Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ vào trong phòng, vừa vặn chiếu vào giữa giường lớn, người nằm trên giường giống như không chịu nổi ánh mắt trời nóng nực, nên trở mình một cái, lộ ra một cái chân bên ngoài chăn bông, tiếp tục lấy tư thế phi thường bất nhã tiếp tục ngủ say.
Đồng hồ báo thức để ở tủ đầu giường vẫn chạy tích tắc, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến giấc ngủ của người trên giường.
Chu Cẩn Du ngồi ở trong phòng làm việc, lần lượt nghe từng người phụ trách báo cáo biến động phố tài chính.
“Hạng mục phố tài chính này liên quan quá nhiều, nếu dựa theo kế hoạch thì sẽ phải để cập đến vấn đề phá bỏ mười một khu phố và vấn đề rời dân đi nơi khác.”
“Đúng đúng, ở đây còn có mấy trường học, nhà trẻ……….”
“Nếu đề cập đến vấn đề phá dỡ và rời đi nơi khác, thì tiêu chuẩn bồi thường sẽ quyết định như thế nào, định giá thấp thì dân chúng nhất định mặc kệ, đến lúc đó lại xuất hiện mấy cái đinh sẽ không tốt, nhưng nếu chúng ta định giá cao thì tài chính của chúng ta cũng không chịu nổi, hơn nữa dự toán hạng mục này cũng không phải thật sự đầy đủ……….”
Chu Cẩn Du nhìn văn kiện trong tay mà bọn họ vừa đưa cho mình, nghe mọi người đưa đẩy lẫn nhau, lửa giận trong lòng đã áp xuống lại phải áp lại. Anh xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt lơ đãng đảo qua, nhìn về phía đồng hồ đang để trên bàn làm việc chỉ ba giờ, không nghĩ tới lại sinh ra phiền muộn, gộp văn kiện trên tay lại, bộp một tiếng anh ném lên bàn làm việc.
“Trước về nghỉ ngơi một chút, hai mươi phút sau tiếp tục.”
Mọi người trên sofa nhìn ra vị Phó thị trưởng đang mất hứng, mọi người liếc lẫn nhau, đều không biết làm gì, đành từ sofa đứng lên, nối đuôi nhau ra ngoài.
“Pha một cốc cà phê.” Chu Cẩn Du đứng lên, đi đến cửa phòng nghỉ.
Lý Việt biết đây là chuẩn bị cho ‘phu nhân lãnh đạo’ đang ở bên trong kia, hắn cái gì cũng không nói, rất nhanh đã tiêu sái đi ra ngoài, đến phòng nước pha cho lãnh đạo cốc cà phê.
Chu Cẩn Du đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy một màn Vương Tĩnh Kỳ đang nằm ngủ say trên giường.
Anh đi đến trước giường, ngồi xuống bên giường. Tay vỗ vỗ vào mông Vương Tĩnh Kỳ.
“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, đã ba giờ rồi. Nên rời giường thôi.”
Vương Tĩnh Kỳ đang mộng đẹp, lại đột nhiên bị giọng nói quấy rầy. Đương nhiên là cô rất mất hứng, nhăn cái mũi lại, nhấc chân lên đá qua.
“Đáng ghét, em còn muốn ngủ.”
Người Chu Cẩn Du mạnh mẽ tránh thoát cái chân quét đến, một phát bắt được, sau đó tay còn lại liền sờ soạn một phen trên mông của cô.
Trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, nơi này không hề có chút hình ảnh ướt át nào.
Bởi vì là mùa đông. Cũng bởi vì nơi này không phải là nhà mình, nên lúc ngủ Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải là để trần, trên người cô vẫn mặc áo len và quần thật kín đáo.
Hơn nữa vốn cũng không phải là đại mỹ nữ Vương Tĩnh Kỳ gì cả, cô ở trên giường cọ cọ thời gian lâu như vậy, tóc trên đầu đã lộn xộn, một chút cảm giác người đẹp mới tỉnh cũng không có.
(Lovenoo: Tác giả đúng là tả thực mà, sát phong cảnh, sát phong cảnh nha.)
