Sống Cùng Em Kế

chương 6: thứ năm, ngày 27 tháng 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa quang cảnh không chút thân quen xung quanh trong khi đang lắc lư qua lại vì rung động của đoàn tàu, tôi ngước nhìn lên bầu trời trong xanh kia. Bao lâu rồi mình mới lại ngồi tàu như này nhỉ? Cũng bởi tôi được sinh ra và lớn lên tại Shibuya này, lại còn sống một cuộc đời ru rú tại nhà nữa, nên hiếm lắm tôi mới lại ngồi tàu đi đâu đó. Vì tôi đã có cái suy nghĩ rằng ‘chừng nào còn có truyện tranh và sách, thì mình vẫn sống tốt’, Shibuya cứ như là thiên đường của tôi vậy. Giờ thì những con phố nhỏ đã dần khuất khỏi tầm mắt, và cả những hiệu sách nhỏ nhắn cũng, nên còn lại đó chỉ là những tòa nhà cao tầng mà thôi.

Vào cuối tuần hay những ngày nghỉ, tôi cũng chỉ dành thời gian đi hết hiệu sách này đến hiệu sách khác mà thôi, nên cũng chưa từng phải đi đâu xa bao giờ. Tôi chưa từng nghĩ tới lại có ngày mình đi tàu chỉ để tới hồ bơi chơi cùng bạn bè đấy. Bên trong tàu không có đông đúc cho lắm. Kỳ nghỉ hè vẫn còn khoảng năm ngày nữa mới kết thúc, tính cả hôm nay luôn rồi. Đây là thời điểm hoàn hảo để kết thúc hầu hết các hoạt động mùa hè, và để mọi người bắt đầu phát hoảng lên vì kỳ nghỉ hè đang dần trôi đi.

Tôi lấy chiếc điện thoại ra và kiểm tra thời gian. Giờ đang là 9h18 phút sáng. Vì cả bọn đã hẹn nhau ở cổng soát vé đối diện nhà ga Shinjuku lúc 9h30 phút nên tôi vẫn còn kha khá thời gian. Tuy nhiên, sau đó sẽ lại là 30 phút ngồi tàu, và rồi lại 30 phút nữa ngồi xe buýt. Cái hồ bơi này xa bất ngờ luôn ấy. Và cũng chẳng tốn mấy thời gian cho tới khi tôi bắt đầu nghĩ lại.

Không, phải đàn ông lên mới được. Sau khi cố hết sức để Ayase-san đi cùng cả bọn, làm sao mà tôi có thể cứ vậy mà về nhà cơ chứ. Với lại, nhắc tới Ayase-san, hai đứa tôi đã quyết định là sẽ tách nhau ra cho tới khi đến điểm tập trung, nên nhỏ đã rời nhà trước tôi 15 phút. Vì hôm nay sẽ có cả những người khác cùng khóa nữa, nên không thể liều lĩnh bất cứ điều gì có thể khiến họ phát hiện ra được.

Nói là vậy chứ, Narasaka-san biết rồi còn đâu. Chắc mọi người phát hiện ra thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát cả, nên bọn tôi không có bảo nhỏ phải giữ bí mật hay gì. Nếu họ có phát hiện ra, thì hai đứa chỉ việc giải thích thôi vậy. Cũng không phải là hai đứa đang làm gì trái với pháp luật cả. Khi tôi đang nhìn ra khung cảnh bên ngoài thì một tiếng thông báo vang lên từ chiếc loa trên tàu, đọc tên của nhà ga tiếp theo.

Một làn gió mát mẻ bao bọc lấy tôi khi cánh cửa tàu mở ra và tôi bước xuống. Sau khi đi qua cổng soát vé, tôi trông thấy một nhóm khoảng mười người. Số lượng con trai và con gái trong nhóm cũng khoảng cân bằng nhau, và tất cả đều đang mặc đồng phục cao trung Suisei. Vì họ cũng mang theo cả cặp nữa, nên trông như thể đang trong chuyến du lịch của trường vậy.

“Lạ thật.” Tôi lẩm bẩm.

Tôi cũng đang khoác trên mình bộ đồng phục cao trung Suisei nữa. Phải rồi, trong tin nhắn sau đó của Narasaka-san, nhỏ có nhắc rằng tôi chắc chắn phải mặc đồng phục, mang theo cặp sách cũng như thẻ học sinh nữa. Hình như là để được giảm giá cho học sinh, cơ mà chẳng phải thường thì thẻ học sinh là đủ rồi sao? Tôi có chút ngờ vực, nhưng nếu tất cả mọi người đều đang mặc đồng phục, thì chắc là cũng không có gì to tát cả. Làm theo chỉ dẫn là điểm mạnh của tôi mà.

Khi nhìn qua những người đang tụ tập tại đó, tôi thấy được vài khuôn mặt khá là quen thuộc.

“Lại nữa hử…?”

Tôi trông thấy Ayase-san đang giữ khoảng cách nhất định với cả nhóm. Và nhỏ hiện cũng đang mặc đồng phục luôn. Nhỏ liền thở phào nhẹ nhõm khi liếc qua đây và trông thấy tôi. Mà, chắc là trong nhóm này chỉ có mỗi Narasaka-san là bạn của nhỏ nhỉ. Quả là con quái vật giao tiếp số một của trường cao trung Suisei (quan điểm cá nhân). Khi trông thấy tôi, nhỏ liền vẫy tay, duỗi thẳng cả người lên trông cứ như một con cún tìm thấy chủ nhân của mình vậy. Xét tới độ đáng yêu của nhỏ, tôi có thể biết được nhỏ nổi tiếng với đám con trai lắm đây. [note35931]

“Chào buổi sáng ngày tốt lành tối tốt lành, Asamura-kun!”

“Chào buổi…. từ từ, chẳng phải ‘Sáng’ thôi là đủ rồi sao hả?”

“Trong ngành công nghiệp này thì bọn mình làm như vậy.”

“Ngành công nghiệp nào cơ?”

“Ngành công nghiệp cao trung Suisei đó.”

“Vậy hả?”

Vậy ra trường tôi là một ngành công nghiệp. Tôi thì chẳng thấy có tí hợp lý nào. Dù sao thì, một vài học sinh cao trung Suisei khác bước ra từ phía cổng soát vé và nhập bọn, rồi tất cả cùng thay phiên nhau giới thiệu. Thường thì giới thiệu sơ qua cũng chẳng phải vấn đề nhiều nhặn gì, nhưng mỗi khi ai đó nói tên mình ra, là Narasaka-san lại bồi thêm vài lời giới thiệu kỳ lạ vào nữa, khiến việc giới thiệu bị kéo dài thêm.

“Tên mình là Asamura Yuuta… Xin hãy đối xử tốt với mình.”

“Được rồi, và đây là Asamura-kun! Có lẽ cậu ấy tỏa ra một bầu không khí điềm đạm, nhưng thực ra lại là một anh chàng vô cùng nổi tiếng bí mật đấy nhé!”

“Chọn nổi tiếng hoặc là bí mật đi chứ!” Một trong số mấy cậu trai vặn lại.

“Về cơ bản thì, đây là cơ hội duy nhất để làm thân với cậu ấy đó!” Nhỏ cười nói.

Chắc đây là cách phá băng bầu không khí của riêng nhỏ, nói cách khác là những trò đùa nhã nhặn.

“Đúng chứ, Asamura-kun!”

“Hình như cậu vẫn đang sai quá sai luôn đấy, cơ mà…. Kệ đi vậy.”

“Rất vui được gặp cậu, Asamura!”

Đột nhiên, một cậu trai với cơ thể cường tráng và làn da rám nắng, có vẻ như là thành viên clb bầu dục, tới và đề nghị bắt tay với tôi. Tôi bất ngờ tới nỗi đơ ra đó, không ngờ là lại có cái sự phát triển đột ngột như vậy từ một người vừa mới gặp mặt luôn. Có lẽ là nhờ cái bầu không khí mà Narasaka-san tạo ra.

“Đây cũng vậy…”

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành bắt tay với cậu ta. Cơ mà, cậu ta tới gần vãi. Thực sự là trông cậu ta cứ như mấy tên normie mà sẽ dành giải tại bất cứ lễ hội thể thao nào ấy. Nhưng bằng cách nào đó mà tôi vẫn xoay sở vượt qua được cuộc gặp lần đầu này. Mặc dù cái bầu không khí này thì tôi không tài nào quen nổi. Tuy nhiên, mục tiêu của tôi hôm nay là để Ayase-san được tận hưởng, nên tôi không thể nào gục ngã sớm như này được.

