Stardust Project

chương 65: tôi đã tìm thấy một thiên tài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kim Seyoung trông thấy các chàng trai cứ chần chừ, cô đưa ra gợi ý: "Ừm, các cậu không thích bài hát à?"

"À, không phải. Bài hát hay quá phải không?"

"Ừ, em đoán nó sẽ tốt thôi...?"

"Tôi không nghĩ vậy..." Jin Se Hyun mạnh dạn nói ra suy nghĩ, nhưng bị bỏ qua do lỡ mất thời cơ.

Những người khác không nói gì, nhưng tâm tư trên mặt họ thực sự rất dễ nắm bắt.

Đại diện đội AR Kim Seyoung xấu hổ trước sự phản ứng không mấy nhiệt tình của các chàng trai, cô tiếp tục: "Đừng lo. Đây là một trong những ứng cử viên cho bài hát chủ đề. Quản lý, chúng ta cũng có những ứng cử viên khác phải không?"

"Đúng vậy, nhưng CEO thích bài hát này hơn."

CEO, làm ơn dừng lại!

Tôi nghe nói Double thường xuyên thử thách các thể loại mới, nhưng cấp độ thử thách của bài hát này thực sự quá lớn.

"CEO nói cảm giác này đang là xu hướng hiện nay."

"Haha, em biết."

"Đây là bài hát CEO chọn..."

"Nhưng không phải beat gây nghiện quá mức sao? Nó có ổn không?"

Nếu bạn hỏi tôi liệu nó có gây nghiện hay không, thì đúng là như vậy.

Totorotororo chấm chấm chấm....

Totorotororo chấm chấm chấm....

Again ㄹㄹㄹ again 222

Totorotororo chấm chấm chấm... ... ...

Dư âm của nhịp điệu ban nãy cứ văng vẳng trong đầu tôi. Thừa nhận điều này khiến tôi cảm thấy tồi tệ một cách kỳ lạ.

Nhưng.

Bài hát chủ đề của Stardust ở kiếp trước thật sự rất nổi tiếng!

Đây không phải là bài hát mà tôi nhớ.

Tại sao?

Bỗng nhiên, có một khả năng chợt loé lên trong đầu tôi: "Ai là nhà soạn nhạc của Yoo Young...?"

"Believe Year."

"Hả?" Tôi sửng sốt vì câu trả lời ngay lập tức của Kim Seyoung. Bởi vì tại kiếp trước Believe Year chính là nhà soạn nhạc ban đầu của Yoo Young.

Believe Year, một nhà soạn nhạc Kpop nổi tiếng, người đã sáng tác bài hát 'Betters' cho Stardust Project. Tôi không thể tin được bài hát hiện tại do anh ấy sáng tác.

Anh chàng đó bị sao vậy? Có phải tài năng của con người là thứ có thể đến và đi ngay không?

Tôi cau mày, chìm đắm trong suy nghĩ.

Believe Year có thể không sáng tác một mình, có lẽ kiếp trước anh đã hợp tác với người khác...

Thực ra tôi không nhớ rõ có bao nhiêu người tham gia sáng tác Yoo Young.

Bởi vì, với tư cách là người thích những bài hát do Believe Year sản xuất, tôi chỉ nhớ Yoo Young là một trong những bài hát tiêu biểu của anh ấy.

Tôi cẩn thận đưa ra một câu hỏi khác: "Có thể cho em biết định hướng sáng tác không ạ? Tâm trạng của bài hát hay demo đầu tiên đều được..."

"Anh ấy không đề cập bất cứ điều gì."

Điều này có nghĩa là, không thể đảm bảo Believe Year có thể biên tập được một Yoo Young y hệt kiếp trước.

Tôi nên làm gì đây?

Không, tại sao Yoo Young, ban đầu rất hay, lại thành ra thế này?

Tại sao Believe Year đột nhiên đánh mất đôi tai?

Đầu tôi choáng váng.

Bởi vì cú sốc quá lớn, tôi chẳng nhớ gì về nội dung kế tiếp của cuộc họp cả.

"Vậy thời gian debut chính thức là..."

"Chúng tôi sẽ chọn thêm một bài B-side làm bài hát quảng bá..."

"Bài hát chủ đề có cảm giác này..."

"Ý tưởng của MV là..."

Thời gian trôi qua bao lâu rồi?

Câu nói của Giám đốc Song Jin Ha giống như vị thần cứu rỗi: "Cuộc họp kết thúc ở đây nhé?"

"Vâng!"

"Cảm ơn!"

Một tay cầm hợp đồng, tay kia cầm bản kế hoạch album.

Dù tôi đã ra ngoài.

