Phòng tập, nơi camera đang hoạt động.
"Hãy quyết định bài hát nào."
Clap - Clap.
Vocal Lee Do Kyung vỗ tay, thu hút sự chú ý của cả team A.
Visual tinh nghịch một cách độc đáo, cộng thêm âm thanh trong trẻo không có chỗ chê.
Xét theo chất giọng, có vẻ anh chàng này có thể chạm đến độ cao khó lường đấy, nhưng không may, kiếp trước anh chàng này không phải main vocal.
''Lee Do Kyung nói như rồng leo, làm như mèo mỡ.'
Do Seo Han nhớ lại ấn tượng chân thật nhất về anh chàng này, sau đó xoá nó đi và kết luận.
'Không, anh ta là người tốt.'
Lee Do Kyung là mảnh ghép cuối cùng được ra mắt trong Stardust.
Lee Do Kyung có tài hấp dẫn ánh mắt mọi người... Tuy tính tình hơi ba chấm.
Không, nói mà không làm cũng không quan trọng.
Nhờ visual hợp thị hiếu người nhìn mà lúc nào anh ta cũng lọt bảng hot mem của Stardust.
Khác với các thành viên chuyên gây ra nhiều bê bối bị bàn tán xôn xao, Lee Do Kyung có vẻ kín tiếng hơn, ít nhất tên anh ta chưa từng được réo rắc trên kênh tin tức của đài truyền hình.
Ngay cả kiếp trước, tôi chưa từng cùng đội với Lee Do Kyung. Vì thế, tôi không rõ về con người thực sự của Lee Do Kyung.
Tin tức tốt duy nhất là, không giống Lee Jun Hyuk, Lee Do Kyung biết hợp tác.
Anh ấy không tạo cho tôi ác cảm rằng anh muốn cố gắng đoạt màn ảnh.
"Mọi người có nghĩ tới bài hát nào chưa?"
'Tôi đoán anh ta sẽ không chọn cách gây rối tạo xung đột để có điểm nhấn cho team này.'
"Tôi có một ý tưởng."
"Ồ, gì vậy?"
Ngay khi nhiệm vụ này xuất hiện, tôi đã lên kế hoạch trong đầu.
"Tôi muốn đây là một bài hát dễ nghe, được công chúng biết đến, nhưng không cần quá nhiều người hát. Dàn dựng sân khấu thật thú vị, tôi nghĩ một bản tình ca có tiết tấu nhanh và nhịp điệu sôi động là lựa chọn tốt nhất."
Loại ra những bản ballad yêu cầu kỹ thuật truyền tải cảm xúc cao, nhạc rock đòi hỏi kỹ năng thanh nhạc và kỹ thuật gằn giọng. Và những bài của nhóm nhạc idol nhiều thành viên.
'Bài hát song ca.'
"À. Hay đấy." Lee Do Kyung nheo mắt đồng ý.
Đề xuất Do Seo Han đưa ra cần thêm một thứ...
Đó là: 'Không chọn bài hát quá khó.'
Điều gì xảy ra nếu bạn hát một cách vụng về, lên không nổi nốt cao, lạc tông và thậm chí chậm nhịp.
Cả bài hát chỉ còn lại tiếng bíp. Đây là đòn chí mạng của cuộc thi thanh nhạc đấy.
Nhóm anh thật sự không cần kỷ niệm đẹp đó đâu!
Cần có chiến lược tốt để đại bánh Team vocal B nữa, điều không may cho team A là toàn bộ thành viên team B đều là vocal chân chính.
Sở trường của hai người trong nhóm Vocal A là dance và diễn xuất nên anh có thể hiểu vì sao Seo Han đề nghị tập trung vào thể hiện sân khấu 'vui nhộn'.
Lee Do Kyung xoa cằm, cười khẽ: "Ý tưởng hơi khác so với tôi nghĩ, nhưng sau khi nghe cậu giải thích chi tiết, nó có vẻ hay. Tôi đồng ý."
'Hình như cậu nhóc này khá thông minh.'
Khi Do Seo Han va phải ánh mắt sắc bén của Lee Do Kyung, cậu chớp mắt, điềm tĩnh cười.
