Star-Embracing Swordmaster

chương 37: vlad tới từ shoara

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Q10

Trans: tiemcachua

“...”

Con rắn trắng quấn quanh thân cây cô đơn trên ngọn đồi thấp.

Nó lặng lẽ nhắm mắt lắng nghe từng âm thanh trong thế giới tâm hồn của cậu trai kia.

Như có giọt nước nhỏ xuống kêu tách một cái.

Con rắn trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, từ từ giãn thân ra khi nghe tiếng vọng lại từ dinh thự.

Tách -

Rõ ràng là âm thanh xa lạ nhưng lại ẩn chứa dấu vết của một người nó đã mơ về bao lâu nay.

Nó vui mừng lắng nghe và ngẩng đầu lên.

Cao tới tận trời mây.

“...!”

Rồi mở rộng miệng và hét lên một tiếng mà không ai có thể nghe thấy.

Mặc dù âm thanh cô đơn ấy phát ra từ mặt đất nhưng lại chỉ có trời cao mới nghe được.

Tạch Tạch Tạch!

Mưa rồi.

Trời cao đang đáp lại nó.

Con rắn hài lòng cảm nhận hạt mưa rơi như thể cảnh tượng thân thuộc nhiều năm về trước khi nó còn đứng đây lại hiện ra trước mắt.

Những đám mây nhỏ được nó gọi tới đã tụ lại che khuất mặt trời.

Cơn mưa từ mây hửng nắng quả là thích hợp cho một ngày xuân.

Và cơn mưa này chỉ dành riêng cho một cậu nhóc thôi.

***

Mọi người đều lặng im, thậm chí còn nín thở chỉ để ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Hự!”

Máu đỏ tươi lại chảy xuống sàn.

Chúng chảy từ bàn tay đang nắm chặt kia.

Một thanh kiếm tầm thường chẳng có lấy một hoa văn trang trí lại được giữ thật chặt như thể sẽ không bao giờ để nó biến mất.

Máu đỏ thẫm chảy qua nó.

Ý chí mạnh mẽ của cậu đang chảy dọc theo thanh kiếm.

“Cái quái gì vậy…”

Tất cả đều thấy sốc.

Thằng nhóc tóc vàng kia đã đẩy lùi thanh kiếm của một hiệp sĩ dù chỉ mới là cận vệ.

Ugh-uh-uhh-uhhhh

Và không biết có phải ảo giác không, nhưng ngay cả thanh kiếm cũng như đang rung lên.

[...]

Nó không phải do giọng nói bí ẩn làm.

Nó xuất phát từ thanh kiếm tầm thường rèn bởi giấc mơ của một ông lão, mua bởi nước mắt của một cô nhóc, và cầm lên bởi ý chí của một cậu bé.

Thanh kiếm trên tay Vlad như muốn hét lên thật to.

‘Ta không dạy cậu như vậy!’ Jayar dõi theo từng khoảnh khắc và vô thức chạm lên miếng bịt mắt như thể hiện sự kinh ngạc.

Vlad đã rất lo lắng.

Khi cậu ta muốn tiến thật nhanh về phía trước, cậu lại vô tình thấy những năng lượng khổng lồ mạnh mẽ đang cản đường.

Mặc dù còn chưa thể đi thật vững nhưng cậu vẫn muốn chạy nhanh nhất có thể để thấy được có gì ở cuối con đường.

Cậu không nên làm vậy.

Những chiếc “lá” dẻo dai chỉ có thể lớn lên từ “vùng đất” đủ dinh dưỡng.

Vậy nên Jayar chỉ cho Vlad xem chiêu đó để tạm thời an ủi Vlad khi cậu mất bình tĩnh thôi.

‘Ta đã dạy cậu phải bám sát vào cơ bản trước nhưng sao lại dùng chúng luôn rồi!’

Cậu ta đã lấy đi và sử dụng nó trước cả khi ông kịp nhận ra.

Cậu ta đã học được và sử dụng những thứ chưa được dạy mà chỉ mới được nhìn một lần.

Không thể như vậy.

Một người thầy còn bối rối, một đám người kinh ngạc và một người phụ nữ thì lo lắng không thôi.

“...”

Và ngay cả Joseph - người đã nghĩ thất bại là điều chắc chắn và chọn nó để giảm bớt hậu quả cũng bất ngờ.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng khó mà phá vỡ trong sảnh chính, chỉ có thể nghe tiếng kiếm va vào nhau.

Keng!

Kiếm của Vlad mỏng như sợi chỉ và rõ ràng là đã mất đi sự sắc bén của nó nhưng lại được lấp đầy bởi ý chí quyết tâm mạnh mẽ.

Cậu sẽ tiến về phía trước.

Tới nơi có những thứ rực rỡ lấp lánh không dành cho cậu.

