Editor: Tachito
Người nói thương Sâu đi, người nói yêu Sâu đi =))
Bao Uyển Dung trông thấy Bạch Sương Sương bị phế bỏ mất đôi chân nên thù gì cũng không muốn báo, lại nghe nói Bạch Sương Sương bệnh tình nguy kịch, thì ngay cả nhà cũng không muốn trở về nữa, chỉ muốn lưu lại săn sóc bà ta, người như Bạch Sương Sương xứng đáng để nhũ nương đối xử tốt với bà ta như vậy sao? Giao trái tim móc cho bà ta, bà ta cũng có thể đem lên bàn thái ăn.
Trong lòng Tiết Tri Thiển đã hết sức bất mãn với Bạch Sương Sương, dù chưa nói năng lỗ mãng nhưng đã lộ rõ trên gương mặt.
Biểu hiện rõ ràng như vậy, Bạch Sương Sương làm sao nhìn không ra, cười hỏi: “Có phải cảm thấy chuyện ta làm rất quá đáng không?”
Tiết Tri Thiển cúi đầu xuống.
Bạch Sương Sương lại hừ lạnh: “Kỳ thật một chút cũng không hề quá đáng, ta chỉ hận lúc ấy không giết chết tên sư huynh đê tiện đó.”
Tiết Tri Thiển nghe trong lời nói của bà ta có hàm ý, lại ngẩng đầu lên.
“Nếu sư huynh thật lòng yêu sư tỷ, thì sau khi hắn ta rời khỏi sơn trang vẫn có thể tìm sư tỷ trở về, nói cho cùng ta chỉ là nhất thời tức giận ly gián bọn họ mà thôi, so với những oan ức mà ta đã chịu thì những chuyện đó đối với bọn họ có sá gì. Ít ra bọn họ còn có tự do, nhưng đồ vô sỉ kia, chỉ biết núp trong bóng tối chờ thời cơ trả thù. Hắn quá quen thuộc với địa hình trong trang. Hắn tốn mười năm mới hại chết được cha ta, Tử Sơn và mười mấy hảo thủ trong trang, hắn hận nhất ta, nhưng không giết ta, bởi vì hắn muốn ta sống không bằng chết. Sự luyện công của ta sở dĩ bị tẩu hỏa nhập ma cũng là do hắn, ngoại trừ đánh cắp cách điều chế đan dược, hắn còn đánh cắp bí truyền đúc kiếm của Danh Kiếm sơn trang chúng ta, mà tất cả những chuyện này nếu không phải do chính miệng hắn nói cho ta biết, thì đến nay ta cũng chẳng hay biết gì. Cha ta tuổi tác đã cao, Tử Sơn lại yếu ớt nhiều bệnh, mà ta tu luyện nội công vốn có nhiều nguy hiểm, chỉ vài năm, ai lại nghĩ đến sẽ bị người hãm hại.”
“Cho nên người mới phế đi võ công của ông ta, còn chém đứt đôi chân?” Tiết Tri Thiển hỏi.
Bạch Sương Sương cười lạnh: “Sai lầm lớn nhất của hắn chính là không nên tìm tới cửa sỉ nhục ta, nếu ta không biết, hắn còn có thể bình an cả đời, để cho ta biết rồi, không phải là tự tìm chết sao? Ta mặc dù mất võ công, lại phế đi một đôi chân, nhưng vẫn có thể làm cho hắn cùng cực đến chết, không phải hắn muốn ta sống không bằng chết sao? Vậy thì ta sẽ cho hắn nếm thử cái gì gọi là mùi vị sống không bằng chết.”
Tiết Tri Thiển rùng mình, lại nghĩ tới hình dạng cuối cùng của Vũ Y công tử mà nhũ nương đã từng nói cho nàng biết, nhịn không được lại rùng mình một cái, tuy là gieo gió gặt bão, có điều nữ nhân này cũng quá hung ác, khó trách có thể vứt bỏ Khinh Ly hai mươi năm như vậy, nên hỏi thêm một câu: “Người là chủ nhân của Danh Kiếm sơn trang, vì sao không chọn cách nào khác tốt hơn?”
