lát."

-Tôi không gọi cho cậu để cố gắng thao túng cậu...

Người không nên gọi tới chúc mừng nhất là anh.

Tôi cau mày, hơi né tai ra khỏi điện thoại một chút.

Lee Do Kyung lẽ ra đã là thành viên của Stardust nếu đây là tương lai của kiếp trước.

Bị loại ở vị trí thứ 8, giống hệt tôi năm đó, đủ loại ký ức ùa về trong đầu tôi.

Vị trí ra mắt ở ngay trước mặt tôi, tôi cảm thấy không công bằng đến mức khiến tôi muốn bỏ cuộc. Ra mắt là con đường tôi theo đuổi suốt cuộc đời niên thiếu của mình, thế nên ở vào tình huống lúc đó tôi không biết phải làm gì.

Xem xét những chuyện Lee Do Kyung đã làm đến nay, tôi không thấy tiếc cho anh ta, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi không hiểu được cảm xúc của anh lúc này.

Nhưng.

Lee Do Kyung hiện tại làm hành động không giống Lee Do Kyung mà tôi biết.

Anh ta nói chúc mừng ư.

Không, đợi một chút.

Tại sao giọng anh ta hơi nghẹn ngào...

-Kang... Si Woo sao rồi?

'Anh ta say à?'

"Anh uống rượu?"

Có lẽ vậy.

Tôi đã cảm thấy kỳ lạ khi câu 'chúc mừng' xuất hiện đầu tiên trong cuộc trò chuyện.

Nếu tỉnh táo, anh ta sẽ nói điều tương tự với thái độ khôn khéo hơn nhiều.

-Đột nhiên tôi nghĩ đến anh ta...

Lee Do Kyung khẽ lắp bắp.

-Tôi bị loại vì thua một cấp, Kang Si Woo lại được thêm vào nhóm? Tôi không thể vỗ tay chúc mừng mọi người được, lúc đó tôi đang bận tự hỏi 'đây có phải là cái kết của thiện và ác không'... À, lẽ ra tôi nên sống một cuộc sống tử tế hơn.

Anh ta say rượu nhưng không hề nói đùa.

Vì lý do nào đó, tôi có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói bật ra khi say.

Tôi nhíu mày, mở miệng: "Tôi rất vui vì anh đã nhận ra điều này khi bước sang tuổi 20."

-Dù sao thì từ giờ trở đi... Tôi sẽ cố gắng sống tử tế hơn một chút... A, Do Seo Han...

"Ừm, vâng." Tôi đáp với thái độ thích hợp, rồi chuẩn bị cúp máy.

Có lẽ các anh đang đợi tôi ở ký túc xá, tôi không có thời gian để nghe những lời nói vớ vẩn trong cơn say của Lee Do Kyung.

Chà, dù hôm nay anh ta uống rượu vì buồn thì mai cũng phải thức dậy và tiếp nhận sự thật thôi.

"Uống có chừng mực nhé."

Khoảnh khắc tôi lấy điện thoại ra khỏi tai, định cúp máy.

Giọng của Lee Do Kyung vang lên.

-À, ừ... Seong Bin, anh ấy có sao không?

"Sao cơ?"

-Chuyện này không lớn lắm đâu... Chỉ một chút... Tôi hơi lo.

Hử?

Tôi không thể cúp máy như thế này được.

Tôi nhíu mày, nhấc điện thoại lên.

Tại sao tên của Cha Seong Bin lại xuất hiện ở đây?

"Nhận xét này cứ như anh sắp đâm sau lưng anh ấy nhỉ?"

Cha Seong Bin, người khiến tôi có cảm giác anh có tính cách khá giống Lee Do Kyung...

Thành thật thì Seong Bin cũng không phải là kiểu người tôi thích.

Tuy nhiên, chúng tôi đã ở cùng nhóm. Tôi quyết tâm ngăn chặn hết mọi rắc rối.

Chắc chắn tôi vừa hỏi Lee Do Kyung với giọng gay gắt và một tiếng kêu khẩn cấp phát ra từ đầu bên kia.

-Ơ, không phải như vậy đâu. Tôi biết tôi là người không thể tin cậy được! Lần này thực sự không phải như vậy... Tôi đã nói là tôi sẽ sống tử tế.

Lee Do Kyung nói với giọng đang cảm thấy bất công.

"Thay đổi cũng cần thời gian mà. Nhưng có chuyện gì thế?"

-Chuyện đó...

Do dự một lúc, Lee Do Kyung cẩn thận lựa lời.

-Có một số tin đồn không hay đang lan truyền khắp nơi.

Tin đồn xấu?

Tôi trợn mắt, lắng nghe Lee Do Kyung.

