Sonomono, nochi ni...

chương 02 xuống núi và...gặp rừng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọn "Núi" nằm ở trung tâm của một lục địa lớn nhất thế giới, nơi mà chưa ai dám đặt chân tới. Sự thật là không ai dám tiếp cận nó. Ở một độ cao nhất định, khí hậu sẽ biến đổi khôn lường sẽ làm biến mất bất cứ người nào thử trèo lên nó, ngay cả những dấu chân lưu lại cũng không thể thoát khỏi thiên tai xuất hiện như cơm bữa ở đây. Ngoài ra, nơi này còn là nơi cư ngụ của những sinh vật mà người ta thường gọi là Quái Vật.

Có một hệ thống xếp hạng quái vật do con người tạo ra để phân biệt chúng, từ cao nhất đến thấp nhất là "S • A • B • C • D • E • F". Và ở đây bạn có thể dễ dàng tìm thấy những con quái vật cấp S. Nói về sức mạng của quái vật cấp S, đơn giản thôi, đó là ngay cả các hiệp sĩ ưu tú (elite knight) từ những thế lực mạnh mẽ nhất cũng sẽ dễ dàng bị tiêu diệt khi phải đối mặt với chúng, hoặc bằng cách nào đó họ có thể đẩy lùi được con quái vật nhưng mất mát cũng rất lớn. Đúng thế, Bọn quái đó ở một cấp độ mà con người không thể làm gì được, cũng như thiên tai vậy.

Tuy nhiên, cấp S chỉ là cấp mà con người tự định ra. Thật sự thì, ở ngọn núi này cũng có những con quái vật vượt qua cả cấp S. Đó chính là lý do tại sao ngọn núi này là thứ gì đó cấm kỵ đối với con người.

Và hiện tại, có một người đang xuống từ "Núi" này.

*****

Một khu rừng nhiều cây cao. Ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới đất. Vì vậy, thật khó để nhìn thấy những gì từ xa phía trước. Trong khi đang suy nghĩ nó rộng bao nhiêu, tôi đi lòng vòng và ăn những quả hạch và trái cây mà tôi tìm thấy.

- Ngon quá (Wazu)

Vâng, nói về những quả hạch và trái cây có ngon hay không .... Tôi dám chắc rằng nó rất tuyệt vời. Đặc biệt những loại có màu độc hại, nó rất rất là ngon.

Thành thật thì, có thể nói những loại trái cây và quả hạch này thực sự rất độc hại, tôi có thể phân biệt chúng ở một mức độ nào đó. Có lẽ vậy.... bởi vì trong hai năm qua tôi chẳng tìm thấy thứ gì gọi là đồ ăn đúng nghia cả , tuy nhiên tôi lại nhận được những đề kháng kỳ lạ ....

Nhưng dĩ nhiên, khi còn ở trên núi, tôi chủ yếu ăn thịt quái vật !?

Tôi cho bất cứ thứ gì vào mồm để sống sót .... mặc dù tôi đã sống sót, lúc đầu rất vất vả. Tôi nôn mửa, bị đau dạ dày, tê liệt, ảo giác, sốt và nhiệt độ cơ thể tụt xuống. Tôi dường như lâm vào tình trạng không thể cử động nhưng sau đó đã quen dần...

Tôi sinh tồn khá tốt... vì đã cố hết sức...

Nếu so với những thứ tôi ăn lúc đó, thì những hạt dè bình thường này rất ngon, có khá nhiều nhưng ta nên ăn từ từ.

- munch. . munch. . mucnh. .(tiếng nhai)

Mặc dù không có vấn đề khi đi bộ trong rừng, nhưng tim tôi vẫn đập liên hồi khi nghĩ đến chuyện gặp con người. Tôi tự hỏi liệu có ổn không .... liệu mình nói chuyện có đúng cách không?.... sẽ không sao nếu mình xuất hiện?