“Mấy năm trước tình hình trở nên căng thẳng, sau khi cha ta chết, Cẩm Khải tới tìm ta, nói cho ta biết Khinh Ly rất tốt, mà ông ấy thì được thăng liền hai cấp, đã là quan tam phẩm, còn được điều đến kinh thành. Ta nghĩ Cẩm Khải là người có tấm lòng nhân hậu, xem Khinh Ly như con gái ruột, hoàn cảnh Hoắc phủ lại đơn giản an nhàn hơn so với Danh Kiếm sơn trang, Khinh Ly trưởng thành ở bên cạnh ông ấy nhất định so với ở bên cạnh ta sẽ tốt hơn nhiều. Vả lại ta cảm thấy mình nợ Cẩm Khải quá nhiều, cho nên mới trao thân cho ông ấy, không lâu thì có Cảnh Giản. Ta vừa muốn lo liệu Danh Kiếm sơn trang, lại mang thai hài tử, thực sự không đủ tinh lực, định rằng muốn chờ Khinh Ly lớn hơn một chút lại mang về. Sau đó thì gặp phải chuyện sư huynh, không thể phủ nhận, ta xác thực bởi vì ghi hận sư huynh mà nhiều năm chán ghét lây sang cả Khinh Ly, hơn nữa Khinh Ly ở bên cạnh ta chỉ có mấy tháng, mười mấy năm qua, ta đều không nhớ nổi nó trông như thế nào. Cho đến một ngày Cảnh Giản trở về nói với ta, nó gặp được một người đặc biệt thân thiết, hơn nữa lớn lên rất giống ta, ta bảo nó vẽ chân dung, lại hỏi tuổi tác, liền biết là Khinh Ly. Một chút kích thích khiến ta đối với Khinh Ly sinh lòng nhung nhớ, ta biết đại nạn đã qua, càng ngày càng tưởng niệm nữ nhi, thế nhưng ta cũng biết Khinh Ly nhất định hận ta thấu xương, muốn nó nhận ta là mẫu thân nói dễ hơn làm, tâm nguyện lớn nhất của ta là trước khi chết có thể gặp mặt nó một lần, không cầu gì hơn.”
Nói đến người sắp chết, lời nói cũng hiền từ hơn, nhưng người hay mềm lòng như Tiết Tri Thiển lại không hề đồng tình với bà ta chút nào, thậm chí vì Hoắc Khinh Ly mà đỏ hai mắt, cả giận nói: “Ta cứ cho là bà vứt bỏ Khinh Ly là vì bất đắc dĩ có nỗi khổ tâm, hóa ra nguyên nhân lại là như vậy, ta thà rằng Khinh Ly không có mẫu thân, cũng không hy vọng nàng có mẫu thân như bà, nếu nàng không có mẫu thân, nàng sẽ chấp nhận số mệnh, dù có bị thiệt thòi lớn hơn chăng nữa trong nội tâm cũng sẽ không sinh hận. Khinh Ly lúc nhỏ, Hoắc tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, nàng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, phải ở trong một căn phòng trống trơn rộng lớn, ngoại trừ luyện công ra, ngay cả một bằng hữu chơi cùng cũng không có, cười không ai thấy, khóc cũng không ai hay. Người khác chỉ cần đối với nàng tốt một chút nàng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
Tiết Tri Thiển nhớ tới cái hộp gỗ kia của Hoắc Khinh Ly, bên trong là đồ vật của mình, lúc tặng cho nàng ấy, chính mình cũng chỉ xem nó như vật tầm thường, thế mà Khinh Ly lại vô cùng quý trọng, nàng luôn nhớ kỹ mình từng đối xử với nàng tốt thế nào, nghĩ tới đây, nước mắt lập tức rớt xuống, nói tiếp: “Thế mà bà chỉ vì ghi hận sư huynh của bà, mà hận lây sang Khinh Ly, nàng ấy là con gái của bà, ở trên đời này là người thân thương nhất, mà bà lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất đối với nàng ấy, còn quên lãng luôn nàng ấy! Bà cho rằng trải qua hai mươi năm, Khinh Ly vẫn là hài nhi còn trong tã lót ư? Nàng ấy cũng có sự sống cũng có tư duy, bà dồn tất cả tình thương của mẹ lên con trai, nàng ấy sao có thể không ghen ghét, sao có thể không sinh hận, bà còn làm cho Khinh Ly đang đường đường là con gái Đại tướng quân bỗng chốc biến thành con của tên ăn mày, chênh lệch như nước của lòng sông với mặt biển, bà làm như vậy nàng làm sao chịu đựng nổi? Bà nói rằng mình sắp chết ư, muốn dùng tâm nguyện cuối đời gặp mặt Khinh Ly một lần ư, nghe ra có vẻ rất đáng thương đấy, nhưng ta lại thấy bà chắng khác nào kẻ ích kỷ! Bà không nhân lúc sinh thời đền bù tổn thất cho những khổ sở mà Khinh Ly đã chịu, chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện trước lúc chết của bà, đúng là nằm mơ! Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, ta cho bà biết, ngay bây giờ ta sẽ tìm khuyên Khinh Ly, loại người như bà vốn chẳng đáng gặp làm gì, ta khuyên nàng cũng mau chóng “quên lãng” bà đi thì hơn!”