Màn giới thiệu lại tiếp tục. Như khi trước, Narasaka-san vẫn bồi thêm mấy lời nhận xét kỳ lạ vào sau màn giới thiệu của mỗi người, hay thậm chí là còn đùa cợt về tên họ nữa. Nó hiệu quả tới nỗi ngay cả tôi, dù không hề có ý định nhớ tới ai hết cả, cũng cảm thấy ít nhất đã có một mối liên kết nào đó với một vài người, có khi còn nhớ được cả tên họ nữa chứ. Hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do mà nhỏ làm vậy. Narasaka Maaya quả thật đúng là một con quái vật giao tiếp nặng đô mà.

“Ayase Saki.”

“Mình chắc là các cậu cũng đã biết Saki cả rồi, nhưng mà… ổn thôi. Có lẽ nhỏ trông có phần đáng sợ, nhưng không có cắn đâu.”

“Kiểu kiểu vậy.”

“Cứ gọi nhỏ là Ayasshii!”

Nhân vật hài hước nào vậy hả?

“Ayase là được rồi.” Ayase-san thậm chí còn chẳng có ý định xuôi theo cuộc trò chuyện luôn.

Mặc dù vậy, có lẽ là bởi nhỏ đã nở một nụ cười gượng gạo mà không thực sự nổi giận, nên có vài cô gái đã nhìn nhỏ với ánh mắt bất ngờ. Hiểu rồi. Vậy là họ thực sự nghĩ Ayase-san là một người đáng sợ nhỉ.

“Vậy thì, Narasaka, sao bọn mình lại phải mặc đồng phục đấy?” Một trong số mấy cậu trai mở lời về cái vấn đề mà suốt từ nãy đến giờ tôi vẫn còn đang băn khoăn.

“Mình chưa nói trong tin nhắn à? Để được ưu đãi giảm giá cho học sinh đó~”

“Vậy thì thẻ học sinh là đủ rồi mà?”

“Đó mới là một phần thôi. Nếu mặc đồng phục thì bố mẹ các cậu sẽ bớt nặng nề chuyện ra ngoài hơn mà, đúng chứ?”

“Không hề nhá!”

“Thôi quan tâm gì dăm ba mấy cái tiểu tiết! Bọn mình cũng chẳng được chơi bời trong bộ đồng phục lâu đâu, nên là phải tranh thủ hết sức chứ~”

Không có vẻ như là anh bạn kia đã được giải đáp thắc mắc, nhưng mà cậu ta cũng không có vẻ gì là muốn nói thêm về chuyện này. Tuy nhiên, khi nghe thấy câu trả lời của nhỏ, tôi lại thấy mình đã hiểu thêm một chút về nhỏ. Có vẻ như Narasaka-san còn chu đáo hơn tôi những tưởng nữa. Hẳn nhỏ đã tính tới chuyện cha mẹ của một số người sẽ khá là gắt gao việc này, nên đã chuẩn bị sẵn vài cái cớ để họ có thể ra ngoài và chơi bời cùng mọi người.

Ví dụ như là, giúp đỡ ủy ban trường học, giúp mở rộng sân trường, hay kiểu kiểu thế. Vì nhỏ đã biết trước mấy vấn đề này, nên nhỏ đã cố để không khiến cho bất cứ ai phải nổi bật theo chiều hướng tiêu cực chỉ vì không thể tham gia… Mà, đấy cũng chỉ là kết luận cá nhân của tôi thôi.

Nhìn quanh một lượt thì, tôi chẳng thể phân biệt được rằng ai đang mặc đồng phục vì được bảo với ai đang mặc đồng phục cho tiện nữa. Chỉ có Narasaka-san là biết thôi, và hẳn là nhỏ đang cố gắng che đậy cái bí mật đó đi. Trên hết là, vì ai cũng biết nhỏ là một đứa đầu rỗng tuếch mà, nên bất cứ điều kiện vô lý nào nhỏ đưa ra cũng đều sẽ được bỏ qua cả, và nó cũng chẳng hề phá hỏng bầu không khí. Narasaka Maaya thậm chí còn là một con quái vật giao tiếp nặng đô hơn cả tôi đã nghĩ ha?

“Được rồi, vậy đi thôi!”

Với thanh giọng tràn đầy năng lượng của mình, Narasaka-san đi lên đầu và tiến về phía cổng soát vé. Và như vậy, sự kiện lớn để tạo ra những kỷ niệm cuối cùng trong mùa hè này của tôi đã thực sự bắt đầu.

Sau khi lên tuyến đường sắt riêng, cả hội cùng tiến về phía bắc Shinjuku. Sau khi đi được khoảng nửa đường, những tòa nhà cao tầng xung quanh đều mất dạng, và từ cửa sổ toa tàu có thể thấy được một khoảng trời xanh bao la rộng lớn. Đi về phía bắc từ trung tâm thành phố, về cơ bản tức là chúng tôi đang ngày càng xa khỏi Vịnh Tokyo, và tất nhiên là cả bờ biển nữa. Đi xa khỏi một nguồn nước chỉ để chơi bời trong nước, nghe lạ thật đấy. Có lẽ vì vậy mà gần nhà tôi chẳng có cái hồ bơi nào, bởi lẽ nếu cần thì chỉ việc ra biển thôi.

Bao gồm cả Ayase-san, Narasaka-san và tôi thì nhóm này có mười người cả thảy. Nhóm cân bằng hoàn hảo giữa năm trai và năm gái. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên tôi gặp bảy người trong số này. Trên đường đi, bọn tôi có trao đổi vài lời, và tôi nhận ra rằng mình không có mất sức như đã nghĩ. Tôi đã sợ là mình sẽ không thể bắt kịp cuộc trò chuyện, và bị bỏ ngoài cuộc trong khi cố gắng tìm một chủ đề nói chuyện, nhưng hóa ra lại không phải vậy. Chắc là mấy con quái vật giao tiếp thì luôn biết cách để tự lo cho bản thân mà không bỏ lại mấy tên cô độc và bị ruồng bỏ ha?

“Vậy là cậu đi làm thêm ở hiệu sách à, Asamura?”

“Ừm.”

“Cái đó liệu có thực sự có lợi không vậy?”

“Mình cũng tự hỏi….Mình chưa từng làm thêm ở đâu khác cả, nên cũng chịu thôi.”

“Cơ mà cậu vừa đi làm vừa đi học hè cùng lúc luôn đấy à? Đáng ngưỡng mộ thật đấy!”

“Phải phải, mình thì suốt cả kỳ nghỉ hè chỉ có ngủ, ngủ và ngủ mà thôi.”

“Mình không nghĩ là tới mức đó đâu…”

Bất kể là vậy, tôi cũng chưa có quen với việc có mấy cuộc trò chuyện như này đâu. Nếu mà nói về sách thì, tôi có thể liên mồm hàng giờ liền ấy chứ, nhưng rồi tôi sực nhận ra rằng chỉ nói với họ về mấy cuốn sách thì chẳng thể gọi là trò chuyện được. Cơ mà tôi vẫn nghĩ một cuộc trò chuyện mà không có điểm gì chung quả thật quá khó để tôi có thể theo kịp. Dù sao thì, trong khi bọn tôi bàn tán linh tinh, 30 phút nhanh chóng trôi qua, và tiếp đó, cả hội lại phải mất thêm 30 phút nữa chen lấn trên xe buýt.

Cuối cùng thì, cả bọn cũng đã tới được chỗ hồ bơi. Với cái ánh mặt trời giữa hè đang thiêu đốt như này, quả thật là ngoài trời nóng nực y như dự tính, nên khi xuống khỏi xe buýt tôi đã có chút chóng mặt. So với cái bầu không khí mát mẻ trong xe, thì ngoài này chả khác gì tra tấn cả. Vạch trắng được kẻ dưới đường cũng gần như sáng đến chói mắt khi ánh mặt trời chiếu xuống.

“Hồ bơi đây ư?” Tôi lẩm bẩm trong khi nhìn vào tòa nhà to lớn trước mắt.

Khi nghe thấy từ ‘hồ bơi’, tôi những tưởng là nó sẽ kiểu kiểu như cái hồ bơi ở trường, hoặc có lẽ là giống với hồ bơi công cộng, nhưng nơi này trông giống với một nhà nghỉ suối nước nóng hơn đấy.

“Đây là lối vào thôi. Bên này là hồ bơi trong nhà, và họ còn có mái nhà trong suốt nữa cơ. Xa hơn nữa là hồ bơi ngoài trời. Thấy chưa, cậu có thể trông thấy vài điểm vui chơi ở phía kia kìa, đúng chứ?” Narasaka-san nói và tôi lẩm bẩm tên của thứ tôi vừa trông thấy.

