Editor: Mai Tuyết Vân
Lúc này, vì có Hàn Tinh Nhi gia nhập, nên trong đội ngũ có đến ba dị năng giả không gian, cho nên khi nhà khoa học kia chỉ vào đống dụng cụ, công cụ lớn, lại được dễ dàng cầm đi, đưa theo nhà khoa học tóc hoa râm, mọi người bắt đầu lên đường trở về.
Dọc đường đi có lắc lư, có mạo hiểm cũng có thuận lợi, một đường khó khăn, sau khi hy sinh một số người, cuối cùng mọi người cũng chạy về được căn cứ thủ đo, còn Bạch Nhược Oánh cũng thu được vài thủy tinh thể cấp .
Người của quân đội bồi thường vật tư cho người nhà đội vien hy sinh, sau đó đường ai nấy đi, bắt đầu cuộc sống của mình.
Vậy là xong rồi sao? Đương nhiên là không.
Bạch Nhược Oánh nhớ, có một ngày, cô vô tình hấp thụ một viên thủy tinh thể cấp bốn, sau đó phát hiện không gian chấn động, phát hiện này khiến cô rất vui.
Bản thân cô là một dị năng giả tốc độ, vì thế cô không hấp thụ thủy tinh thể, cô muốn dành thủy thinh thể cho sen máu, vì khi sen máu nở hoa, thực lực của cô cũng sẽ mạnh lên, cho nên không cần dốc sức đi hấp thụ thủy tinh thể.
Lúc này, sau khi cô hấp thụ toàn bộ thủy tinh thể cấp bốn, cô định sẽ rời khỏi nhà. Chuyện không gian xảy ra vấn đề, cô không nói với người nhà, Bạch Nhược Oánh không muốn họ lo lắng. Cô chỉ nói bản thân mình cần rất nhiều thủy tinh thể cao cấp để thăng cấp khả năng.
Cuối cùng trước ánh mắt lưu luyến của người nhà, Bạch Nhược Oánh rời khỏi nhà. Bây giờ, thời tiết đã trở nên ấm áp, đông qua xuân đến. Sau khi cô đưa bốn chị em của mình giao cho người nhà, mặc trang phục leo núi, một mình lên đường. Mà điểm đầu tiên cô tới, chính là lần gặp được Mặc Doãn Cuồng, cũng là nơi lần đầu tiên bị anh hôn.
Bạch Nhược Oánh tùy tiện tìm một chiếc xe, nhưng chỉ mang theo một ít thức ăn. Người nhà họ Bạch vẫn chưa biết không gian của Bạch Nhược Oánh xảy ra vấn đề, cho nên nhìn thấy cô mang theo ít đồ ăn như vậy cũng không nói gì.
Dù sao muốn thứ gì, không phải trong không gian đều có cả ư? Bốn cô gái muốn đi cùng Bạch Nhược Oánh, nhưng bị cô cản lại. Ý cô muốn nói là để bốn cô gái đi theo ba mình và bác Hình nâng cao thực lực. zombie đã tiến hóa, bọn họ cũng cần nâng cao thực lực.
Kết quả, bốn người cũng gia nhập tiểu đội Huyết Sắc, về phần Lưu Minh, anh cũng muốn đi cùng Bạch Nhược Oánh, nhưng lại bị Nguyên Ưng lôi đi. Nguyên Ưng nói, Lưu Minh là đội trưởng phu nhân không thể tự tiện rời khỏi công việc, anh còn muốn giới thiệu Lưu Minh là đội trưởng phu nhân với người trong đội đấy.
Chạy xe đến thị trấn nhỏ kỳ quái, Bạch Nhược Oánh cau mày, thị trấn nhỏ này vẫn khiến cô cảm thấy giống lần trước, không thoải mái, giống như nơi này có thứ gì đó không ổn vậy.
Thị trấn nhỏ ở quanh thủ đô, phía trước đã bị quân đội của thủ đô xử lý qua. Cho nên dù không canh gác trấn nhỏ cũng không zombie hoành hành. Lúc này, trời vẫn còn sáng, Bạch Nhược Oánh lái xe vào trung tâm thị trấn.
Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, thần thức bao trùm bốn phía, vẫn không có thứ gì khác đặc biệt. Bạch Nhược Oánh cau mày, không đúng, cảm giác rõ ràng như vậy, không thể sóng yên biển lặng không có cái gì. Nhất định nơi này sẽ xuất hiện chuyện gì đó.
Đột nhiên ánh sáng lóe lên trong đầu Bạch Nhược Oánh, cô thu thần thức về, trực tiếp mang thần thức dò xét xuống mặt đất. Lúc này, Bạch Nhược Oánh cuối cùng cũng thấy được thứ khiến mình chán ghét, thật không ngờ, một trấn nhỏ này lại có một hầm trú ẩn.
Nhìn hầm trú ẩn có hai đường đi, nơi đó lại bị dây mây màu đỏ lúc nhúc che kín. Ở trung tâm hầm trú ẩn, có mấy cây dây mây rất to, ở xung quanh dây mây lại treo mười mấy cô gái lõa thể.
