Song Phi Yến

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: tịnhquân

Quan hệ của bọn họ nghe ra có vẻ rất đỗi trong sáng, nhưng kỳ thật đây là một chuyện xưa về sư muội thích sư huynh, sư huynh thích sư tỷ, mà sư tỷ lại thích sư muội…

Vậy còn Hoắc Tướng quân thì sao? Cha trên danh nghĩa của Bạch Cảnh Giản thì sao?

Bạch Sương Sương hào hứng, bảo Tiết Tri Thiển đỡ bà ta đến một chỗ trong lương đình, bên trong có ghế đá bảo Tiết Tri Thiển ngồi xuống. Bà muốn kể rõ sự tình. Đương nhiên nói cho Tiết Tri Thiển nghe chỉ là giả, mục đích chính là muốn thông qua Tiết Tri Thiển chuyển cáo cho Hoắc Khinh Ly.

Tiết Tri Thiển nói: “Ta với nhũ mẫu tình như mẹ con, ở chung nhiều năm như vậy hiểu biết bà ấy cũng được mươi phần. Tuy miệng mồm có hơi nhanh nhảu, nhưng tuyệt đối không hề có ý xấu. Hơn nữa nếu bà ấy thích người thì nhất định sẽ đối với người vô cùng tốt, có phải bởi vì người không thể nhận tình cảm của nữ nhân cho nên mới hãm hại bà ấy.”

Bạch Sương Sương lắc đầu: “Mười tuổi sư tỷ đã trở thành môn hạ của cha ta, ta lớn lên cùng tỷ ấy, phẩm tính của tỷ ấy như thế nào ta đương nhiên biết rõ. Nhưng khi ấy lại đường đột nói cho ta biết rằng người mà tỷ ấy thích là ta, điều này bảo ta phải nhận thế nào đây? Lúc ấy ta chỉ có một cảm giác, chính là quá hoang đường. Sau đó sư tỷ lại liều chết phủ nhận, ta mới nghĩ là tỷ ấy chỉ say rượu nói sảng. Nào ngờ nửa tháng sau, sư tỷ cầu xin cha ta, không nói một tiếng ly khai Danh Kiếm Sơn Trang. Người khác không biết vì sao, nhưng trong lòng ta thì biết rõ tỷ ấy đang trốn tránh ta. Cô nói xem tội tình gì tỷ ấy phải như vậy?”

Tiết Tri Thiển hoàn toàn có thể hiểu được hành động của nhũ mẫu. Không được người trong lòng đáp lại, đổi lại là nàng nàng cũng muốn bỏ đi. Ngẫm lại khi Khinh Ly thổ lộ tâm ý với nàng thì phải cần bao nhiêu dũng khí? Khi nàng do dự thì Khinh Ly không từ bỏ lại cần bao nhiêu nghị lực? Mà nàng có thể trở thành người yêu Khinh Ly lại là bao nhiêu may mắn? Nàng quả là một người hạnh phúc lắm rồi. Tiết Tri Thiển chợt hỏi: “Nếu năm đó Uyển Dung không bỏ đi, vẫn quyết định theo đuổi người, liệu người có đáp ứng hay không?”

Bạch Sương Sương không chút suy nghĩ nói: “Sẽ không.”

Tiết Tri Thiển biết sẽ như thế, nhưng có được đáp án nhanh như vậy thì trong lòng vẫn không mấy thoải mái, “Bởi vì bà ấy là nữ nhân ư?”

Bạch Sương Sương nói: “Danh Kiếm Sơn Trang cần phải có người kế tục, ta vốn không có lựa chọn.”

Tiết Tri Thiển như có điều suy nghĩ gật đầu, lại hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sư tỷ đi rồi, ta cùng sư huynh thuận theo tự nhiên đến với nhau. Cái gọi là nước phù sa không lưu ruộng ngoài, sư huynh của ta cũng được cha ta xem như là con trai, lại quen thuộc Danh Kiếm Sơn Trang, cho nên cha ta cũng vui vẻ thành toàn. Không ngờ trước khi thành thân chúng ta lại gặp chuyện. Không biết sư huynh nghe được tin tức ở đâu, nói rằng sư tỷ không biết vì sao lại cùng bọn tà giáo thanh toán nhau trong núi, sinh tử chưa biết, nhất định phải đi tìm tỷ ấy. Mà ta cũng yêu quý sư tỷ nên tự nhiên sẽ đáp ứng để huynh ấy đi. Không ngờ lần đi đó lại ba tháng hoàn toàn không có tin tức. Dưới cơn thịnh nộ, cha ta trực tiếp hủy bỏ hôn ước, giúp ta tìm phu quân khác, lại không biết lúc ấy ta đã có mang. Trên giang hồ cha ta cũng có uy tín, hoàng hoa khuê nữ như ta lại mang thai trước hôn nhân quả thực có hơi nhục nhã. Hơn nữa cha ta tâm địa khó lường, nếu ông biết, nhất định sẽ buộc ta bỏ đứa nhỏ. Làm sao ta có thể đành đoạn bỏ đi cho được? Nhưng mang thai chỉ có thể giấu được một thời gian, nên ta đã trốn khỏi Danh Kiếm Sơn Trang, đi tìm sư huynh, sinh đứa nhỏ rồi trở về. Đến lúc đó cho dù cha ta không cho phép thì cũng không còn cách nào.”

