Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Đội săn quái được thành lập ở thành phố Varna đã kết thúc nhiệm vụ.
Họ huy động lính đánh thuê để giảm thiểu số lượng quái vật trong rừng để mùa xuân tới có thể thoải mái thả bò thả cừu ra ăn cỏ.
Mặc dù kết quả vẫn không đủ để làm hài lòng Joseph.
“*** **... Cậu ta còn chẳng nói trước một câu.”
Khi Vlad trở thành đệ tử của ngài Jayar và rời khỏi đội lính đánh thuê, Goth kế nhiệm vị trí của Vlad và trở thành đội trưởng mới của đội 4.
Giờ chỉ còn lại 6 người gồm cả anh ta.
“Sắp kết thúc rồi, cố chịu thôi.”
Đáng ra vị trí đội trưởng phải được giao cho người mạnh nhất và có sức ảnh hưởng nhất nhưng giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, người đảm nhận chức vụ đó cũng chỉ cần lo mấy việc lặt vặt thôi.
Nói cách khác, Goth bị đẩy vào một đống thứ rắc rối.
“Sao đông đến sương mù lại dày như thế này?”
Chính vì thế mà dù làm đội trưởng một tổ đội nhưng Goth lại phải đi gác đêm.
Buổi cắm trại cuối cùng trước khi kết thúc cuộc săn bắt.
Goth nhìn sương mù xung quanh mà thấy buồn ngủ, trời thì lạnh khiến cậu nhớ túi ngủ trong lều vô cùng.
“Có gì bất thường không?”
“Tôi không thấy cái gì khác thường cả.”
Một người đàn ông bất ngờ bước khỏi màn sương tiến về phía Goth trong khi cậu đang ngáp ngắn ngáp dài.
Ông ta có mài tóc đen dày với thân hình vạm vỡ.
“Tỉnh táo và làm việc chăm chỉ lên.”
“Tuân lệnh, thưa ngài Rodrick.”
Hiệp sĩ Rodrick.
Trừ Jayar thì Rodrick là người duy nhất có thể thực hiện mệnh lệnh của ngài Joseph trong số ít những hiệp sĩ trung thành với ngài ấy.
Và đó cũng là lí do mà Goth tập trung canh gác dù chẳng siêng năng chút nào.
“Chậc chậc. Cái vẻ cứng nhắc đến nỗi một cây kim cũng không xuyên qua nổi.”
Khi Rodrick đi qua, Goth làu bàu mấy lời khó nghe.
Sự xuất hiện của Rodrick - người luôn coi trọng kỷ luật và quy củ là một gánh nặng đối với lính đánh thuê.
“Mình có nên chợp mắt một lúc không nhỉ?”
Goth vừa đi tuần rồi nên chắc anh ta có thể nghỉ ngơi một chút.
Goth vừa định nhắm mắt lại.
“Cô đang làm gì ở đây vậy?”
Giọng Rodrick vang lên qua màn sương dày.
‘Ông ta vẫn chưa đi à?’
Goth mở to mắt cố tìm bóng dáng Rodrick nhờ mấy ngọn đuốc rải rác xung quanh.
“Ý cô là sao? Cô đang tìm một đứa bé?”
‘Ông ta đang nói chuyện với ai vậy?’
Giữa màn đêm đen sâu trong màn sương dày đặc.
Dù nhìn không rõ nhưng rõ ràng ngài Rodrick đang nói chuyện với ai đó.
Nhưng kì lạ là giọng ông ta thì rõ còn giọng người nói chuyện với ông ta lại chẳng nghe thấy được.
“Cô điên rồi. Tôi không phải con cô.”
‘Con?’
Cuộc đối thoại kì lạ này có gì đó không đúng.
Goth hiếu kì lần theo hướng giọng ngài Rodrick vang lên.
“...”
Nhưng âm thanh từ trong sương mù lại im bặt như thể bỗng dưng bị cắt ngang.
‘Chuyện gì vậy?’