Được rồi, tôi chinh phục được một người rồi.
'Vấn đề chính phía bên đây...'
Seo Han quay đầu nhìn vào Kang Sin Woo, người xếp hạng thứ 21.
Một người không hề có dữ liệu trong bộ nhớ của Do Seo Han.
Kang Si Woo không có mặt trong vòng này nếu Lee Jun Hyuk không bị loại. Nên Do Seo Han hoàn toàn mù tịt.
Tính cách của anh ấy là gì?
Phong cách của anh thế nào?
Tôi thậm chí không biết lĩnh vực anh ấy giỏi.
Tuy nhiên, có một điều có thể chắc chắn...
'Đáng sợ.'
Anh ấy im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của tôi và Lee Do Kyung, không hề có ý định chen ngang hay tham gia.
"Ừm..." Anh ấy có xu hướng cau mày, như kiểu thể hiện không thích.
Tôi lặp đi lặp lại câu hỏi 'Hyung, anh thấy ổn không?' nhiều đến mức chết lặng. Tôi cảm thấy mình đang dần nói câu đấy một cách vô hồn như lời thoại phải thuộc lòng trong phim hạng ba.
Visual khiến bầu không khí càng khó trở nên hoà đồng, nguyên nhân chính là vì đôi mắt lạnh lùng, trông giống hệt chó Siberian Husky.
Có vẻ anh ấy luôn nhìn chăm chằm một chỗ...
Vì vậy, đây cũng là cách diễn đạt dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Seo Han lấy hết can đảm: "Hyung."
"..." Thay vì trả lời, ánh nhìn lạnh lùng đâm thẳng vào tôi.
Seo Han gượng cười, đi thẳng vào vấn đề: "Anh nghĩ sao về ý tưởng của em?"
"À."
Tôi không rõ anh ấy cảm thấy thế nào nhưng Kang Si Woo ghi chép mọi thứ. Anh lật từng trang một, mở miệng.
Một tiếng thở dài khẽ có sức mạnh to lớn, gần như làm rung chuyển mặt đất: "Haiz..."
Seo Ham mở to mắt như chú hamster bị giật mình: "Có phải ý tưởng không tốt không..."
"...Tôi thực sự thích lắm."
"Thật à?"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc cụ thể hơn."
Anh ấy nói mà không có cảm xúc hệt như đánh mất linh hồn, nhưng...
Rõ ràng, người này vô cùng nghiêm túc.
"..."
Trong khoảng không yên tĩnh, Kang Si Woo nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu, như đang hỏi còn vấn đề gì khác sao.
Và càng giống chú chó Husky Siberian đang băn khoăn nên làm thịt hamster trước mặt như thế nào.
"Tuyệt đấy... Tôi nghĩ đó là ý kiến hay."
"Là vậy sao?"
"Ừ. À, còn một điều nữa." Suy nghĩ một lúc, Kang Si Woo tiếp tục bình tĩnh nói: "Việc chọn lựa bài hát cũng nên đi theo hướng định sẵn, ý tưởng hiện tại thiên về concept tuổi teen."
Tôi đang thắc mắc 'một điều' đó của Kang Si Woo là gì. Và rồi anh ấy đề ra một concept.
Khi ấy, Seo Han mới biết đại khái tính cách của Kang Si Woo, tập trung lắng nghe anh.
'Hoá ra con người thật của anh ấy là vậy?'
Phân tích của Kang Si Woo vẫn tiếp diễn: "Seo Han đã sử dụng đồng phục học sinh ở vòng trước, vì vậy sẽ hơi kỳ nếu chúng ta sử dụng lại nó lần nữa. Dù team chúng ta muốn dùng concept trùng lặp ví như đóng vai thanh thiếu niên, tôi vẫn sẽ loại bỏ đồng phục học sinh."
"À, vâng."
"Concept tôi hướng tới là party tình yêu, với cảm giác trẻ trung, mãnh liệt... Theo lời em đề cập trước đó, tôi đã soạn ra một danh sách chọn lọc. Bài hát này có vẻ đáp ứng đủ yêu cầu, đây, lời bài hát cũng phù hợp với concept chúng ta hướng tới."