Tiết Tri Thiển nghe ra ý tứ trong đó, suy đoán nói: “Không phải là sư huynh của người không quên chuyện cũ, tìm Uyển Dung ôn chuyện đó chứ?”

Bạch Sương Sương nói: “Tiết cô nương quả nhiên thông minh. Kỳ thật lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy. Cho nên càng không thể để cho cha ta biết là ta mang thai cốt nhục của sư huynh. Đáng tiếc, trời đất bao la, tìm một người nói dễ hơn làm. Hơn nữa người này còn có tâm trốn tránh. Cũng là cơ duyên xảo hợp, ta gặp được Cẩm Khải. Cẩm Khải lúc ấy chỉ là một thứ sử hàm ngũ phẩm, đương nhiên khi đó ta vốn không biết ông ấy là mệnh quan triều đình. Chỉ biết rằng đó là một kẻ si tình, cả ngày theo đuổi ta. Ta nói cho ông ấy biết ta đã có người trong lòng, thế mà ông ấy lại chẳng hề quan tâm, còn nói để cho một nữ nhân mang thai đơn độc bên ngoài thế này, loại nam nhân đó không có cũng không sao. Ta nghe xong trong lòng xúc động, cũng bởi vì có ông ấy ở bên cạnh mới bớt đi được không ít phiền não. Hơn nữa Cẩm Khải là một chính nhân quân tử. Mặc dù ông ấy thích ta, nhưng chưa bao giờ vô lễ với ta, mà còn giúp ta che dấu, nói bụng ta là cốt nhục của ông ấy. Cho đến ngày lâm bồn, ta cũng chưa tìm được sư huynh. Và ta đã sinh ra Khinh Ly như thế đó.”

“Nếu Hoắc Tướng quân có tình có nghĩa như vậy, lại không chê bai người sinh hạ con kẻ khác thì lẽ ra người nên sống tốt với ngài ấy mới đúng, vì sao lại bỏ đi không thèm để ý như vậy? Còn nhẫn tâm bỏ lại Khinh Ly.” Vứt bỏ Hoắc Khinh Ly mới là chỗ khiến Tiết Tri Thiển oán niệm.

“Ta tìm khắp nơi nhưng không tim được sư huynh và sư tỷ. Kỳ thật đã nản lòng thoái chí. Cũng đoán được bọn họ có thể đã thành thân với nhau. Nhưng một ngày chưa tận mắt nhìn thấy thì vẫn còn hi vọng. Mà vài ngày sau khi ta trốn đi, cha ta đã phát điên đi tìm ta. Trước đó ta sợ ông không tha cho đứa bé nên vẫn trốn tránh. Hiện tại Khinh Ly đã ra đời, cho dù ông không nhận cháu ngoại cũng không sao. Ta dự định một ngày đẹp trời nào đó, sẽ khiến cho cha ta nghĩ rằng Khinh Ly là đứa nhỏ của ta cùng Cẩm Khải, nên đã mang theo Khinh Ly cùng Cẩm Khải quay về Danh Kiếm sơn trang. Chuyện xảy ra ngoài dự kiến của ta chính là, sư tỷ cùng sư huynh đã trở lại sơn trang nửa năm về trước. Sư huynh dâng cho cha ba bảo bối, còn xảo lưỡi thuyết phục cha ta tha thứ hắn. Còn sư tỷ, hai tháng nữa sẽ sinh.”

Tiết Tri Thiển lập tức bất mãn nói: “Sư huynh của người cũng thật quá tệ, chẳng những hủy hoại trong sạch của người, mà còn thành thân cùng Uyển Dung khi mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu như thế. Nếu thật sự yêu Uyển Dung thì trước đó không nên chịu lấy người mới phải. Ông ta còn dám quay về Danh Kiếm Sơn Trang ư, không sợ người cáo trạng trước mặt lão trang chủ hay sao?”

