Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Đêm tối.
Phía sau những bức tường của thành phố Shoara.
Có hai bóng người đang âm thầm di chuyển.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
“...Ta có đi qua nổi không?”
Thay vì nhìn Stanga, Vlad vừa quan sát xung quanh vừa trả lời: “Cháu đoán là chú chỉ cần cởi áo giáp…”
“Sao ta phải tốn công như vậy?”
Sao khi than thở một lúc, Stanga đành cởi áo giáp ra và chui qua một đường hầm nhỏ.
“Thế này có ổn không?”
“Hai năm trước cháu đã dùng nó rồi mà.”
“Hai năm trước?”
Shoara - thành phố thương mại - nơi những thương nhân mang theo vô vàn vật tư đến rồi đi nên việc kiểm tra và xác minh là rất quan trọng.
Những người không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đánh thuế quan.
Thương nhân được cấp phép bởi Bá tước Bayezid thì không sao nhưng những người bán hàng rong thông thường bắt buộc phải trả thuế hải quan.
Việc bị lính canh cướp đoạt giờ cũng thành chuyện thường ngày.
Nên họ đã tìm cách vào Shoara mà không bị chiếm đoạt tài sản, một trong số đó là sử dụng trẻ em ở khu ổ chuột.
Và Vlad là một trong những đứa trẻ đó.
“Ít ra hồi cháu dùng đường hầm này thì vẫn chưa bị sập nên chú cứ yên tâm.”
“Ta thấy nhẹ nhõm hơn rồi đấy.”
Trái với giọng điệu bình tĩnh của Vlad, Stanga cứng đờ nhìn đường hầm nứt ra đôi chút khi ông chạm vào.
“Cháu thường đến đây khi cần rời khỏi thành phố. Nó không đáng sợ đến thế đâu.”
“...được rồi.”
Sau khi nghe Vlad nói cậu đã đi qua nó rồi, Stanga lấy hết can đảm và biến mất sau đường hầm.
Ông ấy quay lại lần nữa: “Cậu mà lấy trộm áo giáp thì chết với ta.”
“Đi cùng nhau quãng đường dài như thế mà chú vẫn chưa tin cháu thì buồn thật đấy.”
Khi Vlad nhún vai với vẻ mặt không chút hối hận, Stanga cau mày và chui lại xuống hầm.
“...”
Khi Stanga đi vào, Vlad nhanh chóng cúi xuống áp tai xuống đất.
Vlad có khứu giác nhạy hơn bất kì ai, cậu có thể biết được liệu có ai đang ở xung quanh không nhờ tiếng bước chân của họ.
Đó cũng là lý do mà cậu chưa bao giờ bị bắt khi đi buôn lậu ngày bé.
‘Được rồi.’
Sau khi chắc chắn tất cả những gì cậu nghe được chỉ là tiếng chú Stanga chửi thề, Vlad cất áo giáp vào túi da và nhanh chóng chui vào hầm.
‘Cũng một thời gian rồi mới dùng cái này nhỉ.’
Vlad cong người trong đường hầm và tin rằng cậu sẽ an toàn vì chú Stanga to như thế chui qua mà nó có sập đâu.
Sau khi Vlad chui ra, Stanga đã đứng đợi ở đó và bắt đầu càu nhàu.
“Nó cực kì bẩn. Khó chịu thật đấy.”
“Chúng ta đã đi qua rồi.”
“Nó rất….” Stanga làu bàu.
“Áo giáp của chú đây.”
Sau khi trả cho Stanga, Vlad nhanh chóng quan sát xung quanh để xác định phương hướng.
Bên ngoài thành phố rất dễ để lừa Jack 1 tay.
Ngay cả khi ông ta là một ông trùm thì cũng không to đến mức nắm cả Shoara trong tay.
Nhưng kể từ bây giờ thì mọi chuyện lại khác, họ phải đến ‘Nụ cười của hoa hồng’.
“Bẩn chút là tốt nhất. Trông như người ăn xin sẽ đáng tin hơn là một hiệp sĩ.”
“Không, không phải trông ta như thế nào mà là khí chất của ta như thế nào.”
Dù Stanga có lải nhải như thế nào, Vlad vẫn trả lời mà không hề quay đầu nhìn lại.
“Đi thôi.”
“Được.”
