Stardust Project

chương 26: vận rủi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thực tập sinh hạng 3 Do Seo Han. Chúc mừng bạn."

Thực tập sinh đang ngây người bị gọi tên.

Mất một lúc, cậu ấy mới nhận ra là tên của bản thân, bước ra ngoài với vẻ mặt giật mình.

Han Da Won nhìn vào khuôn mặt người đang đứng cạnh cô, Seo Han có vẻ rất lo lắng.

Khuôn mặt của Seo Han trông trẻ hơn cả độ tuổi của cậu ấy, và giờ nó hiện rõ sự hoang mang.

Cứ như thể Seo Han không biết mình sẽ được gọi tên vậy.

Cô từng nghĩ Seo Han giỏi quản lý biểu cảm trước máy quay, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng chỉ là đứa trẻ.

Han Da Won mỉm cười trước sự dễ thương tươi tắn này.

"Do Seo Han."

"Vâng...?"

Bàn tay cầm mic của Seo Han hơi run lên.

Đứa trẻ không căng thẳng khi nhận điểm cấp bậc nhưng lại rất lo lắng vì chuyện này ư?

Han Da Won vừa cười vừa hỏi: "Chúng ta có nên nghe cảm nghĩ của một người về đích ở vị trí top 3 không?"

Seo Han xoa hai má đỏ ửng của mình, gật đầu.

'Tôi phải nói năng cẩn thận.'

Đây là vị trí cực kỳ cao.

Tôi tăng những 12 bậc so với bảng xếp hạng lần đầu ở kiếp trước, và có thể xưng thứ hạng này là 'vô song' vì vượt mặt 31 thực tập sinh.

Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói nhưng đầu tôi lúc này không làm việc nhanh nhẹn được, việc sắp xếp cứ rối tung, vì thế phần phát biểu trở nên lộn xộn.

"Trước hết... Tôi vẫn chưa thể tin được..."

Seo Han hít một hơi thật sau và nhắm mắt lại.

Tôi nên nói gì?

Tôi luôn theo dõi phần phát biểu cảm nghĩ của thực tập sinh thuộc top 10.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là một trong số họ và kết quả vòng đầu ở kiếp này làm tôi càng kinh ngạc.

"Tôi đã lo lắng rất nhiều trong quá trình chuẩn bị cho vòng đánh giá đầu tiên."

Tôi đã cố gắng cải thiện hết mức bằng cách ôn tập lại mọi thứ tôi biết, mọi kinh nghiệm tôi từng trải qua.

Tuy nhiên, tôi sợ kết quả không thay đổi.

"Tôi đã lo rằng khán giả không hài lòng với màn trình diễn của tôi. Thực ra, khi tôi đứng trên sân khấu... Tôi cảm thấy tuyệt vời vì được gặp các bạn, người hâm mộ."

Đó là khoảnh khắc tuyệt vời đến mức, nếu tôi nhắm mắt lại khung cảnh trên sân khấu hiện lên rõ trong đầu tôi.

Tôi tìm lại sự tự tin qua màn trình diễn đó.

Tôi chấp nhận bất cứ sự khiêu chiến nào, tôi sẽ tìm mọi cách để sống sót trong trò chơi khắc nghiệt này dù phải lăn xả vật lộn.

Ngay cả khi tôi kiệt sức về mặt tinh thần lẫn thể chất. Tôi vẫn cảm thấy...

"Thật ngạc nhiên, nhưng... Tôi thấy sân khấu thực sự rất vui."

Tôi thích công việc này. Vì thế.

"Ngay cả khi tôi sống một cuộc đời khác, trình diễn luôn là việc tôi muốn làm."

Seo Han rùng mình, nắm chặt micro. Lời nói chân thành dấu tận sau đáy lòng bây giờ vang vọng khắp trường quay.

"Một thứ hạng cao... Tôi hiểu điều đó đồng nghĩa rằng phải làm việc chăm chỉ hơn trong tương lai. Cảm ơn bạn!"

***

"Vị trí thứ 21... Thực tập sinh Kang Shi Woo. Chúc mừng."

Lee Jun Hyuk đã đến trạm, dừng lại ở vị trí 22.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thực tập sinh Kang Shi Woo lẽ ra đã bị loại ở vòng này, nay lại an toàn bước vào vòng đánh giá tiếp theo.

Có phải vì Lee Jun Hyuk mà tôi từng biết mang hình tượng cao cấp, top 10 trong bảng xếp hạng lần đầu không?

Vì lý do đó, nên tôi cảm thấy hơi lạ lẫm.

Có lẽ tương lai đang thay đổi bởi sự can thiệp của tôi.

Ai đó sẽ bị loại, và ai đó nhận được thêm cơ hội nhờ chuyện này.

Tôi nuốt chửng bí mật này xuống con tim đắng chắt.

"Có vẻ mọi người thu dọn xong đồ đạc rồi."

"Giống hệt tình tiết trong phim Avengers End Game."

"Phép ẩn dụ kỳ lạ đấy, Ha Im."