“A...cầu trượt hử?”

“Ít nhất thì cũng gọi là cầu trượt nước đi chứ! Asamura-kun, tinh thần cậu bay đi đâu hết rồi hả?!”

“Tinh thần mình thì liên quan gì cơ?”

“Nó sẽ giúp thay đổi tâm trạng cậu đấy. Gọi là cầu trượt nước sẽ khiến cậu hứng khởi hơn mà. Giờ mà nói là học sinh cao trung đang chơi trên một chiếc cầu trượt thì cậu sẽ nghĩ sao hả?”

“Mình chỉ đang tự hỏi là tại sao lại chơi trên một chiếc cầu trượt cơ chứ.”

“....Saki, Yumi, hai cậu nói gì đi!” Narasaka-san quay về hướng Ayase-san và cô gái đang đứng cạnh nhỏ.

“So với cầu trượt nước bình thường thì thứ này là quá to rồi, nên nếu cậu thực sự muốn truyền tải cảm xúc, thì nên gọi nó là máng trượt nước siêu tốc siêu to khổng lồ mới đúng.”

Ayase-san, em thực sự vừa mới nói ra thành lời luôn đó hả? Cô nàng đứng cạnh Ayase-san, Tabata Yumo (Hình như đây là tên cô ấy thì phải. Narasaka-san có từng nói là cổ có cùng tên với trạm tàu trên tuyến Yamanote), ngỡ ngàng nhìn nhỏ.

“Vậy là Ayase-san cũng biết nói đùa ha?”

“Nói đùa á…. À, ừ.”

Đương nhiên là, Ayase-san không hề nói đùa đâu. Chỉ là nhỏ nghĩ gì nói nấy thôi.

“Ở phía sau còn có cả công viên giải trí cơ. Đây là lần đầu cậu tới một nơi như này à, Asamura-kun?”

“Mà, đúng vậy.”

Không phải là tôi không thích công viên giải trí hay sở thú hay gì hết. Nói đúng ra là, tôi khá thích chúng. Chỉ là tôi không giỏi trong việc rảo bước quanh chúng với mọi người và xem qua mấy nơi vui chơi thôi. Tôi thích tự đi một mình hơn. Cơ mà nói vậy chỉ càng khiến tôi trông giống một kẻ cô độc hơn mà thôi. Tôi chỉ mong là có ai đó có thể thấu hiểu và chấp nhận sở thích của người khác. Tại sao ai cũng như Usain Bolt khi đánh giá người khác vậy chứ hả?

“Trọng điểm của chiến dịch ngày hôm nay chính là hồ bơi trong nhà!”

“Ồ phải rồi.”

Nhỏ có nói vậy trong kế hoạch được gửi thông qua LINE mà. Mỗi người bọn tôi đều mua vé một ngày rồi bước vào trong. Sau đó, tôi vào phòng thay đồ nam để thay đồ cũng như xem lại chiếc quần bơi hôm qua vừa mới hốt. Kể ra thì cũng chả khác mấy với khi thay đồ bơi tại trường, và cũng chẳng xấu hổ lắm, nhưng mà khi để đồ vào tủ thì tôi lại cảm thấy có phần lo lắng. Ý là, tôi sẽ phải đeo theo một chiếc vòng tay có kèm chìa khóa của tủ đồ, vậy ngộ nhỡ nó bị trôi đi mất thì biết phải làm gì cơ chứ? Với lại, làm sao mà mọi người lại bình tĩnh vậy được nhỉ? Hay là tôi đang nghĩ quá thôi?

Dù sao thì, sau khi thay đồ xong, tôi liền tiến về phía hồ bơi. Thú thực là tôi đã phải đứng hình mất năm giây khi thực sự bước vào tòa nhà. Nó trông cứ như là một cái nhà kính siêu to khổng lồ ấy. Tất nhiên, các vách tường thì lại không có được làm từ tấm vinyl, mà thay vào đó là những tấm acrylic hay kính gì đó. Tôi còn chẳng thể ước lượng được chỗ đó chứa được bao nhiêu người nữa, và bên trong tòa nhà này còn có cả một bãi biển khổng lồ cùng hồ bơi cạn, chiếm đâu đó khoảng ⅓ diện tích luôn rồi. Còn có cả cầu trượt thường thấy….. À không, cầu trượt nước chứ, cũng như những điểm vui chơi khác mà tôi cũng bó tay không biết chơi như nào.

Thêm vào đó là hương thơm từ làn nước đang thoang thoảng trong không khí, nhưng nó lại không giống với mùi hương đặc trưng của nước biển. Còn về lượng khách quan thì cũng không nhiều như tôi đã nghĩ, cũng có nghĩa là kỳ nghỉ hè đã sắp sửa kết thúc rồi, và chuỗi ngày thường nhật kia đang dần quay trở lại. Mà ít nhất thì nó cũng không quá đông đúc như tôi đã lo.

Cuối cùng thì, bọn tôi lại hội nhóm với mấy cô nàng. Có thể thấy rõ rằng cả năm người họ đều đang mặc đồ bơi mới hết cả, khiến tôi nhớ tới lời Ayase-san ngày hôm trước, bảo sao nhỏ lại muốn đi mua một bộ đồ bơi mới. Là con gái thì phải chú ý tới nhiều thứ thật đó. Tôi thì chỉ lúc nào hết cái để mặc mới chịu nghĩ tới chuyện đi mua quần áo thôi.

Bộ bikini mà Narasaka đang mặc có lộ ra khá là nhiều da thịt. Cái màu vàng chanh của bộ đồ cũng khá là hợp với tính cách nhỏ đó chứ. Cơ mà có lẽ là bởi thân hình nhỏ bé của nhỏ, mà bộ đồ bơi đó trông không có tới mức gợi cảm như đã nghĩ. Đúng hơn thì, để mà miêu tả nhỏ lúc này, thì ‘đáng yêu’ mới là lựa chọn đúng đắn.

Ayase-san thì lại hoàn toàn trái ngược với nhỏ. Một bộ Tankini không quá lộ liễu. Nó có để lộ ra phần vai cũng như một khoảng nhỏ giữa hai phần trên và dưới của bộ đồ bơi. Có lẽ cũng chỉ bởi cái nóng của mùa hè mà thôi, cơ mà dường như là nhỏ thật sự rất thích những bộ quần áo lộ vai ha. Gần như mỗi ngày nhỏ đều mặc những bộ quần áo như vậy luôn. Mà ngay cả vậy, tim tôi vẫn vô tình mà lỡ một nhịp khi trông thấy Ayase-san mặc đồ bơi. Có thể là nhìn chung thì tôi đã quen với nhỏ rồi đó, cơ mà trông thấy một dáng vẻ hoàn toàn mới lạ như này vẫn khiến tôi càng để tâm nhiều hơn về nhỏ. [note35932]

Khi trông thấy dáng vẻ lộng lẫy của các cô nàng, trong thoáng chốc, tiếng hò reo được cất lên từ phía những chàng trai, cơ mà đến cả một người mà thường cũng chẳng thiết tha gì tới mấy việc như này cũng có thể nhận ra rằng phần lớn ánh mắt họ đều đã đổ về phía Ayase-san cả rồi, nhỏ đang đứng ngay giữa nhóm những cô gái như thể đang lẩn trốn phía sau họ vậy. Chỉ là từ phong thái cho tới dáng người của nhỏ đều khác hẳn với những người còn lại thôi. Nhỏ sở hữu bờ hông rộng và cao ráo, chưa kể lại còn đôi chân dài miên man nữa chứ. Chả cần tới những bộ đồ bơi hở hang hay gì thì nó vẫn rõ mồn một luôn rồi. Tôi thậm chí còn nghe được cả tiếng huýt sáo khẽ vang lên từ một cậu trai, nhưng chẳng hiểu sao nó lại đem tới một cảm xúc khá là phức tạp.

“Ayase khủng thiệt đó! Này, cậu cũng nghĩ vậy nhỉ, Asamura!”

“Ý là, chà, đùa cợt kiểu đó….mình không nghĩ là….tốt lắm đâu…” Tôi đáp lại.

Vào cái thời buổi ngày nay khi mà chỉ một câu từ thôi cũng có thể được xem là quấy rối tình dục rồi, thì ai ai cũng sẽ cần phải cẩn thận với từng lời nói ra. Tất nhiên, đó không phải là lý do duy nhất. Trong tôi bắt đầu xuất hiện những xúc cảm khá là khó chịu, nó đang ngày càng lớn dần lên, và đó mới là lý do quan trọng hơn. Tuy nhiên, có vẻ như mấy tên này lại chẳng chịu lắng nghe gì cả.