Đối mặt với từng câu chỉ trích của Tiết Tri Thiển, Bạch Sương Sương không một câu phản bác, trong đôi mắt đẹp rơi đầy lệ, những câu mắng chửi kia cứ như từ chính miệng đứa con gái mà bà ta đã vứt bỏ, bà ta chỉ ngại Tiết Tri Thiển mắng còn nhẹ, còn chưa mắng đến nỗi khiến bà ta xấu hổ vô cùng, Khinh Ly đúng là nên hận mẫu thân này đến chết!
Tiết Tri Thiển nói cho cùng chỉ là người ngoài, cùng lắm chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, nhìn Bạch Sương Sương nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người kia trên mặt đều là lệ, ở đâu còn tâm trạng mắng chửi tiếp nữa, chỉ hận nói: “Ta còn muốn khuyên nhũ nương trở về, loại người như bà không đáng để nhũ nương đối xử tốt như thế!” Nói xong, liền bỏ lại Bạch Sương Sương vẫn còn ngồi trên xe lăn, phất tay áo mà đi, vừa ra khỏi lương đình chợt quay đầu lại, vẻ mặt không lý giải được nhìn Bạch Sương Sương: “Bà thật sự chưa từng gặp qua Khinh Ly sao? Cũng chưa từng phân phó thủ hạ của bà khi nhìn thấy Khinh Ly liền lập tức hạ sát ư? Khinh Ly đã từng bị người của Danh Kiếm sơn trang các người đả thương thiếu chút nữa mất đi tính mạng đấy!”
Bạch Sương Sương kinh ngạc: “Là chuyện khi nào?”
Tiết Tri Thiển nhìn thần sắc của bà ta, không giống như giả vờ, chứng thực bà ta quả thật không biết, liền phất tay: “Được rồi.” Sau đó đi ra ngoài.
Bạch Sương Sương còn mang nước mắt, trên mặt trở nên thâm trầm.
Bao Uyển Dung chờ lâu không thấy Tiết Tri Thiển trở lại, lo lắng đến độ ở trong sân đi tới đi lui, thật vất vả mới nhìn thấy nàng, vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi: “Nói chuyện gì mà sao lại lâu như thế?”
Tiết Tri Thiển nắm lấy cổ tay Bao Uyển Dung, kéo theo bà ta, vừa đi vừa nói: “Nhũ nương, Bạch Sương Sương này không phải là người tốt, bà theo ta trở về đi.”
Bao Uyển Dung hỏi: “Sao thế, bà ấy đều nói cho tiểu thư nghe cả rồi sao?”
“Bà ta nói rất rõ ràng, ta cũng nghe được rõ ràng rành mạch.”
Bao Uyển Dung mặt ửng đỏ, trên mặt ngại ngùng, xấu hổ nói: “Bà ấy sẽ không đem chuyện ta cùng bà ấy nói ra hết rồi chứ?”
Tiết Tri Thiển gật đầu: “Bà thích bà ta cũng không phải lỗi của bà, chỉ là bà thích sai người mà thôi.”
Bao Uyển Dung than nhẹ, rồi sau đó thoát khỏi tay Tiết Tri Thiển, thở dài nói: “Sư muội không còn được bao lâu nữa, bên cạnh cũng không có người nào cùng trò chuyện, ta muốn lưu lại cùng bà ấy mấy ngày.”
Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Bên người bà ta sao lại không có người? Bạch Cảnh Giản là con trai bà ta, Hoắc tướng quân là nhân tình của bà ta, ngay cả Khinh Ly bà ta cũng chẳng thèm quan tâm, huống chi là bà?”