Bạch Sương Sương cười khổ: “Ta với sư huynh chỉ có một lần duy nhất, kỳ thật đó là do ta dụng tâm an bài. Một nam nhân như sư huynh dĩ nhiên sẽ bị hấp dẫn, ỡm ờ mà thành. Không ngờ một lần đã như vậy.”

Tiết Tri Thiển vẫn cảm thấy không ổn. Thế nhưng nghĩ đến Hoắc Khinh Ly cùng Lâm Tích Nhạn thì liền chấp nhận. Có quan hệ đó thì nhất định phải chung sống với nhau. Vậy thì không phải Khinh Ly đã chung sống cùng Lâm Tích Nhạn ư? Trong lòng lại nhịn không được khiến “dấm chua” dâng trào. Hóa ra nữ nhân cùng nữ nhân còn có ưu điểm này, ít nhất không có đứa nhỏ trói buộc. Tiết Tri Thiển hỏi: “Người không khoan dung đến mức tha thứ cho sư huynh của người đó chứ?”

“Không tha thứ thì biết phải làm sao. Dù sao cũng là sư huynh có lòng với sư tỷ. Chỉ không ngờ, đi một vòng lớn như vậy sư tỷ lại đồng ý.”

Tiết Tri Thiển nghe ra mùi ghen tuông, không biết là ghen với sư huynh hay sư tỷ: “Người dẫn Hoắc Tướng quân về, dĩ nhiên đã đáp ứng gả cho ngài ấy, vậy cớ sao không thành? Chẳng lẽ là Bạch lão gia đã chia rẽ uyên ương?”

Bạch Sương Sương nói: “Không sai. Đời này cha ta oán hận nhất chính là người trong triều đình. Bởi vì tổ phụ đắc tội với quan địa phương, bị gán tội, cuối cùng chết mòn trong ngục. Cha ta nghĩ rằng ta đã thành thân với Cẩm Khải, buộc đôi ta phải chia lìa nhau, dĩ nhiên ta không đồng ý. Sư huynh đã lấy sư tỷ, cho dù duyên phận ta đã hết, thì theo như cô nói, Cẩm Khải không chê ta đã có con, tình thâm ý nặng như thế, phu quân như vậy còn tìm ở đâu được nữa. Vả lại sau khi sớm chiều ở chung với nhau, không biết khi nào đã nảy sinh cảm tình.”

Tiết Tri Thiển nói: “Ta nghĩ Hoắc Tướng quân hẳn là nguyện ý từ quan vì người?”

Bạch Sương Sương cười: “Cô cũng thật hiểu biết Cẩm Khải.”

“Cha ta cùng làm quan nhiều năm với Hoắc tướng quân, cá tính ngài ấy ít nhiều ta cũng có thể hiểu được. Hơn nữa nghe người nói như vậy, Hoắc Tướng quân nhất định nguyện ý làm tất cả vì người.”

“Quả thật Cẩm Khải nguyện ý. Đáng tiếc cha ta vẫn sống chết không đồng ý. Sau đó ta mới biết, hóa ra ông đã tìm cho ta một vị phu quân, tên gọi Tử Sơn. Cũng chính là trượng phu đã chết của ta. Hắn chẳng những đưa kiếm phổ gia truyền cho cha ta, mà còn dẫn đến tên bang chúng sung doanh thực lực cho Danh Kiếm Sơn Trang.”

Tiết Tri Thiển khó hiểu hỏi: “Vì sao người này lại rộng rãi như vậy?”

“Tử Sơn làm như vậy, kỳ thật cũng là ngã theo chiều gió thôi. Hắn không có sức khỏe, ở trong bang lại không phục chúng. Sau khi lão bang chủ mất, hắn biết không khống chế được nên đã nghĩ ra biện pháp như vậy. Tuy là ở rể, nhưng vẫn là chủ một nhà. Hắn và cha ta đôi bên cùng có lợi.”

Tiết Tri Thiển cả kinh nói: “Cha của người lấy chung thân đại sự của người ra làm giao dịch ư!”

Bạch Sương Sương nói: “Nếu cha ta không đanh thép thủ đoạn như thế, làm sao có thể khiến Danh Kiếm sơn trang trở thành sơn trang đệ nhất thiên hạ cơ chứ?”

“Sau đó, người đã thúc thủ chịu trói?”