Lúc trước, tôi làm một con dao nhỏ từ xương của một con quái vật để cắt tóc. Quần áo của tôi được làm từ lông quái vật. Tôi đã rửa nó trên sông nên không còn mùi gì nữa, không có gì phải lo lắng. Dù gì thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

- Aa~ Aa~ Uuu~ (Wazu)

Tệ rồi đây.... Tôi quá kích động và không ngừng lo lắng.

Xem nào, đầu tiên là nhìn thẳng vào mắt người đối diện.... giọng nói không được thô lỗ.... hmm? Bắt đầu một cuộc trò chuyện thế nào nhỉ? Đầu tiên là chào hỏi.... sau đó tự giới thiệu .... kế tiếp là một vài mẩu truyện nhỏ .... sau đó ... sau đó .... không biết nên nói về những gì nhỉ? Tôi không thể nói về các sự kiện xảy ra trên thế giới bởi vì tôi sống tách biệt trên núi trong hai năm qua.

Tôi nên làm gì đây.... Trong tương lai sẽ có rất nhiều cuộc đối thoại tình cờ.

Đầu tiên, thu thập thông tin bằng cách lắng nghe những người xung quanh, phải làm cho như thể tôi đến từ đất nước khác .... không vấn đề gì với tiền bạc .... vì khi ra khỏi nhà tiền tôi mang theo vẫn còn nguyên vẹn, khoảng vài chục đồng bạc ...

Tôi không khóc được chưa....

Đó là một khoản tiền vừa phải mà một người thông thường sở hữu!

Và là toàn bộ tài sản mà tôi đã để dành trước khi tôi rời thủ đô!

Tuy nhiên, khi xem xét cuộc sống tương lai của tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ phải về nhà vì tôi không có ai để nhờ cậy .... vào lúc cuối cùng của cuộc chơi nhỉ....

Tôi có khỏe lên một chút khi còn sống trên núi. Đúng rồi nhỉ, tôi có thể đăng ký làm một mạo hiểm giả (adventurer ) và sống một cuộc sống giản dị với tiền được trả từ những nhiệm vụ cấp thấp, thu thập thảo dược chẳng hạn .... dù không nhiều, và tôi cũng muốn làm quen một vài người bạn. Tôi sẽ không gặp những người bạn cũ ở thủ đô nữa ... mắc công lộ ra những quá khứ ngốc nghếch với những người bạn mới, ôi cuộc đời ....

Trong khi đang đắm chìm trong suy nghĩ, một mũi tên từ xa bay tới và ghim vào trái cây trên tay tôi một cách kinh ngạc.

- O~opss!!(Wazu)

Do không phòng bị trước, tôi nghĩ rằng không có thời gian để tránh nên tôi sẽ bắt nó. Nhưng tôi quên rằng bàn tay của mình đang cầm một trái cây, vì thế nên tôi đỡ trong vô thức.

Từ hướng mũi tên bay đến, hơi xa một chút, bằng cách nào đó tôi có thể nhìn thấy một số người. Hay đúng hơn là, một mũi tên không thể tự bay được.

Lại nữa,tim tôi lại đập thình thịch.

Sau 2 năm, cơ hội trò chuyện với mọi người đã đến .... Yo ~ Yosh! Tôi đến đây!!

Không quan tâm tới những mũi tên bay lạc vào tôi, tôi đi thẳng về hướng đó. Không lâu sau đó, tôi nhận ra có hơn một người ở đó. Ồ đột nhiên gặp nhiều người cùng lúc.... đây là một tình thế bất lợi. Tôi không thể cùng lúc nói chuyện với nhiều người ....Có nên bỏ chạy không đây?

- Thả đứa trẻ đó ra!!

- Từ từ bỏ vũ khí xuống và đầu hàng nếu bọn bay không muốn bị thương !!!

Ngay khi tôi nghe thấy tiếng nói đó, tôi đã ném trái cây và hạt trên tay đi và bắt đầu chạy.

Truyện Chữ Hay