Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

chương 455

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thế thì mọi người giúp đỡ lẫn nhau.” Thẩm Y Y cười nói, thấy Nhị Bảo lại nâng hành lý lên tiếp, cô bèn cười chào tạm biệt với bọn họ: “Chúng tôi về nấu cơm ăn trước, có rảnh sẽ tới chơi.”

"Được rồi!" Đám người dõi mắt nhìn bọn họ trở về, lại thấy đại đội trưởng Lý của bọn họ đi theo bên người cha mẹ tựa như đã trở về một đứa bé. Vác nhiều đồ vậy, nhưng lúc ánh mắt nhìn sang cha thì hiếu thắng nhấc lên nhấc xuống hành lý trên người. Nhưng khi chuyển hướng sang mẹ cậu thì vẻ mặt đã sụp đổ, giống như đang nói với mẹ cậu là “nặng quá”.

Đám người không hẹn mà cùng dời ánh mắt nhìn về phía mẹ Trâu. Mẹ Trâu quả thật đã mất hết mặt mũi gặp người, cười ngượng ngùng một tiếng rồi trở về nấu cơm, chạy biến.

...

Nhị Bảo vừa vào cửa, đã thở phù phù ném hết mấy thứ trên người xuống, đầu mướt đầy mồ hôi nói: "Khiến ông đây… khiến con nóng rồi!"

Nhị Bảo đối diện với ánh mắt của cha cậu, không phục sửa lời, muốn đi tìm mẹ cậu cáo trạng thì nghe thấy mẹ của cậu bật cười.

Nhị Bảo: “???”

"Mẹ!" Nhị Bảo gọi cô. Sao mẹ cậu lại phản bội thế? Nhìn thấy cậu bị cha ức lại còn cười ra tiếng?

"Không chỉ là bởi vì con.” Thẩm Y Y nói xong, chỉ vào Nhị Bảo nói với Lý Thâm: “Là bởi vì con với anh!"

"Chuyện gì thế?" Lý Thâm gạt mấy sợi tóc lòa xòa vì thấm mồ hôi dính trên trán, đưa một bình nước cho cô, hiểu rõ hỏi: "Vừa rồi lúc anh tìm chỗ đậu xe, các thím các chị nói với em cái gì?”

Thẩm Y Y nhận nước, ngửa đầu uống một ngụm, ra hiệu vào Nhị Bảo một cái: "Anh hỏi con, nói cái gì!"

Lý Thâm nhìn qua Nhị Bảo, vẻ mặt Nhị Bảo nghi vấn: "Con thì có thể nói cái gì với bọn họ? Chúng con với bọn họ nhiều lắm là ngày thường gặp nhau thì chào một tiếng hoặc là hỗ trợ khiêng mấy cái bình gas, lui tới cũng không nhiều, con còn rất bận rộn!"

"Con thật sự không có nói?" Thẩm Y Y buồn bực.

Nhị Bảo thấy mẹ cậu thế này, cũng không nén được hoài nghi rằng có phải mình vô tình nói cái gì hay không, nhưng cố gắng ngẫm nghĩ lại một hồi, vẫn là không có: “Thật sự không có!"

Thẩm Y Y hừ một tiếng, nheo mắt nhìn cậu bé nói: "Nhưng bọn họ nói con là bị mẹ và bố con ngược đãi mà lớn lên, còn nói bố con rất bạo lực, là người bạo lực nhất toàn thôn!"

Lý Thâm: “???”

Nhị Bảo: “???”

"Bố và vợ bố ngược đãi con, bố còn là người bạo lực nhất toàn thôn?" Lý Thâm bị tức đến bật cười.

"Con hồi nào..." Nhị Bảo đột nhiên nhớ lại, ngày đó cậu đang quét dọn vệ sinh, mẹ Trâu có đến… Dường như thật sự có nói, nhưng đây là một hiểu lầm mà!

"Hiểu lầm!" Nhị Bảo vội vàng hô."Sao là hiểu lầm được?" Lý Thâm hỏi lại, rất có dáng vẻ nếu Nhị Bảo không nói ra được nguyên do cớ sự, anh thật sự sẽ sử dụng thủ đoạn bạo lực, tự chứng tỏ chắc nịnh lời đồn anh bạo lực.

"Thật sự là hiểu lầm, bà ấy thấy con biết làm việc, sau đó…” Nhị Bảo hoảng sợ lui lại, lời đã trong miệng nhưng lại không thể giải thích, cậu đúng là đã nói cha cậu là người bạo lực nhất toàn thôn!

