Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

chương 118: chương 84: xuất viện (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh, em thực xin lỗi.”

Sau khi cha Vương nói xong, Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy mặt anh u ám, cô mới lôi kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng xin lỗi, giống như lúc hai người còn nhỏ.

Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời em gái mình, người anh hơi cứng lại, sau đó từ từ trầm tĩnh lại, “Tĩnh Kỳ, em không cần nói xin lỗi với anh, tính tình của chị dâu em anh còn không biết sao.” Anh nói xong thì thở dài một cái.

Vương Tĩnh Kỳ chớp đôi mắt chua xót, miễn cưỡng nháy mắt đem dấu nước mắt vào trong.

Lúc ấy ở bệnh viện, sau khi Vương Tuấn Kỳ trở về, trong phòng bệnh đã là một mảnh hỗn loạn. Cha Vương mắng to con trai con dâu bất hiếu, nhưng Lý Bình lại bắt đầu cáo trạng với Vương Tuấn Kỳ, mẹ Vương cũng lôi kéo Vương Tuấn Kỳ khóc.

Cuối cùng chính Vương Tuấn Kỳ nghiêm mặt đuổi Lý Bình đi, Lý Bình tức giận sắc mặt trắng bệch, cô ta bảo anh về nhà họ Vương mà ở, không cần về nhà nữa. Sau đó hai anh em rất nhanh gọi xe đưa cha Vương và mẹ Vương về nhà. Đương nhiên trên dọc đường đi, cha Vương vẫn mắng to không tha, mắng con dâu không đúng này nọ, mắng con trai vô dụng, mắng con gái bôi đen ông. Tóm lại vẫn không nhìn cô thuận mắt.

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy rất có lỗi với anh trai, dù sao chuyện này là từ cô mà ra, nếu không phải vì cô kích thích chị dâu mà đề cập đến chuyện sinh đứa nhỏ thì sẽ không xảy ra việc này.

Vương Tuấn Kỳ cũng vẫn nhẫn nhịn, cha Vương mắng như thế nào anh cũng không hé răng, đưa hai cụ vào nhà, không nói một tiếng trực tiếp đóng cửa lại rồi đi.

Vương Tĩnh Kỳ vội vàng đi theo ra ngoài muốn xin lỗi với anh trai.

Nhìn bóng lưng anh cô đơn đi phía trước, cô cảm thấy đời trước tính cách của mình cũng tốt, nếu không giống như bây giờ vì mình nhất thời sảng khoái, kích thích chị dâu thì rốt cuộc sẽ không làm khấy đảo yên bình của người nhà mình.

Vương Tĩnh Kỳ lắc lắc đầu, xoay người trở lại nhà, cô còn một trận đấu ác liệt còn phải đánh nữa.

Khi về nhà Vương Tĩnh Kỳ mở cửa ra, nhìn thấy cha Vương ngồi ngay ngắn chính giữa sofa, gậy ba toong để ở bên cạnh ông. Mẹ Vương còn bận việc trong bếp, nhìn bộ dáng như muốn đun nước sôi.

Sau khi cô đi vào. Từ đầu đến cuối ánh mắt cha Vương đều dừng ở trên người cô.

Cha Vương nhìn con gái đi tới, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mình. Trực tiếp mở miệng ra lệnh nói: “Tôi cũng không vòng vo nữa, cô đã gả qua một lần, cho dù tôi và mẹ cô không có bạc đãi cô. Vốn với loại tình huống này cô nhất định là không thể quay về nhà họ Vương chúng ta, cho dù có chết ở bên ngoài thì tôi và mẹ cô cũng không trông nom đến chuyện của cô. Nhưng mẹ cô mềm lòng, mấy ngày nay giày vò tôi nói cô không có chỗ ở, dù sao tôi cũng là cha cô. Nếu cô thật sự muốn trở về tôi cũng không ngăn cản, nhưng nếu cô trở về thì sẽ là khách, nhất định phải có bộ dáng của khách.”