Stanga đi theo Vlad mà không hỏi gì thêm.
Con hẻm tối tăm nghèo nàn phía sau Shoara.
Cả con hẻm như đang nín thở để khỏi bị cuốn vào cơn bão giữa hai ông trùm.
“Đi theo cháu.”
Con hẻm tối không một ánh đèn nhưng Vlad vẫn đi không ngừng như thể cậu có thể nhìn rất rõ.
“Có gì đó lạ lắm.”
Nhưng giờ đây con hẻm này có điều gì đó khác so với lúc trước.
Khu vực trung tâm hỗn loạn một cách lạ thường.
Tường vỡ văng khắp nơi cùng những vệt máu rải rác.
“Bình thường vẫn thế à?”
“Không.”
Điềm báo.
Nhìn cảnh này, Vlad bắt đầu đi nhanh hơn trong vô thức.
Càng tiến về phía trước, các dấu vết càng rõ ràng và chắc chắn hơn.
“Có vẻ trận chiến đã nổ ra rồi.”
Như lời Stanga, con đường dẫn đến ‘Nụ cười của hoa hồng’ càng ngổn ngang hơn như chứng minh rằng đã có vụ va chạm lớn xảy ra.
“...chết tiệt.”
Vlad sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột, cậu gần như đã quen với những tình huống bất ngờ nhưng dù sao cậu vẫn chỉ là cậu nhóc 16 tuổi thôi.
Cậu cố giữ bình tĩnh nhưng không thể tránh khỏi việc có những hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay lúc cậu cố chạy nhanh về phía trước, lời Stanga lại lọt vào tai Vlad.
“Trước khi cậu tiến lên một cách mù quáng thì phải biết xem mình đang ở đâu.”
Lời lẽ sắc bén và nặng nề.
Câu nói ấy đã mở rộng tầm nhìn của Vlad và soi rọi khả năng phán đoán đang chìm trong màn sương.
Vlad nghe lời Stanga và trở lại góc phố hít thở sâu.
Và quan sát.
‘Có người theo dõi.’
Khi Vlad lấy lại bình tĩnh, tầm mắt phóng xa hơn, bắt trọn những thứ mới mẻ.
Mấy gã đàn ông ẩn trong bóng tối.
Một số trông khá quen.
“Có người theo dõi ‘Nụ cười của hoa hồng’.”
Họ là băng đảng của Jack 1 tay.
Con hẻm bừa bộn.
‘Nụ cười của hoa hồng’ đang khép chặt cửa.
Tay chân của Jack 1 tay thì nhìn chằm chằm từ xa.
Những mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau.
“Cuộc tấn công đã nổ ra nhưng có vẻ vẫn chưa kết thúc.”
“Tốt.”
Stanga nghe và lặng lẽ gật đầu.
Dù có tài giỏi và thông minh đến đâu mà không có kỹ năng thực chiến thì chẳng khác gì vật trang trí treo trên tường.
Nhưng cậu nhóc đứng trước mặt Stanga lại có thể tự trấn tĩnh chỉ bởi một câu nói của ông.
‘Cậu ấy có tiềm năng rất lớn.’
Ông vô cùng muốn bồi dưỡng cậu một cách tử tế nhưng lại không thể đưa cậu theo vì ông còn đang làm nhiệm vụ.
“Chúng ta sẽ tách ra. Cháu sẽ chỉ chú cửa sau mà chỉ băng đảng cháu biết.”
“Cậu thì sao?”
“Cháu sẽ đi cửa trước để đánh lạc hướng.”
Vlad bình tĩnh quyết định hành động tiếp theo.
Mặc dù Stanga - một hiệp sĩ - tốt hơn cậu ở mọi mặt nhưng từ đầu đến cuối việc dẫn ông đến ‘Nụ cười của hoa hồng’ đều do cậu quyết.
“Gặp lại sau.”
“...vâng.”
Vlad chỉ Stanga đường đến cửa sau rồi cẩn thận đứng dậy.
“Lần đầu tiên mình phải trải qua những thứ này.”
Vlad nhún vai nghĩ đến tay chân của Jack phía bên kia đường.
Cậu đã sống ẩn dật suốt bằng nấy thời gian nhưng giờ đây lại phải lộ diện.
Trở thành ‘tâm điểm’ và bộc lộ năng lực.