Cảm nhận được điều gì kì quái, Goth lặng lặng tiến về phía trước.
Dù kiếm thuật không đến mức đáng chú ý nhưng Goth có thể di chuyển kín đáo như một tên trộm.
Từng bước một.
Tất cả những gì anh ta nghe thấy là tiếng bước chân của mình, không có dấu hiệu nào của Rodrick dù ông ta vẫn còn đứng nói chuyện với ai đó vài giây trước.
‘...ông ta đi đâu rồi?’
Nhưng đứng từ xa, cậu lại thấy ngài Rodrick đang đi về phía cuối hàng đuốc.
‘Gì thế?’
Nhưng có gì lạ lắm. Thứ gì đó đang xoay vòng quanh Rodrick khi ông ta tiến sâu vào trong rừng.
‘...!’
Khoảnh khắc Goth nhận ra đó là thứ gì, anh thấy ớn lạnh.
‘Đó là cái quái gì thế!’
Bóng người mờ nhạt trong sương mù.
Một người phụ nữ có mái tóc dài.
Mái tóc dài quấn quanh người Rodrick như thể cô ấy không có cơ thể để cùng đi.
***
“Vì vậy ta dự định quay trở lại Varna ngay khi đội săn bắt quái này trở về…”
Joseph kéo dài giọng khi nhìn các hiệp sĩ xung quanh.
Bầu không khí kì dị bao trùm lên bọn họ.
Các hiệp sĩ tránh chạm mắt Joseph như đang thấy xấu hổ.
Trong số họ, Jayar lại nở nụ cười mơ hồ hoàn toàn trái ngược.
“Ta hy vọng mọi người sẽ chuẩn bị kĩ càng.”
“...vâng.”
“Đã rõ, ngài Joseph.”
“Phải như vậy chứ.”
Nói xong, Joseph quay đầu lại quan sát các hiệp sĩ.
Đúng hơn là nhìn các cận vệ đang đứng cạnh các hiệp sĩ.
Mỗi hiệp sĩ đều có cận vệ đứng đằng sau.
“...”
Trông bọn họ đều vô cùng nhếch nhác.
Cận vệ của Vordan có vẻ khá hơn dù mắt vẫn sưng vù.
Chủ yếu là mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ và vẻ mặt như đang sợ hãi điều gì đó.
Duy chỉ Vlad đứng sau Jayar là có khuôn mặt tươi tỉnh với vẻ bối rối.
“Giải tán.”
“Khụ khụ!”
“Mạnh bạo như vậy.”
“Từ khu ổ chuột có khác.”
Mặc dù không rõ họ đang nói về ai nhưng những hiệp sĩ nói vài từ rồi nhanh chóng rời khỏi lều.
Ngay khi họ đi hết trừ Jayar, Joseph nhìn Vlad với vẻ buồn rầu.
“Ngươi đánh họ à?”
“Tôi không biết ngài đang nói gì…”
“Ta ghét kẻ nói dối.”
“...Đêm qua tôi có trêu họ một chút.”
“Trêu?”
Khi Jayar chuẩn bị nâng tay lên, Vlad nhanh chóng nói tiếp.
“Họ muốn được đối xử như tiền bối.”
Hiện tại Vlad là cận vệ chính thức của Jayar.
Mặc dù có chút phức tạp nhưng ít nhất người ngoài nhìn vào thì là như vậy.
“Và?”
“Có một buổi lễ nhỏ để người mới giới thiệu bản thân mà ạ. Nên tôi chỉ cho họ thấy thứ họ muốn.”
Thông thường thì trừ trường hợp đặc biệt, vị trí cận vệ của hiệp sĩ sẽ được trao cho con của các gia đình quý tộc hoặc giàu có và muốn trở thành hiệp sĩ.
Ngay từ đầu nó là vị trí mà một người phải trải qua để trở thành hiệp sĩ, nên dù cận vệ có phải làm việc nhà thì nó vẫn là thứ người thường còn không dám mơ đến.