Còn Chu Cẩn Du chính là thông qua mấy ngày trước mà ít nhiều cũng có kinh nghiệm là xuống tay ngoan độc phía sau Vương Tĩnh Kỳ, mới vừa nhìn thì giống như anh chiếm tiện nghi mà sờ soạn một phen trên mông Vương Tĩnh Kỳ. Thực ra là đang cấu véo cô.
Cảm giác được đau đớn ở mông nình, Vương Tĩnh Kỳ phi thường không tình nguyện mở hai mắt ra, vạn phần ai oán nhìn người đàn ông đang quấy phá giấc ngủ của mình. Trong lòng cô hận không thể đem anh ra thiên đao vạn quả (Lóc từng miếng thịt).
“Ánh mắt của em là sao? Chắc em chưa quên là chính em bảo anh gọi em rời giường lúc này.” Chu Cẩn Du nhìn thấy người nằm trên giường nhìn mình với ánh mắt đầy thâm ý, làm anh có chút không chịu được nên lại cấu véo mông cô một trận.
“Ôi, em bảo anh gọi em dậy, chứ không bảo anh cấu véo em nha, rất đau đó anh có biết không.” Vương Tĩnh Kỳ bị cái véo này làm cho hoàn toàn thanh tỉnh, cô vội vàng trở mình, đem cái mông đổi hướng, bàn tay nhỏ bé vì đau đớn mà không ngừng xoa bóp lên xuống.
“Hừ, nếu không dùng chiêu này em có thể tỉnh sao?” Chu Cẩn Du không có ý tốt nhìn người nằm trên giường, anh sẽ không nói cho cô biết là mình đang ghen tỵ.
Hơn một tháng nay, mỗi lần Vương Tĩnh Kỳ tới tham gia huấn luyện, buổi sáng vì nội dung huấn luyện cô cảm thấy hứng thú nên đều nghiêm túc đi học, nhưng đến buổi chiều đều là chút lý luận có vẻ cố chấp, cô không có kiên nhẫn nghe, cho nên cơ bản mỗi ngày sau khi ăn xong bữa trưa cô đều đên chỗ anh ngủ trưa.
Vương Tĩnh Kỳ có thể bởi vì hoàn cảnh nên cô mới ở trong này ngủ trưa cũng không giống như ở phòng ngủ nằm chút đã tỉnh, ở trong này nếu không có người gọi cô thì cô có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời xuống núi.
Sau vài ngày ngủ muộn, vì cuộc sống hài hòa của hai người, nên Vương Tĩnh Kỳ đã giao cho Chu Cẩn Du nhiệm vụ gọi cô dậy. Cô quy định thời gian mình rời giường chính là ba giờ chiều, nghỉ ngơi như vậy sẽ không để lỡ giấc ngủ buổi tối kia.
Cho nên sau ba giờ chiều mỗi ngày Chu Cẩn Du sẽ tới gọi cô rời giường, bắt đầu cũng dùng nhiều phương pháp, nhưng cuối cùng tổng kết lại thì bạo lực vẫn là sử dụng tốt nhất.
Cũng bởi vì mỗi ngày đều nhìn Vương Tĩnh Kỳ không có việc gì được ngủ say như vậy, nên trong lòng anh nổi lên tia bất mãn, anh là thị trưởng, rõ ràng lại không thoải mái bằng một giáo viên nhỏ. Cô có thể tự do ngủ thẳng đến khi tỉnh, còn anh là một thị trưởng cũng không thể, điều này làm sao lại không làm cho người khác đố kỵ đây.
“Dậy nhanh lên, anh đã bảo Bí thư Lý pha cho em một cốc cà phê rồi.” Chu Cẩn Du cảm thấy vẫn chưa hết giận đôi chút, cho nên lại vỗ lên mông cô hai cái mới kéo người cô từ trên giường dậy.
Vương Tĩnh Kỳ uể oải ngồi dậy, lúc đang ngủ này bị người khác mạnh mẽ gọi dậy nên tư vị thật sự khó chịu, nhưng đến tối mà không ngủ được thì tư vị càng khó chịu hơn.
Cô có chút chưa tỉnh ngủ, thất thần ngồi trên giường, nhìn Chu Cẩn Du đi ra ngoài đem một cốc cà phê vào cho mình.
“Tối hôm nay có bữa tiệc, em đi với anh đi?” Câu này là câu nghi vấn.
