“Cô gái, có phải cô cũng cảm thấy rất tức giận không? Tức là đúng rồi! Bây giờ chúng tôi đang đợi cha mẹ cậu ấy tới, hay là cô cũng gia nhập cùng chúng tôi đi, người nhiều sức lớn mà, tới lúc đó cha mẹ cậu ấy vừa nhìn thấy chúng ta đông người, nói không chừng sẽ sợ.” Mẹ Khâu nhiệt tình mời Thẩm Y Y, quan sát cô, thấy cô trẻ trung xinh đẹp như thế, lòng nhiều chuyện lại nổi lên, hăng hái hỏi: “Đúng rồi, cô tới thăm người thân à? Thăm chồng cô? Chồng cô là ai vậy, cô nói với tôi, người ở viện gia thuộc này, tôi đều quen!”
“...” Thẩm Y Y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày câu cô là mẹ của Nhị Bảo sẽ khó nói ra như vậy.
Nhưng đã không cần cô lên tiếng nữa. Một chiếc xe Jeep từ phía xa lái tới, dừng trước mặt họ, một thiếu niên đầu đinh từ trong xe lao ra, thân mặc áo T-shirt ngắn tay màu lam và quần huấn luyện nhiều màu, chân mang một đôi giày bốt, dáng người cao lớn, mặt mày tuấn tú, đôi chân mày sắc bén, ngũ quan đoan chính, nhoẻn miệng hưng phấn gọi: “Mẹ!”
Trong cương trực chính khí lộ ra hơi thở thiếu niên.
Thẩm Y Y: “...” Dáng vẻ cởi mở hoạt bát này nếu bị ngược đãi khôn lớn, vậy thế giới này sẽ có thêm rất nhiều cha mẹ ngược đãi con cái.
“Mẹ.” Nhị Bảo đi tới, choàng bả vai ôm cô: “Cuối cùng mẹ cũng tới rồi! Vốn dĩ con có thể về sớm chút, không ngờ có chuyện trễ nãi…Không đúng, mọi người vừa tới sao? Cha đâu?”
“Bên đó kìa.” Thẩm Y Y nhướng mày nhìn sang, Lý Thâm bên đó vừa tìm chỗ đỗ xe đỗ xe xong, thấy họ nhìn tới, vẫy tay về phía họ, rồi đến cốp sau chuẩn bị lấy đồ.
“Cha, con tới giúp cha.” Nhị Bảo cao giọng nói, bảo mẹ cậu ở đây đợi, chạy về phía cha cậu.
Thẩm Y Y nhìn đám người mẹ Khâu một cái, họ đã bị một tiếng “mẹ” của Nhị Bảo làm cho sững sốt tại chỗ, nét mặt kinh khủng, không ai nói một lời, cảnh tượng tĩnh tại như phim tạm dừng.
Thẩm Y Y đứng ở góc độ của họ suy nghĩ bây giờ chỉ sợ họ ngại tới mức hận không thể đào cái lỗ chui vào, lặng lẽ đi phía sau Nhị Bảo.
Đám người mẹ Khâu: “...”
“Cô cô cô ấy, cô ấy thật sự là mẹ của liên trưởng Lý?”
“Là chị chứ? Là mẹ cũng quá trẻ rồi nhỉ?”
“Chị cái gì? Các người không nghe thấy liên trưởng Lý gọi mẹ sao?”
“Đó là mẹ kế nhỉ?”“Tiểu Khải chưa từng nói cha cậu ấy cưới mẹ kế cho cậu ấy, nếu nhìn kỹ, thần thái của Tiểu Khải có hơi giống mẹ cậu ấy, chắc không phải mẹ kế!”
Mọi người đang tranh chấp rốt cuộc Thẩm Y Y có phải mẹ của Nhị Bảo không, chỉ có một giọng nói yếu ớt nói: “Bây giờ trọng điểm quan tâm của chúng ta nên là cô ấy có phải là mẹ ruột của liên trưởng Lý không à?”