Nhị Bảo khóc không ra nước mắt cầu cứu mẹ: “Mẹ..."

"Rồi rồi, bố con nói thật hay nói giỡn con không tự mình biết được sao?" Thẩm Y Y nín cười cản Lý Thâm, ra đòn sát thủ nói: “Em đói rồi, chúng ta nấu cơm ăn đi!"

Lý Thâm hừ một tiếng, chỉ huy Nhị Bảo đi làm cơm.

Lúc này Nhị Bảo không có dị nghị nữa, không nói không rằng vén tay áo lên đi làm cơm, cậu ở một mình sẽ rất ít khi mở lửa nấu cơm, chén bát nồi niêu trong nhà ít đến tội nghiệp, phải đến phòng bếp công cộng làm, Thẩm Y Y đi với cậu, khiến Nhị Bảo cảm động nước mắt tuôn ào ào: "Vẫn là mẹ tốt!"

Thẩm Y Y nhìn cậu một lát: "Cho nên con cảm thấy bố con không tốt?"

"Cũng không phải.” Nhị Bảo lập tức phủ nhận, cha cậu rất tốt, chỉ là phương thức ở chung từ nhỏ của bọn họ đã là như vậy, rất khó thay đổi, bèn nói: "Bố quá nghiêm khắc."

Thẩm Y Y buồn cười nhẹ gật đầu.

Xuống lầu, vừa khéo đụng mắt với mẹ Trâu đang ở bên ngoài rửa rau, Nhị Bảo u oán nói: “Thím, thím hại thảm con rồi!"

Mẹ Trâu cười ngượng ngùng.

Sau khi làm xong cơm, Thẩm Y Y và Nhị Bảo bưng về, ký túc xá vang lên mấy tiếng keng keng keng, Nhị Bảo lần theo tiếng động đi sang, lập tức nhìn thấy cha cậu đang sửa vòi nước cho cậu. Kêu lên một tiếng “ôi”, nói: “Tổng giám đốc Lý thế mà hạ mình sửa vòi nước cho kẻ hèn này sao?"

Lý Thâm nhìn cậu một cái, không đợi Lý Thâm nói chuyện, sau lưng Nhị Bảo có một cái tay vươn ra, kéo Nhị Bảo về: "Nhị Bảo, cái thói quen ăn nói móc mỉa này của con có thể sửa đổi không?"

Lúc ăn cơm, mẹ Trâu ở sát bên bưng tới một dĩa thịt, mời bọn họ ăn, một nhà ba người đều biết bà ấy đang biểu đạt áy náy, không từ chối, chuyện này coi như thôi.

Ký túc xá của Nhị Bảo là một phòng ngủ một phòng khách, đêm đó Lý Thâm và Thẩm Y Y ngủ ở trong phòng Nhị Bảo, Nhị Bảo ngủ ở bên ngoài. Ngày hôm sau, Nhị Bảo cầm theo hoa quả, đồ ăn vặt cha mẹ mang đến chia cho lãnh đạo, đồng nghiệp và còn có lính của cậu trong bộ đội ăn.

Hai năm Nhị Bảo được điều đến đại đội khác, Lý Thâm và Thẩm Y Y không ít lần dùng danh nghĩa “mạnh thường quân đóng góp cho xã hội“ quyên tặng vật tư cho đại đội, chỉ là căn cứ vào các phương diện cân nhắc, chưa từng đề cập tên của Nhị Bảo. Những người lãnh đạo cũng không phải thùng cơm, hiển nhiên biết chuyện này.

Nghe nói bọn họ tới, đặc cách bảo là huấn luyện phi hành buổi chiều hôm nay có thể mời người nhà đến quan sát. Làm cho Nhị Bảo kích động, các em trai, em gái, anh trai đều có lĩnh vực mình am hiểu, đồng thời đều để cha mẹ nhìn thấy được, chỉ có cậu vẫn không có!

Cậu cũng muốn cha mẹ sẽ hãnh diện về cậu, thế là lập tức chạy về đi đón cha mẹ cậu.

Hai ngày này Lý Thâm và Thẩm Y Y là tới chơi với Nhị Bảo, cho nên cũng không sắp xếp công việc, rời giường ăn bữa sáng và tán gẫu với những người trong khu gia quyến, sau đó trở về ký túc xá của Nhị Bảo.

Lý Thâm nhàn rỗi nhàm chán, giúp Nhị Bảo sửa đồ dùng đã hư trong nhà.

