Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Dưới ánh nến chập chờn.
Vlad nhìn rõ sự khinh thường trên mặt ngài Joseph.
Đó là nụ cười của người thắng cuộc đang tự tin dẫn dắt cuộc trò chuyện này.
‘Bị bắt rồi.’
Vlad sinh ra trong khu ổ chuột và còn chẳng được đăng kí giấy khai sinh nên để được gia nhập đội săn bắt quái vật, cậu phải làm giả giấy chứng minh thân phận và cũng chính là chứng nhận lính đánh thuê của tên mà cậu đã giết.
“Trông mặt này không giống 31 tuổi chút nào. Hay cậu trẻ lâu thế?”
“Đó là một trong những điều tôi tự hào ạ.”
Vlad cố trả lời lịch sự quy củ nhất có thể với nụ cười yếu ớt.
“Jayar.”
“Vâng.”
Nhưng Joseph không phải người dễ tính gì.
Chát!
Cái tát vang dội rơi trên mặt Vlad.
Cậu có thể tránh nhưng lại không được phép tránh.
“Nhớ kĩ cái tát này. Ngươi chỉ sống trong khu ổ chuột mà lại tin rằng mình biết phải làm gì trước mặt một quý tộc à?”
“...!”
Joseph mỉm cười nhìn Vlad đang chảy máu mũi.
Nụ cười như thể biết tất cả.
“Ta ghét kẻ nói dối. Đáng ra ta phải nói điều này trước mới phải.”
Sự hứng thú kỳ dị dâng lên trong mắt Joseph.
“Tên.”
“...Tên tôi là Vlad.”
“Tuổi?”
“Tôi 16 tuổi, mùa đông này sẽ sang 17.”
“Haha.”
Joseph vỗ tay trước câu trả lời của Vlad.
“Tốt lắm.”
“...”
Vlad không biết cậu đã làm gì tốt nhưng vẫn chọn giữ im lặng vì còn một hiệp sĩ đang trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống từ đằng sau.
“Được rồi, cậu phải vất vả lắm mới từ Shoara đến được đây nhỉ.”
“...Ngài biết cả rồi.”
Lần này cậu không nói dối nữa.
Người đàn ông tóc đen trước mặt đã biết hết rồi còn đâu.
“Mẹ ngươi là kĩ nữ còn bố thì chưa rõ. Ngươi biết bố ngươi là ai không?”
“Ngài đùa cũng vui đấy, hỏi con của gái điếm xem bố nó là ai à.”
Vlad nói với giọng mỉa mai mà quên đi bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở lúc này.
Và cậu đã nhận trừng phạt ngay tức khắc.
“Ugh!”
“Lễ phép vào, nhóc.”
Vlad không chịu nổi cú đánh vào sau đầu gối bèn khuỵu xuống.
“Không sao, nó buồn cười thật mà.”
Joseph vuốt tóc, nhìn Vlad đang quỳ trước mặt.
“Hẳn là ngươi đã giết ai đó để lấy chứng nhận lính đánh thuê này nhỉ, và ta cũng biết được lý do ngươi trốn khỏi Shoara rồi.”
Joseph đã có hết thông tin nhưng vẫn khá tò mò về cậu trai tóc vàng này.
“Ngươi học kiếm từ ai?”
Làm sao mà một thằng nhóc chỉ ru rú trong khu ổ chuột lại có được năng lực đáng kinh ngạc ấy? Ai đã dạy cậu ta và dạy trong hoàn cảnh như thế nào? Tại sao cậu ta lại tài năng đến thế?
Chỉ thế cũng đủ khơi dậy sự hứng thú của cậu con trai thứ hai của gia tộc Bayezid.
Joseph thật sự tò mò muốn biết điều gì đang ẩn giấu sau đôi mắt xanh thăm thẳm kia.
“...”
Nhưng người đáng ra phải trả lời thì lại ngậm chặt mồm lại.
Xoẹt!
Tiếng rút kiếm khẽ vang lên đằng sau.
