Editor: Mai Tuyết Vân
Nó nhìn thấy Bạch Nhược Oánh, cũng giống như nhìn thấy thức ăn, đồ ăn chạy về phía nó, nó kích động nhảy bật lên, nó thích thức ăn tươi sống, nó lập tức đánh về phía Bạch Nhược Oánh.
"Tiểu Oánh cẩn thận.'' Liễu Liễu thấy thế la lớn, sau đó một đám cầu lửa bay về phía zombie biến dị.
Bạch Nhược Oánh nhìn zombie xông đến, thuấn di một cái, tránh khỏi zombie, đồng thời trước mặt cô còn xuất hiện một bức tường đất. Sau đó có vài lưỡi dao nước, sấm sét đánh lên người zombie. Phải biết rằng hành động của các cô gái vốn không có tác dụng với zombie cấp bốn. Nhưng lại khiến Bạch Nhược Oánh cảm động, tâm trạng cũng mâu thuẫn.
Bốn cô gái cũng biết dị năng của mình không có nhiều tác dụng lên zombie này. Nhưng có còn hơn không, có thể tranh thủ ít thời gian cho Bạch Nhược Oánh chạy trốn cũng là tốt rồi.
zombie nhanh chóng thoát khỏi những dị năng kia, vì bị ngăn lại, nên nó rất tức giận. Giương nanh múa vuốt đánh về phía Bạch Nhược Oánh, cô lập tức hồi phục tinh thần, nâng đao lên, trực tiếp đối đầu với zombie.
"Tiểu Oánh, không được.'' zombie và con người có chêch lệch, không chỉ có sức mạnh, mà còn độ dày da thịt. Cho dù là một người đàn ông trưởng thành, muốn chém đứt đầu một zombie thông thường cũng không phải chuyện dễ dàng. Trừ khi đó là người đàn ông có dị năng hệ sức mạnh. Nhưng theo tốc độ tiến hóa của zombie, đàn ông có dị năng hệ sức mạnh muốn chém đứt đầu zombie cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Nhìn Bạch Nhược Oánh lúc này, một cô gái yếu đuối, hơn nữa còn là một nữ dị năng giả tốc độ, cô muốn chém đứt đầu zombie sao?
Thật ra, bởi vì căn cứ H có một nhà khoa học ở đây, nên đã phát minh ra máy kiểm tra dị năng. Mỗi người đều phải kiểm tra, tất nhiên cũng vì phòng trường hợp có người đục nước béo cò. Còn Bạch Nhược Oánh cũng bị kiểm tra ra chỉ có dị năng tốc độ. Huy hiệu trên ngực cô rất rõ ràng, cho nên mọi người nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Nhược Oánh trong lòng rất lo lắng.
Bạch Nhược Oánh nhanh chóng di chuyển về phía zombie, cô vung đao ngang đầu nó.
zombie nhìn đao trong tay Bạch Nhược Oánh, nhưng không hề trốn, trực tiếp đối đầu. Nhưng trên đao của Bạch Nhược Oánh đã được lực lượng tinh thần bao phủ, lập tức khiến đầu zombie rời khỏi cơ thể.
Máu đen tanh tưởi bắn khắp thân mình, Bạch Nhược Oánh cau mày, vẫn là ah tốt. Nếu có ah ở đây, cô sẽ không bị thứ đáng ghê tởm này dính vào người. Còn nhớ rất rõ, vừa mới thấy zombie và khi chiến đấu với nó, cũng không nge thấy mùi xác chết. Thật không ngờ, sau khi nó tiến hóa, chỉ có máu mới hôi.
Mấy cô gái nhìn thấy cảnh này, sợ đến ngây người. Các cô không ngờ rằng, zombie khiến người ta khó giải quyết lại bị Bạch Nhược Oánh một đao chém chết. Sau khi kinh ngạc là vui mừng, mọi người nhanh chóng chạy về phía cô.
"Tiểu Oánh, cô thật lợi hại.''
"Đúng vậy, Tiểu Oánh, chẳng lẽ cô là dị năng giả sức mạnh sao? Không đúng rõ ràng huy hiệu trước ngực cô là dị năng tốc độ mà.''
"Có thể Tiểu Oánh là dị bẩm trời sinh, nhưng cũng thật tốt, cuối cùng đã giết được zombie.''
"Tiểu Oánh, zombie là cô giết mau nhân dịp này mang đến công hội đổi thức ăn đi.''
"Đúng vậy, Tiểu Oánh, cô đi đi, chúng tôi đều không có năng lực đó, sẽ đi nhận nhiệm vụ khác là được.''
Nghe lời nói của mấy cô gái, Bạch Nhược Oánh lau máu đen trên mặt: "Không sao cả, mọi người cũng giúp tôi không ít, vừa rồi không phải các cô cũng đã kéo chân zombie giúp tôi sao. Mọi người cầm lấy xác zombie đi trả nhiệm vụ đi, tôi chỉ muốn thứ trong đầu zombie thôi.'' Nói zong, Bạch Nhược Oánh tách đầu zombie biến dị, lấy một viên thủy tinh thể ra.
