Star-Embracing Swordmaster

chương 26: (1) vì sao cũng dõi theo cậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Q10

Trans: tiemcachua

“Có vẻ họ đang đấu tập.” Peter đang đi dạo trong dinh thự bèn nghiêng đầu nhìn khi nghe thấy âm thanh phát ra dưới sân, “Họ là cận vệ à?”

“Có vẻ là vậy ạ.”

Các cận vệ đang tụ tập dưới đó và tham gia đấu luyện bằng kiếm gỗ dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.

Peter thường bí mật quan sát các buổi huấn luyện giữa các hiệp sĩ và cận vệ.

Peter Bayezid không chỉ là gia chủ của một gia tộc mà còn là một hiệp sĩ vĩ đại đại diện cho phương Bắc.

Được một người nổi tiếng và hay được tôn thờ như vậy quan sát mọi lúc mọi nơi là động lực vô cùng to lớn cho bọn họ.

“Chúng ta đứng xem một lúc nhé.”

“Vâng.”

Ngoài ra thì ai có thành tích nổi bật trong quá trình huấn luyện sẽ được thưởng để nâng cao tinh thần toàn đội nên những hiệp sĩ và cận vệ của gia tộc Bayezid luôn luôn tập luyện như đang tham gia một trận chiến thực sự.

Mọi thứ đều như ý Peter.

“Có phải thằng nhóc đó không?”

“Tôi nghe bảo cậu ta có mái tóc vàng ạ.”

“Ta chưa thấy cậu ta ở đó bao giờ nên chắc là đúng rồi.”

Peter thường xuyên kiểm tra các buổi huấn luyện và hôm nay ông đang chú ý đến tên cận vệ mới xuất hiện.

“Cũng gọn gàng đấy.”

Một tên cận vệ có mái tóc vàng nổi bật đã thu hút ánh nhìn của Peter từ đằng xa.

Con trai thứ hai của ông đã đưa cậu ta về đây.

“Ngài gia chủ, ngài nhìn đằng kia kìa.” Khi Peter đang tập trung nhìn Vlad, cố vấn của ông ấy – Ragmus khẽ thì thầm.

“Có vẻ là Jayar.”

“Có lẽ ông ta cũng đang bí mật theo dõi cậu ta như chúng ta.”

Nhìn theo hướng Ragmus chỉ, hiệp sĩ một mắt nghiêm túc đứng nhìn cậu trai tóc vàng.

“Lần đầu bao giờ cũng khiến chúng ta lo lắng mà.”

Peter biết đây là lần đầu Jayar dẫn dắt một cận vệ nên chỉ lặng lẽ mỉm cười.

“Chúng ta nên nhìn đâu bây giờ?”

Joseph đã mang thằng nhóc kia tới và Jayar thì để mắt tới cậu ta.

“…”

“Cậu ta trông khá hung dữ.”

Vlad đang vung kiếm dữ dội về phía một tên cận vệ cao hơn cậu một cái đầu.

“Vẫn còn vụng về lắm.”

“Vậy ạ?”

Có thể pháp sư Ragmus không nhận ra chứ Peter có thể đánh giá được trình độ của Vlad chỉ bằng một trận đấu kiếm.

“Nhưng cậu ấy vẫn thể hiện được điểm sáng của mình. Có lẽ Joseph đã bị thu hút bởi điều đó.”

“Đúng là có gì đó khác giữa cậu ta và những người còn lại ạ.”

Nhanh nhẹn.

Mạnh mẽ.

Quyết đoán.

“Thật đáng ngưỡng mộ.”

“Ý ngài là sao?”

Ngoài tài năng bẩm sinh, Peter càng ngưỡng mộ khía cạnh khác của Vlad hơn.

“Cậu ta đang cố áp dụng tất cả những gì được học dù có vụng về như thế nào.”

Ngay cả khi trận đấu đang đến đoạn cao trào, cậu trai tóc vàng vẫn di chuyển rất tự tin và có thể đoán trước được đường đi nước bước của đối thủ mà không hề nao núng.

Cậu ta đang không ngừng nỗ lực và thử thách bản thân để trở nên hoàn thiện.

“Hậu đậu.”

Mặc dù những động tác đó giống bộ pháp của ai đó nhưng lại vụng về đến buồn cười, Peter vẫn thấy hài lòng và muốn thử sức cậu một chút.

Động tác này có thể khiến ông reo hò trong vô thức.

“Tốt.”

Kiếm gỗ của tên cận vệ to con kia bay cao lên trời.

Tưởng chừng như đã xong nhưng nó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của cậu.

“Xong rồi.”

Đúng như Peter dự đoán, thằng nhóc tóc vàng đã ngồi lên người tên kia và đấm vào mặt hắn.