“Đương nhiên không có. Cha ta muốn phát dương quang đại Danh Kiếm sơn trang, ta không có chí hướng này nên chuẩn bị rời đi với Cẩm Khải. Hơn nữa ta cũng không muốn thấy sư huynh cùng sư tỷ ân ái ngay trước mắt. Đáng tiếc, ta đã đánh giá thấp cha ta. Ông ấy nhốt ta, còn cướp đi Khinh Ly. Sau khi đưa cho Cẩm Khải, thì đuổi bọn họ rời khỏi sơn trang, ra lệnh không được phép bước vào sơn trang một bước. Nếu không sẽ không lưu tình.”

Rốt cục Tiết Tri Thiển nghe không nổi nữa, giận dữ: “Lão nhân này quá độc ác!”

Bạch Sương Sương lại nói: “Đã tính là gì đâu. Cha ta không cho ta gặp Khinh Ly mới là tàn nhẫn. Là mẹ, hoài thai mười tháng, tân tân khổ khổ mới sinh được con gái lại không cho ta được gặp nó, điều này so với giết ta còn đau đớn hơn nhiều.”

“Cho nên người không gặp Khinh Ly là bởi vì cha của người?” Tiết Tri Thiển hỏi.

“Ban đầu thì là vậy.”

“Như vậy nhũ mẫu cùng sư huynh của người đâu? Khi nhũ mẫu đến nhà ta, con gái của bà ấy còn chưa đến một tuổi. Bà đã bị người đuổi đi.”

“Hỉ sự của ta, cũng là ngày sư tỷ lâm bồn. Ta không có chút tình cảm nào với Tử Sơn; hắn lại yếu ớt vô năng, ta không muốn cùng phòng với hắn, hắn cũng không có cách nào. Ta mặc hỉ phục nhìn sư tỷ, chỉ thấy sư huynh vội trước lo sau, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, sự quan tâm đó không cần nói cũng biết. Đợi cho sư tỷ thuận lợi sinh xong, hắn mới mừng rỡ như điên. Trong lòng ta lúc đó không biết là tư vị gì. Ta nghĩ đến lúc ta sinh Khinh Ly, phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, mà nay Khinh Ly lại cùng ta cốt nhục chia lìa. Cũng đều là con của hắn mà khác biệt lại to lớn như thế, ta có thể không hận ư.”

Tiết Tri Thiển thầm than. Chỉ có thể nói là trời xui đất khiến, hơn nữa Vũ Y công tử vẫn chẳng hay biết gì; không hề biết rằng có con gái là Khinh Ly; có biểu hiện như vậy cũng là có nguyên do.

Bạch Sương Sương tiếp tục nói: “Cho dù như vậy, ta cũng không động sát khí. Dù sao hắn cũng là phụ thân Khinh Ly. Đến khi có một ngày, ta thật sự rất nhớ con gái, lại gặp phải cảnh hắn đang chơi đùa với con, cho nên không nhịn được mà nói sự thật cho hắn biết. Hy vọng hắn có thể hoàn thành trách nhiệm của một phụ thân, giúp ta đi xem Khinh Ly thế nào; nếu có thể thì nên mang về là tốt nhất, cho ta được gặp một lần. Nhưng hắn hoàn toàn không tin, cho rằng ta nhớ tình cũ, còn nói ta làm như vậy là hại hắn bất nghĩa. Nếu để sư tỷ biết thì chính là phá hỏng cảm tình vợ chồng của bọn họ. Lại khuyên ta nếu đã gả cho Tử Sơn, thì nên sống tốt với Tử Sơn. Quả thực lúc đó ta rất đau đớn. Đối xử bạc hạnh với ta như vậy sao ta còn có thể nhẫn nại thêm nữa. Nếu ta cùng con của ta trời nam đất bắc, thì ta đây cũng muốn làm cho bọn họ cốt nhục chia lìa.”

Tiết Tri Thiển nhìn thấy hận ý nồng đậm, vẻ mặt này đúng là giống hệt Hoắc Khinh Ly, quả nhiên là hai mẹ con.

Bạch Sương Sương đột nhiên cười nói: “Cô có biết ta làm thế nào để chia lìa bọn họ không?”

Tiết Tri Thiển lắc đầu. Nàng chỉ biết mỗi lần Bao Uyển Dung nhắc đến chuyện này đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết người cho hả giận.

Bạch Sương Sương nói: “Trước tiên ta tìm một cơ hội thăm dò sư tỷ; ta muốn biết trong lòng tỷ ấy còn có ta hay không. Nhưng sư tỷ vẫn rất cẩn thận, vài lần thử đều bị tỷ ấy dè chừng tránh né. Mãi cho đến một lần kia, ta lừa tỷ ấy vào phòng, cởi áo ra, hết sức khiêu khích, tỷ ấy mới lộ nguyên hình, quả nhiên vẫn không thể quên ta.”