"Đúng rồi, Tiểu Oánh, cô muốn làm cái gì vậy?'' Nhìn động tác của Bạch Nhược Oánh, Liễu Liễu tò mò tiến lên phía trước hỏi.
Suy nghĩ một chút, cô nói: "Tôi đi làm nhiệm vụ của căn cứ thủ đô, viện khoa học ở đó đã bắt đầu thi thập thủy tinh thể này, nghĩ chắc nó cũng có ích, nên tôi muốn thu thập trước, chuẩn bị khi cần dùng đến tương lai sau này.''
"À, nói riêng với mọi người, một lần nữa, cái này tôi vô tình nghe được. Chuyện này, có người nói thủy tinh thể có năng lượng gì đó. Hình như có liên quan đến việc thăng cấp của dị năng giả. Cho nên tôi cũng lén giấu vài viên thủy tinh thể đi, nhưng đều không có màu đậm như của Tiểu Oánh.'' Nghe Bạch Nhược Oánh nói, Tiểu Anh suy nghĩ, cũng lấy thủy tinh thể trong túi ra. Đồng thời nhắc chuyện này, cô nhớ tới mình trong quá khứ, tất cả đều đã qua, không ngờ Tiểu Anh lại nói ra việc này.
Biết ý tứ của Tiểu Anh là gì, mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
Bạch Nhược Oánh nhìn thủy tinh trong tay Tiểu Anh, vừa khéo là thủy tinh thể cấp hai, chắc đã đủ cho các cô hấp thụ rồi.
"Cái này còn chứa năng lượng sao.'' Nghe Tiểu Anh nói, Liễu Liễu lấy một viên thủy tinh thể ra. "Chi bằng, chúng ta tập trung tinh thần hấp thụ, trong tiểu thuyết không phải đều nói thế sao.'' Nói xong, Liễu Liễu tập trung lực lượng tinh thần, dần dần, thủy tinh thể trong tay cô biến mất.
"Hả? Chẳng lẽ là sự thật.'' Liễu Liễu mở to mắt: "Tôi cảm thấy mình tràn đầy sức sống.''
Nghe Liễu Liễu nói, mấy người còn lại cũng thử xem, không ngờ, là thật. Xem ra dị năng giả muốn tăng cấp dị năng đều phải dựa vào thủy tinh thể.
"Tiểu Oánh, sao cô không hấp thụ?'' Chị Mai nhìn Bạch Nhược Oánh, lại nhìn thủy tinh thể trong tay Bạch Nhược Oánh, hỏi.
"Tôi hấp thụ không được.'' Bạch Nhược Oánh nghe lời chị Mai nói, không biết trả lời thế nào, cuối cùng đành mỉm cười nói cho qua chuyện.
"Tôi nhìn xem.'' Liễu Liễu suy nghĩ, lấy thủy tinh thể trong tay Bạch Nhược Oánh, nhìn: "Màu sắc đậm hơn của chúng ta, xem ra là thủy tinh thể cao cấp. Đúng rồi, tôi nhớ, trong sách nói, thủy tinh thể không thể vượt cấp hấp thụ. Xem ra viên này cấp bậc cao, chúng ta không thể thấp thụ được. Tiểu Oánh, cô cầm đi, chờ sau này cấp bậc tăng lên, cô hấp thụ là được.'' Nói xong Liễu Liễu trả thủy tinh thể cho Bạch Nhược Oánh.
"Tôi hỏi này Liễu Liễu, cô đọc sách gì vậy? Sao mấy thứ này cũng có thế.'' Tiểu Hoa nhìn Liễu Liễu, tò mò hỏi.
"Ha ha, thật ra trước mạt thế tôi là một người mê tiểu thuyết mạt thế, khi đọc thể loại mạt thế cũng từng ảo tưởng một ngày mạt thế đến, tôi sẽ hưởng thụ cuộc sống mạt thế một phen. Thật không ngờ, mạt thế thật sự đến, các cô không biết đâu, khi ấy tôi còn sợ hãi đã sớm quên mất mấy thứ sách đó. Bây giờ đã qua lâu như vậy, cũng thành thói quen, cho nên mới nhớ ra chuyện lúc trước, ha ha.''
Nhìn Liễu Liễu ngây thơ như vậy, mọi người lắc đầu.
"Xe chúng ta không đi được, phải đổi xe, may mà thứ mạt thế không thiếu nhất chính là xe. Mọi người nhìn xem, có chiếc nào có thể sử dụng được không, chúng ta chuyển xăng qua.'' Chị Mai lên tiếng, mọi người làm việc.
Rất nhanh, mọi người đã tìm thấy một chiếc xe bị hỏng không nặng. Bỏ xác zombie vào cốp xe, chuyển xăng qua, rồi lái xe trở về thành phố.
