Chương
“Huống chỉ, còn có tam muội của ta, xin thế tử chớ quên”
Nghe vậy, mọi người mới nhớ đến Nhược Tuyết, nếu như Mai Thúy là do thế tử say rượu làm loạn.
Thì tại sao Nhược Tuyết lại ở đây? Lại còn thái độ bảo vệ trước đó của Cố Thừa Duệ nữa.
Mấy người Tần phu nhân nhìn nhau, trong lòng âm thầm hiểu rõ.
Sự phẫn nộ trong lòng Cố Thừa Duệ đã không cách nào hình dung, chưa bao giờ! chưa bao giờ hắn lại phải nghẹn khuất nhục nhã đến thế Là ai? Rốt cuộc là ai đã hãm hại hắn? Mượn tay Diệp phủ để hủy hoại thanh danh mà hắn khố công gầy dựng bấy lâu?! Ban đầu Cố Thừa Duệ nghi ngờ Nhược Tuyết, nghi nàng ta thấy hắn sắp lấy Diệp Vãn Tình mà sinh lòng đố kỵ.
Mới dùng kế để mọi người bắt quả tang tại trận, buộc hắn phải lấy nàng ta.
Nhưng không phải, biểu hiện trước đó của Nhược Tuyết đã đánh tan gân hết sự nghi ngờ của Cố Thừa Duệ.
Theo từng bước phát triển, sự việc đã không đơn giản như thế nữa, đây tuyệt đối là một âm mưu nhằm vào hẳn! Kẻ sau màn kia muốn hủy hoại danh tiếng của hẳn! Ánh mắt Cố Thừa Duệ nhìn Diệp Vãn Tình lạnh lẽo như băng tuyết: “Trước đó nghi ngờ quý phủ là lỗi của ta, tại đây, ta – Cố Thừa Duệ tạ lỗi với Diệp phủ.”
Trong viện lặng ngắt như tờ, không ai nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này.
Bọn họ vẫn cảm thấy mọi thứ cứ như mơ, quả thật khó mà tin được.
Nếu như Diệp Vãn Tình không xuất hiện, rồi cứng rắn bắt Cố Thừa Duệ chứng minh thì e là Diệp phủ đã sớm nhận lỗi quản giáo không nghiêm, mạo phạm thế tử.
Ai mà ngờ được, Diệp Vãn Tình lại xuất chiêu khó lường như thế chứ? Đó chính là vị hôn phu của nàng kia mà? Không chỉ đại phu nhân, mà đám người Tần phu nhân cũng cảm thấy Diệp Vãn Tình điên rồi.
Lúc nãy bọn họ bị cuốn vào sự việc tranh chấp thanh danh của hai phủ Diệp – vương.
Bấy giờ mới tỉnh hôn mà nhìn lại, ai cũng cảm thấy hành vi của Diệp Vãn Tình quá sức điên rồ! Hôm nay Diệp Vãn Tình hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho thể tử, ngày sau gả vào vương phủ thì nàng ta còn có ngày lành sao? Không cần đợi đến ngày sau, Cố Thừa Duệ cười lạnh nói: “Diệp đại tiểu thư chí khí hơn người, tiếc là bổn thế tử lại không thích nữ nhân quá mức mạnh mẽ.
Ta cảm thấy ta và Diệp đại tiểu thư không hợp, hôn ước giữa ta và tiểu thư nên chấm dứt tại đây thôi ”
Ôi trời! Đám người kinh ngạc nhưng rồi lại cảm thấy đương nhiên.
Không một nam nhân nào có thể chịu đựng vị hôn thê của mình làm ra hành vi điên rõ như Diệp Vãn Tình cả.
Cố Thừa Duệ chán ghét xen lẫn phẫn hận nhìn Diệp Vãn Tình, hắn đã sớm chán ngán con ả xấu xí không biết thân biết phận này từ lâu.
Nhưng vì thanh danh nên hẳn mới không hủy hôn ước, nay thanh danh của hắn đã bị tổn hại, hắn cũng chẳng cần phải giữ lại cái hôn ước vô dụng này nữa! Thanh danh tổn hại thì đã sao? Qua một thời gian nữa thì mọi người cũng sẽ dần quên lãng thôi, hắn vẫn là thế tử cao cao tại thượng! Để hắn chống mắt lên xem, nếu không có hắn thì Diệp Vãn Tình sẽ gả được cho kẻ “tài giỏi”
đến mức nào! Diệp Vãn Tình dùng danh nghĩa Diệp phủ đắc tội với hắn, người của Diệp phủ sẽ không bỏ qua cho ả ta.
Ả tưởng hẳn làm thế tử bao nhiêu năm là làm không ư? Chiến Bắc vương sẽ không truy cứu, nhưng Cố Thừa Duệ hẳn thì không! Hắn sẽ khiến cho Diệp Vãn Tình hối hận vì hành vi ngu xuẩn của mình ngày hôm nay.
Cố Thừa Duệ đi rồi, đám người Tần phu nhân cũng đi, chỉ còn lại mấy người Diệp phủ vẫn ngơ ngác đứng đó.
Không ai biết phải nói gì, cứ thế trơ mắt nhìn Diệp Vãn Tình đi xa.
Sáng hôm sau lão phu nhân vừa tỉnh lại đã nghe tin dữ, bà ta trợn trừng mắt hét lên: “Cái gì?! Ngươi vừa nói cái gì?!”