“Trả lời ngài ấy.”
Vlad đang cúi đầu lẩm bẩm bèn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Joseph như thể đã suy nghĩ kĩ rồi.
“Ông ấy đến như chớp rồi lại đi nhanh như gió.”
Joseph đắm chìm trong từng câu chữ của Vlad mà chẳng hay.
Từng từ từng chữ cũng đủ khơi dậy sự hứng thú của một người.
“Ông ấy không bao giờ tiết lộ danh tính.”
Mắt không dao động.
Bởi vì lần này cậu không hề nói dối.
“Ông ấy đã nói mình là người được trời cao ưu ái ban cho thiên nhãn nên không thể tiết lộ danh tính cho bất kì ai.”
“...được rồi.”
Joseph gật đầu.
Dù vẫn còn nhiều điểm đáng nghi nhưng giờ không phải lúc để anh giải đáp hết mọi nghi hoặc của mình.
“Ta xin lỗi vì đã đối xử thậm tệ với ngươi như vậy. Không biết ngươi có biết không nhưng ta đang gặp khó khăn.”
Tạm thời chỉ gỡ được một nút thắt trong lòng thôi.
“Ta có đề nghị này.”
“Xin ngài cứ nói, ngài Joseph.”
Vlad trả lời một cách lịch sự dù hàng đống suy nghĩ đang nhào lộn trong đầu cậu nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh.
“Ta muốn hỗ trợ ngươi.”
“...vâng?”
Lời đề nghị của Joseph khiến Vlad thoáng bất ngờ.
Cậu đến đây bằng cách giết người và làm giả giấy tờ nhưng ngài Joseph lại yêu cầu hỗ trợ cậu.
“Ngươi không muốn nắm giữ vị trí cao hơn bây giờ sao, Vlad của Shoara?”
Joseph đã đưa ra lá bài mà Vlad chẳng thể từ chối.
Tước hiệu hiệp sĩ.
Quyền lực.
Tự do.
Sống sót.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Hai người đàn ông có thể nhận ra đối phương muốn gì chỉ bằng một ánh nhìn.
***
Cạch!
Mới sáng sớm mà khu đóng quân đã ồn ào.
Dù còn sớm nhưng lính đánh thuê đã tập trung lại nơi khởi nguồn của âm thanh ấy.
Một cảnh tượng quý giá không phải lúc nào cũng có cơ hội được chứng kiến đang diễn ra trước mắt họ.
“Liệu hắn có trụ nổi không?”
“Đối thủ là ngài Jayar nên tất nhiên ngài ấy sẽ không để thua rồi.”
Hiệp sĩ một mắt và cậu trai tóc vàng đang đối đầu giữa sân tập.
“Hắn trở thành đệ tử của ngài Jayar rồi à?”
“Chắc chắn hắn có năng lực phi thường.”
“Nghe nói hắn ngoài 30 rồi.”
“Vẫn còn người tin cái đó cơ à.”
Không dễ để thấy một hiệp sĩ đang luyện kiếm.
Hơn nữa người được truyền thụ kiếm pháp lại là người họ biết.
“Argh!”
“Thằng mất nết kiêu ngạo này.”
Chẳng có cảnh tượng nào tuyệt vời hơn lúc này dù cho người được nhận đang nghĩ gì.
“Ngươi nghĩ mình có thể ngẩng cao đầu trước ngài Joseph với tí kĩ năng này à?”
Cùng với cảm giác thanh kiếm gỗ nặng nề giáng xuống là giọng nói thì thầm mà chỉ Vlad có thể nghe được.
“...”
Vlad đã cố hết sức để chịu đựng ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu của ngài Jayar nhưng thanh kiếm trên tay thì không làm được.
“Ugh!”
“Ngươi còn không biết bản thân đang ở đâu!”
Dù có là buổi huấn luyện thì hiệp sĩ Jayar vẫn là đối thủ đáng gờm, thậm chí cả trong gia tộc Bayezid.