Nhìn thấy cảnh này khiến Bạch Nhược Oánh hoảng hốt, khi cô nhìn kỹ lại, cuối cùng cô cũng đã thấy rõ được tình hình. Cô ghê tởm, thu thần thức, Bạch Nhược Oánh yên lặng ngồi trong xe, không hề cử động, cũng không nhúc nhích.
Hình ảnh vừa rồi cứ hiện ra trong đầu Bạch Nhược Oánh, đánh sâu vào tâm trí cô. Ở trung tâm hầm trú ẩn, mười mấy cô gái lõa thể bị treo trên dây mây to bị mấy sợi dây mây máu quấn quanh thân.
Mà đám dây mây to, được tạo thành từ vô số dây mây máu, giống như xúc tu luồn vào trong cửa động của các cô gái, vừa nhúc nhích và lấy ra đẩy vào, còn trên mặt các cô gái lại hiện lên vẻ phóng túng mị hoặc, biểu cảm hưởng thụ.
Ở một bên, cũng có mười mấy cô gái trẻ toàn thân trần trụi, bọn họ nằm trên mặt đất, bụng rất to. Trong bụng giống như có sinh vật sống, chuyển động ở bên trong, không lâu sau, một cây dây mây máu còn non phá bụng cô gái mà ra ngoài, cô gái trẻ kêu thảm một tiếng, tắt thở.
Trời ạ, đây không phải là dây mây máu đang lợi dụng cơ thể người để sinh sản sao, nhớ tới cảnh kia, Bạch Nhược Oánh cảm thấy ghê tởm, lần đầu tiên cô nhìn thấy zombie, cô cũng có cảm giác ghê tởm như vậy.
Đúng lúc này, Bạch Nhược Oánh đột nhiên cảm thấy một trận sóng tinh thần, cô chịu đựng sự ghê tởm, thả thần thức ra, đây là cái gì?
Chỉ thấy chính giữa đám dây mây máu to nứt ra, lúc này có một người xuất hiện từ bên trong. Gọi là một người, vì trên mặt và cổ người kia có da. Còn trên thân thể hắn, lại giống như zombie cấp bốn giống nhau, đầy cơ bắp.
Dây mây máu khép kín, hắn sờ lên mặt ngoài của dây mây máu, đi đến bên người một cái. Vung tay lên, dây mây máu rút khỏi hạ thể của cô gái, còn mang theo chất nhầy àu trắng.
Vẻ mặt của cô gái vẫn hệt như trước, còn người kia, trực tiếp đi qua, kéo cô gái trẻ lên đùi hắn. Phân thân làm từ dây mây máu theo hạ thể của hắn ta thăm dò, trực tiếp xâm nhập vào bên trong hạ thể của cô gái, người nọ chuyển động thắt lưng, Bạch Nhược Oánh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cô gái rên rỉ, và tiếng nam nữ va chạm thân thể.
Cuối cùng hắn ta ngẩng đầu lên, cô cũng nhìn thấy rõ mặt hắn. Trong nháy mắt, cô quên đi sự ghê tởm, trong lòng cô chấn động không nói nên lời. Khiếp sợ, đây...hắn dại là Lý Hiển Nghiêu?
Hắn, hắn không phải bị cô thiến rồi sao, sau đó hắn bị chính zombie cô thả ra cắn chết rồi mà? Lại nhìn cái hắn luồn lách vào trong hạ thể của cô gái, là dây mây máu. Chẳng lẽ, lúc đó Lý Hiển Nghiêu bị zombie cắn không chết, mà còn biến thành zombie. Còn bây giờ, lại biến dị đến giai đoạn như vậy, thế hiện tại hắn đã là zombie cấp mấy rồi?
Lúc này, trong lòng Bạch Nhược Oánh rung động vô cùng, cô không biết giờ phút này bản thân nên quyết định thế nào. Tiến lên giết Lý Hiển Nghiêu hay làm gì khác, nhưng nhìn chỗ ở của ln, Bạch Nhược Oánh không biết mình có thể đến được trung tâm của dây mây máu hay không nữa.
Cuối cùng ln cũng phát tiết trên người cô gái kia xong, khi Lý Hiển Nghiêu rời khỏi thân thể cô gái. Ngay lập tức bụng của cô ta lại lớn lên, còn khóe miệng Lý Hiển Nghiêu lại nở một nụ cười quỷ dị thỏa mãn, lại trở về bên trong dây mây máu.
Lúc này, sự chú ý của Bạch Nhược Oánh đều đặt lên người Lý Hiển Nghiêu nên không phát hiện ra, có một sợi dây mây máu đang ở gần mình.
Đột nhiên, một sự dao động xâm nhập vào ý thức của bản thân, Bạch Nhược Oánh phát hiện ra dây mây máu này. Nhưng lúc này, dây mây máu đã dùng tốc độ rất nhanh quấn quanh người Bạch Nhược Oánh, Bạch Nhược Oánh vừa định phản kháng, suy nghĩ một chút, cô dừng lại.
