Star-Embracing Swordmaster

chương 27: (2) vì sao cũng dõi theo cậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Q10

Trans: tiemcachua

Cộp – cộp – cộp –

Hiệp sĩ một mắt bước trên hành lang dinh thự mà đắm chìm trong suy nghĩ lúc nào không hay.

Những người hầu đi qua đều cúi đầu tránh đối diện với vẻ mặt nghiêm khắc của Jayar.

Ông không được biết đến như người có thể thoải mái trò chuyện nhưng mấy ngày gần đây còn nghiêm trọng hơn.

‘Ước gì có người giúp mình một tay, hoặc cả hai tay cũng được.’

Dạo này Jayar cực kỳ bận.

Ngoài việc bảo vệ ngài Joseph mỗi ngày, ông còn phải đi huấn luyện Vlad và trộm xem cậu luyện tập với những người khác. Thỉnh thoảng phu nhân Oksana lại cho gọi ông tới để hỏi tình hình của ngài Joseph và Vlad nữa.

Cũng khó tránh khỏi bởi một trong năm hiệp sĩ dưới trướng ngài Joseph là Rodrick đã chết trong cuộc săn giết quái vật gần đây, hai người còn lại thì bị thương trong lúc bảo vệ ngài Joseph.

Jayar thì huấn luyện Vlad nên còn mỗi Vordan. Việc này cũng chẳng dễ dàng gì bởi cái nết của Vlad, đã thế còn phải dạy dỗ cậu ta một cách cẩn thận.

‘Dạy dỗ ai đó đúng là không dễ dàng.’ Jayar thầm thở dài khi nghĩ tới Vlad.

Ngay từ đầu đã không quản lý nổi cậu ta rồi, lúc nào cũng phải để ý xem cậu ta đang làm gì.

‘Mình nên thử dạy một cận vệ ít nhất một lần.’

Bước trên hành lang, Jayar cố giãn cái cổ cứng ngắc và hối hận vì không tìm cận vệ sớm hơn.

Nhưng ông không phàn nàn bởi tính ông không phải vậy. Và người bận nhất vẫn là ngài Joseph.

Bất cứ ai muốn vươn lên khỏi mặt nước đều phải nỗ lực đấu tranh.

Mặc dù Jayar đi rất nhanh vì còn lịch trình bận rộn, ông vẫn nghe thấy có người gọi mình từ xa.

“Ô kìa Jayar, anh đi đâu mà vội vã thế?”

“…Vấn đề này.”

Jayar nhận ra người đang đứng cuối hành lang là ai và nhăn mày lại.

“Anh khinh tôi ra mặt luôn đó à?”

“Thật sự giờ tôi đang rất vội.”

“Rồi rồi rồi.”

“Tất nhiên rồi, nếu anh cũng làm việc cho ngài Joseph như tôi thì chắc chắn sẽ bận thôi.”

Jayar cố kết thúc cuộc trò chuyện này thật nhanh nhưng tên hiệp sĩ Gregory đang chặn đường ông lại không muốn để ông đi dễ dàng như vậy.

“Có việc gì không?” Jayar hỏi.

“Chà chà, dù bận rộn nhưng trông anh vẫn khỏe đấy.”

“Tôi đã nói là tôi đang rất bận.”

Jayar bực hết cả mình khi Gregory cứ chặn đường ông nhưng ông cũng không làm gì thiếu suy nghĩ vì Gregory là một hiệp sĩ trung lập.

Mọi hiệp sĩ của gia tộc Bayezid đều ưu tiên thực hiện mệnh lệnh của ngài Peter nhưng về mặt chính trị lại chia thành hai phe: con trai cả Rutger hoặc con trai thứ Joseph.

Việc quyết định ai sẽ là gia chủ tiếp theo là một vấn đề vô cùng quan trọng.

Không chỉ kỹ năng mà khả năng phán đoán và lựa chọn gia chủ tiếp theo một cách khôn ngoan cũng rất quan trọng để trở thành một hiệp sĩ đúng nghĩa.

“Một hiệp sĩ tầm cỡ như anh Jayar đây hẳn là phải có cận vệ từ lâu rồi chứ.Thật lòng thì tôi thấy bây giờ là hơi muộn đấy. Tôi chỉ nghĩ thế thôi.”

“…”

Nhưng tên Gregory này không phải người sẽ lựa chọn họ.