Sau một loạt động thái gây chú ý thì cậu ta lại nhanh chóng đấm vào bụng tên kia thêm phát.

Quá trình tuy vụng về những kết quả lại rất dứt khoát và quyết đoán.

“Tấn công mạnh bạo như vậy trong quá trình huấn luyện có ổn không ạ…?”

“Kệ nó đi. Để trở thành một hiệp sĩ thì phải quyết tâm tới mức đó chứ.”

Peter dừng bước nhìn hiệp sĩ kia.

Hiệp sĩ một mắt vẫn đang quan sát cận vệ của mình từ xa và âm thầm mỉm cười.

***

Vlad luôn là người chủ động.

Cậu luôn phải học hỏi và di chuyển nhanh hơn bất kỳ ai để đảm bảo hôm nay được ăn.

“Dừng lại! Đủ rồi!”

Huấn luyện viên đã gọi nhưng Vlad vẫn không ngừng đấm với lý do luyện tập.

“Ugh…”

“Sao không hùng hổ trước mặt tôi như anh đã làm ấy.”

Lần này cậu cũng quyết định ra tay trước.

Rõ ràng là buổi đánh hội đồng dưới hình thức chào mừng sớm muộn gì cũng đến.

Vlad chọn cách đánh sập ý chí và tinh thần của chúng trước còn hơn là nhẫn nhịn và bị đập.

Vlad thấy việc ngồi im đợi mối đe dọa tới gần chẳng khác gì tự tử cả.

“Trả lời tôi. *** **.”

“Đ-được được mà.” Tên to con kia chỉ có thể trả lời với ánh mắt sợ hãi trước hành động bạo lực vượt ngoài tầm kiểm soát của Vlad.

Tên đang bị đập này là tên đã đứng cười cùng Sobanin ngày hôm đó.

Nói theo kiểu khu ổ chuột thì là tay sai của Sonbanin.

“Ta đã bảo là dừng lại. Ngươi đùa ta đấy à?” Huấn luyện viên hét lên.

“Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi phấn khích quá.”

Vlad chỉ dừng lại sau khi bị khiển trách nhưng tên đang nằm kia phải chật vật lắm mới dậy nổi.

‘Ánh mắt đó là sao chứ?’

Vừa rồi lúc gầm gừ với hắn, rõ ràng trong mắt cậu ta toàn là vẻ khát máu.

Đó không phải thứ nên lộ ra trong một trận đấu tập và cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác trần trụi ấy.

Hắn bị choáng ngợp bởi cái nhìn kinh hãi ấy nên lại ngã vật ra, mắt nhắm tịt.

“…”

“…”

Tất cả cận vệ ở đây đều đã chứng kiến cảnh đó.

Vlad bất ngờ đứng dậy và tới bên Sobanin khẽ nói: “Xin lỗi anh ta hộ tôi. Một khi tôi đã ra tay thì sẽ mất kiểm soát đấy.”

“Thằng chó rác rưởi này.”

Dù Vlad vừa nói vừa cười như kiểu họ đang đùa nhưng cuộc trò chuyện lại cực kỳ máu me.

“Và tôi cũng sẽ xin lỗi anh trước.”

Sobanin cau mày trừng Vlad.

Ngoài mặt mỉm cười nhưng sâu trong mắt Vlad lại lóe lên vẻ đáng e ngại.

“Anh không thể cứ cho qua mọi chuyện như vậy được.”

“Gì?” Sobanin căng thẳng.

Trước giờ hắn chưa gặp ai như thế này.

Dù không phải dòng dõi quý tộc nhưng cha hắn điều hành một doanh nghiệp lớn nên có nhiều người còn khuất phục trước cả khi bị dọa, thế mà thằng khốn này…

“Đáng mong đợi lắm đó.”

Thằng này điên rồi.

Sobanin thật sự nghĩ vậy khi thấy nụ cười của Vlad.

Ngài Joseph đã mang một con chó điên trong khu ổ chuột về đây.

“Nếu súp không đủ cay thì tôi sẽ gọi anh tới, cứ nhổ nước bọt vào như lúc trước ấy.”

Con chó điên này đang cười trước mắt hắn.

Sobanin nuốt nước bọt một cách khó khăn bởi thằng chó này không ngần ngại giương nanh ra cắn.

***

“Đội trưởng, cậu có ổn không? Họ có làm phiền cậu không?”

“Gần đây khá yên ổn. Họ đều tránh xa tôi và còn giãn ra khi tôi đi tắm nữa.”

“…Nghe không giống ổn lắm nhỉ?”