Một thằng nhóc khó mà chống đỡ được sức mạnh mang trên thanh kiếm trong tay ông ta.
Cạch!
Kiếm gỗ liên tục lóe lên.
Jayar liên tục di chuyển nhằm tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Vlad cảm nhận sự xấu hổ sâu sắc trong lòng khi hàng ngàn điểm yếu trong từng bước chân cậu đều lộ ra trước những động tác của ngài Jayar.
Jayar không chừa lại bất kì điểm yếu nào.
Vlad tài năng nhưng lại thiếu kinh nghiệm, dù cậu đã biết điều đó nhưng chúng còn bị Jayar khai phá một cách triệt để hơn nữa.
“*** **!”
Khi còn ở khu ổ chuột, cậu học những kĩ năng cơ bản từ chú Jorge, sau khi rời khỏi Shoara, cậu học kiếm pháp của giọng nói vô danh kia.
Thậm chí cậu còn đánh bại con hobgoblin bằng những kĩ thuật đó.
Nhưng giờ đây cậu đang bị tẩn như con bù nhìn trên sân tập.
‘Sự cách biệt… lớn quá.’
Cậu cảm nhận được điều đó từ sâu bên trong.
Đúng như giọng nói kia đã bảo, cậu chỉ là nghiệp dư thôi.
“Nếu không tránh cú này thì cậu chết chắc.”
“...Ngài Joseph sẽ buồn nếu tôi chết đấy.”
“Mồm miệng lanh lợi thế này thì vẫn né tốt.”
Sự cách biệt giữa trình độ đã quá rõ ràng.
Ông ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
‘Đây chính là hiệp sĩ!’
Còn hơn cả chú Jorge và là kiểu hoàn toàn khác so với Godin.
“Ugh!”
Thanh kiếm kia chuẩn bị gõ thẳng vào đầu cậu.
‘Mình có nên tránh nó không?’
‘Nhưng nó sẽ đuổi theo mình.’
‘Hay là chặn nó lại?’
‘Nhưng mình không đủ mạnh để làm điều đó.’
‘Vậy thì…’
Xoẹttttttt -
Hai thanh kiếm va vào nhau với lực vô còn lớn tạo nên tiếng động lớn khiến đám lính đánh thuê xung quanh đều nín thở.
“Phù…”
“Đúng như đã đoán! Là Riemann. Hắn đã di chuyển rồi.”
Dù cách biệt giữa họ quá lớn nhưng lính đánh thuê cũng biết dùng kiếm nên họ có thể biết được cảnh tượng trước mắt phi thường đến nhường nào.
Hai thanh kiếm lại dịch chuyển trong nháy mắt.
“Hắn tránh được kìa.”
Như ai đó vừa nói, Vlad đã thành công làm chệch đường kiếm của Jayar.
“Được rồi, nay đến đây thôi.”
Nói cách khác, bài học lần này là né tránh.
“Hộc…hộc…”
Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt Vlad, trông cậu có chút tội nghiệp.
“Ngài định giết tôi thật đấy à?”
“Từng có trường hợp cận vệ chết khi luyện tập rồi.”
Hiệp sĩ một mắt vừa cười vừa nói còn Vlad thì đang run lên sau khi nhận lấy toàn bộ đòn tấn công.
“Sau này cũng thế à?”
“Từ giờ chúng ta sẽ huấn luyện như thế này.”
“...Ngài có thể nhẹ nhàng hơn với tôi không?”
Jayar nhìn Vlad ngã khuỵu xuống mà cười: “Sao phải thế? Giờ vẫn dễ chán.”
“Mắt ngài có bị sao không thế? Dễ mà trông tôi như thế này à?”
Jayar nghịch miếng bịt mắt như đang đáp lại mấy lời càu nhàu của cậu và nói: “Dù mất một mắt nhưng ta vẫn nhìn tốt, không phải lo.”
Vlad nhắm mắt lại sau khi Jayar nói rằng buổi huấn luyện sáng nay đã kết thúc và rời khỏi sân tập.
