Star-Embracing Swordmaster

chương 8: (1) mái ấm tan vỡ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Q10

Trans: tiemcachua

Một người đàn ông mặc áo giáp ngồi trên tảng đá đang lau chùi thanh kiếm của mình.

"Đúng là không thể đánh lừa tuổi tác được. Giờ ngay cả gió đông cũng khiến ta buốt đến tận tủy rồi.”

Thanh kiếm dài nhuộm đầy máu tươi.

“...”

Phía sau tảng đá nơi ông ngồi có một xác chết nằm đó, tuyết rơi cũng không thể che giấu hoàn toàn.

Chết không nhắm mắt.

“Tiền bối đi xa thật đấy.”

Người đàn ông vừa ngồi lau kiếm vừa lướt qua lá thư đẫm máu.

Một âm thanh nhỏ vang lên từ đằng xa.

"Có vẻ là thật rồi.”

Tiếng kêu mong manh dễ vỡ nhưng lại không hề ngắt quãng.

Đó là tiếng chim cúc cu.

***

“Cũng lâu rồi nhỉ, Jorge.”

“...”

Thay vì trả lời, Jorge nhìn máu chảy thành dòng đang nhỏ giọt trên mũi kiếm của gã đàn ông kia.

“Ngươi giết ai rồi?”

“An ninh vẫn tốt như vậy.”

Vlad nuốt nước bọt một cách khó khăn khi nhìn gã trước mặt.

Gã đàn ông mà cậu không biết nên gọi như thế nào lúc này đang mỉm cười nhìn cậu.

“Đứa trẻ này hữu ích đấy.”

“Sao ngươi lại đến đây? Vào đúng lúc này.”

Vlad đứng ngay sau Jorge, cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng.

Trong số những người cậu từng gặp, chú Jorge là cao to và mạnh mẽ nhất.

Nhưng bây giờ.

Gã đàn ông đang bước chậm rãi kia còn đô hơn cả chú Jorge.

“Bá tước Gaidar qua đời rồi.”

“...!”

Jorge mở to mắt khi nghe thấy lời gã.

“Ta không nghe thấy chuyện đó…”

“Bởi vì tình hình phức tạp nên chưa được công bố nhưng mọi người sẽ sớm biết thôi.”

Gã vừa nói vừa lắc ly rượu đầy và nhìn thẳng vào Jorge.

“Nâng ly vì Bá tước Gaidar tội nghiệp.”

“Thằng chó này!”

Gã chưa kịp dứt lời, Jorge đã lao về phía gã và hét lên như dã thú.

Ông ấy nhanh đến mức khó tin dù có một cơ thể vô cùng vạm vỡ.

“Và…”

Choang!

Cú đấm sắc bén của Jorge làm ly vỡ vụn, rượu bắn tung tóe ra ngoài.

“Cho Sigmund, Tân Bá tước Gaidar.”

Trước khi Jorge kịp nhận ra, gã kia đã đứng đằng sau ông.

“Godin!”

“Sigmund là tên của Tân Bá tước.”

Với tiếng hét lớn, thân trên của Jorge trở nên cứng như núi đá.

“Hiệp sĩ đào ngũ Jorge, mau trở về.”

“Sigmund không phải chủ nhân của ta!”

Cơ bắp ẩn giấu đang dần lộ diện.

Khi nó xuất hiện, những vết thương lại nứt ra lần nữa.

“Tất nhiên là Bá tước cũng không mong đợi gì việc ông sẽ quay về.”

Tuy nhiên, dù vẻ ngoài của Jorge có đáng sợ đến thế nào, gã đàn ông tên Godin vẫn nói mà không hề mất đi sự bình tĩnh.

“Thậm chí ngài ấy còn không muốn điều đó xảy ra.”

“Thằng khốn này!”

Rầmmmmm-!

Thể hiện ra ngoài 70% và giấu đi 30%.

Cho tới khoảnh khắc mà bạn không thể biết lúc nào nó sẽ tới.

“Kyaahhh-!”

“Marcella!”

Và ngay lúc này, đòn đánh của Jorge đã bộc lộ đúng năng lực của ông không chút e ngại, nó thật sự có tính công phá vô cùng lớn.

Dù không có Aura, hơn một nửa sàn tầng 4 đã sụp xuống chỉ bởi một cái vung kiếm của Jorge.

Đòn tấn công mạnh đến nỗi cả ‘Nụ cười của hoa hồng’ phải rung chuyển.

Đó là một đòn mà hiệp sĩ Jorge vẫn luôn che giấu, nó như cuộc vật lộn của một con dã thú để lộ vết thương.

“Hmm!”

Vlad vội rời khỏi vùng nguy hiểm, tránh khỏi chỗ sàn đã sụp trong khi đỡ theo Marcella.