Seo Han không thể khép miệng trước sự phân tích lạnh lùng và sắc bén như đao này.
"Tôi nghĩ sân khấu sẽ hay hơn nếu chúng ta kết hợp với bối cảnh của một bộ phim nổi tiếng. Bộ phim khá lâu rồi nhưng Seo Han chắc chắn từng xem qua cảnh kinh điển này..."
"...Tuyệt vời."
Người này là ai?
Một thủ lĩnh hoàn hảo đến mức khó có thể tin rằng anh lại bị loại ngay vòng đầu.
Anh đã trốn ở đâu trên trái đất thế?
***
Sau khi kết thúc buổi hội ý đầu tiên, Seo Han rời khỏi phòng tập với tâm trạng mệt nhọc.
Công việc hiện tại của Seo Han là lấp đầy nhân trong dàn giáo mà Kang Sin Woo xây dựng.
'Đây là sân khấu thứ ba tại cuộc thi thử giọng. Tôi nên điều chỉnh giữa sở trường và sở đoản thế nào để người xem ấn tượng đây?"
Xét về kinh nghiệm, Seo Han vượt trội hơn.
Do hai người kia biết cách phối hợp, nên cuộc họp diễn ra thuận lợi không ngừng nghỉ, chúng tôi kết thúc khi giọng của mọi người đã khàn.
Hoàn toàn trái ngược với sự lo lắng của tôi, team này đang làm rất tốt.
"Sao mọi chuyện lại suôn sẻ thế này?"
Bình yên là điều tuyệt vời nhất. Nó đáng để được khen.
Tuy nhiên, không thể tránh khỏi mệt mỏi về mặt thể chất.
Seo Han duỗi người, đút tay vào áo hoodie.
Tôi khát, có nên mua một lon coca ở máy bán hàng tự động không?
"Ừm... Nên thế." Tôi thì thầm, đi về chỗ máy bán nước tự động ở cuối hàng lang.
"...!" Tình cờ, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là Kang Si Woo, một thành viên vẫn còn bí ẩn với tôi.
"Chào anh." Seo Han mỉm cười chào, Kang Si Woo cúi đầu đáp lại.
'Anh lớn hơn tôi hai tuổi mà.'
Bên trong cơ thể Do Seo Han 17 tuổi là Do Seo Han 25 tuổi, tuy không khó việc coi anh chàng 19 tuổi này là anh, nhưng việc nhận cái cúi đầu của người lớn hơn là gánh nặng đấy.
Anh ấy hơi đáng sợ.
Cảm giác từng cảm nhận trong cuộc trò chuyện ban nãy tràn về.
Tôi vẫn còn sợ hãi khi nhìn trực diện vào đôi mắt lạnh lùng của người này.
Đây có lẽ là bản năng chăng.
Seo Han vừa ngẫm nghĩ tính cách khó đoán của Kang Si Woo, vừa nhét tiền vào máy bán hàng tự động.
"Seo Han."
Rùng mình...
Nếu ai đó bất ngờ gọi tên tôi, tôi sẽ bị giật mình.
"Ừm, vâng?" Seo Han quay đầu đột ngột kèm đôi mắt trợn to.
Tôi tưởng anh ấy rời đi rồi, nhưng Kang Si Woo đứng ngay sau lưng tôi.
Anh ấy liếm môi, đôi mắt có vẻ thân thiện: "Tôi có chuyện nghiêm túc cần nói với em."
"Hả, vâng."
Về vấn đề gì?
"Xảy ra chuyện gì ạ?"
Anh không thích ý tưởng?
Anh không thoải mái vì ý kiến cá nhân nào đó?
Lúc Do Seo Han tưởng tượng đủ loại câu hỏi trong đầu.
"À..." Kang Si Woo nói bằng khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Dây giày của em bị tuột rồi."
Ơ????
***
'Dây giày của tôi bị tuột.'
Tính cách anh ấy có vẻ hơi không bình thường... Vì đã nói câu này với giọng điệu nghiêm túc như vậy.