Nghe đến đó, Tiết Tri Thiển không khỏi mặt đỏ tai hồng. Đối với chuyện nam nữ nàng nghe xong đã quên. Nhưng đối với chuyện nữ nhân như là bị đụng đến chỗ mẫn cảm. Nàng nhớ ngày ấy Hoắc Khinh Ly trúng thất bộ mê hồn đan câu dẫn nàng, nàng cũng không thể chống đỡ nổi. Bạch Sương Sương lại vưu vật như vậy, vốn đã đủ hấp dẫn, huống chi Bao Uyển Dung còn ái mộ bà ta tự nhiên sẽ dễ như trở bàn tay. Tiết Tri Thiển còn tà ác nghĩ: không biết nhũ mẫu có chiếm được “tiện nghi” không nhỉ, nếu không thì đã bõ công khổ sở mấy chục năm qua, nghĩ như vậy nên cũng muốn hỏi thật lòng, Tiết Tri Thiển cơ hồ thốt ra: “Vậy cuối cùng người có để cho bà ấy chạm vào người không?”

Bạch Sương Sương sau khi trấn định rốt cục lộ vẻ xấu hổ, chần chờ một chút, gật đầu thừa nhận: “Nếu ta không hy sinh thì sao có thể làm cho sư tỷ toàn tâm toàn ý được?” Dừng một chút còn nói: “Hơn nữa nữ nhân sạch sẽ, ta cũng không cảm thấy có gì không ổn.”

Tiết Tri Thiển lập tức sinh lòng tức giận. Bà ta nói ra lời như thế quả thực khinh nhờn cảm tình của nữ nhân.

Bạch Sương Sương không biết trong lòng Tiết Tri Thiển đang nghĩ gì, nói tiếp: “Sau khi sư tỷ bị ta câu dẫn, tự nhiên sẽ lạnh nhạt với sư huynh; thậm chí không muốn cùng phòng với hắn. Cứ thế ba tháng trôi qua, ta cảm thấy được thời cơ đã đến, khuyên sư tỷ rời bỏ sư huynh. Sư tỷ băn khoăn cực độ. Tỷ ấy biết sư huynh thật tình thật dạ với tỷ, lại còn có con gái với nhau, sao có thể nói bỏ liền bỏ. Nhưng tỷ ấy đã đi con đường này rồi, trước sau cũng phải rời đi, quan trọng hơn là, ta đã nói với tỷ ấy rằng ta cũng sẽ rời bỏ Tử Sơn, sau đó xa chạy cao bay cùng tỷ ấy. Quả nhiên sư tỷ nghe xong, bảo sư huynh viết hưu thư bỏ tỷ ấy. Sư huynh đã sớm nhìn ra giữa bọn họ có điều không ổn, cũng biết ta ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng không hề đoán được quan hệ của ta và sư tỷ; còn tưởng rằng ta nói chuyện cũ cho sư tỷ biết, cho nên hắn mới thẳng thắn thành khẩn với sư tỷ, thỉnh cầu sư tỷ tha thứ. Sư tỷ nghe xong như sét giữa trời quang, trực tiếp hôn mê. Đến khi tỉnh lại, ta đã cố ý an bài để tỷ ấy nghe được những lời ta nói cùng sư huynh. Ta bảo với sư huynh là vẫn chưa vong tình với hắn, còn nói chờ cha ta quy thiên, Danh Kiếm sơn trang chính là của ta, nếu theo ta thì đương nhiên cũng là của hắn. Sư huynh nghe được có chút động tâm, hắn trở về Danh Kiếm sơn trang vốn là muốn có được tiền đồ. Hắn ở Danh Kiếm sơn trang cùng lắm chỉ là quản sự, nào có uy quyền lớn lao như Trang chủ, nhưng mà rốt cuộc thì hắn vẫn yêu sư tỷ, uyển chuyển cự tuyệt ta. Nhưng sự uyển chuyển cự tuyệt của hắn ở trong tai sư tỷ chỉ như là dây dưa mà thôi. Sư tỷ không thể đối mặt sư huynh, càng không thể chịu đựng được ta lừa gạt, nên mang theo con gái đi không từ giã. Đi một lần thế mà đã năm. Sư huynh vốn định đi tìm, nhưng bị ta dùng kế giữ chân trong sơn trang hết một năm. Cuối cùng lại bị vu oan giá họa, bị cha ta đuổi cổ ra ngoài.”

Tiết Tri Thiển nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, rốt cục biết được cái gì gọi là mỹ nhân rắn rết.

Truyện Chữ Hay