Cha Vương nói xong vẫn thâm trầm liếc mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ sau đó gằn từng tiếng nói: “Cô phải đem năm vạn đồng mà nhà họ Trương bồi thường ly hôn với cô cho mẹ cô trông nom.”

Vương Tĩnh Kỳ giương mắt nhìn chằm chằm cha mình, trong lòng thở dài, cha vẫn còn cái tính xấu lớn như vậy, vẫn là tính không sợ chết đòi tiền.

“Cha, cha và mẹ đừng làm khó con. Nếu con đã gả ra ngoài thì vốn không có đạo lý quay về nhà, như thế nào thì cũng không thể bởi vì một mình con. Để người khác đâm trọc vào hai người cũng không phải hay. Con đã lấy tiền ly hôn mua nhà ở rồi, về sau hai người cũng không cần phải lo lắng cho con nữa.”

Thời điểm trước đó cô cùng hội Tưởng Hi Nghiên nói hùm nhau mở lớp phụ đạo, cô đã lấy tiền của mình ra, trừ một vạn năm góp vào lớp phụ đạo ở bên ngoài, số tiền còn lại cô mua nhà ở đoạn khu phố sắp khai phá tài chính.

Bởi vì cô mua là nhà một tầng nên giá cả cũng giảm xuống một cấp, cô mới dùng sáu vạn đồng mua hai căn nhà cũ hơn bốn mươi mét liền kề nhau. Đương nhiên nhà này trừ việc đợi phá bỏ và rời đi nơi khác làm tăng giá ra nó còn gần cổng một trường tiểu học và trung học.

Nhà cửa giao cho cô sau hai ngày, cô đã tính toán tốt. Một cái là để cô ở, cái kia cô sẽ thuê người mở một cái quán ăn nhỏ. Căn cứ vào đời trước, đại khái có thể sử dụng được đến niên kỷ sang năm. Nếu kinh doanh tốt cũng có thể kiếm được ít tiền.

Cha Vương nghe xong lời nói của Vương Tĩnh Kỳ thì cái gì cũng không nói, trực tiếp đứng dậy lấy gậy ba toong đánh về phía người con gái.

“Con mẹ ngươi, cái đứa nhãi con cánh đã mọc cứng cáp rồi, Lão tử còn đang sống đấy, nhiều tiền như vậy mà ngươi lại tiêu hết, xem tôi hôm nay có đánh chết cô không.” Cha Vương nghiến răng nghiến lợi vừa mắng vừa đánh. Gậy trong tay cũng dùng sức hướng về Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ đã sớm nghĩ đến cha Vương muốn đánh người cho hả giận khi không đạt được mục đích, nhưng không nghĩ tới gậy ba toong trong tay ông, cho nên lúc đứng dậy chạy về phía sau trốn có hơi chậm, gậy ba toong trong tay cha Vương đã quét đến cánh tay của cô.

Cô cảm nhận được sâu sắc sự đau rát của cánh tay, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ cười nhạo mình một tiếng, đã biết làm gì còn hy vọng nào, đời trước không phải chính mình hiểu rõ tính cách của cha sao, nếu chính mình có tiền có điểm dùng được thì trong mắt ông còn có thể là con gái, nếu cái gì mình cũng không có thì trong mắt ông mình đều là đồ lỗ vốn.

“Ôi, làm sao vậy, không phải vừa mới tốt sao, Tĩnh Kỳ, nhanh xin lỗi cha đi, thời gian cha con ở bệnh viện ngây người lâu như vậy nên tâm tình không tốt, trước con nên cúi đầu đã.” Trong phòng bếp mẹ Vương nghe thấy động tĩnh trong phòng khách liền chạy nhanh ra xem, rốt cuộc thấy chồng mình đang cầm gậy ba toong đánh con gái.