Nó hơi... độc đáo.
Kang Si Wo giỏi làm nhiệm vụ nhóm, còn Lee Do Kyung làm việc nhanh nhẹn.
Dù các thành viên trong nhóm có ăn ý đến đâu, cũng có lúc họ trở nên nhạy cảm.
Lee Do Kyung quan sát một lúc, cẩn thận nói: "Chúng ta chia part nhé."
Trận chiến Vocal bắt đầu.
Trường hợp của Team Vocal B, Lee Ha Jin được đồng đội chỉ định làm giọng hát chính. Bởi không có thành viên nào có khả năng hát tốt bằng anh cả, anh còn là người được công nhận có ngón giọng tốt nhất Stardust Project.
Nếu Jin Se Hyun vào đội vocal thì cục diện đã khác, vì Jin Se Hyun bị xếp vào đội dance nên không có ai cạnh tranh với Lee Ha Jin cả.
Nhưng, tình huống của team tôi hơi khác.
Làm sao để chọn main vocal trong khi cả nhóm chỉ có 3 thành viên?
Lúc tôi thở dài, Lee Do Kyung đi thẳng vào mục đích chính: "Tôi muốn tự đề cử."
Lee Do Kyung tự tin, bởi đội hình team này đáng giá để anh làm nhân vật chính.
"A..." Kang Si Woo giữ im lặng, dường như không có tự tin.
Thành thật thì chỉ nhìn vào kỹ năng hiện tại, Lee Do Kyung vượt trội hơn, nhưng...
Đây là cuộc đời thứ hai của tôi.
Tôi không nhất thiết phải từ bỏ vì sợ kém cạnh về mặt năng lực. Tôi có đủ kinh nghiệm để làm tốt.
Trong team này, tôi không cần bảo vệ ai, cũng không có người muốn gây chuyện.
Lần đầu tiên, tôi tham lam: "Em nghĩ em cũng phù hợp với vị trí này."
"Vậy mỗi người hát thử một đoạn nhé."
Lee Do Kyung nhìn tôi bày tỏ ý kiến. Cuối cùng, chúng tôi quyết định hát phần mở đầu bài hát và một đoạn phần điệp khúc. Quyết định phụ thuộc vào Kang Si Woo.
Hình như hai người đó trao đổi ánh mắt trong giây lát, Lee Do Kyung bắt đầu hát mà không nói gì.
Phần giới thiệu được hát với giọng dễ nghe, thứ nổi bật là chất giọng.
Đây không phải bài hát quá khó nhưng cũng có một số đoạn phức tạp để tạo điểm nhấn.
Lee Do Kyung hát chậm rãi với giọng trầm.
Anh muốn biết
Mọi thứ về em
Thế giới đen trắng của anh được em tô màu
Nghe này, em là tất cả với anh
Lee Do Kyung, người sau này là sub vocal ở Stardust, có một giọng hát bắt tai.
Tuy nhiên, giọng hát chưa được trau chuốt của anh ấy thể hiện rõ anh chỉ là một thực tập sinh.
Lee Do Kyung hát xong, lấy tay xoa đôi tai đã ửng đỏ: "Ừm, tôi xong rồi. Vậy, Seo Han, đến lượt em."
"Được, tôi sẽ thử." Tôi gật đầu cười ngại ngùng. Thực tế, việc đảm nhận vai trò hát chính trên một sân khấu lớn như vậy mạo hiểm lắm đấy.
Nhận thức của mọi người với team tôi là 'Để xem những tuyển thủ hàng đầu biểu diễn tốt như thế nào', chúng tôi phải trình diễn sao cho đáp ứng được kỳ vọng đó.
Tôi biết kỹ năng tôi còn thiếu sót.
Nhưng sự thiếu sót đó không phải là gánh nặng với tôi.
'Tôi có thể cải thiện nó.'
Sẽ ngu ngốc nếu tôi bỏ cuộc dù có cơ hội.
Cuộc thi thử giọng ở kiếp thứ hai.
Tôi quyết không để bản thân hối hận một lần nào nữa.