“...”

Pablo vẫn lặng im nhìn cậu tới gần mình, từng bước từng bước một.

Ông ta có thể kết thúc trận đấu này bất cứ khi nào nhưng ông ta không làm vậy.

Vẫn còn ẩn ý sau dáng vẻ loạng choạng kia.

Ugh-uh-uhh-uhhh

Và cả thanh kiếm đang rung lên không ngừng.

Pablo quan sát thanh kiếm ấy và nghe thấy âm thanh nó phát ra ngày một rõ hơn.

‘Không thể nào.’

Ông ta không chắc nhưng lại có linh cảm.

Ông ta không bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy ra ở những nơi như thế này, nhưng đôi khi những hạt giống nhỏ lại muốn cắm rễ ở cả những nơi chúng không nên đến.

Và nếu những gì ông ta nghĩ là đúng thì…

“Tới đây!”

Pablo phải hoàn thành nghĩa vụ của một hiệp sĩ.

Bởi vì ông ta đã thề sẽ làm như vậy.

Pablo lấy lại tinh thần và vung kiếm về phía Vlad.

Không phải đòn tấn công với ý muốn đánh bại Vlad.

Mà là đang thức tỉnh thế giới tâm hồn sắp nở rộ trong cậu.

Từ khoảnh khắc nghe thấy âm thanh phát ra từ thanh kiếm kia, khái niệm về trận đấu đã không còn tồn tại trong tâm trí Pablo nữa.

Ông sắp sửa thực hiện nghĩa vụ và danh dự của một hiệp sĩ.

“Chặn chiêu này đi!”

Thanh kiếm trên tay cậu gào lên đáp trả từng đòn tấn công của hiệp sĩ Pablo.

Tia lửa lóe lên mỗi khi cậu tung đòn phản công.

“Gì kia?”

“Thanh kiếm đang phát sáng đúng không?”

Trong khi đó đám đông lại kinh ngạc quan sát và nhận thấy tia sáng nhàn nhạt tỏa ra từ kiếm của Vlad.

Thanh kiếm đang phát sáng.

Những hiệp sĩ biết điều đó có nghĩa là gì thì đang từ từ đứng dậy.

Jayar - thầy của Vlad.

Duncan - hiệp sĩ già máu chảy đầm đìa.

Colin - hiệp sĩ vừa nếm mùi thất bại.

“Không nghĩ là thằng nhóc đó có thể…” Và ngay cả Jubert - kẻ gây ra mớ hỗn độn này.

Tất cả mọi người, dù là bạn hay thù.

Bởi vì họ đều là hiệp sĩ.

Cót két-

Tiếng ghế do các hiệp sĩ đẩy qua đẩy lại đã hòa lẫn cùng tiếng kiếm.

Thanh kiếm trên tay Vlad đang phát sáng.

Nó sắp có được màu sắc của riêng mình.

Mọi hạt giống mong manh trên đời này đều đáng được bung cánh nở rộ.

Sức mạnh là một thứ vô cùng đẹp đẽ, và những người có thể bộc lộ nó bằng thế giới tâm hồn của riêng mình lại càng đáng quý hơn.

Đó là lý do phải bảo vệ lấy khoảnh khắc ấy.

Đó chính là ý nghĩa của việc trở thành một hiệp sĩ.

“Khiên! Đưa ta khiên!” Pablo vội hét lên, cuối cùng ông cũng thấy ánh sáng tỏa ra từ Vlad.

Nghe thấy thế, cận vệ của ông ta vội vàng ném khiên vào sàn đấu.

“Tới đây!”

Pablo của Arnstein.

Cạch!

Khiên va vào kiếm tạo nên tiếng động lớn.

Ánh vàng rực rỡ lan từ bên mắt trái nhắm chặt bắt đầu quấn quanh cơ thể ông ta.

“Ta là Pablo của Arnstein!” Giọng Pablo vang lên khắp sảnh.

Tất cả đều có thể nghe thấy.

Ông ta đã từng nói rằng cậu không đủ tư cách để đứng đây.

Rằng trận đấu này không còn danh dự nữa rồi.

Rằng đây không phải là một trận đấu 1v1 nữa.

Đó là lý do ông ta không muốn xưng danh.

“Xưng danh đi!”

Nhưng bây giờ, ông ta lại nâng khiên lên và hét to tên mình trước một thằng nhóc đã đủ tư cách và đáng được tôn trọng.

“Tôi là…”

Tâm trí Vlad mịt mù, cậu lờ mờ bước qua những ký ức đã phai.

Xuyên qua khu ổ chuột tăm tối, qua tiệm rèn cũ treo một vì tinh tú.

Xuyên qua mái ấm đã tan vỡ, nơi từng đầy ắp đồ sáng lóa.