“Không không không, đã là một thằng đàn ông thì phải nhìn đi chứ? Chắc chắn nên nhìn luôn!”

“Biết làm sao được, được chứ?”

Mấy tên đó bắt đầu thì thầm với nhau. Cá nhân tôi cũng chẳng biết liệu có che giấu được cái biểu cảm khó chịu của mình hay không nữa. Thế nhưng, ngay khi tôi đang định phàn nàn thì Narasaka-san đã lên tiếng rồi. Nhỏ chống tay trái ngang hông, tay phải thì dơ lên và rồi chĩa ngón tay về phía bọn tôi.

“Được rồi được rồi, mấy tên kia! Asamura-kun nói đúng đấy! Bất cứ tên nào còn thích nhòm ngó lung tung là sẽ được vinh hạnh hôn ngón tay mình bằng mắt đấy nhá!” Nói đoạn, nhỏ dùng ngón trỏ và ngón giữa tạo dáng chỉ về hướng bọn tôi.Narasaka-san à, bạo lực và hung hãn quá rồi đó. Cũng nhờ vậy mà mấy tên con trai đã ngừng bàn tán và bình tĩnh được phần nào. Hẳn là họ cũng cảm nhận được mấy ánh mắt lạnh lẽo đang ném về phía mình từ mấy cô nàng đây. Mà, dù sao thì tôi đây cũng là một nam sinh cao trung mạnh khỏe mà, nên cũng phần nào hiểu được cảm xúc của họ. Thật đấy, cơ mà tôi cũng mong là họ biết được điều gì nên và không nên nói trước mặt cô gái ấy. Cơ mà, dù gì thì tôi cũng đã nói ra rồi, nên cũng chẳng biết ấn tượng mình tạo ra là như thế nào nữa.

Ngay khi cảm thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi bắt gặp Ayase-san đang cùng lúc đánh mắt đi. Nhỏ...vừa mới nhìn mình ư? Chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi đó của tôi cả, và Ayase-san ngay lập tức nhập hội cùng với các bạn nữ khác.

“Giờ thì, quẩy thôi nào!” Narasaka-san lại một lần nữa đem lại sự hứng khởi cho bầu không khí khó xử này. “Từ giờ tới khi ăn trưa, hãy cùng trải nghiệm mấy trò chơi này nào! Để khởi đầu thì, phải thử cái cầu trượt đó mới được!” Nhỏ nói và chỉ tay về phía cầu trượt nước.

Cơ mà lúc mình gọi nó là cầu trượt thì cậu lại nổi giận mà?

Dựa theo kế hoạch mà Narasaka-san đã nghĩ ra và đặt cho cái tên là ‘Tạo nên thật nhiều kỷ niệm mùa hè’, nhỏ liền dẫn cả bọn đi một vòng khắp các trò chơi tại hồ bơi. Tất nhiên, đầu tiên chính là cầu trượt nước rồi. Mặc dù so với cái to đùng cả bọn trông thấy từ phía ngoài, cái này có phần nhỏ hơn, nhưng nó vẫn cao phải tới tầm hai tầng lầu ấy chứ, nên nó khá là phê. Sau đó, cả bọn cùng đi qua một thứ trông như thác nước vậy, rồi chẳng rõ tại sao mà lại rảo bước vòng quanh phía trong một mê cung, và còn chơi qua những thứ khiến cả bọn phải há hốc mồm kinh ngạc.

Trong khi đang chơi bời xung quanh như vậy, tôi chợt nhớ tới lịch trình đã được vạch ra trong kế hoạch mà Narasaka-san đã gửi cho cả bọn, và một lần nữa phải thán phục sự quan tâm kỹ lưỡng cũng như khả năng lên kế hoạch của nhỏ. Nhỏ đã dẫn cả bọn đi một lượt khắp các trò chơi của nơi đây khá là tốt, nên thật lòng thì thú vị thật. Bất kể có là ai tham gia đi nữa, họ cũng đều gặt hái được điều gì đó.

Mà chưa kể là còn một sự thật rằng, tất cả mọi người tại đây còn chẳng phải là bạn thân nhất với nhau luôn chứ. Cách để tránh việc nhóm bị chia nhỏ mà Narasaka-san nghĩ ra, đó chính là đảm bảo đây là lần đầu mọi người gặp mặt nhau. Cơ mà, tôi với Ayase-san vốn đã biết nhau khá là lâu trước đó rồi. Tuy nhiên, kể cả khi cả bọn đều học tại cùng một ngôi trường cao trung, và thậm chí còn học cùng khóa với nhau nữa chứ, nhưng chừng nào vẫn còn điểm khác biệt về lớp học và tính cách, thì điều đó cũng chẳng thể giúp cả bọn có thể chơi đùa cùng nhau được. Điều cần thiết là một người phóng khoáng, có quan hệ rộng, và lại còn vô cùng cởi mở như Narasaka-san đây làm người trung gian.

Có người thì tới từ clb thể thao, có người thì lại là từ clb văn học, và thậm chí còn có cả thành viên của một số ủy ban nào đó, cln về nhà và đủ thứ khác nữa. Bởi vậy nên cũng dễ hiểu cả thôi nếu việc giữ được một cuộc trò chuyện vượt xa khuôn khổ thường ngày là vô cùng khó. Chẳng có chủ đề chung nào để có thể chia sẻ với nhau hết. Đó là khi mà Narasaka-san ra tay.

Đầu tiên thì nhỏ sẽ dẫn mọi người đi xung quanh thăm thú hết các trò chơi. Như vậy thì ai ai cũng đều có thể được vui vẻ, và trong buổi sáng này, mọi người sẽ có thể thân quen với nhau hơn, từ đó dẫn tới việc tìm ra được những điều hứng thú chung và cứ vậy mà tiếp tục. Như vậy thì khi tới bữa trưa sẽ có chủ đề để cùng nhau tán gẫu. Bởi vậy nên nhỏ mới không để mọi người tự mình chơi theo các nhóm nhỏ, mà thay vào đó là tất cả đều cùng đi với nhau. Cơ mà tôi cũng nghĩ là nhỏ đã lên cả kế hoạch cho vài sự kiện chung vào buổi chiều luôn rồi.

Nhìn thì có vẻ đơn giản đấy, nhưng thực tế lại không phải vậy. Dẫu sao, những sự kiện mà chính bản thân ta muốn làm thì vẫn luôn luôn thú vị hơn nếu so với việc chơi bời xung quanh cùng người khác mà. Cơ mà nhỏ ngó lơ điều đó và cứ vậy mà tiến lên. Bằng cách đó, giả như cả nhóm có trở nên quá phấn khích, hoặc có lỡ quên mất thời gian, thì cũng chỉ việc mặc kệ lịch trình đã lên sẵn đó mà tận hưởng niềm vui thôi. (đó là theo kế hoạch Narasaka-san đã gửi). Bạn sẽ chẳng thể nào đạt được điều này nếu không biết cách ưu tiên người khác lên trên bản thân đâu.

Hiện giờ đã là quá 12 giờ trưa, và vì đã tìm được một chỗ trống ở khu ăn uống nên cả bọn quyết định nghỉ ngơi ăn trưa. Trông thấy mọi người đều đang vui vẻ bàn tán về những sự kiện trong buổi sáng cũng dễ để hiểu được rằng kế hoạch của Narasaka-san đã thành công mỹ mãn. Cá nhân tôi cũng cảm thấy rất vui khi trông thấy Ayase-san đang cười nói cùng các bạn nữ khác.

Cứ như vậy, cả bọn ăn trưa xong và quyết định sẽ chơi ở bể bơi cạn.

Đôi khi bể bơi tạo sóng sẽ tạo ra những con sóng giống như đang thực sự ở biển vậy, cơ mà bởi giờ đã là cuối kỳ nghỉ hè rồi nên lượng người ở đó khá là ít ỏi, nhờ vậy mà cả bọn mới có thể quẩy hết mình mà không cần lo lắng gì về người khác cả. Không như ở bãi biển thực sự, khi tới hồ bơi, bạn sẽ chẳng thể chơi bóng chuyền bãi biển hay là nghịch cát đâu. Vậy nên những việc có thể làm cũng khá là giới hạn. Mặc dù vậy, Narasaka-san đã có sẵn vài ý tưởng trong kế hoạch mà nhỏ gửi cho mọi người cả rồi.

“Rồi, vậy thì, cùng chơi trò lật ván othello nào!”

“Đượccccccccc!”