Cậu vô cùng khẩn trương.

Và ngay khi cậu nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng thoát được và quay đầu nhìn lại.

“Gì…”

Một cảnh tượng phi thực tế.

“Phụt!”

Máu bắn tung tóe.

Hành lang đổ nát.

Người mạnh nhất mà cậu từng gặp đã ngã xuống.

“Ông vẫn đưa ra lựa chọn ngu ngốc như vậy, Jorge.”

Bởi một hiệp sĩ đang khép mắt trái.

Jorge đã thua.

Nhuệ khí của băng đảng giảm xuống trong phút chốc.

Ầm-!

Âm thanh chấn động vang lên bởi cơ thể to lớn.

Nghe thấy âm thanh đó, mọi người trong ‘Nụ cười của hoa hồng’ giật mình chạy ra ngoài.

“Chú Jorge!”

Vlad vội bám lấy lan can và ngó xuống hành lang.

“Khụ…”

Nơi đó, thế giới của cậu, đã hoàn toàn sụp đổ, đang quằn quại mà ho ra máu.

Ông ấy là người đầu tiên chìa tay ra với cậu nhóc lăn lộn kiếm sống trong khu ổ chuột.

Ông ấy là người đầu tiên đưa ra lời chiêu mộ.

Và ông ấy là người mạnh nhất mà cậu từng thấy.

“Boss!”

“Chuyện gì thế!”

Ông ấy đang quằn quại giữa mớ hỗn loạn.

Cả băng đảng bối rối không biết phải làm gì trước tình huống bất ngờ này, còn Jorge người đầy máu đang cố tìm cách đứng dậy.

“Hự…”

Các thành viên ở tầng 1 tụ tập xung quanh trong lo lắng nhưng Jorge chỉ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Duy chỉ Vlad, người đã chứng kiến toàn cảnh, mới có thể dự đoán được điều gì sẽ xảy ra kế tiếp.

“Chết tiệt!”

Gã hiệp sĩ kia mở con mắt trái ra và chuẩn bị nhảy xuống tầng 1.

Thanh kiếm trên tay gã bao phủ bởi Aura màu xanh lam như ánh trăng xanh.

“Chú Jorge!”

“...”

Vlad nhìn thấy và hô lên cảnh báo Jorge đồng thời ném con dao găm luôn mang bên mình xuống.

Đòn tấn công bởi một cậu nhóc chưa từng học võ thuật nhưng lại rất giỏi ném đá.

Keng-!

Dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng hành động của Vlad đã thành công trong việc cản trở gã hiệp sĩ xuống tầng 1.

“Huh!”

Cậu có thể kéo dài thời gian cho chú Jorge, chú ấy gần như không thể đứng dậy nổi.

“...”

Cái nhìn thoáng qua của hiệp sĩ lạnh lùng chạm mắt Vlad.

Keng-!

Khi Aura của Godin va chạm với thanh kiếm của Jorge, dư ảnh màu lam như ánh trăng xanh bao trùm lên cả ‘Nụ cười của hoa hồng’.

Như gió và sương mù.

“Khụ!”

Dù bị thương nhưng Jorge đã thành công làm chệch hướng hiệp sĩ dùng Aura kia.

Đó có thể là lần thành công duy nhất.

“Godin…”

Jorge gần như không thể đẩy lùi được đòn vừa rồi, máu bắt đầu tuôn ra từ khóe mắt.

Nhưng Godin, người thực sự nhận lấy nó, lại chỉ lộ vẻ thản nhiên.

“Ông nên nghe lệnh đi.”

“...Ta là con người, ta không bao giờ chấp hành những nhiệm vụ khốn nạn đó.”

“Không.”

Godin nói với nụ cười trên môi.

“Ông là một hiệp sĩ.”

Cuộc đối thoại ngắn nhưng chứa đựng vô vàn cảm xúc.

Ngay cả khi hai thanh kiếm vẫn đối đầu nhau và không ngừng gào thét.

“Đêm nay quá dài, Jorge. Tôi muốn đi nghỉ rồi.”

“Cái gì?”

Nhưng Godin không còn gì để nói với Jorge nữa.

Gã chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

***

“Nguy hiểm lắm Vlad. Đừng xuống đó!”

Khoảnh khắc không ai có thể cử động, Vlad hất tay Marcella ra khi bà cố giữ cậu lại và nói nó nguy hiểm.

Cậu cố chạy xuống tầng 1.

‘Mình đã mang ông ta đến!’

Xấu hổ, tội lỗi, tức giận.

Mọi loại cảm xúc trộn lẫn lại với nhau trong tâm trí một cậu nhóc 16 tuổi.

Đó không phải là lỗi của cậu nhưng cậu không nghĩ thế.