Mỗi con đường lại là một sự khác biệt

Cả ánh sáng và bóng tối đều dõi theo chúng.

Chỉ khác là cơ hội có tồn tại hay không.

Tới ngã tư đường nơi cuộc sống của cậu đã định bởi nơi cậu sinh ra.

Cậu đi dọc theo con đường đó.

Cậu tiến từng bước tới nơi mình chưa bao giờ đặt chân đến.

Tới những nơi rực rỡ huy hoàng.

Cậu được sinh ra ở một nơi không đáng để mắt tới nhưng lại không ngừng tiến tới những nơi tỏa sáng lấp lánh.

Cậu đã chứng minh được giá trị của mình.

Vậy nên cậu tự tin dõng dạc nói: “Tôi là Vlad tới từ Shoara!”

Giọng cậu vang lên, thanh kiếm thô sơ cũng bắt đầu ngập trong ánh sáng.

Một nụ hoa đang dần nở rộ trước sự chứng kiến của giới kiếm sĩ.

“...!”

Mưa đã rơi vì cậu.

Mặc dù hạt giống nhỏ này lấy gốc dưới bùn lầy rác rưởi nhưng nó không ngừng tiến lên và không hề chần chờ vươn tới ôm lấy những vì sao.

Đó là lý do cậu có thể tỏa sáng ở đây ngay lúc này.

“Tới đây! Vlad của Shoara!”

Cả sảnh chính ngập trong ánh sáng rực rỡ và mạnh mẽ bởi những cú va chạm của tâm hồn mới thức tỉnh và thế giới nội tâm rắn chắc.

Cuối cùng nụ hoa ấy cũng nở.

Rễ cây là màu trắng dày đặc.

Thân là màu xanh lục dẻo dai linh hoạt.

Và cuối cùng là màu những cánh hoa.

“Hiyaaaaa!”

Màu xanh lam của ánh trăng khuyết.

Ánh trăng xanh len lỏi qua Aura của Pablo.

Thằng nhóc mượn danh dự ấy đã mang trăng tới đây.

Vlad tới từ Shoara.

Một thế giới tâm hồn mới đã nở rộ ngày hôm nay.

***

“Cảm ơn.” Pablo vừa nói vừa ôm cậu trong lòng.

Dù đã mất ý thức nhưng cậu chưa từng buông kiếm ra.

Máu đỏ tươi nhỏ giọt trên đầu mũi kiếm cậu nắm chặt cho tới tận giây cuối cùng.

Những người hiểu rõ tình huống đều tỏ lòng tôn trọng cậu nhóc đã thức tỉnh thế giới mới.

Còn kẻ không biết lại bắt đầu rì rầm về thanh kiếm bất ngờ phát sáng đó.

“Aura… Đó là Aura!” Endre hét lên khi thấy miếng thịt béo bở nằm đó, ông ta chạy vội tới giữa sảnh và nói to: “Không được dùng Aura trong trận đấu! Vlad từ Shoara mất tư cách đấu!”

Những kẻ hám lợi dù có thấy bông hoa đẹp nhường nào cũng chỉ nghĩ tới quả mà nó sẽ mang khi hoa lụi tàn.

Trông Endre y hệt loại người đấy.

Vài người cuối cùng cũng hiểu được tình hình khi nghe Endre nói và gật đầu.

“Là Aura à.”

“Tên cận vệ đó có thể dùng Aura á?”

“Cận vệ của Bayezid đúng không? Giờ nghĩ lại thì màu áo giáp mà cậu ta mặc…”

Ngay khi nhận ra ánh sáng kia là gì, họ thì thầm to nhỏ tới nhau về cảnh tượng ấy.

“...”

Một người đàn ông chậm rãi đi xuống từ khu VIP.

Dù không nói một lời nhưng tất cả đều dõi theo.

Bởi vì anh ấy có sự hiện diện mạnh mẽ và xứng đáng được như vậy.

Joseph của gia tộc Bayezid.

Người đàn ông mang dòng máu quý tộc đứng trước vị hiệp sĩ đang ôm một cận vệ.

“Cảm ơn.” Anh cúi thấp đầu tỏ lòng biết ơn, “Cảm ơn vì đã thực hiện nghĩa vụ của một hiệp sĩ cho cận vệ của ta.”

“Đó là trách nhiệm của tôi.” Pablo cúi đầu đáp lại và đưa Vlad cho Jayar phía sau.

“Ngài linh mục.” Sau khi cảm ơn Pablo vì đã cố hết sức “tách” Vlad ra khỏi “vỏ”, Joseph quay đầu lại nói với linh mục.

“Đó là Aura đúng không?”

“Vâng đúng vậy.”

Joseph lặng lẽ gật đầu.

Nếu vậy thì không đủ tư cách rồi.