Sau khi nhận kiểm tra ở cửa Bạch Nhược Oánh rời khỏi đội, trước khi đi, cô hỏi bọn họ có muốn đến căn cứ thủ đô không. Sau đó đọc địa chỉ của mình, nói cho bọn họ biết cô sẽ ở căn cứ H một thời gian ngắn nữa, để bọn họ suy nghĩ cẩn thận cho bản thân, rồi từ biệt bọn họ.
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhược Oánh, bốn cô gái trầm tư, cuối cùng nhìn nhau. Trong lòng mọi người đã có quyết định, bốn cô gái mang xác zombie trả nhiệm vụ, biểu cảm của những người đó khiến mấy cô gái phải hít thật sâu.
Không biết Bạch Nhược Oánh đã đi đâu, nhưng thấy cô một thân dơ bẩn trở về, ln nhất thời cào tường, rất thối rất bẩn, Tiểu Oánh, cô vì chuyện hồi sáng mà trừng phạt anh sao?
Bây giờ không vào được không gian, không có cách nào thay quần áo, cũng không tắm rửa được, đành chịu đựng một thân bốc mùi. Bạch Nhược Oánh cũng không nói muốn đổi lại quần áo với Lưu Minh, cô trực tiếp về phòng mình.
Ban đêm, Lưu Minh có chút áy náy, anh không thể để một cô gái xinh đẹp như vậy mặc quần áo bẩn đi ngủ được. Tuy nói là Bạch Nhược Oánh có không gian, nhưng không thể trước mặt bao nhiêu người lấy quần áo ra thay được. Thôi cứ để bản thân chịu ấm ức, nghĩ thế Lưu Minh gõ cửa phòng Bạch Nhược Oánh.
"Tiểu Oánh, này, đây là áo lông của cậu, cậu mặc đi. Tuy rằng đồ của tôi đã bẩn, nhưng tôi vẫn mặc được, tôi là đàn ông, không sợ bẩn.''
Nhìn bộ dạng rối rắm của Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh mỉm cười: "Áo lông của tôi còn dùng được, cậu cứ mặc như trước đi.''
Đêm yên tĩnh cũng rất cô độc, Bạch Nhược Oánh nằm trên giường, gọi vô số lần cũng không thấy ah xuất hiện. Cuối cùng, Bạch Nhược Oánh cũng hết hy vọng, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, Mặc Doãn Cuồng anh đang ở đâu?
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng động rất nhỏ, Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, muốn biết là tình huống gì.
Hóa ra là Tần Thiên đang ở tầng dưới, lúc này hắn đang ôm Vương San San mà cắn. Quần áo của Vương San San đều bị xé rách, lộ ra hai con thỏ nhỏ trắng mềm. Ánh mắt Tần Thiên cũng không chớp, sau đó một tay cố định hai tay Vương San San, một tay chuẩn xác đặt lên một con thỏ.
Miệng hôn từ gò má xuống cổ, Tần Thiên cúi đầu căn lên cổ trắng nõn của Vương San San, nhào nặn con thỏ nhỏ, sờ lên nụ ho, dùng ngón tay cái và ngón trỏ se nụ hoa. Lúc này, Vương San San sắc mặt ửng hồng, tóc đen rối loạn nằm trên giường, bộ dáng thanh khiết khiến Tần Thiên luôn ôn hòa lộ ra ánh mắt dâm tà.
Cảm nhận được sóng tinh thần của Vương San San. Bạch Nhược Oánh lắc đầu, sao Vương San San lại sử dụng dị năng quyến rũ với Tần Thiên. Không biết vì sao Vương San San lại bất ngờ thay đổi mục tiêu, nhưng Tần Thiên này, hoặc là lực lượng tinh thần không ra gì, hoặc là hắn cố tình bị mê hoặc. nghĩ đến thế, Bạch Nhược Oánh lại nhớ tới Mặc Doãn Cuồng. Đúng rồi, Mặc Doãn Cuồng đã rời đi, Vương San San cũng phải dời mục tiêu thô.
Bạch Nhược Oánh không muốn nhìn nữa, cô thu thần thức lại, Bạch Nhược Oánh đang ngủ, bên tai còn có thể truyền đến tiếng rên rỉ mơ hồ của Vương San San, cùng với tiếng bạch bạch của cơ thể.
Cứ như vậy, Bạch Nhược Oánh mang theo mấy cô gái đi nhận mấy nhiệm vụ cao cấp. Cuối cùng, khi Bạch Nhược Oánh giết xong ba con zombie cấp thì quân đôi đã bàn bạc xong. Cũng đến nơi ở, báo cho họ biết, chuẩn bị hôm sau lên đường về căn cứ thủ đô. Sau vài ngày nghỉ ngơi, cuối cùng đã có thể về thành phố. Nhưng lần trở về này lại nhiều hơn bốn người, bọn họ là bốn cô gái, chị Mai, Tiểu Hoa, Tiểu Anh, Liễu Liễu.
Khi bốn người bọn họ chuẩn bị gia nhập, ánh mắt đám đàn ông trong xe đều sáng lên, song khi họ biết bốn người này là do Bạch Nhược Oánh mang đến, cả đám đều nghỉ ăn cơm luôn.