“...” Mọi người đều trầm mặc.
Mẹ Khâu run rẩy nói: “Vừa nãy có phải tôi ở trước mặt cô ấy nói Tiểu Khải bị cha mẹ cậu ấy ngược đãi khôn lớn không?”
“Không chỉ có vậy.” Có người vô tình nói: “Chị còn bảo cô ấy gia nhập với chúng ta, cùng thảo phạt cha mẹ của liên trưởng Lý!”
Mẹ Khâu: “...” Tìm khối đậu phụ đập đầu cho rồi.
Ánh mắt của mọi người bất giác đặt lên một nhà ba người ở gần đó, đó là cảnh tượng cực kỳ vui mắt—
Người đàn ông lộ ra khí chất chín chắn sở hữu dáng người thẳng tắp cao to, tóc đen dày, ngũ quan tuấn tú, vai rộng, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ cao quý và xa cách của người ở vị trí cao, chỉ có khi nhìn vợ anh, ánh mắt thâm thúy đó mới mang theo vài phần nhu hòa có thể thấy bằng mắt thường.
Người phụ nữ không tô son, không trang điểm mà xinh đẹp giống như mỹ nhân từ trong tranh đi ra, mắt sáng ngời, tự tin phóng khoáng, ăn mặc thời thượng, nhìn ra vật chất ưu việt, đồng thời phương diện tinh thần cũng rất dồi dào!
Thiếu niên quân trang đó không giống như con trai của họ, giống em trai của họ hơn…
“Gia đình ba người này, cũng đẹp quá rồi.” Có người cảm thán.
Những người khác cũng rất tán đồng.
Người là sinh vật chỉ tin những gì mình quan sát được, có người không kiên nhẫn chất vấn: “Thím Trâu, thím có chắc là đại đội trưởng Lý nói, cha mẹ của đại đội trưởng ngược đãi đại đội trưởng không?"
"Thật sự là chính miệng cậu ấy nói với tôi!" Mẹ Trâu vội vã chứng minh bản thân, thề son sắt nói: "Chính tai thím nghe thấy cậu ấy nói bố cậu ấy bạo lực, còn là người bạo lực nhất toàn thôn, đánh cậu ấy sưng như đầu heo!"
"Mau nhìn!" Có người hô.
Đám người lại nhìn sang một nhà ba người, lập tức thấy ở bên kia đại đội trưởng Lý hiểu chuyện, cởi mở trong ấn tượng của bọn họ đang như đứa trẻ con, khiêu khích cha cậu một cách ngây thơ: "Nhà chúng ta một ngày thu đấu vàng đó thưa ông Tổng giám đốc Lý. Không phải bố nói không tới sao? Sao lại tới đây?"
"Ở đây hai ngày, con nợ bố hai đấu.” Lý Thâm điềm nhiên nói: “Nhớ trả đấy!"
"Con đây không muốn nợ bố, bố vẫn nên trở về đi.” Nhị Bảo đê tiện nói: “Chỉ cần mẹ con ở lại là được! Mẹ, con nói cho mẹ biết, mấy anh em hay ông chú trong bộ đội con đều tuấn tú, không phải mẹ thích xem mấy anh đẹp trai nhất sao, đến lúc đó con dẫn mẹ đi xem... A!"
Nhị Bảo tránh không kịp, tức giận hô to: "Bố, bố lại đánh con!"
Lý Thâm cười chế giễu một tiếng, lại đạp cậu một cước.
Nhị Bảo cảnh cáo: "Bố đừng có đánh con nữa đấy. Còn đánh con nữa thì phải trả đòn rồi. Bây giờ bố chưa chắc có thể đánh thắng được con!"
Lý Thâm tác thành ước nguyện của cậu.