Cậu chưa từng làm thế bao giờ.
“Mình sẽ thử.”
Nên cậu không hề biết rằng bản thân có tài năng đó từ thuở lọt lòng.
Tự tỏa sáng.
Vlad ra khỏi góc phố, hít một hơi.
Khi cậu bỏ mũ ra, mái tóc vàng rực rỡ của cậu tung bay trong ánh đèn mờ ảo của con hẻm nhỏ.
“Nhìn kìa!”
“Thằng nhóc bên Jorge.”
“Nó chui ở đâu ra vậy?”
Vàng tượng trưng cho sự cao quý và vĩnh cửu.
Trong khu ổ chuột, màu sắc lạc quẻ ấy lại đang đi về phía ‘Nụ cười của hoa hồng’.
Từng bước một.
Không nhanh không chậm.
Nếu ai đó nhìn cảnh này mà không hiểu rõ tình hình thì sẽ nghĩ đó là những bước đi vô cùng tự tin, nhưng hiểu rồi mới thấy nó vô cùng táo bạo và can đảm.
Tầm mắt những kẻ theo dõi đổ dồn lên Vlad.
Đó là lí do không ai chú ý đến dáng người đang tận dụng bóng tối để lẻn vào ‘Nụ cười của hoa hồng’.
“Phù…”
Lợi dụng sự ồn ào nhất thời của đám người Jack 1 tay, Vlad đã an toàn đứng trước ‘Nụ cười của hoa hồng’.
Cánh cửa cháy sém, gãy chỗ này chỗ kia nhưng vẫn còn khép chặt.
Một tình huống chắc chắn nhưng vẫn khó xác nhận.
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa khẽ run lên nhưng Vlad không hề do dự.
Két -
Âm thanh khó chịu do bản lề bị lệch.
‘Nụ cười của hoa hồng’ đã mở ra.
Điều đầu tiên chào đón Vlad lại là một giọng nói.
“Ô đàn em đấy à. Sao cậu về muộn thế?”
Burley ngồi đó với băng cuốn trên đầu.
***
Bàn gãy, máu chảy trên sàn.
Xác chết khắp nơi.
Mặc dù là quán rượu có phong cách cổ xưa nhưng giờ đây nó hỗn loạn như chiến trường.
‘Marcella sẽ ngất mất.’
Vlad nhanh chóng tiến lên bỏ lại khung cảnh thảm thương phía sau.
Để đi tìm ai đó.
“Bà chủ của cậu vẫn an toàn, không cần lo.”
“Tôi tìm boss.”
“Lúc nào ông ấy chẳng ở tầng 4.”
Vlad nhíu mày nhìn Burley đang cười như thể biết hết mọi thứ.
Khi lên cầu thang, nơi phát ra tiếng rít bởi sự hỗn loạn cùng mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.
Mùi của chết chóc.
“Chú Jorge. Cháu về rồi.”
“Ừ. Làm tốt lắm.”
Nó cũng như bằng chứng cho chiến thắng.
Lên đến tầng 4, Vlad thấy chú Jorge cởi trần giữa vô vàn xác chết.
Tấm lưng nhuốm máu của ông ấy như ngọn núi lừng lững.
Vlad thở dài nhẹ nhõm khi thấy Jorge, dù bị thương nhưng trông ông ấy vẫn còn ổn.
“...Cháu xin lỗi vì không thể giúp gì cho chú.”
“Không. Mỗi người đều đã làm việc của mình.”
Dù ông ấy nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng dải băng cuốn quanh thân trên lại bắt đầu thấm đỏ.
Trận chiến khốc liệt hiện lên trong mắt Vlad.
“Chú có ổn không?”
“Cũng lâu rồi ta mới chạm trán một hiệp sĩ, và thế đấy, ta cũng đã làm những gì ta phải làm.”
Có một xác chết được ghim trên tường bằng một thanh kiếm phía sau lưng Jorge.
Xác chết đó mặc áo giáp trông rất đẹp giống của chú Jorge nhưng đầu đã biến mất và máu thì không ngừng tuôn ra từ cổ.
Các ngón chân còn co giật, có vẻ trận chiến chưa bắt đầu được lâu.
“... Kẻ hám tài đã tấn công trước. Suy cho cùng thì những kẻ có tiền toàn có hành động bất thường.”