Cả nhóm cùng đồng thanh hò reo như thể một đám trẻ con cấp một vậy. Và tuy là chỉ hơi khe khẽ, nhưng tôi cũng đã nghe thấy được giọng của Ayase-san trong số đó và mỉm cười. Mà chính ra thì đó là câu trả lời kiểu ‘Chắc rồi~’ thì đúng hơn là ‘Được’ ấy. Narasaka-san gọi đó là trò lật ván othello, cơ mà tên chính thức của nó là gì thì tôi cũng chịu. Có khi đó còn là trò chơi do chính Narasaka Maaya nghĩ ra ấy chứ, cơ mà luật chơi cũng đơn giản thôi. Mỗi người đều sẽ cầm lấy một chiếc ván bơi của riêng mình, ưu tiên lựa chọn mấy chiếc mà mặt trên và mặt dưới có màu khác nhau thật rõ ràng ấy. May thay là những chiếc có thể thuê được ở đây đều là như vậy cả. Sau đó, cả bọn cùng chia đôi chỗ ván trượt sao cho số lượng mặt sấp và mặt ngửa là ngang nhau, rồi chia thành hai nhóm và bắt đầu lật mấy tấm ván đó.

“Bọn mình sẽ chơi trò búa bao để chia đội nhé! Ai ra búa thì sẽ thành một đội ở góc này, còn ai ra bao thì thành một đội ở góc kia nhé.”

Đó là một trò chơi năm đối năm. Đội ra bao sẽ là đội chơi quân ngửa, còn đội ra búa sẽ dùng quân sấp. Thật tình cờ là Ayase-san và tôi lại chung đội với nhau, còn Narasaka-san thì vào đội bạn rồi.

“Mình bật hẹn giờ đây. Thời hạn sẽ là ba phút nhé. Đội nào lật được nhiều ván bơi hơn sẽ giành chiến thắng.”

“Ừm.”

“Đã rõ!”

“Không được nắm chặt hay là giật lấy ván bơi của nhau đâu đấy nhé. Phải để chúng nổi trên mặt nước rồi dùng tay vỗ mạnh vào góc để lật đấy. Tuy nhiên, miễn là vẫn theo luật thì việc cản trở đội bạn lật ván của đội mình là hoàn toàn hợp lệ. Mọi người rõ chưa?” Narasaka-san vừa nói vừa làm mẫu cho mọi người.

“Hiểu rồi!”

“Mấy tên con trai ấy, không có được kéo nhau hay làm bất cứ hành động gì có phần bạo lực đâu đấy nhé!?” Tabata-san nói.

“Cậu không tin tưởng bọn này tí nào luôn à?!” Myoujin, hình như đó là tên cậu ta, cáu kỉnh phàn nàn.

Narasaka-san hẹn giờ trên chiếc điện thoại thông minh được để trong bao chống nước của mình, rồi quyết định bắt đầu trận đấu, và tất cả cùng hành động. Kể ra thì cái này khó hơn tôi tưởng đấy. Với lại, chẳng phải thường thì người ta sẽ chơi trò này tại một bể bơi không có sóng sao? Kể cả có không làm gì đi chăng nữa thì kiểu gì mấy tấm ván bơi cũng sẽ đều bị trôi đi hết cả, và bởi luật không cho phép nắm lấy chúng nên cứ một lúc là lại phải đuổi theo để lấy lại tấm ván.

Cuối cùng thì, mỗi nhóm đều phải chia vai trò người thì lấy lại ván, người thì đi lật ván. Đó cũng chính là một ví dụ tuyệt hảo của việc tùy cơ ứng biến. Và thế là, một giai điệu vang lên từ điện thoại của Narasaka-san, báo hiệu rằng đã hết ba phút rồi.

“Được rồi, dừng lại! Không lật nữa nhé!”

Khi Narasaka-san ra hiệu, tất cả mọi người đều ngừng tay. Tỉ số cuối cùng là 4-6, đội chiến thắng là đội của Ayase-san và tôi. Người thắng cuộc thì hò reo mừng rỡ, kẻ thua cuộc thì đấm xuống mặt nước. Có vẻ như ai ai cũng đều hết lòng chơi ha. Bao gồm cả tôi luôn. Mệt bở hơi tai rồi.

“Rồi rồi. Thêm trận nữa nào!” Narasaka-san lại hẹn giờ một lần nữa.

Cả hai đội đều đang tràn trề động lực. Với lại, tôi cũng chỉ vừa mới nhận ra thôi, cơ mà giai điệu báo hiệu mà Narasaka-san đang sử dụng đó….là nhạc mở đầu của anime nhỉ? Tôi biết được cũng chỉ bởi tên Maru đó đã từng bắt tôi xem hết nguyên cả một mùa của series anime đó mà thôi. Có vẻ như là Narasaka-san cũng có biết chút ít về anime nữa ha? Nhỏ đúng là hứng thú nhiều thứ thật đấy.

Trận thứ hai thì đội thua cuộc lại là đội của bọn tôi. Cũng bởi cả tôi lẫn Ayase-san đều không phải kiểu người đam mê thể thao gì cho cam, thành ra là cũng chẳng còn đủ sức để mà chơi như trận đầu được nữa. Đội có năm người mà mất hai đứa tôi hóa thân thành hai cục tạ, thì làm gì có cửa mà đòi thắng được thành viên clb thể thao, hay cả những người vốn đã luôn chơi bời khắp nơi như này cơ chứ.

“Được rồi, đây là sự kiện cuối cùng của ngày hôm nay rồi nha! Sau khi nghỉ ngơi một lát sẽ là thời gian tự do cho mọi người. 4h chiều bọn mình sẽ về, nên tới giờ thì lại tập trung về đây nha!” Narasaka-san nói vậy và tôi ngồi xuống bên hồ bơi.

Giờ tôi còn chẳng thể nào lê chân đi đâu được nữa rồi, hẳn là bởi cái mớ cơ bắp thường chẳng bao giờ sử dụng tới thì hôm nay lại phải hoạt động hết công suất đây. Giờ chỉ có muốn lăn ra ngủ thôi. Chẳng còn chút năng lượng nào để mà tham gia cùng mấy tên đang trong hồ bơi hoặc chơi bời đâu đó kia, tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút thì bỗng nhiên Ayase-san lại gần, sợ rằng sẽ trưng ra cái vẻ thảm bại, tôi liền ngồi thẳng dậy. Ayase-san đưa mặt lại gần phía tôi và lộ ra ánh mắt có phần lo lắng.

“Anh có ổn không đó?”

“Ừm, có chút mệt, nhưng nhìn chung thì vẫn ổn ấy mà. Cơ mà, mọi người tuyệt thật đó. Vừa có sức bền tốt, lại vừa có khả năng vận động tốt nữa.”

Trong lúc lượn lờ khắp các trò chơi tại đây, cũng như khi cả bọn cùng chơi minigame, thì mấy cô cậu hướng ngoại chính là người phải vận động nhiều nhất. Vì tôi vốn đã là một người hướng nội thành ra cũng chẳng có nổi bật gì hết. Mà cũng không phải là tôi muốn vậy hay gì cả.

“Nhưng vừa nãy anh cũng khá là ngầu đó chứ.”

“Hử?” Nghe được lời tán dương từ Ayase-san khiến tôi bất ngờ vô cùng.

“Thì trong lúc chơi minigame vừa xong ấy. Asamura-kun, anh vẫn luôn đem về được mấy tấm ván bơi bị cuốn trôi đi còn gì?”

“Ahhh.”

Chà, nếu không ai làm vậy thì đó đâu còn là một trò chơi hẳn hoi nữa đâu. Khi mọi người nhận ra điều đó thì họ cũng đã làm y như tôi cả mà. Ayase-san lắc đầu ngay khi tôi nói vậy.

“Nhưng người đầu tiên làm là anh mà, Asamura-kun. Chưa kể là sau khi lấy về xong anh còn để cho người khác lo việc lật ván nữa, bất kể rằng đó mới là phần vui nhất của trò chơi ấy.”

Tôi lại một lần nữa bị ngạc nhiên. Không ngờ là nhỏ để ý luôn đó. Mỗi khi tôi đưa tấm ván của đội về chỗ cũ và chúng đang là mặt ngửa, thì cứ để chúng như vậy thôi. Còn nếu chúng bị lật sang mặt sấp, thì thường là tôi sẽ phải lật chúng trở lại, đó mới là mấu chốt của trò chơi này. Nhưng thay vì làm vậy, tôi lại điềm nhiên đẩy tấm ván cho thành viên đội khác và nói ‘Cậu lo đi nhé’, rồi đi tìm một tấm ván bơi khác. Còn đội đó thì sẽ lật nó lại trong lúc ấy. Vì sao ư? Thì như những gì Ayase-san mới nói đó thôi. Phần thú vị nhất của trò chơi này chính là phần lật ván ấy. Nếu cứ vậy mà lật hết mấy tấm ván đem về thì thú thực là tôi không nghĩ nó sẽ được vui tới mức ấy. Dù sao thì nó vốn phải là việc cả đội cần phối hợp mà.