Hắn phóng khoáng đến nỗi bị coi là lập dị và chẳng ai chọn hắn cả.

“Anh lo mà dạy cận vệ của mình thì hơn.”

“Potree của tôi vẫn đang lớn mà, đúng hơn là quá lớn rồi. Cậu ta cần phải giảm cân đấy.”

“Anh đang cố nói gì vậy?”

Nhìn ánh mắt sắc bén của Jayar, Gregory nhanh chóng đổi chủ đề.

“Anh có nhắc đến Vlad đúng không? Trông cậu ta cũng hữu dụng nhỉ.”

“Tự tay ngài Joseph đã chọn cậu ấy mà.”

“Cậu ta khá nam tính và tinh thần cũng vững.”

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Gregory nhanh chóng đi vào trọng tâm: “Anh cũng biết đấy, hiệp sĩ không nên can thiệp vào chuyện riêng của cận vệ để tránh xung đột không cần thiết.”

“Ừ.” Jayar đã hiểu hắn định nói gì bèn vuốt cằm nhìn hắn.

“Dạo này có vẻ Vlad khá thân với Potree của tôi…”

“Vlad không có bạn, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi.”

“Vậy cứ để chúng thân với nhau…”

Ngay cả những hiệp sĩ đáng kính nhất cũng có lúc phải nhờ vả người khác.

“Nhưng dù sao Potree cũng là cháu tôi. Tôi không thể để nó bị bắt nạt ở đây được. Tôi đã thử nhờ người khác nhưng cũng không được.”

“Muốn tôi làm không công à?”

Gregory hiểu ý Jayar bèn cười đưa tay ra: “Nếu mọi chuyện tốt đẹp thì tôi nợ anh. Cũng không phải chuyện khó khăn hay nguy hiểm gì.”

“Hmm…”

Dù sao thì Gregory cũng nhờ chuyện mà Jayar không thể nhúng tay vào được.

Và cậu ta cũng là một trong những lí do khiến ông bận tối mắt tối mũi.

“Vậy thì tôi sẽ thử tin một lần.”

Jayar đang thiếu người giúp đỡ nên không chút do dự bắt tay Gregory.

“Nhưng cậu ấy không nghe lời tôi đâu.”

“Ồ chắc cậu ta sẽ làm được việc lớn đấy.” Gregory cười quá trớn trước lời nói của Jayar.

“Cậu ấy thực sự không chịu nghe lời.”

“Hửm? Sau này chức vị cậu ta sẽ to đấy.” Gregory giờ lại nhìn có chút kinh ngạc.

“Nếu cậu ấy muốn trở thành hiệp sĩ vĩ đại thì cũng phải làm gì cho thuyết phục chứ.”

“Cậu ta chỉ hơi bướng bỉnh thôi.”

Hai hiệp sĩ cùng chia sẻ nỗi lo của bản thân và chìa tay về phía đối phương rồi nhẹ nhõm lướt qua nhau.

Sau khi chia tay Gregory, Jayar thầm nghĩ: ‘Nhưng cậu ấy cũng sẽ giả vờ nghe lời mà đúng không? Nếu không nghe thì mình sẽ bắt cậu ta phải nghe.’

Ông sẽ tẩn cậu một trận nếu không chịu nghe lời. Dù sao cậu cũng phải cống hiến hết mình trong vòng bảy năm mà.

***

“Aaa!” Vlad vừa nắm lấy dây cương định leo lên ngựa nhưng lại hét lên một tiếng lăn quay ra đất.

Heeeeeee -

Con ngựa kia hất Vlad xuống và điên cuồng la hét.

***!

Bình tĩnh đi đồ khốn này!

Người giữ ngựa đang cố trấn tĩnh nó nhưng nó cứ run rẩy và nhảy loạn lên.

“*** **!”

Vlad vội lăn ra chỗ khác tránh xa con ngựa đang đe dọa cậu.

Hơi chật vật nhưng còn đỡ hơn bị ngựa đá.

Heeeeeeeeee –

Vlad vừa lăn đi xa thì con ngựa đã bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

‘Đồ điên này?!’

Vlad giận sôi máu nhìn con ngựa chỉ điên điên khùng khùng khi cậu nắm dây cương còn bỏ ra thì lại ngoan ngoãn.

“Vlad! Đi xuống!”