Trong buổi tụ họp của những quý tử cao quý kia, họ nghĩ người xa lạ như cậu cần được giải quyết luôn trong một lần.
“Chà chà… còn tốt gấp trăm lần việc bị đánh rồi quay về đây.”
Khi Joseph nhìn về phía Jayar, Jayar chỉ nhún vai và nói: “Mấy thằng tầm tuổi này hay thích đánh nhau.”
“Trông ngươi có vẻ vui đấy.”
“Ai cũng hy vọng con chó của mình tốt hơn của nhà khác mà.”
Dù bị so với chó nhưng Vlad không dám thể hiện sự bất mãn ra trước hai tồn tại cao quý này.
“Ta cũng nghĩ thế.”
Joseph gật đầu hiểu ý Jayar.
Bốp!
“Ugh!”
Đúng lúc đó Jayar vỗ đầu cậu một cái.
“Nghe này. Đừng quay về đây sau khi bị bất cứ ai đánh, trừ ta.”
“Đó có phải lời khen không ạ?”
“Nếu ngươi là một hiệp sĩ thì ngươi luôn phải cảnh giác như thể chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Ngươi chỉ có thể chết một lần thôi.”
Vlad chỉ biết xoa xoa chỗ vừa bị đánh mà không biết mình đang bị mắng hay được khen.
“Không cần phải…”
“Giờ không phải lúc. Ngươi có nghe gì không? Đi ra ngoài.”
Không giống những hiệp sĩ bình thường, Jayar là người bảo vệ Joseph sát sao nhất.
“...Vậy tôi đi đây.”
Cũng có nghĩa là không cần phải kè kè bên cạnh Jayar cả ngày như các cận vệ khác.
Vlad rời khỏi lều và làu bàu: “Ông ta đã quen đấu tập với mình hai lần một ngày rồi à.”
[Thằng nhóc này. Cơ hội hiếm có đấy.]
Giọng nói đó lại xuất hiện khi Vlad gãi đầu và khẽ phàn nàn.
[Nếu là người khác thì họ còn mừng rỡ trả tiền để được đấu với Jayar đấy. Ông ta xứng đáng với điều đó.]
“Trông ông ta như kiểu chỉ muốn đánh tôi thôi.”
[Thế nên chất lượng buổi tập mới được cải thiện. Sự nhiệt tình cũng vô cùng quan trọng.]
“...”
Buổi huấn luyện được cố định vào sáng và tối.
Ngoài cái đó thì Vlad hoàn toàn rảnh rỗi.
Giờ cậu không còn là lính đánh thuê nữa, không cần phải vào rừng săn giết quái vật, còn có rất nhiều lính đánh thuê ở đây để làm việc nhà cho cậu nữa.
“Mình nên đến gặp linh mục Andrea.”
[Phải tìm mọi cách tiện nhất để thân thiết hơn với những người có tầm ảnh hưởng.]
Ngay sau khi gỡ bỏ tấm mặt nạ Riemann, Vlad thú tội như con cừu ngây thơ trước mặt ngài Andrea.
“Có những lúc sự trung thực cũng là câu trả lời.”
[Tấn công trực diện là cách dễ nhất.]
Mối quan hệ với một linh mục uy tín đáng để cậu đặt lòng tự trọng sang một bên.
“Chúa sẽ tha thứ cho mọi điều giống như việc ta vẫn ở đây lắng nghe lời con nói.”
Dù Vlad lừa dối ông, linh mục Andrea vẫn lắng nghe mọi lời thú nhận và tha thứ của cậu.
Thậm chí ông ấy còn bày tỏ lòng biết ơn vì cậu đã đến đây thú tội.
Ông ấy thực sự là một linh mục đáng kính.
[Nếu cậu tiếp tục thể hiện như vậy thì một ngày nào đó cậu sẽ nhận được sự ưu ái của ông ấy thôi.]
Có một số khủng hoảng đã xảy ra nhưng cuối cùng thì cậu đã trở thành cận vệ của một hiệp sĩ và càng thắt chặt mối quan hệ với linh mục Andrea.