Không đợi Vương Tĩnh Kỳ nói chuyện, cha Vương bắt đầu mắng chửi, “Bà nuôi con gái tốt nhỉ, cánh thật cứng cáp, có tiền sẽ không biết chi tiêu cho tốt, còn tự mình cầm tiền đi mua nhà, cha mẹ của nó còn chưa có chết, sao lại đến phiên nó một tiểu nha đầu lừa đảo làm chủ chứ.”

Mẹ Vương không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám tùy tiện xen mồm vào, bà chỉ đứng ngăn ở trước mặt Vương Tĩnh Kỳ, không cho gạy ba toong đánh vào người con gái.

Vương Tĩnh Kỳ đã sớm dự đoán được hôm nay sẽ như vậy, cho nên trấn định kéo mẹ ra phía sau mình, nói với người đàn ông ngồi đối diện sofa: “Cha cũng đừng tức giận như vậy, là con không đúng, con nhận lỗi với cha.”

Nhìn cha Vương bởi vì khó cử đông và vì nghe thấy lời nói của mình mà chậm rãi hạ tay xuống, trong lòng cô còn từng ảo tưởng về tình thương của cha cười nhạo một tiếng, “Con biết là vì cha muốn tốt cho con, để con giao phí sinh hoạt không phải là vì muốn lấy tiền ly hôn của con gái mình.”

Cô nhìn sắc mặt cha vừa muốn thay đổi, vội vàng nói tiếp, nếu làm cha tiếp tục náo loạn nữa thì không đùa được đâu.

“Nhưng con đã hai mươi tư tuổi rồi, tốt nghiệp đại học và đi làm được hai năm, cũng đã kết hôn được hai năm. Cho nên mặc kệ là ở phương diện nào con cũng đều là người trưởng thành rồi. Con đã khiến hai người vì con nhiều như vậy, hiện tại con làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy. Làm cho hai người vì chuyện của con phải quan tâm như vậy chứ. Cho nên con đã nhờ đồng nghiệp mua giúp căn nhà, cách trước học con cũng gần. Bình thường lúc trở về ở cũng tiện.

Còn lần trước ba mẹ nói ở bệnh viện như thế cũng coi như là trách mắng, về sau tuy con không được ở trong nhà nhưng chắc chắn hàng tháng sẽ kính hiếu hai người.” Cô nói xong liền đứng ở đó nhìn cha Vương.

Cô tin mình nói uyển chuyển và rõ ràng như vậy, cho dù trong lòng cha Vương không thoải mái cũng sẽ không phát tác nữa.

Cha Vương mắt không chớp trừng Vương Tĩnh Kỳ, mẹ Vương ở bên cạnh không biết phải làm sao, muốn khuyên can chồng. Nhưng bà không dám, muốn khuyên con gái nhưng con gái nói cũng không có gì sai.

“Được, tôi đã nhìn ra rồi, cô học đại học xong, học không được năng lực nào nhưng cánh đúng là cứng rắn hơn, cô tính toán tốt lắm, tôi cũng không phải là kẻ xấu. Nhưng tôi và mẹ cô cung cấp cho cô học đại học nhưng không có cho anh trai cô học. Cho nên cô cũng không được bấu víu vào anh trai cô.

Tôi làm chủ, về sau hàng tháng cô phải cấp cho gia đình năm trăm đồng, tôi coi như không sinh đứa con gái này, về sau cô ở bên ngoài làm chuyện gì tôi cũng coi như không biết, đương nhiên cô cũng đừng nghĩ tới việc tôi sẽ đứng ra giúp cô.” Câu nói sau cùng là cha Vương nghiến răng nghiến lợi nói.

Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ ngồi xuống sofa, cách cha Vương một khoảng thật lớn, chỉ sợ lúc nói chuyện với cha Vương không ổn ông sẽ bất ngờ đánh mình một phen.

“Cha, cha có biết hiện tại hàng tháng con được bao nhiêu tiền lương không, nếu hàng tháng đều cấp cho nhà năm trăm thì lương còn lại sẽ không đủ tiền sinh hoạt phí một tháng của con. Cha xem……” Vương Tĩnh Kỳ ý tứ rất rõ ràng. Chính là tiền lương của mình không trả nổi phí dưỡng lão cao như vậy.