“Ta biết rõ, chỉ là…” Bao Uyển Dung vẫn còn do dự: “Nếu như đi rồi, chỉ sợ đời này cũng không còn gặp lại nữa.”
Tiết Tri Thiển trong lòng đau nhói: “Không phải là cá, làm sao biết được cá vui”, nàng cảm thấy Bạch Sương Sương không phải là người tốt, nhũ nương làm sao không biết, nhưng bà ấy vẫn nguyện ý lưu lại, nhất định là sau khi cân nhắc mới ra quyết định này, hơn nữa trong lòng càng thêm mâu thuẫn, càng thêm phức tạp, liền không muốn miễn cưỡng bà ấy thêm nữa, chỉ nói: “Không được để cho bản thân chịu ấm ức đấy nhé.”
(Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc: là câu chuyện kinh điển của phương Đông, hàm ý chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ ràng, người ngoài cuộc chỉ phỏng đoán thôi.)
Bao Uyển Dung đỏ mắt gật đầu, đợi đến lúc Tiết Tri Thiển rời đi, rốt cuộc nhịn không được giữ chặt nàng lại, nói: “Nếu Khinh Ly nguyện ý, hay là khuyên nàng ấy tới gặp mặt sư muội một lần đi.”
Tiết Tri Thiển không thể giúp Bao Uyển Dung quyết định, đương nhiên cũng không thể giúp Hoắc Khinh Ly quyết định, “Ta sẽ truyền đạt lại lời này, có tới gặp hay không là do chính nàng ấy quyết định.”
…
Bên này Bạch Cảnh Giản còn muốn tiễn Tiết Tri Thiển ra sơn trang, lại bị Tiết Tri Thiển hung dữ trợn mắt liếc một cái, Bạch Cảnh Giản bị trừng, vẻ mặt không hiểu, trơ mắt nhìn Tiết Tri Thiển biến mất ở trước mắt.
Cao hứng bừng bừng đi vào, nổi giận đùng đùng đi ra, binh sĩ liên tục canh giữ ở cửa Danh Kiếm sơn trang cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu lĩnh đi tới hỏi Tiết Tri Thiển có đi vào cứu người hay không.
Tiết Tri Thiển hỏi ông ta, ở bên ngoài canh giữ cả ngày có gặp được hai vị cô nương nào không?
Đầu lĩnh lắc đầu.
Trong trang ngoài trang đều không có, Tiết Tri Thiển cũng không biết phải thế nào, chỉ có thể lưu lại mấy người tiếp tục thăm dò tin tức, những người khác thì dở trại trở về thành, thanh thế to lớn mà đến, hành quân lặng lẽ mà đi, Tiết Tri Thiển tâm tình chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đang lúc Tiết Tri Thiển vắt hết óc cũng nghĩ không ra Hoắc Khinh Ly đã đi nơi nào thì vừa rời khỏi Danh Kiếm sơn trang khoảng ba dặm, xa xa chỉ thấy một bạch y nữ tử đứng ở giữa lộ, mặc dù cách rất xa nhưng Tiết Tri Thiển chỉ cần nhìn một cái đã biết rõ nàng là ai, mừng rỡ như mở cờ trong bụng, chạy nhanh tới gần, nữ nhân kia xoay người một cái nhảy lên lưng ngựa, từ phía sau ôm chặt Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển nghiêng đầu lại hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Ta vẫn luôn ở nơi đây chờ nàng.”
“Lâm Tích Nhạn đâu?”
“Bị thương nhẹ, đã giao cho thủ hạ của nàng ta rồi.”
Tiết Tri Thiển kinh sợ hỏi: “Nàng không bị thương chứ?”
Hoắc Khinh Ly cọ mái tóc của nàng nói: “Không mất sợi tóc nào.”
Tiết Tri Thiển yên tâm, nàng muốn biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, còn có rất nhiều lời muốn nói cùng Hoắc Khinh Ly, có điều giờ khắc này lại tham luyến tựa vào trong lòng Hoắc Khinh Ly, ung dung nói: “Khinh Ly, ta muốn cả đời này đều được hạnh phúc bên nàng.”
Hoắc Khinh Ly cảm động, ngay khi đang lắc lư trên lưng ngựa, hôn lên môi của nàng.