Cậu khẽ thì thầm: “Ông còn chẳng cho tí lời khuyên nào…”
[Đôi khi cậu sẽ học được sau khi bị đánh.]
Vlad cằn nhằn với sự bất mãn nhưng giọng nói kia lại đáp lại như thể chuyện đó là điều hiển nhiên.
[Buổi huấn luyện rất tuyệt. Ông ta đang mài giũa cậu bằng cách cắt bớt hết mấy cái thừa thãi của cậu đi.]
Sự phán đoán của giọng nói đó khá chính xác.
Chủ nhân giọng nói đó nâng cao năng lực của Vlad bằng cách truyền đạt những gì ông ta biết còn Jayar thì mài giũa viên ngọc thô Vlad qua những buổi tập như một cuộc chiến thật sự để viên ngọc kia có thể sắc bén và sáng lóa hơn.
Giọng nói đó không thể dạy cậu bằng cách này được.
“... Có vẻ chẳng ai đứng về phía tôi cả.”
Nói xong cậu liền nhắm mắt lại nên không thể thấy được nụ cười hài lòng của Jayar khi ông ta rời đi.
Sau khi đánh Vlad lúc sáng sớm, Jayar lại đến lều của thiếu chủ.
“Ngài Joseph.”
“Vào đi.”
Joseph đã ngồi chờ từ trước, thậm chí còn bỏ cả bữa sáng.
“Cậu ấy thế nào?”
“Đầy hứa hẹn ạ.”
“Đến mức nào?”
“...Nếu cậu ta là con của một gia đình quý tộc thì hẳn là Bá tước phải chú ý đến từ lâu rồi.”
“Quả nhiên là mắt nhìn người của ta không sai mà.”
Joseph mỉm cười khi nghe Jayar đánh giá về Vlad.
“Nhưng như tôi đã nói trước đó thì vấn đề là cậu ta không biết cách cư xử sao cho đúng và quá kiêu ngạo.”
“Phép tắc thì từ từ rồi dạy cũng được. Ta nghĩ ta đã tìm được người phù hợp cho vị trí còn trống rồi.”
Vlad đã có được thứ cậu muốn sau cuộc gặp mặt tối qua nhưng đồng thời cũng phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Jayar.
“Không thể tin tưởng một thanh kiếm không trung thành.”
“Kể cả khi cậu ta cúi đầu lịch sự chào ngay khi nhìn thấy ta thì ta cũng không tin tưởng cậu ta được đâu.”
Mắt Joseph sáng lên khi nghĩ đến tối qua.
“Ta chỉ mừng vì cậu ta đã nói hết những suy nghĩ trong lòng.”
Tối qua, Vlad dám ngẩng cao đầu nói chuyện với anh.
Cậu ta nói cậu ta có việc cần phải làm.
“Có lẽ mối quan hệ ràng buộc lợi ích khi hai bên cho đối phương thứ họ muốn mới là tốt nhất.”
“...”
Jayar chỉ biết gật đầu.
Mặc dù không được sinh ra với cơ thể khỏe mạnh và tài năng kiếm thuật nhưng ngài Joseph không hề bất tài.
“Chẳng phải cậu ta chỉ như con sói con kiêu ngạo chẳng đáng tin và chỉ biết sống cho bản thân thôi sao?”
“...”
Cuối cùng Jayar cũng hiểu.
Mặc dù ngài Joseph được nói chuyện với ông nhưng thực ra ngài ấy đang nghĩ tới một người khác.
“Ta vẫn có thể thuần hóa được kể cả khi cậu ta là một con sói, chỉ cần chút kiên nhẫn thôi.”
Sói là loài tự do tự tại.
Đó cũng là lý do mà ngài ấy càng muốn có được nó hơn nữa.
“Đúng không Jayar?”
“Mọi chuyện sẽ như ý ngài, ngài Joseph.”
Joseph thấy không cần phải vội bởi cần có thời gian để xây một cái lồng đủ lớn khiến con sói cảm thấy như thể nó vẫn đang được tự do.