“À thì, chỉ là anh không muốn đánh liều để rồi làm hỏng việc ngay khi đang là trung tâm chú ý thôi ấy mà.”

Không hề có chút giả trân nào trong đó cả.

“Thật ư? Mà, dù có là lý do gì đi chăng nữa, cũng chỉ là ý kiến chủ quan của em khi muốn khen ngợi anh thôi. Em thấy anh khá là ngầu khi làm vậy đó chứ. Cứ như một trợ thủ vẫn luôn chăm chỉ và thúc đẩy, giúp đỡ người khác từ phía sau hậu trường vậy.”

“Nó thực sự là việc gì đó có thể gọi là ngầu được ư?”

“Mỗi người một cách nghĩ thôi mà, phải chứ?”

“Mà….em nói cũng đúng. Cơ mà em nói vậy vẫn khiến anh có chút xấu hổ ấy.” Ayase-san khẽ nở một nụ cười đáp lại.

Đó không phải là cái biểu cảm khô khốc và gượng ép như khi nhỏ đối với ông già tôi ở nhà, mà đúng hơn là… Nói sao nhỉ? Nó giống với nụ cười hiền hậu, thơ ngây của Ayase-san bé con trong bức hình tôi được xem ấy. Khi trông thấy vậy, tôi thầm nghĩ A, thật mừng là mình đã bước thêm một bước vượt qua lằn ranh của nhỏ mà.

Tất nhiên, không phải là tôi đang tự phụ về điều đó hay gì, cũng không phải là đang nghĩ rằng bản thân đã cứu được Ayase-san hay gì cả. Tôi còn có cả bằng chứng rằng đây không phải là lý do luôn ấy chứ. Chỉ là, tôi sẽ chẳng thể nào thấy được nhỏ trưng ra cái vẻ mặt ấy nếu cứ giữ khoảng cách như khi trước mà thôi. Khi tôi nghĩ rằng nụ cười này chỉ là của riêng mình, chỉ hướng về chính mình mà thôi, một cảm xúc khó chịu sục sôi lên trong lồng ngực tôi, thủ thỉ rằng có lẽ sự thật là tôi đã làm tất cả những điều này là vì chính bản thân mình.

“Mà, em cũng chỉ muốn nói vậy thôi.” Nói đoạn, Ayase-san đứng dậy.

Cứ như một con cá đã sa phải tấm lưới mà nhỏ giăng ra, ánh mắt tôi dần dần bị thu hút về phía mặt nhỏ.

“Giờ thì.”

Bộ áo tắm nhỏ khoác trên mình vẫn đang ướt sũng nước, các sắc màu thậm chí còn tỏa sáng hơn trước nữa. Tôi có thể thấy được những giọt nước nhỏ còn đọng lại trên phần da thịt ít ỏi đang hở ra đó của nhỏ, tỏa sáng lấp lánh trong luồng ánh sáng đang soi rọi xuống nhỏ. Những giọt nước cũng đang trôi dài theo mái tóc nhỏ.

“Chắc là em sẽ bơi lấy một lát vậy!” Nhỏ ưỡn hai tay lên cao quá đầu, khởi động một chút.“....Hử?”

Khi trông thấy khung cảnh ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy như điều gì đó đã thức tỉnh vậy. Không biết tại sao nữa. Nó vô cùng tự nhiên, vậy nhưng cũng lại thật bất chợt. Một cảm xúc bắt đầu len lỏi khắp lồng ngực tôi.

A, mình thích nhỏ ấy.

Những câu từ này xuất phát từ trong thâm tâm tôi, và rồi chỉ sau đó tôi mới chợt cảm thấy ngạc nhiên trước thứ cảm xúc đột ngột được sinh ra trong mình. Mặc dù là đã có biết bao nhiêu cơ hội và tình huống để tôi nhận ra những xúc cảm này đây, vậy mà nó lại xảy ra chỉ bởi cái dáng vẻ hết đỗi bình thường mà tôi đã trông thấy không biết bao nhiêu lần trước đây. Nhỏ chỉ đơn giản là đưa tay lên quá dầu và giãn cơ mà thôi. Chỉ như vậy thôi.

Tôi không có nhận được lời thổ lộ nào hết, và cũng chẳng phải là hai đứa đã trải qua một tình huống nguy hiểm để mà dẫn tới hiệu ứng cầu treo. Tôi cũng chỉ mới nghe qua và trải nghiệm mấy câu chuyện về việc rơi vào lưới tình với ai đó hoặc là thổ lộ tình cảm với ai đó từ góc nhìn của người thứ ba mà thôi, vậy mà giờ chính tôi lại rơi vào cái tình huống tương tự vậy.

Nói thật lòng thì, khoản đối phó với phụ nữ là tôi dở tệ luôn ấy. Sau khi chứng kiến màn tương tác giữa mẹ và ông già nhà tôi suốt kể từ khi còn bé tí, vậy nên tôi đã bắt đầu có cái ý nghĩ rằng hôn nhân sẽ chẳng đem lại được chút hạnh phúc nào cả, và tỏ ra khó chịu với các mối quan hệ như vậy. Nếu cứ giữ im lặng mà không đưa ra nhận định nào, thì sẽ nhận về những lời phàn nàn, và nếu không cư xử phải phép chính trực như một quý ông, thì sẽ bị coi là đồ vô dụng, cơ mà nếu tỏ ra lo lắng, cân nhắc tới cảm xúc của người kia, thì sẽ bị coi là không ra dáng đàn ông, và tất nhiên là điều đó cũng sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu nữa. Cuối cùng thì, bạn gái của bạn sẽ cắm cho bạn một cái sừng to tướng cùng một người đàn ông khác giàu có và đàn ông hơn bạn.

Tất cả những điều trên là suy nghĩ của tôi về sự khởi đầu và kết thúc của một mối quan hệ giữa nam và nữ, bởi lẽ đó nên tôi chưa từng có chút kinh nghiệm nào trong việc yêu đương cũng như cố gắng để có được chúng. Vậy thì, lý do gì lại cứ phải là người này cơ chứ? Tại sao chứ? Lời giải đáp sẽ là như nào đây?

Sự đổi thay diễn ra trong tôi với tốc độ quá là nhanh chóng, và cũng quá là chân thực, khiến tôi phải cảm thấy bối rối. Thật không tài nào hiểu nổi. Thật lòng thì, chắc chắn rằng thứ cảm xúc này là một điều tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ. Tôi chưa từng ngờ rằng nó lại đơn giản tới nhường này, lại là một điều có thể khiến tôi nhẹ lòng chỉ trong thoáng chốc, ấy vậy mà cũng lại là một thứ chóng tàn tới vậy. Dõi theo Ayase-san khi nhỏ rời đi, từng giọt nước trên người nhỏ càng lộng lẫy hơn bao giờ hết, tôi thầm nghĩ.

Nhỏ là em gái của mình. Nhưng nhỏ là Ayase-san mà. Nhỏ là em kế của mình.

Đồng hồ đã điểm 4h chiều, và cả nhóm cùng chuẩn bị để trở về. Trong khi thay đồ tại phòng thay đồ nam, tôi mới cảm nhận được cơ thể mình đã uể oải tới mức nào. Nóng thật đấy, như thể đang bùng cháy vậy, và còn nặng nề nữa. Nó là kiểu uể oải tương tự như sau khi vừa hoàn thành giờ học bơi trên trường ấy.

Nhóm con trai thì tập trung tại cổng ra sớm hơn. Mà, nói một cách logic thì con gái sẽ tốn nhiều thời gian hơn để mà sấy khô tóc và thay đồ, nên tôi cũng không lạ lẫm gì. 5h chiều, khi xe buýt tới nơi, cả nhóm cùng rời khỏi hồ bơi. Vẫn như khi tới đây, phải mất tới 30 phút ngồi xe buýt trở về, và rồi lại 30 phút đi tàu nữa. Chúng tôi trò chuyện nhiều hơn so với khi trên đường tới đây, có lẽ là bởi mọi người đều đã quen thân với nhau hơn sau một ngày dài. Khoảng 6h chiều thì cả nhóm về tới Shinjuku.