Tôi vẫn chưa hết sốc vì ca khúc chủ đề.

Ha Jun Seo nhìn khuôn mặt tái nhợt hệt như đang chịu đựng nỗi đau nào đó của tôi, lo lắng hỏi: "Seo Han, em sao thế?"

"Có chuyện gì đó đã xảy ra với album của chúng ta."

"Ừ, đúng vậy..."

Tôi không biết biến số nào gây ra kết quả này, nhưng...

Believe Year, anh ta phải trả lại Yoo Young y hệt kiếp trước cho tôi.

***

"Wow! Ký túc xá..."

Chúng tôi được đưa đến ký túc xá đầu tiên kể từ khi nhóm ra mắt được quyết định.

Sự vui vẻ đến tận cùng trái đất của Seo Ha Im lắng xuống ngay lập tức.

Chỗ ở tạm thời của chúng tôi đã được quyết định... Đó là tất nhiên.

"Chúng ta lại quay lại nơi này à?"

"Em nghĩ em sắp bị PTSD."

Đây là ký túc xá chúng tôi ở khi quay Dự án Stardust.

Tôi không thể tin được Doubles sẽ thuê một nơi như thế này làm ký túc xá đầu tiên của nhóm.

Không phải quá đáng quá sao?

Tôi không biết Stardust sẽ sống trong điều kiện khắc nghiệt thế này.

Seo Ha Im nhìn Ha Jun Seo với khuôn mặt tái nhợt, mệt mỏi: "Chúng ta phải sống ở đây thật ạ? Tệ quá! Là thật à?"

"Bây giờ...? Thực tập sinh không được cung cấp phòng riêng nữa sao?"

Tôi lắc đầu, đáp lại lời càu nhàu của Seo Ha Im.

Tôi nghĩ tôi biết lý do tại sao họ lại để chúng tôi sống ở chỗ khủng khiếp này.

Không phải, không có chỗ ở mới.

Ký túc xá chính thức có lẽ là...

"Doubles sẽ chuyển chúng ta tới ký túc xá mới vào lúc quay chương trình thực tế."

"Show thực tế?"

Đối với một nhóm nhạc debut thông qua chương trình truyền hình, quay chương trình thực tế về ký túc xá là quy luật bất thành văn rồi.

Sẽ rất vui, khi quyết định ai chung phòng với ai thông qua trò chơi.

Họ sẽ quay cận cảnh những khuôn mặt ngơ ngác hoặc vô cùng ngạc nhiên khi chúng tôi bước vào ký túc xá mới.

Doubles không thể cung cấp ký túc xá chính thức, khi chưa quay được những tài liệu đó.

Kang Si Woo treo áo khoác lên móc, nói một cách bình tĩnh: "Đừng lo lắng. Chỉ vài ngày thôi."

Ha Jun Seo vỗ nhẹ vào lưng Seo Hai Im, anh an ủi: "Chỗ này rất gần phòng tập nữa!"

"Hyung, đây là chuyện tốt hả...?"

Đáp lại lời nhận xét đầy nhiệt huyết của Ha Jun Seo, Jin Se Hyun nói với vẻ mặt sợ hãi: "Em nghĩ Jun Seo hyung sẽ kéo em đến phòng tập, dù là vào sáng sớm."

"Se Hyun đoán đúng. Seo Han, em có muốn đi cùng không?"

"Ha ha ha..." Tôi mỉm cười ngượng ngùng, né tránh ánh mắt đầy áp lực của Ha Jun Seo.

May mắn, Kang Si Woo đã cắt đứt niềm đam mê siêu phàm của Ha Jun Seo bằng lý do hợp lý.

"Trước tiên, 7 người trong một căn phòng nhỏ hơi bất tiện, chúng ta chia phòng nhé."

Chúng tôi đưa ra kết luận 2 phòng cho 7 người.

"Hãy quyết định đơn giản thôi."

"Vậy thì như thế này?"

Vì chúng tôi không quay chương trình thực tế nên việc phân chia được thực hiện một cách giản lược nhất, ai đứng cùng hàng sẽ ở cùng nhau.

"Vậy bọn tôi sẽ để hành lý ở phòng bên kia." Kang Si Woo, Seo Yi An và Jin Se Hyun chuyển sang phòng bên cạnh.

Bốn người chúng tôi ở lại phòng này.

Tôi, Ha Jun Seo, Seo Hai Im và Cha Seong Bin.

Bạn cùng phòng lần này có sự kết hợp hơi khác so với khi quay Dự án Stardust.

Seo Ha Im đột nhiên giơ tay lên phát biểu ý kiến: "Em ngủ tầng trên!" Động tác nhanh nhẹn chiếm lấy tầng hai giường tầng.