Câu chuyện trước đó có thể là trò đùa trong lúc say, nhưng câu chuyện hiện tại không được đề cập đến nếu không có đủ lý do.

-Có thể chỉ là tin đồn vô căn cứ, cũng có thể là sự thật...

Đừng do dự, hãy nói cho tôi biết.

-Tôi nghe nói có thông tin gì đó sắp bị tung ra.

Với một từ đó, tôi lập tức trở nên lạnh lùng.

Lee Do Kyung hạ giọng hỏi.

-Anh chàng đó không gây ra tai nạn gì, đúng không?

***

Ngay cả khi anh chết vì không đi bộ ngoài không gian để đến bên em, anh vẫn ổn

Chạy đến hành tinh đó, dù có ngã cũng không sao

"Đúng là bản này tốt hơn."

"Tôi sẽ chọn cái này."

"Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ!"

"Cảm ơn! Xin hãy chăm sóc cho tôi!"

Việc ghi âm Title song 'spacewalk' đã hoàn tất. Sáng tác Believe Year, hòa âm Cha Seong Bin, và tôi được liệt kê trong danh sách người viết lời.

Rất khó tìm được một nhóm nhạc tân binh đóng góp nhiều như vậy trong bài hát đầu tay của họ.

Đây là một cơ hội rất lớn. Bài hát được sửa thực sự rất hay. Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Ngoại trừ một điều làm tôi khó chịu.

"Seong Bin hyung." Tôi lặng lẽ gọi Cha Seong Bin khi anh ấy bước ra khỏi phòng thu âm.

Cha Seong Bin đeo tai nghe, hai tay đút túi, đôi mắt anh mở to khi nghe tôi gọi.

"Hyung, em có chuyện muốn hỏi."

"Hỏi anh? Em hỏi đi." Cha Seong Bin cười, đứng lại tại chỗ.

Trừ soạn nhạc, chúng tôi hiếm khi trò chuyện về vấn đề riêng tư. Anh ấy có vẻ bối rối bởi vì không biết tôi gọi anh ấy lại để hỏi gì.

Tôi do dự một lúc: "Ừm. Là..."

Tôi khá lo lắng vì tâm lý của Cha Seong Bin giống cá thái dương, nhưng câu hỏi sắp tới cần câu trả lời xác nhận trực tiếp của anh ấy.

(Cá thái dương chết vì bị căng thẳng)

Có một tin đồn đáng sợ đang lan truyền khắp nơi, tôi không thể làm lơ được.

Thật sự là tin đồn vô căn cứ hay anh ta sống hai mặt như Lee Do Kyung?

'Tôi cần biết sự thật.'

Vì vậy, tôi hỏi thẳng chính chủ: "À... Ừm... Em nghe được một chuyện..."

Sau đó, tôi thuật lại những gì tôi nghe được từ Lee Do Kyung.

Có tin đồn không hay về Cha Seong Bin.

Không biết nội dung chi tiết, nhưng nó sẽ sớm bị phơi bày.

Tôi hoàn toàn không biết gì.

Nên tôi hỏi đại khái: "Anh có từng làm điều gì đó đáng lo ngại không?"

Đây không phải câu chuyện thú vị để kể cho ai đó nghe.

Khuôn mặt vốn luôn tươi cười của Cha Seong Bin bỗng trở nên lạnh lùng trong chốc lát: "Hừm."

Nhưng, chỉ trong chốc lát thôi.

Cha Seong Bin mau chóng nở nụ cười trở lại. Anh vừa cười xảo quyệt vừa nhún vai, vẻ mặt điềm tĩnh như thường ngày: "Chà, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện như vậy."

"Phải không?"

"Hả. Anh thực sự không gây ra bất cứ rắc rối nào cả."

Cha Seong Bin trầm ngâm một lúc, sau đó đưa ra kết luận: "Cha Seong Bin đã sống một cuộc sống tử tế~."

Anh chàng đó, khi còn ở Stardust Project đã che giấu tính tình tinh ranh của bản thân, dạo gần đây anh ta bắt đầu thể hiện rõ rệt.

Đó là lý do tại sao tôi không thể tin tưởng Cha Seong Bin.

Bởi vì hành động đáng nghi, nên tôi hỏi lại: "Thật sự?"

"Đúng vậy. Tại anh tốt bụng quá mà." Cha Seong Bin nghiêng đầu cười: "Vấn đề của anh là dễ suy sụp tinh thần. Vì thế anh chưa bao giờ làm gì để gây ra sự cố."

"Ừm?"

Cá thái dương hiện hình.