Vlad nhún vai: “Ờ thì, xét đến cách tôi đối xử với chúng…”

Goth nhìn Vlad đầy háo hức.

“Mỗi ngày chắc phải hạ tới ba tên nên chẳng ai dám tới gần…”

“Ra tay trước vẫn hơn.”

Chuẩn phong cách khu ổ chuột rồi.

Ngay sau sự cố ở phòng ăn, Vlad đã cho Goth thấy tác phong làm việc nhanh nhẹn của cậu.

Vlad nhắm vào những kẻ hay gây rối trong đám cận vệ, đặc biệt là tên nào thân cận với Sobanin.

Cậu như con sói lăm le đàn cừu, theo dõi từng con một và đánh bại chúng.

Trong phòng ăn, phòng tắm chung, góc tối trên hành lang dinh thự.

Bất cứ tên cận vệ nào đi một mình đều phải đối mặt với ánh mắt đe dọa của Vlad.

Chú Jorge từng nói thế này: “Nếu cháu đánh chúng đủ mạnh thì chúng sẽ bò trở lại.”

“Là tội ác đấy. Đánh người đến mức đấy là tội ác.”

“Tôi đã là tội phạm sẵn rồi. Đánh ai đó cũng chẳng tạo nên gánh nặng gì, tôi còn đánh rất kín đáo nên chẳng sao.”

“Cũng phải.” Goth lại gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mặc dù ban đầu Goth hiểu nhầm Vlad với mấy thằng nhóc bình thường bởi vì Goth thường giao du với bạn đồng trang lứa nhưng Vlad lại từng là đội trưởng của một đội lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm khi chưa đầy 17 tuổi.

“Đừng đánh tới lúc họ uất ức quá…”

“Cái đó phụ thuộc vào bọn họ.”

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa tới phòng ăn.

Những tên cận vệ đều giả vờ không thấy Vlad, tên nào từng bị đánh thì còn không dám nhìn cậu.

“Thấy chưa? Bình yên biết bao.”

“…”

“Bữa trưa hôm nay có xúc xích.”

Có vẻ tâm trạng Vlad đang khá tốt vì thấy thịt nên cậu vừa ngân nga vừa cầm đĩa lên.

Có người đang chăm chú nhìn cậu và cười.

“Thêm một cái nữa thôi…” Vlad cười toe toét xin thêm xúc xích ở quầy đồ ăn nhưng người đứng phát thức ăn lại là một hầu gái trung niên đã làm việc ở gia tộc Bayezid rất lâu rồi.

“Nếu cậu muốn thêm thì sẽ không đủ cho những người tới sau.”

“Chỉ một cái nữa thôi, đi mà…”

“…”

Vlad bị từ chối thẳng thừng nên đành đi ra.

“Nếu không phải vì ngài Joseph thì giờ bà đã ngã xuống đất rồi.”

Dù trông gầy gò nhưng Vlad lại rất háu ăn. Cậu lớn lên ở một nơi như thế nên thèm ăn cũng là chuyện bình thường.

Vlad và Goth ngồi vào bàn với vẻ thất vọng vì không xin thêm xúc xích được.

“Nhưng vẫn tốt hơn là làm lính đánh thuê đúng không đội trưởng?”

Khoảnh khắc họ cầm dĩa lên chuẩn bị nhét thức ăn vào mồm thì có người ngượng ngùng chào Vlad: “À xin chào.”

“…Ngươi là ai?”

Vlad khẽ nhăn mày tự hỏi người này có muốn bị đánh không nhưng chàng trai đang đứng trước mặt cậu trông không giống loại sẵn sàng đánh nhau.

Dáng người thấp cùng cặp má phúng phính và mắt như thụt cả vào trong nên không nhìn rõ.

“Tôi là… Potree. Potree Kanoor.”

Có chút xấu hổ nếu phải nói ra điều này nhưng nếu đẩy một cái có khi anh ta sẽ lăn tròn trên sàn luôn.

“Được rồi. Ngươi có việc gì?”

“Ừm thì…”

Vlad lại nhíu chặt mày.

Nhìn anh ta cầm khay đứng chắn trước mặt và cứ lầm bầm do dự như này chẳng có gì hay ho cả.

“Ngồi xuống hoặc cút đi.”

“Huh?”

“Đừng lảng vảng trước mặt tôi với cái mặt như sắp ngất kia nữa.”

Lời Vlad nói rất khó nghe nhưng Potree lại tưởng là cậu đồng ý cho anh ta ngồi ăn cùng nên đỏ cả mặt.

“Cảm ơn vì đã đồng ý cho tôi ngồi đây.”

“…”

Mặt Vlad hiện rõ câu: “Thằng này bị gì vậy?” khi nhìn Potree ngại ngùng ngồi xuống.