"Em ngủ giường dưới!"

Tôi cũng chiếm lấy chỗ mình muốn ngay lập tức.

"Sau khi luyện tập xong anh cảm thấy khó khăn nếu phải leo lên leo xuống..."

Ha Jun Seo cũng đạt được mong muốn ngủ ở tầng dưới nhờ lý do đáng thương.

Cha Seong Bin, người vẫn còn khỏe mạnh hơn bạn cùng tuổi, vừa cười vừa ném hành lý lên tầng trên của chiếc giường tầng mà tôi chọn.

"Vậy thì anh sẽ ngủ trên này~"

"Tại sao?"

"Anh muốn xem Seo Han ngủ."

Sợ đấy nhá!

"Nếu anh xõa tóc như thế này thì sao?"

Slap-

Đó là cảnh tượng ghê rợn tôi từng chứng kiến trước đây, từ Jun Seo hyung.

"Ah."

Khi tôi sợ hãi, vội vàng trùm chăn kín người thì Cha Seong Bin lại vui vẻ ra mặt. Tiếng cười khúc khích ác độc.

Tôi thực sự ghét anh chàng này.

"Qua chỗ giường của Jun Seo hyung đi."

"Anh thích Seo Han~!!"

Nếu hyung không lớn tuổi hơn, tôi chắc chắn cho hyung no đòn rồi.

Rốt cuộc, người ngủ ở tầng phía trên của giường tôi vẫn là Cha Seong Bin.

Tôi nghĩ sự sắp xếp này khiến tôi muốn chuyển về ký túc xá mới sớm hơn dự định.

Lúc đó tôi không biết.

Totorotororo chấm chấm chấm... ... ...

Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ bằng tiếng ngân nga bài hát của Cha Seong Bin.

Cái beat thật là...

***

10 giờ tối hôm đó.

Lần đầu tiên Seo Han ngủ thiếp đi khá sớm sau một thời gian dài.

Ngay khi đặt đầu lên gối, tôi lập tức cảm nhận được cơn buồn ngủ.

Thật tốt.

Không còn cuộc thi nào nữa nên ngay cả khi phải chuẩn bị cho việc ra mắt, tôi cũng có thể tranh thủ tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình.

Nếu được, tôi dự định sẽ đánh một giấc ngon lành đến tận chiều muộn.

Tuy nhiên.

Seo Han bị đánh thức bằng giai điệu tẩy não.

Totorotororo chấm chấm chấm... ... ...

Totorotororo chấm chấm chấm....

Phần điệp khúc nổi bật của Yoo Young đọng lại trong tai bạn cả ngày, khiến bạn cảm thấy thần kinh thác loạn.

Tôi tự hỏi giai điệu kỳ lạ đó đến từ đâu, và phát hiện ra ở tầng trên của chiếc giường.

Cha Seong Bin, đeo tai nghe, đang ngân nga phần nổi bật của Yoo Young.

Totorotororo chấm chấm chấm... ... ...

Seo Han thì thào với vẻ mặt ngái ngủ: "Này, Cha Seong Bin... Làm ơn chú ý tiếng ồn giữa hai tầng."

"Hử?"

"Đừng hát..."

"Anh?" Cha Seong Bin thò đầu ra, nhìn xuống Seo Han.

Đó là một hành động rất bất cẩn vì Seo Han là người dễ hoảng sợ.

Hơn nữa, vì tôi đang nửa tỉnh nửa mơ.

"A, giật cả mình!" Seo Han vô thức lấy chiếc gối dưới đầu ra đập mạnh vào vật thể lạ.

Cha Seong Bin bất ngờ bị đánh vào mặt, phản xạ ngã lăn ra giường, chớp chớp mắt. Cú đánh hoàn hảo tới mức gần như thấy sao quay vòng vòng.

"Hơi mạnh tay đấy...."

"Ừm..."

Seo Han quan sát kỹ xung quanh, nghe thấy giọng nói suy sụp của Seong Bin, cậu hạ gối xuống.

Dù có hơi buồn ngủ nhưng Seo Han vẫn luôn lịch sự: "Ơ, em xin lỗi."

"Em có thấy phiền không nếu lần tới anh hành động đáng sợ hơn một chút?"

Có.

Seo Han thể hiện sự ghét bỏ rõ ra mặt, lấy gối che mắt lại: "Em thực sự ghét nó."

"Chậc, em đang làm gì vậy?"

Ha Jun Seo đang chơi điện thoại ở giường đối diện, tặc lưỡi khi thấy toàn bộ sự việc.

Mặc dù anh và Seong Bin đều 21 tuổi nhưng không giống như anh, người biết cách cư xử trưởng thành, hình như tuổi tâm lý của Cha Seong Bin bị mắc kẹt bằng với độ tuổi của Seo Han.