"..." Đương nhiên Nhị Bảo không dám đánh cha cậu, lại muốn mặt mũi, không phục hừ một tiếng, cướp hành lý trong tay bố cậu, quái đản nói: "Để con! Bố lớn tuổi, ngộ nhỡ thắt lưng bị đau sẽ không tốt!"
"Được, con tuổi trẻ, sẽ không bị đau thắt lưng, vậy số hành lý này đều cho con khiêng.” Lý Thâm nói, không chỉ có đặt hành lý trong tay lên lưng Nhị Bảo mà còn lấy túi trong tay Thẩm Y Y treo trên cổ Nhị Bảo.
Nhị Bảo bị ép khom lưng: "..."
Đám người: "..."
Không khỏi lại hỏi mẹ Trâu: "Là đánh như bố cậu ấy mới đánh hồi nãy sao?" Đây không phải là đáng đời sao?
Mẹ Trâu: "..." Hoàn toàn im lặng!
"Đúng rồi.” Nhị Bảo vô cùng đáng thương khiêng đồ đi tới, nhìn thấy một đám người đứng ở cửa, vội vàng kéo cha mẹ cậu đến giới thiệu cho mọi người: “Nhóm các thím các chị, đây là bố mẹ cháu, bố mẹ, đây là..."
Giới thiệu một lượt.
Nhóm người nhà này đã nhận ra mình đã lầm to, nhìn một nhà ba người, nhất là nhìn thấy vẻ mặt cười nhẹ nhàng của Thẩm Y Y thì đều xấu hổ.
Thẩm Y Y cong môi, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhị Bảo lấy làm lạ hỏi: "Mẹ, mẹ cười cái gì?"
"Đó là rất vui vì có nhóm chị em bạn dì này rất quan tâm con.” Thẩm Y Y cười nói.
Đám người: "..." Đây là trào phúng bọn họ sao?
Nhị Bảo không biết tiền căn hậu quả, không nghe ra ngụ ý của mẹ nhà cậu, đắc ý nói: "Đúng vậy, bình thường các thím các chị đối xử với con khá tốt. Đúng rồi, các thím các chị, cha mẹ em mang theo rất nhiều hoa quả, mời mọi người ăn!"
Nhị Bảo buông hành lý xuống, mang một túi hoa quả lớn ra, có cam quýt, táo đủ loại hoa quả, đưa tới trước mặt nhóm người mẹ Trâu.
"Ha ha không cần, mấy thím/ mấy chị không ăn đâu, nhà cậu cứ mang về ăn đi.” Bọn người mẹ Trâu cười ngượng, nhốn nháo tới mức này, không ngờ lại là hiểu lầm, còn bị người trong cuộc "bắt quả tang” tại chỗ, bất kể là ai gặp phải chuyện này cũng xấu hổ, nào ai có mặt dày ăn hoa quả của người ta?
Thẩm Y Y không muốn so đo chuyện này, mặc dù bản thân cô nhiều khi cũng không thích xen vào việc của người khác, nhưng thế giới này cũng là bởi vì có một ít người "xen vào việc của người khác” nên mới có tình người. Nếu Nhị Bảo thật sự có gì, nói không chừng đám người này sẽ thật sự giúp cậu.
Cô bèn chủ động nói: "Mọi người không cần khách khí như thế, số hoa quả này lúc đầu là mang theo chia cho mọi người ăn, mọi người không ăn, chúng tôi cũng ăn không hết, nếu bị hư đem vứt chẳng phải là lãng phí?"
Đám người thấy dáng vẻ Thẩm Y Y không giống muốn so đo, lúc này cuối cùng mới vươn tay nhận: "Vậy chúng tôi sẽ không khách khí nhé."
"Không cần khách khí.” Thẩm Y Y cười nói: "Chúng tôi còn phải cám ơn mọi người thường ngày đã chăm sóc Yến Khải nhà tôi.”
"Chúng tôi không có giúp đại đội trưởng Lý cái gì, đều là đại đội trưởng giúp chúng tôi.” Có người cười nói.