“Huấn luyện viên, một lần nữa thôi…”

“Không! Cậu làm nó sợ rồi. Cậu cũng chưa từng cưỡi ngựa bao giờ nên lúc này thử nữa thì rất nguy hiểm.”

Nhìn huấn luyện viên dẫn con ngựa ra xa, cậu bực mình lẩm bẩm chửi thề: ‘***! Đáng lẽ giờ mình đang ngồi trên nó rồi.’

Vlad vừa buồn vừa tiếc. Có thể những người khác không hiểu nhưng cậu biết từng giây từng phút của buổi huấn luyện này quý giá cỡ nào.

Cận vệ của gia tộc Bayezid được dạy những kĩ thuật nâng cao khó có thể học ở bất cứ đâu.

Liên tục lỡ mất cơ hội này khiến cậu thất vọng vô cùng.

‘*** **!’

Ngựa cũng như hầu hết các loài động vật đều không chịu nghe lời Vlad nên lũ kia cứ lấy cậu ra làm trò đùa.

“Ngựa còn không cưỡi được mà muốn thành hiệp sĩ à?”

“Đáng lẽ thằng đấy phải học kỹ thuật cưỡi ngựa cơ bản từ lâu rồi chứ.”

Vài tên cận vệ khác cứ móc mỉa Vlad và điểm chung là chúng đều thân với Sobanin. Chúng luôn đi kè kè với nhau nên cậu không xử lý được.

“…”

Dù rất muốn trả đũa ngay lập tức nhưng cậu vẫn cố nhịn xuống vì làm thế có thể gây rắc rối cho ngài Joseph và đúng là cậu không biết cưỡi ngựa thật.

Cậu không thể gây phiền hà cho người duy nhất để tâm tới cậu được.

‘Mình phải bình tĩnh.’

Cậu đang tìm cơ hội đánh úp ở nơi không ai biết.

Nắm đấm có thể nói thay lời cậu và khiến đối phương hiểu ý mà chẳng cần hỏi hay nói.

Giống mấy tên cận vệ đang lảng tránh cậu kìa.

‘Nhưng sao mình không cưỡi được nhỉ?’

Vlad vò đầu bứt tai ngồi phịch xuống gần chỗ đám cận vệ đang tụ tập.

“Sobanin!”

“Có!”

Vlad vừa ngồi xuống thì thấy Sobanin cưỡi ngựa vượt qua các chướng ngại vật.

Dù không muốn thừa nhận nhưng nhìn Sobanin thuần thục cưỡi ngựa từ bé lại càng làm cơn giận trong cậu sục sôi thêm.

“***, anh ta học từ khi còn bé nên đương nhiên phải thành thạo rồi…”

Vlad tài năng và đủ tự tin để dẫn dắt một đội lính đánh thuê nhưng không giống những người khác, cậu chẳng được dạy dỗ gì lúc nhỏ cả.

Còn đám cận vệ kia thì thiếu kinh nghiệm thực chiến nên nếu chúng có thì có thể dễ dàng xử lý những tên lính đánh thuê tầm thường.

Trừ vài người giống Potree.

“Cậu có ổn không Vlad?”

“Đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn ở một mình.”

“Ừ.”

Potree muốn giúp Vlad nhưng lời lẽ đanh thép kia khiến anh ta xấu hổ đành về chỗ của mình.

‘Chắc chắn tao sẽ cưỡi được mày.’ Vlad bực bội trừng mắt nhìn con ngựa đã hất cậu ra.

Heeeeeeee –

Cậu lại không biết rằng ánh mắt của cậu chỉ càng khiến nó sợ hơn thôi.

***

“Vấn đề không phải là do ngựa.”

“Sao?”

Sau lớp cưỡi ngựa, đám cận vệ giải tán đi làm việc của mình.

“Ý tôi là con ngựa không có lỗi. Cậu còn chưa lên được nó cơ mà.”

“Ừ đúng rồi.”

Vlad vẫn đang dõi theo người trông ngựa đang cưỡi ngựa về và tự hỏi liệu cậu có thể thử thêm lần nữa không.

“Tôi không phải chuyên gia cưỡi ngựa nhưng thường thì ít nhất con người cũng phải lên được ngựa chứ.”

“Anh đang muốn cãi nhau đấy à?”

“Không phải, nghe này.” Goth nhặt cái xô lên rồi nói tiếp: “Ngựa của gia tộc Bayezid được huấn luyện rất tốt. Chúng không sợ con người.”