Bởi vì luật đã cấm dùng Aura để tránh giết hại lẫn nhau.

Nhưng.

“Vậy hãy cho ta hỏi thêm một câu.” Joseph vừa nói vừa lạnh lùng nhìn tên muốn cướp vị trí gia chủ đang ngồi thèm thuồng nhỏ dãi trước mặt anh.

“Giữa luật của một trận đấu danh dự và lời răn của bậc thầy kiếm thuật, cái nào quan trọng hơn?”

“...À, cái này.”

Linh mục đỡ trán thở dài như thể đã biết Joseph sẽ hỏi gì.

Bậc thầy kiếm thuật.

Một danh hiệu cao quý chỉ dành cho duy nhất một người suốt dòng thời gian đằng đẵng đã qua.

Đi cùng với danh hiệu đó là lời răn mà chỉ có một người duy nhất trong lịch sử nhân loại mới có quyền để lại.

Tất cả các hiệp sĩ đều phải tuân theo lời răn đó.

“...Đó không phải vấn đề mà tôi có thể quyết định ngay lúc này.” Vị linh mục đã dẫn dắt trận đấu giờ lại giơ tay muốn đầu hàng.

“Lời răn của Bậc thầy kiếm thuật là một vinh dự và cũng là nghĩa vụ, đồng thời cũng liên quan tới hoàng quyền. Một người vâng lời Chúa như ta không dám quyết định chuyện này.”

“...Là vậy sao?” Joseph cười trước câu trả lời của linh mục.

Là vậy đấy.

“Endre Hainal.”

Mặt Endre méo đi khi thấy tình huống càng ngày càng lạ và đáp lại lời gọi của Joseph: “Có vấn đề gì sao ạ?”

Joseph vừa nghĩ vừa nhìn Endre khi thấy ông ta nhìn anh với vẻ rối rắm.

Joseph đã bảo Vlad câu giờ cho anh, nhưng cậu ấy còn tạo ra một cơ hội mới.

Joseph đã chọn thua cuộc để giảm bớt hậu quả nhưng cuối cùng Vlad lại đem tới lựa chọn tuyệt vời hơn cho anh.

Vậy nên anh phải tận dụng cơ hội được trao chứ.

“Trận đấu đã bị hoãn lại.”

Nghe Joseph nói, mặt Endre như muốn nứt ra làm đôi như đống bùn khô cằn.

Hoãn lại.

Không phải thiếu tư cách, không phải thua cuộc, lại càng không phải rút lui.

Joseph lại nói là hoãn lại kết quả trận đấu.

“Ừm thì, là sao ạ?”

“Lời răn và luật lệ...” Người đàn ông có đôi mắt đen sâu thẳm nở nụ cười thâm trầm tựa bóng đêm.

“Không ai ở đây có thể nói rõ bên nào có trọng lượng hơn nên ta nghĩ ta cần phải báo cáo lại những gì đã xảy ra lên thủ đô nơi có Tòa Thánh và Hoàng gia.”

Pablo đã nâng khiên lên với ý chí mạnh mẽ để hoàn thành nghĩa vụ của một hiệp sĩ.

Kể từ khoảnh khắc ông ta nâng khiên, những gì xảy ra tại đây không còn là một trận đấu danh dự.

Lời răn của Bậc thầy kiếm thuật.

Pablo đã thề sẽ thực hiện đúng theo lời răn để trở thành hiệp sĩ, và ngày hôm nay ông ta đã góp phần thức tỉnh một thế giới mới như mong muốn của người đó.

Danh dự hay nghĩa vụ có trước?

Không ai ở đây dám trả lời.

Những quý tộc có thể trả lời lại không có mặt ở đây, họ ở Brigantes, hoàng thành.

“Ta sẽ hoãn kết quả trận đấu hôm nay lại cho tới khi nhận được quyết định rõ ràng.”

Endre đứng há hốc mồm không tin nổi.

Giờ có nói gì cũng vô dụng.

Bởi vì Joseph không định nghe ông ta nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Bởi vì thằng nhóc mà chẳng ai thèm để ý kia đã mang tới một cơ hội quý giá mà chẳng ai lường trước được.

***

Mọi hạt giống mong manh trên đời này đều đáng được bung cánh nở rộ.

Sức mạnh là một thứ vô cùng đẹp đẽ, và những người có thể bộc lộ nó bằng thế giới tâm hồn của riêng mình lại càng đáng quý hơn.

Đó là lý do phải bảo vệ lấy khoảnh khắc ấy.

Tất cả những ai cầm trong tay thanh kiếm danh dự đều phải thề trước ta - Frausen - vị vua sáng lập đồng thời là bậc thầy kiếm thuật.

Hãy thề sẽ làm tròn bổn phận của mình.

Đây là lời răn đầu tiên.

Truyện Chữ Hay