"Cha Seong Bin, đừng quấy rối em út nữa."

"Seo Han vẫn đang phát triển nên cần ngủ đủ giấc."

"Seo Han có cao hơn tôi không?"

"Hãy đổ lỗi cho di truyền."

Cha Seong Bin, cao 178 cm, càu nhàu khẽ: "Do tôi không uống sữa được, có phải ông trời quá bất công không?"

"Có lẽ bí quyết tăng chiều cao là ngủ?"

Mặc kệ ý nguyện của Seo Han, Cha Seong Bin muốn đánh thức em ấy dậy nói chuyện với anh.

Dù là thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm nhưng Seo Han có suy nghĩ trưởng thành, hệt như đang sống cuộc đời thứ hai.

Em trai anh thông minh hơn anh nhưng lại không thể hiện điều đó một cách công khai. Vì lý do đó mà Cha Seong Bin thích Seo Han nhất.

Vì thế, anh không chịu bỏ cuộc.

"Do Seo Han, em đang ngủ à?"

"Em út, em đang ngủ à?"

Ha Jun Seo nhíu mày, trừng Cha Seong Bin. Dù vậy, Cha Seong Bin ưỡn người ra tận thắt lưng để trêu tiếp.

"Nào Seo Han, dậy nào."

Totorotororo chấm chấm chấm... ... ...

"Seo Han, chỉ một lần thôi! Nghe cái này đi."

Rõ ràng maknae thông minh nhất sẽ đánh giá chính xác ý tưởng mà anh mới nghĩ ra.

Lúc Cha Seong Bin có niềm tin mãnh liệt vào Seo Han.

"Ồ, vậy ư...." Seo Han càu nhàu, trùm chăn lên đầu.

"Anh chàng đó thật kỳ lạ...

Tôi đang di chuyển

Tôi đang di chuyển tới sao Hỏa..."

"Cách xa đến sao Hỏa?"

Seo Han có vẻ quá buồn ngủ, cậu vô thức lặp lại những từ mà tai nghe được loáng thoáng.

Lúc này Seong Bin mới cảm thấy tội lỗi vì đã đánh thức Seo Han: "Xin lỗi, xin lỗi. Em thực sự vẫn đang lớn nhỉ."

Cha Seong Bin cười xoà, nằm xuống giường.

Anh sẽ kể cho Seo Han nghe vào ngày mai vậy, khi em ấy thức dậy.

"Anh sẽ suy nghĩ thêm một chút rồi đi ngủ."

Cha Seong Bin nằm dài, nói khẽ.

Tôi cũng quấn chăn.

Nhanh chóng che đậy toàn thân.

Tuy nhiên.

Tor Tor Bit Tor

Hành tinh đó xanh đến lạnh lẽo

Totorotororo chấm chấm chấm....

Seo Han rốt cuộc cũng nghe được toàn bộ giai điệu mà Seong Bin biên soạn.

Tức khắc.

"...!"

Bàn tay đang kéo chăn lên đầu của tôi dừng lại giữa không trung.

"Hyung." Seo Han đột ngột ném chăn, nhảy xuống giường.

"...!"

Đôi mắt vốn vẫn còn nhập nhèm vì buồn ngủ bỗng trở nên tỉnh táo.

"Hát lại lần nữa."

"Bài hát vừa rồi?"

Daerongdaerong-

Cha Seong Bin đá chăn ra, bám vào thành giường, ngân nga.

Đó là một âm thanh khá cụ thể, giống hệt yêu cầu của Seo Han.

Totorotororo chấm chấm chấm... ... ...

Cùng lúc đó, đôi mắt của Seo Han mở to.

Không, beat này....

Đó là bài hát tôi đã nghe rất nhiều ở đâu đó.

"Điên." Seo Han bật ra tiếng cảm thán nhỏ.

Là nó. Yoo Young mà tôi đánh mất.

Tôi cảm thấy mình đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi ai đã viết bài hát cùng Believe Year mà bấy lâu nay vẫn chưa được giải đáp.

'Người sáng tác, Cha Seong Bin...?'

Phải khẩn cấp đánh giá lại anh chàng này, Cha Seong Bin.

Hình ảnh Cha Seong Bin trong tâm trí tôi đã bị sửa đổi.

"Vô lý."

Từ một người anh ngốc nghếch có nhiều trò đùa dai, thành một người anh có nhiều trò đùa dai nhưng tuyệt vời.

Seo Han chậm rãi ngẩng đầu lên và hỏi: "Hyung, hyung có phải là thiên tài không?"

Truyện Chữ Hay