Đây là lần đầu tiên Cha Seong Bin đề cập đến vấn đề tâm lý của anh với tôi, tôi sửng sốt một lúc: "Tinh thần...?"

Tôi đoán tôi đã hỏi câu hỏi khiến anh trai mình bị tổn thương.

Tôi đã lo lắng, nhưng...

"Người tốt vốn có trái tim yếu đuối mà."

"...?"

Chẳng phải lo lắng cho Cha Seong Bin là chuyện vô ích nhất trần đời sao?

"Hả, gì cơ?"

"Ôi, không."

Ngoại hình gai góc giống Jin Se Hyun, nhưng ngạc nhiên thật đấy, anh chàng này thừa nhận mình có tâm lý thủy tinh.

Nói thật, tôi không thể tin được.

Hyung là cá thái dương thành tinh thật à?

Như câu của Seo Ha Im, sẽ dễ hiểu hơn nếu Cha Seong Bin là một con mèo hoang.

Cha Seong Bin chắc hẳn xem vẻ mặt nghiêm túc của tôi thành đang quan tâm anh, vì thế anh ấy khẳng định.

"Ừm, không sao đâu. Nó không suy sụp được đâu. Tinh thần hiện tại của anh là vibrinium đó~."

(Vibranium là một kim loại giả tưởng trong xuất hiện lần đầu tiên trong bộ phim Captain America: Kẻ báo thù đầu tiên. )

"Ừm, đừng lo nhé. Anh không biết em nghe thấy chuyện này ở đâu, nhưng ngay cả khi anh giũ người, không một hạt bụi nào rơi ra đâu."

Không thể không lo lắng.

Cuộc sống mà.

Không có lửa làm sao có khói.

***

Cha Seong Bin đảm bảo, thực sự không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, tôi bắt đầu nghi ngờ Lee Do Kyung quá say nên đã xuyên tạc câu chuyện một chút.

Tôi đoán anh ấy xấu hổ vì đã gọi cho tôi vào lúc nửa đêm chỉ để nói những thứ vớ vẩn, vì thế anh không hề liên lạc lại vào ngày hôm sau.

Vâng, tôi mong tin đồn không có thật như lời của Seong Bin.

Thực tế, lịch trình của tôi quá bận rộn để có thể bận tâm đến việc khác.

Chúng tôi đã thu âm xong tất cả các bài hát trong mini album, quay MV và luyện tập không ngừng nghỉ.

Doubles để chúng tôi lên sân khấu trong tình trạng hoàn hảo nhất.

'Nói phóng đại một chút, tôi thực sự cho rằng mình sẽ chết. '

Chân tôi đang run lẩy bẩy....

Khi tôi sắp dùng hết năng lượng để chuẩn bị cho màn ra mắt, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ lấy hơi.

Quay chương trình thực tế.

Dù đứng trước máy quay nhưng mọi người đều an tâm vì toàn bộ đội ngũ này đến từ Doubles.

Hơn nữa, mọi người đều có vẻ sảng khoái bởi được thoát khỏi trại huấn luyện kéo dài tới bất tận.

"Cuối cùng cũng đến! Tôi đã chờ đợi chuyện này suốt một tuần..!" Seo Ha Im nắm chặt tay và vui vẻ hét lên.

Có lẽ do đứng trước camera nên hôm nay khuôn mặt trong sáng của anh càng tỏa sáng điên cuồng hơn.

"Hôm nay! Chúng ta sắp thực hiện sự kiện mà cả nhóm mong chờ từ lâu. Tham gia chương trình thực tế đầu tiên, sau màn ra mắt huy hoàng! Là nó, đúng không?"

"Ha Im, hít thở."

"Hehe... Hehe."

Đúng.

Tập đầu tiên của chương trình thực tế có nội dung về ký túc xá mới và phân chia phòng ngủ.

Mọi người đều nói với vẻ mặt phấn khởi.

"Các bạn có tò mò ký túc xá của chúng tôi sẽ như thế nào không?"

"Tôi đã tưởng tượng ra một chút rồi."

"Đầu tiên, rộng! Nó sẽ rộng rãi!"

"Tôi nghĩ bất cứ chỗ nào cũng tốt hơn chỗ ở hiện tại."

Chất lượng?

Kích thước?

Ở cùng ai?

Cuộc trò chuyện có rất nhiều câu hỏi, nhưng trong số đó.

Tôi chỉ quan tâm tới một việc thôi.

Là...

"Em nhất định phải ngủ ở giường dưới..."

"Seo Han, họ nói không có giường tầng."

Mắt tôi mở to bởi lời chen ngang của Kang Si Woo.

Gì?

Thật?

"Và."

Anh đã chi một số tiền cho Double vì việc này.

Truyện Chữ Hay