Thẩm Y Y cũng không có chuyện làm, giúp Nhị Bảo thu dọn đồ đạc. Trước đó Nhị Bảo đã thu dọn rồi, nhưng cậu tương đối cẩu thả, phòng ốc tạm thời thu dọn nhìn trông rất sạch sẽ, nhưng thật ra không khác mấy. Có điều Thẩm Y Y không muốn động vào đồ Nhị Bảo quá nhiều, hiện tại công cụ truyền tin vẫn chưa thuận tiện, sợ tới khi cô và Lý Thâm đi rồi Nhị Bảo sẽ tìm không thấy.

Cô rất nhanh đã làm xong, ngẩng đầu tìm Lý Thâm nói chuyện phiếm.

Chỉ thấy người đàn ông đang sửa cái bàn, cái bàn đó đã hơi cũ, một cái chân bàn trong đó hơi mục rồi, anh muốn đổi chân bàn mới. Anh nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt hết sức chăm chú. Sau khi tháo chân bàn hư xuống, cầm một khối gỗ lên nghiêm túc so sánh, mặc dù trong phòng mở quạt nhưng anh vẫn nóng không chịu được, da thịt trần trụi phủ mồ hôi ươn ướt, bắp thịt rắn chắc căng thật chặt, mảnh gỗ vụn rơi xuống quần áo và trên da của anh, thỏa thỏa một cái cẩu thả Hán hình tượng.

Mấy năm này, theo sự phát triển trong sự nghiệp của Lý Thâm, Thẩm Y Y, nhà bọn họ càng ngày càng giàu có, địa vị xã hội xưa đâu bằng nay, chất lượng cuộc sống cũng đạt tới một giai đoạn mới, cách sống càng xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất. Bởi vậy sự thay đổi được kéo theo đó, không chỉ ở tư tưởng, hiểu biết, đối xử với người khác của bọn họ, mà càng nhiều là sự cảm nhận của người khác đối với bọn họ! Bất kể là cha Lý, mẹ Lý, hay là mấy đứa nhỏ, Tiểu Bối, hoặc là Lý Thâm… nhất là Lý Thâm!

Làm người lèo lái công ty, Lý Thâm không cần tự tay làm mọi việc giống như trước kia, công việc của anh có cấp dưới, sinh hoạt có bảo mẫu, đi đến đâu cũng có người vây quanh, ăn nói cẩn trọng, làm việc quả quyết, giàu nứt tường đổ vách, trông rất cao xa vờ. Cho nên dáng vẻ giờ này phút này của anh, quả thực khiến Thẩm Y Y hoảng hốt giây lát. Dường như thời gian lại lôi về thời điểm cô vừa xuyên việt về, bọn họ ở trong căn nhà nhỏ ở nông thôn, cô ở dưới mái hiên chơi với ba đứa nhỏ, anh đang ở trong sân sữa chữa đồ dùng trong nhà.

Ánh nắng ấm áp, năm tháng an yên!

Thẩm Y Y mãi một lúc lâu không có động tĩnh, Lý Thâm đã phát hiện, ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô ngẩn người nhìn mình chằm chằm, bèn hỏi: "Vợ, sao vậy?"

Thẩm Y Y đang muốn nói cái gì thì Nhị Bảo đã trở về, nói với bọn họ chuyện có thể đi quan sát huấn luyện phi hành.

Thẩm Y Y mừng rỡ: "Thật sao?" Con trai là một chiến sĩ không quân quang vinh, làm một người mẹ, cô đương nhiên muốn đi xem dáng vẻ hiên ngang anh tư của cậu trên chiến trường!

"Thật!" Nhị Bảo kích động hơn cả mẹ cậu, thấy quần áo của cha bị dính bẩn, thúc giục cha nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo khác.

Chờ Lý Thâm sửa soạn xong, hai vợ chồng ngồi trên xe của Nhị Bảo.

Mẹ Trâu và các gia quyến khác nghe được tin tức thì rất kinh ngạc: "Hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì..."

Con trai của bà ấy trở về cùng với Nhị Bảo, cười giải thích với bà ấy: "Hôm nay chúng ta là dính lây ánh sáng của bố mẹ đại đội trưởng Lý, bố mẹ cậu ấy quyên tặng cho đại đội không ít vật tư mới có được cơ hội!"

Đám người: “???”

