Chương
Nha hoàn của lão phu nhân cúi đầu, run run bẩm báo: “Bẩm lão phu nhân, hôm qua chính miệng thế tử nói…
nói…
hủy bỏ hôn ước giữa ngài ấy và đại tiểu thư…”
“Xoảng!!”
Tách trà trên tay lão phu nhân rơi xuống đất, bể tan tành.
Bà ta ngã ngồi trên ghế, ánh mắt dại ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào…
không thể nào…sao có thể thế được…”
Rồi bà ta nổi điên lên, hất hết tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất, vừa khóc vừa mảng: “Nghiệp chướng trời ơi!”
“Mẹ nào con nấy, mẹ nào con nấy! Con đàn bà đê tiện Vương Lan khi còn sống luôn chọc tức ta còn chưa đủ, nay đến đứa con gái ngu xuẩn của ả cũng muốn chọc cho ta tức chết! Tức chết!”
“Đi, đi lôi đứa nghiệt chướng đó đến đây cho ta!”
Lão phụ nhân điên cuồng gào thét.
Một đám người cuồn cuộn kéo đến Hải Đường viện, hai nha hoàn canh cổng sắc mặt tái nhợt, nhưng nghĩ đến kết cục của nha hoàn canh cổng ngày đó thì bọn họ lại không dám bỏ chạy.
“Các…
các ngươi muốn làm gì?”
Hổ Phách – đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân dẫn đầu, đẳng sau có tám mama thân hình đẫy đà cường tráng, những mama này quen làm việc nặng, sức lực hơn người.
Hổ Phách nói: “Chúng ta phụng lệnh lão phu nhân, đến mời đại tiểu thư đi một chuyến”
Một nha hoàn canh cổng nói: “Hổ Phách tỷ tỷ, phiền tỷ đợi một lát, ta vào thông báo cho tiểu thư”
Hổ Phách hơi nhíu mày, hất cằm: “Đi đi”
Nha hoàn canh cổng vội vàng chạy đi, chẳng bao lâu sau thì trở lại.
Nhưng người theo nàng ta đến không phải Diệp Vãn Tình mà chỉ có một người – Cẩm Tú.
Sắc mặt Hổ Phách lạnh xuống: “Đại tiểu thư đâu?”
Cẩm Tú quét mắt đánh giá mấy người, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào: “Tiểu thư đang nghỉ ngơi, không ai được làm phiên”
“Làm càn!”
Hổ Phách quát lạnh.
“Lão phu nhân cho gọi đại tiểu thư đến chính viện, không muốn đi cũng phải…
Á!”
“Á”
“RẦM!”
“Sao ngươi dám?! Chúng ta là người của lão phu…
Aaaa…”
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng, chỉ vài cái chớp mắt mà đám tay sai của lão phu nhân đã bị Cẩm Tú đánh cho tơi bời hoa lái Hai nha hoàn canh cổng trợn tròn mắt, run lấy bấy nhìn đám người bị đánh nằm rạp dưới đất.
Cẩm Tú vỗ vỗ tay, khinh thường hừ lạnh: “Một đám vô dụng! Còn không mau cút đi?!”
Hổ Phách vừa sợ vừa hận, cùng mấy người khác đỡ nhau chạy về chính viện.