Cha Vương đương nhiên biết điều này, ông ta là cố ý muốn cao như vậy, muốn làm khó cô, nếu cô kiên quyết không đưa ra số tiền này thì về sau cho cô về nhà thì có khả năng đem bán căn nhà của cô đi.

“Hừ, tôi mặc kệ tiền lương của cô bao nhiêu, tôi chỉ biết đã nuôi cô hơn hai mươi năm, tôi cung cấp cho cô học đại học, cho cô công việc có thể nuôi sống chính mình, nói thế nào đi nữa thì cô đều phải kính hiếu với hai vợ chồng già chúng ta.

Ông ta nói xong còn nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng nghĩ nhỏ tuổi mà dám đấu với ta, còn muốn tự mình chạy ra ngoài, hừ, chỉ cần mình không có chết thì cô cũng đừng mơ tưởng.

Vương Tĩnh Kỳ lộ ra bộ dáng khó xử, cô biết nếu mình thoải mái đáp ứng thì cha tuyệt đối sẽ đổi ý sẽ càng đưa thêm điều kiện khó khăn cho cô.

Cô không phải không muốn hiếu kính cha mẹ, chẳng qua hiện tại điều kiện không cho phép, hơn nữa nếu từ đầu đến cuối ở cùng một chỗ với cha mẹ thì về sau cha nhất định sẽ muốn nhúng tay vào cuộc sống của cô, nói ví dụ như tìm cho mình một người đàn ông.

“Cha đây là đang làm khó con mà, một tháng lương con có hơn tám trăm đồng, vốn nuôi mình thì còn lại cũng không được bao nhiêu, nếu cấp cho nhà năm trăm thì thật sự là không sống nổi nữa, nếu cha không muốn như vậy mà hiện tại con cũng không có nhiều tiền như vậy, trước hàng tháng con đưa cho hai người hai trăm, còn lại ba trăm cha cho con ký sổ, chờ về sau công việc của con tốt hơn tiền lương cũng cao hơn cha xem có được không? Nếu cha lo lắng thì bây giơ chúng ta có thể viết chứng nhận, con cam đoan về sau sẽ trả nợ hết.”

Cha Vương nghe xong lời của cô, đột nhiên như tỉnh táo lại, nói nhao nhao: “Không được, nếu cô muốn chuyển ra ngoài thì chính mình nghĩ biện pháp đi, thiếu của tôi một phân tiền thì tôi sẽ kiện cô ra tòa án. Còn nói tôi không có bằng chứng thì đem cái này viết ra. Về sau khi nào cô tăng lương thì mặc kệ cô, hàng tháng cô phải đưa cho tôi năm trăm, chính là cô kiếm được năm vạn thì tôi cũng không quan tâm.”

Lúc Vương Tĩnh kỳ cầm quần áo đã thu dọn xong, nghĩ trong túi có tờ chứng nhận làm trong lòng cô dâng lên một tia sầu nào. Cô không nghĩ tới đời này lần đầu tiên mình tính toán, mưu trí, khôn ngoan lại là cũng cha mẹ mình.

Vì sợ về sau cha không ngừng đòi tiền mình, nên hiện tại cô đã dùng lời nói kích thích cha ký vào hiệp nghị dưỡng lão kia. Nghĩ cha vừa rồi còn có dáng vẻ đắc ý, nên cô ngượng ngùng nói với cha, cô không nói hiện tại hàng tháng mình còn có năm trăm đồng tiền thưởng, chẳng qua là sau thời gian không lâu nữa, tiền lương giáo viên sẽ bắt đầu tăng vùn vụt, đến trước khi cô chết thì tiền lương của cô cũng tăng đến hơn bảy ngàn rồi, lúc đó cô mới hơn bốn mươi tuổi, nơi này đã là thành phố cấp ba rồi.

Truyện Chữ Hay