“Không đi.” Vương Tĩnh Kỳ không hề nghĩ ngợi mà trả lời.
Chu Cẩn Du nghe xong cũng sớm đoán được đáp án, tư vị trong lòng anh vẫn có chút không đúng, nhưng trên mặt biểu hiện vẫn không thay đổi, dịu dàng nói: “Được, em không muốn đi thì không đi, em dọn dẹp một chút, lát anh sẽ bảo Lý Việt đưa em trở về.”
Anh là nói về Lan Hòa Tiểu Trúc, từ sau khi Vương Tĩnh Kỳ bị đuổi khỏi nhà, Chu Cẩn Du đã đưa cô tới ở cũng anh ở Lan Hòa Tiểu Trúc, xem như thành trá hình rồi.
Đương nhiên một người chính trực như cô giáo Vương Tĩnh Kỳ cũng không nhận ra đây là , mà cô cho rằng hai người là bạn (Không công khai), cô bắt đầu làm người bạn gái lo lắng cuộc sống hàng ngày, cho nên thường thường sẽ đến nhà bạn trai chiếu cố một chút.
Thật là cô cũng thường thường mới đi, bình thường cũng chỉ lúc đến thị chính tham gia huấn luyện mới có thể theo anh về nhà, thời gian còn lại cô ở trường học đi dạy, cho nên buổi tối cũng trực tiếp ở phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hiện tại tình cảm của Chu Cẩn Du với Vương Tĩnh Kỳ có chút không đoán ra, dựa theo kinh nghiệm cũ, chỉ cần anh kết giao với cô gái nào thì mặc kệ là vì con người của anh hay bởi vì gia thế của anh, đều là muốn dán lên người anh. Ước gì một ngày hai mươi tư giờ đều dính lấy người anh, chỉ sợ một khắc không ở cùng nhau thì tình cảm giành cho nhau sẽ bớt đi vậy.
Đặc biệt là đến một số nơi công cộng hoặc bữa tiệc. Các cô đều ước gì được đi cùng anh, để thể hiện rõ thân phận và địa vị của họ thật tốt.
Nhưng Vương Tĩnh Kỳ lại trái ngược hoàn toàn, hai người ở cùng một chỗ thời gian lâu như vậy, mỗi tuần Chu Cẩn Du đều phải tham gia các bữa tiệc, lúc mới bắt đầu một số bữa tiệc không quan trọng anh cũng mời qua Vương Tĩnh Kỳ, để cô cùng tham gia với mình, nhưng mỗi lần đều bị Vương Tĩnh Kỳ cự tuyệt. Lấy ra lý do không có thời gian.
Chu Cẩn Du đương nhiên biết lý do này chỉ là lấy lệ với mình, lúc mới bắt đầu anh còn thực sự vừa lòng khi Vương Tĩnh Kỳ biết rõ đạo lý như vậy. Nhưng sau mỗi lần đều là đáp án này, làm trong lòng anh thấy không được thoải mái, bắt đầu hoài nghi Vương Tĩnh Kỳ có mưu đồ, chẳng lẽ cô ghét bỏ anh, nên một chút cô cũng không muốn đứng chung một chỗ với anh sao ?
Tâm tính loại này của Chu Cẩn Du đương nhiên là không có mặt mũi mà trực tiếp ngả bài với Vương Tĩnh Kỳ, cũng không biết xuất phát từ tâm tính gì, sau mặc kệ là tiệc gì, Chu Cẩn Du đều hỏi cô một câu.
Trong tay Vương Tĩnh Kỳ bưng cà phê ngồi trên giường, đầu tiên là mở to mắt để tỉnh ngủ, sau đó cúi đầu uống cà phê lấy lại tinh thần. Sau cô mới nói: “Tối nay anh có tiệc, em trở về trường học nhé, đúng lúc mấy người Hi Nghiên đều đang thầm oán em nhiều lần. Nói mỗi ngày đều xuất quỷ nhập thần, muốn tìm em thương lượng chút chuyện còn phải hẹn trước, vừa vặn hôm nay em liên lạc với các cô ấy để liên kết tình cảm.”
