Chương
Mắt người thường có màu nâu rất đậm nên nhìn có vẻ giống màu đen, chỉ khi có nắng chiếu vào mới có thể thấy màu sắc thật sự của đồng tử là màu nâu.
Nhưng, đôi đồng tử của nha hoàn này lại nhạt hơn hẳn so với mọi người, kể cả lúc bình thường cũng thấy rõ sắc nâu trong mắt.
Gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc.
Đây chẳng phải là Kim Bích bên người Nhược Tuyết đấy sao.
Thấy bộ dạng kiêu ngạo của ả, Cẩm Tú cho Kim Bích một ánh mắt sắc lẹm, lạnh giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ! Sính lễ của vương phủ toàn là đồ quý giá, để cho các ngươi tự khiêng đến, ai biết có kẻ bần tiện nào âm thầm trộm mất một thứ gì đó hay không.”
Kim Bích che miệng cười khanh khách.
Tất cả hạ nhân của Hải Đường viện nghe lời này, sắc mặt liên trở nên khó coi.
Đây có khác nào đang mắng bọn họ là loại trộm cắp? Hải Đường đè Cẩm Tú lại, nàng nhíu mày nhìn Kim Bích: “Như ngươi nói, đây là sính lễ của vương phủ đưa tới, tiểu thư đã giao cho chúng ta kiểm kê và hoàn trả lại cho thế tử.Ở đây không đến lượt ngươi quan tâm.” Dứt lời, Hải Đường cười khẽ, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt: “Chủ nhân thích “quan tâm” đến vị hôn phu của trưởng tỷ, nha hoàn lại thích “quan tâm”đến sinh lễ của người khác.Quả đúng là chủ nào tớ nấy.”
Đều là thứ không biết liêm sỉ! Cẩm Tú nhìn Hải Đường băng ánh mắt sáng lấp lánh, không ngờ một người bình thường luôn trầm tĩnh dịu dàng như Hải Đường tỷ, đến lúc mắng người lại “thâm” đến thế “Ngươi…!”
Kim Bích tức đỏ mặt, há miệng muốn chửi lại, nhưng rồi nàng ta không chửi nữa.
Ngược lại còn mỉm cười, cái cằm của nàng ta hất lên, cao giọng nói: “Ai bảo đây là sính lễ của người khác?”
Hải Đường nhíu mày, Kim Bích ngạo mạn nhìn nàng, giọng nói cất lên, kèm theo sự đắc ý lõa lồ: “Vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây! Thế tử sẽ lấy tiểu thư nhà ta làm chính thê, chỗ đồ này, chính là sính lễ của tiểu thư nhà ta!”
Đám hạ nhân của Hải Đường viện kinh ngạc trợn tròn mắt, bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Thế tử sẽ lấy tam tiểu thư làm chính thê?! Tức là, tam tiểu thư sẽ trở thành thế tử phi của Chiến Bắc vương phủ?!! Sao có thể?! Phải biết Diệp phủ và Chiến Bắc vương phủ cách biệt như trời với đất, sở dĩ đại tiểu thư có thể trở thành vị hôn thê của thế tử là vì hôn ước từ đời trước, từ lúc lão hầu gia còn sống.
Chứ nếu chỉ riêng thân phận đại tiểu thư Diệp phủ của Diệp Vãn Tình thì không đời nào có được hôn ước này! Tuy bây giờ hôn ước bị hủy, tam tiểu thư và thế tử đã gạo nấu thành cơm, thế tử ắt sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ, cùng lắm thì thế tử sẽ nạp Nhược Tuyết làm thiếp thôi.
Thế nhưng bọn họ vừa nghe được cái gì cơ chứ? Thế tử muốn lấy Diệp Nhược Tuyết – một tiểu thư nửa mùa vốn là một nha hoàn, còn là nha hoàn của đại tiểu thư về làm thế tử phi?! Thế tử điên rồi sao? Sau khi chấn động qua đi, đám hạ nhân lập tức nghĩ đến chuyện khác.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, chuyện này…
chuyện này có khác nào tát thẳng vào mặt đại tiểu thư của bọn họ không? Thế tử tình nguyện lấy một người từng làm nha hoàn của Diệp Vãn Tình chứ cũng không lấy nàng.
Lại còn đòi lại sính lễ đã đưa cho nàng rôi chuyển sang cho Nhược Tuyết.
Chuyện này, đối với bất kỳ tiểu thư nhà nào thì cũng là một sự sỉ nhục trắng trợn! Hải Đường cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hơi tối đi.
Kim Bích hả hê lắm, nàng ta cười khanh khách: “Thế nào? Giờ ta quan tâm chuyện này được chưa?”