Cậu đã tận dụng tối đa chuyến săn giết quái vật này.
“Vậy thì chặt củi để nhóm lửa nhé?”
Để gây ấn tượng với ngài Andrea, Vlad bắt đầu chặt củi cho ông ấy.
“Đội trưởng! Riemann… À không, đội trưởng!”
Bỗng giọng nói gấp gáp của ai đó vang lên từ đằng xa: “Khi nào cậu mới quay về?”
“Tôi tưởng đội săn giết quái vật vẫn chưa về mà?”
Mặc cho sự thờ ơ của Vlad, Goth nhìn xung quanh đầy lo lắng và khẩn trương.
“Đội trưởng.”
“Sao anh cứ gọi đội trưởng thế. Tôi không phải đội trưởng nữa.”
“Vậy thì… Vlad.”
“Đừng cư xử như kiểu chúng ta thân nhau lắm.”
Goth bực bội hỏi: “Thế thì tôi phải gọi như thế nào…”, nhưng rồi lại thận trọng tới gần Vlad như thể giờ không phải lúc để chặt củi.
“Cái gì?”
“Tối nay tôi sẽ bỏ trốn.”
“Sao lại thế?”
“Đừng quên ân huệ mà tôi sắp ban cho cậu ngay bây giờ, cân nhắc kĩ trước khi cười cợt về nó.”
Vlad cười khúc khích khi nghĩ tới “ân huệ” từ một kẻ lừa đảo.
“Được thôi, anh muốn nói gì?”
“...đừng coi thường lời tôi sắp nói. Tôi đã nhìn tận mắt đấy.”
Thấy thái độ Goth thật sự khác thường, Vlad mới chịu bỏ rìu xuống mà nghe: “Nói đi.”
Goth nhìn cậu và nói rất nhỏ: “Khu rừng đó… khu rừng mà chúng ta săn quái ấy…”
Giọng run run cùng ánh mắt không chắc chắn.
“Khu rừng đó bị nguyền rủa.”
“Hả?”
Lời của một tên lừa đảo lại mang theo cả sự chân thật.
“Có một số đào binh đúng không? Dù tiền thưởng rất tốt và môi trường làm việc thì không hề tệ.”
“Đúng rồi.”
Trong khi Vlad dần đắm chìm vào câu chuyện của Goth, Goth lại thì thầm: “Khu rừng đã cướp họ đi. Không phải đào binh đâu, đây là mất tích đấy!”
“Cái gì cơ? Ý cậu là ma đang bắt cóc con người á?”
Cơ bản thì vẫn có người bỏ trốn ngay cả trong môi trường làm việc tốt như thế này. Với cả lính đánh thuê là những người thích tự do và làm việc theo sở thích nên cậu cũng không để ý vấn đề đó lắm.
“Có một con ma. Tôi thấy nó thật mà.”
“Anh điên rồi. Mau đi đi.”
Mặc dù ban đầu Vlad khá hứng thú nhưng cậu nhanh chóng tụt hứng khi nghe mấy lời vô lý đó.
Cho đến khi Goth thốt lên: “Cả hiệp sĩ cũng mất tích nữa mà! Tôi không hề nói dối!”
“Cái gì nữa?”
“Tôi cũng đã đi điều tra thử một lần trước khi tới đây rồi.”
Khi Goth nói có hiệp sĩ mất tích, Vlad thấy tình huống này có gì đó là lạ.
“Cả những người vẫn đang không rõ tung tích nữa.”
Khi nào thì mấy tên lừa đảo sẽ nói dối?
Khi việc đó có ích cho chúng.
“Họ đều có tóc đen.”
“Hả?”
Nhưng với Goth thì khác, giờ không phải lúc xem lợi hay hại.
Vlad nhìn Goth lần nữa và nhận ra tính nghiêm trọng của tình huống.
“Không phải nó rất kì lạ sao? Tất cả bọn họ đều có tóc đen.”
Anh ta đang thực sự sợ hãi.