Sân huấn luyện là một vùng đất trống bao la, bốn phía có đường cảnh giới, ngoại trừ nhân viên nội bộ thì không ai có thể đi vào, Lý Thâm và Thẩm Y Y chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát. Có điều tầm mắt vòng ngoài cũng không tệ, có thể nhìn thấy từng chiếc máy bay tiêm kích lóa mắt, cực ngầu và xe kéo, cùng với các phi công tham dự huấn luyện. Các phi công mặc thuần một màu trang phục huấn luyện và mũ giáp. Trong tình huống các thân hình của các phi công đều không chênh lệch nhiều, có chút khó phân biệt được ai với ai!

"Anh Thâm, Nhị Bảo là người phía trước.” Cuối cùng Thẩm Y Y đã tìm ra Nhị Bảo rồi, hơi kích động chỉ vào Nhị Bảo nói với Lý Thâm.

Lý Thâm buồn cười, nhìn cô: “Anh thấy từ lâu rồi!"

Thẩm Y Y thả tay xuống, cố ý nói: "Em còn tưởng rằng anh không nhận ra con của anh nữa đó?"

"Nói cái gì đó?" Lý Thâm búng nhẹ vào đuôi lông mày của cô, tức giận nói: "Đó là con trai anh!”

"Anh cứ mạnh miệng.” Thẩm Y Y nói: “Nhị Bảo ở đây, anh chắc chắn sẽ nói không nhận ra nó."

Lý Thâm: "..."

Đài chỉ huy truyền lệnh, phi công lần lượt bước lên máy bay tiêm kích, Lý Thâm và Thẩm Y Y nhìn thấy Nhị Bảo ngồi lên chiếc thứ nhất, sau khi điều chỉnh tốt vị trí thì cậu bỗng nhiên hất hất cái cằm về phía Lý Thâm, Thẩm Y Y, làm một động tác giơ nắm đấm. Cách mũ giáp, Lý Thâm và Thẩm Y Y thấy không rõ ánh mắt của cậu lắm. Nhưng có thể cảm nhận được cậu vào khoảnh khắc này tự tin đến thế! Kiêu hãnh tới vậy! Hăng hái thế này!

Tiếng ầm ầm giống như sét đánh vang lên, Nhị Bảo điều khiển chiếc máy bay tiêm kích thứ nhất bắt đầu chạy đi. Giống như một mũi tên, thẳng lên trời cao.

Ngay khoảnh khắc đó, khung cảnh hùng tráng, cực kỳ chấn động!

Thẩm Y Y nắm tay Lý Thâm bỗng nhiên siết chặt, nếu không phải sợ gây mất trật tự, cô sẽ kích động tới mức muốn thét lên: “Anh Thâm, Nhị Bảo!!!"

Lý Thâm ngước nhìn bầu trời, khóe môi mỉm cười!

Thẩm Y Y được anh ôm vai vào lòng, bỗng nhiên xúc động muốn khóc, ánh mắt nhìn về phương hướng chiến cơ. Theo chỉ lệnh, từng chiếc chiến cơ đã xông lên trời xanh, nhưng Thẩm Y Y tìm kiếm được chiếc phi cơ của Nhị Bảo rất chuẩn xác. Chờ Lý Thâm kịp phản ứng, trước đã có thấm một vùng nước mắt rồi.

"Vợ?" Lý Thâm có chút hoảng, người đàn ông luôn luôn bình tĩnh bày mưu nghĩ kế khi đối mặt với nước mắt của cô vẫn luống cuống tay chân: “Em sao vậy?"

Thẩm Y Y lắc đầu, để cho Lý Thâm lau nước mắt cho cô, lại không ức chế được mỉm cười: "Em vui mừng thôi!"

Cô hít mũi một cái, thoải mái thư thái nói: "Kết cục của anh và ba đứa nhỏ đều bị em thay đổi, bốn người đều được sống cuộc đời mình muốn!”

Vẻ mặt Lý Thâm bình tĩnh lại, giọng nói xen lẫn đau lòng nói: "Có ngốc không?”

Thẩm Y Y không cảm thấy cô ngốc, ôm eo của anh, nói nốt lời vừa rồi muốn nói với anh ở ký túc xá của Nhị Bảo: "Anh Thâm, có thời gian chúng ta về nhà một chuyến đi, chỉ hai người chúng ta về!"

???

Lý Thâm không rõ: “Ngày mai chúng ta sẽ trở về rồi!"

"Em nói là về nhà ở thôn Thanh Thủy.” Thẩm Y Y dịu dàng nói: "Ngôi nhà khi chúng ta mới quen!"

Lý Thâm hơi sững người, ngay sau đó mỉm cười: "Được!"

Truyện Chữ Hay