Sau khi đi qua cổng soát vé, lọt vào tầm mắt chúng tôi là bầu trời trong vắt. Mặc dù vẫn còn chút ánh đỏ nhạt, mặt trời đã đang dần dần lặn về hướng tây rồi. Ngắm nhìn những tòa nhà cao chót vót đang được nhuốm màu bởi bầu trời đêm thực sự khiến tôi nhận ra rằng cả bọn đã lại quay trở về nơi phố xá tấp nập này.

“Aaa, vui thật đó!”

“Có vẻ như cậu vẫn thừa năng lượng lắm đấy nhỉ, Maaya.”

“Mình đói tới độ chả muốn làm gì hết luôn đây nè!” Đáp lại lời bắt bẻ của cô gái, Narasaka-san nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình khiến cả bọn bật cười.

Sau đó, chúng tôi liền tách nhau ra, người thì đi xe buýt, người thì bắt chuyến tàu Nhật Bản, người thì bắt chuyến tàu tư nhân, còn có người đạp xe nữa. Ayase-san và tôi thì sẽ cần phải bắt tàu về ga Shibuya rồi sau đó cùng nhau rảo bước về nhà, tất nhiên là tôi sẽ cần dắt theo chiếc xe đạp của mình rồi. Vì cả hai đều về cùng đường nên chúng tôi quyết định sẽ về cùng nhau luôn. Nếu chúng tôi cùng nhau tới ga Shibuya thì sẽ chẳng ai nghi ngờ điều gì hết.

“Vậy thì hẹn gặp lại ở trường nhé!”

Khi chúng tôi đang chuẩn bị rời đi thì...

“A, Asamura-kun! Chợi một tút!”

“Cái thứ ngôn ngữ quái quỷ gì thế hả?”

Narasaka-san ra hiệu và chạy về phía tôi.

“Chỉ là mình đang tự hỏi là bọn mình trao đổi LINE được không ấy mà. Vậy không sao chứ?”

Khi nghe thấy câu hỏi đó, tôi liếc nhìn về phía Ayase-san. Nhỏ liền lập tức tránh mắt đi, nhưng cũng không phải là nhỏ vừa mới lườm tôi hay gì cả, chắc vậy. Mà, vì đều học cùng khóa cả, nên cũng chẳng sao cả đâu.

“Chắc rồi.”

Bọn tôi trao đổi LINE với nhau, và tôi chợt muốn nói ra điều đã luẩn quẩn mãi trong đầu mình.

“Nhân tiện thì, Narasaka-san, kế hoạch hôm nay đỉnh lắm.”

“Hmmm? Thôi nào, cứ gọi mình là ‘Maaya-chan’ đi chứ!”

“Bọn mình đâu có thân nhau tới vậy.”

“Không ư?! Bọn mình là bạn thân tới độ còn tới hồ bơi cùng nhau cơ mà!”

Cái logic đó nghe chẳng hợp lý chỗ nào cả.

“Ồ, nhắc mới nhớ, hôm nay cậu làm tốt thật đó. Cũng nhờ cậu đưa mọi người đi xem qua các trò chơi trước mà tới giờ ăn trưa cả bọn mới có cái để mà tán gẫu với nhau. Mặc dù là cũng hơi tiếc khi không chơi được hết mấy cái minigame cậu nghĩ ra.”

“Aaaaa,” Narasaka-san đưa tay ra sau đầu gãi gãi, nở một nụ cười bẽn lẽn. “Mm. Chà, thì tại thời gian có hạn mà, biết làm sao được.”

“Nhưng nhờ vậy mà hôm nay mình vui lắm đấy, cảm ơn nhé.”

“Ôi trời, có khen mình như vậy cũng chẳng được gì đâu đấy nhá, rõ chưa?”

“Đâu phải là mình muốn gì đâu, chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi mà.”

“Chà, mình vui lắm đấy~ Ahaha, mình không ngờ là cậu lại cảm thấy như vậy luôn, cơ mà mình vẫn vui vì cậu đã nhận ra.”

“Ừm, hiểu rồi.”

Nếu có ai đó chứng kiến hành động của bạn và thấu hiểu được những ý tốt ẩn sâu trong chúng, điều đó sẽ khiến bạn hạnh phúc. Không lâu trước đây, tôi cũng đã trải qua cái cảm xúc đó rồi.

“Vậy thì gặp cậu sau nhé! Cả cậu nữa đó, Saki! Mình sẽ nhắn LINE cho cậu sau!”

“Ừm ừm.”

Hai người họ vẫy tay chào nhau, và Narasaka-san thì cứ một đoạn là lại quay người lại cười với chúng tôi.

“Xin lỗi để anh phải đợi rồi.”

“Ừm, cũng không lâu tới vậy đâu.”

Hai chúng tôi cùng nhau đi qua cổng soát vé và bắt chuyến tàu về nhà tại Shibuya. Cuối cùng thì, suốt cả chuyến tàu, Ayase-san và tôi đã gần như giữ im lặng mãi. Sau khi ra khỏi nhà ga Shibuya, hai đứa tôi quay trở về căn hộ của mình. Tôi thì vẫn lấy xe từ bãi đỗ rồi dắt theo như mọi khi mà thôi, còn Ayase-san thì bước đi cạnh bên. Đây là vào khoảng khi mà bầu trời màu cam kia đang dần dần chuyển qua màu xanh nước biển thẫm. Mặc dù là xung quanh đã dần trở nên tối hơn, nhưng ánh đèn từ những tòa nhà chiếu sáng mọi thứ vẫn rõ ràng như vậy. Cảm giác giống với khi hoàng hôn hoặc là rạng đông ấy.

Vào thời buổi ngày nay, thì có lẽ người ta sẽ thường dùng từ ‘hoàng hôn’ hoặc là ‘chạng vạng’ hơn ha. Tuy nhiên, cá nhân tôi thì lại thích cái ý tưởng về ‘rạng đông’ cơ, và còn thích hơn nữa là cái khái niệm khi mà những sinh vật sống, nhưng cũng đồng thời chẳng phải là sinh vật sống khắp quanh các con phố. Hình như nó vẫn còn một cách gọi khác nữa, đó là Thời Khắc Ma Mị—là khoảng thời gian khi mà bạn sẽ dễ gặp phải mấy hiện tượng siêu nhiên. Đó là câu nói sẽ khiến bạn phải lo lắng rằng liệu người đang kề bên mình đây liệu có đúng là người mà mình đã nghĩ hay không, và bạn sẽ dần dần bị cuốn trôi khỏi thực tại—

“Anh với Maaya đúng là thân với nhau hơn rồi đó nhỉ?” Ayase-san đột nhiên mở lời, khiến tôi quay trở lại với thực tại.

“À thì, dù sao anh cũng muốn cảm ơn nhỏ vì đã mời anh mà.”

“Cảm ơn anh.”

“Ể?”

“Bọn em là bạn bè mà, nên thấy anh khen nhỏ như vậy cũng khiến em vui nữa.”

Tất nhiên, hẳn là nhỏ đã nghe thấy lời tôi khi nãy rồi. Mà cũng chẳng phải là điều gì rắc rối cả, nhưng cũng vẫn khiến tôi thầm cảm thấy có phần mâu thuẫn trong lòng.

“Cơ mà quan trọng hơn là, em cũng đã phần nào được thoải mái hơn rồi chứ nhỉ?”

“Vâng, cũng nhờ anh cả.” Ayase-san nói. Nhỏ khẽ cúi đầu trước tôi, và rồi tiếp tục. “Được tới hồ bơi bơi lội đúng là vui thật đó.” Nhỏ nhìn về phía tôi. “Vậy nên sau khi được bơi nhiều như thế, em cảm thấy sảng khoái lắm luôn. Mừng là em đã nghe theo anh.” Nhỏ khẽ nở một nụ cười.

Trông thấy biểu cảm đó, nó gợi cho tôi nhớ tới thứ cảm xúc vừa mới chớm nở trong lòng mình, một cảm xúc mà tôi không thể nào nói ra thành lời. Cái thứ cảm xúc mà mọi người vẫn thường gọi là tình cảm lãng mạn này đã cắm rễ sâu trong lòng tôi, như một hạt giống ấy…..ít nhất thì, tôi đã bắt đầu nhận thức được sự quyến rũ của nhỏ như một người phụ nữ, khiến tôi phải khổ sở không biết nên nói hay làm gì tiếp theo.

Nhìn Ayase-san theo chiều hướng đó thì cũng chẳng khác gì là đã phụ lòng tin của nhỏ cả, nên nếu như tôi thẳng thừng với cái cảm xúc này, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối cho nhỏ. Tuy nhiên, tôi đồng thời cũng lại cảm thấy như cách mà Ayase-san nghĩ về mình khá là thân mật. Đâu mới là lựa chọn đúng đắn đây chứ?