Tài năng bẩm sinh đã khiến cậu nghĩ như vậy.

Khi Vlad lao như bay xuống sảnh, cậu thấy các thành viên khác đang từ từ đứng dậy.

"Không!”

Vlad nhận ra họ định làm gì bèn hét lên.

Gã đàn ông tên Godin là một hiệp sĩ.

Một hiệp sĩ biết cách vận dụng Aura.

Một tồn tại mà cậu bé lang thang trong khu ổ chuột không thể nào chạm tới.

"Đừng làm thế!”

Vlad đang định nhảy xuống từ tầng 2 và bám vào lan can để ngăn họ lại thì bỗng thấy ớn lạnh sau cổ.

Cảm giác đáng e ngại khi các giác quan nhạy bén và bản năng của cậu trỗi dậy.

[Cúi xuống!]

“...!”

Cậu vội cúi đầu theo lời giọng nói trong đầu.

Bỗng nhiên,

Vài lọn tóc phấp phới dưới trăng.

Ánh trăng xanh tiến tới trong tĩnh lặng.

Tạo ra những đóa hồng nở rộ khắp mọi nơi.

Với những tiếng thét vô vọng.

“...!”

“Ugh!”

Trăng mang theo những bông hồng trải dài sắc đỏ.

Sắc đỏ từ tận trái tim đang bước ra ngoài ngắm nhìn thế giới và thể hiện sự tồn tại của bản thân.

Thấm đẫm những món đồ trang trí mang hơi hướng xưa cũ mà Marcella thích.

“Ugh!”

Ướt cả chiếc bàn nơi Vlad ngồi bán nến.

“Áaaa…”

Nhuộm đỏ cả ‘Nụ cười của hoa hồng’.

“A…a…a…”

Cùng với tiếng hét cuối cùng, ‘Nụ cười của hoa hồng’ chìm trong sự im lặng quỷ dị.

“Hộc…Hộc…Hộc…”

Vlad khom người thở dốc và nhớ lại cảnh vừa xảy ra.

Chỉ một nhát kiếm.

Ít nhất thì cậu chỉ thấy thế thôi.

Chỉ một nhát kiếm trông không có gì nổi bật nhưng lại đem tới kết quả rợn người.

‘Nụ cười của hoa hồng’ trở nên yên tĩnh.

“Cũng…có ích đấy.”

Vlad cố lê đôi chân còn đang run rẩy xuống tầng 1.

Nước mắt nước mũi chảy xuống sàn mà cậu còn chẳng hay.

“*** ***!”

Xuống đến nơi, người đầu tiên Vlad thấy là Burley.

Đúng hơn là xác Burley, không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, người lạnh toát.

“Ugh!”

Vlad nhìn xung quanh bằng cặp mắt đỏ ngầu, cậu không thể kiểm soát được cảm xúc đang sục sôi trong tâm trí.

Cạch -

Giữa sảnh, nơi chẳng còn ai có thể cử động, có ai đó đang bước trên sàn nhà vỡ nát mà tiến tới.

Chú Jorge.

“Thằng *** ***!”

Godin đang nắm lấy đầu chú Jorge.

Đôi mắt chú thất thần và trống rỗng.

“AAAAA”

[Đừng làm thế!]

Cậu đã mất lý trí, chộp lấy dao găm của một xác chết nào đó và lao về phía hiệp sĩ đã gọi ánh trăng về.

Nhanh nhẹn và linh hoạt, một đòn tấn công mạnh mẽ như dã thú đã bị tổn thương.

Giống như ai đó lúc trước.

“Chết đi!”

Dù Vlad đã bị sự nóng giận che mờ lý trí, cơ thể cậu vẫn ghi nhớ một đường kiếm duy nhất.

Luôn cố gắng đến phút cuối cùng.

Tập trung toàn bộ tâm trí.

Đánh xuống.

Thu hẹp khuỷu tay!

“...!”

Ngay tức khắc, những giọt máu còn chảy trên con dao của cậu đã tạo thành một đường cong mỏng.

Một quỹ đạo cong đẹp mắt.

Đó là một đường kiếm.

Đó là cánh cửa đầu tiên dẫn tới con đường bậc thầy kiếm thuật chứ không chỉ là kiếm sĩ, và con đường kiếm thuật là lĩnh vực không thể đạt được chỉ bằng sự nỗ lực và những kĩ năng thông thường.

Cậu trai trong khu ổ chuột đã mường tượng và tái hiện lại khung cảnh đó.

Chỉ bằng sức của mình cậu.

“Ngon.”

Đường kiếm mang đầy nỗ lực cùng sự giận dữ nhắm thẳng vào gã hiệp sĩ kia.