Vừa lúc Bạch Nhược Oánh muốn phản công, dây mây máu cũng chuẩn bị tấn công Bạch Nhược Oánh, nhưng khi cô bất ngờ thả lòng, dây mây máu cũng lập tức thả lỏng.
Tùy ý để dây mây máu cuốn cơ thể mình đi, nhớ lại tình huống vừa rồi, cô đã hiểu rõ ý định của dây mây máu.
Nếu không bây giờ cô đã vung đao chém rớt đám dây mây máu này rồi, còn để mặc nó đưa cô vào sào huyệt của hắn sao?
Bạch Nhược Oánh quyết định vẫn để dây mây máu đưa vào sào huyệt, lúc trước cô đã hấp thụ thủy tinh thể cấp bốn, ngoại trừ không gian chấn động, dị năng của bản thân của tăng lên không ít. Đi xem một chút, Lý Hiển Nghiêu xuất hiện khiến cô rất bất an, lần trước không giết được hắn. Lần này nhất định phải tiêu diệt hắn, huống chi bản thân cô thấy đám dây mây thô to này thật sự có vấn đề.
Tuy rằng bây giờ không gian và Ẩm Huyết đều biến mất, nhưng cô vẫn còn lửa đen, nếu thật sự không được thì một trận lửa thiêu cháy hắn đi.
Bởi vì Bạch Nhược Oánh không phản kháng, dây mây máu cũng không làm chuyện gì với cô, nhìn cơ thể tiến vào đường hầm. Cuối cùng, mùi tanh hôi nồng nặc truyền đến mũi, vừa mới dùng thần thức chứng kiến xong, bây giờ lại xuất hiện cảnh thật trước mặt.
Vừa rồi còn dùng thần thức để nhìn còn bây giờ mới chính thức nhìn thấy, vốn là hai cảm giác khác nhau. Khi nãy là cảm giác giống như xem tivi, dù ghê tởm nhưng cũng có giới hạn. Còn bây giờ chính mình rơi vào hoàn cảnh quái dị, khắp nơi đầy mùi hôi thối. Trên người còn có dây mây máu nhầy nhụa thứ chất lỏng ghê tởm, kết cục của những cô gái đều ở trước mắt, bị treo lên sao?
"A, a..." Dây mây máu ghê tởm ra vào bên trong cơ thể mềm mại của cô gái, các cô gái nhắm mắt lại giống như đang hưởng thụ vậy.
Thấy dây mây máu đặt mình xuống, cũng không có ý tấn công mình, ngược lại còn rời đi. Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, mặt đất phía trên đàu cô, xuất hiện hai người, họ lái xe đến nơi này, thấy tình cảnh an toàn, thế là liếc mắt đưa tình với nhau.
Thấy người như vậy, Bạch Nhược Oánh cau mày, nhưng bây giờ bản thân cô còn lo không xong, càng không thể đuổi hai người kia đi. Cô vừa muốn khởi động lửa đen, cô đã phát hiện, ngay khi cơ thể vừa muốn động đậy, dây mây máu đột nhiên hưng phấn. Nhưng khi cô dừng động tác, dây mây máu cũng dừng lại.
Thời tiết đã ấm lên, hai người cảm thấy làm trong xe thật chật chội, bước xuống xe. Nơi này là một bãi đất trống trong trung tâm thị trấn, chàng trai đặt cô gái lên mui xe, hôn cô gái. Sau đó thở hổn hển, cởi quần áo cô gái, rất nhanh, quần áo của cô ta đã bị cởi ra. Hắn ta hưng phấn cúi đầu, cô gái cũng hưng phấn thở hổn hển.
Không lâu sau, hắn ta dùng sức lật mình cô gái, đăt lên đầu xe, kéo quần của hai người xuống, cứ như vậy bắt đầu làm việc. Mà lúc này, Bạch Nhược Oánh cũng chú ý tới, dây mây máu vốn bình tĩnh đột nhiên hưng phấn, bọn chúng bắt đầu mấp máy hành động.
"A, a, cứu mạng, cứu mạng!" Dây mây máu dùng tốc độ vô cùng nhanh lao đến hai người kia, sau đó, Bạch Nhược Oánh có thể nghe thấy tiếng kêu gào rất to từ xa tiến lại gần, nghe giọng nói này, Bạch Nhược Oánh cau mày.
Đúng lúc hai người đang cao hứng, một dây mây máu đột nhiên xuất hiện, nó cuốn lấy cô gái, kéo cô ta đi. Lúc này, chàng trai thấy thế, ném quả cầu lửa ra, đánh về phía dây mây máu, nhanh chóng kéo quần của mình lên.
Dây mây máu bị cháy một chút, cũng buôn cô gái ra, cô ta nhanh chóng kéo quần lên chạy ra phía sau chàng trai.
Hắn ta che chở cô gái vừa ném quả cầu lửa. Nhưng dây mây máu càng lúc càng nhiều, dây mây có đầu, có miệng rất dài, mở miệng, bên trong toàn răng sắc nhọn. Thấy cảnh tượng như vậy, cô gái sợ đến mức run rẩy, một tay đẩy chàng trai về phái đám răng sắc nhọn của dây mây máu, còn bản thân thì xoay người chạy trốn.