Mức độ đối xử này cũng là điều đương nhiên với một con sư tử đực đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
“Cháu đưa đến chưa?”
Những đôi mắt còn sự sống đổ dồn về phía Vlad.
May mắn thay, Vlad đủ tự tin để trả lời câu hỏi đó.
“Rồi ạ, cháu đã dẫn chú ấy đến rồi. Có lẽ giờ đang ở cửa sau.”
“Tốt!”
Jorge luôn luôn giữ vẻ mặt bình thản nhưng giờ lại khác.
“Ngày mai ta sẽ đánh kẻ hám tài. Lần này chúng ta phải giải quyết triệt để.”
Đôi mắt đầy phấn khích cùng sự tức giận muốn trút lên ai đó là đôi mắt đáng sợ nhất mà Vlad từng thấy.
“Trông cậu ta như thế nào? Cháu nghĩ cậu ta có dùng kiếm tốt không? Cậu ta không bị đuối sức đâu đúng không?”
Jorge lo lắng về mọi khả năng có thể xảy ra.
Quả thực là nguồn gốc của những hiệp sĩ sẽ khác nhau.
Vlad đã nghĩ như vậy khi nhìn Jorge chuẩn bị tinh thần và lo lắng cho ngày mai.
“Tốt ạ. Dù chỉ hai ngày nhưng ông ấy có vẻ rất tốt.”
“Stanga cũng có mặt hào phóng.”
“Cơ thể ông ấy cũng rất vạm vỡ và khỏe khoắn.”
“Giảm cân rồi à? Chà, nếu muốn sống lâu thêm chút thì cũng nên quan tâm đến sức khỏe.”
“Và còn…”
Cậu trai trả lời với một nụ cười, nhớ lại cảnh mình thấy dưới ánh trăng sáng.
“Ông ấy là hiệp sĩ biết dùng Aura. Ngày mai chắc chắn là ngày của chúng ta.”
Jack 1 tay tưởng như đi một nước cờ rất tốt nhưng sẽ thua thôi.
Thực tế như một làn sóng, nếu không bắt kịp thì sẽ bị cuốn đi.
Hơn nữa dù cho Jorge đang bị thương thì ông ấy vẫn rất mạnh và thậm chí còn mang theo một cựu hiệp sĩ nên có thể nói chiến thắng lần này sẽ thuộc về phe Jorge.
Nếu đúng như những gì cậu thấy thì chắc chắn là vậy rồi.
“Có vẻ chú ấy sắp đến rồi.”
“Gì cơ??”
Kẹt -
Vlad vừa nói xong thì có tiếng bước chân từ phía dưới.
Âm thanh khó nghe kia lại vang lên.
“...Cháu vừa nói gì cơ Vlad?”
“Dạ?”
Vlad định đi xuống dẫn Stanga lên nhưng cậu phải đứng lại trước câu hỏi bất ngờ của chú Jorge.
Không, khuôn mặt méo mó của chú Jorge mới là lý do khiến Vlad dừng lại.
“Cháu vừa nói gì?”
“Chú ấy đang lên.”
“Không, câu trước.”
Mặt Jorge đanh lại khi hỏi.
“Bởi vì chú ấy có thể dùng Aura… ngày mai sẽ là ngày của chúng ta…”
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Jorge khi nghe Vlad nói.
Kẹt -
Cùng lúc đó, tiếng rít đáng ngại ngày càng to hơn.
“Ra sau lưng ta đi Vlad.”
Jorge vừa nói vừa rút kiếm từ xác chết ra.
Cái xác của hiệp sĩ kia rơi xuống dưới chân ông.
“Nhưng còn chỉ đường…”
“Cậu ta thật sự có thể dùng Aura à?”
Thay vì trả lời Jorge, Vlad nhìn đằng sau.
Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trên cầu thang tầng 4.
Ông ấy là người đã đến bằng cửa sau, lối đi chỉ người trong băng đảng biết.
Máu nhuộm đỏ cả thanh kiếm trên tay ông ta.
“Người cháu mang đến không phải Stanga.”
Từ góc nhìn của Jorge.
Và niềm tin cuối cùng của Vlad.
Gã lạ mặt đã đến.
“Bởi vì Stanga không biết cách dùng Aura.”
Gã nở nụ cười.