Khoảnh khắc ấy, đến cả chủ nhân của giọng nói vang lên trong đầu cũng nhìn cậu như bị mê hoặc.

“Đòn tấn công được đấy.”

Nhưng đường kiếm của cậu còn quá yếu để có thể chạm tới thế giới của gã.

Bốp!

Godin thậm chí còn không thèm rút kiếm.

Gã chỉ né rồi đá một phát.

Cậu chưa đủ trình để Godin phải rút kiếm ra.

Rầm-! Cạch cạch cạch-!

Tiếng động lớn phát ra.

Hiệp sĩ cuối cùng của kĩ nữ bị đá lăn tròn một cách tàn nhẫn trên sàn nhà đẫm máu.

“Khụ khụ!”

[Hít thở đều đi nhóc! Phải giữ tỉnh táo!]

Cậu còn không thở nổi.

Lồng ngực như bị nghẹn lại.

Dù giọng nói đó có liên tục vang lên cũng không đủ để vực cậu dậy.

Quá mạnh rồi.

“Đó là bản năng sao. Cậu cuộn người lại theo bản năng nhỉ.”

Lại một nữa Godin phải bất ngờ về động tác của cậu.

Cú đá vừa rồi đủ để làm gãy xương sườn nhưng cậu lại thành công tránh được theo bản năng.

“Thằng *** ***...”

Dù nó không được hoàn hảo lắm.

Nhìn cậu nhóc chửi một cách yếu ớt, Godin bối rối khi cầm chắc kiếm trên tay.

“Giết đi…”

Godin đưa ra quyết định khi nhìn cậu nhóc đang bảo gã giết cậu đi nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy sức sống.

Cậu nhóc này đáng được mài giũa hơn là bị diệt trừ tại đây.

Kể cả khi sau này cậu ta sẽ quay lại trả thù như một thanh bảo kiếm sắc bén.

“...”

Tiền bối, người mà gã đang nắm lấy cái đầu trơ trọi, đã từng nói.

‘Quan sát những đứa trẻ có tiềm năng cũng thú vị mà.’

…Gã cũng từng nói với bản thân như vậy.

“Cậu đã dẫn ta tới đây. Hiệp sĩ chỉ nhận thù lao tương xứng.”

Godin nghĩ rằng đây sẽ là món quà cuối cùng gã gửi tới tiền bối của mình.

Bỗng có gì đó rơi xuống đầu Vlad trong khi cậu đang vật lộn để đứng dậy.

Thứ gì đó cháy đen.

“...?”

Vlad nhìn rõ thứ đã rơi xuống.

Thịt bò.

Thịt bò khô mà Jemina đã chuẩn bị cho cậu.

“Tên ta không phải Stanga.”

Một miếng thịt khác lại rơi xuống đầu cậu.

“Không phải 42 tuổi.”

“... Ông đang làm gì vậy?!”

Ánh sáng xanh lóe lên trong mắt Vlad trước sự đối xử nhục nhã của Godin.

“Đó là thù lao tương xứng của ta nên ta đã nhận nó.”

Godin vừa nói vừa sắt chặt cổ Jorge.

“Nhưng ta đã không đưa ra cái giá đúng với nó nên ta sẽ trả lại.”

Vlad không thể trả lời bất cứ điều gì.

Người thắng đứng trên, kẻ thua nằm dưới.

Người thắng có quyền định đoạt tất cả.

Godin quay đi và nói.

“Bằng cái mạng của cậu.”

Đầu Jorge rung lên một cách tội nghiệp trên tay trái Godin.

“Đừng nghĩ đến việc sẽ được trả cho ‘miếng bò khô thứ hai’. Chả ngon chút nào.”

Máu và nước mắt như đua nhau chảy xuống khi cậu nhìn cái đầu trơ trọi của chú Jorge đang rung lắc không ngừng.

“Tôi sẽ giết ông…chắc chắn!”

Hiệp sĩ lam nguyệt đã rời đi.

Ngày hôm qua cả “thế giới” của cậu vốn vẫn còn là một tồn tài vô cùng vững chắc nhưng giờ đã hoàn toàn sụp đổ.

Cậu kêu rên đau đớn quằn quại trên sàn nhà đẫm máu.

Nhưng người cần nghe đã rời đi rồi.

“Chắc chắn! Godin!”

Tiếng hét đầy giận dữ vang lên theo hướng gã hiệp sĩ đã đi.

Chỉ còn lại những cô gái điếm đang khóc nức nở khi chứng kiến khung cảnh này.

Đây là ‘Nụ cười của hoa hồng’.

Quán rượu chìm trong biển máu.

Nơi mà cả thế giới của cậu đã biến mất.

Mái ấm chẳng còn lại gì nữa, chỉ toàn tiếng khóc nghẹn ngào.

Truyện Chữ Hay