13 thực tập sinh bị loại.

Bầu không khí ở ký túc xá bị ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi.

Hôm sau, Lee Jun Hyuk nhét quần áo vào vali mà không nói một câu.

Vì anh ta là người duy nhất bị loại ở phòng chúng tôi, những thành viên khác im lặng ra khỏi phòng. Để anh ta tự do sắp xếp mọi thứ.

Lúc tôi thở dài dựa vào tường hành lang, Ha Jun Seo nói với tôi.

"Có chút đáng tiếc."

Lúc làm việc nhóm, chắc chắn Jun Seo hyung đã thấy rõ tính tình khó kiểm soát của Lee Jun Hyuk.

Mặc dù đối thủ đáng gờm bị loại, hyung vẫn lo lắng cho anh ta.

Tôi không biết một người yếu đuối như vậy, vì sao có thể chịu đựng được việc chung nhóm với các thành viên chuyên gây rắc rối lớn.

Một bức ảnh tôi muốn quên đi hiện lên trong đầu. Bức ảnh nhóm của Stardust được đăng trên mạng xã hội - Leader Jun Seo với khuôn mặt da bọc xương.

"Hyung, nhớ ăn uống đẩy đủ."

"Hử?"

Đôi mắt Ha Jun Seo mở to, kinh ngạc trước sự lo lắng đột ngột của tôi.

Không thể để hyung biết chuyện tôi biết trước tương lai.

Tôi bổ sung để câu nhắc nhở trở nên bình thường: "Em... Em không biết sau này chúng ta có bị sút cân không."

"Ồ, bởi vì cường độ luyện tập gần đây? Em bị quá sức hả? Em khoẻ không? Em chỉ cần chăm sóc cơ thể thật tốt cho đến khi cuộc thi thử giọng kết thúc thôi. Không sao đâu."

Không, hyung. Không phải chuyện của riêng em. Sau này, họ bắt tất cả giảm cân đấy.

Giờ hãy ăn nhiều vào.

Đừng uống cafe kỳ lạ 6 shot trong 1 ly hay bất cứ thứ nào có nồng độ caffeine tương tự, bổ sung carbohydrate nhiều vào.

Tôi không thể thuyết phục được bản thân nói ra câu trên, nên tôi ngậm miệng.

"...Ừm."

Em chắc chắn anh có thể tự lo liệu được, hyung.

Lee Jun Hyuk mở cửa bước ra, kéo lê chiếc vali.

"..."

Tôi tưởng anh ta sẽ trừng tôi nhưng anh ấy chỉ né ánh mắt tôi mà không nói gì cả.

Người bị suy sụp bỗng nhiên trở nên chán nản thay vì giống như trước đây vừa túm lấy cổ áo tôi vừa la hét. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ngày mai mặt trời mọc từ hướng tây.

Anh ta không cần phải làm thế, đặc biệt là khi máy quay không hoạt động.

Một tình huống khó chịu đến mức không ai muốn mở lời trước.

Ha Jun Seo, người đang im lặng, bình tĩnh nói: "Tạm biệt."

Lee Jun Hyuk quay đầu lại vì câu đó.

Cách đây vài ngày, Ha Jun Seo suýt chút nữa nắm cổ áo Lee Jun Hyuk, hỏi anh ta có còn là con người không.

Vâng, nghĩa câu đó khác nhau tuỳ vào tình huống.

Nhưng trừ khi Lee Jun Hyuk bị ngốc, anh ta không thể nào không nghe ra hàm ý chế giễu trong đó được.

Tình huống lúc này lại khá lúng túng.

Tôi nhìn Ha Jun Seo, hyung đang do dự không biết nên nói tiếp không.

Cùng lúc đó, đôi con ngươi trống rỗng của Lee Jun Hyuk nhắm thẳng vào tôi.

Người lên tiếng là người kéo vali.

Có phải do tâm trạng đã thay đổi của anh ấy không?

"Xin lỗi."

***

Một toà nhà cũ được tân trang lại - nơi thực hiện quá trình ghi hình Dự án Stardust.

Phòng vệ sinh công cộng ở tầng 1, hành lang, phòng ngủ và phòng tập. Đây là những nơi thực tập sinh có thể gặp và trò chuyện thoải mái với nhau trước ống kính máy quay.

Tất nhiên, cũng có một vài thực tập sinh sử dụng chỗ khác với mục đích khác.

"Kang Si Woo." Âm thanh cực kỳ lạnh lùng gọi tên bạn cùng phòng.

Kang Si Woo từ từ ngước lên trong khi rửa tay.

Bóng đen xuất hiện trong mặt gương. Tiếng nói rùng rợn vang lên như lời thì thầm: "Anh có vui dù anh chỉ đạt hạng 21 không?"

'Đương nhiên.'

Anh gần như sẽ bị loại ngay vòng đầu, và có thể nói là không còn hy vọng nào.

Chương trình này là một thế giới tàn khốc, thế giới không cho phép sử dụng kiểu so sánh 'gần như'.

