Chương
Hải Đường nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, nói: “Tiểu thư đã giao cho ta kiểm kê sính lễ và hoàn trả lại cho thế tử.Sau khi vật về chủ cũ, thế tử muốn đưa nó cho ai cũng không liên quan đến tiểu thư nhà chúng ta.Danh sách sính lễ còn ở trong tay ta đây, lát nữa khi chúng ta chuyển hết sính lễ qua đây, các ngươi thích kiểm thế nào cũng được.”
“Còn bây giờ, đừng có chĩa mũi vào chuyện này rồi đến làm phiền tiểu thư nhà chúng ta.”
Hải Đường liếc Cẩm Tú.
Cẩm Tú bẻ tay răng rắc: “Nếu các ngươi dám bén mảng đến Hải Đường viện rôi làm loạn ở đó thì…đừng có trách bổn cô nương ra tay tàn nhẫn.”
Cẩm Tú âm u nói.
Lời đe dọa của Cẩm Tú khiến cho những người từng nằm rạp dưới nằm đấm của nàng khẽ run lên.
Hổ Phách lặng lẽ lùi lại một bước, sắc mặt Kim Bích lúc trắng lúc xanh.
Trong lòng thâm măng, không biết Diệp Vãn Tình kia kiếm đâu ra con ả thô bỉ này.
Hành xử như thổ phỉ! Kim Bích khoanh tay hừ lạnh, mạnh miệng nói: “Được, ta đứng ở đây chờ các ngươi.Nếu như thất thoát thứ gì thì ta sẽ báo cho thế tử!”
Hải Đường không nhiều lời với nàng ta nữa, để Cẩm Tú ở lại canh chừng mấy thứ đã được chuyển tới trước phòng ngừa người khác đụng tay đụng chân.
Còn bản thân thì gấp rút đưa người về khiêng đồ.
Qua gần nửa canh giờ khiêng tới khiêng lui, cuối cùng bọn họ cũng chuyển hết sính lễ sang sân viện của lão phu nhân.
Hải Đường đưa danh sách sính lễ cho Kim Bích, nàng ta lê mà lề mề, vạch lá tìm sâu kiểm tra kỹ càng từng cái một.
Phát hiện mọi thứ đều được trả về một cách đầy đủ hoàn hảo thì mới không cam lòng nói: “Các ngươi có thể đi rồi.Người đâu, khiêng sính lễ về chỗ tam tiểu thư.”
Đám người Kim Bích dẫn theo lập tức tiến lên, thấy vậy, Hổ Phách cũng đi vào trong bẩm báo.
Lúc Hải Đường và Cẩm Tú về, tuyết bắt đầu rơi dày hơn.
“Xong hết rồi?”
Diệp Vãn Tình ngôi trên ghế dựa, lật một trang sách mới.
Hải Đường nói: “Vâng, xong hết rồi thưa tiểu thư.Nhưng…”
“Hửm?”
“Thế tử muốn lấy tam tiểu thư làm…chính thê.”
Hải Đường im lặng quan sát sắc mặt của Diệp Vãn Tình.
Diệp Vãn Tình hơi kinh ngạc một chút, rồi chợt bật cười, nụ cười như một đóa hải đường nở rộ, kiều diễm tươi đẹp vô ngần.
Cẩm Tú: “Tiểu…tiểu thư?”
Đây là tức quá hóa cười sao? Diệp Vãn Tình cười gần nửa phút mới dừng, nàng bảo: “Ừ ta biết rồi, các ngươi lui ra trước đi.”
Hải Đường và Cẩm Tú nhìn nhau, hành lễ rồi lui ra.
Diệp Vãn Tình đặt quyển sách xuống bàn, đi đến bên cửa sổ, nhìn trời tuyết trắng xóa ngoài kia.
Chuyện này thật thú vị.
Có kinh nghiệm kiếp trước nên nàng biết Cố Thừa Duệ chẳng phải loại chính nhân quân tử gì, hẳn chỉ là một tên ngụy quân tử hết sức sĩ diện mà thôi.
Muốn trả thù một người thì phải bắt đầu hủy hoại từ những thứ hắn để ý nhất.