“Thì?”

“Nhưng khi cậu chạm vào chúng thì chúng lại sợ hãi bỏ chạy. Lạ đúng không, không nói đến trình độ thì ai cũng thấy lạ.”

“…***.”

Vlad tưởng tượng lại cảnh đó.

‘Bởi con gì đi bằng bốn chân thì đều ghét tôi.’

Ngày trước cũng thế.

Chó, mèo, chim.

Không một ngoại lệ, hầu hết động vật đều hoảng loạn khi Vlad tới gần đến mức mà Jemina còn trêu cậu và bảo kiếp trước cậu phải làm gì tồi tệ lắm mới thành ra thế này.

Nếu cậu muốn chạm vào con nào đó như mèo thì phải đặt bẫy rồi mới tới gần nó được vì khi đó nó không chạy nổi.

“…Chắc ngựa cũng vậy.”

Vlad thấy khó chịu, không biết ngựa có tránh cậu như thế không.

Vấn đề không phải thích hay không thích mà là việc cần phải làm.

Vlad chợt nhớ tới cái đêm cận kề cái chết cậu đã cưỡi ngựa của ngài Jayar mặc dù Goth là người cầm dây cương.

“Ngài Jayar cưỡi một con đắt tiền, cậu cũng biết mà.”

Khi Goth nói nó không dễ hoảng sợ vì được huấn luyện tốt hơn bình thường, Vlad lại cúi gằm mặt xuống.

‘Mình không thể nói là chỉ biết cưỡi ngựa đắt tiền được.’

Có than thở cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Lại phí mất hôm nay rồi.

“Đi thôi.”

“Cậu không cưỡi ngựa nữa à?”

“Mất hứng rồi.”

Thà về sân tập hoặc đấu kiếm với ngài Jayar còn tốt hơn là ở với mấy con ngựa này.

Đang định đi thì Vlad nghe thấy giọng ai đó quen quen.

“Aaaa…”

Cậu có thể mặc kệ nó và đi tiếp nhưng lại đi tìm nơi phát ra âm thanh đó vì cậu nhớ lời chú Jorge dặn rằng hãy chú ý tới những hiện tượng lạ.

Nguy hiểm luôn rình rập quanh ta.

Lần theo giọng nói, Vlad đi xuyên qua hành lang tối đen trong dinh thự.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Vlad đã thấy cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần trong khu ổ chuột rồi.

“Dạo này tao bỏ bê mày nhỉ thằng lợn này!”

“Có bạn mới chắc vui lắm hả.”

“Đúng là vật họp theo loài.”

Potree bị đám Sobanin vây lại đánh tới tấp và khóc lóc thảm thiết.

‘Cậu ta sẽ bị đánh nếu cứ dễ bị bắt nạt như vậy.’

Vlad thấy có chút cay đắng khi nhìn Potree đang bị đánh và khóc không thành tiếng.

“…Người ở đâu cũng như nhau.”

Cả người có điều kiện và không.

Cuối cùng thì họ vẫn chỉ sống sót bằng cách chèn ép những kẻ yếu hơn mình.

Vlad đứng dựa vào tường và nhắm mắt lại.

“…”

Cậu có nên can thiệp không?

Nếu còn ở khu ổ chuột thì đơn giản.

Nếu ai đó như Jemina, Haven hay chú Jorge và người trong băng đảng bị đánh thì cậu sẽ đánh trả không chút do dự vì bị ràng buộc bởi mối quan hệ cá nhân và tổ chức.

Nhưng người bị đánh đằng kia chẳng thân với cậu.

Nhiều nhất là người quen thôi.

‘…Nhưng mình chẳng thấy ổn gì cả.’

Thường thì Vlad đã bỏ đi mà chẳng cần nghĩ ngợi gì nhưng giờ cậu vẫn đứng đó suy nghĩ.

Cậu có nên đứng ra vì người khác không?

Mối quan hệ giữa họ và cậu tốt đến đâu?

Cậu có phải người sẽ đứng lên đấu tranh vì người khác không?

“…Lằng nhằng thật.”

Cậu không nhận ra rằng thế giới của mình đang dần lớn hơn và cậu có thể với tới nhiều thứ hơn.

Tiếng kêu thảm thương của Potree càng khiến cậu nghĩ ngợi nhiều hơn.

Truyện Chữ Hay