Anh luôn ước bản thân làm tốt hơn một chút, nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ thua cuộc, thậm chí không được lên hình nhiều.

Kang Si Woo tắt vòi nước, lau tay bằng khăn giấy: "...Vui."

"Chúc mừng.

Tôi biết anh sẽ tăng hạng."

Kang Si Woo cũng định nói cám ơn, nhưng bị đứng hình một lúc. Dù ủng hộ anh bằng nụ cười kiểu chân thành nhưng khuôn mặt cậu ta luôn ánh lên gì đó giả tạo.

"Nhưng tôi không biết Lee Jun Hyuk sẽ thất bại đấy." Nụ cười biến mất khỏi môi chàng trai. "Anh ta không phải là vua ở Doubles Entertainment sao?"

"Tôi đoán thế."

"Tôi đã chăm chỉ làm thân vì tôi biết anh ta có thể tiêu diệt người khác nhờ thông tin tôi cung cấp. Nhưng anh ta... hơi thất vọng."

"..."

Người này đang kể chuyện quái quỷ gì đây?

Dù đó là chuyện gì, thì nó có vẻ không phải là điều mà anh - người đứng hạng 21 - nên biết.

"Dù sao cũng nhờ Jun Hyuk, anh mới được ở lại. Chúc mừng ha?"

Lời chúc mừng, mang sắc thái muốn gây chuyện. Kang Si Woo nuốt khan, tay lén nghịch di động trong túi.

Kẻ ranh mãnh khôn lõi hay cười, đang buông lời đay nghiến.

Đồng đội mà Kang Si Woo không muốn thân thiết.

Người nọ có lẽ cũng nghĩ như anh.

Cậu ta ra vẻ thân thiện, tiếp cận mọi đứa trẻ có thứ hạng cao nhưng lại cười lạnh lùng trước mặt anh.

Cứ như thể anh là thùng rác cảm xúc của cậu ấy.

Cậu ta đang hưởng thụ thành tựu của kẻ cầm quyền chăng.

'Tốt nhất nên rời đi trước khi tôi phải nghe thêm nhiều lời lảm nhảm khác.'

Lúc Kang Si Woo chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh.

"Nhưng anh không có cơ hội ra mắt."

"Cái gì?"

"Anh biết mà, đúng không?"

Đây là chương trình với các thực tập sinh chia thành hai thái cực, bay và bò.

Kang Si Woo nhìn chằm chằm vào gương, cau mày.

Đôi mắt đen sâu thẩm, khuôn mặt lạnh lùng y hệt chú chó husky.

Visual này là gu yêu thích của rất nhiều người, nhưng anh lại đánh mất sự tự tin vì những thí sinh khác, khi xuất hiện bên cạnh những người mang trên mình vầng hào quang của nhân vật chính.

Hát, rap và biểu diễn.

Một thực tập sinh cấp B - rơi vào tình thế không rõ ràng.

Bản thân anh cũng biết mình khó mà ra mắt được, nhưng coi thường trắng trợn đến nhường này ư?

"Chào..." Tạm biệt.

Ngay khi Kang Si Woo bắt đầu nói, bóng đen cắt ngang.

"À, tôi hiểu rồi. Đáng lẽ anh nên làm theo lời tôi. Nếu anh chịu công khai chuyện đó, tạo nên cuộc tranh cãi, anh sẽ thu hút được phiếu."

"..."

"Tại sao cậu không làm?" Kang Si Woo nghiến răng. Giống như những thực tập sinh khác, anh háo hức hy vọng được debut. Nhưng có những ranh giới có thể và không thể chạm vào.

'Tôi không muốn bán bất cứ thứ gì cho chương trình này, đặc biệt là câu chuyện về gia đình tôi.'

Bóng đen nở nụ cười, nói một cách mỉa mai: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ phơi bày nó."

"Tại sao lại là tôi?"

Cậu chàng này thân thiết với những đứa trẻ khác, nhưng...

'Tại sao cậu ta ghét tôi nhiều như vậy?'

Như thể đọc được suy nghĩ của Kang Si Woo, bóng đen trả lời: "Bởi vì anh không nghiêm túc. Những người không có lợi thế như tôi sẽ bất chấp tất cả để leo lên. Việc làm bằng cách gì, bị ngã hay không, không quan trọng."

"Hãy tự lo việc của cậu thôi."

"Vì sao? Nếu anh đã quyết tâm tham gia chương trình này, nếu được biết đến nhiều hơn, có lẽ bố anh sẽ đồng ý cho anh làm idol."

"Tạm biệt!"

Mặc dù anh không muốn dính dáng tới người này, nhưng lại đang vướng vào mối quan hệ rắc rối.

Kang Si Woo day tóc, nhìn thẳng gương: "Tôi ghét cậu vô cùng."

"Tôi biết."

Thực tập sinh cá nhân Lee Do Kyung.

Ứng viên cạnh tranh vị trí center với Do Seo Han, được liệt vào danh sách có khả năng debut nhất.

Đồng đội mà Kang Si Woo ghét cực kỳ.

Truyện Chữ Hay