Bây giờ Vương Tĩnh Kỳ thật là nhiều việc, ban ngày nếu không đi dạy thì chính là đi tham gia huấn luyện, đại đa số lúc buổi tối đều đi Lan Hòa Tiểu Trúc, cho nên thời gian tán gẫu với mấy chị em thật là không có bao nhiêu, hai ngày trước vẻ mặt Tưởng Hi Nghiên hoài nghi hỏi cô gần đây đang làm gì, vì sao mỗi ngày cũng không thấy bóng người.
Tạm thời Vương Tĩnh Kỳ còn chưa muốn đem chuyện hai người nói cho bọn họ biết, thật sự mình cũng không biết quan hệ giữa hai người đến khi nào thì kết thúc. Cho nên cô đã muốn rút bớt thời gian về phòng ngủ để trấn an các cô.
Trên cơ bản mấy người ở lớp phụ đạo cũng không sai biệt lắm, mắt nhìn thấy cũng sắp đến kỳ cuối cùng. Các cô cũng có kế hoạch chiêu sinh nên đăng lên Nhật báo, với tư cách là người góp vốn. Hội nghị như vậy cô nhất định phải tham gia.
Chu Cẩn Du ở đó cũng có nghe Vương Tĩnh Kỳ nói không ít chuyện về vài người Hi Nghiên, “Được, hôm nay anh ăn cơm cùng vài người bạn, cũng không biết sẽ ăn đến lúc nào, nếu em không muốn về nhà thì đi bên kia trường học cũng được.”
Vương Tĩnh Kỳ thấy anh đồng ý thì cao hứng đưa cốc cà phê trong tay cho anh, sau đó lấy điện thoại bàn ở đầu giường, bắt đầu gọi điện cho Vương Dĩnh, bởi vì điện thoại bàn là điện thoại công không mất phí nên cô rất yên tâm và thoải mái sử dụng.
“Anh không cần quản em, em lập tức rời giường đây.” Vương Tĩnh Kỳ vừa gọi điện thoại vừa đuổi người, cô sợ lúc mình gọi điện thoại sẽ bị Vương Dĩnh nghe được giọng nói của Chu Cẩn Du, như vậy thì sẽ khó giải thích.
“Tiểu Dĩnh, mình……. Ừ, ừ, mình đây mình vừa hay không có việc gì nên về ngay đây……..” Vương Tĩnh Kỳ vừa gọi điện thoại vừa xem xét phía trước, cô xem Chu Cẩn Du đã đi ra khỏi phòng nghỉ chưa, cô cũng từ trên giường xuống, với lấy trang phục của mình bắt đầu mặc vào người.
“Đừng, mọi người chờ mình nha, mình đi mua đồ ăn đã, ừ ừ, muốn ăn cái gì?” Cô rất nhanh đã cài xong cúc áo.
“Được, mình biết rồi.” Bộp một tiếng, cô tắt máy, sau đó cũng không vội vàng, lấy tay buộc lại tóc, cầm lấy túi xách, đứng ở trước cửa nghe ngóng, xác định bên ngoài không có người mới đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh đã bảo Lý Việt lái xe đưa em về rồi.” Chu Cẩn Du ngồi ở sau bàn làm việc, tay cầm văn kiện mới bị anh quăng lúc nãy.
Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, cô vốn muốn cự tuyệt đưa đón như vậy, cô cảm thấy như vậy rất khoa trương, tự mình đi xe buýt cũng được, chủ yếu là cô cảm thấy việc từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ mà từ xa xỉ về tằn tiện lại rất khó, nếu mình quen với cuộc sống như thế, thì về sau nếu hai người kết thúc thì cô phải làm sao bây giờ.
Nhưng ở phương diện này Chu Cẩn Du có chút chủ nghĩa đàn ông, chỉ cần điều kiện cho phép là anh nhất định sẽ đưa đón cô.
Vương Tĩnh kỳ gật gật đầu với Bí thư Lý bên cạnh, nói: “Lại làm phiền anh rồi.”
Lý Việt lễ phép nói: “Cô giáo Vương khách khí rồi, hiện tại chúng ta đi được chưa?”
Vương Tĩnh Kỳ nhìn đồng hồ của mình, đã quá ba giờ hai mươi, “Ừ, bây giờ đi thôi.”
Lúc hai người vừa nhấc chân đi ra cửa phòng làm việc thì cửa bị đẩy vào, Vương Tĩnh Kỳ thấy vài vị với cái bụng phệ đi vào.