Ngay khi tôi đang lạc lõng trong chính cái mê cung được tạo ra từ những cảm xúc của mình, tôi dần dần không còn đáp lại lời nhỏ trong khi trò chuyện nữa, và sự im lặng này cũng gây ảnh hưởng tới nhỏ, rồi đến nhỏ cũng chẳng nói thêm gì cả. Những thanh âm duy nhất còn lại chỉ là tiếng cót két phát ra từ chiếc xe đạp tôi đang dắt theo và cả nhịp bước của đôi chân chúng tôi.

Tôi không thể nhìn thẳng vào mặt nhỏ được. Tôi chỉ có thể nhìn xuống dưới. Ayase-san đang nhìn vào đâu, tôi cũng không biết nữa. Tôi cảm nhận được con tim mình đang đập nhanh hơn, dữ dội hơn. Ý là, cũng hợp lý thôi mà. Tôi hiện giờ đang rảo bước về nhà cùng một cô gái xinh đẹp như nhỏ, vào chính khoảng chạng vạng này đây.

Không, không phải vậy. Tôi đã từng đi xem phim cùng Yomiuri-senpai vào tháng trước rồi. Khi đó, tôi cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng nó khác với những gì tôi đang cảm thấy ngay lúc này. Vì nó cũng không phải là quá lâu, nên tôi hoàn toàn có thể phân biệt được cảm xúc của bản thân trong cả hai trường hợp. Tuy nhiên, nếu có người hỏi tôi rằng chính xác là khác biệt ở điểm nào….và tôi biết, rằng đây là một câu chuyện thảm thương tới nỗi tôi chỉ muốn giấu mặt mình đi….nhưng tôi cũng chẳng thể nói nó ra thành lời được.

Bản năng tôi thì vẫn mách bảo rằng chúng khác nhau, nhưng chính xác điểm khác biệt nằm ở đâu là một câu hỏi quá khó để tôi có thể đưa ra một lời giải đáp. Gần như thể rằng cảm xúc của tôi đang bị khóa chặt trong một chiếc hộp đen, việc mở nó ra là bất khả thi. Mặc dù rằng đây là cảm xúc của chính mình, vậy nhưng tôi lại đã thất bại trong việc thấu hiểu chúng.

Mải trầm tư suy nghĩ, tôi dán chặt mắt mình vào chiếc bánh xe đang nhịp nhàng lăn trên mặt đường, và bóng của chúng thì ngày càng dài và dày hơn nữa. Khi ngước nhìn lên bầu trời kia, nó đã tối đen cả rồi. Ngay khi tôi còn đang nghĩ tới việc hoàng hôn ngắn ngủi ra làm sao, một câu nói chợt nảy ra trong tâm trí tôi—Aaa, vầng trăng kia đẹp thật đó.

“Asamura-kun, anh giỏi tìm ra được điểm tốt của người khác thật đó.”

“Ể?”

Khi Ayase-san bất chợt lên tiếng, tôi quay sang nhìn về phía nhỏ. Nhỏ cũng đang nhìn lên bầu trời kia, hẳn là đang ngắm vầng trăng đó nhỉ. Rồi nhỏ đánh mắt nhìn về tôi.“Về Maaya ấy. Ban nãy anh mới khen nhỏ xong mà?”

“À, cái đó hả.”

“Anh lúc nào cũng luôn quan sát kỹ lưỡng mọi người xung quanh. Đáng ngưỡng mộ thật đó.”

“Anh…..không biết nữa.”

“Ít nhất là có em nghĩ vậy nè. Anh có thể thấy được bao công sức họ đã bỏ ra. Khi nãy ở bể bơi em có nói rồi á, nhưng em nghĩ rằng đó là một điều rất đáng để ngưỡng mộ. Em nghĩ là anh tuyệt vời thật đó—”

Nhận được nhiều lời khen như vậy, tim tôi càng ngày càng đập nhanh hơn nữa. Tuy nhiên, ngay khi nghe lời tiếp theo của nhỏ, đầu óc tôi hoàn toàn trở nên trống rỗng.

“—Nii-san.”

Tôi nín thở. Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào mặt Ayase-san, và cứ như vậy, tôi ngơ người ra. Mặc dù là tôi đã trở nên thân thuộc với Ayase-san cũng như biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ, nhưng hiện giờ đây, nhỏ đột nhiên trông cứ như một con người hoàn toàn xa lạ vậy.

Nii-san.

Nii-san.

Nii-san.

Mặc dù tôi biết, rằng có lặp đi lặp lại từ đó trong tâm trí mình thì cũng chẳng thể khiến nó trở nên dễ hiểu hơn, cơ mà não bộ tôi thì lại nghĩ khác.

Nii-san. Về cơ bản thì là, anh trai. Tôi không rõ tại sao khi trước nhỏ kịch liệt phản đối như vậy mà giờ lại gọi tôi bằng cách đó. Tuy nhiên, điều đó thì có gì đáng ngạc nhiên chứ? Ayase-san chính là người duy nhất trên thế giới này thực sự có quyền để gọi tôi như vậy.

“Um, có lẽ nào em đã khiến anh ngạc nhiên ư? Chỉ là em nghĩ rằng, thấy anh quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em như này, thậm chí còn làm đủ việc vì em nữa, nên anh giống như là một người anh đáng nhờ cậy ấy…..anh biết không? Em nghĩ vậy có lạ không anh?”

Khi trông thấy Ayase-san nở một nụ cười và khẽ nghiêng đầu, tôi đã không thể nói ra cảm xúc chân thật của mình.

“Không…. anh vui lắm, Ayase-san.”

“....Ahaha. Cơ mà, vẫn cảm thấy sai sai sao ấy anh nhỉ.”

Nói thật lòng thì, tôi được cứu rồi. Nhờ có nhỏ đột nhiên gọi tôi bằng ‘Nii-san’, tôi cuối cùng đã có thể định thần lại. Tôi đã nghĩ gì thế này? Tình cảm của Ayase-san đối với tôi, và cả những lời khen ngợi ấy, tất cả đều là dành cho ‘Anh trai’ của nhỏ. Nhỏ đã tin tưởng tôi, cũng bởi nhỏ tin rằng, tôi là một người có thể duy trì được mối quan hệ thẳng thắn và thoải mái với nhỏ. Nhỏ sẽ chẳng hề mong muốn việc người đang sống cùng lại có những ảo tưởng hão huyền và ham muốn ghê tởm về nhỏ đâu mà. Vậy mà tôi đây, là một người đàn ông, lại suýt chút nữa là đã phá bỏ quy luật ấy.

“Hôm nay em có hơi mệt á, nên là bữa tối nay đơn giản chút được không anh?”

“…Ừm, được chứ.”

Bây giờ đây, ngay cả cuộc trò chuyện linh tinh này cũng đã khiến tôi phát hoảng. Liệu tôi còn có thể trò chuyện với nhỏ một cách có chừng mực nữa hay không đây? Không lâu sau đó, chúng tôi đã về tới căn hộ. Tôi cần phải cất xe đạp tại bãi đỗ xe nên đã tách khỏi Ayase-san ở trước lối vào. Sau khi cất và khóa chiếc xe lại, tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm.

Cái bóng cao to của căn hộ này đã che phủ đi vầng trăng kia. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng kiềm chế bản thân. Ayase-san không có ở đây với tôi. Nếu đó chỉ là hóc-môn trong tôi đã trở nên rối loạn, vậy thì đáng lẽ ra giờ tôi đã có thể bình tĩnh lại rồi, và trái tim tôi cũng sẽ không còn đập nhanh nữa khi mà nhỏ hiện đang không có ở đây. Nếu lại vậy, thì tôi đã có thể quên đi thứ cảm xúc mang hơi hướng lãng mạn này mà tiếp tục cuộc sống của mình.

“Không ổn rồi…”

Tôi đã biết điều đó thật sự tệ mà. Tôi đã biết rằng mình không nên nuôi dưỡng cái thứ cảm xúc đó trong lòng, nhưng bất kể tôi có đợi bao lâu, dù có ước mong ra sao đi chăng nữa thì những cảm xúc ấy, nó vẫn chẳng hề biến mất.

“Khi về nhà không biết phải nói chuyện với nhỏ như nào đây?”

Chẳng có ai ở quanh để mà đưa cho tôi lời giải đáp cả. May thay, đó vốn cũng không phải là câu hỏi mà bất cứ ai khác nên nghe được.

--------------------------------------------------------------------------------------------

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ừm, nói gì đây nhỉ.....Hà Nội cuối cùng cũng có trận mưa mát mẻ, nên bom nhé :))))

Truyện Chữ Hay