Cậu quyết định tập trung ăn nốt thay vì đuổi anh ta đi.

“Tôi vẫn luôn ăn một mình. Thực ra trước giờ tôi đều ăn trong nhà vệ sinh.”

“…Giờ tôi đang ăn đấy.”

Qua cuộc trò chuyện, Vlad nhận ra Potree là đối tượng bị bắt nạt trước khi cậu đến đây.

“Xúc xích ngon đúng không?”

“Ngậm miệng lại tập trung ăn đi.”

Nhưng chẳng liên quan tới cậu.

“…Ăn thêm cái này đi.”

Nhìn Vlad vừa nhai ngấu nghiến vừa hối hận vì chỉ còn duy nhất một miếng xúc xích, Potree cẩn thận đẩy phần của mình sang cho cậu.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Vlad luôn mong mỏi những thứ nằm trong tầm với của cậu nhưng không phải sự thông cảm vô ích và sự ưu ái đáng ngờ.

Nhưng dù Vlad có trừng mắt nhìn thì Potree vẫn cẩn thận nói như người bồi bàn đang nói chuyện với vị khách hàng khó tính: “Cha tôi là chủ đơn vị cung cấp xúc xích.”

“Ngươi có làm thế thì cũng không… gì cơ?”

Từ nãy tới giờ Potree vẫn tỏ vẻ cam chịu nhưng lại rất tự tin khi nhắc đến cha mình.

“Tất cả các loại thịt trong gia tộc Bayezid đều do gia tộc Kanoor của tôi cung cấp. Nhà chúng tôi đã kinh doanh trang trại chăn nuôi gia súc từ đời này qua đời khác.”

“…Nói tiếp đi.”

Vlad đã trót quên rằng mọi người ở đây đều là con cháu gia đình quý tộc.

Có lẽ tên mập trước mặt cậu cũng chẳng dám bén mảng lại gần cậu nếu cậu vẫn còn ở khu ổ chuột đâu.

“Lúc nãy tôi nghe thấy cậu muốn xin thêm xúc xích.”

“Ừ.”

“Tôi biết mà! Mặc dù xúc xích là thực phẩm đông lạnh và không ngon bằng thịt bò nhưng những lính đánh thuê giàu có vẫn rất ưa chuộng đấy.”

“Thì?”

Khi cuộc đối thoại dần đi lệch trọng tâm, Vlad bắt đầu thấy phiền.

“Cha tôi gửi cho tôi rất nhiều.”

Potree cười tươi khi nhắc tới xúc xích và thịt bò mà cha đã gửi và đang cất trong phòng anh ta.

“Ăn một mình thì nhiều quá… Chúng ta cùng ăn nhé?”

“…”

Vlad tự nghĩ cậu không có tầm ảnh hưởng như linh mục Andrea nhưng cũng chẳng mất gì nếu tạo thêm các mối quan hệ khác mà.

Mặc dù cậu không thể làm gì với những người cứ làm phiền cậu nhưng quen thêm một người cũng sẽ tốt hơn cho tương lai.

“Được chứ.”

Là con của một gia đình cung cấp một số lượng thịt đáng kinh ngạc cho gia tộc Bá tước thì chắc chắn Potree vô cùng có ích.

Cậu thấy rằng mình không nhất thiết phải đến phòng Potree để xin xúc xích.

***

Ngoài phòng Potree.

Vlad và Goth há hốc mồm kinh ngạc.

“…Sao cậu lại tới đây?” Họ hỏi.

“Để làm cận vệ.”

“…Cận vệ thôi hả? Không phải hiệp sĩ à?”

“Ừ. Tôi có thể trở thành hiệp sĩ kiểu gì cơ chứ? Cha tôi cũng chẳng trông chờ gì điều đó. Ông ấy chỉ muốn tôi kéo thêm vài mối rồi về thôi.” Potree cười ngượng thừa nhận rằng mọi chuyện không ổn nhưng Vlad và Goth còn chẳng kịp để ý tới điệu cười của anh ta.

Vlad cười bất lực nhìn phòng treo đầy thịt bò và xúc xích nhưng chẳng ra dáng một hiệp sĩ gì cả.

Anh ta không hợp với nơi này.

“…Từ ngày mai chúng ta ăn chung nhé?”

“Thật à? Cậu sẽ ăn cùng tôi á?”

Vlad thấy không cần phải từ chối.

Cậu nhìn xúc xích treo khắp nơi như đồ trang trí mà sáng cả mắt.

“Chỉ cần mang theo xúc xích là được.”

Sẽ chẳng ai hối hận khi ăn xúc xích của Potree đâu.

Truyện Chữ Hay